Tống Y
Chương 356
Đỗ Văn Hạo mở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu hỏi: “Thanh Đại tỷ, tỷ xem bây giờ nên làm gì tiếp đây?”
Lâm Thanh Đại cười nói: “Nếu là ta, ta sẽ không tố quan, bất quá, ta nhớ kỹ năm đó phụ thân của ta quản lý sinh ý (có cửa hàng kinh doanh), người la mắng người dưới rất nghiêm khắc nhưng khi xử phạt lại rất có tình, theo kiểu giơ cao đánh khẽ. Cái này gọi là mưa to sấm lớn dọa cho tiểu nhị biết lợi hại nhưng trong tim vẫn cảm kích. Ta nghĩ, làm quan cũng có chút giống như kinh doanh. Trước hết phải mang dao ra dọa cho người ta sợ, nhưng sau đó lại xử phạt nhẹ nhàng đi một chút, nói rằng vì thế này thế kia, ta giảm nhẹ hình phạt cho ngươi, khiến cho người ta cảm kích trong lòng, từ đó sẽ tôn kính mình hơn.”
Đỗ Văn Hạo liên tiếp gật đầu: “Ân uy đều phát triển, kế sách này vô cùng đạo lý, còn nói là tỷ sẽ không làm quan sao? Tỷ làm quan rõ ràng rất hợp đó.”
Lâm Thanh Đại có chút không ý tứ cười nói: “Đây chỉ là chủ ý lung tung ta nhất thời nghĩ ra, không ảnh hưởng tới đệ là tốt rồi.”
“Ha ha, đệ vẫn cảm giác được tỷ có chủ ý ở đây, không phải sao? Nhưng lần này còn có Mị Nhi, phải xử lý thế nào đây?”
“Tốt nhất đệ không nên trực tiếp nhúng tay vào xử lý vụ này bởi tỷ sợ rằng không thể làm nhẹ tay được.” Lâm Thanh Đại nhẹ nhàng nói với Đỗ Văn Hạo.
“Thì đúng là như vậy, bây giờ đệ cũng cần có sự khéo léo và dứt khoát hơn. Nếu trái tim của hắn không đen tối, có lẽ hắn sẽ làm tốt vị trí tri châu này.”
Lâm Thanh Đại cười ý nhị: “Đừng quá phận là tốt rồi!”
Hai người đi xuống lầu rồi vào phía hậu viện. Đỗ Văn Hạo đi thẳng tới phía trước Hoàng tri châu, liếc mắt nhìn bộ dáng vô cùng hoảng sợ của Mị Nhi, thản nhiên nói: “Tri châu đại nhân, vị cô nương này, như ngươi nói, chính là Mị Nhi ở Vạn Xuân Uyển mà ngươi sủng ái sao? Hôm qua tỳ nữ của nàng ta dẫn người tới khách điếm tại Hành Sơn Phật Âm, nói là muốn chặt chân bản quan, lại còn muốn lăng nhục gia quyến của bản quan. Hôm nay nghe nói nàng ta lại phái người đi Mãn thành truy tìm bản quan, vừa rồi còn có hơn mười người vây công bản quan. Tri châu đại nhân. Một nữ tử xuân lâu như vậy có thể tùy tiện sử dụng danh nghĩa của ngươi để bắt người, đánh người sao? Việc cai trị của ngươi đích thực có nhiều bản lãnh đó!”
Hoàng tri châu mồ hôi lạnh đổ như mưa, dập đầu xuống đất liên thanh nói: “Ty chức đáng chết, ty chức đáng chết. Toàn bộ việc này đều là do con tiện nhân này lạm dụng danh nghĩa của ty chức gây nên. Ty chức thực sự không biết chút nào. Kính mong đại nhân minh xét.”
Âm thanh của Đỗ Văn Hạo vẫn vô cùng lạnh lùng: “Bản quan tin lời ngươi, coi như ngươi không biết việc này. Vậy ngươi định xử lý như thế nào, nói ra cho ta nghe?”
“Dạ, dạ, ty chức biết mệnh!” Hoàng tri châu vội vã quay người lại, nhanh chóng quát to lên như sợ Đỗ Văn Hạo thay đổi chủ ý: “Người đâu! Mau bắt hết những người ở Vạn Xuân uyển lại cho ta, dám tập kích mệnh quan triều đình, lăng nhục quan quyết. Một người cũng không tha, bắt hết về đây cho bản quan!”
Đám tạo đãi cùng kêu lên một tiếng dạ ran đáp ứng, tiếng chân chạy, tiếng xiềng xích, tiếng quát tháo nhất thời nổi lên khắp nơi. Trong chốc lát cơ hồ tất cả người của Vạn Xuân Uyển đều đã bị trói lại đưa tới sân, quỳ gối cúi mặt xuống đất.
Chỉ còn đúng Mị Nhi và hai tỳ nữ thì chưa động đậy gì.
Hoàng Thế Vinh đi tới phía Mị Nhi, một tay dắt tóc Mị Nhi, kéo tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, đạp một cái khiến nàng ta ngã xấp trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Ngươi đúng là một con tiện nhân mà! Còn không mau thỉnh tội với Đề hình quan đại lão gia!”
Mị Nhi lúc này rốt cục biết rằng mình đã đụng tới tổ ong vò vẽ rồi. Mưu đồ hại mệnh quan triều đình, đó chính là công nhiên đối kháng triều đình, thuộc về một trong mười trọng tội giống như mưu nghịch và bất nghĩa. Nặng thì có thể bị chu di tới cả cửu tộc. Những điều này thì Mị Nhi đương nhiên biết, chính vì vậy mà lúc này nàng ta sợ muốn vỡ mật, phủ phục trên mặt đất, khóc ô ô nói: “Đề hình đại lão gia, thảo dân biết tội rồi, xin đại lão gia tha mạng!”
Hai tỳ nữ cũng mau chóng vừa quỳ vừa lết lại phía sau, không ngớt dập đầu khóc lóc kêu xin.
Đỗ Văn Hạo vẫn tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên nói: “Các ngươi đúng là cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người. Các ngươi làm chuyện xấu không ít đâu. Hoàng tri châu, vụ án này ta giao cho ngươi tự mình xử đi. Bản quan muốn nhìn xem ngươi xử lý thế nào, làm sao để có thể quản lý tốt địa phương của mình. Ngày mai mang kết quả đến báo cho ta.” Dứt lời, Đỗ Văn Hạo phất tay áo bào một cái, xoay người đi vào trong khách điếm.
Hoàng tri châu liên thanh dạ ran đáp ứng. Trong khi đó đầu óc thì quay cuồng tính toán nên làm sao bây giờ.
Dù sao lão cũng là người từng trải, trong nháy mắt đã nghĩ ra một kế sách hoàn hảo. Hoàng tri châu đứng dậy, hạ lệnh đem đám người Mị Nhi về nha môn. Về đến nơi lão lập tức sai thăng đường xử án.
Mi Nhi vừa nghe thăng đường xử án thì thật sự sợ hãi. Hai tay nàng ta ôm ghì lấy chân của Hoàng Thế Vinh khóc lóc cầu xin. Hoàng Thế Vinh dứt khoát vung chân đá văng Mị Nhi ra. Ai ngờ lúc này Mị Nhi không còn kể gì nữa, đây là chuyện sống chết rồi nên kiểu gì nàng ta cũng không buông chân, kiên trì khóc lóc vô cùng thảm thiết: “Lão gia! Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!”
Hoàng Thế Vinh đưa mắt nhìn Mị Nhi nằm lăn lóc trên mặt đất suy nghĩ một chút. Lão chợt nhận ra tại sao chỉ vì một nữ nhân như vậy mà mình lại có thể xém chút nữa mất hết tất cả? Nhìn đi, nhìn kỹ đi, đôi mắt kia, dáng vẻ kia, ôi, tiếc thì tiếc thật nhưng thôi, quên đi. Thiên hạ này mỹ nhân biết bao nhiêu, không còn người này thì có người khác. Cái mình cần chỉ là quyền thế, có quyền thế, có tiền bạc thì sợ gì không kiếm được mỹ nhân. Hôm nay dù sao cũng đã đắc tội với Đề hình quan rồi. Đề hình quan không chỉ là điểm hình ngục, còn là giám sát địa phương, đối với các quan lại địa phương vi phạm pháp luật thì có quyền trực tiếp đình chỉ chức vụ để điều tra, thậm chí tống giải về kinh thành để xử tội. Hôm nay nếu không giải quyết được chuyện này, chỉ sợ sẽ gặp đại họa lâm đầu.
Nghĩ vậy, hắn lập tức cắn răng một cái, trái tim trở nên lạnh lùng, nói: “Mau đem mụ dâm nữ mưu phản này trói lại, giải đi ra kia chờ bản quan đích thân thẩm vấn!”
Mấy người tạo đãi vội đáp ứng, rồi mang dây trói lại gô chặt Mị Nhi đang run rẩy trên mặt đất. Bọn họ mặc dù hiểu quan hệ của Hoàng tri châu với Mị Nhi, nhưng cũng là người đã lăn lộn nơi quan phủ, họ hiểu được lúc này lão ta muốn chứng tỏ cho Đề hình quan thấy mình không có dung tình nên cũng không có nương tay với Mị Nhi chút nào. Mấy người xúm lại, kẻ đạp, người giữ, kẻ trói, người lôi không cần biết đó chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Lãnh chưởng quỹ thấy Hoàng tri châu vâng vâng dạ dạ trước mặt Đỗ Văn Hạo thì trong lòng cũng trở nên an định không ít. Mặc dù Đỗ Văn Hạo không giải quyết vấn đề của hắn, nhưng hắn biết Đỗ Văn Hạo chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp để xử lý. Đêm đó, Lãnh chưởng quỹ nhất định mời bằng được Đỗ Văn Hạo một bữa tiệc rượu gọi là cảm ơn. Đỗ Văn Hạo cũng không có cự tuyệt, cũng không có mời thêm người ngoài, nhiệt tình ăn uống no say.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Đỗ Văn Hạo rời giường thì tùy tùng lại báo có tri châu đại nhân đã chờ tại phòng khách từ lâu rồi.
Đỗ Văn Hạo cũng không nóng nảy, chậm rãi để tỳ nữ mặc quan bào, rồi uống một chén trà sớm. Xong xuôi đâu đấy mới mang theo hộ vệ Lý Phổ và Lãnh chưởng quỹ đi tới phòng khách.
Chỉ thấy trong phòng khách lúc này đang có một hàng người quỳ gối quay mặt vào tường, trên cổ đeo mỗi người một chiếc gông gỗ nặng nề, tay chân đều là những xích sắt thô to liểng xiểng cùm giữ. Giọng những người này không ngớt rên rỉ, hòa chung với tiếng quát tháo của mấy tạo đãi áp giải đứng phía sau.
Hoàng tri châu thì hay tay bắt vào nhau, đầu cúi, lưng cong, vẻ mặt đầy lo lắng, đi đi lại lại trước cửa.
Nhìn thấy bọn Đỗ Văn Hạo tiến đến, Hoàng tri châu vội vàng khom người thi lễ: “Đề hình đại nhân!”
Đỗ Văn Hạo hừ trong lỗ mũi một tiếng, nhìn lướt qua nhân phạm quỳ trên mặt đất. Trừ Mị Nhi cùng hai nha hoàn của nàng ta là còn lành lặn nguyên vẹn, những người khác đều không có may mắn đó. Một đại hán lúc trước bị Lâm Thanh Đại chặt đứt một chân, một tên đầu lĩnh hôm trước chiến đấu sống chết cùng với Lý Phổ, cả những người đã từng động thủ ở Vạn Xuân Uyển,… Trong đó cũng có mấy người trung niên nam nữ mà Đỗ Văn Hạo không thể nhận ra. Hắn lạnh lùng hỏi: “Hoàng tri châu, những người này là ai vậy?”
“Dạ bẩm Đề hình đại nhân, mấy người đó đều là chưởng quỹ của Vạn Xuân Uyển, lão cưu kia chính là một trong những người chủ mưu tập kích đại nhân.”
“Ồ, vậy sao?” Đỗ Văn Hạo lạnh lùng hỏi lại trong khi vẫn bình thản đi tới ghế giữa phòng ngồi xuống, hộ vệ Lý Phổ đứng trang nghiêm ở phía sau. Anh Tử nhanh chóng mang tới cho Đỗ Văn Hạo một ly trà, sau đó khom người lui ra ngoài.
Hoàng tri châu lấy ra một điệp văn, cúi thấp người đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, vẻ mặt tươi cười, hai tay giơ lên quá đầu nói: “Đề hình đại nhân, suốt đêm qua ty chức đã tiến hành tra hỏi những tên phản nghịch này, tất cả đều đã rõ ràng. Đây là cung từ của những kẻ tham gia, xin mời đại nhân xem qua.”
Đỗ Văn Hạo coi nhưng không thấy gì, cũng không tiếp lấy, nâng chén trà lên thổi thổi, nhấp một cái, cũng không nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Bản quan sẽ không nhìn cung từ, ngươi nói qua một chút, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra là được.”
“Dạ vâng!” Trán của Hoàng tri châu lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám đưa tay lau, ho nhẹ một tiếng, nói: “Sau khi thẩm vấn, chưởng quỹ của Vạn Xuân Uyển, Lão Cưu, hoa khôi Mị Nhi đã khai nhận hành vi ỷ thế hiếp người, ức hiếp dân chúng, ngư nhục hương lý và nhiều tội khác, tổng cộng vi phạm tất cả mười sáu trọng tội.”
Đỗ Văn Hạo không nhịn được, suýt chút nữa thì phì cười. Cố gắng lắm hắn mới giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Mười sáu trọng tội? Là những tội danh gì vậy?”
Hoàng tri châu cầm cung từ, bắt đầu du dương ngâm tụng: “Sau khi thẩm tra, Mị Nhi và những người khác của Vạn Xuân Uyển phạm các tội trạng như sau: Củ tập phỉ chúng, mưu hại mệnh quan triều đình, mưu nghịch bất nghĩa, đây là tội thứ nhất; tổ lệnh không theo, thậm chí còn đi ngược lại, bất hiếu, đây là tội thứ hai; trá gọi tổ phụ mẫu, tang cha mẹ, bất hiếu, đây là tội thứ ba; đả thương người của triều đình, đây là tội thứ tư; dùng vũ khí âm mưu đả thương người, đây là tội thứ năm; ép nữ nhân hát xướng, tội thứ sáu; chiếm đoạt ruộng tốt, đây là tội thứ bảy; ép người khác làm nô tài, tội thứ tám; bắt nhốt người khác trái phép, đây là tội thứ chín;…”
Đỗ Văn Hạo khoát khoát tay nói: “Được rồi, không kể nữa, nói xem ngươi định xử lý thế nào đi!”
“Chưởng quỹ của Vạn Xuân Uyển, Lão Hướng và Mị Nhi, hai người nữ tỳ, tất cả đều là chủ mưu mưu hại đại nhân, đều phải bị chém đầu, cũng chu di ngũ tộc, những người ngoài ngũ tộc đó thì nam đinh quá mười sáu tuổi đều sung quân, đày đi ngàn dặm. Gia tài tịch thu sung công. Những phạm nhân khác tùy vào tội sẽ định mức hình phạt.”
“Ừm, các ngươi định xử các tội danh đó, đại đa phần đều thuộc nhóm thập ác trọng tội không thể tha thứ. Những tội này cứ phạm vào là phải bị chu di, xử phạt vô cùng nặng. Như vậy cũng không có gì sai trái, tuy nhiên, điều phải lưu ý ở đây chính là bằng chứng, các ngươi đã có các chứng cứ rõ ràng chưa?” Đỗ Văn Hạo lạnh lùng đưa mắt nhìn thẳng vào Hoàng tri châu.
Hoàng tri châu cười bồi trả lời: “Dạ bẩm đại nhân, ty chức luôn ghi nhớ Đề hình đại nhân đã chỉ thị, tất cả đều phải tuân thủ theo luật pháp, nhân chứng vật chứng phải đầy đủ. Trong vụ này, bằng chứng rõ ràng như núi, những người phạm tội cũng đều đã thú nhận tội danh của mình rồi!”
“Có đúng không vậy?” Đỗ Văn Hạo lãnh đạm đứng dậy, đi tới trước mặt đám người Mị Nhi, hơi cúi người nhìn xem một chút, chỉ thấy những người này đều đã chịu đủ mọi cực hình. Trên mặt, trên người, tay chân đâu đâu cũng có những vết roi da bầm tím, máu đen đọng lại khắp nơi, da thịt cũng bám cả vào quần áo. Mỗi cử động nhỏ đều động tới vết thương nào đó, khiến cả cơ thể đau nhức thống khổ không chịu được.
Mi Nhi và hai tỳ nữ thì thậm chí còn thảm hại hơn. Ngoài việc các vết thương do roi da để lại đầy trên người, hai bàn tay cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Huyết nhục tan vỡ lủng lẳng khắp các ngón tay, mười móng tay cũng bị rút hết, lộ cả thịt lẫn xương ra ngoài. Các nàng gian nan ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, trên mặt lộ rõ nét cầu khẩn, môi mấp máy nhưng lại nói không ra lời.
Đỗ Văn Hạo thấy các nàng môi khô nút, liền sai mấy tạo đãi áp giải phạm nhân mang chút nước lạnh tới cho các nàng uống.
Trên mặt Mị Nhi hiện ra nét khó hiểu xen lẫn vẻ cảm kích, ực ực uống một lèo hết hơn phân nửa bát nước. Rốt cục khàn khàn phát ra âm thanh: “Đa, … đa tạ đại … lão gia… cầu… cầu đại… cứu mệnh!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Mới vừa rồi Hoàng tri châu đọc các tội danh của các ngươi, có đúng sự thật không?”
Mị Nhi khó khăn lắm mới cử động gật gật được cái đầu: “Dạ,… đúng … là thật, cầu… đại lão gia … tha mạng”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì không trả lời, quay sang hỏi một số người khác ở xung quanh, ai cũng cúi đầu nhận tội, và ai cũng lên tiếng xé gió cầu Đỗ Văn Hạo tha mạng.
Đỗ Văn Hạo trở lại ghế ngồi, hắn có thể đoán ra nội tình của biểu hiện của những người vừa rồi. Dưới cực hình như vậy, chỉ sợ bắt người ta tố cha tố mẹ là kẻ giết người cũng được chứ nói gì đến bức nhận mấy trọng tội này. Những người kia thực sự ỷ thế hiếp người thì có, nhưng chỉ sợ tội không đến mức nặng như vậy.
Đỗ Văn Hạo nói với Hoàng tri châu: “Tri châu đại nhân, ngươi nói ta nghe, với những tội danh đại án như vậy, ngươi thân là một quan phụ mẫu đứng đầu của châu, vậy phải gánh tội gì đây?”
Hoàng tri châu tâm lý loạn lên một chập, mồ hôi vã ra như tắm. Hắn khổ cực dùng bao nhiêu cực hình tra khảo những người này, ép họ phải nhận tội, cứ tưởng rằng vậy thì sẽ nhẹ gánh cho mình, đâu có nghĩ rằng bây giờ Đỗ Văn Hạo lại hướng về phía mình. Trên mặt Hoàng tri châu lập tức lộ vẻ sầu thảm, đau khổ vén bào quỳ xuống: “Ty chức quản lý không nghiêm, phát sinh những đại án mưu nghịch bất nghĩa bực này, thật không thể thoát khỏi trách nhiệm nặng nề, ty chức xin cam nguyện từ chức.”
Nói tới đây, Hoàng tri châu phủ phục trên mặt đất, lời nói nức nở, nước mắt tuôn như suối.
Đỗ Văn Hạo nguyên bổn không nghĩ muốn khiến cho chuyện này đi xa tới như vậy. Hắn căn bản chỉ muốn trừng trị Lãnh chưởng quỹ và Hoàng tri châu, răn dạy bọn họ một chập là có thể quên đi rồi. Không nghĩ tới phía sau lại còn có Mị Nhi âm mưu hãm hại chính mình, cơn tức giận mới dâng lên cực điểm. Hắn biết rằng nếu không có chỗ dựa là Hoàng tri châu, một thanh lâu nữ tử như vậy làm sao dám kiêu ngạo đến bực đó. Cho nên mới quyết định hảo hảo trừng trị họ một phen.
Thế nhưng bây giờ mắt thấy bọn Mị Nhi phải chịu cực hình đau khổ như vậy, mà Hoàng tri châu có vẻ cũng đã bị chỉnh sửa thấm thía lắm rồi, nên lập tức thở dài một tiếng, làm vẻ vô cùng ảo não và thấu hiểu, nói: “Hoàng tri châu, chúng ta thân là quan phụ mẫu, là cha là mẹ của dân, cần phải vì dân chúng mà suy nghĩ, vì dân chúng mà tạo phúc, không thể để dân chúng chịu khổng, không thể dung túng những tội ác, thế lực có thể mang lại tai ương cho dân chúng. Những người kia mắt bị mù mới chọc đến bản quan, coi như bọn họ xui xẻo, mạng coi như có thể mất. Thế nhưng nếu đổi lại không phải là bản quan, mà là những người dân chúng bình phàm thì sao? Chỉ sợ đều cắn răng mà chấp nhận bị đàn áp giết chóc thôi. Bản thân những người này cũng vậy, mặc dù bọn họ xứng tội chết, nhưng thân thích họ hàng của họ thì sao? Phận làm quan như chúng ta chỉ dám hy vọng dân chúng ủng hộ bảy phần là được rồi, ba phần còn lại chán ghét chúng ta không quản được. Ngươi phải hiểu rằng dân chúng chính là nước, nước có thể đẩy thuyền nhưng cũng có thể dìm thuyền. Nếu mất đi lòng dân, giang sơn xã tắc sẽ nguy hiểm vô cùng.”
“Dạ vâng, ty chức xin ghi nhớ lời đại nhân dạy bảo.” Hoàng tri châu mồ hôi vẫn vã ra như tắm, hắn chưa hiểu rõ Đỗ Văn Hạo giờ muốn gì.
“Nói đi thì cũng phải nói lại. Trên thực tế cũng chưa chắc những người Vạn Xuân Uyển kia phạm tội ác đến như vậy. Bản quan không biết, đối với Mị Nhi cùng các nữ tỳ của nàng ta, khi mưu đồ tập kích bản quan, lúc đó bản quan không mặc quan phục, chỉ là bận thường phục hàng ngày nên các nàng đích xác không biết thân phận chân thật của bản quan. Không biết là mệnh quan triều đình mà mưu đồ hãm hại, cho nên, không tính là mưu nghịch, mưu hại mệnh quan triều đình, chỉ có thể coi như tội ẩu đấu, hãm hại thường dân mà thôi. Như vậy mà giảm tội đi cho người ta.”
Mị Nhi nghe nói như vậy thì từng vết thương nhỏ trên mặt cũng lộ ra sự kinh ngạc tột độ. Nghĩ không ra Đỗ Văn Hạo sẽ vì chính mình mà nói giảm tội, trong lòng tràn lên một trận ấm áp, lập tức khóc rống lên, nghẹn ngào cảm kích vô cùng.
Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp với Hoàng tri châu: “Nếu không phải là cái gì mưu nghịch bất nghĩa, là hãm hại mệnh quan triều đình, vậy tất cả những tử tội vừa rồi cũng nên xem lại. Ta nghĩ tất cả cũng chỉ là tội ẩu đả, gây rối loạn mà thôi, nên xử phạt như thế nào hẳn đại nhân tự biết suy xét. Bằng không với mười trọng tội như vậy, dù có che giấu thế nào đi nữa thì tri châu đại nhân ngươi cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy. Không tính đến chuyện mất quan mất chức, mà ngay cả cái đầu của đại nhân và gia đình sợ cũng không giữ nổi đâu.”
Hoàng tri châu lại một phen vã mồ hôi lạnh, thân thể mềm nhũn như muốn ngã ra.
Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi, án tử này như vậy cứ để cho đại nhân phán xử lại đi. Mặc dù tội chưa đến mức chu di, nhưng tuyệt đối không được che dấu bớt tội. Về phần Vạn Xuân Uyển bức thê nữ hát xướng, cưỡng đoạt dân chúng, cần điều tra thật rõ, có thì sẽ tra ra, không có thì sẽ là không có. Phải điều tra tường tận rồi báo lại cho ta.”
“Dạ dạ, Đề hình đại nhân, ty chức nhất định sẽ tận tâm tận lực tra xét rõ ràng, sẽ không phụ công đại nhân răn dạy.”
“Như vậy là tốt rồi. Về phần Hoàng tri châu ngươi, nếu trên địa bàn quản lý không xảy ra mười trọng tội ác thì cũng không dính dáng nhiều tới ngươi, cũng không cần phải từ chức. Những loại hình vụ án liên quan tới thanh lâu thì không phải là ít, đừng nói là ở các địa phương, ngay cả ở kinh thành cũng xảy ra như cơm bữa. Nếu mỗi khi những hình án như vậy phát sinh, quan địa phương đều xin từ chức thì không phải là tất cả các châu huyện của cả nước đều không còn quan phụ mẫu nữa sao? Ai sẽ đảm đương nhiệm vụ bảo vệ dân chúng đây? Hơn nữa, quan trọng chính là ngươi đã nhận ra sai lầm của mình, bổn quan tin tưởng rằng ngươi sẽ có bài học đắt giá rồi, uy tín không những không bị phá hủy mà còn tăng lòng tin trong dân chúng nữa. Phải không, ha ha!”
Hoàng tri châu nghe xong lời này, cảm giác kích thích trong lòng trỗi dậy như chồi gặp gió xuân, không cầm lòng được cúi dập đầu nói: “Đề hình đại nhân, ty chức đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Chuyện này thật sự khiến ty chức vô cùng xấu hổ. Ty chức nhất định sẽ sửa mình, quản lý thật tốt địa phương của mình, không cô phụ kỳ vọng của Đề hình đại nhân.”
“Tốt!” Đỗ Văn Hạo nói rồi ngoắc tay kêu đưa Lãnh chưởng quỹ tới: “Hoàng tri châu, Lãnh chưởng quỹ dù sao cũng là bạn tốt của bản quan. Vạn Xuân Uyển động thủ tập kích bản quan ở Hành Sơn, Lãnh chưởng quỹ đã liều chết tương trợ, thật sự là trượng nghĩa. Sau này bản quan còn muốn du hành Hành Sơn nữa, cùng Lãnh chưởng quỹ ôn chuyện xưa. Những lời vừa rồi của ngươi có được thực hiện đúng hay không, cứ để sau này gặp lại ta hỏi Lãnh chưởng quỹ, vậy là được rồi.”
Hoàng tri châu vội vàng hướng sang Lãnh chưỡng quỹ nói: “Được được, kính mời Lãnh chưởng quỹ giám sát.”
Lãnh chưởng quỹ sợ hãi, vội vàng không ngừng muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng lại bị Đỗ Văn Hạo kéo lại: “Lãnh chưởng quỹ, sau này ngươi chính là đại biểu cho bản quan giám sát Hoàng tri châu, có chuyện gì cứ trực tiếp báo cho ta là được rồi.”
Lãnh chưởng quỹ đỏ rần cả mặt, hắn biết Đỗ Văn Hạo nói như vậy chính là muốn tạo cho mình một cơ hội lớn, là một lá bùa hộ thân cực tốt. Sau này bọn Hoàng tri châu không chỉ không dám ho he gì với mình, ngược lại còn phải tận lực mà nịnh hót. Nên hắn cảm kích không thôi, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Chưởng quỹ của Vạn Xuân Uyển cùng Lão Cưu cứ tưởng rằng đã đụng phải tổ ong vò vẽ, hẳn phải chết chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Thế nhưng sau đó lại phát hiện ra mình còn liên lụy tới cả gia tộc, đúng là họa vô đơn chí, buồn thảm không biết đến đâu mà lần. Chính vì vậy, khi nghe Đỗ Văn Hạo không truy cứu trọng tội mưu nghịch bất nghĩa của bọn họ thì như thăng một phát từ địa ngục lên hẳn thiên đường. Bọn họ trước nay vẫn cứ ỷ vào việc Hoàng tri châu sủng ái Mị Nhi nên coi trời bằng vung, quả thực làm không ít chuyện xấu, nhưng dù gì đi nữa thì những chuyện đó cũng một bực như nhau, chỉ là những chuyện thường tình của thanh lâu mà thôi. Ngoài ra bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì nặng đến mức như bức tử nhân mạng, nói gì đến mức mưu nghịch hãm hại mệnh quan triều đình. Chuyện vừa rồi khi biết dây vào Đỗ Văn Hạo chính là Đề hình đại nhân, bọn họ đã sợ hãi vô cùng rồi.
Chính bởi những lẽ đó nên khi biết tin mình không bị chu di cả gia tộc thì ai cũng cảm kích rơi nước mắt, gian nan quỳ xuống dập đầu, ngay cả đại hán nọ bị chặt đứt một chân cũng nằm ở cửa chắp tay khấu tạ.
Hoàng tri châu cáo từ Đỗ Văn Hạo xong thì sai áp giải tất cả phạm nhân về nha môn, một lần nữa thẩm vấn. Chưởng quỹ và mấy người khác của Vạn Xuân Uyển quả thật có phạm tội cưỡng đoạt bức lương vi xướng, lừa gạt thường dân, chiếm đoạt tiền tài của khách thương, hơn nữa còn tội ẩu đả, gây rối trật tự nên bị phạt đánh đòn trăm roi, đày biệt xứ ba ngàn dặm. Mị Nhi cùng hai nữ tỳ chịu năm mươi roi, phạt tù ba năm. Còn lại các thủ phạm nòng cốt khác cũng tùy theo mức độ phạm tội mà xử. Vạn Xuân Uyển bị niêm phong.
Tất cả thân nhân của các phạm nhân kia đều được thả về nhà. Hoàng tri châu tự thấy mình vì dung túng người khác mà gây nên tội, trách nhiệm không thể miễn liền tự nhận miễn bổng lộc một năm, cũng xin giảm một phẩm cấp để làm gương cho người khác.
Sau khi kết quả xử án được báo lên Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo cũng cho thẩm xét lại các chứng cứ liên quan, nhận thấy sự thật đã rõ ràng, chứng cứ quả thật đầy đủ, liền đồng ý với đa phần các phán xét của Hoàng tri châu. Tuy nhiên, Đỗ Văn Hạo xét thấy người hành hung mình lúc lên núi chính là tỳ nữ đầu heo kia, khi đó Mị Nhi và tỳ nữ còn lại xuống núi tìm Hoàng tri châu, đích xác không biết nên đã giảm nhẹ tội cho hai người này. Việc xử phạt roi thì để nguyên, nhưng án tù ba năm thì miễn. Với việc Hoàng tri châu tự nhận hình phạt cho mình, Đỗ Văn Hạo thấy cũng có điểm hợp lý, để cho hắn ta chừa thói ô dù, dung túng kẻ khác làm bậy, cũng nên gánh chịu một ít trừng phạt.
Theo quy định của pháp luật Tống triều, các quan lại ở châu huyện có quyền trực tiếp xử phạt đối với đồ hình, lưu đày đều có đề hình quan hạch chuẩn, mà tử hình (giảo, trảm) thì theo phân cấp báo đại lý tự hạch chuẩn. Án lần này cao nhất chỉ là phán lưu đày nên Đỗ Văn Hạo trực tiếp quyết định được. Đối với việc Hoàng tri châu bị phạt bổng và hạ phẩm, Đề hình quan làm công văn báo cáo lên Ngự Sử cùng với toàn bộ hồ sơ vụ án là được.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương