Tống Y
Chương 318
Mấy ngày sau, các ngôi nhà bằng trúc xanh được dựng lên thay thế các ngôi nhà bị tàn phá sau chiến tranh, và dần dần cũng đi vào quy hoạch với một quy mô khá lớn, từ đây dọc trên đường phố của thành Nhã Châu mọc lên những căn nhà ngay ngắn, thẳng hàng. Trong nhà, người dân đem những chiếc lá lau sậy ra phơi khô, rồi dùng nó trải ra làm chỗ nằm, như vậy không những có thể chống ẩm, mà còn mát mẻ nữa. Nhà cửa sau khi được sửa sang đàng hoàng xong thì dân chúng bắt đầu lục đục chuyển đến ở, nhưng do nạn dân quá đông, nhà cửa vẫn chưa dựng lên đầy đủ nên Đỗ Văn Hạo cùng mấy người công nhân đều gia tăng tốc độ làm việc, công việc càng lúc càng khẩn trương. Không lâu sau, thành Nhã Châu đã được các căn nhà bằng trúc che lấp đi những dấu tích kinh hoàng do chiến tranh để lại, mà thay vào đó là một quần thể kiến trúc mới tuy đơn sơ nhưng lại vô cùng lạ mắt.
Sau khi đến đây được nửa tháng thì Đỗ Văn Hạo cảm thấy bản thân hắn dường như gầy đi rất nhiều, có những lúc hắn ba ngày không chợp mắt được chút nào cả. Bởi vì công việc tu sửa, xây dựng lại nơi đây luôn luôn cần đến sự chỉ đạo của hắn, chính vì vậy mà gánh nặng công việc, cộng với sự tận tụy hiếm có của hắn khiến hắn trở nên vô cùng tham công tiếc việc, bất kỳ chuyện gì cũng làm cho Đỗ Văn Hạo phải lo lắng thu xếp. Nhưng chắc trời xanh cũng cảm thấy thương hại cho hắn nên liên tục mấy ngày hôm nay trời đột nhiên trở nên mát mẻ, âm u, không có mặt trời, cũng chẳng có mưa rơi, chính vì thế mà tiến trình xây dựng của Đỗ Văn Hạo trở nên thuận lợi hơn rất nhiều và tốc độ xây dựng được tăng lên trông thấy. Sau đó lại đến chuyện công ty Huệ Dân, do công ty mới mở nên việc cần giải quyết cũng vô cùng nhiều, Đỗ Văn Hạo cùng với quan lại vì thế cứ chạy đi chạy lại, lúc bên này xây nhà, lúc bên kia xử lý công việc của Huệ Dân.
Nhưng, cũng may mà các cổ đông trong công ty Huệ Dân đối với công việc cho vay mượn đều vô cùng thành thục, bởi ngày trước bọn họ kiếm tiền chủ yếu đều nhờ vào cái trò cho vay mượn này, nên Đỗ Văn Hạo không phải lo lắng thêm khoản này nữa, ngoài ra vị giám đốc Hầu Chung, Hầu Áp Ti làm việc cũng rất nhanh nhẹn, tận tụy với công việc, việc gì ông ta cũng đều giải quyết cũng mau chóng, Hầu Chung rất biết cách quản lý công ty, nên giờ đây Đỗ Văn Hạo càng lúc càng đỡ đi được nhiều việc. Công ty Huệ Dân nhờ vậy mà vận hành càng ngày càng trơn tru.
Nhắc thêm đến chuyện lương thực, vì thời gian này đã qua mùa thu gặt, cộng thêm với hậu quả chiến tranh để lại, nhân dân vẫn chưa có lương thực để giải quyết chuyện ăn uống của mình, ngoài ra hội buôn gạo mở kho cứu tế cũng chỉ có hạn, nên người dân bắt đầu chuyển sang mục tiêu khác, đó là đi ra công ty Huệ Dân vay mượn lương thực, vì lãi suất vô cùng thấp nên người dân đến vay càng lúc càng đông. Trong đoàn người lũ lượt kéo đến vay mượn lương thực này, thì cũng có một bộ phận dân chúng cầm giấy tờ nhà, hoặc là nhờ người bảo lãnh để vay thêm tiền buôn bán, làm ăn. Công ty Huệ Dân do vậy mà sau mấy ngày đã cho vay hết hơn nửa số lương thực trong kho, số tiền cho vay cũng tăng lên chóng mặt, các cổ đông bây giờ thì đỏ hết cả mắt, họ chưa bao giờ cho vay nhiều đến như vậy trong đời cả, tất cả đều xoa tay vui mừng ra mặt, bởi họ biết rằng, tuy là họ cho vay với lãi suất thấp, nhưng số lượng cho vay lại rất nhiều, nếu công ty mà cứ tiếp tục làm ăn như vậy thì bọn họ kiếm được lời hơn ngày xưa gấp trăm lần, chính vì thế mà các cổ đông lại tiếp tục gia tăng vốn kinh doanh, tất cả cổ đông đều bị cảnh tượng làm ăn tốt đẹp trước mắt làm cho vô cùng kích động.
Công ty Huệ Dân bây giờ đã đi vào guồng, làm ăn càng lúc càng phát đạt, chính vì thế mà Đỗ Văn Hạo không cần phải lo lắng công việc ở công ty nhiều như trước nữa, giờ đây hắn đã giao hết công việc trong công ty cho giám đốc Hầu Chung lo liệu, còn mình thì chuyên tâm vào công việc xây dựng lại thành Nhã Châu.
Thái độ làm việc của Đỗ Văn Hạo được rất nhiều người dân nơi đây nể phục, các Hương Thân, cùng với những nhà buôn giàu có đều bỏ tiền, bỏ sức ra hỗ trợ thêm cho hắn, không khí làm việc của thành Nhã Châu bây giờ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, chính vì thế mà tinh thần Đỗ Văn Hạo càng lúc càng lên cao, hắn lại quyết định làm thêm những việc khác nữa.
Vào một hôm buổi trưa, trời nắng chang chang, Đỗ Văn Hạo sau một buổi sáng làm việc cật lực đang ngồi nghỉ dưới một gốc cây hòe, hắn lúc này không muốn ăn thứ gì cả, mà chỉ húp một ít cháo rồi gật gà gật gù dựa lưng vào gốc cây, ngủ thiếp đi.
Trong cõi mơ hồ, Đỗ Văn Hạo cảm thấy mình đang bước vào một hoa viên, trong đó có biết bao nhiêu là kỳ hoa dị thảo, đường đi quanh co, chim kêu ríu rít hòa quyện vào mùi hương thơm của hoa lá, tạo ra một cảm giác thanh thoát lạ thường. Từ nơi xa lắng, hắn dường như nghe thấy có tiếng đàn réo rắt vọng lại, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy thân hình của mình nhẹ bẫng, bước đi của hắn càng lúc càng nhẹ, cứ như vậy hắn bước tới nơi phát ra tiếng đàn phát ra.
Từ xa Đỗ Văn Hạo trông thấy một chiếc đình nho nhỏ, gió mát thổi lên nhè nhẹ làm cho chiếc rèm che của chiếc đình bay lên hạ xuống, trông vô cùng ảo diệu. Hắn trông thấy ngồi trong đình lúc này là một thiếu nữ mặc bộ quần áo thanh thoát, tay đang ôm chiếc đàn, nàng dường như không phát hiện ra sự xuất hiện của Đỗ Văn Hạo. Từ nơi xa Đỗ Văn Hạo cũng không nhìn rõ gương mặt của thiếu nữ đó ra sao cả, nó mập mờ nhân ảnh như được cách bởi một tấm rèm che vậy.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang ngơ ngẩn ngắm nhìn , thì bỗng nhiên có một giọng nói vọng lại: “Đại nhân! Đại nhân đã đói bụng rồi phải không, nơi đây thiếp đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu chờ đại nhân rồi! Mời đại nhân lại đây dùng bữa với thiếp!”
Đỗ Văn Hạo đang trong lúc mơ hồ thì hắn trông thấy một thiếu nữ yêu kiều không biết ở đâu hiện ra, gương mặt của nàng đẹp như hoa nở, nàng đang mỉm cười tiến tới hắn nhẹ nhàng, tao nhã như đóa ngọc lan bên lan can cửa sổ. Dáng ngọc của nàng bất giác làm cho Đỗ Văn Hạo phải nuốt nước bọt kêu ực lên một tiếng, đôi chân hắn bất giác cứ thế bước theo sau thiếu nữ đi vào trong đình.
“Đại lão gia tỉnh dậy đi! Đại lão gia”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy có người đang gọi tên mình thì cố gắng mở mắt ra, hắn chỉ thấy một gương mặt mồ hôi nhễ nhại, áp sát vào mặt của hắn, Đỗ Văn Hạo giật mình cái thót, rồi ngay lập tức đưa tay lên đẩy khuôn mặt đó ra chỗ khác, sau khi hắn đưa mắt nhìn kỹ thì phát hiện ra, gương mặt đầy mồ hôi kia là của Hầu Tử.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì chửi thầm trong bụng, cái tên ranh này đánh thức mình dậy chẳng đúng lúc tí nào cả, đang trong lúc thần tiên như vậy, mình còn chưa kịp nhìn rõ nhan sắc của người thiếu nữ xinh đẹp kia, cũng chưa kịp được cùng nàng đối ẩm dùng bữa, tiếc quá. Đỗ Văn Hạo lúc này ngáp dài lên một tiếng, rồi đưa tay dụi dụi mắt hỏi: “Có chuyện gì thế? Có phải ta ngủ gật lâu lắm rồi không?”
Hầu Tử liền ghé sát vào tai hắn nói: “Đại lão gia! Cháu phát hiện ra một nơi vô cùng thú vị muốn dẫn đại lão gia đi xem! Đại lão gia có muốn đi không?”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã đứng thẳng người dậy, đưa mắt ra nhìn bốn phía thì thấy mọi người lúc này đã bắt đầu làm việc rồi, hắn cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu nữa, chỉ chép miệng tiếc rẻ khi giấc mơ đẹp bị tan vỡ một cách lãng nhách như vây, ở bên cạnh hắn lúc này, Hầu Tử với ánh mắt vô cùng thần bí nháy nháy với hắn, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Cậu không đưa các vị phu nhân lên núi hái quả đi, còn ở đây làm cái gì vậy?”
Hầu Tử đáp: “Chính là mấy vị phu nhân bảo cháu đến đây gọi đại lão gia đó! Đi thôi, chúng ta đi luôn đi! Cháu đảm bảo đại lão gia đến đó sẽ thấy nơi đó vô cùng thú vị!”
Đỗ Văn Hạo vẫn còn ấm ức bị Hầu Tử phá hỏng giấc mơ đẹp, cảm thấy vô vị nên phất tay nói: “Cậu và Diêm Diệu Thủ đi đi! Chờ chút nữa ta còn phải về Nha Châu một chuyến nữa, vẫn còn bao nhiêu là việc đang chờ ta giải quyết đây này!”
Hầu Tử thấy Đỗ Văn Hạo từ chối không muốn đi, thì vội vàng nói: “Đại lão gia không tin sao? Thật đấy, nơi đó hay lắm, cháu đã tìm một con ngựa đến đây cho đại lão gia rồi, đại lại gia cưỡi nó đến đấy sẽ tiết kiệm được thời gian hơn! Như vậy chắc cũng kịp cho lão gia quay về làm việc!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đưa mắt lên nhìn, quả nhiên cách đó không xa hắn trông thấy một con ngựa được cột ở dưới gốc cây tự bao giờ: “Thôi được rồi! Vậy ta đi cùng ngươi xem xem nó thế nào, nhưng sao chỉ có một con, ngươi không cưỡi ngựa sao?”
Hầu Tử nghe vậy thì nhoẻn miệng cười đáp: “Đại lão gia cứ yên tâm! Cháu chạy bộ có khi nhanh ngang với đại lão gia cưỡi ngựa đó!”
Đỗ Văn Hạo ra vẻ không tin, người mà đòi đua với ngựa hả, ngươi bốc phét thì cũng phải vừa vừa thôi chứ, Hầu Tử trông nét mặt nghi ngờ của Đỗ Văn Hạo thì cũng đoán được ý của Đỗ Văn Hạo, bèn cười nói: “Đại lão gia cứ lên ngựa đi! Cháu dẫn đường, cho dù đại lão gia có đi trước cháu thì cũng chẳng biết đường đâu, do vậy đại lão gia không phải lo cháu chạy không nhanh bằng đại lão gia cưỡi ngựa nữa!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu, thằng ranh này ăn nói quỷ quyệt, lém lỉnh thật, nghĩ vậy hắn bèn mỉm cười tiến đến bên con ngựa kia, Hầu Tử đứng cạnh hắn liền đưa tay ra đỡ hắn lên ngựa, sau khi lên ngựa Đỗ Văn Hạo bèn gọi Lý Phố lại dặn dò ông ta thêm mấy câu, sau đó rong ngựa theo Hầu Tử hướng về phía đông mà đi.
Sau khi ra khỏi thành, Đỗ Văn Hạo mới thật sự cảm nhận được bước chạy thần tốc của Hầu Tử, trên đường đi tốc độ của cậu ta dường như ngang hẳn với tốc độ cưỡi ngựa của hắn, hơn nữa thể lực của Hầu Tử cứ như dùng không hết vậy, cậu ta giữ tốc độ rất đều, nhưng dường như không cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ chút nào cả. Sau khi đi được khoảng năm dặm đường, thì Hầu Tử chạy đến ghìm cương ngựa hộ Đỗ Văn Hạo rồi nói: “Đại lão gia! Chúng ta đến nơi rồi!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn gật đầu, rồi nhanh chân xuống ngựa, hắn đưa mắt ra nhìn xung quanh thì thấy nơi đây chẳng có thứ gì hết cả, đây chẳng qua là một nơi thôn quê hoang dã chẳng có gì đặc biệt, lúc trước hắn vốn đã tức Hầu Tử phá hỏng giấc mơ đẹp của hắn, giờ lại thấy cái nơi mà Hầu Tử quảng cáo chẳng có gì đặc biệt, nên Đỗ Văn Hạo liền tức giận nói: “Ngươi chắc là gián điệp của sơn tặc phải không? Có phải bọn chúng phái ngươi đến lừa ta lên đây để bắt ta không?”
Hầu Tử nghe xong thì chẳng hiểu mô tê gì cả, cậu ta ngơ ngác hỏi lại: “Gián điệp là cái gì cơ đại lão gia?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì bật cười, hắn biết mình lại dùng từ hiện đại, chả trách mà Hầu Tử cứ ngây mặt ra chẳng hiểu gì cả, thấy vậy hắn liền lên tiếng giải thích: “Gián điệp có nghĩa là một người có bản chất là một kẻ vô cùng xấu xa, sau đó lại giả bộ làm người tốt, rồi trà trộn vào nơi những người tốt ở mà làm những chuyện xấu xa!”
Hầu Tử nghe xong thì không vui chút nào cả, cậu ta bèn dẩu mỏ lên cãi: “Cháu mà là người xấu à! Còn lâu ý!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì không nhịn được cười nói: “Thôi được rồi! Ta nói đùa đấy mà! Cái nơi mà ngươi nói thú vị rốt cuộc là nằm ở đâu vậy?”
Hầu Tử sau khi kiếm được một chỗ kín đáo xong bèn đem ngựa cột lại vào đó, rồi quay lại chỉ vào ngọn núi sau lưng của Đỗ Văn Hạo nói: “Ở trên núi cơ! Nhưng vì ngựa không leo lên được, nên cháu mới để đại lão gia đến đây cất ngựa đi trước đã! Đại phu nhân nói rằng nơi đây chắc chắn sẽ có con đường tắt để lên, nhưng cháu vẫn chưa tìm ra nó!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền gật đầu rồi bước theo Hầu Tử vào trong núi, đi được một lúc thì hắn cảm thấy đôi chân của hắn nặng như đeo chì, thở dốc liên tục, Đỗ Văn Hạo nghĩ chắc có lẽ mấy hôm gần đây hắn nghỉ ngơi không được tốt, có lần hắn còn thức liền ba ngày ba đêm, không hề chợp mắt, sau đó lại cộng thêm với việc ăn uống không đầy đủ nên mới xảy ra tình trạng mất sức nhanh như vậy.
Đi được thêm một canh giờ nữa, thì Hầu Tử mới chịu dừng lại.
Đỗ Văn Hạo sau khi dừng chân đứng lại bèn ngồi luôn xuống nghỉ ngơi, rồi đưa mắt lên nhìn, hắn liền phát hiện ra nơi đây là một khu đất bằng phẳng, dường như là một nơi do con người tạo ra, cách đó không xa là một khu rừng rậm rạp. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Chúng ta đến rồi phải không?”
Hầu Tử im lặng không đáp mà chỉ gật gật đầu, rồi đưa tay lên chỉ về phía bên tay phải của Đỗ Văn Hạo ra ý cho hắn nhìn về phía đó. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn quay người lại nhìn, thì ngay lập tức hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc vô cùng. Cách chỗ hắn đứng không xa có một cây cầu đá, bên kia chiếc cầu đá có một trạch viện (như kiểu biệt thự của thời hiện đại) vô cùng lớn.
Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy liền vội vã đứng thẳng người dậy, Hầu Tử liền nói: “Đại lão gia! Chúng ta đi thôi, các phu nhân đang ở trong đó chờ đại lão gia đến đó!”
Đỗ Văn Hạo liền ngay lập tức đi đến bên chiếc cầu, hắn phát hiện ra phía dưới cây cầu này là một dòng sông khá lớn, nước chảy xiết, bên đầu cầu có dựng một tấm bia đá, trên đó có khắc mấy chữ: “Kha Gia Hà” (Con sông của nhà họ Kha)
Đỗ Văn Hạo trông vậy bèn mỉm cười nói: “Nhà ai mà ghê gớm như vậy nhỉ! Đến cả con sông này cũng là của riêng nhà người ta cơ đấy!”
Cây cầu này dài tầm hơn mười trượng, được dựng vô cùng chắc chắn.
Vật liệu làm nên cây cầu này cũng vô cùng đặc biêt, dường như toàn bộ được làm bằng đá Đại Lý, không những kiên cố, mà còn khí phái. Trên thành cầu được khắc trạm nhiều hoa văn vô cùng bắt mắt, xem ra cây cầu này có lẽ được người trong gian trạch viện kia dựng lên.
Sau khi bước qua cầu, Hầu Tử liền nhanh chân đi trước Đô Văn Hạo đến trước cánh cổng của trạch viện, cánh cổng lúc này đang hé mở, Hầu Tử liền đưa tay mở nó ra, Đỗ Văn Hạo đi theo sau liền đưa mắt lên quan sát cánh cổng của trạch viện, thì thấy nó cao gấp ba lần chiều cao của người bình thường, cánh cửa dầy lớn trông vô cùng khí phái.
Sau khi bước vào trong viện thì cảnh tượng trước mắt làm cho Đỗ Văn Hạo há hốc mồm kinh ngạc, nếu mà dùng hai từ trang viện để hình dung cái trạch viện này thì quả thật không tương xứng một chút nào, bởi tòa kiến trúc trước mặt hắn không còn có thể dùng hai từ trang viện để hình dung nó nữa, mà nên dùng hai từ lô cốt để hình dung nó có lẽ sẽ hợp lý hơn, toàn lô cốt sừng sững trước mặt hắn như một gã khổng lồ to lớn, lưng dựa vào vách núi phía sau, trông vô cùng hiên ngang hùng vĩ, còn cánh cổng dẫn vào trong lâu đài này thì lại được làm bằng sắt, trước cổng có một cái ao nhỏ, nước trong văn vắt, có thể nhìn xuống tận đáy.
Đỗ Văn Hạo chầm chậm bước đến cánh cổng sắt này, hắn thấy cánh cổng này thấp hơn cánh cổng ngoài kia một chút, định đưa tay lên đẩn nó thì cho dù hắn cố hết sức thế nào đi chăng nữa cũng chẳng xê dịch nổi cánh cổng này lấy một phân, Hầu Tử thấy vậy bèn nói: “Lúc nãy cháu và các vị phu nhân cũng đều không vào được bên trong, sau đó vị tứ phu nhân của đại lão gia liền trèo tường vào trong xong rồi mới mở được cánh cổng này!” Hầu Tử nói xong liền chỉ vào một dãy tường rất cao sừng sững bên cạnh. Bờ tường này đúng là rất cao và kiên cố, người bình thường chắc chắn không thể nào trèo qua nó được, nhưng đối với Lâm Thanh Đại mà nói thì đây chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Hai người đang mải đứng ngoài nói chuyện, thì một cánh cửa sổ nhỏ trên chiếc cổng sắt này mở ra, chỉ hở mỗi đôi mắt, đôi mắt đó trông thấy Đỗ Văn Hạo liền vội nói: “Đại lão gia chờ một chút! Thiếp sẽ gọi người đến mở bây giờ đây!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn hỏi: “Mấy người bọn ngươi sao dám tự tiện đi vào nhà người ta như vậy hả?”
Hầu Tử đáp: “Dạ, cái trại viện này hiện giờ làm gì có người ở đâu ạ!”
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang mải suy ngẫm thì đột nhiên cánh cổng sắt kêu lên ken két, rồi hé mở ra, tiếng kêu nặng nề của nó làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy ghê hết cả răng.
Lúc này Lâm Thanh Đại đã bước ra ngoài, gương mặt của nàng ánh lên một nụ cười hiếm có, Lâm Thanh Đại liền bước tới bên Đỗ Văn Hạo nói: “Cánh cổng sắt này hay thật đấy! Văn Hạo, chàng biết không? Cánh cổng này có một điểm vô cùng kỳ lạ là người đứng phía ngoài không nghe thấy tiếng của người đứng phía trong, nhưng ngườ đứng phía trong cánh cổng này lại nghe được tiếng của người đứng bên ngoài cổng, chàng thấy có hay không? Văn Hạo, chàng mau mau vào mà xem!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn bước vào trong cánh cổng, quả nhiên cảnh tượng bên trong vô cùng khác lạ, tuy không thể so bì được với các Tẩm Cung của các vị nương nương trên kinh thành, nhưng nó cũng có thể được coi là vô cùng nguy nga, và tráng lệ. Nơi đây chỗ nào cũng có các ô cửa sổ, và đường hành lang được điêu khắc vô cùng tinh diệu, nhưng chỉ tiếc một nỗi là, có lẽ nơi này đã bị bỏ hoang khá lâu, nên khung cảnh có vẻ âm u, hoang phế, trông vô cùng ảm đạm. Bên trong viện lúc này hoa cỏ mọc đầy khắp nơi, vô cùng lộn xộn, có vẻ như đã lâu lắm rồi không có người cắt tỉa chúng nữa, trên nóc nhà cũng giăng đầy mạng nhện càng tạo cho nơi đây một vẻ hoang vắng, tĩnh lặng.
“Mấy người sao lại biết cái trạch viện này không có người ở vậy?” Đỗ Văn Hạo quay sang Lâm Thanh Đại lên tiếng hỏi.
Lâm Thanh Đại đáp: “Bọn thiếp lúc mới đến đây cũng không biết nơi đây có người ở hay không! Nhưng Cầm Nhi phát hiện ra cánh cổng ở đây cũng đã bị rỉ nên Cầm Nhi suy đoán rằng, một căn nhà to lớn thế này, chủ nhân của nó ắt cũng thuộc vào dòng dõi trâm anh thế phiệt, do vậy không thể để cánh cổng nhà mình bị rỉ một cách vô duyên như thế này được, hơn nữa trên đường từ chiếc cầu đi vào bên trong này, bọn thiếp cũng không hề phát hiện ra có dấu chân người, bởi vì mấy ngày hôm nay trời mưa, đừng xá lầy lội, nhưng nơi đây tuyệt nhiên không có một vết bùn bẩn, cũng như vết chân người đi lại nào cả, chính vì thế cho nên…”
Đỗ Văn Hạo nghe Lâm Thanh Đại nói xong bèn đưa mắt ra nhìn tứ phía nói: “Hay là bọn họ đi thăm họ hàng xa thì sao? Cái tính tò mò của mấy người rồi sẽ có ngày phải rước họa vào thân đấy biết không hả? Thôi chúng ta đi thôi, ta cứ tưởng cái gì hay lắm!”
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn vội nói: “Văn Hạo! Chàng đừng tức giận như vậy, chàng từ từ nghe thiếp giải thích cái đã! Lúc bọn thiếp vừa mới vào đến đây thì cũng có cùng ý nghĩ giống như chàng vậy! Cũng nghĩ hay là mấy người ở đây đi thăm người thân rồi cũng nên! Nhưng, sau khi bọn thiếp đi ra phía sau của cái trạch viện này thì phát hiện nơi đó có mấy ngôi mộ liền, trông chúng còn rất mới. Hơn nữa bọn thiếp cũng để ý thấy đồ đạc ở đây đều lâu lắm rồi không có ai đả động vào cả, trong thư phòng thiếp còn phát hiện có một bức thư nữa!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng ngán ngẩm nói: “Mấy người các nàng cũng to gan thật đấy, nhà cửa của người ta mà các nàng điều tra, dò xét kỹ như vậy để làm gì cơ chứ?”
Hầu Tử đứng cạnh đó liền nhanh nhảu đáp: “Cái này là vì cháu và mấy vị phu nhân phát hiện nơi đây có dự trữ rất nhiều lương thực!”
Hầu Tử vừa mới dứt lời, thì đôi mắt của Đỗ Văn Hạo vụt sáng lên, nói gì thì nói, bây giờ mà mọi người trong thành Nhã Châu cần nhất vẫn là lương thực. Chính vì thế cho nên khi nghe đến hai chữ lương thực, Đỗ Văn Hạo liền tỏ ra vô cùng phấn khích nói: “Có bao nhiêu vậy? Có nhiều không”
Lâm Thanh Đại lúc đó liền đắc ý nói: “Nhiều đến mức mà chàng cũng không thể tưởng tượng ra được!”
Đỗ Văn Hạo há hốc mồm lên kinh ngạc, rồi bật cười hả hê: “Thật như vậy sao? Không thể tin được!”
Lâm Thanh Đại thấy thần sắc của Đỗ Văn Hạo bỗng chốc trở nên phấn trấn như vậy, nàng liền kéo luôn tay áo của hắn nói: “Đi! Để thiếp dẫn chàng đi xem nó nhiều như thế nào! Đến lúc đó chàng sẽ tin rằng thiếp đã không nói dối chàng!”
Đỗ Văn Hạo lại thấy dường như có điều gì đó không phải, bèn nói: “Thôi không được đâu! Chúng ta phải cho người đi dò xét tình hình chủ nhân của trạch viện này trước rồi hẵng tính sau! Thành Nhã Châu vừa mới bị quân Tây Sơn đến cướp phá, chúng ta không thể làm đạo quân Tây Sơn thứ hai được! Đi thôi! Trước khi mọi thứ chưa được điều tra rõ ràng thì ai cũng không được đụng đến bất kỳ đồ gì ở trong trạch viện này!”
Lâm Thanh Đại thấy bộ dạng của Đỗ Văn Hạo rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa với mình, nên đành phải kêu mấy người Bàng Vũ Cầm đi ra ngoài hết cả, không ai được phép ở lại trong đó nữa. Đỗ Văn Hạo cũng không đi vào trong xem xét nữa, mà quay người dẫn Hầu Tử đi luôn ra ngoài.
“Đại lao gia! Xin lão gia đừng giận! Mọi người chúng cháu về sau sẽ không làm như vậy nữa!” Hầu Tử thấy sắc mặt của Đỗ Văn Hạo lúc này đanh lại, e dè nói.
“Tự động xâm nhập gia cư bất hợp pháp là việc mà chúng ta không nên làm! Hôm ta cũng đã bước theo mọi người vào trong này rồi, chính vì thế mà ta cũng sai, cho nên mọi người cũng không cần phải xin lỗi gì ta cả! À, đúng rồi! Hầu Tử cậu có vẻ rất rành đường đi lối lại ở Nhã Châu đúng không? Vậy cậu đi điều tra cho ta xem căn trạch viện này rốt cuộc là như thế nào, chủ nhân của nó là ai, như vậy có được không?”
“Vâng, thưa đại lão gia! Cháu đã biết mình phải làm gì rồi!” Hầu Tử nhanh nhảu đáp.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn mỉm cười gật đầu, rồi quay ra nói với mọi người: “Chuyện ngày hôm nay chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả những người dân đi theo chúng ta vừa rồi, chúng ta cũng phải dặn dò cho kỹ càng, không được phép để ai tiết lộ ra ngoài!”
“Ngày hôm nay có rất nhiều người đi theo Lý đại gia về trước rồi, còn những người khác vì hái quá nhiều rau dại, và hoa quả không có chỗ để đựng nên cũng đã về từ sớm rồi, chính vì thế mà nơi này chỉ có mỗi cháu và bốn vị phu nhân biết thôi, cháu đảm bảo với đại lão gia rằng, cháu sẽ không tiết lộ chuyện này lấy nửa câu!” Hầu Tử quả quyết nói.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, thôi! Chúng ta về thôi!”
Khi mọi người vừa về đến thành Nhã Châu thì trời cũng bắt đầu chập choạng tối
Khi vừa về đến nhà, Đỗ Văn Hạo bèn kêu bốn vị phu nhân của mình đi vào trong phòng, sau đó hắn liền đóng trái cửa lại, Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi bốn người hôm nay cũng biết là mình đã làm phải việc sai trái, nên bây giờ cả bốn người đều im lặng, không ai dám ngồi xuống cả, tất cả đều đứng im chờ Đỗ Văn Hạo lên tiếng dạy bảo.
Đỗ Văn Hạo sau khi thấy bốn vị phu nhân của mình ngoan ngoãn, cúi đầu biết lỗi thì hắn bắt đầu trịnh trọng lên tiếng: “Mấy người các nàng hôm nay tự do xâm phạm vào nhà riêng của người khác đúng là quá lắm! Việc ngày hôm nay tuyệt đối không được phép cho ai biết? Kể cả gia đình của Tô đại nhân, mấy người cũng không được phép nhắc đến, tất cả đã nghe hiểu rồi chứ?”
Lâm Thanh Đại nghe Đỗ Văn Hạo trách móc như vậy cũng cảm thấy có lỗi vô cùng, vì hôm nay nàng chính là người phi thân qua tường vào bên trong mở cánh cửa sắt ra: “Văn Hạo! Chàng đừng trách ba người bọn họ, tất cả đều là do một mình thiếp gây ra cả!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đập bàn quát: “Kể cả là ý của nàng đi chăng nữa, thì cũng đã sao? Chẳng nhẽ ba người còn lại không thấy nàng làm sai hay sao mà còn hùa vào theo nàng làm gì nữa? Bởi vậy mà ba người bọn họ cũng có lỗi, rõ ràng biết nàng làm sai mà không có ai đứng ra khuyên bảo nàng gì cả, thế cũng có nghĩa là có lỗi!”
“Bọn thiếp hôm nay biết mình đã sai rồi! Văn Hạo! Chàng đừng giận nữa!” Bàng Vũ Cầm thấy dáng điệu hùng hổ của Đỗ Văn Hạo như vậy cũng chỉ dám cúi đầu lí nhí vài câu, nàng không dám ngẩng đầu lên mà nhìn Đỗ Văn Hạo nữa.
Đỗ Văn Hạo thấy bốn người bọn họ có thái độ biết lỗi chân thành như vậy bèn thở dài lên một tiếng, rồi khoát tay lên nói: “Thôi được rồi! Mấy nàng cũng vất vả cả ngày hôm nay rồi, ta cũng không nói các nàng nữa, mấy người chắc cũng mệt rồi phải không? Thôi, đi nghỉ sớm đi!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn ngả người nằm xuống chiếc giường được làm bằng trúc, nhắm luôn mắt lại.
Tuyết Phi Nhi đang định nói thêm câu gì nữa thì Bàng Vũ Cầm đã đưa mắt ra ý cho nàng không nói nữa, tối hôm nay Đỗ Văn Hạo quyết định nằm ở đây với Bàng Vũ Cầm, nên Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, và Liên Nhi đều biết ý lui sang căn phòng còn lại, rồi khép cửa lại.
Bàng Vũ Cầm sau khi đưa ba người kia ra khỏi phòng, bèn tiến đến bên Đỗ Văn Hạo nằm xuống, do hôm nay phải lên rừng hái quả, trèo đèo vượt núi nên Bàng Vũ Cầm vừa nằm xuống bên cạnh Đỗ Văn Hạo đã nhắm mắt ngủ luôn, để Đỗ Văn Hạo chưng hửng nằm bên cạnh nghĩ ngợi lung tung. Trong đầu của hắn bây giờ đột nhiên nhớ đến cái trạch viện hôm nay.
Một căn trang viện cổ, nằm ở nơi thâm sơn cùng cốc, phía sau viện lại có những ngôi mộ mới đắp, con sông mang cái tên Kha Gia Hà, một kho lương thực với khối lượng tích trữ đến cả bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng ra được. Đỗ Văn Hạo tuy lúc này đang nhắm mắt, nhưng trong đầu hắn lúc này vẫn đang mải mê suy nghĩ về căn trạch viện đó. Thường thì những người có tiền có thế một khi xây trạch viện, thì họ thường xây nó ở nơi nào ồn ào tấp nập nhất, nhưng trạch viện này lại không như vậy, nó được xây ở trên núi, một nơi hẻo lánh không người qua lại. Cái quy mô của trạch viện đó chẳng khác gì một tòa lâu đài cả, một công trình kỳ vĩ như vậy không biết xây bao nhiêu lâu mới hoàn thành được như vậy? Và không biết người chủ của nó là một người như thế nào? Những ngôi mộ mới được đắp lên như vậy, thì có lẽ mọi người trong đó cũng vừa mới chết, nhưng tại sao họ lại chết đột ngột như vậy? Lẽ nào cái chết của bọn họ là do quân Tây Sơn gây ra? Nhưng tình hình xem ra lại không phải như vậy, nếu như quân Tây Sơn phát hiện ra cái trạch viện này, thì nó không thể còn được bảo tồn một cách toàn vẹn như vậy cả, ít ra thì cũng bị bọn chúng lấy hết các thứ trong phòng đi mới phải, nhưng đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn. Khu trạch viện này chắc chắn vẫn còn người ở đó, nếu không thì ai đã đắp mộ lên như vậy? Vậy thì bây giờ người đó đang ở đâu? Lẽ nào người đó vẫn ở trong cái trạch viện đó? Khả năng này cũng có thể xảy ra lắm! Đỗ Văn Hạo cứ thế năm nghĩ miên man, rồi hắn ngủ gục lúc nào mà không hay.
Cứ như vậy Đỗ Văn Hạo ngủ một mạch luôn đến sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thì phát hiện Bàng Vũ Cầm đã dậy từ lúc nào, lúc này nàng đang ngồi chải chuốt bên bàn trang điểm của mình.
Khi thấy Đỗ Văn Hạo choàng dậy, thì Bàng Vũ Cầm bèn quay đầu lại mỉm cười nói: “Tướng công! Sao chàng không ngủ thêm một chút nữa đi!”
“Thôi không cần ngủ nữa đâu! Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, ta vẫn còn một đống việc cần phải giải quyết đây này!”
Đỗ Văn Hạo sau khi dứt lời bèn, xuống giường nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi đi ra ngoài, đến công trường làm việc, khi đến nơi thì hắn phát hiện nơi đây chỉ có lác đác vài người làm việc, bao nhiêu người khác không biết đã đi đâu hết cả. Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ lạ vô cùng, hắn bèn đi tìm Lý Phố hỏi cho ra nhẽ, khi từ xa trông thấy Lý Phố, Đỗ Văn Hạo đã vội lên tiếng hỏi: “Bây giờ đã mấy giờ rồi mà sao vẫn không có ai đến làm việc vậy hả?”
Lý Phố thấy vậy bèn cúi người đáp: “ Bẩm đại nhân! Ngày hôm qua đột nhiên có mười mấy người công nhân đột nhiên bị bệnh, ti chức đã cho người đi mời đại phu đến xem rồi, ti chức nghĩ rằng có lẽ bọn họ làm việc nhiều quá nên mới bị bệnh như vậy! Chính vì thế mà ti chức đã tự phép cho bọn họ nghỉ nửa ngày, rồi đến chiều họ sẽ lại tiếp tục làm việc!”
“Bị bệnh rồi sao? Vậy sao ngươi không thông báo cho ta biết hả?” Đỗ Văn Hạo sốt ruột nói.
“Ti chức thấy đại nhân mấy ngày gần đây cũng làm nhiêu việc quá nên ti chức không muốn làm phiền đại nhân nữa, vả lại mấy người kia chắc là bị dính mấy cái bệnh lặt vặt thôi mà, gọi mấy vị đại phu trong thành đến chữa chắc là không có vấn đề gì đâu ạ!”
Đúng vào lúc này thì Đỗ Văn Hạo đột nhiên trông thấy phu nhân của Tô Thức Vương Nhuận Chi vội vã chạy đến nói: “Đỗ Ngự Y! Tôi có việc muốn tìm đại nhân, may mà đại nhân lại ở đây, may quá!”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Tô phu nhân có chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy tôi đang giặt đồ ở bên sông, thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối lạ thường, tôi liền ngược dòng đi lên thượng nguồn tìm hiểu tình hình xem sao, thì đột nhiện phát hiện ra trên thượng nguồn có một số xác chết chưa được chôn cất đàng hoàng nằm ở đó! Cả thân hình đều trương phềnh nổi lềnh bềnh trên mặt nước!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy thì giật mình kinh hãi vội nói: “Lý Phố! Không phải ta đã bảo ngươi là cho người đi dọn xác chết, rồi đem ra ngoại thành thiêu hết rồi hay sao? Tại sao lại vẫn còn xác chết nào ở đây nữa vậy?”
Lý Phố lúc này thấy Đỗ Văn Hạo tức giận như vậy thì ấp a ấp úng đáp: “Mạt tướng! Mạt tướng sẽ đi hỏi lại cho rõ ràng, đúng là ngày trước mạt tướng đã làm theo lệnh của đại nhân rồi, có thể mấy các xác đó mạt tướng xơ xót mà bỏ qua nó!”
Vương Nhuận Chi thấy vậy bèn nói: “Đây là một chuyện vô cùng hệ trọng. con sông này vốn là nguồn nước của cả cái thành Nhã Châu này! Mấy cái xác đó dường như không phải là bị giết chết thì phải! Lẽ nào họ bị bệnh dịch mà chết? Nếu mà như vậy thì tình hình nguy cấp rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì dây thần kinh trong đầu của hắn bỗng nhiên căng ra, Vương Nhuận Chi cũng là một người hiểu biết, hết mực thông minh, nàng ta nói rất có lý, nguồn phát bệnh truyền nhiễm chủ yếu của Thương Hàn chính là nguồn nước, nếu như những người đó mà chết vì bệnh Thương Hàn thì e rằng cả thành Nhã Châu này lại một lần nữa đối mặt với một trận bệnh dịch mới bùng phát trở lại mất.
Đỗ Văn Hạo nghĩ đến đây, lập tức nhớ đến chuyện Lý Phố nói có rất nhiều người thợ, công nhân sáng nay bị bệnh xin nghỉ, hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng vô cùng, Đỗ Văn Hạo biết tình hình không thể chậm chễ được nữa, hắn liền đem theo Vương Nhuận Chi và Lý Phố lên trên thượng nguồn tìm mấy cái xác kia xem tình hình ra sao.
Khi vừa đi đến nơi thì cả ba đều không thấy mấy cái xác kia đâu nữa, Vương Nhuận Chi lúc này kinh ngạc vô cùng: “Ý! Mấy cái thi thể lúc nãy ở đâu rồi? Rõ ràng lúc nãy còn nổi trương hết cả chỗ này mà?”
Đỗ Văn Hạo vội vã chạy đến bên chỗ Vương Nhuận Chi chỉ cho hắn, Đỗ Văn Hạo liền cúi xuống dùng mũi hít thít, nhưng hắn cũng không ngửi thấy một mùi vị gì lạ cả, sau đó hắn lại kiểm tra mấy viên đá gần đó một cách cẩn thận, nhưng cũng không tìm ra thêm bất kỳ tung tích nào cả, sau khi tìm kiếm kỹ lượng tất cả mọi nơi, Đỗ Văn Hạo bèn đứng dậy nói: “Tô phu nhân! Phu nhân không nhớ nhầm chỗ đấy chứ?”
“Không thể nào nhầm được! Chỗ này vẫn còn cái cây kia mà, lúc đó khi tôi mới đến đây, nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi như vậy, sợ đến kinh hồn bạt vía, hai chân mềm nhũn ra không đứng dậy nổi, do vậy tôi phải dựa vào nó, sau đó mãi mới mò về để thông báo cho đại nhân biết đó chứ!”
Mấy người của Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục lần theo bờ sông để tìm xem có tông tích gì nữa không, nhưng cuối cùng bọn họ cũng chăng tìm thấy bất kỳ dấu vết nào khác lạ cả.
Lý Phố lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tô phu nhân! Có lẽ lúc đó phu nhân nhìn nhầm thật rồi, có khi lúc đó nhìn mấy viên đá này thành mấy cái thi thể người cũng nên, bọn mạt tướng đã tìm hết rồi cũng có thấy cái thi thể nào đâu? Mạt tướng đã nói rồi mà, mấy hôm trước mạt tướng đã thu dọn sạch sẽ hết rồi, bờ sông này mạt tướng cũng đã đi kiểm tra mấy lần rồi, làm gì có chuyện sơ sót như vậy!”
Tô phu nhân lúc này cũng chỉ biết nhìn ra bốn hướng rồi tự mình cứ lầm bầm nói một mình: “Không thể như thế được! Tôi đã nhìn thấy tận mắt, rõ ràng là có mấy cái xác ở đây mà, lúc đó mùi hôi thối bốc lên kinh lắm!”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Tô phu nhân! Mấy ngày hôm nay, phu nhân cũng bận lăm rồi, có lẽ mệt quá nên nhìn nhầm cũng nên! Thôi được rồi, không có thi thể ở đây là tốt lắm rồi, chúng ta quay về thôi!”
Đỗ Văn Hạo tuy ngoài miệng nói mạnh mồm như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng đứng ngồi không yên, sau khi về đến thành Nhã Châu, hắn liền lập tức đi đến chỗ mấy người công nhân bị bệnh ban sáng để xem xét tình hình.
Nhưng, kết quả kiểm tra của hắn làm cho hắn không thể nào yên tâm thêm được nữa, một số người trong số mấy người này đúng là đã bị truyền nhiễm bệnh Phong Hàn, nhưng vì trong thành Nhã Châu lúc này cũng vẫn có người mắc bệnh Phong Hàn, nên cũng không thể khẳng định bọn họ bị truyền nhiễm từ nước sông khi nãy, hơn nữa lúc nãy cũng đã tìm thấy mấy cái thi thể đó đâu mà đoán chắc mấy cái thi thể đó cũng bị bệnh Phong Hàn mà chết được, chính vì vậy bây giờ ra kết luận vẫn còn hơi sớm.
Cho dù như vậy, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn giữ được bình tĩnh, cũng may mà mấy ngày sau đó, trong thành không có hiện tượng bùng phát dịch Thương Hàn, nên hắn mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
Vừa đúng lúc này thì Hàn Tu cũng đã nhận được lương thực cứu tế của triều đình, vì thế mà khi ông vận chuyển chúng từ Thành Đô về đây cũng vừa vặn cứu tế cho Nhã Châu, làm cho tình hình của Nhã Châu càng lúc càng trở nên ổn định.
Ngày hôm nay, người thiếp của Tô Thức là Vương Triều Vân hẹn Bàng Vũ Cầm đi lên phố mua một ít đồ, Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã ở đây hơn một tháng rồi, tình hình ở đây cũng khôi phục kha khá rồi, có rất nhiều nơi đã mở cửa bán hàng trở lại, cảnh buôn bán nơi đây đã bắt đầu lấy lại hình ảnh tấp nập vốn có khi xưa của mình.
Bởi vì cả nhà của Đỗ Văn Hạo ở gần ngay sát nhà với Tô Thức, nên quan hệ của hai nhà vô cùng khăng khít, chính vì thế mà Bàng Vũ Cầm hay gọi Vương Triều Vân là Vương tỷ, còn mình thì tự xưng là Bàng muội, hay muội muội.
Tuy hai người lúc này ăn mặc vô cùng giản dị lên phố mua đồ, nhưng vẻ đẹp thanh nhã của họ vẫn toát ra ngoài, vì thế mà khi họ mới đến nơi mua bán, thì tất cả mọi người nơi đây đều trầm trồ kinh ngạc. Thậm chí, còn có cả những người dân đứng ngay sau lưng hai người chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, làm cho hai người bỗng chốc trở nên vô cùng mất tự nhiên.
“Vân tỷ! Tỷ xem mấy người này rõ là đáng ghét! Đôi mắt của bọn họ như những con chim ưng đang soi mói hai người chúng ta vậy!” Bàng Vũ Cầm nói với một giọng vô cùng bất mãn.
Vương Triều Vân nghe vậy thì vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Cứ để cho bọn họ nhìn cũng chẳng sao đâu, giữa ban ngày ban mặt thế này bọn họ cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, cũng có làm gì được đâu! Chúng ta cứ coi bọn họ là không khí ấy, để ý làm gì cho mệt! Hơn nữa bên cạnh chúng ta còn có cả thị vệ đi cùng, ai dám làm gì cơ chứ!!”
Hai người lúc này đã dừng chân ở một tiệm bán chỉ khâu, Bàng Vũ Cầm muốn mua một ít chỉ về dùng, vì trong nhà bây giờ thiếu mất mấy mầu chỉ mà nàng đang cần dùng tới, tuy có rất nhiều việc nàng có thể vứt cho nha hoàn của mình lo liệu, nhưng bây giờ nàng cũng đang rảnh rỗi, nên mới đích thân đi mua đồ như vậy.
“Tỷ cũng không ngờ muội muội lại là một người xuất thân trong con nhà quan đâu đấy! Muội làm việc gì cũng cẩn thận, lại còn nhu mì hiền thục nữa, ngay cả trong việc lựa chọn chỉ khâu thôi mà cũng thể hiện ra được muội là một người rất đảm đang rồi!” Vương Triều Vân đứng cạnh đó tấm tắc khen ngợi.
Bàng Vũ Cầm đã nhanh tay chọn xong những sợi chỉ khâu mà nàng cần, sau đó bèn quay sang Vương Triều Vân mỉm cười nói: “Ngày trước khi còn ở trong nhà, thì những việc này muội không bao giờ phải đụng tay đụng chân vào gì cả. Những thứ này là sau khi về làm dâu nhà họ Đỗ, muội mới bắt đầu học đó ạ!” Bàng Vũ Cầm nói xong bèn móc tiền ra trả cho người bán hang.
“Đại tỷ lấy tổng cộng là bẩy loại mầu, mỗi màu ba cuộn, tất cả là hai mươi mốt cuộn, đại tỷ đưa cho tôi bảy mươi đồng là được rồi!” Người bán hàng nhanh nhảu tính toán, xong đâu đấy lại thỉnh thoảng liếc mắt lên ngắm nhìn Bàng Vũ Cầm.
Vương Triều Vân nghe vậy thì sa sầm nét mặt, lớn tiếng nói: “Sao lại đắt như vậy? Có mỗi mấy cuộn chỉ như thế này mà cũng đáng giá bảy mươi đồng sao?”
Bàng Vũ Cầm bình thường rất ít khi tự mình ra ngoài mua đồ như thế này, bình thường đều là do Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi đi mua đồ, hôm nay chẳng qua là hẹn với Vương Triều Vân, cộng thêm bản thân cũng đang rảnh rỗi, nên mơi ra chợ mua đồ như vậy, bây giờ nghe Vương Triều Vân nói là đắt, trong lòng vô cùng thắc mắc không hiểu vị nhị phu nhân của Tô Thức này sao lại biết rõ giá cả như vậy? Nhưng lúc này nàng cũng không tiện lên tiếng hỏi, mà chỉ âm thầm đứng bên cạnh lắng nghe mà thôi.
Người bán hàng cũng không hề biết mặt Vương Triều Vân và Bàng Vũ Cầm là ai, nên thấy Vương Triều Vân tức giận như vậy bèn vội vàng giải thích: “Vị đại tỷ này có lẽ không biết! Ngày trước thì đúng là chỗ chỉ khâu này không đáng giá bảy mươi đồng như vậy, nhưng bây giờ chúng tôi nhập chỉ vào đã là năm mươi đồng rồi! Tất cả đều là do bọn quân Tây Sơn gây ra cả, nếu chị vẫn không tin thì cứ đi hỏi xem, cũng chẳng phải một mình cửa hàng của tôi mới bán đắt như vậy!”
Vương Triều Vân lúc này mới đưa mắt ra nhìn bốn phương, thì phát hiện ra nơi đây cũng vẫn còn khá nhiều các cửa hàng bán chỉ khâu khác, nên bèn lên tiếng nói: “Cũng được! Đắt như vậy ai mà mua được cơ chứ! Chúng ta đi xem xem các hàng khác tình hình thế nào đã!” Nói xong Vương Triều Vân bèn kéo tay Bàng Vũ Cầm đi sang hàng khác.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương