Tống Y
Chương 268
Chờ mãi mà không thấy Đỗ Văn Hạo trả lời, Trường Công Chúa nghoẹo đầu, sẵng giọng nói: “Này! Ta đang hỏi chuyện ngươi đấy...”
“Ừm! Vi thần có một vợ và hai thiếp, Công Chúa muốn hỏi người nào?” Đỗ Văn Hạo đáp.
“Hả?” Trường Công Chúa không ngờ Đỗ Văn Hạo còn trẻ như vậy mà đã nạp hai người thiếp rồi, bèn nhếch mép lên nói: “Hứ! Thì ra là một tên đào hoa công tử, đàn ông các ngươi đúng là gặp người nào là yêu người đó, chẳng có ai đáng tin được cả!”
Đỗ Văn Hạo chỉ cười khan lên hai tiếng cũng không trả lời.
“Vậy ta hỏi ngươi, ta so với một vợ và hai thiếp của ngươi thì sao hả?”
“Dĩ nhiên là Công Chúa đẹp rồi, nàng là Trường Công Chúa mà, làm gì có Công Chúa nào không xinh đẹp cơ chứ?”
Đây đúng là một câu nịnh bợ không hơn không kém, người nào nghe câu nói này cũng đều nhận ra hắn đang nói theo kiểu vuốt đuôi, xiểm nịnh, Trường Công Chúa nghe xong bất mãn lườm hắn một cái: “Ý của ngươi là gì hả?”
“Ý của vi thần là Công Chúa xinh đẹp hơn ba người vợ của vi thần nhiều lắm!”
“Hứ! Vậy sao ngươi lại đem hai từ Công Chúa của ta vào câu nói của ngươi, lẽ nào ta không phải là Trường Công Chúa thì không xinh đẹp, không thể so bì được với ba người vợ của ngươi sao?”
“Không không, thưa Công Chúa, nàng cho dù không phải là Công Chúa đi chăng nữa, thì vẫn vô cùng xinh đẹp, Công Chúa chính là tiên nữ trên thượng giới biến thành, đẹp đến không thể nào diễn tả nổi, ba người vợ của vi thần chẳng qua chỉ là con nhà thường dân, làm sao có thể so bì được với tiên nữ giáng trần cơ chứ.”
Trường Công Chúa nửa cười nửa không, nheo mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi nói xem ta đẹp như thế nào?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm trong bụng, ngươi thì đẹp cái quỷ gì cơ chứ, ta cũng có cưới ngươi đâu cơ chứ. Trong lúc hắn đang tìm những từ ngữ đại loại như hoa nhường nguyệt thẹn để khen nàng, nhưng đột nhiên một luồng gió lạnh thổi đến, bất giác cảm thấy lạnh gáy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tại đường chân trời những đám mây xám, biến thành hàng nghìn hàng vạn đám mây quấn quanh ngọn núi ẩn hiện bên trong.
“Lại bắt đầu rơi tuyết rồi!” Đỗ Văn Hạo vội vã chuyển đổi đề tài nói chuyện, chỉ ra phía chân trời nói: “Trường Công Chúa nhìn kìa, trận bão tuyết này e rằng sẽ lớn lắm, chúng ta phải nhanh chân tìm chỗ tránh bão tuyết mới được!”
Trường Công Chúa nhếch mép nói: “Ngươi đúng là tên nho sinh trói gà không chặt, chỉ là một trận bão tuyết vớ vẩn thôi mà, sợ cái gì chứ!”
Đỗ Văn Hạo cũng chưa trải qua trận bão tuyết nào bao giờ cả, nên cũng không thể hiểu rõ độ nguy hiểm của nó, nhưng hắn lại cứ vô cớ cảm nhận thấy sự sợ hãi khủng khiếp tràn khắp cơ thể, thấp giọng nói: “Công Chúa! Bão tuyết không nên khinh thường, Công Chúa lại mặc ít như vậy, hơn nữa còn vừa mới rơi xuống nước, e rằng...”
“Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì chứ! Đồ nhát gan, đồ thỏ đế! Thôi được rồi! Ta nghe lời của ngươi! Chúng ta mau mau đi tìm nơi trú ngụ tránh bão tuyết nhanh lên! Đi!” Công Chúa quất ngựa phi luôn lên trước, Đỗ Văn Hạo cũng vội vã theo sau.
Bọn họ cùng phóng người phi ngựa tiến thẳng lên phía trước thêm mấy dặm.
Trong lúc đang phi ngựa, Đỗ Văn Hạo đột nhiên cảm thấy lành lạnh trên má, đưa tay lên sờ thì hắn phát hiện ra đó chính là mấy bông tuyết đọng trên mặt của hắn, thì ra trời bắt đầu rơi tuyết rồi!
Tuyết mới bắt đầu rơi, tung bay trong gió, rất nhanh sau đó gió cũng bắt đầu nổi lên, gió càng lúc càng to kèm theo những bông tuyết lạnh lẽo phất thẳng vào mặt, làm cho người ta có cảm giác đau buốt vô cùng. May mà bọn họ phi ngựa trên đường lớn, nên không lo lạc đường, nhưng do gió tuyết to quá làm cho tốc độ của bọn họ bị hạn chế đi rất nhiều.
Sau khi phóng ngựa sang phía tây được hai canh giờ, thì cũng đã đến giờ ngọ, bọn họ đi đến một cái đồi, địa hình bắt đầu gập ghềnh, nhấp nhổm, càng tiến về phía trước thì địa hình càng lúc càng dốc hơn.
Trên đường đi bọn họ cũng đi qua mấy cái thôn, nhưng đều quá cũ, Trường Công Chúa không chịu tạm thời tá túc ở đây, cứ muốn tìm những thôn khác to đẹp hơn.
Thế nhưng, bọn họ nhận ra được một điều đó là cơ hội một khi tuột khỏi tay thì sẽ không quay lại được nữa, sau khi đi qua những cái thôn cũ kỹ cuối cùng, thì trước mắt chỉ còn một màn tuyết trắng xóa, thêm một lúc nữa, trời bắt đầu tối dần lại, bọn họ không còn gặp được một cái thôn nào khác nữa, thậm chí cũng chẳng gặp được một người đi đường nào nữa.
Địa thế dốc ngược, gió tuyết càng lúc càng to, tuyết thì càng lúc càng dầy, bốn bề mênh mông bát ngát một màu trắng bạc.
Trời sắp tối rồi, bão tuyết ngập trời thế này, đi vào đoạn đường bị ngập bởi tuyết này vô cùng nguy hiểm, Đỗ Văn Hạo và tùy tùng nhắc nhở Trường Công Chúa mau mau tìm chỗ cắm trại để tránh bão tuyết.
Mọi người giờ này đều hối hận vì đã không vào trong cái thôn cuối cùng đó tạm trú, nhưng xem ra không có ai có ý quay lại đó cả. Nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn bọn họ liền tìm đến một một khu rừng tùng bách bên cạnh vực núi để cắm trại dừng chân nghỉ ngơi, ba cái lều liền được dựng lên ở đó, hai cái lều to và một cái lều nhỏ, lều to dành cho Công Chúa, lều nhỏ dành cho Đỗ Văn Hạo, còn chiếc lều to nữa là dành cho lũ tùy tùng cùng chui vào trong đó trú ngụ, sau đó còn sắp xếp người đi tuần, đề phòng bị cướp hoặc thú hoang tấn công.
Gió tuyết quá lớn, không thể nào nổi lửa lên được, bốn chân của lều đều được buộc chặt vào dưới gốc cây tùng để tránh không bị gió thổi bay mất, may mà lần đi này mọi người đều chuẩn bị rất đầy đủ, bọn họ đều mang cây đèn chống gió, cây đèn này có khả năng chống gió cực tốt, rất thích hợp cho việc đi chơi dã ngoại ngoài trời.
Ba cái lều đều treo đèn chống gió lên, bọn tùy tùng liền đem lương khô và nước dùng đến cho Công Chúa và Đỗ Văn Hạo dùng.
Đỗ Văn Hạo ngồi trong lều, đem chăn cuốn quanh mình, để mặc quần áo dày dép không thèm cởi ra, cứ thế há miệng ra mà ăn lương khô với nước trắng, hắn cởi mũ quan buộc trên đầu mình xuống, rồi quấn một chiếc khăn xung quanh đầu, sau đó cuộn tròn người lại nhắm mắt ngủ ngon lành.
Bên ngoài gió thổi vù vù, mặc dù căn lều chắn gió khá tốt, nhưng vẫn có những bông tuyết lọt vào bên trong qua những khe hở, nên chỉ một lúc sau chiếc chăn quấn quanh người hắn đã bị phủ trắng xóa hết cả.
Không còn cách nào khác, Đỗ Văn Hạo liền ngồi dậy giũ sạch tuyết xuống, nếu không tuyết tan ra thành nước sẽ làm ướt hết cả chăn, như vậy sẽ không giữ ấm được nữa, và hắn sẽ bị nhiễm lạnh nghiêm trọng. Đỗ Văn Hạo vừa nằm xuống được thêm một lúc nữa thì hắn phát hiện ra rằng hắn càng nằm càng thấy lạnh, bèn mở mắt tỉnh dậy, thì lại thấy tuyết đã lại phủ kín cái chăn của hắn rồi, hắn tức đến phát điên lên, trong bụng hắn thầm nguyền rủa Công Chúa không tiếc lời, nếu không vì Công Chúa thì bây giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường ấm cúng ôm lấy vợ mình thủ thỉ, làm gì có chuyện phải nằm chết lạnh ở cái nơi chết tiệt này.
Đỗ Văn Hạo không thể cứ mãi nằm một lúc lại phải thức dậy phủi tuyết như vậy, nên hắn phải nghĩ ra một cách giải quyết triệt để chuyện này mới được.
Đỗ Văn Hạo liền đứng dậy mở cái nút ở tấm rèm che của tấm lều ra, gió lạnh và tuyết liền cùng một lúc ùa hết vào bên trong, tạt vào mặt của hắn làm cho hắn suýt tý nữa thì chết sặc, Đỗ Văn Hạo liền chụp lấy chiếc rèm, chân trụ vững xong rồi lại thò đầu của hắn ra bên ngoài xem xét tình hình.
Khi hắn thò đầu ra ngoài thì phát hiện bên ngoài bây giờ tối om như mực, cho dù cảnh vật xung quanh đây được bao bọc bởi một màu trắng huyền ảo, nhưng lại không hề có một chút phản quang nào cả, bốn bề đều là rừng cây tùng bách, ánh sáng vô cùng yếu ớt, cộng thêm gió tạt phần phật làm cho hắn không thể nhìn rõ được mọi vật xung quanh.
Mặc dù tình cảnh lúc này vô cùng hiểm nghèo, nhưng hắn vẫn cởi thêm mấy nút rèm buộc ở cửa lều của mình ra, sau đó khom người chui ra ngoài, Đỗ Văn Hạo bò lổm ngổm dưới đất, dùng tay hất hất tuyết trên mặt đất, tìm mấy viên đá để chặn khe hở của chiếc lều lại, hắn vừa mới bò ra ngoài được một lúc thì tuyết đã rơi dầy xuống nơi chân hắn cao đến mắt cá chân, trời thì tối, Đỗ Văn Hạo lại không rành nơi này nên hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được một hòn đá vừa ý, không phải là viên to quá hắn không vác được, thì cũng là do nhỏ quá không đủ độ.
Lúc này, thị vệ phụ trách tuần tra đảm bảo an toàn nghe thấy những tiếng lạch cạch phát ra liền lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
“Là ta đây!” Đỗ Văn Hạo đang bực mình tìm không ra viên đá nào, sẵng giọng đáp lại.
“Ồ, thì ra là Đỗ đại nhân, đại nhân có chuyện gì vậy?”
“Lều của ta ép không tốt, tuyết cứ thế mà bay vào trong lều! Chăn của ta bị tuyết phủ kín lên ướt hết cả, ta chui ra ngoài này tìm mấy viên đá để ép lều xuống che mấy cái khe hở đó.”
“Vậy hả, vậy để tại hạ giúp đại nhân.”
Gã thị vệ này suy cho cùng cũng là xuất thân là quân nhân, nên rất nhanh hắn đã tìm được mấy viên đá đến ép lều của Đỗ Văn Hạo xuống lấp hết mấy khe hở.
Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng cám ơn, sau đó để gã thị vệ đó tiếp tục công việc tuần tra của mình, khi hắn định chui vào lều của mình ngủ tiếp thì phát hiện ra cách đó không xa ánh đèn le lét từ lều của Công Chúa phát ra, vô cùng yếu ớt, chiếc lều của Công Chúa cũng bị gió thổi tung mấy góc lều, e rằng bây giờ cũng bị tuyết bay vào trong không ít, nên Đỗ Văn Hạo liền nghĩ rằng nên tìm thêm mấy viên đá ép lều xuống giúp nàng, nên hắn quyết định đi ra bên đó xem sao.
Đỗ Văn Hạo đi đến bên lều của Công Chúa thấp giọng gọi nàng: “Trường Công Chúa! Trường Công Chúa!”
“Ừ….”
Trong lều vang lên tiếng rên khe khẽ.
Đỗ Văn Hạo giật mình định đưa tay lên cởi nút buộc rèm cửa của chiếc lều bước vào, nhưng lại thu tay về, bên trong đó là Công Chúa, em gái của Hoàng Thượng không nên tự do xông vào bên trong như thế được.
Lúc này trong lều lại vang lên hai tiếng rên khe khẽ, hình như đang kêu gọi điều gì đó nghe không rõ, lần đi săn này Trường Công Chúa không đem theo thị tỳ thân cận của mình, bên cạnh nàng giờ đây toàn là nam nhân, nên chỉ có thể tự mình chăm sóc mình mà thôi.
Đỗ Văn Hạo nghe tiếng kêu của nàng có vẻ khác thường, Trường Công Chúa ban ngày bị ngã từ khoảng cách một trượng cao xuống vỡ nát cả mặt băng rồi rơi vào trong hố băng hôn mê bất tỉnh, lẽ nào lại bị bệnh rồi sao? Đỗ Văn Hạo lại lớn tiếng gọi thêm mấy câu nữa, nhưng vẫn chỉ nghe thấy tiếng của Công Chúa rên rỉ, không nghe được câu trả lời nào cả.
Đỗ Văn Hạo quyết định dù sao thì hắn cũng đã ngắm hết cả cơ thể của Công Chúa rồi, hơn nữa trong đêm gió tuyết bão bùng thế này, nàng cũng không thể nào cởi hết quần áo mà đi ngủ được. Nên hắn không câu nệ gì nữa, cứu người là trên hết!
Khi Đỗ Văn Hạo vừa đưa tay lên cởi nút buộc của cái rèm thì phát hiện ra không thể nào cởi ra được, hiển nhiên là Công Chúa trước khi đi ngủ còn buộc cả nút phía bên trong lều nữa, Đỗ Văn Hạo không còn cách nào khác chỉ còn biết mỗi một cách là cúi xuống vén chân lều lên chui vào phía trong.
Ngay giữa túp lều có treo một chiếc đèn chống gió, ánh đèn mờ ảo le lói đung đưa mỗi khi một đợt gió nổi lên hất những bụi tuyết bay vào bên trong, trên nền đất đã được trải một tấm thảm chống nước, chống ướt, trên đó có một chiếc chăn đang được cuộn tròn bởi thân hình của một người, chỉ hở ra mỗi bộ tóc xõa ra bên ngoài, bên trên được phủ đầy một màu tuyết trắng, trông như là tóc của bạch pha ma nữ (con quỷ tóc trắng xinh đẹp) vậy. Hình thù thêu trên chiếc chăn bây giờ đã bị tuyết bay vào qua các khe hở trong lều che phủ hết cả.
Đỗ Văn Hạo lại lên tiếng gọi Công Chúa hai tiếng nữa, nhưng vẫn chỉ là những tiếng rên rỉ vọng ra từ trong chăn trả lời hắn.
Đỗ Văn Hạo cuống cuồng, vội vàng đập đập vào chăn để tuyết rơi hết xuống, sao đó giở một góc trên chăn của Công Chúa lên xem xét, cuối cùng hắn cũng trông thấy mặt của Công Chúa, trong ánh đèn hiu hắt mặt nàng hiện lên vàng lợt, nhạt nhòa, hai mắt nhắm nghiền, môi trắng nhợt run lên bần bật, hai tay ôm chặt ở trước ngực, thân hình mềm mại của nàng run lên từng hồi.
Đỗ Văn Hạo lay lay Công Chúa gọi: “Trường Công Chúa! Công Chúa bị làm sao vậy?”
Trường Công Chúa lúc này mới chầm chậm mở hai mắt ra run run đáp: “Đau quá, đầu ta đau quá, ta muốn nôn…Lạnh quá, lạnh quá!”
Đầu đau? Buồn nôn? Lạnh cóng? Đỗ Văn Hạo chợt nghĩ đến hiện tượng chảy máu trong não! Rất nhanh hắn lập tức gạt luôn ý nghĩ vừa rồi của hắn đi, bởi vì Công Chúa vẫn trả lời các câu hỏi của hắn một cách chính xác, điều đó chứng tỏ rằng nàng vẫn rất tỉnh táo, điều này không phù hợp với triệu chứng bị chảy máu trong não chút nào, hơn nữa từ khi trời còn chưa tối, hắn cũng đã kiểm tra kỹ càng vùng đầu của Công Chúa rồi, cũng không phát hiện ra có vết tích bị ngoại thương nào cả.
Hắn hồi tưởng lại tình huống ban sáng nay, Trường Công Chúa trượt chân ngã xuống thì chân nàng chạm vào mặt băng trước, chứ không phải đầu chạm xuống trước, vậy nên khả năng đầu bị chấn thương dẫn đến chảy máu bên trong có vẻ không hợp lý lắm.
Sau khi hắn cứu Công Chúa lên bờ rồi tỉnh lại, tuy nàng có nói đầu bị đau, sau đó lại không nhắc đến nữa, nhưng thần chí vẫn không được tốt cho lắm, có lẽ nàng vẫn chưa dứt cơn đau đầu ban sáng, mà chỉ cố chịu đựng đến tận bây giờ.
Đỗ Văn Hạo lại nhớ lại từ lúc Công Chúa bị rơi xuống hố băng đến lúc hắn cứu nàng ra khỏi đó, thời gian chỉ xảy ra trong vòng trên dưới một phút, trong một thời gian ngắn như vậy, thì theo lẽ thường người sắp bị chết đuối không thể nào bị ngạt nước mà hôn mê bất tỉnh được. Nhưng khi hắn nhẩy xuống nước thì Trường Công Chúa đã bị hôn mê rồi, và còn chìm sâu xuống dưới đáy không động đậy gì nữa, những người bị chết đuối thông thường phải ba phút trở lên mới bị chết ngạt, điều này chứng tỏ rằng Công Chúa bị hôn mê không phải do ngạt nước mà là do chấn thương sọ não!
Chấn thương sọ não có thể do đầu bị va đập mạnh, hay bị vật nào đó đập mạnh vào đầu mà ra, mà cũng có thể là do khi bị ngã xuống hố băng, thì lực va chạm của hông, chân vào mặt băng đủ lớn cũng có thể dẫn đến chấn thương sọ não, trường hợp này thì phần đầu của người bị ngã rõ ràng không bị va đâp, nhưng vẫn bị chấn thương sọ não, như vậy có thể phán đoán rằng Công Chúa bị chấn thương sọ não có thể là do bị ngã xuống lực va đập vào chân quá mạnh mà thành.
Tây Y chữa trị chấn thương sọ não không có phương pháp nào hiệu quả cả, nhưng Trung Y thì rất có ưu thế trong vấn đề này, thông thường thì hay kê bài thuốc có tên Bình Gan Hóa Đàm, Tiềm Dương Tức Phong Thang, Đỗ Văn Hạo rất thích cho thêm Đới Hách Thạch vào bài thuốc này, sau đó đun một số lượng lớn lên dùng dần dần, bài thuốc này chủ yếu là lấy cái cốt bên trong thuốc để chữa trị, hiệu nghiệm vô cùng.
Nhưng lần đi săn này quá vội vã, hắn chỉ đem theo hộp thuốc trong đó chỉ có những vật dụng dùng để sơ cứu tạm thời, không có một phương thuốc chuyên dụng nào cả, nên dĩ nhiên cũng chẳng có vị thuốc tên Đới Hách Thạch.
Đỗ Văn Hạo đứng đó tính toán một hồi, rồi lại tỉ mỉ kiểm tra cẩn thận các vị thuốc có trong hòm thuốc của mình, nhưng không có một vị thuốc nào có thể thay thế Đới Hách Thạch được cả.
Lúc này Công Chúa lại run lên cầm cập, nàng đưa tay nắm lấy góc chăn bị Đỗ Văn Hạo mở ra rồi đắp lại lên trên đầu, miệng không ngừng rên rỉ: “Lạnh quá! Lạnh quá!”
Đỗ Văn Hạo đưa tay thò vào trong chăn sờ lên trán của Công Chúa xem xét, hắn thất kinh, đầu của Công Chúa bây giờ đang nóng bỏng như một hòn than vậy.
Sốt! Cảm lạnh! Chắc chắn là lúc Công Chúa rơi xuống hố băng bị nhiễm lạnh nên bị ngoại cảm phong hàn đây mà!
Ngoại cảm phong hàn là một loại bệnh thông thường, nhưng cũng vì là một bệnh thông thường, nên có cần đến bất kỳ loại thuốc nào thì trong tiệm thuốc đều có bán cả, hơn nữa bệnh cảm lạnh cũng không phải là bệnh cấp tính, nên trong hòm thuốc của hắn mang theo lúc này cũng không chuẩn bị loại thuốc đó.
Nếu như bây giờ không phải đêm tối gió tuyết bão bùng thì chuyện này không thể nào gây khó dễ cho Đỗ Văn Hạo được, hắn chỉ cần chạy ra ngoài vài vòng một cái là có thể hái về cả nắm thuốc để trị bệnh ngoại cảm phong hàn của Công Chúa, nhưng bây giờ ngoài bão tuyết ra lại còn một bầu trời tối đen như mực thế này, bảo Đỗ Văn Hạo biết tìm nó ở đâu bây giờ cơ chứ.
Xem ra, chỉ còn mỗi một cách là dùng kim châm cứu giảm đau để trì hoãn căn bệnh mà thôi.
Đỗ Văn Hạo liền chui ra khỏi lều của Công Chúa đi về phía lều của mình, hắn lôi hòm thuốc của mình ra rồi lấy mấy cây kim châm cứu cho Công Chúa.
Được một lúc lâu sau, Công Chúa đã thấy đỡ đau đầu, tuy nàng vẫn cảm thấy buồn nôn khó chịu, nhưng cũng đã có thể mở được mắt ra, nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt: “Đa tạ Đỗ đại nhân!”
“Trường Công Chúa! Công Chúa thấy trong mình thế nào rồi?”
Hàm răng của Trường Công Chúa đập vào nhau kêu lạch cạch: “Đau đầu cũng đỡ một chút rồi, nhưng vẫn buồn nôn khó chịu, và bây giờ ta đang rất lạnh”
Lúc này bên ngoài kia bão tuyết vẫn đang thổi lên từng trận làm cho căn lều cũng phải xiêu xiêu vẹo vẹo theo, những đốm tuyết thổi vào trong rất nhanh đã bám đầy lên mọi vật ở bên trong căn lều, bao gồm cả Đỗ Văn Hạo.
Trường Công Chúa thì lạnh cóng co rúm người lại, cuộn tròn trong cái chăn của mình.
Đỗ Văn Hạo cũng bị lạnh cóng hết cả tay chân, hắn trông Công Chúa càng ngày càng yếu, sốt càng lúc càng cao, nếu cứ thế này mãi chỉ e bệnh tình của Công Chúa sẽ ngày càng nặng thêm, phải nghĩ ra cách nào giữ ấm cho nàng mới được.
Đỗ Văn Hạo cắn môi hét lớn lên một tiếng: “Trường Công Chúa, vi thần không phải là dở trò hạ cấp, đê tiện với người nhưng hiện giờ không có thuốc, vi thần cũng hết cách rồi, chỉ còn mỗi cách là chui vào cùng với người để giữ ấm!” Sau đó Đỗ Văn Hạo rũ sạch tuyết trên người hắn, mở chăn ra rồi chui tọt luôn vào trong, hắn dang tay ra ôm chặt Công Chúa vào trong lòng mình.
Thân hình của Công Chúa bây giờ căng cứng, co rúm trong lòng của hắn, còn mặt của nàng thì áp sát vào mặt của hắn.
Đỗ Văn Hạo cảm giác được thân hình của Công Chúa đang run lên từng chập trong lòng của hắn như một con gà vừa được lôi ra từ thùng nước vậy, trong lòng của hắn bất giác cảm thấy thương Công Chúa vô cùng, hắn đưa tay quấn chăn cẩn thận, rồi ôm ghì lấy nàng.
Được một lúc sau Trường Công Chúa miễn cưỡng nở một nụ cười với hắn nói: “Ài, ngươi cứ ôm ta như vậy thì tính thế nào đây?”
“Vi thần sợ Công Chúa lạnh cóng chết mất! Công Chúa đang bị sốt! Trong hộp thuốc của thần cũng không có thuốc, bên ngoài cũng không hái được thuốc nữa, không ôm Công Chúa thì còn cách nào khác nữa đâu? Nếu Công Chúa không thích thì vi thần đi vậy!”
Trường Công Chúa càng ôm vào eo của hắn chặt hơn nữa, hứ lên một tiếng: “Hứ! Ngươi lại chả thích quá còn lắm chuyện nữa!”
“Vi thần sao mà dám cơ chứ! Nàng là Công Chúa, vi thần làm sao dám dở trò gì với Công Chúa, lẽ nào vi thần chán sống rồi sao? Hoàng Thượng mà biết chuyện e rằng đầu của vi thần không còn nữa rồi!”
Công Chúa thấp giọng đáp: “Ta không nói cho Hoàng Thượng biết là được chứ gì.”
Câu nói này của Công Chúa rất dễ làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung, Đỗ Văn Hạo bất giác cảm thấy máu nóng trong người cuồn cuộn dâng trào, hắn có cảm giác cái gì đó đang dần dần ngóc dậy, Đỗ Vạo Hạo thất vía vội vã cong cái mông mình ra đằng sau một chút.
Nhưng không ngờ khi Đỗ Văn Hạo cong mông của hắn lại thì Công Chúa lại cứ dấn người áp tới ôm chặt lấy, nàng ngước đầu lên nói: “Đừng động đậy! Ta lạnh quá!”
Trong chăn lúc này, đôi mắt phượng của Công Chúa hờ khép, mặt ửng đỏ, hơi thở từ cái miệng anh đào của nàng phả ra thơm mát, khuôn mặt nóng bừng, đôi môi nhỏ xinh của nàng cứ thế áp vào mặt của Đỗ Văn Hạo, hắn bất giác muốn hôn lên đôi môi đó một cái.
Đúng lúc này, một luồng gió tuyết vù vù thổi đến, làm cả chiếc lều bị lật hết lên cả, hai người đang cuốn người trong chăn lúc này đã trơ trọi giữa màn đêm, chiếc đèn chống gió lúc này đã bị thổi bay đi mất, may mà chiếc chăn của hai người được Đỗ Văn Hạo cuốn rất chặt nên mới không bị gió quấn bay đi.
Từ xa vọng đến tiếng chó sủa vang trời, và tiếng của bọn tùy tùng thét gọi: “Trường Công Chúa! Đỗ đại nhân! Hai người đang ở đâu vậy?”
Đỗ Văn Hạo gắng hết sức ngóc đầu dậy, nheo mắt nhìn ra xa phía trước bầu trời đen như mực không trông thấy một ai cả, từ tiếng thét gọi của bọn tùy tùng vọng lại thì bọn chúng có thể ở phía ngoài căn lều bọn chúng, có lẽ lều của bọn chúng cũng bị gió thổi văng đi mất rồi, vậy nên bọn chúng mới vội vã đi tìm Công Chúa và Đỗ Văn Hạo, theo tình hình này thì căn lều của Đỗ Văn Hạo cũng bị cuốn theo chiều gió luôn rồi.
Đỗ Văn Hạo thét to lên trả lời: “Bọn ta ở đây! Ta và Công Chúa đều bình an cả! Trường Công Chúa bị bệnh rồi, lều cũng bị thổi bay mất rồi, mấy người mau đi tìm nó về nhanh lên!”
Bọn tùy tùng nghe xong liền đáp lại, rồi thuận theo chiều gió đi tìm lều về.
Trong đêm gió tuyết bão bùng này, không thể nào thắp đèn lên, nên Đỗ Văn Hạo cũng khá yên tâm là bọn tùy tùng không thể nhìn thấy hắn đang ôm lấy Công Chúa cùng chui trong một cái chăn ngủ với nhau, Đỗ Văn Hạo lại cuốn chăn lên nhét luôn đầu của Công Chúa xuống phía dưới, như vậy thì bọn tùy tùng có lại gần cũng không thể nào trông thấy Công Chúa được nữa.
Được một lúc sau, bọn tùy tùng cất giọng từ nơi cách đó không xa vọng lại: “Đỗ đại nhân! Không tìm thấy lều bạt đâu nữa cả, không biết bị gió cuốn đi đằng nào mất rồi, lều bạt của bọn tại hạ cũng bị thổi bay đi mất rồi!”
Đỗ Văn Hạo thất vọng tràn trề, thôi thế là chết cả nút rồi, trời bão tuyết, gió to như thế này nếu không có lều bạt để tránh gió thì chắc chắn sẽ phải bỏ xác lại nơi này mất.
Công Chúa nằm trong lòng hắn lúc này cũng cựa quậy một cái, có lẽ bị bít kín quá nên cảm thấy khó chịu, nàng thò đầu ra ngoài lo lắng hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
Đỗ Văn Hạo nghiến răng nói: “Còn làm thế nào nữa, chúng ta phải đi ngược trở lại vào mấy cái thôn ở đó mà ở nhờ thôi, nếu không thì chúng ta sẽ chết cóng ở đây mất!”
“Ừm! Thế cũng được!”
“Công Chúa nhớ cuốn chặt cái chăn vào, chăn có thể chống gió lạnh, chờ chút nữa vi thần sẽ đỡ người lên ngựa!”
Đỗ Văn Hạo chui ra khỏi chăn, lớn tiếng dặn dò mọi người dắt ngựa đến, rồi đi ngược lại tìm mấy cái thôn ở nhờ.
Lúc này, bão tuyết cũng đã ngưng thổi một chút, khi bọn tùy tùng lần dò theo ánh sáng phản xạ từ băng tuyết dắt ngựa đến cho Đỗ Văn Hạo và Công Chúa, thì lúc này Đỗ Văn Hạo cũng đã bế bổng chiếc chăn cuốn chặt Công Chúa ở trong đó lên, rất nhanh hắn đã đưa Công Chúa đặt thẳng lên lưng ngựa.
Trường Công Chúa ngồi trên lưng ngựa, thân hình lắc lư trong gió, chiếc chăn quấn quanh nàng rất nhanh đã bị tuột rồi rơi luôn xuống đất.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Công Chúa bị bệnh rất nặng, e rằng không thể cưỡi ngựa được, thôi để ta cưỡi cùng với Công Chúa vậy!”
Đám tùy tùng nghe xong liền vội vã đỡ Đỗ Văn Hạo lên ngựa của Công Chúa, hắn ngồi phía trước, còn Công Chúa thì ngồi đằng sau ôm vào eo của hắn, sau đó dùng một sợi dây cột chặt chiếc chăn lẫn công chúa dính hẳn vào người của Đỗ Văn Hạo.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, thì hai tên tùy tùng đi trước dò đường, còn ba đứa khác thì đi đằng sau chặn hậu, Đỗ Văn Hạo và Công Chúa thì đi ở giữa.
Sau khi ra khỏi khu rừng tùng bách quay trở lại đường lớn, ánh sáng lúc này cũng đã rõ hơn một chút, bão tuyết vẫn gào rú ghê rợn, con đường núi giờ đây lấp đầy tuyết, không thấy đường biên đâu nữa, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là cũng có thể trượt chân ngã xuống sườn núi như chơi.
Đám tùy tùng đều xuống dắt ngựa đi cẩn thận dò dẫm từng tí một, một tên tùy tùng còn đích thân đến trước ngựa của Đỗ Văn Hạo nắm lấy cương dẫn đi cho chắc ăn.
Bão tuyết giờ đây càng lúc càng to, thỉnh thoàng lại gào rú lên những tiếng vù vù ghê rợn, những viên đá nhỏ lẫn tuyết bị gió thổi cuốn lên đập vào mặt đau rát vô cùng. Đường đi bây giờ rất khó đi, trong cơn cuồng nộ của bão tuyết thân hình của Đỗ Văn Hạo giờ đây cũng bị tê cóng hết cả.
Đoàn người đi được tầm hai canh giờ, thì gió tuyết càng lúc càng to, làm cho người ta không thể nào nhìn rõ đường đi, nên đành phải dừng chân chờ đợi.
Đúng vào lúc này, thì một cành cây bị gió tuyết thổi gãy rời, cuốn vào trong gió bay thẳng về phía Đỗ Văn Hạo, chọc đúng thẳng vào mắt của con ngựa hắn đang cưỡi phía dưới.
Ngựa bị cành cây chọc thẳng vào mắt đau đớn hý lên một tiếng dài chồm thẳng người lên, Đỗ Văn Hạo và Công Chúa suýt nữa thì bị hất bay xuống dưới lưng ngựa, may mà Đỗ Văn Hạo bám chặt vào lưng ngựa, còn Công Chúa cũng được buộc khá chắc ở phía sau lưng của hắn.
Còn tên tùy tùng dắt cương ngựa của Đỗ Văn Hạo thì không kịp phòng bị, đã bị con ngựa hí lên một tràng giật phăng dây cương trong tay của hắn, hắn thất kinh vội vã bay người chộp lại nhưng đã quá muộn, con ngựa chiến chồm lên phóng như điên dại xuống phía dưới.
Dãy núi này cũng không được cao cho lắm, giống như một cái đồi vậy, độ dốc của cái núi này cũng không cao, nên con ngựa chiến phóng nước đại như vậy cũng không dễ bị ngã văng xuống phía dưới chân núi.
Sự việc bất ngờ này làm cho mấy tên tùy tùng không kịp ra tay ngăn chặn, trong lúc bọn chúng chưa kịp định thần thì con chiến mã đã phóng đi như mũi tên mất dạng ngay trước mũi bọn chúng.
Mấy tên tùy tùng hồn bay phách lạc vội vã phóng ngựa hò hét đuổi theo, bọn chúng ồ ạt phóng theo xuống chân núi, kêu gào đến khản cả cổ nhưng trừ những tiếng gào rú của bão tuyết ra, thì không có một tiếng người nào trả lời bọn chúng cả.
Vết chân ngựa của bọn tùy tùng để lại in dầy đặc trên tuyết, do vậy không thể nào tìm ra được đâu là vết chân ngựa của Đỗ Văn Hạo, hơn nữa trời bão tuyết to lớn như thế này chẳng mấy chốc vết chân ngựa cũng sẽ bị gió tuyết thổi bay, hoặc che lấp hết cả. Bọn tùy tùng bèn sử dụng chó săn truy tìm, nhưng gió tó như vậy, mùi vị của Đỗ Văn Hạo cũng theo gió tan biến đi đâu mất, mấy con chó săn chỉ còn mỗi cách nghển cổ lên sủa bậy, mà không biết làm cách gì nữa cả.
Đỗ Văn Hạo lúc này nắm chắc lấy yên ngựa, hắn không còn có thể đưa tay ra bảo vệ Công Chúa được nữa, hắn chỉ còn biết mỗi một cách là cầu nguyện cho sợi dây buộc trên người Công Chúa đủ chắc chắn để cho nàng không bị văng xuống.
Con ngựa chiến của Đỗ Văn Hạo lúc thì chạy thẳng lên dốc núi, lúc thì cúi người như đi vào hang núi, trong bóng tối phi đi như bay.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương