Tống Y

Chương 314

Ngay ngày hôm đó Đỗ Văn Hạo quyết định hạ trại, sau đó hắn cho gọi Lý Phố cùng với Tô Thức vào trong lều của hắn bàn bạc, phân tích tình hình quân sự. Viên Quân Tào (một chức quan chuyên lo chuyện bút giấy trong doanh trại quân đội.) lúc này đã đem bản đồ chiến trận ở Tứ Xuyên đến rồi trải ra cho cả ba người cùng xem, sau đó Quân Tào chỉ vào các vị trí trên bản đồ nói: “Lý tướng quân! Quân đội của bộ lạc Tây Sơn đã áp sát đến cửa ngõ thành Thành Đô rồi, còn quân của chúng ta vẫn còn đang ở Đông Quảng An cách nơi chiến sự tận mấy trăm dặm đường, mạt tướng không biết nhị vị tướng quân sẽ dùng cách nào để đẩy lui quân địch?” Bảo Tô Thức làm thơ, viết văn, làm công tác xử lý hành chính thì còn được, chứ bàn về chuyện quân sự thì ông ta không đủ trình, do vậy Đỗ Văn Hạo không muốn làm khó Tô Thức mà chỉ quay sang Lý Phố, một viên tướng dày dạn trận mạc mà dò hỏi ý kiến của ông ta. Lý Phố thấy vậy bèn lên tiếng: “Quân địch liên tiếp chiếm đóng Nhã Châu, Đặng Châu, Thục Châu và bây giờ đại quân của chúng lại đang uy hiếp đến tận cửa ngõ của Thành Đô, chính vì vậy mà lúc này sĩ khí của chúng đang rất cao! Đây quả là một vấn đề nan giải!” “Thứ nhất, chúng ta không thể đánh chính diện với bọn chúng ngay lúc này được, mà phải tạm thời tránh khỏi cái khí thế của chúng, thứ hai quân địch rốt cuộc là có bao nhiêu, vị trí cự thể ở chỗ nào thì chúng ta không hề được biết, do vậy tốt nhất là không nên hành động bừa bãi, phải vô cùng cẩn trọng cất nhắc cẩn thận. Thứ ba, quân đội trong tay chúng ta lúc này chỉ có năm ngàn người, và lại mang theo một khối lượng lớn đồ dùng quân dụng nữa, do vậy người ít mà đồ nhiều, khó mà thắng địch. Nếu theo như đúng dự đoán thì quân địch lúc này ít nhất có một vạn người, có lẽ còn cần cộng thêm cả những binh sĩ đầu hàng theo địch nữa, do vậy mà con số này không nhỏ chút nào. Chính vì thế mà tình hình của chúng ta hiện nay bất kể quân số, hay sĩ khí, thể lực đều không thể bằng với quân địch được, tránh giao tranh trực diện là một biện pháp an toàn và khôn ngoan nhất lúc này. Thứ tư, quân đội của chúng ta ngày đêm hành quân đến đây, đường xá xa xôi mỏi mệt, vị trí lúc này cách Thành Đô còn cả một đoạn đường dài mấy trăm dặm, nếu chúng ta vẫn cứ kiên trì tiến tới thì quân địch chỉ cần dĩ dật đãi lao là quân ta thua sẽ chắc! Tổng kết bốn điều đã nêu ở trên, mạt tướng cho rằng chúng không nên đánh trực diện với bộ lạc Tây Sơn ngay lúc này!” Đỗ Văn Hạo và Tô Thức nghe xong đều gật đầu đồng ý, nhưng nếu cứ đứng đây chờ đợi cũng không phải là cách, do vậy Đỗ Văn Hạo bèn lên tiếng hỏi: “Vậy đại quân của chúng ta bây giờ phải làm gì?” “Trước tiên, chúng ta phải khẩn cấp thông báo cho triều đình tăng cường viện binh, thứ hai, phái một đội trinh sát đi do thám tình hình quân địch, thứ ba thì theo như mạt tướng được biết thì Thành Đô Phủ tường thành vững chãi, lương thực dồi dào, nếu như Hàn tướng quân cùng với các lộ quân của Thành Đô chịu khó giữ thế thủ đến cùng thì e rằng bộ lạc Tây Sơn nhất thời cũng không thể làm gì nổi, Hàn tướng quân nếu chịu khó chống đỡ thì có lẽ sẽ cầm cự ở đó được một thời gian khá dài, chính vì thế mà công việc trước mắt của chúng ta là lập tức thành lập một đội kỵ binh tinh nhuệ, sau đó phóng thẳng đến Thành Đô cầm cự, giằng co với quân địch, hợp sức với Hàn tướng quân giữ vững trận địa để chờ quân tiếp viện của triều đình!” Đỗ Văn Hạo nghe xong thì gật gù nói: “Đây là một cách rất hay! Ta cũng nghĩ rằng một vạn quân địch đến đây chẳng qua là cố gắng cướp bóc được bao nhiêu thì được thôi chứ không bao giờ dám ở lại đây lâu cả, bởi vì mục đích của bọn chúng cũng không phải là đánh chiếm Thành Đô, mà chỉ là do bộ lạc của chúng hiện giờ quá đỗi nghèo khó thiếu thốn nên mới phát động chiến tranh để cướp bóc giảm nhẹ sự nghèo đói của chúng mà thôi. Bộ lạc Tây Sơn chẳng qua cũng chỉ là những tên cướp ngày, khi nào cần tiền thì đi cướp, cướp xong rồi thì chạy! Do vậy bọn chúng uy hiếp Thành Đô chẳng qua là chỉ muốn kiếm thêm chút đỉnh, vơ vét thêm một chút của cải mà thôi, bọn chúng tuyệt nhiên không hề có ý chiếm đóng. Chính vì vậy mà đạo quân của chúng ta sẽ dùng phương pháp đánh du kích quấy rối đại quân của chúng, chờ cho quân địch mệt mỏi, đội hình phân rã, lòng quân e sợ thì chúng tất sẽ lui binh, chờ cho bọn chúng lui binh thì đại quân của chúng ta kết hợp với đại quân của Hàn tướng quân trong thành thừa cơ truy sát, thắng lợi nhất định sẽ nằm trong tầm tay của chúng ta, cái này gọi là: ‘Địch đến thì ta lui, địch dựng trại thì ta quấy rối, địch mệt mỏi thì ta đánh, địch lui thì ta đuổi! ” Lý Phố nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, ông ta không ngờ Đỗ Văn Hạo ngoại trừ là một thần y ra lại là một người rất biết dùng binh, Lý Phố lúc này vô cùng thán phục hắn, ôm quyền nói: “Không ngờ tướng quân lại làu thông binh pháp như vậy, mạt tướng khâm phục vô cùng, kế này quả nhiên tuyệt diệu!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ mỉm cười không nói, hắn thầm nghĩ trong bụng, ta làm gì mà giỏi như thế cơ chứ, đây chẳng qua là mượn lời của Mao Chủ Tịch (Mao Trạch Đông) mà thôi, đây vốn là tôn chỉ thành công trên con đường trinh chiến của lão Mao, ông ta kinh nghiệm thực chiến đầy mình, và đây chính là chiến lược du kích nổi tiếng nhất của ông, nó đã giúp ông đánh tan quân Nhật, hạ gục quân Tưởng Giới Thạch để trở thành vị lãnh tụ đầu tiên của Trung Quốc, mở ra một thời kỳ xã hội hiện đại phồn vinh. Chiến lược của lão Mao vô cùng thực dụng đánh bại biết bao nhiêu là quân địch, không lợi hại mới lạ! Tình hình của mình bây giờ chả khác gì tình hình của lão Mao khi giao tranh với quân Tưởng Giới Thạch cả, quân của lão Tưởng đông gấp mấy lần quân của lão Mao nhưng cuối cùng vẫn bị lão Mao dùng đòn du kích phản bao vây này hạ gục. (Xem ra Trung Quốc cũng giống Việt Nam mình quá! Ngày trước Bác Hồ cũng dùng chiến tranh du kích mà hành hạ quân Pháp đến hẹn lại lên, đúng là anh hùng thì ý tưởng luôn có phần giống nhau.). Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy lại càng cảm thấy tự tin hơn, chỉ cần hắn hành động theo đúng như dự tính, rồi đợi quân cứu viện đến là sẽ làm cỏ cả bộ lạc Tây Sơn, nhân tiện diệt cỏ diệt tận gốc, triệt để cắt bỏ cái ung nhọt khó chịu này đi luôn, cho cả bộ lạc Tây Sơn về sau sẽ vĩnh viễn biến mất trên bản đồ quân sự của Thổ Phồn! Sau khi suy xét kỹ càng xong đâu đấy, Đỗ Văn Hạo liền phái Lâm Thanh Đại đi thám thính tình hình quân địch, lợi dụng đêm tối mà tiến hành lối đánh du kích quấy rối bọn chúng: “Lý Phố! Ngươi bây giờ chọn ra bốn ngàn quân tinh binh, khỏe mạnh trong năm ngàn binh sĩ này ra rồi thành lập một đội kỵ binh, tất cả đều mặc đồ nhẹ, chỉ mang theo người tầm khoảng mười lăm ngày đường lương thực là được rồi! Đội kỵ binh của chúng ta ngoại trừ mã đao ra còn phải mang theo cung nỏ và hỏa tiễn, đội quân này sẽ do đích thân ta dẫn, Tử Chiêm huynh! Huynh dẫn một ngàn quân sĩ còn lại hộ tống lương thảo và các đồ vật dụng quân đội đoạn hậu theo sau bảo vệ gia quyến là được rồi! Trên đường đi huynh phải để ý đến tình hình của tại hạ báo về!” Lý Phố nghe xong bèn nói: “Đỗ tướng quân! Hay là tướng quân cùng với Tô Chi Châu đi sau đoạn hậu, hộ tống lương thảo, còn quân kỵ thì cứ để mạt tướng dẫn quân đi trước nghênh địch được rồi! Đỗ tướng quân cứ an tâm, tại hạ nhất định sẽ làm theo kế sách của tướng quân một cách nghiêm chỉnh!” Tô Thức thấy vậy cũng khuyên bảo Đỗ Văn Hạo: “Đỗ Ngự Y vẫn còn nhiều trọng trách cần gánh vác nữa, không được phép mạo hiểm ra trận như vậy, Đỗ Ngự Y cứ để Lý tướng quân đi trước đánh giặc là được rồi!” Đỗ Văn Hạo nghe xong thì lắc đầu đáp: “Không được! Phải đích thân tại hạ đi mới được, lệnh quân đã ra rồi không ai được khuyên bảo nữa! Đúng rồi Tử Chiêm huynh! Trên đường đi đoạn hậu phía sau huynh nên liên lạc với quan phủ địa phương, rồi thu nạp thêm Bảo Giáp Binh vào đội ngũ của mình, như vậy có nghĩa là huynh vừa hành quân vừa chiêu binh mãi mã như thế sẽ thành lập được thêm một đạo quân mới, lực lượng của ta như vậy sẽ hùng hậu hơn!” Tô Thức trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Tự ý chiêu nạp Bảo Giáp Binh là tội chết đó!” “Tội chết sao? Lần này tây chinh thất bại tất cả chúng ta cũng sẽ mất đầu cả! Lẽ nào điều này huynh không hiểu hay sao? Một trong hai cái huynh định chọn cái nào đây?” Đỗ Văn Hạo tức giận nói. Tô Thức nghe xong chỉ im lặng không nói thêm câu nào nữa. Đỗ Văn Hạo thấy Tô Thức khó xử như vậy bèn lên tiếng an ủi: “Tử Chiêm huynh cứ an tâm, trước khi xuất phát khởi hành cuộc tây chinh này, Hoàng Thượng đã đích thân bảo đảm với tại hạ rồi, tại hạ có thể tự ý chiêu binh mãi mã để thành lập một đội quân hoàn toàn mới! Đây cũng là chức trách của tại hạ, huynh chỉ cần dùng danh nghĩa của tại hạ đi chiêu binh mãi mã sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu! Huynh cứ yên tâm, tại hạ có Thánh Chỉ ở đây rồi, hơn nữa tình hình quân sự đang căng thẳng như thế này, chúng ta cũng bất đắc dĩ nên mới có hành động như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hiểu cho chúng ta thôi!” Tống Thần Tông đã từng nói với Đỗ Văn Hạo rằng chỉ cần hắn dẹp tan bộ lạc Tây Sơn, thì sẽ phong Đỗ Văn Hạo lên làm Tây Sơn Vương, cho phép hắn thành lập một đạo quân hoàn toàn mới, nhưng không hề nói với hắn rằng hắn được phép tự do chiêu binh mãi mã trong địa giới của Đại Tống rồi thành lập một đạo quân mới bao giờ cả, nhưng tình hình chiến sự lúc này vô cùng khẩn trương, Đỗ Văn Hạo làm gì còn quan tâm đến nó nữa, hắn chỉ biết bây giờ việc cần nhất là giải vây cho Thành Đô, xong sau đấy giải thích sau cũng chưa muộn. Hơn nữa lúc này quân đội của bộ lạc Tây Sơn vô cùng thiện chiến, các lộ quân Thành Đô thì yếu ớt cùng cực, không có sức chiến đấu nào cả, vả lại trong tay hắn thì chỉ có mỗi bốn ngàn quân, làm sao có thể địch nổi với quân của Tây Sơn. Chính vì thế nên Đỗ Văn Hạo mới nóng lòng chiêu binh mãi mã như vậy, nếu như hắn cứ ngồi đợi quân tiếp viện của triều đình, thì e rằng quân tiếp viện chưa kịp đến nơi thì Thành Đô đã bị quân địch cướp sạch chỉ còn trơ mỗi cái thành trống không rồi! Đỗ Văn Hạo lúc này đặt việc binh lên hàng đầu, chỉ cần hắn có đủ quân đội thì Thành Đô sẽ được cứu vãn. Tô Thức nghe Đỗ Văn Hạo nói Hoàng Thượng đã cho phép hắn như vậy thì cho dù trong lòng vẫn có chút hồ nghi nhưng cũng biết tình hình đang nguy cấp, không làm cũng không xong, suy đi nghĩ lại cũng chỉ còn nước tin tưởng Đỗ Văn Hạo mà thôi. Sau khi cân nhắc thiệt hơn Tô Thức liền ra quyết định liền ngay sau đó, ông lập tức liên lạc với các quan phủ địa phương thu nạp thêm Bảo Giáp Binh, dựng cờ chiêu binh mãi mã. Do đại quân của Đỗ Văn Hạo là quân đoạn hậu vận chuyển và bảo vệ lương thực nên ngựa cũng rất nhiều, cộng thêm với số ngựa trên đường đi hắn mua để thồ hàng nữa thì kỵ binh giờ không hể thiếu ngựa để cưỡi. Chính vì thế mà rất nhanh Đỗ Văn Hạo đã thành lập xong một đội kỵ binh của riêng mình, sau khi thành lập xong, hắn liền ban bố sắc lệnh rồi ngay lập tức bốn ngàn kỵ binh của hắn phóng thẳng lên tiền tuyến nghênh địch. Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, chỉ hai ngày thôi đã đến được địa phận Thành Đô rồi. Trên đường đến đây, Đỗ Văn Hạo gặp rất nhiều dân chúng chạy đi tị nạn, sau một hồi thăm hỏi, Đỗ Văn Hạ biết quân địch lúc này đã đứng trước cửa ngõ của Thành Đô rồi, bây giờ trong thành tướng lĩnh vẫn đang liều mình cố thủ, quân Tây Sơn nhất thời cũng khó thể công phá được. Sau mấy lần tấn công, công phá không thành công, đại quân Tây Sơn thương vong trầm trọng. Bọn chúng biết không thể hạ thủ được Thành Đô bèn quay mũi giáo sang các thôn làng không có sức phòng thủ ở bên cạnh Thành Đô hòng cướp bóc, đập phá để xả hận. Chương 314 Nghịch chuyển!(2) Đỗ Văn Hạo lúc này bèn nhanh chóng cùng Lâm Thanh Đại bàn bạc phương thức tấn công, Đỗ Văn Hạo nghĩ rằng hắn và Lâm Thanh Đại cùng nhau đi thăm dò tình hình của địch, nhưng Lâm Thanh Đại không nghe, nói rằng Đỗ Văn Hạo không biết võ công, hắn đi rồi sẽ chỉ là gánh nặng cho nàng, làm nàng phân tâm không thể hoàn thành nhiệm vụ được. Đỗ Văn Hạo không biết nói thế nào nên đành chấp nhận ý kiến của Lâm Thanh Đại, để một mình nàng đi dò la tin tức, nhưng trong thâm tâm của hắn thì lo ngay ngáy cho Lâm Thanh Đại, nhỡ nàng có mệnh hệ nào thì… Trong lúc Lâm Thanh Đại đi dò la tin tức, thám thính tình hình, thì Đỗ Văn Hạo gọi người ra mời những người dân tị nạn vào trong lều dò la tình hình của quân địch. Trong lúc nói chuyện với dân chúng thì có mấy người bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, sốt cao mệt mỏi, trướng bụng, đại tiện ra máu, thậm chí còn có người do sợ quá mà hóa điếc! Đỗ Văn Hạo phát hiện ra những người có bệnh trạng như vậy rất giống với bệnh Thương Hàn Liệt Tính, căn bệnh này có khả năng truyền nhiễm vô cùng kinh khủng! Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo bèn lập tức nhanh chóng ra lệnh cách ly mấy người này ra để quan sát, sau đó hắn liền ra tay cứu chữa, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn, có hai người trong số đó đã chết vì căn bệnh truyền nhiễm này! Đỗ Văn Hạo bèn cho người tìm hiểu lai lịch của hai người bị bệnh mà chết này, sau khi điều tra xong thì hắn phát hiện bọn họ đều là người của Nhã Châu, những người còn sống lúc này cũng nói cho hắn biết Nhã Châu bây giờ đang có một bệnh dịch truyền nhiễm vô cùng nguy hiểm, căn bệnh này trong lịch sử Trung Quốc gọi là Dương Chứng Tử, Dương Chứng Tử là căn bệnh truyền nhiễm cấp tính bao gồm cả Thương Hàn, người mắc bệnh này chết rất nhiều, quân của bộ lạc Tây Sơn vì sợ bị truyền nhiễm nên chỉ ăn uống bằng lương thực mà bọn chúng mang theo, sau đó chúng giết hại toàn bộ dân chúng mà chúng gặp phải. Đỗ Văn Hạo nghe xong thì vô cùng phẫn nộ, hắn lớn tiếng chửi rủa của bọn Tây Sơn cầm thú, mất nhân tính! Nhưng cũng từ đây mà hắn phát hiện ra một kế sách phá địch mới, nguyên lý phát bệnh của Thương Hàn thường xuất phát từ trong phân của người bệnh, chỉ cần xử lý khéo léo là hắn đã có trong tay một vũ khí hóa học vô cùng lợi hại. Nếu như hắn dùng loại vũ khí hóa học mới này đối phó với quân Tây Sơn, thì quân địch sẽ bị hoảng loạn, sức mạnh theo đó mà cũng bị giảm sút, bệnh Thương Hàn thường sau một tháng sẽ phát bệnh vô cùng nghiêm trọng, Đỗ Văn Hạo có thể lợi dụng thời gian này mà kéo giãn đội hình của quân địch rồi mới thừa cơ quăng chất độc hóa học vào trong doanh trại của quân địch, đợi cho bọn chúng phát hiện ra thì cả đại quân của Tây Sơn cũng đã bị truyền nhiễm Thương Hàn cả rồi, như vậy có khi không cần hắn phải ra tay mà quân địch cũng tự phải rút lui. Vũ khí hóa học kiểu này ở thời cổ đại thường rất ít người biết sử dụng nó, do vậy để phát hiện ra sức mạnh tiềm ẩn trong nó là chuyện không thể, hơn nữa bệnh truyền nhiễm Thương Hàn này tiềm ẩn trong cơ thể con người tầm một tháng sau thì mới phát bệnh, nhưng quá trình phát bệnh của nó lại diễn ra loại vô cùng nhanh chóng, cho dù lúc đó ra tay chữa trị có thể thoát khỏi cái chết, nhưng nó lại cần thời gian trị liệu rất dài, không thể một chốc một lát mà khỏi ngay được. Chính vì vậy mà một khi căn bệnh truyền nhiễm này phát bệnh và lây lan thì người mắc bệnh cho dù không chết thì cũng bị mất sức, đi lại khó khăn, đến lúc đấy thì làm gì còn sức mà chiến đấu nữa, khi đó bọn chúng chỉ là những con cừu non ngoan ngoãn chờ đợi đại quân của Đỗ Văn Hạo đến xử lý mà thôi. Đỗ Văn Hạo sau khi suy xét kỹ lưỡng bèn lập tức cho người ra moi hết phân trong người của hai xác người chết do Thương Hàn lúc nãy ra, rồi lại phái người đi tìm những người bị nhiễm Thương Hàn khác, rồi tìm phân của bọn họ. Đỗ Văn Hạo sau khi có được mẫu vật trong tay bèn tiến hành xử lý sơ bộ, bây giờ những đống phân trong tay hắn đã trở thành một thứ vũ khí sinh học vô cùng lợi hại, chúng hiện giờ đã được chiết xuất thành một dạng chất lỏng được gói gọn trong một cái bọc kín kẽ, chỉ cần ném ra một cái là bệnh dịch ngay lấp tức có thể lây lan truyền nhiễm. Về mặt của Lâm Thanh Đại thì nàng làm việc vô cùng nhanh nhẹn, hiệu quả. Nàng chỉ cần dùng một ngày thôi mà đã thu thập được hầu hết tin tình báo của bên địch, sau đó nàng liền đánh dấu lên bản đồ những điểm quan trọng, không những vậy trên đường do thám Lâm Thanh Đại còn tóm được một tên lính cao cấp của bộ lạc Tây Sơn nữa. Đỗ Văn Hạo sau khi tra hỏi xong mới thực sự biết rõ tình hình quân địch, đúng là bộ lạc Tây Sơn lần này đã dốc toàn bộ binh lực vào cuộc chiến, không những vậy chúng còn vay mượn được một vạn đạo quân của mấy nước láng giềng, chính vì thế mà tổng binh lực của chúng lúc này lên đến hai vạn năm ngàn quân. Đỗ Văn Hạo lúc này mới trầm ngâm suy nghĩ, hai vạn năm ngàn quân cũng là một con số không nhỏ, chả trách mà đại quân của Hàn Tu không thể cưỡng lại nổi, thì ra là tin tức tình báo khi trước đã báo sai, quân địch rõ ràng mạnh hơn dự đoán rất nhiều. Đỗ Văn Hạo lúc này bèn sai người áp giải tên tù binh đó xuống, rồi cho gọi Lý Phố và Lâm Thanh Đại lại cùng bàn bạc phân tích tình hình để đưa ra kế hoạch tác chiến. Đỗ Văn Hạo giờ đây đã đem ý nghĩ dùng vũ khí hóa học tấn công cho hai người kia nghe, Lý Phố và Lâm Thanh Đại đều không biết là loại vũ khí mới này có tác dụng hay không, nhưng đây đã là suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo thì chắc không có vấn đề gì cả, vì dù sao hắn là người am hiểu về mặt này hơn ai hết. Sau một hồi thương thảo, Đỗ Văn Hạo ra lệnh cho Lâm Thanh Đại mang theo hai mươi quân sĩ nhanh nhẹn nhất lên đường. Tất cả cùng đóng giả thành dân chúng thông thường, Đỗ Văn Hạo trao cho Lâm Thanh Đại phụ trách dùng khí sinh học này hạ độc quân địch. Lâm Thanh Đại dựa theo những gì mà nàng đã thu thập, biết được quân địch sẽ đi đâu để cướp bóc, nên nhân lúc bọn chúng thổi gạo nấu cơm bèn mang cái bình nước chứa đầy virus Thương Hàn kia đổ vào nguồn nước nấu cơm của bọn chúng. Khinh công của Lâm Thanh Đại cao diệu tuyệt đỉnh, nàng cầm theo cái bình nước đó thâm nhập vào lòng địch như đi vào chỗ không người, nàng khéo léo đến từng chỗ cắm trại của quân Tây Sơn rồi hạ độc. Về mặt Lý Phố thì sau khi có được những thông tin do Lâm Thanh Đại cung cấp, ông ta đã phục kích, tiêu diệt thành công hai ngàn quân Tây Sơn đang trên đường đi cướp bóc của dân chúng, sau khi đánh tan bọn chúng, Lý Phố còn cố tình thả xót một số ít rồi tha cho chúng ra về. Những tên lính được tha về liền chạy vào đại doanh trại của Tây Sơn đem tình hình báo lên cấp trên, lãnh đạo quân Tây Sơn sau khi biết tin tức giận vô cùng, ngay lập tức chỉnh đốn đại quân, hướng thẳng vào bốn ngàn kỵ binh do Đỗ Văn Hạo dẫn dắt rồi bao vây vào giữa. Nhưng, Đỗ Văn Hạo không hề ứng chiến, mà lại lợi dụng ưu thế tốc độ của kỵ binh, thoát khỏi vòng vây quân địch, sau khi thoát khỏi vòng vây thì kỵ binh của Đỗ Văn Hạo cũng không hoàn toàn bỏ chạy, mà cứ giữ khoảng cách nhất định với quân Tây Sơn. Quân kỵ của hắn như một bóng quỷ chập chờn lúc ẩn lúc hiện, vô cùng quỷ dị. Chỉ cần đợi đến ban đêm, quân địch cắm trại nghỉ ngơi thì kỵ binh của Đỗ Văn Hạo bèn tiến đến đánh trộm, hắn lợi dụng tầm bắn xa của cung nỏ kết hợp với hỏa tiễn, rất nhanh đã thiêu trụi bốn đại bản doanh của quân Tây Sơn. Quân Tây Sơn vô cùng ức chế, vì mỗi lần bọn chúng ùa ra đánh thì Đỗ Văn Hạo lại lẩn trốn như trạch, không biết đâu mà lần. Cứ như vậy bốn ngàn quân kỵ của Đỗ Văn Hạo xỏ mũi dắt hai vạn quân Tây Sơn chạy lung tung khắp nơi, hắn rất biết duy trì khoảng cách an toàn, địch tiến thì hắn lui, địch lui hắn lại tiến. Quân Tây Sơn lúc này bị Đỗ Văn Hạo hành hạ đến hẹn lại lên, khổ sở vô cùng, bọn chúng chỉ thấy Đỗ Văn Hạo nhởn nhơ trước mặt mà không thể nào làm gì nổi. Còn Lâm Thanh Đại thì cũng nhân cơ hội mà không ngừng phát tán bệnh dịch, đồng thời nàng còn thu thập tin tức báo lại cho Đỗ Văn Hạo biết, do vậy đường đi nước bước của quân Tây Sơn đều bị Đỗ Văn Hạo nắm thóp, càng làm cho hắn được thể quấy rối quân địch kinh hơn trước. Quân Tây Sơn cứ thể bị quấy rối làm cho một số bộ phận tách rời khỏi đại quân, đôi mắt nhạy bén của Đỗ Văn Hạo cũng nhìn ra được điểm đó, vì vậy chỉ cần thấy đội quân nào bị tách rời là hắn liền tập trung binh lực truy sát tiêu diệt luôn. Kiểu cách vừa đánh vừa chạy như thế này làm cho quân Tây Sơn mệt mỏi uể oải, thương vong hàng loạt. Cũng đúng lúc này thì Tô Thức đã vừa vặn đem quân viện trợ đến nơi tham chiến. Tô Thức làm công tác vận động vô cùng có hiệu quả, trên đường hành quân ông ta không ngừng chiêu mộ Bảo Giáp Binh cùng với các lộ quân khác nhập vào, không ngờ số lượng lúc này lên đến tận hai vạn quân. Bây giờ lực lượng giữa hai bên đã có thay đổi rõ rệt, ngoài ra quân Tây Sơn lúc này lại mắc phải bệnh dịch truyền nhiễm do Lâm Thanh Đại thả ra, do vậy sức chiến đấu cũng đã giảm đi rõ rệt. Đỗ Văn Hạo sau khi biết tin liền dự tính được trong một ngày không xa nữa, quân Tây Sơn sẽ hạ lệnh rút binh quay về Thổ Phồn, vì vậy hắn liền quyết định đem theo hai vạn quân xát nhập vào với bốn ngàn quân kỵ của hắn theo đường tắt bày bố phục kích trên đoạn đường rút lui của quân Tây Sơn. Quả nhiên, mấy ngày hôm hôm sau quân Tây Sơn do bị bệnh dịch hoành hành, sức mạnh đại quân giảm đi hơn nửa, lại hay tin triều đình Đại Tông đã phái binh chi viện cho Thành Đô nên sợ hãi quyết định hạ lệnh lui binh về Thổ Phồn. Đường rút lui của quân Tây Sơn lúc này đi đúng vào con đường mà Đỗ Văn Hạo đã mai phục sẵn từ trước, khi quân Tây Sơn đi đến chỗ này thì đại bộ phận binh sĩ đã bị mắc bệnh Phong Hàn, Quân Y của chúng căn bản chữa trị không xuể vì số lượng bị truyền nhiễm quá lớn. Vì quân sĩ Tây Sơn lúc này ai nấy đều mắc bệnh cả, sức khỏe suy yếu, do vậy tốc độ hành quân vô cùng chậm chạm, chính vì thế mà Đỗ Văn Hạo đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng của bọn chúng đâu, nhưng hắn vẫn kiên trì chờ đợi, quả nhiên từ xa hắn trông thấy con mồi của hắn đang uể oải bước những bước chân nặng trịch chui vào cái bẫy mà hắn đã giăng sẵn từ lâu. Quân Tây Sơn đến giờ vẫn không hề hay biết là mình đang đi vào miệng hố của tử thần, vì thế đoàn quân vẫn lầm lũi bước những bước chân khó nhọc chầm chậm tiến tới. Lúc này bốn bề bỗng nhiên nổ lên một tiếng hô động trời, tứ phía vang lên những tiếng thét vang dội, Đỗ Văn Hạo cầm đầu bốn ngàn quân kỵ binh làm quân tiên phong, dốc thẳng vào chính giữa quân địch, thế như chẻ tre, gươm đao vung lên đầu rơi máu chảy, hắn cùng bốn ngàn kỵ binh giờ đây xông vào quân địch như chỗ không người, ra sức chém giết, tiếng thét đau đớn hòa lẫn với tiếng gươm đao va chạm vào nhau tạo nên một cảnh tượng vô cùng tàn khốc, bi thảm. Mặc dù hai vạn quân do Tô Thức chiêu nạp chưa từng tham gia đánh trận bao giờ, thậm chí đến cả luyện tập chính quy cũng chưa có, do vậy sức chiến đấu vô cùng kém cỏi. Nhưng quân Tây Sơn lúc này hầu hết đều bị nhiễm bệnh, sức tàn lực kiệt đến cả gươm giáo còn không vác nổi nữa là chiến đấu, chính vì thế mà bây giờ đại quân Tây Sơn đã trở thành mục tiêu sống động để cho hai vạn quân tiến hành luyện tập trận chiến đầu tiên của họ. Trận chiến bây giờ không còn đúng theo nghĩa của nó nữa, mà nó đã biến thành một cảnh đồ sát thực sự, Đỗ Văn Hạo cầm đầu quân kỵ đi đến đâu đầu rơi đến đó, không đầy hai canh giờ đồng hồ toàn bộ quân Tây Sơn đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Quân sĩ Đại Tống lúc này vốn đã căm hận quân Tây Sơn mấy tháng gần đây giết người dã man, nên trong đầu bọn họ lúc này không còn tồn tại hai từ tù binh nữa, mà trong đầu bọn họ chỉ tồn tại hai chữ đồ sát và đồ sát mà thôi, do vậy mà đại quân Tây Sơn đến cả tư cách đầu hàng làm tù binh cũng không được, toàn bộ quân đội đều bị giết sạch hoàn toàn. Chương 314 Nghịch chuyển!(3) Đỗ Văn Hạo vốn lúc đầu định ngăn chặn cuộc đồ sát đẫm máu này, nhưng quân Đại Tống lúc này đã giết người đến độ đỏ cả mắt, không cần biết quân Tây Sơn là ai, cứ gặp là chém, quân Tây Sơn do vậy cứ đổ xuống như khúc chuối, tình hình vô cùng hỗn loạn, Đỗ Văn Hạo muốn truyền đạt mệnh lệnh của mình cũng không được nữa, hắn đành bất lực nhìn quân Tây Sơn bị giết như những con gà tội nghiệp. Sau khi đồ sát kết thúc, Đỗ Văn Hạo đứng trên mỏm núi đưa mắt ra nhìn bãi chiến trường, lúc này xác người la liệt khắp nơi, máu chảy nhuốm đỏ cả một khoảng đất rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn tham gia chiến tranh, vẻ bi tráng của cuộc chiến thời thượng cổ làm cho trái tim của hắn rung lên mãnh liệt. Khi tên quân sĩ cuối cùng của quân Tây Sơn đổ gục xuống đất thì nơi đây liền vang lên những tiếng thét thắng lợi động trời, tất cả binh sĩ cùng múa vũ khi trong tay mình hướng về phía Đỗ Văn Hạo hoan hô chiến thắng. Đỗ Văn Hạo cũng cảm khái vô cùng, cuối cùng thì cũng đã kết thúc, một trận chiến không cân sức, nhưng cũng đủ thể hiện khả năng cầm quân của hắn không hề tồi một chút nào. Sau đó Đỗ Văn Hạo liền cho người chạy về phía Thành Đô thông báo tin thắng lợi cho Hàn Tu biết, Hàn Tu nghe xong thì cảm động đến rớt nước mắt. Tin tức Đại Tống thắng trận rất nhanh được lan truyền đi khắp nơi, ai nấy đều hoan hô mừng rỡ. Hàn Tu sau đó liền đem những quân sĩ còn sót lại của mình ra hội tụ với đại quân của Đỗ Văn Hạo, xong sau đấy Đỗ Văn Hạo bèn giao lại toàn bộ quân đội cho Hàn Tu nắm giữ, nhiệm vụ của hắn giờ đã kết thúc, hắn phải gánh vác một trọng trách khác nữa, một trọng trách vô cùng nặng nề, và quan trọng, đó là cải cách biến pháp. Trong bụng của Hàn Tu lúc này cũng biết rằng tuy bây giờ ông nắm trong tay đại quân, nhưng uy tín của ông ta thì thua kém hẳn Đỗ Văn Hạo, ông biết rằng trên danh nghĩa thì ông là người lãnh đạo đại quân, nhưng trên thực tế thì vị trí, tầm ảnh hưởng của Đỗ Văn Hạo đã khắc sâu trong từng trái tim của mỗi quân sĩ rồi. Bộ lạc Tây Sơn sau khi đại quân thua trận thì chẳng khác nào rắn mất đầu, Đỗ Văn Hạo, Hàn Tu, Lý Phố, Tô Thức bèn thương lượng rằng bây giờ đại quân nên thừa thắng xông lên xóa sổ luôn cả bộ lạc này, rồi chiếm đóng toàn bộ địa phận của chúng, sau đó đem toàn bộ đất đai của Tây Sơn sát nhập hoàn toàn vào lãnh thổ của Đại Tống. Sau khi thương lượng bàn bạc xong, đại quân liền tiến quân sâu vào bên trong, chiếm đóng toàn bộ đất đai của Tây Sơn mà không gặp phải sự kháng cự đáng kể nào cả, Sau khi bình định xong Tây Sơn thì đại quân tiếp viện của triều đình phái đến cũng vừa vặn đến nơi, vì vậy mà các bộ tộc lân cận không dám ho he câu nào, tất cả đều co vòi rụt cổ lại giương mắt ếch ra nhìn Đại Tống chiếm đóng Tây Sơn mà không dám hé răng nói thêm câu nào cả. Mọi việc xong xuôi đâu đấy thì Đỗ Văn Hạo liền viết sớ thông báo cho triều đình biết là hắn đã dẹp tan được Tây Sơn, đang chờ đợi Hoàng Thượng phong tước Tây Sơn Vương cho hắn, chính vì vậy mà trong thời gian chờ đợi này Đỗ Văn Hạo vẫn chưa được tiến hành biến pháp ở đây (ở đây tức là chỉ Tây Sơn, chứ Đỗ Văn Hạo vẫn có quyền thi hành biến pháp ở Nhã Châu). Đỗ Văn Hạo biết công việc trước mắt của hắn hiện giờ là khôi phục lại đời sống cho dân chúng sau cuộc chiến thảm khốc vừa rồi, sau đó lại khôi phục lại trật tự ở Thành Đô, xong đâu đấy hắn mới thực hiện cải cách ở Nhã Châu. Đỗ Văn Hạo biết rằng hắn trước mắt phải tích lũy kinh nghiệm cải cách ở Nhã Châu xong rồi mới có thể tiến hành cải cách ở Tây Sơn được. Chính vì thế mà sau khi hắn bố trí đại quân của mình đóng ở những vị thế quan trọng ở Tây Sơn xong rồi mới đem theo Lý Phố quay lại Nhã Châu nhậm chức. Nhã Châu sau trận chiến thương tích đầy mình, nơi nào cũng bị chiến tranh tàn phá một cách nghiêm trọng, toàn bộ thành ấp nơi đây chẳng có lấy nổi một bóng người, cả một khoảng đất rộng lớn trở nên heo hút, lạnh lẽo, không có sức sống gì nữa cả. Bây giờ tiết trời đang là mùa hè nên kéo theo rất nhiều dịch bệnh, Đỗ Văn Hạo cũng xém chút nữa thì mắc phải bệnh ghẻ ở đây, nhưng hắn biết bản thân hắn không được phép dừng lại, bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi của hắn, tất cả người dân ở kinh thành Nhã Châu bây giờ đều không có nhà để về, không có nơi để ở. Nhiệm vụ trước mắt của Đỗ Văn Hạo lúc này là nhanh chóng tìm ra nơi ăn chốn ở cho bọn họ nếu không những người dân này sẽ trở nên bất mãn rồi tạo phản. Dân dĩ thực vi thiên (câu thành ngữ này lấy ở trong sách của Ban Cố, có nghĩa là lý tưởng cao nhất của dân chúng là được cơm no ấm bụng.), đây là ý tưởng bình dị nhất của tất cả bàn dân trong thiên hạ, giờ đây ruộng đồng hoang vắng, rất nhiều người dân trong trận chiến này đã mất đi ruộng vườn của mình, không có thức ăn họ đành phải tìm rau rừng quả dại ăn với gốc cây, sắn củ để sinh tồn. Nếu tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn như vậy thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Đỗ Văn Hạo lúc này đã đem theo một tốp người đến Nhã Châu Châu Phủ để xem xét tình, sức khỏe của Tô Thức, ông ta bây giờ cũng chưa hoàn toàn khỏi bệnh, Đỗ Văn Hạo bèn cho người tìm giúp ông ta một nơi có vẻ còn toàn vẹn nhất cho ông ta trú chân ở tạm, còn hắn thì suốt ngày rong ruổi trên lưng ngựa lo lắng cho dân chúng, hết mình vì công việc xây dựng phục hồi sau chiến tranh. Khi Đỗ Văn Hạo đi đến Nha Môn của Châu Phủ thì phát hiện nơi đây còn bảo tồn khá là hoàn hảo, phòng ốc bên trong cùng với các thiết bị trong nhà đều còn nguyên vẹn, dường như chưa bị phá hại một chút nào cả, Đỗ Văn Hạo lại cho Lý Phố đi kiểm tra kho lương thực ở đây, thì phát hiện bên trong rỗng không chẳng có một thứ gì. Lý Phố thấy vậy tức giận dậm chân chửi thề, mấy người đi theo Đỗ Văn Hạo lúc này bèn quay sang nhìn hắn thì thấy hắn cau mày lại suy nghĩ điều gì đó, Lâm Thanh Đại đứng cạnh đấy thấy vậy bèn tiến tới khuyên hắn: “Thời tiết nòng thế này, chàng tìm chỗ nào mát mà đứng, cẩn thận không lại bệnh ra đấy…” Đỗ Văn Hạo nghe xong chỉ ừ lên một tiếng rồi vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ, một lúc lâu sau hắn mới đưa mắt lên nhìn mọi người, rồi sau đó Đỗ Văn Hạo bèn đưa tay ra hiệu cho Lý Phố tiến lại chỗ mình rồi nói: “Ngươi mau mau đi dán giấy thị chúng, nói rằng nơi đây tạm thời dùng để làm nơi ở cho những người không còn nhà cửa, bất kỳ ai không có nhà cửa đều có thể đến đây ở tạm!” Lý Phố đáp: “Bẩm đại nhân! Đây là nơi của Châu Nha, chúng ta có cần thông báo cho Tô đại nhân biết, rồi sau đó mới quyết định không ạ?” Đỗ Văn Hạo nghe xong vẫn kiên định nói: “Không cần đâu! Cứ để dân chúng ở tạm đây trước cái đã, bên phía Tô đại nhân thì tối nay ta sẽ nói cho ông ta biết, ngươi mau mau đi làm đi, ta phải đi kiếm Hàn tướng quân để bàn chuyện cứu tế cho dân chúng đây.” Lý Phố nghe xong thì ngạc nhiên nói: “Bẩm đại nhân! Đó là lương thực dành riêng cho quân đội, Hàn tướng quân chắc gì đã đồng ý!” Lâm Thanh Đại thấy Lý Phố có vẻ lắm chuyện bèn tiến lên nói: “Đỗ đại nhân bảo ngươi làm thì ngươi cứ đi làm đi, nếu bây giờ dân chúng vào đây ở mà không có thức ăn thì ai mà sống nổi cơ chứ?” Lý Phố nghe xong vội vã lui ra ngoài. Lâm Thanh Đại thấy Lý Phố đi rồi bèn nói: “Văn Hạo! Để thiếp đi cùng chàng nhé!” Đỗ Văn Hạo suy ngẫm một lát rồi nói: “Không cần đâu! Ta chỉ cần đem theo hai tên quan binh được rồi!” Nói xong hắn liền đem theo hai tên quan binh hướng thẳng doanh trại của Hàn Tu đi đến. Lúc này, Đỗ Văn Hạo đã ngồi trong lều của doanh trại quân đội, thời tiết vô cùng nóng nực Đỗ Văn Hạo mặc dù đã phanh áo hết cỡ, nhưng vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu khôn tả, nơi đây thỉnh thoảng cũng có gió thổi vào, nhưng lại là gió nóng, làm cho Đỗ Văn Hạo đã nóng lại càng thấy nóng thêm. Một lúc sau một ông lão râu tóc bạc phơ thân mặc giáp trụ đầu ngẩng cao, bước vào trong lều của Đỗ Văn Hạo, đây không phải ai khác mà chính là Hàn Tu, ông ta trông thấy Đỗ Văn Hạo thì cười lên ha hả: “Đỗ Ngự Y đến rồi đó hả! Thật ngại quá, không biết đại nhân đến thật là thất lễ, không biết gia quyến của đại nhân sắp xếp thế nào rồi?” Đỗ Văn Hạo thấy thế bèn mỉm cười tiến đến chắp tay nói: “Lần này tại hạ đến đây là có việc muốn nhờ đến Hàn đại nhân giúp đỡ.” Hàn Tu nghe xong bèn đưa tay ra ý mời Đỗ Văn Hạo ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Hàn Tu mới đáp: “Đỗ đại nhân không nên khách khí như vậy, đại nhân đã có việc tìm đến lão phu, lão phu chắc chắn sẽ không có lý do để từ chối đại nhân cả!” Đỗ Văn Hạo bèn mỉm cười nói: “Tại hạ lần này đến đây là hỏi mượn đại nhân một thứ!” Hàn Tu đưa con mắt khó hiểu lên nhìn Đỗ Văn Hạo, tuy nét hắn lúc này trông có vẻ mệt mỏi, sắc mặt sạm đen, nhưng ánh mắt thì vẫn cháy lên rừng rực, tưởng chừng như không bao giờ tắt vậy, ông ta biết hắn nói đây không phải chuyện tầm thường nên Hàn Tu bèn vội vã lên tiếng: “Không biết Đỗ đại nhân muốn mượn vật gì, lão phu chỗ này ngoại trừ binh sĩ ra thì không biết Đỗ đại nhân muốn gì nữa?” Đỗ Văn Hạo chỉ mỉm cười nói: “Cái mà tại hạ cần mượn là lương thực!” Hàn Tu nghe xong thì sững người lắp bắp hỏi lại: “Đỗ đại nhân! Ngài nói sao cơ…Mượn lương….lương…thực sao?” Đỗ Văn Hạo gật đầu mỉm cười nói: “Tại hạ mượn lương thực để cứu tế dân chúng!” Hàn Tu thấy vậy lắc đầu đáp: “Đỗ Ngự Y! Đại quân mấy vạn người cũng phải có cái ăn chứ, không phải là lão phu không muốn cho mượn, mà là không thể cho Đỗ đại nhân mượn được!” “Hàn tướng quân! Tướng quân cũng biết rằng, sau trận chiến này có quá nhiều người dân tan hoang cửa nhà, tại hạ trên đường đến đây tận mắt chứng kiến dân chúng phải moi rễ cây lên ăn, có người còn bán cả con mình đi nữa, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được, Hàn đại nhân thấy tại hạ nói có đúng không?” “Nỗi khổ của dân chúng thì lão phu biết! Nhưng, lương thực trong quân đội lúc này cũng không còn nhiều, cho dù có cho đại nhân mượn đi nữa cũng không thể duy trì trong thời gian dài được!” Đỗ Văn Hạo gật đầu tán đồng, rồi thở dài nói: “Lời của đại nhân nói đúng lắm, nhưng hiện giờ tại hạ chỉ còn mỗi cách này để giải quyết tình hình nguy cấp trước mắt mà thôi, nhất thời không thể lo về lâu về dài được, nhưng nếu vấn đề không giải quyết ngay bây giờ e sẽ có loạn!” Hàn Tu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đại nhân định phân phối số lương thực này ra sao? Nạn dân nhiều như vậy, lương thực sao đủ cho bọn họ dùng được!” Đỗ Văn Hạo đáp: “Tại hạ đã để Châu Nha làm nơi ở tạm thời cho những người không nơi nương tựa, sau đó sẽ đặt ở đó một chiếc nồi lớn để nấu cháo, rồi phân phát cho từng người một, tại hạ nghĩ tạm thời cũng chỉ có thể giải quyết như vậy được thôi!” “Nếu mà như vậy thì được! Nào, mời đại nhân theo lão phu đi lấy lương thực cứu tế cho dân chúng!” Lúc trời chập choạng tối thì Đỗ Văn Hạo mới vui vẻ quay về đến nơi ở của Tô Thức, hắn thấy nơi đây đã có khói bếp bốc lên, hắn liền trông thấy Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi đang ở trong nhà dọn đồ. Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn tiến tới nói: “Hai người làm gì vậy?” Tuyết Phi Nhi thấy Đỗ Văn Hạo về đến bèn vui vẻ nói: “Tô đại nhân nói rằng chúng ta vẫn chưa có nơi ở, nên đem căn phòng ở phía tây ra nhường cho chúng ta, thiếp và Liên Nhi đang dọn dẹp đồ đạc!” Đỗ Văn Hạo nghe vậy sa sầm nét mặt nói: “Vậy nhị vị phu nhân và ba vị công tử thìở đâu?” Liên Nhi trông thấy nét mặt không vui của Đỗ Văn Hạo thì lí nhí đáp: “Dạ, ở đây có tổng cộng bốn căn phòng, Tô đại nhân ở cùng với hai vị phu nhân, ba vị công tử ở chung một gian, còn hai gian thì dành cho chúng ta!” “Không được! Sức khỏe của Tô đại nhân vẫn còn tất yếu, trời thì nóng, phòng ở đây lại hầm hập thế này, làm sao có thể để ba người cùng ở trong một gian phòng được? Ngoài ra vẫn còn một phòng làm phòng bếp để lấy chỗ ăn cơm nữa, mấy người lẽ nào để Tô đại nhân ngồi ăn bên ngoài sân hay sao? Sao mấy người lại thiếu hiểu biết như vậy nhỉ? Chúng ta có thể dựng mấy cái lều ở bên ngoài cũng được, nhanh lên mau thu dọn hết đồ đạc cho ta!” Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi nghe xong thì vội vã gọi nha hoàn đến thu xếp đồ đạc lại đem ra ngoài.