Tống Y
Chương 307
Đỗ Văn Hạo sau khi đem chuyện mình phải đến Thành Đô Phủ, Nhã Châu Lộ làm chức quan Câu Quản nói cho mấy người Bàng Vũ Cầm biết xong, thì tất cả bọn họ đều rất vui mừng. Cho dù cả nhà phải rời khỏi nơi kinh thành phồn hoa đô thị này và chuyển đến một nơi khỉ ho cò gáy tít tận biên ải xa xôi nhưng không ai cảm thấy không bằng lòng hay gì cả. Sự bình an của Đỗ Văn Hạo đối với cả nhà mới là điều quan trọng nhất, làm bạn với vua chẳng khác nào làm bạn với hổ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình không biết lúc nào sẽ bị rơi đầu. Những ngày tháng như vậy mọi người trong nhà Đỗ Văn Hạo đã hết chịu nổi rồi. Chính vì vậy mà sau khi biết tin, tất cả đều vui vẻ thu dọn hành lý, rồi còn mua thêm rất nhiều đồ dùng hàng ngày khác nữa, mọi người chuẩn bị mua sắm cứ như là bọn họ sắp bị di tản đến một hoang đảo âm u vắng lặng vậy, ai nhìn thấy thứ gì cũng đều muốn mua, đều muốn mang theo, do vậy mà bây giờ trong nhà đã chật ních bao nhiêu đồ là đồ.
Đỗ Văn Hạo cũng chẳng quan tâm đến bọn họ muốn sắm sửa cái gì, ai thích gì thì cứ đi mà mua, cùng lắm là lại làm thêm mấy cỗ xe ngựa vận chuyển là xong chứ có khó khăn gì đâu cơ chứ.
Việc hiện giờ mà Đỗ Văn Hạo cần phải làm vẫn còn mấy chuyện, tất cả đều có liên quan đến chuyện hắn chuyển đến Nhã Châu thi hành sách lược của mình. Việc trước mắt bây giờ của hắn là phải đi tìm Cao Kim Vĩ - một người am hiểu về lĩnh vực quân sự, bởi vì chức trách của hắn sắp làm tới đây bao gồm cả Bảo Giáp và Nghĩa Dũng, hai thứ này nói nôm na là một tổ chức dân sự và quân sự, gọi tắt là dân binh. Trong tận sâu đáy lòng của mình, Đỗ Văn Hạo có một nguyện vọng, một hoài bão là đào tạo cho Đại Tống một đạo quân tinh nhuệ, do vậy hắn phải bắt đầu từ hòn gạch xây dựng đầu tiên đó chính là dân binh. Chính vì thế hắn mới đến Binh Bộ để tìm Cao tướng quân để học hỏi.
Lần trước hắn thông qua Cao Kim Vĩ Cao tướng quân bán được một số lượng lớn thuốc phòng trừ bệnh dịch, thuốc giải độc cùng với mặt nạ phòng độc. Vụ đó hắn kiếm được rất nhiều tiền, Cao tướng quân cũng vì có mấy loại thuốc đó mà khi tây chinh đã đánh tan quân Tây Hạ, thế như trẻ tre, dốc quân thẳng đến uy hiếp trực tiếp đến tận kinh thành của Tây Hạ.
Tuy rằng sau đó bị bại trận ở Vĩnh Thành, nhưng trận đó không có liên quan gì đến các loại thiết bị mà Đỗ Văn Hạo cung cấp cả, do vậy Đỗ Văn Hạo cũng không phải vì thế mà bị liên quan đến trận chiến đó cả. Cho dù kết quả cuối cùng cũng là thua trận, nhưng do có những chiến công từ các trận chiến khác mà Cao tướng quân còn được thăng chức nữa.
Trong thời gian ở kinh thành cung cấp những thiết bị cần thiết cho quân đội, Đỗ Văn Hạo cũng không ít lần đem lễ vật đến dâng tặng cho Cao tướng quân, lần này đến thăm hỏi, hắn dĩ nhiên cũng đem theo một món quà đắt giá đến ra mắt, do vậy mà Cao tướng quân cũng vô cùng vui vẻ, ông ta còn ra tận cổng miệng cười hớn hở nghênh tiếp Đỗ Văn Hạo vào trong phòng khách.
Sau khi ai nấy đã an tọa đâu đấy hết cả, Đỗ Văn Hạo mới đem chuyện mình sắp phải đi Nhã Châu làm Câu Quản ra nói cho Cao tướng quân biết. Tuy là trong triều bây giờ ai cũng biết tin này rồi, vì suy cho cùng thì Đỗ Văn Hạo hiện nay đang là người được lòng Hoàng Thượng nhất, chuyện hắn bị điều sang một nơi khác dĩ nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, cũng chẳng có ai cho rằng Đỗ Văn Hạo bị điều ra biên ải như vậy là một sự trừng phạt, hay cách chức cả, mà tất cả mọi người đều nhất chí cho rằng Hoàng Thượng để vị Ngự Y của mình thân chinh ra biên ải làm một chức quan nhỏ bé như vậy tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản như bề ngoài vốn có của nó, ai cũng biết rằng đó chắc lại là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng được Đỗ Văn Hạo gánh vác, có thể đây cũng là do Hoàng Thượng muốn đào tạo Đỗ Văn Hạo trưởng thành hơn trong con đường làm quan trước mắt. Chỉ cần một ngày nào đó mãn nhiệm kỳ Đỗ Văn Hạo quay lại Kinh Thành thì lúc đó hắn sẽ thăng tiến như diều gặp gió, một bước lên mây, quan cao chức trọng khi đó chỉ là một việc quá đỗi đương nhiên.
Chính vì vậy mà Cao tướng quân cũng hiểu điều này, thế nên lúc này cũng dùng những lời có cánh để nịnh nọt Đỗ Văn Hạo, luôn miệng ca tụng hắn là một cận thần thân tín nhất của Hoàng Thượng, sau này chắc chắn sẽ thành đạt.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng dùng những lời lẽ khiêm tốn của mình mà đáp lại: “Hoàng Thượng bổ nhiệm ti chức làm Câu Quản Nhã Châu Thường Bình Thương kiêm Câu Quản Bảo Giáp, Nghĩa Dũng, ti chức đối với việc quân vô cùng ngu muội, thật không biết nên bắt đầu từ đâu, chính vì vậy mới chạy đến đây để thỉnh giáo tướng quân!”
Cao tướng quân nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì bất giác cảm thấy trong người vui vẻ hẳn lên: “Chúng ta đều là anh em trong một nhà cả, đừng có khách khí như vậy, Đỗ lão đệ đã yêu cầu ta như vậy thì lão ca ta làm sao có thể chối từ được cơ chứ! Ta sẽ giới thiệu cho đệ một người để người đó trợ giúp cho lão đệ, như vậy lão đệ sẽ không có vấn đề gì khó khăn nữa cả.”
“Ố? Người đó là ai vậy?” Cao tướng quân nghe vậy bèn đứng thẳng người lên nói: “Đỗ lão đệ cứ ngồi đây chờ ta một lát để ta gọi người đó ra đây, sau đó sẽ giới thiệu cho lão đệ biết sau!” Nói xong Cao tướng quân vội cho người ra hậu đường mời người đó ra ngoài nói chuyện.
Khi người đó bước ra thì Đỗ Văn Hạo thấy người này trạc tầm bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, tuy thân hình cao to như vậy nhưng sắc mặt của người này lại vô cùng tiều tụy, tinh thần uể oải đang bước lên phía trước tiền đường cúi người thi lễ.
Cao tướng quân thấy vậy bèn nói: “Đỗ đại nhân! Vị này là người mà năm ngoái tây chinh Tây Hạ, lập được rất nhiều công trạng đại tướng quân Lý Phố! Lý Phố! Vị này là người thân tín nhất bên cạnh Hoàng Thượng, Ngự Y Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân!”
Lý Phô nghe Cao tướng quân nói vậy bèn vội vã tiến lên cúi người thi lễ nói: “Lý Phố bái kiến Đỗ đại nhân!”
Cao tướng quân giới thiệu thêm: “Lý Phố là một tướng tài năm đó khi tây chinh Tây Hạ được mệnh danh là một hổ tướng, chức lên đến Phi Hổ Đại Tướng Quân, là tiên phong của cả một đạo quân dũng chiến, người này chính là người đầu tiên dốc quân uy hiếp đến tận kinh thành của Tây Hạ đó!”
Lý Phố nghe vậy thì nét mặt trở nên ngại ngùng, thấp giọng đáp: “Tướng quân bại trận! Không dám nhiều lời!”
Đỗ Văn Hạo nghe Cao tướng quân giới thiệu như vậy thì kinh ngạc vô cùng, hắn trông bộ dạng của Lý Phố bây giờ nghèo nàn lếch thếch, đâu rồi cái phong độ đại tướng một thời gào thét ra lửa, oai hùng kiêu dũng nữa chứ.
Cao tướng quân thấy dáng vẻ nghi ngờ của Đỗ Văn Hạo như không tin lời mình nói, thì thở dài ra một tiếng tiếc rẻ rồi nói: “Trước trận chiến ở Vĩnh Thành, Lý Phố rất nhiều lần đưa ra những ý kiến đúng đắn của mình đề lên cho Chủ Soái Từ Hỷ biết, nhưng mà Từ Hỷ suy cho cùng cũng chỉ là một tướng văn, không am hiểu gì về quân sự cả, cộng thêm với việc tự mãn tự kiêu, cho mình là đúng, hết lần này đến lần khác từ chối những lời kiến nghị của Lý Phố, tự theo ý mình, phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, bỏ qua rất nhiều thời cơ trong chiến trận nên Đại Tống mới bị thảm bại như vậy. Sau đó Từ Hỷ không những bị chết trận mà còn làm cho Lý Phố và những người khác chịu liên lụy nữa. Sau khi Đại Tống xa lầy ở trận Vĩnh Thành thì Lý Phố cùng với Khúc Trân phải liều mình mới thoát khỏi vòng vây của quân địch. Nhưng khi bỏ về đến đây thì lại mắc vào tội thua trận, lão tướng Khúc Trân thì bị giáng chức xuống làm chức Hoàng Thành Sứ bé nhỏ, Lý Phố thì còn thê thảm hơn, không những bị đuổi ra khỏi quân đội, mà còn bị giáng chức xuống làm cai ngục của Phủ Khai Phong.”
Phi Hổ Đại Tướng Quân là một chức tương đương với đại úy của thời bây giờ, thế mà hiện nay bị giáng xuống chức cai ngục, chả trách mà trông bộ dạng Lý Phố thất vọng, u uất đến nhường vậy.
Cao tướng quân nói: “Đỗ đại nhân! Lý Phố tướng quân từ khi khổ đọc binh thư, đoạt được chức Võ Thám Hoa cho đến giờ vậy mà chỉ được làm một chức quan cai ngục quèn như vậy đúng là trong lòng rất chi thất vọng, không cam tâm, huynh ấy cũng là người cùng quê với bổn quan, hôm nay cũng vừa vặn đến đây thăm ta, cũng đúng lúc thì Đỗ đại nhân đến đặt vấn đề với ta, do vậy ta mới tiến cử Lý Phố đến để phò tá cho đại nhân, ha ha ha!” Nói xong Cao tướng quân bèn quay sang Lý Phố nói: “Lý tướng quân! Đỗ đại nhân thì chắc tướng quân cũng biết rồi đúng không! Đỗ đại nhân là người thân tín nhất của Hoàng Thượng bây giờ đó, lần này đại nhân phụng chỉ đến Thành Đô Phủ Nhã Châu Lộ Thường Bình Thương làm Câu Quản kiêm Bảo Giáp, Nghĩa Dũng, muốn tìm một người am hiểu về quân sự để giúp đỡ, bổn quan thấy tướng quân là người vô cùng thích hợp với chức vụ này nên đã mạo muội tiến cử tướng quân cho Đỗ đại nhân rồi, không biết ý của Lý tướng quân ra sao?”
Lý Phố nghe xong thì mừng rỡ vô cùng, từ khi gia nhập quân đội hai mươi năm nay, chức lên đến Phi Hổ Đại Tướng Quân, đối với những việc trong quan trường thì vô cùng am hiểu, Đỗ Văn Hạo hơn một năm gần đây danh tiếng lẫy lừng, được lòng cả Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu, Lý Phố cũng hiểu rằng nếu bản thân mình mà đi theo Đỗ Văn Hạo thì sau này chắc chắn sẽ lấy lại được danh tiếng như xưa, do vậy sau khi nghe Cao tướng quân nói xong thì ngay lập tức vén áo lên quỳ luôn xuống nói: “Mạt tướng Lý Phố nguyện sống chết phò tá giúp đỡ Đỗ đại nhân hoàn thành việc lớn!”
Đỗ Văn Hạo sau khi biết Lý Phố là một dũng tướng năm xưa từng đem quân chinh chiến đánh thẳng tới cổng kinh thành Tây Hạ, thì vô cùng khâm phục, nghe Lý Phố nguyện theo phò tá mình như vậy thì cảm thấy vui mừng vô cùng. Hoàng Thượng cũng đã nói rồi, chỉ cần hắn đến Nhã Châu thì hắn có thể tiến hành cải cách hoàn toàn theo ý tưởng của hắn, Hoàng Thượng cũng chẳng hề hạn chế hắn cải cách trong cả quân đội nữa, do vậy hắn cũng có thể cải cách quân đội theo ý hắn muốn, nhưng trong tay hắn lại không hề có một đạo quân nào cả, mà Hoàng Thượng cũng chẳng hề điều động cho hắn gì cả, chính vì thế mà có một viên tướng như Lý Phố am hiểu quân sự, thì việc cải cách quân đội đối với hắn sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn tiến lên một bước, đưa tay ra đỡ lấy Lý Phố rồi nói: “Lý tướng quân xin mời đứng dậy! Đỗ mỗ có được một vị tướng tài ba như Lý tướng quân giúp đỡ thì còn gì tốt hơn thế nữa!”
Cao tướng quân thấy vậy thì mở miệng cười ha hả, rồi phân phó người nhà bày tiệc rượu ra, ba người cùng ngồi uống rượu một cách vui vẻ sảng khoái với nhau một chập.
Sau khi tiệc rượu tàn hết, Lý Phố bèn cáo từ đi về nha môn thông báo từ chức quản ngục cho quan phủ biết, rồi sau đó lại về nhà nói với phu nhân của mình chuẩn bị hành lý cùng Đỗ Văn Hạo đi Nhã Châu.
Tại ngoại ô của kinh thành, một cỗ xe ngựa sang trọng đang đỗ bên hàng cây bạch dương thẳng tắp, trên xe lúc này hình như không có lấy một bóng người, ngựa thì nhàn nhã cột bên cạnh đó gặm cỏ một cách chậm rãi.
Lúc này, trên xe mới đung đưa bước xuống một nữ tử, tóc nàng dài vấn hẳn lên uốn lượn như những làn sóng mây trời, trên đó còn đeo một chiếc Thủy Nhai Sinh Yên Quan, khạm trổ một bông hải đường lấp lánh, hai bên buông thõng hai hàng dây tử ngọc dài đến ngang vai, ngay giữa trán thì có một miếng ngọc Loan Ngọc Nguyệt cong cong như mặt trăng lưỡi liềm, tai đeo đôi khuyên Thương Sơn Bích Ngọc, toàn thân khoác một bộ áo màu đỏ vàng xen lẫn nhau, bên hông đeo một miếng ngọc bội Cửu Khổng Linh Lung, đai lưng có gắn hai hàng ngọc trai Lưu Tô, hai tay được khoác bởi một chiếc khăn Vân Thanh Dụ Vũ dài thướt tha, trông rất hợp với bộ áo váy mà nàng đang mặc, một vẻ kiêu sa kiều diễm, lung linh ánh ngọc toát ra, trông nàng giờ đây giống như một nàng tiên giáng trần vậy.
“Tiểu Tề! Không phải là ngươi nói rằng Đỗ đại ca và Thanh Đại tỷ ở chỗ này chờ ta ư? Tại sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy hai người bọn họ đến đây gì cả vậy? Ngươi mau mau đi tìm cho ta mau lên!” Người vừa lên tiếng chính là Dụ Cáp Nhi.
Dụ Cáp Nhi đứng chờ ngay dưới hàng Bạch Dương, còn Tiểu Tề thì đang dặn dò hai viên tiểu thái giám đứng ở gần đó mau đến che nắng cho Dụ Cáp Nhi, còn mình thì đưa mắt ra đảo khắp nơi, khi ánh mắt của Tiểu Tề trông thấy từ nơi xa có hai bóng người đang tiến lại gần đây thì ngay lập tức hắn liền phóng người như bay chạy thẳng đến chỗ hai cái bóng người đó.
Quả nhiên đó chính là Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đang tiến lại đây, hai người cùng lúc đi đến một chiếc đình được dựng ở gần đó, liền nhấc chân bước vào.
“Đỗ đại nhân, nương nương của tiểu nhân đã đến rồi!” Tiểu Tề thở không ra hơi đứng dưới cái đình nói.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì mỉm cười đáp: “Ngươi mau đi mời nương nương đến đây! Ta và Thanh Đại có vài món ăn ngon chờ nương nương đến để cùng thưởng thức đây”
Tiểu Tề thấy vậy bèn tuân lệnh quay người đi mời Dụ Cáp Nhi đến đây, một lúc sau thì một bóng hồng đã bước theo Tiểu Tề tiến về phía cái đình này, bóng hồng đó dáng người thướt tha lả lướt trong gió trông bắt mắt vô cùng.
Rất nhanh Dụ Cáp Nhi đã đi đến nơi, rồi cùng Tiểu Tề bước vào trong đình.
Dụ Cáp Nhi đến hôm nay vẫn ngại không dám nhìn trực diện vào Đỗ Văn Hạo, ánh mắt của nàng giờ đây dường như lúc nào cũng muốn trốn tránh hắn, nàng miễn cưỡng tiến đến bên cạnh Lâm Thanh Đại, khi Lâm Thanh Đại định cúi người thi lễ thì Dụ Cáp Nhi đã lên tiếng căn ngăn, rồi tự thân mình bước đến đỡ lấy Thanh Đại, sau đó gọi Thanh Đại là tỷ tỷ vô cùng thân mật, xong đâu đấy rồi Dụ Cáp Nhi mới quay đầu sang Đỗ Văn Hạo mà nhạt nhẽo nói lên một câu Đỗ đại nhân. Lâm Thanh Đại thấy vậy cũng đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, trông thấy hắn lúc này cũng đang vô cùng gượng gạo, rất mất tự nhiên. Thanh Đại thấy vậy bèn mỉm cười kéo Dụ Cáp Nhi lại đến bên Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh Dụ Cáp Nhi, sau đó đích thân rót rượu cho nàng ta rồi nâng cốc lên nói: “Nào! Nương nương! Bọn ta cũng sắp phải đi xa rồi, vì duyên số cho chúng ta gặp được nhau mà hãy cạn chén rượu này, Văn Hạo chàng cũng nâng cốc lên đi! Chúng ta cùng uống một chén rượu chia tay với nương nương nào!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng đưa tay ra nâng rượu lên, Dụ Cáp Nhi nghe Lâm Thanh Đại nói sắp đi xa thì kinh hãi đưa mắt ra nhìn vào hai người hỏi: “Tỷ tỷ! Tỷ nói sao cơ? Ai sắp đi rồi, tỷ tỷ sắp đi sao? Tỷ định đi đâu vậy?”
Lâm Thanh Đại thấy vậy bèn ra ý cho Đỗ Văn Hạo lên tiếng trả lời, còn mình thì nâng cốc rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
“Đúng! Đúng là như vậy! Vi thần lúc trước cứ tưởng Hoàng Thượng đã nói cho nương nương biết rồi chứ! Hoàng Thượng đã phong cho vi thần chức Câu Quản ở huyện Tứ Xuyên Nhã Châu Lộ, ba ngày sau vi thần cùng với gia quyến sẽ di dời vào trong Tứ Xuyên Thành Đô rồi! Ý của Thanh Đại là trước khi vào trong đó muốn gặp nương nương một lần cuối để nói chuyện, vi thần nghĩ vào cung gặp nương nương sẽ cảm thấy bất tiện nên mới mạo muội cho người vào nhắn cho nương nương hẹn gặp ở ngoài này!”
“Sao lại có thể như vậy được cơ chứ? Sao hôm qua Đỗ đại ca không nói cho muội biết cơ chứ? Có phải là do chuyện ân oán thù địch của muội làm cho Đỗ đại ca phải từ bỏ kinh thành mà trốn chạy vào nơi xa xôi hẻo lánh đó hay sao? Nơi đó đường xá gập ghềnh vất vả, lại là nơi rừng sâu hoang dại đại ca có biết không vậy? Để muội đi nói với Hoàng Thượng, muội không muốn báo thù nữa, muội không nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ cần Đỗ đại ca và mọi người không vào trong đó, muội làm gì cũng cam lòng!” Giọng nói của Dụ Cáp Nhi lúc này hiện lên vô cùng xúc động, chén rượu trong tay của nàng lúc này đã đổ hết cả xuống bàn.
“Đây không phải là lỗi của nương nương đâu, thật đó, chuyện vi thần vào Tứ Xuyên nhậm chức tuyệt đối không có liên quan gì đến nương nương cả!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn đem thuật lại câu chuyện hắn cùng với Hoàng Thượng đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch cải cách mới, mà người thực hiện lần này là hắn cho Dụ Cáp Nhi nghe.
Dụ Cáp Nhi vô cùng thất vọng, nàng lắc đầu quầy quậy, rồi đưa chén rượu lên uống cạn, sau đó đập mạnh chén rượu đó xuống mặt bàn quay sang Lâm Thanh Đại nói: “Thanh Đại tỷ! Tỷ hãy rót thêm rượu cho muội uống, hôm nay muội không say không về!”
Lâm Thanh Đại biết tâm trạng của Dụ Cáp Nhi đang bị kích động đến cực điểm, bèn lên tiếng khuyên can: “Về sau chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt mà, hơn nữa nương nương cũng có thể đến Tứ Xuyên thăm bọn ta, và ngược lại bọn ta cũng có thể đến kinh thành thăm nương nương!”
“Thanh Đại tỷ đừng an ủi muội nữa, chuyến đi này không biết đến bao giờ mới gặp lại được nhau nữa rồi! Nếu Dụ Cạp Nhi vẫn còn sống đến lúc đó thì đúng là chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp nhau, chỉ e rằng…!” Dụ Cáp Nhi nói đến đây liền nâng luôn cốc rượu trong tay mình lên uống cạn sạch, nàng không chờ cho Thanh Đại kịp rót thêm đã đưa tay cầm lấy bình rượu tự mình rót lại cho mình đầy tràn ly rượu.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cau mày nói: “Nương nương bắt buộc phải sống, không những vậy phải sống thật khỏe mạnh, vui vẻ, cho dù không phải là sống cho người khác, nhưng nương nương cũng nên sống cho gia đình mình vui lòng!”
Dụ Cáp Nhi nghe vậy thì sững người lại, nàng liền mở miệng cười hỏi: “Ý của Đỗ đại nhân nói là?”
“Nếu nương nương không ngại thì vi thận nguyện được làm đại ca của nương nương!”
Dụ Cáp Nhi nghe xong bèn ngay lập tức đổ luôn cốc rượu trong tay xuống dưới đất, nàng đứng luôn người dậy nói: “Thật chứ?”
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu rồi nở một nụ cười nói: “Đúng vậy! Nhưng giờ đây ta không còn ở bên cạnh muội mà chăm sóc cho muội được nữa rồi!”
Dụ Cáp Nhi nở một nụ cười hạnh phúc đáp: “Chỉ cần huynh chịu làm đại ca của muội, cho dù có ở chân trời góc biển đi chăng nữa, muội cũng cam long làm muội muội của huynh!” Nói xong Dụ Cáp Nhi vô cùng xúc động nắm rịt lấy bàn tay của Đỗ Văn Hạo không buông.
“Nhưng muội phải hứa với huynh một điều!” Đỗ Văn Hạo nói.
Dụ Cáp Nhi do dự đôi chút rồi cũng gật đầu đồng ý đáp: “Đỗ đại ca cứ việc nói!”
Đỗ Văn Hạo ra ý cho Dụ Cáp Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hắn trịnh trọng lên tiếng dạy bảo Dụ Cáp Nhi nói: “Không phải là ta sắp đi xa không còn ở gần bên muội mới mạnh mồm nhận muội làm em gái của ta, mà là ta vô cùng lo lắng cho muội, muội không phải là một người có tính hẹp hòi, có những lúc con người có thể vì một chuyện nào đó mà phải hy sinh rất nhiều thứ để đoạt được thứ mà mình mong muốn, muội lại là một người vô cùng thông minh, đạo lý đó chắc muội cũng hiểu, đó chính là có những lúc muội bỏ ra rất nhiều tâm huyết của mình, nhưng chưa chắc muội cũng thu lại kết quả như mình mong đợi được cả, thế giới này có rất nhiều thứ không công bằng như vậy, ta muốn muội phải sống, phải sống thật hạnh phúc, muội đừng vì một chuyện gì đó mà để bụng, mà suy nghĩ tổn hại tinh thần mình đến mức như vậy nữa!”
Dụ Cáp Nhi nghe xong thì cắn vào môi của mình đáp: “Muội biết ý của huynh là gì rồi, muội cũng không muốn như vậy. Bởi vì muội biết muội không thể chọi lại với bọn họ, nhưng muội lại không cam tâm một chút nào cả!”
“Vậy thế nào mới làm cho muội cảm thấy cam lòng? Diệt cỏ tận gốc, hay là để con cháu của muội với con cháu của người ta tiếp túc tiếp nối nỗi lòng hận thù của hai nhà, sau đó lại truyền từ đời này sang đời khác, rồi cứ thế mà đấu đá nhau chết đi sống lại muội mới cam lòng hay sao?” Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói.
Dụ Cáp Nhi cũng có chút sợ hãi mỗi khi trông thấy khuôn mặt của nghiêm khắc của Đỗ Văn Hạo, ánh mắt của hắn làm cho nàng không có đủ dũng cảm với tự tin để nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị đó, do vậy Dụ Cáp Nhi lúc này chỉ còn biết cúi đầu xuống đáp: “Vậy thì ca ca của muội cứ phải chết oan uổng như vậy hay sao?”
“Vậy muội cũng muốn mình chết rồi xuống dưới suối vàng gặp lại ca ca của muội, như vậy thì ca ca của muội mới cười vui vẻ mà đến đón muội hay sao?” Đỗ Văn Hạo dường như tức giận đến độ đập bàn quát tháo.
“Vậy…Vậy thì huynh nói muội nên làm thế nào đây! Lẽ nào muội cứ phải nhẫn nhịn mãi hay sao?”
“Ta muốn muội phải từ bỏ ý định của muội đi!”
“Không thể như thế được!” Dụ Cáp Nhi hét to lên.
Lâm Thanh Đại trông thấy hai người như muốn cãi nhau to với nhau đến nơi liền vội vã chạy đến bên Dụ Cáp Nhi ôm nàng vào lòng vỗ về, rồi sau đó quay sang Đỗ Văn Hạo lườm hắn một cái, rồi lại nhẹ nhàng an ủi Dụ Cáp Nhi: “Văn Hạo cũng là muốn tốt cho muội nên mới nói như vậy, cho dù muội có được Hoàng Thượng cưng chiều đến mức nào, mạnh mẽ đến đâu, nhưng ta nghĩ đó cũng chưa chắc đã là một điều tốt, chuyện hậu cung ra sao thì ta cũng không hiểu lắm, nhưng một người con gái muốn có được sự sủng ái của Hoàng Thượng là một việc vô cùng khó khăn, hơn nữa thù hận cũng không nên kéo dài mãi đến như vậy?”
“Thanh Đại tỷ và Đỗ đại ca hãy để cho muội có một thời gian suy nghĩ cái đã, thật đấy! Mọi việc đến quá bất ngờ, hai người bây giờ cùng bị điều đến Tứ Xuyên cả rồi, giờ chỉ còn mỗi một mình muội ở cái kinh thành lạnh lẽo cô đơn này, muội về sau chẳng còn có ai để mà tâm sự nữa rồi, muội không ép hai người cùng phải theo muội trả thù, muội chỉ cần có một người anh trai giúp muội giải tỏa ưu phiền, cùng muội tâm sự mà thôi. Trời xanh đối với muội quả là không công bằng gì hết, đại ca của muội thì bị người ta hại chết, còn Đỗ đại ca lại bắt muội phải sống hạnh phúc, muội sống hạnh phúc làm sao được cơ chứ!” Nói đến đây thì hai mắt của Dụ Cáp Nhi ửng đỏ, đôi vai của nàng run lên nấc nghẹn.
“Muội sống hạnh phúc vui vẻ cũng chính là điều mà đại ca của muội ở dưới suối vàng mong muốn, huynh ấy chắc chắn không mong muốn muội suốt ngày phải sống trong hận thù đâu! Ta đã nói rồi, trên thế gian này không bao giờ có sự công bằng nào cả, muội muốn công bằng chẳng qua đó chỉ là sự công bằng cho riêng một mình muội mà thôi, vậy khi muội có được công bằng cho riêng mình rồi thì người khác liệu có thấy công bằng hay không?”
Dụ Cáp Nhi nghe xong chỉ biết im lặng không nói câu nào cả, nàng chỉ ngồi lặng thinh một chỗ uống rượu ừng ực, Lâm Thanh Đại thấy mình và Tiểu Tề cứ ngồi đây cũng cảm thấy bất tiện bèn mượn cớ dẫn Tiểu Tề ra ven hồ đi dạo, chỉ để một mình Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi hai người ngồi lại với nhau, như vậy cả hai sẽ nói chuyện với nhau thoải mái hơn.
Một lúc lâu sau, Dụ Cáp Nhi đã uống đến độ hai má đỏ ửng lên, hai mắt lờ đờ chớp chớp, trông có vẻ đã ngà ngà say.
“Thôi được rồi! Chúng ta đến lúc phải về rồi, ta còn phải vào trong cung nói lời tạm biệt với Thái Hoàng Thái Hậu nữa, đi thôi!” Đỗ Văn Hạo nói xong thì đứng luôn người dậy.
Dụ Cáp Nhi thân hình lảo đảo cũng đứng dậy theo Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo trông thấy nàng ta xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy bèn vội chạy đến bên cạnh đỡ lấy, còn Dụ Cáp Nhi thấy hắn đỡ nàng như vậy cũng như say như tỉnh liếc Đỗ Văn Hạo một cái, miệng mấp máy điều gì đó, nhưng lại không nói được lên lời, hai người cứ như vậy rồi rời khỏi chiếc đình.
Khi ra khỏi đình thì Đỗ Văn Hạo bèn lên tiếng gọi Lâm Thanh Đại và Tiểu Tề lại, sau đó để hai người bọn họ đến bên dìu đỡ Dụ Cáp Nhi lên xe, khi đưa Dụ Cáp Nhi đưa lên xe ngựa xong thì Lâm Thanh Đại một mình đi xe quay về Ngũ Vị Đường, còn Đỗ Văn Hạo vì thuận đường vào cung nên ngồi chung xe với Dụ Cáp Nhi.
Trong xe, Đỗ Văn Hạo ngồi ngay đối diện với Dụ Cáp Nhi, hắn trông thấy nàng ủ rũ nằm ở một góc của xe, hai mắt hờ khép, gương mặt buồn buồn, trên cả đoạn đường đi cả hai người không ai nói với ai một câu nào cả cho đến khi xe ngựa đi đến cổng của Hoàng Cung.
“Được rồi! Tiểu Tề! Ngươi mau đến dìu nương nương của ngươi về, rồi pha một chút trà giã rượu cho nàng ta uống! Ta phải quay về luôn đây kẻo người nhà ta lo lắng!” Thực ra lúc này Đỗ Văn Hạo thấy mình đã uống rượu say không muốn vào gặp Thái Hoàng Thái Hậu, vì hắn say như vậy mà đến bái kiến người ta thì vô cùng thất lễ, do vậy Đỗ Văn Hạo mới lấy cớ là người nhà lo lắng mà đi về giã rượu, mai vào bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu cũng không muộn, nhưng Dụ Cáp Nhi nằm bên cạnh nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói như vậy thì choàng mắt tỉnh dậy nói: “Đỗ đại ca, có phải là trước khi huynh đi thì muội không được gặp huynh thêm một lần nữa có phải không?”
Đỗ Văn Hạo thở dài một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh Dụ Cáp Nhi nói: “Bây giờ có rất nhiều việc đang chờ ta đi giải quyết, có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa, muội cũng nên biết cách tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng làm điều gì dại dột!”
Dụ Cáp Nhi lúc này cũng đã mềm lòng lắm rồi, nàng nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy bèn gật đầu đáp: “Vâng! Đỗ đại ca cứ yên tâm, muội đã suy nghĩ rồi, muội đã mất đi một vị đại ca rồi, giờ đây muội không thể để Đỗ đại ca của muội phải đau lòng thất vọng về muội thêm một phút giây nào nữa, muội sẽ nghe lời khuyên của huynh, người ta không làm gì mình thì mình cũng không làm gì người ta cả, huynh yên tâm, muội sẽ không tự mình đi kiếm chuyện với bọn chúng nữa, muội sẽ nhẫn nhịn bọn chúng!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy Dụ Cáp Nhi nói vậy thì đưa mắt lên ngắm nhìn nàng thật lâu, không nói câu nào cả.
Xe ngựa của Dụ Cáp Nhi lại không vào trong Hoàng Cung nữa, mà thể theo ý của Đỗ Văn Hạo, Tiểu Tề liền quất xe đi về nhà của hắn, khi xe đến trước cổng nhà thì Lâm Thanh Đại đã đứng ở cổng đỡ hắn xuống, Đỗ Văn Hạo sau khi liêu xiêu bước xuống liền dõi mắt trông theo chiếc xe đã đi xa của Dụ Cáp Nhi.
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã ngà ngà say, sau khi đi vào trong đến sau cổng thì đột nhiên Ngô Thông vội vã chạy đến nói: “Tiên sinh! Hàn đại nhân đến chơi đó, ngài đợi tiên sinh đã nửa ngày rồi!”
“Hàn đại nhân?” Đỗ Văn Hạo dáng người vẫn xiêu vẹo bước tới, hai con mắt lờ đờ của hắn đưa mắt ra nhìn Lâm Thanh Đại ra vẻ không biết đó là ai cả.
“Ai da! Hàn đại nhân chính là đại tướng quân lần này tây chinh xuất quân đi đánh Thổ Phồn Hàn Tu đại nhân đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai của hắn, rượu trong người hắn cũng đã tỉnh hơn nửa phần, Hàn Tu là đường đường một tây chinh đại tướng quân, ngày trước cũng là người tham gia các việc quốc gia đại sự vô cùng quan trọng với Hoàng Thượng, cũng có vẻ ngang với chức “phó tể tướng” đương triều (Chức “phó tể tưởng” này ở thời đó đều xưng là Tể Chấp)! Chức này tương đương với chức phó tổng bí thư của nhà nước hiện nay (Một chức quan vô cùng to rồi đấy!) Quan phẩm lên đến chính nhị phẩm! Theo lẽ thường thì Đỗ Văn Hạo mới là người phải đến nhà ông ta mà bái kiến chứ, làm gì có chuyện để Hàn Tu một chức quan cao như vậy phải đến bái kiến hắn, hơn nữa lúc này Đỗ Văn Hạo lại có phần say rượu, nếu mà tiếp đãi Hàn Tu lúc này thì vô cùng thất lễ với người ta, nhưng chẳng lẽ lại cứ để người ta chờ mình tỉnh hẳn rượu rồi mới tiếp hay sao, như vậy lại càng không được.
Chẳng còn cách nào khác, Đỗ Văn Hạo được Lâm Thanh Đại dìu cho đỡ chân nọ đá chân kia bước vào trong phòng, khi đến phòng khách thì trông thấy trong đó lúc này đã có một người lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn đang ngồi ở đó, ông ta dường như đang cúi đầu xuống không biết là đang suy nghĩ điều gì nữa!
Ngô Thông thấy vậy bèn nhanh nhảu chạy đến giới thiệu: “Hàn lão gia! Đây chính là thiếu gia của bọn tiểu nhân đó ạ!”
Đỗ Văn Hạo từ trước đến giờ chưa từng gặp Hàn Tu một lần nào cả, nên sau khi nghe Ngô Thông giới thiệu xong đang định cúi người thi lễ thì Hàn Tu tuy tuổi đã già nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn cướp lấy tiên cơ chắp tay thi lễ với hắn trước: “Lão phu Hàn Tu bái kiến Đỗ Ngự Y!”
Đỗ Văn Hạo trông thấy ông ta có thái độ như vậy thì thất kinh, vội vã chắp tay cung kính đáp: “Hàn đại nhân! Đại nhân làm như vậy thì ti chức tổn thọ mất! Ti chức không dám! Ti chức không biết đại nhân đại giá đến đây, nên vẫn có hẹn uống rượu bên ngoài, giờ mới về đến nhà, thật là thất lễ với đại nhân quá, mong đại nhân thứ lỗi cho ti chức!”
Hàn Tu nghe vậy thì cười lên ha hả nói: “Vân Phàm huynh khách khí quá, lão phu sau khi biết mình được làm việc với Vân Phàm huynh thì lấy làm vinh hạnh vô cùng, do vậy mới mạo muội đích thân đến đây bái kiến!”
Người Trung Quốc ngày xưa khi đến tuổi trưởng thành thì đều phải lấy một cái tên tự, Đỗ Văn Hạo là người hiện đại xuyên thời gian bay về quá khứ nên hắn không có tên tự như người thời cổ, nhưng sau khi quen biết Lâm Tiệp Trữ thì được nàng đặt cho một tên tự là Vân Phàm, có nghĩa là: Dương cánh buồm lớn trên đại dương bao la rộng lớn! Sau đó hắn cũng đã đem tên tự của mình bẩm báo lên cho Bộ Lại biết, chính vì vậy mà cả triều đình trên dưới đều biết đến tên tự của hắn, người Trung Quốc khi xưa gọi tên tự với nhau là thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau, cũng là phép lịch sự trong khi giao tiếp, mà đã cùng làm quan trong triều đình, cùng là đồng liêu với nhau nên không có phân biệt tuổi tác, chính vì thế mà không được gọi là anh, em, chú, bác thậm chí đến cả hiền điệt hay lão đệ đều không được phép tùy tiện xưng hô, tất cả mọi người đều phải gọi tên tự của người đối thoại để thể hiện sự tôn trọng, cái này cũng giống với thời cách mạng, mọi người hay gọi nhau là “đồng chí”.
(Thực ra thì cách xưng hô “đại nhân” với nhau, thì đến thời nhà Thanh mới thực sự trở nên thịnh hành, đời nhà Tống dường như không có cách xưng hô này với nhau, cùng lắm thì chỉ gọi chức quan của đối phương mà thôi, cũng giống như nhà thư pháp vĩ đại nhất của Trung Quốc là Vương Hi Chi làm quan thời Đông Tấn lên đến chức Hữu Tướng Quân, chính vì thế mà mọi người hay gọi ông là Vương Tướng Quân, cách xưng hô này còn lưu giữ được đến thời hiện đại ngày nay. Đỗ Phủ từng làm quan đến chức Tả Thập Di, sau đó được mọi người gọi là Đỗ Thập Di, về sau ông lại nhậm chức Kim Hiệu Công Bộ Viên Ngoại Lang, mọi người lại gọi ông là Đỗ Công Lang. Tô Thức đời Tống thì từng làm chức Minh Điện Hàn Lâm Học Sĩ, nên mọi người gọi Tô Thức là Tô Học Sĩ. Nhưng vì để độc giả cảm thấy dễ hiểu hơn, ăn nhập câu truyện hơn nên dịch giả mới để đại từ nhân xưng là “đại nhân” cho tiện, mong các vị độc giả thông cảm, vì tiếng Việt chúng ta phiên dịch đại từ nhân xưng đòi hỏi vô cùng kín kẽ, không như tiếng trung chỉ cần “tôi”, “anh” là dùng hết được cho các ngôi nhân xưng trong truyện, nếu dịch giả cũng làm như vậy sẽ không phù hợp với tiếng Việt cũng như văn hóa Việt của mình.)
Hàn Tu tự là Tử Hoa, điều này thì Đỗ Văn Hạo cũng biết, từ khi Lâm Tiệp Trữ nói cho hắn biết việc quan trọng của tên tự trong xã hội đời Tống thì hắn rất chú ý đến nó, đặc biệt là người nào hay xưng tên tự với mình thì càng nên để ý, nếu mà đối phương biết tên tự của mình mà mình lại không biết tên tự của người ta, thì đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ và mất mặt. Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo đã lên hẳn Bộ Lại của triều đình mà điều tra tên tự của các quan lại trong triều, nhất là nên ghi nhớ tên tự, ngoại hiệu của những nhân vật quan trọng trong triều, như vậy chỉ có lợi cho hắn mà thôi. Hàn Tu giờ đây cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tóc đã bạc trắng, ăn nói trịnh trọng, vậy nên Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy xưng hô tên tự của ông ta là Tử Hoa mà cứ cảm thấy nghẹn giọng lại không thốt ra lời, vì thế nên hắn gọi luôn quan chức của ông ta ra cho nó nhẹ nhõm.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn chắp tay nói: “Hàn Tể Chấp quá khách khí rồi, Tể Chấp hôm nay đến đây chẳng khác nào rồng đến nhà tôm, ti chức lấy làm vinh hạnh vô cùng! Không biết hôm nay Tể Chấp đến đây có điều chi dậy bảo vậy?”
Hàn Tu nghe vậy bèn cúi người đáp: “Vân Phàm huynh khách khí quá rồi, nếu như Vân Phàm huynh không chê bai thì xin gọi lão phu là Tử Hoa được rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng rỡ, vội chắp tay nói: “Vâng! Tử Hoa huynh!”
Hàn Tu thấy vậy liền mỉm cười đứng dậy, sau đó cúi người một cái thật lâu: “Lão phu đợt này đến đây là là để đội ơn ân đức cất nhắc của Vân Phàm huynh!” Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cả kinh, nhưng trông bộ dạng của Hàn Tu vẫn cứ đứng đó mà thi lễ, không thấy ông ta đứng dậy gì cả, bèn vội vã chạy đến đưa tay ra đỡ lấy nói: “Tể Chấp, à không! Tử Hoa huynh quá lời rồi! Văn Hạo làm sao có phúc có đức để làm ân nghĩa cho cho Tử Hoa huynh cơ chứ?”
Hàn Tu lúc này mới chịu đứng dậy, hai mắt của ông ta lúc này đã nhạt nhòa nói: “Vân Phàm huynh, cái chức Tể Chấp của ta cũng đã bị bãi chức được mười năm nay rồi, lão phu từ Chi Phủ cứ thế xuống dần xuống dần đến chức Chi Châu huyện, rồi đến Đại Danh Phủ, đến năm đầu của năm Nguyên Phong (Nguyên Phong là niên hiệu của Tống Thần Tông) thì là Chi Sự ở Định Châu, thật là đáng hổ thẹn vô cùng, nếu không có Vân Phàm huynh trước mặt Hoàng Thượng nói khéo cho lão phu, rồi cất nhắc lão phu lên, thì lão phu giờ đây chắc vẫn lọ mọ ở cái nơi không ai biết tới đấy cả, giờ đây lão phu lại có cơ hội lấy lại danh tiếng khi xưa rồi! Thật đa tạ Vân Phàm huynh vô cùng!”
Đỗ Văn Hạo giờ mới hiểu tại sao Hàn Tu lại thi lễ với mình như vậy, ông ta làm quan mười năm nay cũng gặp không ít vận đen đủi, từ một người làm chức phó tổng bí thư cả nước vậy mà sau đó bị giáng chức thị trưởng thành phố (đoạn này tác giả lấy luôn chức vụ của thời hiện đại ra nói cho độc giả dễ bề liên tưởng, chính vì thế nên dịch giả cũng dịch theo mạch của tác giả.) Đây cũng là một bước thụt lùi lớn trên con đường làm ăn chính trị của Hàn Tu. Nhưng mà hắn không biết mình đã làm gì đâu mà ông ta bảo tạ ơn mình đã cất nhắc ông ta nhỉ? Suy nghĩ một lúc hắn vẫn không hiểu, bèn đứng dậy mỉm cười nói: “Tử Hoa huynh có lẽ nhầm rồi, Văn Hạo đâu có tư cách mà đòi cất nhắc Tử Hoa huynh! Thật không dám nhận những lời tạ ơn của lão huynh!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương