Tống Y

Chương 29

Sáng sớm hôm sau, sau khi cho tiểu hổ ăn no sữa, Đỗ Văn Hạo mang mấy tấm gỗ ở kho dược liệu hôm trước ra để làm tổ cho tiểu hổ, lại dùng dao khoét một lỗ thủng ở cái rương để nó hít thở, sau đó mới đem tiểu hổ thả vào đó, khóa kỹ rương lại. Lúc này hắn mới rửa mặt, mở cửa đi ra khỏi phòng, lấy tam thất cùng vài thứ dược thảo đã sơ chế đem tán nhỏ thành bột rồi cho vào một cái ngăn nhỏ trong hòm thuốc khóa kỹ lại. Đỗ Văn Hạo xuống lầu đi thẳng tới đại sảnh, dược phô vẫn còn chưa mở cửa, Ngô Thông cùng với Ngốc béo vẫn đang lau bàn, quét dọn nhà. Đỗ Văn Hạo liền nói Ngô Thông lấy chỗ thuốc hôm qua của Lôi bộ đầu mang tới cho mình, rồi đem trở lại phòng, đóng cửa lại, dùng tam thất và các vị dược thảo trộn với huyết gà. Chờ cho các vị thuốc ngấm hẳn, gói lại cẩn thận, mang lại sảnh đường đưa cho Ngô Thông: “Ngươi đem chỗ thuốc này tới cho Lôi bộ đầu”. Ngô Thông đáp ứng mang mấy gói thuốc buộc thành một dây mở cửa đi ra. Trong khi Đỗ Văn Hạo đang giúp Ngốc béo tháo dỡ những tấm ván cửa để mở hàng chợt nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Tuyết Phi Nhi: “Đỗ lang trung! Đỗ lang trung!” Đỗ Văn Hạo không lộ vẻ giận dữ đáp: “Gọi gì vậy, ta ở đây!” Tuyết Phi Nhi chạy vào, ngưng một chập để lấy hơi, nuốt miếng nước bọt rồi vội vàng nói: “Hỏng rồi! hỏng rồi! mau đi xem nhị nãi nãi, mau!” Đỗ Văn Hạo giật mình: “Sao, nhị nãi nãi sao?” “Nhị nãi nãi không được rồi! ta vừa mới rời khỏi giường, tới phòng hảo hạng xem nhị nãi nãi thì phát hiện người hít vào nhiều, thở ra ít, hai mắt trắng dã, mạch cũng sờ không thấy! mọi người nói là đã bị vậy từ tối qua rồi!” Đỗ Văn Hạo thất kinh: “Tại sao không gọi ta?” “Ta có hỏi, bọn nha hoàn nói rằng Huyện úy đại nhân đã sai người đi gọi Tiền thần y, cũng không thấy sai gọi ngươi! Ta hỏi nguyên nhân, Huyện úy đại nhân chỉ nói lại lời của ngươi: “hết thảy tùy duyên”. Ta cảm thấy không ổn mới vội vàng chạy tới đây gọi ngươi, mau đi đi!” Đỗ Văn Hạo không nói thêm lời nào, vác hòm thuốc trên lưng chạy thẳng ra khỏi cửa, Tuyết Phi Nhi theo sát ở phía sau. Đỗ Văn Hạo nét mặt nghiêm trọng chạy ào qua đường cái sang khách điếm đối diện, huỵch huỵch chạy nhanh lên lầu, đi tới trước phòng, một tay đẩy cửa ra, cất bước đi vào. Bàng Huyện úy nhìn thấy Đỗ Văn Hạo trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vẻ mặt trầm hẳn xuống. Nhị nữ cùng tam nữ Bàng Vũ Cầm cũng đang che mặt khóc nức nở, đặc biệt là Bàng Vũ Cầm, khóc nhiều tới mức hai mắt nàng sưng đỏ như hạt mật đào. Một tay nàng vẫn giữ Đậu nhi, đứa nhỏ mới ba bốn tuổi, tay cầm thanh kẹo mạch nha, căn bản chưa hiểu biết chuyện gì, đi theo người lớn, cũng khóc lóc một hồi khi thấy mọi người khóc, nhưng cũng chỉ một lúc sau là nín. Lúc này mắt nó mở to, chỉ chăm chú mút mút thanh kẹo mạch nha trong tay, khi thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, hai sợi nước mũi chảy xuống phía mồm khi hắn nhếch mép cười, nhưng ngay lập tức một tiếng sụt phát ra, hai sợi nước mũi sắp chạm tới mồm lại bị hút ngược trở lại mũi. Ngồi trên ghế cạnh phía đầu giường là thần y Tiễn Bất Thu, khi thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, hắn quay đầu liếc nhìn một cái, lạnh lùng cười nhạt rồi đứng dậy đi tới một bên. Đỗ Văn Hạo cũng không thốt ra một lời, đi tới bên giường, khom lưng nhìn chăm chú vào nhị nãi nãi, hơi thở của Ngọc nhi có vẻ rất mong manh, mở mi mắt nàng xem một chút rồi kéo chiếc ghế dài ngồi xuống cạnh giường, cũng không để ý gì tới thái độ mọi người xung quanh, cầm cổ tay Ngọc nhi lên ngưng thần chẩn mạch. Lúc này Bàng mẫu nghe ra tiếng chân của Đỗ Văn Hạo tới liền run rẩy đứng dậy đưa tay quờ quạng xung quanh: “Đỗ tiên sinh, phải Đỗ tiên sinh tới không vậy? mau mau nhìn xem Ngọc nhi thế nào, ta cảm thấy Ngọc nhi có gì đó không ổn, hỏi bọn hắn cũng không ai chịu nói thật, tiên sinh, tiên sinh nói cho ta nghe, phải chăng Ngọc nhi có gì không ổn? ngươi nhất định phải dốc toàn lực cứu Ngọc nhi cho ta, ta đem Cầm nhi hứa gả cho ngươi rồi, vậy không phải giờ đều là người một nhà sao?” “Bà nội!” Bàng Vũ Cầm dậm chân, che mặt mà khóc rồi xoay người chạy thẳng vào phòng trong, đóng sập cửa lại, từ trong phòng đưa ra tiếng khóc sụt sùi không thôi. Bàng Huyện úy cùng đám người Lưu thị vội vàng dìu Bàng mẫu trở về ghế ngồi, Lưu thị nói: “Mẹ à, mẹ đừng có gấp, Đỗ đại phu đang xem bệnh cho Ngọc nhi!” “Ta nói các ngươi đi gọi Đỗ đại phu, các ngươi không đi, lại còn nói với ta Ngọc nhi không có việc gì, hiện giờ Đỗ tiên sinh không nói được một lời, khẳng định rằng Ngọc nhi có chuyện, Ngọc nhi của ta! Ta nói cho các ngươi hay, nếu Ngọc nhi thực sự gặp chuyện không hay, ta, ta sẽ cùng chết với nó! Hu hu!” Trong phòng loạn lên một chập nhưng Đỗ Văn Hạo lại tỏ ra không nghe thấy gì, nhắm mắt ngưng thần chẩn mạch, một lúc lâu sau mới chậm rãi buông cổ tay Ngọc nhi ra, cũng không nói một lời, nhẹ nhàng đứng dậy thong thả đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn phố phường dưới đường, khung cảnh bắt đầu trở nên náo nhiệt, mắt lại thanh đạm hướng về Ngũ Vị Đường ở phía đối diện, trong lòng đang suy nghĩ xem trị liệu như thế nào. Bệnh tình của nhị nãi nãi Ngọc nhi lặp đi lặp lại, vốn dĩ hắn đã đoán được từ trước, dùng Trung y để trị chứng bại huyết nắm chắc thành công không tới ba phần, bây giờ vấn đề lớn nhất lại là kháng khuẩn giảm nhiệt, lúc trước đã cho nhị nãi nãi dùng thuốc một thời gian mục đính chính yếu là để giải quyết vấn đề kháng khuẩn chống viêm nhiễm trở lại, đây cũng là điểm quan trọng nhất của chứng bệnh nhiễm trùng máu. Tuy nhiên, việc sử dụng thảo dược để kháng viêm hắn đã làm hết sức mình, từ hai ngày trước bệnh tình cũng đã được khống chế phần nào, không để lan ra toàn thân, nhưng là thực ra cũng không chắc chắn có thể khắc địch chế thắng, cho nên bệnh tình có biểu hiện lặp đi lặp lại, thêm vào đó, tối hôm qua bệnh tình Ngọc nhi có biểu hiện ác hóa, bọn Bàng Huyền úy lại không gọi hắn tới, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới thời cơ chữa trị, bây giờ không biết phải làm sao. Nói đến đây hắn lại nghĩ tới các biện pháp kháng khuẩn giảm nhiệt hiện đại, bất quá bây giờ phải lập tức chống xốc cho bệnh nhân đã. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo tới chỗ hòm thuốc, lấy kim châm ra, dùng vải xô tẩm thuốc khử độc, sau đó phân biệt đâm vào các huyệt Tố, Nội quan, Dũng tuyền của Ngọc nhi. Thấy tình cảnh này, mọi người trong phòng cũng chỉ im lặng nhìn hắn làm, sợ tiếng âm thanh làm hắn mất tập trung, tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Bàng Vũ Cầm từ phía phòng trong cũng đã dừng lại. Sau khoảng một nén nhang liên tục châm cứu cho Ngọc nhi, Đỗ Văn Hạo phát giác mạch của nàng đã được tăng cường, các triệu chứng sốc cũng đã giảm bớt nhiều. Lúc này hắn mới thu châm, đứng lên, đi đi đi lại một lúc, gấp một bên vạt áo bào rồi tới trước bàn ngồi xuống, nhấc bút định viết một đơn thuốc thì phát hiện nghiên mực đã cạn khô, liền thu một tay vén ống tay áo, một tay cầm lấy bình nước nhỏ mấy giọt vào nghiên mực, rồi cầm thỏi mực lên, bắt đầu mài quanh. Một nha hoàn vội vàng đi tới nhẹ giọng hỏi: “Đại phu, để nô tì làm!” Đỗ Văn Hạo như không nghe thấy gì, tiếp tục trầm tư mài mực. Lại nghe tiếng cửa phòng trong mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng đến, cùng với đó là một mùi thơm xực nức xông vào mũi hắn, rồi một bàn tay nhỏ nhắn hiện ra trước mặt hắn, trông như một cách hoa cúc trắng tinh khiết, mang theo âm thanh như tiếng khóc: “Để ta!” Đỗ Văn Hạo dừng lại, do dự một lát, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên đưa thỏi mực cho cánh hoa xinh đẹp kia không. Bông hoa từ từ khép lại trước mặt hắn, hai ngón tay xoay nhẹ nhàng một cái đã cầm lấy thỏi mực, một bức tranh hiền hòa với những vòng cung đều tăm tắp lại hiện ra trên nghiên mực. Cô gái này đương nhiên chính là tam tiểu thư Bàng Vũ Cầm. Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp vẫn còn vương hai dòng lệ, đôi mắt phượng chỉ một mực nhìn chằm chằm về phía nghiên mực đen đặc nước, mang đầy vẻ thê lương. Dù vậy trên người Bàng Vũ Cầm vẫn tỏa ra mùi thơm dịu dàng, như một cơn khói nhẹ sau mưa, nhẹ nhàng thổi qua. Đỗ Văn Hạo hít sâu một hơi, trong lòng chợt động, tựa hồ như mới phát hiện cái gì, nhưng lại giống như xem hoa trong mộng, muốn nhìn nhưng không thể nào thấy rõ, chợt giật mình thốt lên: “Thơm quá! Vũ Cầm, trên người nàng sao lại có mùi thơm như vậy?” Bàng Vũ Cầm được một phen ngượng đỏ mặt, liếc nhìn hắn một cái rồi lại ngay lập thu hồi ánh mắt, vẫn một âm thanh nghẹn ngào: “Tử yên” “Tử yên? Sao có thể vậy được?” Đậu nhi, vẫn liên tục sụt sụt kéo hai sợi nước mũi, cầm trong tay nửa miếng kẹo nha, từ trước vốn đang ghé vào mép bàn xem hắn viết đơn thuốc, nghe lời này, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nói với một giọng hết sức ngây ngô: “Ta biết! đó chính là hương thơm từ hoa tử đinh hương! Ta thấy tam tỷ làm mà!” “Hoa tử đinh hương?” Đỗ Văn hạo thân thể chấn động mạnh, vội ngồi xổm xuống ghé sát vào Đậu nhi hỏi: “Tử đinh hương là loại hoa gì vậy?” “Tử đinh hương là một loại hoa màu tím, rất thơm, vậy mà cũng không biết, thật là ngốc mà!” Đậu nhi mắt mở to hết cỡ, tràn đầy vẻ khi thường, đem nửa miếng mạch nha đưa lên miệng, mở cái miệng thiếu mấy cái răng cửa ra, mút chụt một cái rồi ngậm luôn trong đó. “Hoa màu tím? Tử đinh hương!” Hai tròng mắt Đỗ Văn Hạo sáng rực lên, lời Đậu nhi đã khiến hắn đột nhiên nhớ tới hoa Tử đinh hương, đây chính là một loại thảo dược có tác dụng giảm nhiệt kháng khuẩn rất tốt, qua nhiều thí nghiệm ở thời hiện đại, đã chứng minh rằng nó có khả năng ức chế mạnh mẽ sự phát triển của nhiều vi khuẩn như tụ cầu vàng, trực khuẩn lỵ, thương hàn, phó thương hàn, bạch cầu, than, cùng nhiều loại khuẩn khác, thậm chí còn có thể trực tiếp phá hủy tác dụng của các loại nội độc tố trong cơ thể. Đỗ Văn Hạo vỗ mạnh vào sau gáy bộp bộp, tự rủa chính mình đầu óc ngớ ngẩn, như thế nào lại không nghĩ tới điều này? Không khỏi tự trách mình kinh nghiệm còn quá non. Đỗ Văn Hạo ôm chầm lấy Đậu nhi, thơm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn lấm bẩn của hắn: “Ngươi thực là thông minh đó!” Đậu nhi cao hứng không thôi, cái miệng thiếu răng cửa vẫn bị lấp đầy bởi miếng kẹo mạch nha, a a cười. Buông Đậu nhi ra, Đỗ Văn Hạo đứng lên nói: “Có biết ở đâu có Tử đinh hương không? Ta cần, cần rất nhiều!” Vừa mới được khích lệ, Đậu nhi rất đắc ý, bất chấp miếng kẹo mạch nha trong mồm, ngửa cái đầu nhỏ nói: “Ta biết! trong vườn hoa của tam tỷ có, rất nhiều, kết thành từng bụi từng bụi, nhiều lắm!” “Có thật vậy không?” Bàng Vũ Cầm gật đầu. “Mau dẫn ta đi đào! Ta muốn dùng Tử đinh hương làm thuốc! thuốc này có thể cứu mạng nhị nãi nãi!” :71: