Tống Y
Chương 342
Diệp Chiêu nói nhỏ với Đỗ Văn Hạo: “Mấy ngày nay, thuốc của Lân Nhi đều do gia đinh phụ trách, tuyệt đối không có ai khác, đến mẹ đẻ và Đạ Hình đều không được vào”
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mẹ đẻ là tam phu nhân Lương Thị của Lân Nhi đứng ở ngoài vườn, nhìn Lân Nhi vui chơi từ xa.
Lân Nhi thấy Đỗ Văn Hạo đến liền vui vẻ chạy lại, kéo tay Đỗ Văn Hạo nói: “Thúc thúc, tối qua Lân Nhi vừa mơ thấy thúc”
Đỗ Văn Hạo cầm tay Lân Nhi thấy không còn lạnh như trước nữa. Sờ trán phát hiện ra thân nhiệt cũng đang hạ dần, bèn nói: “Nghe nói Lân Nhi bây giờ có cảm giác thèm ăn rồi đúng không?”
“Dạ, nhưng cha con chỉ cho ăn cháo với mì, nói ăn thanh đạm một chút tốt hơn”
“Cha con nói rất đúng, đợi con hoàn toàn hồi phục, muốn ăn gì cũng được”
Đỗ Văn Hạo cầm tay Lân Nhi đang định vào phòng thì Lân Nhi nói: “Thúc thúc, đừng vào, trong phòng hôi lắm, a hoàn vẫn đang lên hương tẩy mùi, thúc cứ ngồi ngoài này chịu lạnh một chút đi”
:Cái gì, vẫn đi ngoài ra máu sao?”
“Không phải ạ, là mùi của suốt thời gian bị bệnh”
Đỗ Văn Hạo cười, đàn định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài sân. Quay lại thấy phu nhân của Diệp Chiêu đã đến tự lúc nào, đang đánh tam phu nhân, tam phu nhân lấy tay đỡ mặt, hai mắt ngấn lệ, người run run nép ở góc tường không nói.
Diệp Chiêu vội vàng cáo lỗi với Đỗ Văn Hạo, vội vàng chạy lại, giữ tay phu nhân Tử Ngọc lại: “Nàng lại làm sao vậy? Trong nhà có khách quý, nàng làm như vậy không sợ mất mặt à?”
Tử Ngọc đâu thèm để ý đến những thứ đó, lườm Đỗ Văn Hạo rồi đay nghiến: “Con đàn bà đáng chết này, chỉ là một con nha hoàn, thế mà dám quyến rũ phu quân của ta, lại làm mất đứa con trong bụng ta
Do ông không đuổi nó đi, lại còn giữ lại như bảo bối vậy, các ngươi có thể làm việc như vậy, ta sợ gì chứ?”
Diệp Chiêu tức đến tím mặt, nhưng trước mặt Đỗ Văn Hạo không dám biểu hiện ra, đành dặn gia đinh đưa phu nhân đi. Tử Ngọc không chịu, gào khóc ầm ĩ lên: “Lão gia, chuyện này mà ông không làm rõ ràng nữa thì tôi ... Ngày hôm nay dù gì tôi cũng phải làm cho rõ ràng. Mọi người tránh ra! Tôi phải tìm ngự y đại nhân tố cáo bộ mặt giả tạo của ông! Gây ra chuyện lớn thế này, đằng nào cũng phải chết, chết sớm thì sớm đầu thai! Ngự y đại nhân! Ngự Y đại nhân!”
Phu nhân Tử Ngọc xông vào trong, Diệp Chiêu cuối cùng không chịu nổi nữa: “Nàng điên à, còn không đi ra ngoài đi!”
Mấy gia đinh giữ lấy Tử Ngọc mang ra ngoài.
Diệp Chiêu đến bên tam phu nhân Lương Nhược Lan, kéo tay nàng ra, thấy mặt nàng đỏ rực vết hằn hình bàn tay. Diệp Chiêu xót xa nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng nói: “Đều do ta không tốt, không nên để nàng ra ngoài đứng, đi vào đi”
Lương Nhược Lan: “Không lão gia, nếu thiếp đi vào thì phu nhân càng có cớ để nói, thiếp đứng ngoài đợi mọi người vậy”
Diệp Chiêu trở lại xin lỗi Đỗ Văn Hạo: “Để Ngự y đại nhân chê cười rồi”
Đỗ Văn Hạo nãy giờ vẫn nhìn theo bóng phu nhân Tử Ngọc, không biết đang nghĩ gì. Gương mặt Diệp Chiêu lộ rõ vẻ bất an, ông ta lại nói lại nhưng to tiếng hơn, Đỗ Văn Hạo mới giật mình trả lời: “À, cũng khó tránh được, thế này nhất định khiến cho người ta đau đầu rồi”
“Đúng vậy, hạ quan quả là rất đau đầu, Đạ Hình không có con, 3 đứa con của Nhị phu nhân lại sợ bà ấy, xưa nay không gần gũi, tam phu nhân thương bà ấy mới thường xuyên để Lân Nhi chơi cùng bà ấy, nhưng lâu dần bà ấy không cho Lân Nhi gặp lại mẹ đẻ nữa, là con đẻ của mình, ai nỡ cơ chứ, mỗi lần thấy cô ấy đau khổ, trong lòng tôi cũng bất an”
“Lân Nhi bây giờ đã không còn gì đáng ngại nữa, thang thuốc tôi kê lần trước nên uống cho hết, qua 7 ngày sau sẽ khá hơn thôi”
Diệp Chiêu cảm tạ rồi đưa Đỗ Văn Hạo đến phòng Diệp Phong để khám lại.
Gương mặt Diệp Phong rõ ràng đã khá hơn, vết phẫu thuật lần trước đã dần liền lại, Diệp Phong rất vui, liền nói cảm tạ Đỗ Văn Hạo.
Khám xong, Đỗ Văn Hạo cáo từ, ngồi xe ngựa về Diệp phủ.
Trên đường về, Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo im lặng, thấy lạ nên hỏi: “Haizzz, sao khám xong chàng lại thừ ra vậy?”
Đỗ Văn Hạo thở dài, nói nhỏ: “Bệnh của Lân Nhi thực ra là do có người hại!”
“Hả, có phải do phu nhân Tử Ngọc ra tay?”
“Uhm, Lân Nhi chẳng qua là bị khó tiêu, đơn thuốc của đại phu trước không sai, nhưng lại không có hiệu quả, hơn nữa lại gây ra hiện tượng xuất huyết. Lúc đó ta dã có nghi ngờ nhưng không dám nói, bèn lấy cớ là nữ nhi không được động vào thuốc, để Đoàn Luyện sứ sắc thuốc cho hài nhi. Sau mấy ngày quả nhiên có chuyển biến, chứng tỏ nghi ngờ trước đó của ta là đúng. Nhưng không biết tại sao Tử ngọc phu nhân lại làm như vậy?”
“Thiếp thấy, Lân Nhi tuy ở bên cạnh phu nhân, nhưng lòng lại hướng về mẹ, chắc do phu nhân nhận ra, trong lòng oán hận, liền hạ độc, không phải muốn cái mạng đó, mà chỉ muốn trút giận mà thôi”
“Nàng nói cũng có lí” Đỗ Văn Hạo tán thưởng “Thật không ngờ nàng lại tinh tường như vậy, nhận định sự việc sắc sảo đến vậy, đúng là làm chuyện lớn không được chần chừ”
Lâm Thanh Đại có phần ngại: “Làm gì được như chàng nói đâu, chỉ sợ trò cười cho thiên hạ!”
“Phu nhân của ta ưu tú vậy, đương nhiên cần phải tán thưởng rồi!” Đỗ Văn Hạo cười rồi lại chìm vào suy tư.
Lâm Thanh Đại thấy vậy lại hỏi: “Sao vậy? Còn có gì nữa sao?”
“Nàng thật là tinh mắt , không có gì lọt ra được con mắt của nàng. Đúng vậy là mấy câu nói của Tử Ngọc phu nhân lúc bị đưa đi, khiến ta thấy rất lạ”
“Phu nhân nói gì ạ?”
“Cụ thể ta cũng không nhớ rõ, đại khái là gây ra họa lớn như vậy, mọi người đằng nào cũng chết chắc, còn nói là tìm ta để nhờ tố cáo. Họa mà bà ấy nói đến là chuyện gì vậy?”
“Cái này, chẳng nhẽ lại liên quan đến Bạch Y xã?”
“Nàng đừng có cái gì cũng liên tưởng đến Bạch Y xã, người ta là Đoàn Luyện sứ, can thiệp vào Bạch Y xã làm gì?”
“Đừng quên, Ngô tri châu đã nói công văn từ triều đình xuống, lần này mấy nhân vật tầm cỡ của triều đình đều có liên quan đến vụ án Bạch Y xã đều bị bắt vào tù rồi, đừng nói đến một Đoàn Luyện sứ bé nhỏ”
“Cái này cũng đúng, thôi, kệ ông ta!”
“Chàng lại thế rồi!” lâm Thanh Đại nói “Đã chọn con đường đối đầu với Bạch Y xã thì không nên đắn đo, nếu không càng đi càng bế tắc! Nên chủ dộng tìm thời cơ lập công mới đúng!”
“Nói thật ta không muốn xen vào chuyện này”
“Ai cũng không muốn nhúng ta vào chuyện như thế này, nhưng chúng ta đã can thiệp quá sâu, muốn tự bảo vệ mình chỉ có một cách mà thôi”
“Vậy ý nàng là?”
“Chỉ cần có chút nghi ngờ thì lập tức theo dõi, phái người quan sát Diệp phủ, chàng nên tranh thủ nói chuyện với phu nhân, nghe xem phu nhân muốn tố cáo gì!”
“Cái này...”
“Đây là cuộc đấu một mất một còn, không được phép do dự!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói với Lâm Thanh Đại: “Nàng hợp với chính nghiệp hơn ta đó. Hoàng thượng khó khăn lắm mới cho ta một chức quan, còn để cho ta sai lầm nữa chứ”
“Thực ra, chàng là một vị quan tốt, chàng cần thực sự làm một vị quan lớn, như vậy mới tạo phúc cho muôn dân, bây giờ những vị quan nghĩ được cho dân trong triều đình ta quá ít”
“Nhưng triều đình không cần quan tốt mà cần quan biết nghe lời, quan dễ quản giáo, biết nịnh hót tán tụng. Mà muốn làm quan tốt, không thể không có bè phái, không có chút gian tà thì không thể hành sự, sẽ bị người ta xử ngay!”
“Chàng nói quá rồi, thiếp thấy trong sử sách có rất nhiều vị quan tốt không kéo bè kết cánh không a dua nịnh hót mà vẫn làm được quan to đó thôi”
“Nàng nói cũng đúng, ví như tể tướng đương triều Vương An Thạch, đó đúng là một vị quan liêm khiết, phong thái đàng hoàng, đôi mắt nghiêm nghị, nghèo đến nỗi tiền chữa bệnh cho con cũng phải đi vay, cho dù ông ấy đã cố hết sức nhưng không được như ý, thậm chí còn hại đến dân. Nhưng không thể phủ nhận đó là vị quan biết nghĩ cho dân, chỉ có điều quá chính trực, không biết tiến lui, nếu không biến pháp của ông ấy đã không như vậy”
“Đúng vậy, do đó có làm được quan tốt hay không không liên quan mấy đến sự lương thiện. Không thể nói người lương thiện không làm quan tốt được, vậy cả triều đình không phải toàn gian tặc sao? Vậy làm hoàng đế làm gì nữa, giang sơn xã tắc này đã sớm sụp đổ rồi”
“Nàng nói không sai. Nên chủ động hơn, hầu hết những người làm quan đều còn có một tấm lòng vì dân, còn chính trực lương thiện, suy cho cùng người làm quan đều phải đèn sách hơn mười năm mới được, về đạo đức không có gì phải bàn, tham quan vô lại a dua nịnh hót hám quyền hám lợi chỉ là thiểu số. Nếu không, đúng như nàng nói, quốc gia này đã không phải là một quốc gia rồi”
“Vì vậy mới nói, không được nản lòng, hoàng thượng vẫn xem trọng chàng. Chỉ cần thể hiện chàng là người có tài chính trị, hoàng thượng sẽ không thể làm ngơ. Đây là điều tốt cho giang sơn xã tắc của hoàng thượng, chuyện tốt ai lại bỏ qua?”
“Vậy ý nàng là...”
“Không được nản lòng, nắm lấy cơ hội thể hiện tài hoa của mình, giành lại sự ân sủng của hoàng thượng. Tài hoa ở đây không chỉ là y thuật. Y thuật có tốt đến mấy thì cũng chỉ có thể trị bệnh, đối với một đất nước, bệnh nhân chỉ là thiểu số. Nói cách khác, trị quốc là chính, đối với một đất nước, đối với trăm dân muôn họ thì một vị thần y không thể bằng một vị quan tốt có chí tiến thủ!”
“Đúng, y quốc thắng vu y nhân (cứu chữa đất nước quan trọng hơn cứu người), chính là đạo lí này.
Nhưng nàng xem ta có thể là một y quốc không?”
“Không có ai sinh ra đã là thiên tài trị quốc, từ khi Thái Tổ Hoàng đế tại vị lấy nhân trị quốc đến nay, triều đình quân thần không ai là không tuân theo nhân trị thiên hạ. Mà chàng lạ là một lương y, làm người chính trực lại lương thiện, được hoàng thái hậu và hoàng thượng tin dùng, chỉ cần cố gắng, muốn vươn lên không phải là điều khó! Nếu ngày đó đến thì thiếp chó rằng đó là cái phúc của dân!”
Tống Thái Tổ Tràn Khuông Dẫn lấy nhân trị vì thiên hạ, sau khi giành được chính quyền, không thảm sát cựu thần và hoàng thất hậu Chu , đối với các thế lực khác chủ yếu là chiêu hàng, dùng vũ lực là thứ yếu. Điểm nổi bật của Nhân trị triều Tống là tự do ngôn luận, thơ ca phát triển, kẻ nào đặt điều nặng lắm thì chỉ bị tước quan là cùng. Các đại thần cũng dám tranh luận với hoàng thượng ngay trên điện, Bao Hắc Tử nói lớn bắn cả nước bọt vào mặt Tống Nhân Tông mà Trần Nhân Tông cũng chỉ cười cho qua.
“Nói thì như vậy, nhưng ta vẫn nghĩ ta không hợp với quan trường lắm”
“Thiếp cũng không có ý khích lệ chàng, nhưng có rất nhiều chuyện bản thân mình không quyết định được. Bây giờ cái chúng ta cần nghĩ đến không phải là vấn đề có đi theo con đường chính trị hay không, cũng phải là đi thế nào, àm làm thế nào để tránh được tai họa để hướng đến cái lợi, thoát được cái nạn lần này. Chúng ta luôn có linh tính rằng những người ham công nhất định đang giấu chàng gì đó, bởi vì chàng từng cứu cái mạng của thủ lĩnh Bạch Y xã. Chàng có ân sâu nghĩa nặng với họ, chuyện này trong ngoài triều ai cũng biết, nhất định nghi ngờ chàng có quan hệ gì mờ ám với họ. Nếu không tỏ rõ thái đọ, sợ rằng triều đình sẽ dùng cái mạng của chàng ra hỏi tội đó. Nhất định phải lập công trước, chứng tỏ rằng chúng ta không có quan hệ gì với Bạch Y xã. Do đó chỉ cần có khả năng này chúng ta nhất định không được bỏ qua”
Đỗ Văn Hạo nghĩ rồi nói: “Nàng nói đúng, ngày mai ta sẽ tìm phu nhân của Diệp Chiêu để nói chuyện, xem bà ấy muốn nói gì với ta”
“Chuyện không thể chậm trễ, cjir sợ ngày mai đã muộn rồi!”
“Vậy theo nàng nên làm thế nào?”
“Ngay bây giờ, đi ngay lập tức!”
“Bây giờ?” Đỗ Văn Hạo vô cùng kinh ngạc, “lại quay lại sao?”
“Không, chuyện này để công khai làm sao Đoàn Luyện sứ để chàng thấy, hoặc ngầm thao túng, chúng ta chỉ có thể đi một cách bí mật, thiếp sẽ hộ tống chàng đi!”
“Được!”
Đỗ Văn Hạo bảo Lí Phổ dừng xe bên đường đợi, cùng Lâm Thanh Đại đi tắt vào ngõ đến trước tường sân sau Diệp phủ
Lâm Thanh Đại lên trên mái nhà để xem xét tình hình, không thấy động tĩnh gì mới đi xuống, quàng tay vào thắt lưng Đỗ Văn Hạo, kéo hắn lên trên, sau đó lại lên để giúp hắn xuống sân, nhẹ nhàng tiến đến phòng của phu nhân Tử Ngọc.
Diệp Chiêu từ khi có tiểu thiếp rất ít khi đến đây, Lâm Thanh Đại nhìn quanh, thấy không có nguy hiểm mới đưa Đỗ Văn Hạo vào đến cửa, còn mình thì ở bên ngoài cảnh giới.
Tử ngọc đang ngồi bên bàn nước khóc lóc, nghe thấy tiếng mở cửa ngẩng lên nhìn, thấy Đỗ Văn Hạo bà ta rất ngạc nhiên: “Ngự Y đại nhân....?”
Đỗ Văn Hạo chắp tay chào hỏi: “Phu nhân bản quan nghe phu nhân có điều muốn nói nên mạo muội đến đây lắng nghe”
“Sao mà ngài vào được? Lão gia chúng tôi đâu?”
“Điều này không quan trọng, hãy nói chuyện mà phu nhân muốn tố cáo đi”
Tử ngọc vội vàng đến bên cửa, đóng cửa lại, quay lại quỳ sụp xuống: “Ngự Y đại nhân, nếu ta tố cáo với đại nhân, nếu sau này có chuyện gì đại nhân có đảm bảo được tính mạng của ta và lão gia không?”
Đỗ Văn Hạo sững lại, quả nhiên có oan tình, giữ vững thần sắc, ngồi xuống ghế, phủi quần áo, nói: “Nói thật sẽ được khoan hồng, đây là chín sách của Đại Tống chúng ta. Phu nhân nói đi, bản quan sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của hai người”
“Vâng” Tử ngọc dập đầu, “Có một hôm Tô Chưởng quầy đến thăm, thì thầm gì đó với lão gia nhà chúng tôi, sau khi ông ta đi thì thấy sắc mặt lão gia không tốt, hỏi tại sao thì lão gia không muốn nói, sau đó truy hỏi mãi mới nói. Tô Chưởng quầy nói có người nhà của Bạch Y xã đến Gia Châu chúng ta, muốn làm thông hành đến Tây Tạng, muốn lão gia chúng tôi giúp đỡ qua ải, lúc đó triều đình chỉ hạ chỉ bắt đầu sỏ và những tên cốt cán trong Bạch Y xã, có vẽ chân dung truy nã toàn thiên hạ, người này không bị truy nã, hơn nữa Tô Chưởng quầy lại có hậu lễ, vì vậy lão gia không suy xét gì nhiều liền đồng ý luôn, giúp người đó qua thành sang Tây Tạng.”
“Ồ, người đó là ai vậy?”
“Không rõ, cũng chưa từng thấy, đây là chuyện mấy ngày trước rồi, lúc đó thiếp không biết Bạch Y xã giết người tạo phản, hôm qua lão gia nhận được công văn của triều đình, nói Bạch Y xã nổi dậy tạo phản, muốn truy nã toàn bộ người của Bạch Y xã, lúc này chúng tôi mới biết là to chuyện rồi.”
Nói đến đây Tử Ngọc phu nhân khóc nấc lên.
Đỗ Văn Hạo có phần thất vọng, có thể là người nhà của tên đầu sỏ trong Bạch Y xã, nghe thì không thể biết thế nào, dường như không có liên can gì lớn đến Đường Trung Hoài mà mình muốn bắt. nhưng cũng cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất cũng không cần quyết tâm bắt người của Bạch Y xã, hắn bây giờ chỉ muốn chạy trốn, không muôn gây rắc rối.
“Thế này đi, lúc đó triều đình không nói phải bắt người này, lão gia nhà các ngươi cha người này qua không phải là tội. Nếu thực sự có hỏi tội, bản quan sẽ nói đỡ cho”
Tử Ngọc qua đỗi vui mừng, dập đầu cảm tạ: “Có câu nói này của Ngự Y đại nhân, thiếp yên tâm rồi. Đa tạ Ngự y đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo cáo từ đi ra, với sự giúp đỡ của Lâm Thanh Đại, hắn lại vượt tường ra ngoài.
Nghe Đỗ Văn Hạo tường thuật lại, Lâm Thanh Đại nói: “Tóm lại, Tô gia chắc chắn có quan hệ với Bạch Y xã, phải nhanh chóng cho người theo dõi bọn họ, đồng thời cũng phải theo dõi Diệp phủ”
“Ừm, quay về ta sẽ triệu Ngô tri châu đến Bộ thử.
Về đến quán trọ, Đỗ Văn Hạo lập tức sai người gọi Ngô tri châu đến, sau khi nói lại sự việc, sai hắn phái thêm người heo dõi Tô gia và Diệp phủ. Ngô tri châu khom mình vâng mệnh cáo lui.
Đỗ Văn Hạo đang muốn đi nghỉ thì nghe thấy bước chân gấp gáp, một tên phục vụ vội vàng chạy vào, nói với Đỗ Văn Hạo: “Đại lão gia, không hay rồi, chưởng quầy chúng tôi bị bò cạp đốt, con bò cạp đó dài khoảng 1 ngón tay, mời ngài nhanh đến xem cho được không ạ?”
Đỗ Văn Hạo không nói nửa lời chạy theo tên đó xuống bếp, chỉ thấy chưởng quầy ôm chắt cành tay nằm vật vã kêu đau đớn.
Đỗ Văn Hạo bảo ông ta duỗi ta ra xem, bàn tay đã sưng to lên, vị chưởng quầy đã hơn 40 tuổi này đau đến mức kêu trời, xem ra nọc bò cạp thật sự rất độc.
“Đừng vội, để ta nghĩ cách”
Chưởng quầy gào lên: “Thôn chúng tôi có 1 cụ già bị bò cạp đốt, chưa đến 2 ngày đã đi rồi.”
Đỗ Văn Hạo an ủi: “Bò cạp rất độc, nhưng chưa độc bằng nọc rắn, yên tâm, ta sẽ có cách” Nói rồi đi xung quanh tìm cái gì đó.
Chưởng quầy sợ quá: “Đại nhân tìm gì bảo tôi, tôi bảo người đi làm, ngài cứu cái mạng này của tôi tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cái ơn này!”
Đỗ Văn Hạo khoát tay, chuyên tâm vào tìm. Lâm Thanh Đại nói: “Chưởng quầy, ông đừng nóng, tướng công tôi đang tìm cách”
Chưởng quầy lo sốt vó, vác cái bàn tay sưng to như củ cà rối, mặt nhìn Đỗ Văn Hạo.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
10 chương
133 chương