Tống Y
Chương 379
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền kinh ngạc kêu lên: “Hoàng Thái Hậu đã xuất quan rồi hay sao?”
Thái Kinh nghe vậy liền đáp: “Đúng vậy! Tối ngày hôm qua tụng kinh nhiệm phật xong là xuất quan rồi!”
“Không phải không phải là....không phải là..tụng kinh niệm phật cần bảy ngày hay sao? Nếu là bảy ngày thì đến tối ngày hôm nay mới coi là xong chứ đúng không?”
Đỗ Văn Hạo thắc mắc nói.
“Hôm qua chính là vừa vặn ngày thứ bảy, bắt đầu từ ngày Hoàng Thượng băng hà đến nay cùng đã được bảy ngày rồi!”
Thái Kinh đáp.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới ngã ngửa người vỡ lẽ hiểu ra vấn đề, bản thân hắn đã đến chậm mất một ngày, nên hắn cứ tưởng là Hoàng Thái Hậu tụng kinh niệm phật mới được có sáu ngày, thực chất là đã được bảy ngày rồi, vì vậy mà hắn liền vội lên tiếng hỏi: “Hoàng Thái Hậu hỏi gì đến tiểu đệ vậy hả Nguyên Trường huynh?”
“Hoàng Thái Hậu hỏi rằng hiền đệ bao giờ quay trở lại, viên công công túc trực liền nói hiền đệ đã đến đây rồi, chỉ là đến muộn mất một ngày, sau đó thì Hoàng Thái Hậu cũng không hỏi thêm câu gì nữa!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì bỗng nhiên cảm thấy thất vọng vô cùng, nhưng lại cũng mừng vì trong giờ phút quan trọng như thế này hắn cũng muốn phát huy tác dụng của mình, nhưng lại sợ không hành động không được cẩn trọng sẽ tự làm hại bản thân mình.
Hắn cũng mừng vì Hoàng Thái Hậu không cho triệu kiến hắn, hắn cùng lắm cũng chỉ là một gã Thái Y trong triều, làm gì có quyền gì mà can dự vào những việc quốc gia đại sự như thế này, vớ vẩn chẳng may bị tru di cửu tộc cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Chính vì thế mà khi nghe Thái Kinh nói vậy, Đỗ Văn Hạo cũng chỉ ồ lên một tiếng nhạt thếch, sau đó lại tiếp tục im lặng, không có ý kiến gì cả.
Thái Kinh thì thể hiện rõ sự ngưỡng mộ của mình với Đỗ Văn Hạo: “Hiền đệ! Hiền đệ nghĩ xem..
Hoàng Thái Hậu xuất quan chưa nói chưa rằng gì mà ngay câu nói đầu tiên đã hỏi xem hiền đệ đã về chưa! Như vậy cũng đủ cho thấy rằng vị trí của hiền đệ trong lòng của Hoàng Thái Hậu cao như thế nào rồi đấy! Từ việc Hoàng Thái Hậu đặc biệt quan tâm đến hiền đệ có thể thấy rằng, hiền đệ chỉ cần nói một hai câu với Hoàng Thái Hậu thôi, đảm bảo Hoàng Thái Hậu sẽ nghe lời của hiền đệ ngay ấy mà!”
Đỗ Văn Hạo cũng có một số ý định ở trong lòng, nhưng lúc này gương mặt hắn vẫn chẳng biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì cả, chỉ trơ trơ ra, thậm chí còn chẳng hỏi rằng tại sao Thái Kinh lại biết chuyện Hoàng Thái Hậu muốn gặp hắn nữa! Dĩ nhiên là Ung Vương Gia chắc chắn đã cho người kè kè bên cạnh Hoàng Thái Hậu, chỉ cần có chút động tĩnh gì là biết ngay chính vì vậy mà mới sáng sớm thế này Thái Kinh đã lợi dụng bản thân là thượng cấp của Bàng Cảnh Huy đến đây để tìm mình muốn mình nói đỡ, điều này cũng chứng tỏ Thái Kinh là người của Ung Vương Gia.
Thái Kinh lúc này lại dướn người lên nhích vào gần Đỗ Văn Hạo hơn, suýt chút nữa thì cắn luôn cả vào tai của Đỗ Văn Hạo, thấp giọng thì thào nói: “Ung Vương Gia nói rồi! Chỉ cần hiển đệ làm tốt việc này, thì hiền đệ chắc chắn đã lập công to rồi đấy, nghe nói hiền đệ không những am hiểu về y thuật, mà còn cả các ngành nghề trong Hình Ngục cũng đều thông suốt, chỉ cần thành công thôi thì cái chức Đại Lý Tự Khanh là của hiền đệ rồi đó!”
Đại Lý Tự Khanh là người cầm quyền pháp luật cao nhất của thời nhà Tống bây giờ, còn có tên gọi là Viện Trưởng Viện Tối Cao Pháp Viện, quan lên đến chính tam phẩm.
Nhưng Đỗ Văn Hạo hiểu rằng cho dù quan có đến nhất phẩm đi chăng nữa, thì cũng không thể nào bằng được chiếc đầu trên cổ của hắn.
Chính vì vậy mà khi nghe Thái Kinh nói xong, hắn vẫn cứ ngây ra như củ đậu, chẳng nói chẳng rằng.
Thái Kinh thấy vậy thì sững người kinh ngạc, nhưng ông ta quyết không chịu thua, lại lân la đến gần bên Đỗ Văn Hạo lựa lời nói: “Hình như hiền đệ không có hứng thú gì với Đại Lý Tự Khanh đúng không? vậy thì Ngự Sử Trung Thừa Đại Phu thì sao hả? Mặc dù bây giờ Ngự Sử Đại Phu đang còn trống, chưa có ai lên đảm nhiệm, nhưng nếu như hiền đệ có hứng thú với cái chức này. thì Ung Vương Gia cũng sẽ cho hiền đệ làm, cực kỳ dễ dàng!”
Ngự Sử Đại phu là người đứng đầu trong Ngự Sử Đài, quan chức là tòng nhị phẩm.
Ngự Sử Đài thời nhà Tống tương đương với chức Viện Trưởng Viện Kiểm Sát tối cao kiêm ủy Viên Quốc Hội Đảng Trung Quốc bây giờ, nhưng quyền lực lại lớn hơn bây giờ rất nhiều, Ngự Sử Đại Phu có thể tấu trình bới móc cả Tể Tướng, và Tể Tướng một khi mà bị Ngự Sử Đại Phu bới móc thì chỉ có nước cáo quan về hưu, và Phó Tể Tướng có thể lên thay, còn Ngự Sử Trung Thừa Đại Phu hay còn gọi là Ngự Sử Trung Thừa thì có thể thăng lên chức Phó Tể Tướng Chấp Chính, chính vì lý do này mà vị trí của Ngự Sử Trung Thừa là vô cùng quan trọng, và họ thường là tâm phúc của Tể Tướng.
Chức vụ này dĩ nhiên là có sức lôi cuốn hơn Đại Lý Tự Khanh rất nhiều, nhưng đối với Đỗ Văn Hạo mà nói thì nó vẫn không quan trọng bằng cái đầu trên cổ của hắn.
Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo vẫn chỉ im lặng, mỉm cười không nói.
Thái Kinh thấy thái độ của Đỗ Văn Hạo vẫn cứ dở dở ương ương, chẳng ra đâu vào đâu cả, ông suốt ruột quá liền đưa hai tay xoa xoa vào nhau, hạ quyết tâm nói: “Hiền đệ! Nếu như hiền đệ vẫn chưa vừa ý với cái chức Ngự Sử Trung Thừa, thì ngu huynh mạo muội hành sự thay cho Ung Vương Gia, để cho hiền đệ chức Xu Mật Phó Sử, hiền đệ thấy thế nào?”
Xu Mật Phó Sử còn có tên gọi là Tri Xu Mật Viện Sự, quan chính nhị phẩm, là Phó Viện Trưởng của Xu Mật Viện.
Xu Mật Viện là cơ quan quân sự tối cao của thời nhà Tống.
Viện Trướng bao gồm tả hữu Xu Mật Sử đảm nhiệm.
Thời nhà Tống thì những quyết sách quan trọng nhất đều gọi là ‘Chấp Chính do Tể Tướng, Phó Tể Tướng, Xu Mật Sử (quan Võ), Xu Mật Phó Sử cùng đảm nhiệm .
Những người này tương đương với Thường ủy Chính Trị Trung Ương Quốc Gia, chỉ nghe lệnh Hoàng Đế.
Còn ngoài ra không cần phải nghe lệnh người nào khác.
Tất cả các việc quốc gia đại sự đều do Hoàng Đế triệu tập mấy nhân vật này đến bàn bạc và giải quyết, dĩ nhiên Hoàng Đế là người có quyết định cuối cùng.
Đỗ Văn Hạo đã đến đời nhà Tống được hơn năm nay rồi, quan cũng làm lên đến chính tứ phẩm Đề Hình quan, nên hắn cũng khá hiểu về bộ máy chính quyền của nhà Tống, dĩ nhiên biết rằng Xu Mật Phó Sử là chức quan to và quan trọng như thể nào, sự thu hút và sức lôi cuốn của nó e rằng khó làm cho người thường cưỡng lại nổi.
Đỗ Văn Hạo cũng là một người bình thường, nên dĩ nhiên hắn cũng bị dao động bởi lời mời chào béo bở này.
Chính vì vậy mà hắn liền quay sang Thái Kinh nhếch môi lên cười một cái, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là cười chứ không nói, bởi vì nói gì thì nói cái đầu của hắn là quý hơn tất cả.
Hành động này của Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt như cú vọ của Thái Kinh, ông ta nắm luôn thời cơ, nở một nụ cười gian xảo, sau đó rút ở trong người ra một tấm thiệp rồi cung kính dâng lên cho Đỗ Văn Hạo, tiếp đó lại chỉ vào gánh Đỗ lễ đặt ở góc tường, cười nói: “Đây là một chút quà mọn của Ung Vương mong hiền đệ nhận lấy!”
Đỗ Văn Hạo liền tiếp lấy tấm thiệp, dò xét những món quà ghi trên đó, hắn không ngờ Ung Vương lại tặng hắn những món đồ quý hiếm và đắt đỏ như vậy.
Ngoại trừ vàng bạc mỗi thứ hai trăm lạng ra, còn có trân châu mã não, lụa tơ tằm nhiều không kể xiết.
Đỗ Văn Hạo xem xong thì sợ hãi đòi trả quà lại ngay lập tức: “Người ta có câu không có công thì không nhận quà, tiểu đệ vẫn còn nợ Ung Vương Gia một mối nhân tình nữa, sao lại có thể nhận quà của Vương Gia được cơ chứ!”
Thái Kinh nghe vậy lại cười lên bí hiểm nói: “Chút tiền mọn này thì có đáng là bao, chờ hiền đệ giúp cho Vương Gia hoàn thành sự việc rồi, thì hiền đệ sẽ ngồi vào cái ghế Xu Mật Phó Sử, đến lúc đó hiền đệ muốn hô phong hoán vũ thế nào thì cũng chẳng có ai dám ho he đến nửa lời! Khi đó muốn gì được nấy, chỗ quà mọn này có khác gì là hạt cát trong sa mạc!”
Đỗ Văn Hạo liền nói: “Vậy nhưng nếu như Hoàng Thái Hậu nhất định không nghe theo lời khuyên của tiểu đệ thì làm sao đây?”
“Ung Vương Gia cũng đã nói rồi chỉ cần hiền đệ cố gắng hết sức mình là được, ông cha ta có câu mưu sự tại nhân thành sự tại trời mà! Chỉ cần thành công, thì hiền đệ muốn gì được nấy! vậy nhưng....”
Thái Kinh cố tình kéo lê cái giọng lưỡi của mình ra nói: “Ung Vương Gia là người vô cùng xem trọng những người có trí nghĩa.
Ung Vương là người độ lượng, thậm chí không hề câu nệ tiểu tiết, vậy nhưng đối với những người không trọng chữ tín, thì dĩ nhiên Ung Vương cũng không thể nào bỏ qua dễ đàng đâu. đây cũng là bản tính của Ung Vương, chỉ cần tiếp xúc nhiều là hiền đệ sẽ hiểu được thôi!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì giật thót tim, mặc dù những lời nói của Thái Kinh đã vô cùng hàm xúc rồi, nhưng hắn vẫn nghe ra được ẩn ý trong câu nói của ông ta.
Như vậy cũng có nghĩa là nếu như bản thân hắn không nghe lời, không chịu quy thuận Ung Vương Gia, thì đến lúc đó Vương Gia sẽ tính sổ với hắn, ngay cả cái chuyện hắn uy hiếp Vương Gia cũng bị vạch trần ra hết, đây hoàn toàn không phải là chuyện đùa, Ung Vương là một Vương Gia, bất kể sau này có làm được Hoàng Thượng hay không, nếu Ung Vương mà muốn giết hắn thì dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ không biết mình nên theo phe bên nào? Cái này cũng cần phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Người nào kế vị Tống Thần Tông lên làm Hoàng Đế ấy nhỉ? Rốt cục là em trai kế nghiệp anh lên làm vua hay là con nối nghiệp cha lên làm Hoàng Đế đây? Đỗ Văn Hạo chẳng có chút ấn tượng gì về giai đoạn lịch sử này cả, hắn chỉ nhớ thời Bắc Tống có một ông vua thư pháp rất giỏi, vẽ cũng rất cừ, ông ta còn sáng tạo ra một loại thư pháp mới có tên Sấu Kim Thể (một loại thư pháp nét chữ thanh mảnh nho nhã), sau đó bị Hoàn Nhan Tông Bật của Đại Kim bắt đi.
Đại Kim? Hừm hình như bây giờ Đại Kim vẫn chưa xuất hiện, chỉ có mỗi Đại Liêu thôi, như vậy có nghĩa là vị lục Hoàng Tử này không phải là ông vua bị bắt Tống Huy Tông đen đủi kia, còn vị Ung Vương này thì lại càng không phải.
Vậy thì rốt cuộc ai là người kế thừa ngôi vua nhỉ? Đỗ Văn Hạo lúc này, mới cảm thấy hối hận vì đã không chịu khó đọc sách lịch sử, bây giờ mà hắn có một quyển sách lịch sử của thời hiện đại trong tay thì chắc chắn là hắn đã phát tài rồi.
Thái Kinh thấy Đỗ Văn Hạo chần chừ do dự, lúc thì trầm ngâm suy nghĩ, lúc thì mỉm cười một mình cứ như bị hâm vậy.
Thái Kinh thấy vậy liền thấp giọng nói: “Hiền đệ! Lời nói ban nãy của ngu huynh hiền đệ thấy thế nào?”
Đỗ Văn Hạo cũng biết Ung Vương bây giờ đang cố tình ép hắn nếu như hắn ra tay giúp đỡ Ung Vương thì tiền đồ vô lượng, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết.
Còn nếu không giúp đỡ Ung Vương thì chắc chắn hắn sẽ bị tru di cửu tộc.
Ai bảo hắn uy hiếp em trai của Hoàng Thượng làm con tin cơ chứ, không những vậy lại còn để lại vết tích trên cổ của một trong hai người nữa.
Làm thế nào bây giờ? Đỗ Văn Hạo liếc sang nhìn Thái Kinh.
Thái Kinh thấy vậy liền mỉm cười khẽ nói: “Thực ra thì Ung Vương giao cho hiền đệ nhiệm vụ cũng chẳng có gì là nặng nề cho lắm, chỉ là khuyên bảo Hoàng Thái Hậu chỉ định Ung Vương lên làm người kế thừa là được rồi! Chi cần hiền đệ chịu mở miệng, việc thành công hay không thì tất cả đều trông vào số trời! vẫn là câu nói đó, chỉ cần hiền đệ cố hết sức là được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng vẫn im lặng không nói.
Thái Kinh thấy vậy lại trườn người đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo, cố gắng ghìm giọng mình thấp nhất có thể, như tiếng muỗi vo ve bên tai hắn: “Lúc trước ngu huynh cũng đã nói rồi. hiền đệ cũng biết đấy, bây giờ cũng chỉ có mỗi ngu huynh và hiền đệ! Ngu huynh cũng đem hết lòng dạ của mình ra nói cho hiền đệ biết, việc kế thừa ngôi vị này thực ra cũng chẳng có liên quan gì nhiều đến chúng ta cho lắm! Chúng ta chỉ là quan trong triều, vậy nhưng nếu chúng ta giúp đỡ Ung Vương thì những ngày về sau chúng ta sẽ sống sung sướng hơn, hiền đệ thấy ta nói có đúng không? Bây giờ chỉ có mỗi Ung Vương là hứa hẹn cho chúng ta chức tước, chỉ có thằng ngu mới không nhận, hiền đệ thấy ta nói đúng không! Lẽ nào hiền đệ lại đi trông mong vào cái vị lục Hoàng Tử kia cho hiền đệ ngồi lên chức quan cao như vậy hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì cũng thấy trong lòng dao động dữ dội, bởi những lời nói của Thái Kinh là hoàn toàn đúng, ai làm Hoàng Thượng thì có liên quan quái gì đến hắn chứ.
Vậy nhưng nếu như mà hắn đứng ở giữa không cần phải mạo hiểm gì cũng được vô vàn cái lợi, thì việc gì mà không làm cơ chứ! Bản thân hắn cũng chỉ nói vài lời tốt cho Ung Vương trước mặt Hoàng Thái Hậu.
Như vậy cũng chẳng có gì là nguy hiểm cho lắm.
Vì để có được cái chức Xu Mật Phó Sử thì mạo hiểm cũng là đáng lắm! Hơn nữa, bản thân mình cũng biết Hoàng Thái Hậu cũng chẳng phải là loại người độc ác, ra tay tàn bạo.
Hoàng Thái Hậu còn được mình cứu mạng qua nữa là, chắc là sẽ không vì mình khen con trai bà ấy vài câu mà bà ấy cắt đầu mình đâu.
Mình thì đã có Hoàng Thái Hậu là hậu thuẫn cho rồi.
Cái ô dù này đủ to để che chở cho mình, cho dù về sau Ung Vương không thể lên làm Hoàng Đế, mà để cho lục Hoàng Tử kế vị thì mình cũng lại có công cứu mạng cho hai mẹ con của lục Hoàng Tử, nhất là Chu Đức Phi nương nương, hơn nữa mình còn cứu cả Hoàng Hậu nữa, đệ tử Tiền Bất Thu của mình còn dùng Hoàng Thủ Thang cứu tính mạng của lục Hoàng Tử.
Mấy mạng người này gộp lại thì làm gì không hơn với cái mạng nhỏ này của mình chứ, cho dù là có là lấy công chuộc tội, thì mấy cái công đó của mình cũng đủ chuộc cả đống tội rồi, về sau chắc lục Hoàng Tử sẽ không làm khó dễ mình đâu.
Nghĩ thông suốt việc này rồi thì Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm đi một chút, vậy nhưng rốt cuộc ai làm Hoàng Đế thì hắn vẫn không biết.
Đột nhiên, Đỗ Văn Hạo nhớ lại một việc, đó chính là hắn xuyên việt vượt thời gian quay về quá khứ, không biết có làm ảnh hưởng gì tới kết quả của lịch sử hay không? Ví dụ như, hắn bây giờ giết chết Hoàng Đế,hoặc là nghiên cứu thành công một loại vũ khí hủy diệt cả Đại Liêu, Tây Hạ thống nhất Trung Quốc, thậm chí còn chặt chém Thành Cát Tư Hãn nữa.
Vậy thì các đời Nguyên, Minh sau này sẽ không có nữa! Đây là một ý nghĩ làm cho người ta cảm thấy nhộn nhạo vô cùng, nhưng mà theo tình hình trước mắt thì bản thân hắn vượt thời gian quay về đây cũng chẳng làm cho sự kiện lịch sự to lớn nào thay đổi cả, lịch sử vẫn cứ trôi đi theo cách mà nó đã trôi mà thôi.
Nếu mà như vậy. thì cho dù mình có khen ngợi Ung Vương trước mặt Hoàng Thái Hậu, thì lịch sử cũng không thể vì hành động này của mình mà thay đổi được, vậy thì mình việc gì phải lo lắng cơ chứ, đây vốn thuộc về vòng quay của lịch sử, tất cả đều phát triển theo hướng mà nó đã định sẵn, cho dù mình có làm gì quá đà đi chăng nữa thì lịch sử không thể vì thế mà thay đổi.
Cuối cùng Đỗ Văn Hạo cũng đã cởi bỏ được những khúc mắc ở trong lòng.
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây lại bắt đầu nghĩ về Ung Vương, nhớ lại lúc hắn cầm đao uy hiếp Tào Vương, thì Ung Vương vẫn vô cùng trấn tĩnh, sau đó còn yêu cầu mình để ông ta làm con tin thay cho em trai của mình, dưới sự uy hiếp của ngọn đao sắc lạnh như vậy mà ông ta không hề e sợ, thậm chí còn mỉm cười chấp nhận nguy hiểm.
Hành động này của ông đúng là hơn người, không những thế Ung Vương lại là một người rất có uy tín, nói một là một hai là hai.
Ung Vương đã nói là không làm khó mình, quả nhiên mấy ngày hôm nay đúng là không có người đến làm phiền mình.
Vó ngựa của Đại Kim sắp vùng lên đánh chiếm Đại Tống đến nơi rồi, Đại Tống đúng là đang rất cần một vị lãnh tụ ưu tú.
Lại quay ra nghĩ đến lục Hoàng Tử.
Người thì mới chỉ có mười tuổi, nhưng đã nổi tiếng là một đứa nghịch ngợm có tiếng ở trong cung, lúc thì bày trò hại người này, khi thì đầu trò chơi người khác, cũng chẳng phải là người thủ nguyên tắc, lại chẳng có phong cách của một vị lãnh, tụ tài năng gì cả.
E rằng lại trở thành một tên Tống Huy Tông vô tích sự chỉ biết thêu hoa dệt gấm, làm thơ làm thẩn, chứ chẳng có tài cán gì cả.
Hơn nữa, lục Hoàng Tử bây giờ cũng chỉ mới mười tuổi, hiển nhiên không thể nào chấp chính được, vậy thì sẽ do Hoàng Thái Hậu buông rèm chấp chính rồi.
Còn mình thì sau khi tiếp xúc với Hoàng Thái Hậu thì biết được bà là một người nhân hậu, tính tình vô cùng nhu mì, yếu đuối, chẳng có chủ kiến gì cả, để một người phụ nữ yếu ớt, không quyết đoán như vậy lên cầm trịch cả một đất nước thì đúng là đáng lo.
Cho dù Hoàng Thái Hậu không muốn buông rèm chấp chính, lập một đại thần khác lên phò tá, các vị đại thần khác thì không biết chứ.
Thái Kinh chắc chắn sẽ ngồi vào cái chức đó rồi hơn nữa tên Thái Kinh này lúc nãy còn khua mồm múa mép nói mình này nọ, cũng là một tên vô cùng đáng ghét, nếu như để hắn ta lên làm Tể Tướng, thì những năm tháng sau này của mình e rằng....
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, Đỗ Văn Hạo lại nghĩ, tại sao người kế vị cứ nhất định phải là con trưởng? Người kế vị nên phải là những người có tài đảm nhiệm mới đúng chứ! Tương quan lực lượng hai bên, thì rõ ràng Ung Vương thích hợp hơn lục Hoàng Tử nhiều, nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo cảm thấy nếu để cho vị Ung Vương này lên cầm quyền chưa chắc đã là một chuyện không hay.
Trong lòng của Đỗ Văn Hạo bây giờ như nổi phong ba bão táp, sóng vỗ tràn bờ, bao nhiêu ý nghĩ hỗn loạn vẩn vơ trong đầu hắn.
Sau khi nghĩ kỹ, Đỗ Văn Hạo thấy sự việc cũng không đến nỗi tồi tệ như hắn nghĩ, liền chắp tay nói: “Nếu như Ung Vương đã xem trọng tiểu đệ như vậy, thì tiểu đệ sẽ cố hết sức mình nói vài câu vói Hoàng Thái Hậu, để Ung Vương có thể đăng cơ làm Hoàng Đế!”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Thái Kinh nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy thì vô cùng vui mừng, đưa tay lên vỗ vỗ vào bả vai của Đỗ Văn Hạo nói: “Hiền đệ cứ việc yên tâm, ngu huynh có thể dùng cái đầu của mình ra để đảm bảo cho hiền đệ! Một khi sự việc thành công.
Ung Vương đăng cơ làm Hoàng Đế, hiền đệ ít nhất cũng ngồi được lên chức Ngự Sử Đại Phu! Đây là cái chức mà Ung Vương đã định sẵn cho hiền đệ rồi đó! Còn cái chức Xu Mật Phó Sử, thì Ung Vương vẫn chưa nói cho ngu huynh biết, tại lúc nãy huynh tự ý hứa với đệ trước, vậy nhưng hiền đệ cứ yên tâm, chuyện này cũng không khó lắm! Chỉ cần hiền đệ chịu làm. thì cái chức đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về hiền đệ! Ngu huynh bây giờ sẽ về bẩm báo với Ung Vương!”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, bản thân mình bỗng nhiên trở thành một kẻ hám lợi,làm việc mà còn đòi quan, đòi chức như vậy Ung Vương chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu về hắn.
Tuy bây giờ ông ta có thể miễn cưỡng Đỗng ý, vậy nhưng sau này thì lại khó nói vô cùng.
Thôi thì mình biết thân biết phận, có gì thì làm nấy, tốt nhất là không nên nổi quá nghĩ vậy liền đưa tay lên xua xua nói: “Không, không cần đâu! Nguyên Trường huynh không cần nói vói Vương Gia đâu.
Tiểu đệ cũng không mấy hứng thú với mấy cái chức quan cao đó cho lắm! Tiểu đệ chỉ muốn làm một Ngự Y là được rồi, được làm Ngự Y là mãn nguyện lắm rồi!”
Thái Kinh không ngờ Đỗ Văn Hạo lại có hành động như vậy. bất kỳ quan chức nào hắn cũng không muốn thì sững người lại, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta gặp người như vậy, trong lòng bất giác cảm động, lại vỗ vỗ lên vai Đỗ Văn Hạo nói: “Hiền đệ cứ yên tâm! Mọi chuyện đã có ngu huynh đứng ra lo liệu hết rồi, hiền đệ chắc chắn sẽ có quan để làm, có ngựa để cưỡi! Ngu huynh xin được phép cáo từ, có tin tức gì hiền đệ cứ cho người đến gọi cho huynh biết là được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Vâng! Cung tiễn Nguyên Trường huynh!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương