Tống Y
Chương 256
Trị liệu các loại bệnh tắc ruột, biện pháp Trung y có không nhiều, còn nếu như ruột bị hoạt tử, thì đành phải tiến hành cắt ruột.
Hiện tại hài tử đã xuất hiện triệu chứng bị sốc, nói chính xác là tình huống đã rất nguy kịch. Đã mắc loại bệnh này, cho dù có tìm Tiền Ất tới thì lão cũng chưa chắc có thể nghĩ ra dụng phương nào cao minh hơn những đại phu nhi khoa này. Huống chi lúc này còn không biết tìm lão ở đâu.
Đỗ Văn Hạo quyết đoán kịp thời, quyết định phẫu thuật chỉnh phục (chỉnh sửa và khôi phục) bệnh lồng ruột cho hài tử! Nhưng, mổ bụng liệu thương không phải như là dùng thuốc, uống một thang thuốc cho dù không trị được, người bị chết thì bình thường vẫn được người ta chấp nhận, nhưng mổ bụng liệu thương là phương pháp trị liệu có tính tổn thương, phải mổ bụng ra mới được, đặc biệt là hài tử còn nhỏ như thế này, trị khỏi thì không sao, nếu không trị được thì e rằng sẽ bị người ta hoài nghi là cố ý mưu sát. Đỗ Văn Hạo đã từng gặp loại chuyện này, tuyệt đối không thể lỗ mãng, đây là hoàng tử, càng phải cẩn thận hơn.
Đỗ Văn Hạo nói với Lâm Tiệp Trữ: "Nương nương, bệnh của Tiểu Hoàng tử là tắc ruột, đây là một loại bệnh rất nguy hiểm, tất cả thái y đều khám qua rồi, thuốc cũng dùng rồi nhưng không có hiệu quả gì cả. Tiểu hoàng tử hiện tại bệnh tình rất nghiêm trọng, nếu không nghĩ ra biện pháp, e rằng sẽ không trụ được lâu đâu! Vi thần có một biện pháp có lẽ có thể chữa được bệnh của tiểu hoàng tử, nhưng..."
Lâm Tiệp Trữ toàn thân run bắn, nắm lấy tay Đỗ Văn Hạo: "Vân Phàm! Ngươi giúp ta cứu nhi tử của ta đi! Nhất định phải cứu nó! Cầu xin ngươi đó! Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi! Cầu xin ngươi đó!"
Đỗ Văn Hạo vỗ nhè nhẹ lên bàn tay nàng ta: "Đừng gấp, xin nghe vi thần nói, hiện tại biện pháp duy nhất có thể chữa cho hài tử chính là mổ bụng liệu thương!"
Hả? Lâm Tiệp Trữ kinh hô một tiếng, cả người giống như bị đóng băng.
Nàng ta từng nghe nói Đỗ Văn Hạo thiện trường mổ bụng liệu thương, cũng từng nghe nói thần kỹ này chỉ có cổ đại thần y Hoa Đà mới biết, cũng biết là loại y thuật này là mổ bụng bệnh nhân ra, sau khi chữa khỏi bệnh thì khâu lại. Phương pháp trị liệu này chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người ta phải sợ hãi rồi. Trước đây nàng ta rất kính ngưỡng thần kỹ của Đỗ Văn Hạo, nhưng khi chân chính phải dùng biện pháp này để chữa cho nhi tử còn nhỏ của mình, không thể không khiến Lâm Tiệp Trữ do dự.
Dẫu sao thì Tống Triều không phải là xã hội hiện đại có trình độ khoa học phát triển, loại đại phẫu thuật như mổ bụng mổ đầu là chuyện rất tầm thường. Người thời này trị bệnh đều dùng thuốc thang, chỉ có trị mụn nhọt trên da mới dùng dao cắt, từ trước đến giờ chưa nghe ai nói mổ bụng trị bệnh cả, càng không có ai thấy qua, chỉ ghi trên sách là Hoa Đà thời Đông Hán biết loại kỹ thuật này mà thôi.
Cho nên không thể không khiến người ta hoài nghi biện pháp này thực sự có hữu hiệu hay không.
Ngày xưa Tào Tháo đau đầu, Hoa Đà chính là nói muốn phẫu thuật đầu cho lão, cuối cùng bị Tào Tháo chặt đầu. Danh y một đời mà lại chết một cách hồ đồ như vậy. Từ đó có thể thấy sự sợ hãi của cổ nhân đối với loại thủ thuật này, mình không thể giẫm lên vết xe đổ của Hoa Đà được.
Cho nên Đỗ Văn Hạo quyết định trước tiên phải xây dựng được lòng tin của Lâm Tiệp Trữ đối với mình, nhưng không thể nói thái quá và cũng không thể nói cam đoan, để tránh một khi phẫu thuật xảy ra sơ xuất thì mình lại chuốc họa vào thân.
Hắn cố gắng dùng khẩu khí kiên định để nói: "Nương nương, người chắc đã nghe nói rồi, thuật mổ bụng liệu thương là tuyệt kỹ mà chỉ có mình vi thần biết, vi thần ở Ngũ Vị đường dược phô có một phòng phẫu thuật chuyên môn, thời gian trước đây đã dùng thuật mổ bụng liệu thương để chữa cho mấy chục bệnh nhân, toàn bộ đều khỏi, không hề xảy ra một ca tử vong nào! Trong đó còn bao gồm cả mẫu thân của Khảo công ti lang trung Chiêm Đề Chiêm đại nhân, nhi tử của Khai Phong phủ bộ khoái Đổng Bằng cùng với Tĩnh Từ sư thái chủ trì Bạch Vân am ở phủ Các Đông. Ngay ở kinh thành, cũng có hơn chục người bị mắc tuyệt chứng được vi thần dùng thuật mổ bụng liệu thương để chữa khỏi. Hiện tại trong Ngũ Vị đường của vi thần còn có mấy bệnh nhân sau khi trải qua phẫu thuật đang lưu viện để quan sát trị liệu, cho nên, môn kỹ thuật này vi thần rất thành thục.”
Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thần kinh đang kéo căng của Lâm Tiệp Trữ cũng được buông lỏng hơn đôi chút: "Nhưng, phàm là người bị mổ bụng đều sẽ không chết chứ?"
"Đương nhiên là không, vi thần đã làm nhiều ca phẫu thuật như vậy rồi, nếu mổ bụng ra mà làm chết người thì vi thần đã sớm bị bắt đem đi chặt đầu rồi!"
Lâm Tiệp Trữ thấy vậy liền mỉm cười: "Nói vậy cũng đúng, bệnh của nhi tử ta sau khi được mổ bụng liệu thương sẽ khỏi ư?"
Đỗ Văn Hạo trịnh trọng nói: "Nương nương, có một điểm vi thần phải nói trước với người: Thứ nhất, vi thần nhẫn định sẽ tận tâm tận sức làm tốt ca phẫu thuật này, cố gắng để không xảy ra vấn đề gì. Thứ hai, đã phẫu thuật là sẽ có nguy hiểm, khả năng là sẽ xuất hiện những vấn đề ngoài dự tính hoặc là không thể khắc phục. Một khi xuất hiện những vấn đề này, có thể sẽ dẫn tới một số hậu di chứng, thậm chí có thể dẫn tới hài tử bị tử vong."
Thần kinh của Lâm Tiệp Trữ lập tức lại banh ra: "Hả? Ngươi không phải đã nói là sẽ không chết sao?"
"Nương nương, vi thần vừa rồi nói là từ trước đều giờ người được vi thần phẫu thuật chưa có ai gặp tử vong, nhưng vi thần cũng không dám mạnh miệng nói là sau này mỗi bệnh nhân đều tai qua nạn khỏi. Bởi vì vi thần đã nói rồi, phẫu thuật là có nguy hiểm, cụ thể là những nguy hiểm gì thì vi thần sẽ đưa ra một tờ giấy đồng ý phẫu thuật, bên trên sẽ liệt kê hết những nguy hiểm, tới lúc đó người có thể xem là biết. Nếu nương nương đồng ý để vi thần phẫu thuật cho hài tử, vậy thì nương nương đã biết về những nguy hiểm này. Một khi xuất hiện những nguy hiểm này, nương nương phải miễn tội cho vi thần thì vi thần mới dám làm phẫu thuật. Dẫu sao thì người được phẫu thuật cũng là hoàng tử, một khi xảy ra vấn đề gì, vi thần không gánh nổi tội đâu."
Lúc này, hài tử ở trên giường bắt đầu lăn lộn và bật khóc thê thảm. Lâm Tiệp Trữ lại đau lòng đến rơi nước mặt, nàng ta nằm phục xuống ôm lấy hài tử, nước mắt rơi tí tách nên mặt nói: "Giờ... phải làm thế nào đây?"
Diệp công công bước lên trước, nói: "Nương nương, không bằng trước tiên cứ bẩm báo cho Hoàng thượng đã. Tìm Tiền đại nhân đến, xem xem ông ta có biện pháp nào ổn thỏa hơn không?"
Lâm Tiệp Trữ lo lắng nhất chính là cái này, thân là mẫu thân, nàng ta tất nhiên là đau lòng về hài tử của mình nhất. Nhưng nhi tử của mình lại mang thân phận hoàng tử, chỉ cần là hoàng tử, trên lý thuyết đều có thể kế thừa hoàng vị, và thành hoàng đế. Đặc biệt là đối với Tống Thần Tông, tám nhi tử trước đều chết trẻ, cho nên ông ta đặc biệt cọi trọng mấy nhi tử còn lại, không thể để chúng xảy ra vấn đề gì. Cho nên, hiện tại hài tử bệnh nặng cần phải mổ bụng liệu thương, sự tình trọng đại như thế này, phải bẩm báo cho hoàng thượng, để hoàng thượng định đoạt thì mới thỏa đáng.
Lâm Tiệp Trữ nghe Diệp công công liền vội vàng nói: "Đúng đúng, đã bẩm báo cho Hoàng Thượng chưa?"
"Vẫn chưa!"
Đang nói chuyện thì bên ngoài có một cung nữ đầu đầy mồ hôi chạy vào nói: "Nương nương! Nương nương! Hoàng thượng giá đáo!"
Bên tai vang lên tiếng bước chân hỗn tạp truyền tới. Một đội ngự tiền thị vệ tiến vào trước, tiến hành bố trí canh gác ở xung quanh thẩm cung.
Lâm Tiệp Trữ ôm hài tử chạy ra ngoài, đứng ở hành lang ngóng chờ, Đỗ Văn Hạo cũng ra theo. Từ đằng xa có một đoàn người đang bước vào. Dưới cái ô màu vàng chính là Tống Thần Tông mặt mày lạnh lùng, nữ tử đi sát cạnh ông ta không ngờ lại là Trần Mỹ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất.
Tất cả các thái y, thái giám và cung nữ ở trong vườn và trong nhà đều quỳ xuống nghênh giá. Đỗ Văn Hạo cũng vén áo quỳ ở hành lang.
Lâm Tiệp Trữ bước tới gần, quỳ xuống khóc: "Hài tử, hài tử nó không xong rồi"
Tống Thần Tông bước lên trước, cúi người xuống nhìn, chỉ thấy sắc mặt của tiểu hoàng tử trắng bệch, trán đẫm mồ hôi, bụng trương như trống, tiếng khóc yếu ớt, liền trầm giọng hỏi: "Hài tử bị sao vậy?"
"Hài tử bị bệnh rồi, hôm kia bắt đầu đổ bệnh, uống thuốc mà các thái y kê đều không đỡ. Tiền Ất Tiền đại nhân xuất thành khám cho thân nhân của Trần nương nương, không biết khi nào mới về!"
Tống Thần Tông sầm mặt, quay sang nhìn Trần mỹ nhân: "Nàng phái Tiền ái khanh đi đâu rồi?"
Trần mỹ nhân miễn cưỡng cười nói: "Là tiểu nhi tử của thẩm nương (thím) của thiếp bị tiêu chảy, muốn mời danh y tới khám, tiện thiếp liền bảo Tiền đại nhân đi, không ngờ tiểu Hoàng tử lại đột nhiên bị bệnh, nếu biết sớm thì thần thiếp đã không để ông ấy đi rồi. Thần thiếp sẽ phái người đi tìm ngay."
Tống Thần Tông trong lòng biết rất rõ, nếu để Trần mỹ nhân phái người đi tìm, e rằng tìm tới sáng cũng chưa xong. Ông ta liền hỏi địa chỉ rồi quay người phân phó thị vệ thiếp thân, bảo hắn lập tức tìm Tiền Ất về.
Tống Thần Tông nhìn Đỗ Văn Hạo, hỏi: "Đỗ ái khanh, bệnh của hài tử có biện pháp gì cứu chữa không?"
"Vì thần lúc trước đang thương lượng với nương nương về biện pháp trị liệu cho hài tử."
Lâm Tiệp Trữ nói tiếp: "Đỗ đại nhân đã khám bệnh cho hài tử rồi, nói là chỉ có thể mổ bụng liệu thương mới có thể cứu được, nếu không e rằng không chịu đựng được bao lâu!"
Tống Thần Tông nhíu mày, hỏi: "Đỗ ái khanh, đúng là vậy ư?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Thưa vâng, Hoàng thượng, lúc trước thần đã chẩn sát cho tiểu hoàng tử. Ruột trong bụng hoàng tử gấp khúc và chồng lên nhau, dẫn tới trướng bụng không thông, phải xếp lại ruột. Dưới loại tình huống này, theo ngu kiến của thần, dùng thuốc rất khó có hiệu quả. Sự y trị của Bốc Phương Mạch thái y cũng đã chứng thật điểm này. Nếu sau khi khi liệt đồ Tiền Ất trở về, nếu vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, e rằng chỉ có thể mổ bụng liệu thương mà thôi. Có điều, mổ bụng liệu thương có sự nguy hiểm nhất định, không thể bảo chứng không xảy ra sơ xuất.”
Tống Thần Tông trầm ngâm một lát, phân phó trước tiên cứ bế hài tử vào phòng đặt lên giường. Sau đó gọi Đỗ Văn Hạo và cả mấy thái y thâm niên vào, lại hỏi kỹ biện chứng của mấy thái y, biện chứng của họ cũng giống như Đỗ Văn Hạo, chỉ có cách trị là khác. Bọn họ đều không biết mổ bụng liệu thương, cho nên tất nhiên không dám bình luận lung tung về tuyệt chiêu này của Đỗ Văn Hạo.
Đúng vào lúc này, đám người Viện Sử, Trịnh Cốc của thái y viện cũng được thông tri mà khẩn cấp chạy tới, Tống Thần Tông phân phó Trịnh Cốc và mấy vị thái y thừa khác tiến vào hội chẩn. Những thái y còn lại thì đợi ở trong vườn.
Thái y viện tả viện phán Phó Hạc đã bị cách chức, tiểu phương mạch thái y thừa Tiền Ất thì bị Trần mỹ nhân phái ra ngoài còn chưa trở về, những thái y thừa còn lại liên hợp với Trịnh Cốc và Đỗ Văn Hạo, lại một lần nữa tiến hành hội chẩn bệnh tình của tiểu Hoàng tử. Kết quả nhận được giống như lúc trước, dụng phương mà mỗi người nói ra thì cũng na ná như những thái y trước.
Tiếng khóc của hài tử ở trên giường rất yếu ớt, bắt đầu xuất hiện hiện tượng co giật. Lâm Tiệp Trữ lúc mới đầu còn sợ làm chậm trễ các thái y hội chấn, sau khi thấy kết quả hội chẩn vẫn tương đồng như những người trước, Lâm Tiệp Trữ cơ hồ như tuyệt vọng, ôm nhi tử khóc đến chết đi sống lại.
Tống Thần Tông đi đi lại lại mấy vòng ở trong phòng, sau đó dừng lại trước mặt Đỗ Văn Hạo, chăm chú nhìn hắn một lúc rồi trầm giọng hỏi: "Mổ bụng liệu thương, khanh có mấy phần nắm chắc?"
Đỗ Văn Hạo nghĩ một lát, cúi người nói: "Nếu như hiện tại mổ bụng liệu thương ngay thì có bảy thành nắm chắc. Nếu kéo dài đến đêm, thì chỉ còn năm thành, còn nếu để tới sau canh năm sáng sớm, thì chỉ còn ba thành."
Phẫu thuật chỉnh phục lại bệnh lồng ruột vốn không khó, chỉ cần mở khoang bụng ra, triển khai sắp xếp lại ruột là được, nhưng nếu ruột đã bị hoạt tử, phải tiến hành cắt ruột, và nếu như ruột bị thủng dẫn tới viêm màng bụng, rồi lại dẫn tới những phát chứng khác. Vậy thì rất phiền phức, tính nguy hiểm cũng tương đối cao.
Từ tình huống chẩn sát hiện tại cho thấy vẫn chưa xuất hiện hiện tượng viêm màng bụng cấp tính, điều này cũng khiến hắn yên tâm hơn một chút. Dẫu sao thì Đỗ Văn Hạo chưa từng làm phẫu thuật cho một đứa trẻ hơn một tuổi lần nào. Có điều, hắn từng phẫu thuật cho đứa con trai mới bốn năm tuổi của Đổng Bằng, bộ khoái của phủ Khai Phong. Lần đó không chỉ bị thủng ruột dẫn tới viêm màng bụng, mà còn cần tiến hành may ruột, phẫu thuật được tiến hành rất thuận lợi, cho nên, hắn vẫn rất có lòng tin, tự nghĩ mình ít nhất cũng có thể nắm chắc tám chín thành, nhưng lần này dẫu sao thì cũng là phẫu thuật cho hoàng tử, phải cẩn thận hơn nhiều, cho nên chỉ nói là bảy thành.
Bảy thành nắm chắc, đây là một xác suất rất khó khiến cho người ta đưa ra lựa chọn.
Tống Thần Tông nhíu mày, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng. Chuyện liên quan tới hoàng tử, ai cũng không dám đưa ra chủ ý lung tung, cho nên đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của Hoàng thượng.
Tống Thần Tông sau khi đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, khanh mổ bụng liệu thương, cần những trang bị gì?"
"Dụng cụ và dược phẩm cần thiết trong dược phô của vi thần đã có rồi, nhưng nếu quyết định mổ bụng liệu thương thì trước khi làm vẫn phải cần có một khoảng thời gian để chuẩn bị. Việc này có thể để cho nương tử và tiểu muội của vi thần phụ trách, hai người bọn họ trước giờ luôn là trợ thủ giúp vi thần thức hiện phẫu thuật, cũng đã giúp vi thần thực hiện thành công rất nhiều các ca phẫu thuật mổ bụng liệu thương.
"Ừ!" Tống Thần Tông rốt cuộc cũng không phải là Tào Tháo thời Tam quốc, đặc biệt là Đỗ Văn Hạo lại nhắc tới hồ sơ bệnh án đã từng mấy chục lần mổ bụng liệu thương thành công làm cơ sở, lại thêm lúc trước đã trị khỏi tuyệt chứng, quái chứng cho mấy vị nương nương. Hàng lông mày rậm của Tống Thần Tông cuối cùng cũng giãn ra, trầm giọng nói: "Được! Đỗ ái khanh, khanh trước tiên phái người đem tất cả những thứ cần thiết để mổ bụng liệu thương vào trong cung, nếu Tiền ái khanh về mà vẫn không có biện pháp, vậy thì sẽ mổ bụng liệu thương!"
Đỗ Văn Hạo cúi người đáp ứng, dẫn mấy người hầu của Thái y viện lên xe ngựa rồi vội vàng chạy về Ngũ Vị đường.
Đám người Bàng Vũ Cầm vừa nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói phải vào cung làm phẫu thuật mổ bụng liệu thương cho tiểu hoàng tử, ai ai cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng hiện tại đã như tên đặt lên dây cùng rồi, không thể không bắn. Cũng không nói nhiều nữa, gọi bọn Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi cùng nhau giúp chuyển dụng cụ phẫu thuật và dược phẩm lên xe ngựa. Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi làm trợ thủ cho nên đương nhiên cũng lên xe cùng đi.
Lâm Thanh Đại và bọn Liên Nhi đều rất lo lắng, muốn đi theo, nhưng không có sự tuyên triệu của Hoàng thượng, không thể tùy ý tiến cung, chỉ đành ở trong nhà đằng đẵng chờ đợi.
Tất cả dụng cụ cần thiết đều được chuyển vào trong hậu cung, khi bọn họ đang bê đồ thì ở bên kia đã tìm được một căn phòng yên tĩnh ở trong hoa viên phía sau tẩm cung của Lâm Tiệp Trữ, Đỗ Văn Hạo liền chọn chỗ đó làm phòng phẫu thuật.
Tuy trời đã tối, nhưng Đỗ Văn Hạo sớm đã có kinh nghiệm phẫu thuật ban đêm, cũng đặc biệt thiết kế một đồ dùng có thể cung cấp ánh sáng ổn định. Sau khi bố trí xong, liền tiến hành vận hành thử, hiệu quả chiếu sáng tuy không bằng đèn mổ trong phòng phẫu thuật hiện đại, hơn nữa độ sáng cũng không ổn định lắm, nhưng về cơ bản cũng đạt được yêu cầu chiếu sáng cho phẫu thuật.
Lúc gần canh ba, thị vệ được phái đi tìm Tiền Ất cuối cùng cũng trở về. Trần mỹ nhân này cũng quá ác độc! Phái Tiền Ất tới tận một khe suối cách hoàng cung hơn trăm dặm, may mà thị vệ được phái đi men theo những dấu vết mà đội nhân mã đi trước để lại, tìm thấy được Tiền Ất. Sau đó trên đường phi ngựa như điên, dùng thời gian ngắn nhất để về tới hoàng cung.
Tiền Ất bộ dạng vô cùng nhếch nhác, mũ cũng rơi đâu mất, đầu tóc tán loạn, ngay cả giầy cũng rơi mất một chiếc.
Trong mấy tiếng buổi sáng, tiểu hoàng tử mấy lần bị sốc rồi hôn mê, đều là Đỗ Văn Hạo châm viêm độ huyệt chống sốc để cứu tỉnh lại. Tống Thần Tông mắt thấy nhi tử hô hấp càng lúc càng yếu, hôn mê liên tục, trong lòng nóng như có lửa đốt. Nhưng lại không hạ quyết tâm để Đỗ Văn Hạo mổ bụng nhi tử của mình được, làm như vậy với một đứa trẻ mới hơn một tuổi thực sự là quá khủng bố, chỉ nghĩ thôi trong lòng đã lạnh toát rồi. Cho nên mấy lần lời lên tới khóe miệng rồi lại đành nuốt xuống, vẫn quyết định để Tiền Ất khám trước xem thế nào. Dẫu sao thì Tiền Ất là người có uy nhất trong tiểu phương mạch nhi khoa được Thái y viện công nhận, từng dùng Hoàng thổ thang để cứu tính mạng của Cửu hoàng tử mà Tống Thần Tông yêu quý nhất, Tống Thần Tông cũng rất coi trọng lão.
Tiền Ất cuối cùng cũng chạy tới nơi, Tống Thần Tông thấy bộ dạng nhếch nhác của lão, trong lòng cũng cảm thấy cảm động, nói: "Tiền ái khanh đi đường khổ cực rồi."
Tiền Ất quỳ xuống khấu đầu: "Vi thần tới muộn, xin hoàng thượng thứ tội."
Tống Thần Tông lại khen ngợi và khích lệ thêm mấy câu, rồi mới bảo lão đi khám bệnh cho hài tử.
Tiền Ất sau khi hỏi tình huống phát bệnh, chứng trạng và chẩn mạch xem lưỡi xong, lại hỏi biện chứng dụng phương của những thái y trước, trầm ngâm một lúc rồi cúi người nói: "Hoàng thượng, bệnh này của tiểu hoàng tử chỉ có cách mổ bụng liệu thương của ân sư Đỗ đại nhân mới có thể trị được.”
Khi Tiền Ất tới, không có một ai nói cho lão biết rằng hoàng thượng đã chuẩn bị bảo Đỗ Văn Hạo mổ bụng liệu thương cho hoàng tử. Trong quá trình Tiền Ất khám bệnh, Đỗ Văn Hạo cũng không có mặt, cũng chính là nói Tiền Ất căn bản không biết Đỗ Văn Hạo có ở đây. Lão khám bệnh xong, không ngờ lại chủ động đề xuất để Đỗ Văn Hạo làm phẫu thuật, điều này khiến Tống Thần Tông rất chấn kinh, hỏi: "Ái khanh vì sao lại nói vậy?"
"Tiểu hoàng tử là mắc chứng tắc ruột, những thái y trước đã dùng thuốc rất đúng bệnh, vi thần tuy tự thấy có thể tìm thấy dụng phương tốt hơn, nhưng, thời gian đã kéo dài quá lâu, bệnh tình nguy cập, dùng thang dược để cứu nghịch cũng không kịp. Duy có mổ bụng liệu thương của ân sư, trực tiếp trừ đi nhân tố gây bệnh từ trong cơ thể thì mới có thể cứu vãn được."
"Ồ!" Tống Thần Tông chắp tay từ từ bước tới cạnh giường của hài tử, thấy nhi thử đã bắt đầu co giật, trong lòng đau nhói, không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: "Nếu để ái khanh dùng thuốc để cứu trị, liệu có mấy phần nắm chắc thành công?"
Tiền Ất nghĩ một lát, cúi người nói: "Nếu là trước ngày phát bệnh thì có tám thành; Vào hôm qua, lúc bệnh nặng thì sáu thành; Khi bệnh nguy kịch vào chiều hôm nay thì có ba thành; còn lúc này, không tới một thành."
Tống Thần Tông đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiền Ất: "Lời này của ái khanh có thật không?"
"Vì thần không dám khi quân phạm thượng."
Tống Thần Tông từ từ bước ra cửa, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài một thoáng, cuối cùng cũng tuyên chỉ: "Truyền Đỗ ái khanh tới đây!"
Đám người Đỗ Văn Hạo và các thái y đều đợi ở trong sương phòng ở bên hông viện tử, thái giám vội vàng chạy tới, nói hoàng thượng cho truyền Đỗ Văn Hạo vào trong.
Tống Thần Tông nhìn Đỗ Văn Hạo, chậm rãi nói: "Lúc này đã gần canh ba, lúc trước Đỗ ai khanh nói, canh ba làm phẫu thuật liệu thương có năm thành nắm chắc, có phải vậy không?"
Đỗ Văn Hạo nghe thấy câu này, liền biết Tiền Ất khẳng định cũng bó tay rồi. Hắn bước lên trước, cúi người nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy. Bệnh tình của hoàng tử đang nguy kịch, không thể kéo dài thêm nữa, xin thánh thượng sớm định đoạt."
"Năm thành và một thành. Ài! Cho dù là ai cũng chọn cái trước, Đỗ ái khanh, khanh mổ bụng liệu thương đi!"
Đỗ Văn Hạo vén áo quỳ xuống, nói: "Thần tiếp chỉ! Thần nhất định sẽ cố hết sức để cứu trị tiểu hoàng tử."
Kết quá này khiến Tống Thần Tông trong lòng không yên tâm chút nào. Sáu nhi tử trước của ông ta cũng bị chết khi còn nhỏ như vậy, hiện tại lại gặp loại chuyện này, chỉ có thể cố gắng làm ngựa chết thành ngựa sống thôi. Tâm tình buồn bã vô cùng, phất tay nói: "Làm phiền Đỗ ái khanh rồi."
Đỗ Văn Hạo khấu đầu rồi đứng dậy, phân phó thị nữ lập tức đưa hoàng tử tới phòng phẫu thuật ở hoa viên. Tại đó, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi hai người đã chuẩn bị cho phẫu thuật xong rồi, khi Đỗ Văn Hạo thay quần áo phẫu thuật và sát trùng, nhị nữ cũng cho tiểu hoàng tử uống thuốc mê, đặt trên bàn phẫu thuật, chùm khăn phẫu thuật lên.
Hai người đã phân công rõ, Tuyết Phi Nhi phụ trách giám thị hô hấp, nhiệt độ cơ thể, mạch, nói chung là các loại tình hình cơ thể của tiểu hoàng tử. Bàng Vũ Cầm làm trợ thủ thứ nhất, giúp Đỗ Văn Hạo hoàn thành các công tác phụ trợ như cầm máu, buộc ga-rô, thắt chỉ, cắt chỉ.
Thiết bị chiếu sáng được đốt lên, Đỗ Văn Hạo đứng trước bàn phẫu thuật, cầm dao phẫu thuật, ổn định lại tâm thành rồi bắt đầu hạ dao.
Sau khi mở khoang bụng, điều khiến Đỗ Văn Hạo hơi an tâm hơn một chút là không ngửi thấy mùi lạ, cũng không phát hiện vị tràng có tích dịch dẫn tới nhiễm trùng, ít nhất thì trước mặt vẫn chưa có hiện tượng bị thủng ruột.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ chập vào nhau, từ từ ấn vào phần phần đầu ruột bị xếp chồng, khiến chỗ bị phù thũng tụt ra sau, cho đến khi toàn bộ phần ruột bị gấp khúc và chồng chéo trở về vị trí cũ.
Vách ruột đã bị phù thũng nghiêm trọng, sau khi kiểm tra lại kỹ càng, không phát hiện vết thủng, thật đúng là vạn hạnh trong bất hạnh. Đỗ Văn Hạo vội vàng dùng vải xô thấm nước muối ấm chỉnh phục lại ruột.
Sau thời gian một chén trà, thấy huyết quản đập đều, màu của ruột chuyển thành đỏ, hơn nữa còn bắt đầu co bóp, chứng tỏ là đã thông suốt rồi. Lúc này Đỗ Văn Hạo mới thở phào một hơi, tùy tiện cắt bỏ phần ruột thừa, rồi tiến hành khâu vết ổ lại.
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, mất máu không nhiều, trong cả quá trình phẫu thuật, tình hình sức khỏe của tiểu hoàng tử đều khá bình ổn.
Đỗ Văn Hạo đổ nước muốn để giải trừ thuốc mê cho hoàng tử. Hoàng tử từ từ tỉnh lại, mở hai mắt ra nhìn. Đỗ Văn Hạo sau khi xác nhận ý thức của vị tiểu hoàng tử này đã tỉnh táo mới sai Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi cẩn thận chuyển hoàng tử lên giường, sau đó khênh sang phòng bệnh ở bên cạnh.
Đỗ Văn Hạo biết Tống Thần Tông khẳng định là đang rất nóng ruột, không kịp thay áo phẫu thuật, chạy luôn tới đại sảnh ở sau hoa viên.
Không biết từ lúc nào, nơi đây đã đầy là người.
Tống Thần Tông đang ngồi ở giường mềm ở chính giữa đại sảnh, ngồi bên cạnh ông ta chính là Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu, những người còn lại bao gồm Hoàng hậu, Đức phi, Quý phi, Trần mỹ nhân, Lâm Tiệp Trữ, Võ Tiệp Trữ, Tần phi cùng với công chúa và mấy vị hoàng tử khác. Phàm là những người có danh trong hậu cung đều đứng ở hai bên.
Tối nay đúng là hậu cung danh nhân đại tụ hội, điều này không chỉ bởi vì tiểu hoàng tử bệnh tình nguy kịch, Hoàng thượng có mặt, mọi người đương nhiên phải tới trợ uy. Mà quan trọng hơn là hoàng tử đang tiếp nhân thần kỹ mổ bụng liệu thương vang danh thiên hạ. Đây có thể nói là một cơ hội được mở mang kiến thức ngàn năm khó gặp. Nếu không phải là Tống Thần Tông đang ngồi yên như câu cá, đại bộ phận những người có mặt ở đây đều sẽ vây quanh phòng phẫu thuật, cố thò cổ vào mà nhìn cảnh hiếm có này.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương