Tống Y
Chương 366
Đỗ Văn Hạo lắc lắc đầu nói: “Bệnh ôn nhiệt, thì sau khi ra mồ hôi nhiều, nếu như toàn thân lạnh, mạch phù, sẽ làm cho người bệnh buồn bực không yên, thở gấp nhưng không ra hơi! Đấy mới là hiện tượng của thoát dương! Nhưng bây giờ người bệnh sau khi dùng thuốc xong thì sốt đã giảm, nhưng thân thể lại lạnh mạch tĩnh! Cái này giống như trời đang nóng nực không tả, đột nhiên có trận mưa rào, dĩ nhiên cái nóng sẽ lập tức bị dập tắt, khí mát sẽ vô cùng! Bây giờ mạch tượng của người bệnh bình ổn, chỉ là mồ hôi ra nhiều không ngớt, là do cái nóng còn dư trong người đang toát ra ngoài, đây không phải là thoát dương! Không cần phải lo lắng!”
Tuy nói là không phải lo lắng, nhưng bà lão nhìn chồng mình bất tỉnh nhân sự, không biết cái gì, thì không lo lắng không được, bà lão vì sốt ruột nên vội vã lên tiếng hỏi: “Đề Hình đại lão gia! Vậy bây giờ nên làm thế nào đây!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Không cần phải nóng vội như vậy! Cũng không cần phải đi xem đại phu nào hết, khiêng về nhà, đặt lên trên giường, cứ để ông ta ngủ một giấc, rồi ông ta sẽ tỉnh lại thôi! Bà nên nhớ kỹ là không được gọi ông ta thức dậy đâu đấy! Cứ để ông ấy ngủ và tỉnh lại một cách tự nhiên, sau đó dùng Nhân Sâm ba tiền, Đại Mạch Đông sáu tiền sắc thành thuốc uống! Sau đó lại cho ông ta uống một ít nước gạo mát, trước khi ông ta hoàn toàn tỉnh lại, tự do hoạt động thì không được phép để ông ta ăn bất cứ một loại thức ăn nào khác, nghe chưa?”
Bà lão nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền dập đầu tạ ơn, sau đó liền bảo hàng xóm khiêng tấm phản đỡ Tạ đại phu lên, rồi đi về nhà.
Đến trưa, Đỗ Văn Hạo sau khi lên lớp cho mười vị đại phu trong thành xong, liền quay về nơi ở của mình, Lý Phố lúc này liền tiến tới trình báo: “Bẩm đại nhân! Bọn thủ hạ đã cho người đi thăm hỏi khắp nơi rồi, không phát hiện ra có vấn đề gì cả !”
Thì ra, đêm hôm đó Đỗ Văn Hạo cho bọn người của Lý Phố đến tìm hai vị đại phu họ Hàn và họ Lý cùng với hai ông bà lão họ Vương để xử lý vụ án của Tạ đại phu! Đúng lúc đó thì gặp người của Nha Môn đang định đưa ba người này ra khỏi huyện, sau khi biết Đề Hình đại nhân muốn gặp ba người này, thì bọn Nha Môn đó đều lo lắng bỏ đi. Đỗ Văn Hạo sau khi xét xử lại vụ án của Tạ đại phu xong rồi thả ông ta về, thì hai ông bà lão nhà họ Vương cũng bỏ đi. Đỗ Văn Hạo liền cho Lý Phố và đám hộ vệ của ông ta đi theo giám sát, đồng thời cũng cho người đi thám thính tại sao ở địa giới của Tĩnh Giang Phủ lại có đồn điền bỏ hoang như vậy. Nhưng, tiếc là tất cả bọn họ đều không thám thính được bất cứ điều gì, Đỗ Văn Hạo lúc này liền bảo mấy người của Lý Phố tiếp tục giám sát, điều tra thêm.
Đến chiều, Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục trao đổi hội chẩn với mười vị danh y có tiếng ở trong thành, đồng thời còn dạy cho bọn họ biết thêm về những kiến thức của phẫu thuật ngoại khoa.
Đến chập choạng tối, có tên nha dịch chạy vào bẩm báo nói rằng bà lão ban sáng lại khiêng Tạ đại phu đến, nói là Tạ đại phu bệnh tình nghiêm trọng, mời Đỗ Văn Hạo ra tay cứu chữa.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, liền vội vã cho người ra bảo bọn họ khiêng Tạ đại phu vào trong này khám xét.
Lúc này, chỉ thấy Tạ đại phủ nằm lên trên chiếc phản, thở ra khó nhọc, cơ thể sốt cao, thần sắc khô nóng, khó chịu, Tạ đại phu không ngừng lăn lộn một cách cực khổ, bà lão đem theo cả một đôi nam nữ trẻ tuổi đi cùng, khóc lóc sụt sùi.
Đỗ Văn Hạo liền tiến tới đưa tay lên bắt mạch, thì thấy mạch tượng đập nhanh, lưng ướt đẫm mồ hôi, hắn liền vội vã hỏi nguyên do tại sao, thì bà lão cứ ấp a ấp úng không chịu nói ra.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền tức giận, đứng dậy quát lớn: “Nếu ngươi muốn như vậy, thì xin mời cứ việc khiêng Tạ đại phu về!”
Bà lão nghe vậy thì sợ hãi, lên tiếng nói: “Khi dân phụ vừa về đến nhà, thì con trai và con dâu của dân phụ cũng vừa vặn quay về, nghe nói cha mình bị bệnh nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh! Nên con trai của dân phụ cũng kê một đơn thuốc cho cha nó dùng, vì nó ngày trước cũng theo cha nó học y, nhưng sau khi dùng thuốc xong thì kết quả lại như thế này! Hu hu hu!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay sang người thanh niên trẻ tuổi hỏi: “Ngươi là con trai của Tạ đại phu hả?”
Người thanh niên đó bèn đáp: “Thưa, vâng!”
“Vậy trưa nay ngươi kê thuốc gì cho cha ngươi uống vậy?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
Con trai của Tạ đại phu nghe vậy liền đáp: “Tiểu nhân thấy toàn thân gia phụ toát mồ hôi, mạch đập yếu ớt, thì nghĩ đó là chứng Thoát Dương, chính vì vậy mà tiểu nhân dùng Phụ Tử, Nhân Sâm sắc đặc lên cho gia phụ uống!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì tức giận quát lên: “Ngươi muốn cha của ngươi chết sớm hay sao mà lại kê thuốc uống như vậy!”
Người thanh niên đó vốn đã biết Đỗ Văn Hạo là Đề Hình Quan, lại là Ngự Y bên cạnh Hoàng Thượng, nên khi nghe hắn gầm lên như vậy, thì hoảng sợ hồn bay phách tán, vội vã quỳ xuống nói: “Thưa đại nhân! Tiểu nhân nào dám như vậy! Tiểu nhân sao lại có thể bất hiếu như vậy được cơ chứ!”
“Cha của ngươi vốn đang bị bệnh rất nặng, ông ấy sau khi dùng thuốc xong, thì biện chứng đều không có vấn đề gì! Nhưng, ông ấy mắc phải chứng Ôn Nhiệt rất nặng, người run rẩy lại toát mồ hôi! Toàn thân thoát khí là một hiện tượng thông thường, đã thế mồ hôi lại thoát ra vừa nhiều, vừa lớn, và những hạt mồ hôi to nặng đó có những lúc lại nhơm nhớp như dầu mỡ, từ bệnh tình của cha ngươi thì ta có thể xác định cha ngươi bị Thoát Chính! Vậy nhưng, ngươi lại tự cho là thông minh tự dùng Nhân Sâm, Phụ Tử, như vậy chẳng khác nào cho dầu vào lửa, chính vì vậy mà cha ngươi mới trở nên như vậy! Đúng là học nghệ không tinh, hại mình hại người!”
Con trai của Tạ đại phu nghe vậy thì ôm mặt gào khóc thảm thiết, không ngừng dập đầu cầu xin Đỗ Văn Hạo cứu lấy cha của mình.
Đỗ Văn Hạo liền nói: “Ngươi tự gây ra chuyện này, thì ngươi tự đi mà giải quyết! Bệnh của cha ngươi vẫn chưa đến mức độ nguy hiểm lắm! Ngươi thử nói một bài thuốc ra cho ta nghe xem nào!”
Con trai của Tạ đại phu lúc này đang hối hận vì hành động của mình, làm sao còn đầu óc đâu mà nghĩ ra phương pháp chữa bệnh nữa chứ, trong lúc hoang mang cực độ, mồ hôi của anh ta vã ra như suối.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền lên tiếng nói: “Ài! Thương Hàn, Ôn Nhiệt thì dùng Trúc Diệp Thạch Cao thang, theo bệnh tình nặng nhẹ mà lượng liều thuốc cho nó vừa phải!”
Con trai Tạ đại phu nghe vậy, thì như sực tỉnh cơn mê, gật đầu lia lịa.
Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Bài thuốc này có thể cho thêm Vi Căn, Huyền Sâm sắc xong cho uống như uống trà, dùng làm nhiều lần trong ngày, đến lúc đó sẽ có hiện tượng toát mồ hôi nữa! Còn nhiệt dư trong người ông ta, cũng sẽ tự động rút thôi! Hơi thở lúc đó cũng trở nên bình ổn, lúc này cho uống thêm nước gạo mát, biết nước gạo mát dùng để làm gì không hả?”
Con trai của Tạ đại phu dù gì cũng là theo cha học y bao lâu, nên cũng biết công dụng của nó: “Dạ là dùng để hồi phục lại khí cho dạ dày!”
“Đúng lắm!” Độ Văn Hạo nói.
“Ngươi hiểu biết về y thuật, như vậy cũng đỡ! Tiếp sau đó thì tiếp tục bồi khí cho dạ dày, xong đâu đấy là cha ngươi sẽ khỏe lại thôi!”
Được sự chỉ điểm của Đỗ Văn Hạo, ba mẹ con nhà Tạ đại phu dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, lại khiêng Tạ đại phu quay về nhà chữa trị. Sau khi về đến nhà, thì con trai của Tạ đại phu làm theo đúng những gì mà Đỗ Văn Hạo đã dặn dò, đến tối thì quả nhiên Tạ đại phu toát mồ hôi ra như tắm, sốt cũng giảm, Tạ đại phu cũng dần dần tỉnh lại.
Sau mấy ngày tĩnh dưỡng xong, bệnh tình của Tạ đại phu đã hoàn toàn khỏi hẳn. Cả gia đình của Tạ đại phu lúc này đều vô cùng cảm động, biết ơn Đỗ Văn Hạo, gặp ai cũng khen Đề Hình đại nhân Đỗ Văn Hạo chẳng khác nào vị bồ tát tái thế, còn vợ của Tạ đại phu thì lập nguyên hẳn một bài vị để thờ phụng Đỗ Văn Hạo, ngày nào cũng ba nén hương, thành khẩn cầu khấn trời xanh bảo hộ cho Đỗ Văn Hạo phúc lộc đầy nhà, vạn thọ vô cương. Còn con trai của Tạ đại phu sau khi được Đỗ Văn Hạo chỉ điểm, thì ngày đêm miệt mài dùi dũa y học và sau này cũng trở thành một đại danh y. Nhưng những chuyện đó là chuyện của sau này, còn Tạ đại phu sau khi tỉnh lại liền quay sang hỏi bà lão và con trai mình: “Ta! Ta đang ở đâu đây?”
Con trai của Tạ đại phu thấy vậy liền đáp: “Đây là nhà mình! Cha! Lúc nãy con có đưa cha đi tìm Đề Hình đại nhân chữa bệnh giúp cho cha! Đề Hình đại lão gia quả nhiên y thuật như thần, lại còn dạy cho con biết biện chứng dùng thuốc kê cho cha uống! Chính vì vậy mà cha mới khỏi bệnh được như bây giờ!”
Bà lão và con dâu của Tạ đại phu nghe vậy, liền gật gật đầu tán đồng.
Tạ đại phu khó nhọc nhấc cánh tay của mình lên, rồi đưa về hướng của cửa sổ, thều thào nói: “Tiểu nhân đa tạ Đề Hình đại lão gia đã cứu lấy cái mạng già này!”
Cả con trai và con dâu của Tạ đại phu thấy vậy, đều đồng loạt quỳ xuống hướng về phía cửa sổ dập đầu quỳ lạy.
Còn bà lão thì nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Đúng vậy! Đề Hình đại lão gia không những giải oan cho ông! Mà còn tặng ông con ngựa, giờ lại còn chữa trị cứu mạng cho ông! Đại lão gia đúng là đại ân nhân của gia đình chúng ta! Ông trời đúng là có mắt, đã cho đại lão gia làm quý nhân phù trợ cho chúng ta! Lão gia! Bây giờ bên nhà thông gia không còn chỗ sống nữa rồi, hai nhà giờ đây đều trông chờ hết vào ông đó! Nếu ông mà có mệnh hệ nào thì gia đình chúng ta sẽ ra sao đây!”
Nghe bà lão nói vậy, con dâu của Tạ đại liền phu nhớ đến cảnh cơ cực của nhà mình, bất giác cảm thấy khổ nhục, khóc thút thít.
Tạ đại phu nghe vậy liền quát mắng: “Khóc cái gì mà khóc! Ta đã chết đâu mà khóc hả!”
Con dâu của Tạ đại phu nghe vậy liền vội vã nín chặt miệng lại, nhưng vì quá đau buồn, nên nàng vẫn nấc lên rưng rức.
Tạ đại phu lúc này liền bảo con trai của mình dìu mình dựa vào đầu giường rồi thở hắt ra nói: “Hôm qua ta về đây, nghe mẫu thân của mày nói là bên thông gia xảy ra chuyện! Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?”
Con dâu của Tạ đại phu lúc này nấc nghẹn lên đáp: “Dạ! Cũng không có gì đâu ạ!”
“Không có gì, sao mày còn khóc hả? Nói mau!” Tạ đại phu cả giận nói.
Con dâu của Tạ đại phu nghe vậy thì run rẩy đáp: “Dạ! Năm nay….năm nay, cha của con nói là không mua thóc giống của Nha Môn, sau đó lén lút chạy ra bên Hành Châu mua một ít thóc giống về, rồi âm thầm trồng trên mấy cái đồi ở ven núi! Cha của con nói, vì nơi đó người ta ít qua lại, không có việc gì phải lo! Kết quả là, nơi đó lúa đều trổ rất tốt, nhưng khi sắp thu hoạch thì bị phát hiện! Nha môn nói là cha của con không tuân thủ pháp lệnh, sau đó bọn họ liền bắt cha của con vào ngục! Không những tra tấn ông ấy một trận thừa sống thiếu chết, mà còn nói phạt tiền năm trăm lượng nữa! Bọn họ hẹn hạn trả tiền là ba ngày, nếu không trả hết sẽ bắt cha con đi đầy sáu năm!”
Tạ đai phu nghe xong, thì tức giận đến phát điên, quát lớn: “Bọn nha môn thật là quá quắt! Trên đời này có còn Vương Pháp nữa hay không?”
Bà lão nghe vậy, thất kinh vội vã chạy đến bịt miệng Tạ đại phu lại nói: “Lão gia nói nhỏ thôi!”
Con trai của Tạ đại phu thấy vậy cũng nói: “Đúng vậy đó cha! Ông trời thì cũng là ông trời của bọn chúng! Bọn chúng muốn làm gì thì làm nấy! Làm gi có ai chống lại được bọn chúng!”
“Nói nhảm!” Tạ đại phu tức đến run hết cả người, chòm râu bạc của ông như muốn dựng ngược lên: “Ông trời là của Hoàng Thượng! Chứ không phải là của bọn chúng!”
Khi vừa nói đến đây, thì bà lão lại vội bịt miệng của Tạ đại phu lại nói: “Ôi! Lão gia của tôi ơi! Chuyện bên nhà thông gia của chúng ta còn chưa xong! Ông đừng có gây thêm chuyện nữa được không hả ông?”
Tạ đại phu nghe vậy tức giận, đưa tay lên gỡ tay bà lão đang bịt miệng mình ra, căm hận nghiến răng nói: “Được! Ta không nói nữa là cùng chứ gì! Tay của bà mấy ngày không rửa rồi, thối quá!”
Bà lão nghe vậy, giật mình vội vã thu tay lại, rồi lau lau vào vạt áo của mình.
Tạ đại phu lại hỏi: “Vậy tình hình bây giờ thế nào rồi?”
Con dâu của Tạ đại phu nghe vậy bèn nói: “Trong nhà của con vốn bây giờ cũng chẳng có tiền, giờ lại bắt đền tận năm trăm lạng! Con đào đâu ra tiền bây giờ! Bọn con bàn đi bàn lại, chỉ còn biết mỗi cách là bán đất, vì dù sao đất cũng là đất hoang có trồng trọt được cái gì đâu cơ chứ!”
Tạ đại phu nghe vậy liền thở dài não nề nói: “Ài! Nếu như cứ tiếp tục như vậy! Thì dân chúng còn biết sống thế nào đây! Thế chỗ đất đó bán được bao nhiêu vậy, có đủ không?”
“Riêng mảnh đất đó thì không đủ, bọn con phải bù thêm cả nhà nữa mới miễn cưỡng gom đủ số tiền!” Con dâu của Tạ đại phu đáp.
Tạ đại phu nghe xong thì sững người, sửng sốt nói: “Đất to như thế, cũng không có giá năm trăm lượng hay sao?”
Con trai của Tạ đại phu nghe vậy, đau khổ đáp: “Nếu muốn bán, thì có lẽ bán được đến tận một ngàn lượng cơ! Đất đai của nhà vợ con đều là nơi có tiếng là đất tốt!”
“Vậy tại sao lại bán không được năm trăm lạng vậy?” Tạ đại phu thắc mắc.
“Cha! Cha cả ngày hành y, cha đâu có hiểu chuyện đất cát là gì đâu! Nha môn đã sớm có thông báo rồi, nói rằng không ai được phép mua bán đất tư, người nào vi phạm sẽ bị xử phạt nghiêm minh! Bọn chúng còn nói rõ thêm rằng, để cho những người có đất khi nào cần tiền gấp, thì có thể đem ruộng đất đi cầm cố cho nha môn, chờ đến khi có tiền sẽ chuộc lại chỗ đất đó!”
Tạ đại phu nghe vậy bèn tán đồng nói: “Phương pháp này hay quá rồi còn gì nữa, vậy tại sao mày không cầm đặt cho nha môn hả? Về sau chúng ta có tiền thì chuộc lại chứ lo cái gì!”
“Cha ơi! Những lời lẽ của bọn chúng mà cha cũng tin hay sao?” Con trai của Tạ đại phu đau khổ đáp.
Tạ đại phu nghe vậy liền cau mày hỏi: “Mày nói vậy là có ý gì hả con?”
“Đặt cầm ruộng cho Nha Môn, thì cái giá nó rất là thấp! Cùng lắm thì cũng chỉ bằng nửa số tiền dự trù bán ban đầu, hơn nữa cầm cố đất đai chỉ cho hạn có một năm! Vả lại tiền lãi lại cao hơn cả Thanh Miêu Pháp gấp sáu lần! Nếu đến hạn mà không chuộc lại được, thì coi như mất cả ruộng lẫn đất luôn!”
“Hả? Vậy thì có nghĩa là, một năm sau, thì tiền lãi thu về tận gấp đôi rồi ta mới được phép chuộc lại hay sao?” Tạ đại phu cả kinh nói.
“Vâng! Đúng vậy đấy cha ạ! Cha nghĩ xem, nhà đã bán rồi thì còn chuộc lại được không? Làm như vậy chẳng khác nào bán đứt cho nha môn rồi còn gì nữa!” Con trai của Tạ đại phu ấm ức nói.
Cầm cố tài sản thực chất là một biện pháp giúp đỡ lẫn nhau trong thời cổ đại có tên gọi khác là Điển Đang, gọi nôm na là bên A cầm cố nhà cửa cho bên B, thì nhà cửa không được phép cho thuê, và tiền không có thu lãi, thời gian thường là khoảng từ mười đến hai mươi năm, đến hạn phải dùng đúng số tiền mà chuộc lại. Nếu như không chuộc lại, thì căn nhà sẽ thuộc về bên B, cái này gọi là bán đứt. Cái trò cầm cố, Điển Đang này của nha môn thực chất là dựa vào danh nghĩa của nó mà tự kiếm lợi cho mình.
Tạ đại phu nói: “Bọn chúng làm vậy chẳng khác nào là đục khoét của dân chúng cả!”
Bà lão nghe thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, vội vã đưa tay lên bịt miệng của Tạ đại phu lại, nhưng Tạ đại phu đã có chuẩn bị từ trước, nên lắc đầu tránh được, ông lại tiếp tục nói: “Vậy chỗ đất đó mà chúng ta không có khả năng trả, thì nha môn lấy đất đấy để làm gì nhỉ?”
“Cái này thì con không biết, vì trong thông báo không thấy có nói tới!” Con trai của Tạ đại phu lắc đầu nói.
Tạ đại phu nghe vậy liền nói: “Chắc chắn bọn chúng sẽ dùng nó để sinh lời cho mình rồi!”
Bà lão lần này không chạy tới bịt miện Tạ đại phu lại như mấy lần trước nữa, mà chỉ đưa mắt lên liếc nhìn ông ta. Bà thực sự không hiểu tại sao Tạ đại phu từ ngày vào tù, đến khi được thả tự do đến giờ, lại biến thành một người trời đất không biết sợ là gì như vậy. Bà thực sự không biết rằng, những ngày tháng bị xét xử oan, nằm ở trong tù làm cho Tạ đại phu sớm đã hình thành tâm lý khinh ghét nha môn rồi.
Tạ đại phu nói: “Vậy ông thông gia của ta, mấy người chúng mày đã chuộc ra chưa vậy?”
“Dạ vẫn chưa ạ!” Con dâu của Tạ đại phu nước mắt ngắn, nước mắt dài đáp. Tạ đại phu thấy vậy thì lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy? Không phải chúng mày đã gom đủ tiền rồi hay sao hả?”
“Không phải như vậy! Hôm qua bọn con chuẩn bị đi cầm cố ruộng đât, thì mới biết thụ lý mấy vụ cầm cố này mỗi một huyện một khác, và nha môn không trực tiếp thụ lý việc này, mà người thụ lý đó chính là Vương lão thái gia! Chính là người mà đã nhờ cha chữa bệnh giúp cho con gái của họ, sau đó họ kiện bắt cha vào tù đó ạ!” Con trai của Tạ đại phu đáp.
Tạ đại phu nghe đến đây thì kinh ngạc vô cùng nói: “Là ông ta ư? Chả trách ông ta lại ghê gớm như vậy, ta biết ngay mà! Việc đại phu chữa trị lỡ tay đâu có bị trị tội gì đâu! Ta cứ tưởng là số của ta nó đen đủi nên mới bị bắt đi trị tội như vậy! Thì ra là Vương lão thái gia đã sớm cấu kết với quan phủ! Chính vì vậy mà quan huyện đại lão gia mới trị tội ta như vậy!”
“Lão gia! Ông đừng ăn nói như vậy nữa!” Bà lão đứng bên cạnh lo lắng nói.
“Đúng vậy đấy thưa cha!” Con trai của Tạ đại phu ghìm giọng xuống nói: “Chính vào ngày hôm qua! Bọn con đến tìm Vương lão thái gia bàn chuyện cầm cố ruộng đất, thì ông ta nói, ông ta không rảnh, bảo con ngày mai đến! Sau đó bọn con lại thấy mấy tên sai dịch chuẩn bị hành lý hộ cho ông ta, dường như ông ta muốn đi xa thì phải!”
“Cái gì? Ông ta muốn dọn nhà mà sai dịch cũng phải giúp đỡ hay sao?” Tạ đại phu cả kinh nói.
“Vâng đúng như vậy đấy ạ! Nhưng mà dường như ông ta không phải là dọn nhà sang nơi khác ở! Trông điệu bộ của ông ta hoang mang cứ như đang chạy trốn điều gì đó! Bọn con đứng ở xa xem náo nhiệt, kết quả thì thấy mấy vị quân gia đến nói chuyện với mấy tên sai dịch mấy câu gì đó! Thế là mấy tên sai dịch liền lấm lét bỏ đi! Sau đó mấy vị quân gia đó đưa vợ chồng Vương lão thái gia đi đâu đó! Đến chiều, thì con và mẫu thân đưa cha đến chỗ Đề Hình đại nhân chữa trị, thì mới phát hiện ra, mấy vị quân gia kia chính là người của Đề Hình đại nhân!” Con trai của Tạ đại phu thuật lại.
“Ố! Vậy ra là mấy vị quân gia đó, chính là do Đề Hình đại nhân phái họ đi bắt vợ chồng Vương lão thái gia đến giải oan cho ta đây mà!” Tạ đại phu gật gù nói.
“Không chỉ như vậy! Buổi sáng ngày hôm nay, chúng con cứ tưởng Vương lão thái gia quay về rồi, vậy nên bọn con lại đến nhà của ông ấy, cầu xin ông ấy làm chuyện cầm cố ruộng đất cho con, để con còn lấy tiền để chuộc cha! Kết quả là lại trông thấy mấy vị quan gia lùng sục tìm người để hỏi vấn đề gì đó! Nhưng không có một ai dám trả lời bọn họ cả! Lúc đó bọn con không biết là cha bị bệnh, chính vì vậy mà bọn con vội vã quay về! Nhưng lúc đấy con cũng thấp thoáng nghe thấy mấy vị quân gia đó hỏi về chuyện ruộng đất thì phải! Bọn họ hỏi là ruộng đất ở đây sao không trồng trọt gì, rồi lại bán cho ai rồi! Và còn hỏi có ai trông thấy Vương lão thái gia ở đâu không nữa! Thái độ của mấy vị quân gia đó rất tốt, nói là làm việc cho Đề Hình đại nhân! Sau đó bọn họ bắt gặp con liền nói bọn họ điều tra xong chuyện rồi, sẽ lo chuyện cầm cố cho con! Và còn nói là bọn họ xin lỗi cha nữa! Lúc đó con thấy kỳ lạ! Không hiểu chuyện gì xảy ra! Sau khi dò hỏi thì mới biết được là cha đã được trả lại tự do! Bọn con mừng quá nên quên cả chuyện cầm cố ruộng đất, chạy luôn về đây!” Con trai của Tạ đại phu nói.
“Chờ một chút!” Tạ đại phu nói: “Mày lúc nãy nói cái gì cơ? Hộ vệ của Đề Hình đại nhân hỏi cái gì ấy nhỉ?”
Con trai của Tạ đại phu không biết tại sao cha của mình lại hỏi chuyện của Đề Hình đại nhân làm gì, nhưng vẫn trả lời: “Bọn họ hỏi rằng tại sao ruộng đất nơi đây không có ai trồng trọt gì cả! Đúng rồi, còn hỏi Liêu Tri Phủ và Trương Tri Huyện là người thế nào! Con chỉ nghe được đến đây thôi! Còn những cái khác thì chẳng để ý gì nhiều!”
Tạ đại phu trầm ngâm giây lát, rồi đột nhiên nói: “Đỡ ta đứng dậy!”
Bà lão cùng với hai con của mình nghe vậy cả kinh nói: “Lão gia muốn đi đâu vậy?”
“Ta muốn đi gặp Đề Hình đại nhân!” Tạ đại phu quay sang ba người nói luôn: “Mấy người cùng đi với ta luôn!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Liêu Quý Binh không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại đi nhanh đến như vậy, thậm chí hắn còn chưa truyền thụ xong cả phương pháp đỡ đẻ của hắn nữa.
Liêu Quý Binh cố gắng níu kéo Đỗ Văn Hạo ở lại, điệu bộ vô cùng thành khẩn, ông ta không thể hiểu nổi tại sao Đỗ Văn Hạo đột nhiên đòi ra đi như vậy, hôm qua còn rượu chè vui vẻ với nhau, mùi thơm của thịt dê nướng, cùng với những tiếng hát hò vui vẻ, những thứ này Đỗ Văn Hạo không hề có vẻ gì giả bộ cả. Liêu Quý Binh cứ ngỡ rằng Đỗ Văn Hạo phải ở lại đây ít nhất là mười ngày nữa, bởi vì phong cảnh của Ly Giang, Đỗ Văn Hạo mới thưởng ngoạn được một phần mười phong cảnh mà thôi. Nhưng suy cho cùng thì Đỗ Văn Hạo muốn đi, thì mình có cố níu kéo cũng không được, thế là Liêu Quý Binh liền chuẩn bị chút đồ, gọi là lễ ra mắt, có lẽ Đề Hình đại nhân còn vì nó mà nói tốt cho ông ta với cấp trên vài câu cũng nên.
Liêu Quý Binh đích thân dẫn theo bọn thuộc hạ, cùng với các Hương Thân trong thành, cùng đến tiễn đưa Đỗ Văn Hạo.
Liêu Quý Binh lên ngựa đi đến trước cái xe ngựa của Đỗ Văn Hạo, thì đã thấy hắn xuống xe tiến về phía mình, Liêu Quý Binh bỗng nhiên cảm thấy xúc động vô cùng, chưa kịp mở miệng, Liêu Quý Binh đã nấc nghẹn lên nói: “Đỗ đại nhân! Suốt dọc đường đến đây, hạ quan suy nghĩ mãi, không biết mình đã tiếp đãi đại nhân không chu đáo ở chỗ nào, mà đại nhân đột nhiên đòi bỏ đi như vậy?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Liêu đại nhân bận bịu công việc, chăm chỉ cần cù, ta ở lại đây, đã là làm phiền Liêu đại nhân nhiều lắm rồi!”
Liêu Quý Binh nghe vậy thì cuống cuồng lo sợ, không biết Đỗ Văn Hạo nói thật hay là nói kháy mình nữa, ông ta vội vã chắp tay nói: “Đỗ đại nhân quá lời rồi! Đại nhân hiếm khi mới ghé qua đây được một lần, nên ở lại đây lâu hơn chút nữa, còn rất nhiều nơi mà hạ quan vẫn còn chưa đưa đại nhân đi du ngoạn được!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi không cần đâu! Thịnh tình của Liêu đại nhân Đỗ mỗ xin nhận, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi! Đại nhân về đi kẻo muộn, ta bây giờ sẽ đến Liễu Châu một chuyến!”
Liêu Quý Bình nghe vậy liền cúi người nói: “Hạ quan thật lòng không nỡ đại nhân bỏ đi như vậy, thôi để cho hạ quan tiễn đại nhân thêm một đoạn đường nữa vậy!”
“Liêu đại nhân định tiễn ta đến đâu vậy? Lẽ nào muốn tiễn đến tận kinh thành hay sao?” Đỗ Văn Hạo bông đùa nói.
“Hạ quan cũng muốn vậy! Nhưng, hạ quan vẫn còn chức trách ở đây! Mệnh quan triều đình khi chưa có mệnh lệnh, thì tuyệt đối không được phép tự ý rời bỏ chỗ mình quản hạt ra đi như vậy đâu ạ! Thôi thế này vậy! Xin đại nhân được cho hạ quan tiễn đại nhân đến biên giới của Tĩnh Giang Phủ, đại nhân thấy thế sao ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền nói: “Tiễn người vạn dặm, thì cuối cùng cũng vẫn phải chia tay thôi! Liêu đại nhân mà vẫn cố ý muốn như vậy, thì ta cũng không nên từ chỗi mãi làm gì! Thôi thì đại nhân tiễn ta thêm một đoạn nữa cũng được
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương