Tống Y
Chương 250
Lâm Tiệp Trữ làm theo lời dặn dò của Đỗ Văn Hạo, dùng Miên Hoa dã với Xán Điền Nguyệt lau lên trán, sau mang tai và dưới nách của Phùng Thị để giảm sốt.
Lúc này Tống Thần Tông và Đức Phi nương nương vẫn đang mây mưa vần vũ với nhau ở cung Thánh Thụy.
Cũng tại thời điểm này, cũng có một người thao thức không sao ngủ được, đó chính là Trần Mỹ Nhân.
Trời vẫn chưa kịp sáng, Trần Mỹ Nhân đã ăn mặc chỉnh tề đến thẳng cổng của cung Thánh Thụy chờ đợi, nhưng nàng không dám gọi cửa vì quy tắc này nàng rất hiểu. Nàng không muốn làm Tống Thần Tông tức giận, nhưng do nàng không ngủ được, nàng không ngờ Đức Phi lại dám độc chiếm Tống Thần Tông, giờ lại cộng thêm nàng ta liên kết với Lâm Tiệp Trữ công khai đối đầu với nàng, nên nàng càng nghĩ càng tức, đến nỗi hai bàn tay nàng nắm chặt lại vào nhau, xương kêu răng rắc.
Trần Mỹ Nhân vẫn đứng trước cổng cung Thánh Thụy, chờ Hoàng Thượng ngủ dậy.
Viên thái giám đứng chờ ở cổng, nhắc nhẹ với Tống Thần Tông: “Bẩm Hoàng Thượng và Đức Phi nương nương, Trần Mỹ Nhân đến nói có việc gấp cần gặp Hoàng Thượng, giờ đang đứng bên ngoài chờ đợi!”
Đức Phi nương nương lớn tiếng nói: “Thế thì mau đi mời Trần Mỹ Nhân vào đây!”
Viên thái giám đang định đáp lời lui ra, thì Tống Thần Tông khoát khoát tay, hôn nhẹ lên trán của Đức Phi nương nương một cái rồi nói: “Không cần đâu! Ngươi ra bảo Trần Mỹ Nhân về đi, Trẫm sắp phải lên triều rồi, không còn thời gian nữa đâu, có chuyện gì thì để mai sau nói cũng không muộn!”
Đức Phi nương nương cũng chỉ im lặng, không nói câu gì, thầm nghĩ Hoàng Thượng đã không muốn cho nhà ngươi vào trong rồi, thì việc này cũng chẳng có gì liên quan đến ta cả, nên cũng thấy đắc ý trong lòng.
Sau khi ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Tống Thần Tông lại cúi xuống nói nhỏ vào tai của Đức Phi nương nương: “Trẫm đêm nay lại đến tiếp.”
Đức Phi nương nương nghe xong vui mừng khôn tả, đang định mở miệng nói thì Tống Thần Tông đã đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của nàng nói: “Nàng không cần phải nói cái gì cả, chờ Trẫm đến rồi, chúng ta nằm trên giường tha hồ mà đàm đạo tiếp.”
Đức Phi nương nương khấp khởi vui mừng gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Hoàng Thượng lên triều, Đức Phi nương nương nhớ đến bệnh tình của mẫu thân Lâm Tiệp Trữ, bèn vội vã lên kiệu đi thẳng sang cung Nguyệt Thanh.
Khi đến bên phía ngoài cổng, thì nàng không còn nghe thấy tiếng kêu khóc như thường lệ nữa, trong lòng mừng rỡ, gọi đứa cung nữ lại hỏi chuyện: “Đêm hôm qua Đỗ đại nhân ở Thái Y Viện đã đến xem bệnh cho Quận Quân chưa?”
Cung nữ quỳ xuống đáp: “Hồi bẩm nương nương! Đỗ đại nhân hôm qua đến đây, kê một phương thuốc, sắc cho lão phu nhân uống rồi. Lão phu nhân uống xong thấy trong người khỏe lên rất nhiều, bây giờ đã ăn cháo được rồi!”
Đức Phi nương nương nghe vậy thì mừng lắm, nghĩ bụng cũng không uổng công hai chị em hôm qua làm đủ mọi cách để thuyết phục Hoàng Thượng cho Đỗ Văn Hạo đến đây xem bệnh cho lão phu nhân.
Sảnh đường của Thái Y Viện.
Đỗ Văn Hạo cho người đến gọi Ngô Khởi Minh lên uống trà, rồi bảo bọn tùy tùng lui hết ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn ngắm Ngô Khởi Minh một hồi, làm cho ông ta cũng phải sởn tóc gáy, lúc này Đỗ Văn Hạo mới lên tiếng hỏi: “Ngô Thái Y, ngài hành y cũng lâu năm rồi đúng không? ”
Ngô Khởi Minh cúi người đáp: “Hồi bẩm đại nhân, lão phu mười tuổi học y, hai mươi tuổi đi theo ân sư khám bệnh, hai mươi lăm tuổi thì xuất sư, cho đến bây giờ cũng được hơn ba mươi năm rồi!”
“Vậy thì ngài cũng có thể coi là một đại phu rất lành nghề rồi. Bổn quan bây giờ có vấn đề này muốn thỉnh giáo, mong Ngô Thái Y chỉ giáo!”
Ngô Khởi Minh bỗng cảm thấy bất an trong người, vội vã cúi người thi lễ: “Lão phu không dám!”
Đỗ Văn Hạo ngoắc ngoắc tay ra ý cho ông ta ngồi xuống, rồi hỏi: “Nghe nói Ngô Thái Y chuyên trị các bệnh của tì vị, dạ dày, nên bổn quan muốn thỉnh giáo Ngô Thái Y rằng, khi trị ‘tì vị suy nhược’ thì nên dùng bài thuốc gì?”
Ngô Khởi Minh vuốt vuốt bộ râu trắng của mình, mỉm cười trả lời: “Thưa Đỗ đại nhân! Tì vị suy nhược, bệnh này không khó chữa, cũng có rất nhiều bài thuốc để chữa nó. Lão phu chữa căn bệnh này thì hay dùng bài thuốc Mạch Môn Đông Thang, trong đó bao gồm Kim Thạch Giải ba tiền, Bắc Sa Sâm ba tiền, Mạch Đông ba tiền, Chế Ngọc Trúc bốn tiền, Sinh Địa bốn tiền, Hoa Đáp bốn tiền, Sao Sơn Dược sáu tiền, Liên Nhục bốn tiền, Thanh Chích Thảo bốn tiền, ngoài ra còn có Tây Phong Đấu một tiền, để lửa nhỏ liu riu mà sắc thuốc.”
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Phương thuốc của Ngô Thái Y sử dụng quả nhiên không sai chút nào, nhưng không biết Ngô Thái Y đã dùng phương thuốc này chữa cho người nào hay chưa?”
Ngô Khởi Minh nghe xong càng đắc ý đáp: “Cái này thì đương nhiên rồi, năm đó ân sư của lão phu lấy bài thuốc Mạch Môn Đông Thang này ở trong cuốn đó. Bài thuốc này bồi dưỡng dịch vị dạ dày chữa suy nhược, trị bệnh phổi, chủ yếu chữa trị các biến chứng phát sinh làm cho dịch vị dạ dày bị tổn thương, lão phu đã dùng phương thuốc này chữa trị cho bao nhiêu người rồi, vô cùng linh nghiệm.”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười chắp tay nói: “Đa ta Ngô Thái Y đã hết lòng chỉ dạy!”
“Đâu có, đâu có!” Được đường đường một vị Thái Y Viện Viện Phán thỉnh giáo về y học, Ngô Khởi Minh cũng thấy đắc ý và cảm kích trong lòng vô cùng: “Nếu so sánh với những cuốn sách lý luận y học bây giờ, thì lão phu không dám tự khen mình, nhưng với hơn ba mươi năm thu thập kinh nghiệm hành y của mình, thì thấy phương thuốc đó vô cùng hiệu nghiệm. Nếu như Đỗ đại nhân vẫn có nhã hứng thì lão phu có thể nói ra để Đỗ đại nhân chỉ giáo thêm cho lão phu.” Ngô Khởi Minh nói xong cầm lấy tách trà, mắt nhìn Đỗ Văn Hạo mỉm cười.
“Đúng là nên thỉnh giáo thật!” Nụ cười trên môi của Đỗ Văn Hạo đột nhiên biến mất, giọng lạnh lùng hỏi: “Ngô Thái Y đã có kinh nghiệm phong phú trong việc khám và chữa bệnh tì vị suy nhược như vậy, tại sao khi chữa trị căn bệnh này cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ, Thủy Bình Quận Quân Phùng Thị, thì lại không dùng phương thuốc này vậy?”
Ngô Khởi Minh đang cầm tách trà, thổi thổi mấy hơn định đưa lên miệng uống, chợt nghe thấy câu nói này của Đỗ Văn Hạo thì mặt mày hoảng hốt, rồi ‘choang’ một tiếng, tách trà rơi luôn xuống đất.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói tiếp: “Ngô Thái Y, lời nói của bổn quan không to đến nỗi như tiếng sấm trên trời làm cho người khác phải lo sợ như vậy chứ! Hôm qua bổn quan phụng chỉ vào cung chữa trị cho Quận Quân Phùng Thị, vì muốn tìm hiểu bài thuốc của các vị Thái Y trước đó, nên may mắn mới đọc được phương thuốc của Ngô Thái Y, hắc hắc! Phương thuốc đó so với phương thuốc hôm nay của Ngô Thái Y là hoàn toàn khác nhau! Vậy lý do thực bên trong của nó là gì vậy? Mong Ngô Thái Y nói cho bổn quan được rõ!”
“Cái này” Giọng của Ngô Khởi Minh run run, mồ hôi trên trán túa ra như suối, chòm râu bạc của ông rung lên cầm cập, đầu cúi xuống không biết nên nói thế nào cho phải.
Ngô Khởi Minh hiểu rằng người trước mặt mình đây là Thái Y Viện Viện Phán chuyên về các tuyệt kỹ của Hoa Đà, sau khi đến Thái Y Viện, đã lần lượt chữa khỏi bệnh băng lậu và bệnh đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu. Rồi lại chữa khỏi cho Đức Phi nương nương khi các Thái Y khác đã bó tay chịu thua, thêm vào đó gần đây lại chữa trị được cho Khang Quốc Công Chúa, khi Công Chúa bị chảy máu không ngừng, đưa Công Chúa từ Quỷ Môn Quan trở về trần thế, nếu cứ ăn nói vớ vẩn, tìm cớ thối thác lung tung với người ta thì không bao giờ có thể che mắt người ta được cả.
Ngô Khởi Minh hối hận vô cùng, cũng không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo giả bộ thỉnh giáo ông ta để đưa ông ta vào bẫy, rồi lại dùng những lời nói đó đi cáo buộc ông ta vì sao lại cố tình kê đơn thuốc lung tung cho Thái Bình Quận Quân Phùng Thị.
Ngô Khởi Minh bị chính lời nói của mình cáo buộc lại mình, bây giờ muốn cãi, cũng không có đường để mà cãi với người ta nữa rồi, bèn hít một hơi dài rồi cúi thấp người thi lễ nói: “Bẩm Đỗ đại nhân, Lão Phu kê thuốc cho Thủy Bình Quận Quân đúng là không chính xác, đa tạ đại nhân đã chỉ dạy. Lão phu ngay bây giờ sẽ đi sửa đổi phương thuốc của mình, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho Quận Quân nương nương.”
“Không cần đâu, bệnh của Phùng nương nương đã được bổn quan chữa khỏi rồi. Bây giờ cái bổn quan cần là muốn nghe Ngô đại nhân giải thích rõ vấn đề này, vì sao Ngô đại nhân lại trị bệnh hồ đồ như vậy cho Phùng nương nương? Nếu Ngô đại nhân không nói rõ nguyên nhân ra, bổn quan sẽ quy cho Ngô đại nhân tội bất tài mà đem ra ngoài kia xử chém, rồi bẩm báo lên trên.”
Ngô Khởi Minh hai chân mềm nhũn quỳ xuống, dập đầu lạy Đỗ Văn Hạo: “Xin đại nhân tha mạng! Lão phu không phải cố ý làm thế, đây là do lão phu một phút hồ đồ, nên mới kê sai đơn thuốc như vậy.”
Đứng trước những chứng cứ rành rành như vậy, Ngô Khởi Minh chỉ có một cách duy nhất là nhận tội, thừa nhận do bản thân mình khi chữa bệnh không được tận tâm, như vậy thì tội tình sẽ được giảm nhẹ đi hơn nhiều so với cái tội cố ý chữa sai bệnh.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lúc, khuôn mặt đang căng cứng của hắn lúc này mới buông lỏng xuống một chút, mắng mỏ Ngô Khởi Minh vài câu, bảo ông ta về sau kê đơn cẩn thận, chuyên tâm chữa bệnh, lần sau không được tái phạm nữa.
Ngô Khởi Minh nước mắt dàn dụa, dập đầu thề thốt, từ nay về sau sẽ cẩn thận chữa bệnh. Đỗ Văn Hạo lúc này mới khoát tay cho ông ta lui ra.
Chờ cho Ngô Khởi Minh đi khỏi, Đỗ Văn Hạo cầm đơn thuốc của ông ta kê cho Thủy Bình Quận Quân Phùng Thị lên kiệu đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Khi đến tẩm cung, rất nhanh Đỗ Văn Hạo được mời vào bên trong.
Đỗ Văn Hạo đi đến chính phòng, thì đã trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu đã ngồi trên chiếc sạp mềm đằng sau tấm rèm che, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ hình thể, Đỗ Văn Hạo tiến đến cúi người thi lễ: “Vi thần bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, cung chúc Lão Phật Gia quý thể an khang.”
Tại đời nhà Tống thì phật giáo đã vô cùng hưng thịnh, và trở nên vô cùng quen thuộc với mọi tầng lớp người của triều đại này. Thái Hoàng Thái Hậu cũng theo tín ngưỡng của phật giáo, nên mỗi lần nghe Đỗ Văn Hạo xưng hô với mình như vậy, bất giác cảm thấy trong người vô cùng dễ chịu, bèn mỉm cười nói: “Ngươi ngồi đi!”
Cung nữ đứng cạnh đó đã bê sẵn một chiếc ghế để đó cho Đỗ Văn Hạo, hắn đa tạ xong, bèn vén áo ngồi lên ghế.
Thái Hoàng Thái Hậu khoát khoát tay, hai bên tùy tùng đều lui hết ra ngoài. Trong phòng bây giờ lại chỉ còn mỗi Đỗ Văn Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu hai người. Bất giác, Đỗ Văn Hạo nhớ đến tình huống lần trước hắn vào đây, bỗng thấy tim đập loạn xạ, mắt hắn lại ngước lên nhìn người ngồi đằng sau tấm rèm che mờ mờ ảo ảo kia, thầm nghĩ bà lão này đã gần tám mươi tuổi rồi, thật không thể tin được.
Không biết khi nào mới moi được bí quyết bảo dưỡng sắc đẹp của bà lão này đây.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân điều tra cũng nhanh thật đấy! Mới gần một tháng mà đã phát hiện ra được điều gì mới rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo cúi người, chắp tay đáp: “Hồi Bẩm Lão Phật Gia! Vi thần có một số phát hiện mới nên mới đến đây bẩm báo cho Lão Phật Gia biết ngay!”
“Ố? Các Phi tần nơi hậu cung bị bệnh nhiều như vậy, có phải là do con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân gây ra không?”
“Câu kết luận này vào thời điểm hiện nay thì cũng hơi sớm, nhưng mà vi thần đã phát hiện ra một ít manh mối để bẩm báo cho Lão Phật Gia!”
“Ngươi phát hiện ra được cái gì? Mau mau nói ra đi!”
Đỗ Văn Hạo bèn đem chuyện của Ngô Khởi Minh dùng sai thuốc chữa trị cho Phùng Thị nương nương nói ra cho Thái Hoàng Thái Hậu biết.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, đưa tay lên đập mạnh xuống: “Được lắm, bọn chúng thật là quá quắt, chúng định làm phản à? Dám ra tay với cả các Phi Tần trong cung! Bọn chúng có còn coi Ai Gia ra cái gì nữa không?”
Đỗ Văn Hạo không biết tại sao Thái Hoàng Thái Hậu lại nổi giận như vậy, nên im thin thít không dám hỏi thêm câu nào nữa, cũng may Thái Hoàng Thái Hậu lại tự mình giải thích cho hắn nghe, nguyên do tại sao bà lại tức giận như vậy: “Phùng Thị là người cũ của Tiên Đế, bọn chúng đối xử với bà ta như vậy, rõ ràng là có ý muốn làm khó dễ Lâm Tiệp Trữ!”
Đỗ Văn Hạo vẫn không hiểu rõ vấn đề, mặt hắn ngước lên ngơ ngác nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân là một con Hoạn Thư không hơn không kém, mấy lần trước chỉ vì ghen tuông mà gây sự với biết bao nhiêu Phi Tần nơi hậu cung. Trước khi con hồ ly tinh đó nhập cung Hoàng Thượng rất yêu quý Lâm Tiệp Trữ, nàng là người Hoàng Thượng sủng ái nhất thời bấy giờ. Sau đó Hoàng Thượng ân sủng Trần Mỹ Nhân, thất sủng Lâm Tiệp Trữ, tất cả đều là do con hồ ly tinh đó đứng giữa giở trò, dùng kế ly gián, làm hai người phải xa cách nhau, cái này Ai Gia cũng đã biết từ lâu rồi. Nhưng không ngờ, đã mấy năm rồi mà con hồ ly tinh này vẫn không chịu buông tha Lâm Tiệp Trữ, chỉ cần có cơ hội một cái là tìm cách hãm hại người ta, cũng không thèm để ý đến chuyện sống còn của Thủy Bình Quận Quân nữa! Hứ! Thật là không coi Ai Gia ra cái gì cả!”
Cứ có liên quan đến chuyện đấu tranh nơi hậu cung là Đỗ Văn Hạo chấp hành theo cái phương châm hắn đã đề ra, đó là, chỉ nghe mà không nói, im lặng là vàng.
Thái Hoàng Thái Hậu nói tiếp: “Tên Ngô Khởi Minh cũng chỉ là một con tép con mà thôi, phía đằng sau nó chắc chắn có người sai bảo, và chắc chắn một điều là, kẻ đứng đằng sau đó chính là Trần Mỹ Nhân! Đánh rắn thì đánh dập đầu, chúng ta phải đánh làm sao cho nó chết luôn tại chỗ, không có cơ hội chạy thoát!”
Đỗ Văn Hạo không ngừng cảm thấy ớn lạnh trong lòng, bà lão này quả là một nhân vật ghê gớm.
Thái Hoàng Thái Hậu quay sang Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Ngươi rất cảnh giác, rất đáng khen! Nhưng ngươi nên nhớ điều này, không được làm gì kinh động trước, phải biết im lặng chờ đợi thời cơ! Nhớ thu thập những chứng cứ mà Trần Mỹ Nhân sai bảo người khác làm càn nơi hậu cung, làm cho rõ đồng đảng của nó có những ai, hoạt động ra sao, đến lúc đó thì chỉ cần một mẻ lưới là tóm gọn toàn bộ bọn chúng!”
Đỗ Văn Hạo cúi người tuân lệnh.
Nói đến đây, Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại, một lúc lâu sau mới chầm chậm cất tiếng: “Nghe nói Trần Mỹ Nhân vừa tặng cho ngươi một đứa thị tỳ về làm thiếp hả?”
Chuyện nạp thiếp của Đỗ Văn Hạo là một bữa tiệc công khai, mời biết bao nhiêu người, thế nên cái tin này Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn là đã biết từ lâu, nhưng trong bụng của Đỗ Văn Hạo vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi, lo lắng, vội vàng đáp: “Thưa đúng vậy! Trần Mỹ Nhân cứ uy hiếp và cưỡng ép thần phải nhận bằng được, nếu không thì nàng ta sẽ tố cáo vi thần cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng trị tội vi thần. Vi thần vẫn nhất quyết không chịu, nhưng e rằng làm căng quá thì nàng ta trở mặt cáo tội vi thần trước mặt Hoàng Thượng thật, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn của Lão Phật Gia về việc điều tra âm mưu của nàng ta nơi hậu cung, nên vi thần đành phải nhận lời. Nhưng Lão Phật Gia cứ yên tâm, vi thần sớm đã đoán trước được âm mưu của nàng ta, một là muốn nhân cơ hội này mà lôi kéo thần vào kết bè kéo đảng với nàng ta, hai là nàng ta sẽ có một đứa nội gián đến giám sát vi thần, vi thần không những không bị mắc lừa, mà còn thông qua tiểu thiếp của thần biết được không ít thông tin về bè lũ của Trần Mỹ Nhân. Trần Mỹ Nhân có quan hệ với Ngô Khởi Minh cũng là do tiểu thiếp của thần tiết lộ, thế nên vi thần mới từ đó mà phát hiện ra vấn đề ngày hôm nay. ”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, mới dịu dọng nói: “Ai Gia tin ngươi là người hiểu rõ sự tình. Hôm nay, ngươi đến đây báo cáo sự tình, cũng đủ để chứng minh được ngươi cũng trung thành với Ai Gia. Vẫn những lời hồi trước ta nói với ngươi, điều tra, làm việc cho tốt, Ai Gia không bao giờ bạc đãi ngươi cả.”
“Tuân Lệnh! Xin Lão Phật Gia cứ yên tâm, dù cho đó có là nơi nước sôi lửa bỏng đi chăng nữa, vi thần quyết không bao giờ từ chối cả!”
“Ừm!” Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, đi đến bên tủ trà, lấy ra một cái cẩm hộp, quay lại chỗ sạp mềm nói: “Ngươi lại đây!”
Con tim của Đỗ Văn Hạo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thầm nghĩ, bà lão này lại định giở trò gì nữa, hắn vội vã đáp lời, rồi vén tấm rèm che lên nghiêng người bước vào phía trong, đứng thẳng bên chiếc sạp mềm.
“Ngươi quay người lại!”
Đỗ Văn Hạo lại càng hồi hộp, lo lắng hơn, không biết bà lão này bắt hắn quay lưng lại để giở trò gì nữa. Hắn dĩ nhiên không dám vô lễ đến mức quay hẳn lưng lại với Thái Hoàng Thái Hậu, nên cho dù hắn quay người rồi, cũng chỉ quay có một nửa người lại thôi.
Không ngờ, Thái Hoàng Thái Hậu ra một cái mệnh lệnh quả thật là làm hắn sởn hết cả tóc gáy.
Thái Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng bảo hắn: “Cởi quần áo của ngươi ra!”
Thôi xong rồi! Phản ứng đầu tiên hiện ra trong đầu của Đỗ Văn Hạo là, một ngọn cỏ già đã nuốt gọn con bò non này! Bà lão này cuối cùng cũng làm thịt hắn luôn rồi!
Cho dù tướng mạo của Thái Hoàng Thái Hậu cũng chỉ tầm bốn, năm mươi tuổi, dáng vẻ cũng rất đoan trang, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu đã gần tám mươi tuổi, thì hắn lại có cảm giác như đang phải đối mặt với một con yêu tinh biến hóa khôn lường vậy.
Nhưng mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu thì làm sao có thể cãi lại được? Trừ phi hắn không sợ bị chu di cửu tộc. So với việc bị bà lão này xơi tái, thì hắn càng yêu quý, trân trọng tính mạng của hắn và gia đình hắn hơn. Hắn lại thầm nghĩ, thực ra lên giường với bà lão tám mươi tuổi này cũng chẳng có gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại là mọi chuyện sẽ qua hết thôi. Vả lại, bà lão này trông vẫn còn rất trẻ, cũng không đến nỗi đau khổ cho lắm.
Nghĩ đến đây, hắn liền cắn răng, từ từ cởi giây buộc áo trên người xuống.
Sau đó, lại định cởi tiếp cái nút cáo lót trên người hắn, thì Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Được rồi!”
Đỗ Văn Hạo ngẩn người ra, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cảm giác thấy trên vai mình ấm lên, một lớp áo giáp đen tuyền đã vắt lên vai hắn: “Ngươi mặc chiếc áo giáp bó thân này vào, xem có vừa người của ngươi không?”
Đến lúc này Đỗ Văn Hạo mới ngã ngửa người ra, hì hục nửa ngày trời, hóa ra là bà lão này muốn tặng mình cái áo giáp bó thân. Bà lão bắt mình cởi áo ngoài ra để bảo mình thử xem có vừa không, mình lại hiểu nhầm bà lão này lần nữa rồi, cứ tưởng bà lão muốn lấy thân mình ra để báo đáp hắn, đúng thật là…!
Đỗ Văn Hạo nhanh chóng mặc luôn chiếc áo giáp này vào, không ngờ rất là vừa vặn, hắn đột nhiên nhớ đến tên Vi Tiểu Bảo cũng có bộ áo giáp này trong truyện Lộc Đỉnh Ký.
“…Ghê gớm thật đấy! Bẩm Lão Phật Gia, chiếc áo giáp này có phải đao thương bất nhập không?”
“Ngươi quả nhiên thông minh.” Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nhìn hắn, trông như một người mẹ hiền từ đang ngắm nhìn con trai mình đang thử áo vậy: “Chiếc áo này có tên là Nhuyễn Vi Giáp.”
“Cái gì? Nhuyễn Vi Giáp?” Đỗ Văn Hạo kêu lên thất thanh.
Thái Hoàng Thái Hậu quát lên: “Ngươi gào thét cái gì hả!”
“Bộ áo giáp này thật tên là Nhuyễn Vi Giáp?”
“Đúng vậy! Có gì không đúng sao?”
Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ đến nhân vật Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, nàng ta có một bảo bối, nó chính là chiếc áo Nhuyễn Vi Giáp này. Thì ra cái áo giáp này có thật trên đời, và cũng xuất hiện ở đời nhà Tống. Đỗ Văn Hạo cảm thấy nghi ngờ rằng hắn đang bay vào thế giới kiếm hiệp của Kim Dung, hắn dùng tay lần sờ cái bảo bối này: “Cái này hay thật!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghi hoặc hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy cái bảo bối này rồi sao?”
“Không phải, vi thần làm gì có diễm phúc được nhìn thấy cái bảo bối này cơ chứ, vi thần từ tên của nó mà phỏng đoán thôi.”
“Nhuyễn Vi Giáp mà, dĩ nhiên có nhiều gai nhọn như con nhím vậy.”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười: “Ngươi nói không sai, trên chiếc áo giáp này có rất nhiều gai nhọn, không những đao thương bất nhập, mà còn có thể phản đòn cận chiến nữa.”
“Gai nằm ở đâu vậy?”
Thái Hoàng Thái Hậu thò tay vào phía bên phải của chiếc áo giáp vén lên, tìm thấy ở lớp phía trong có một cái cúc, Thái Hoàng Thái Hậu nắm chặt kéo mạnh xuống, sau đó nói: “Bây giờ ngươi sờ thử xem sao!”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên ngực xoa xoa một cái, bỗng thét lên ái một tiếng đau đớn, tay của hắn như sờ vào đám cây sương rồng vậy, hắn vội vã thu tay lại, trên tay hắn đã bị đâm thủng mấy lỗ, mấy giọt máu tươi vẫn còn đọng lại trên đó, may mà trước khi đưa tay lên sờ hắn đã có tâm lý chuẩn bị trước, nên không dùng lực mấy, nếu không thì bàn tay hắn chắc đã bị xuyên thủng rồi: “Thưa Lão Phật Gia, cái áo Nhuyễn Vi Giáp này không có độc chứ?”
“Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa bôi độc lên đâu, về sau nếu thấy cần thiết thì ngươi cứ bôi độc lên.” Thái Hoàng Thái Hậu cười đắc chí, rồi lại kéo cái cúc đó xuống, rồi nói: “Bây giờ ngươi sờ thử xem, không sao nữa rồi.”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên một lần nữa, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, lại thấy cái áo lại trơn bóng như thường, hắn mừng rỡ đáp: “Cái áo này hay thật đấy, cái cúc lại ở trong khe áo ngay gần cánh tay duỗi xuống, vô cùng bí mật, không dễ bị phát hiện, nếu đối phương không để ý thì sẽ không thể biết được, hơn nữa nó lại rất tiện lợi, kéo một cái những chiếc gai nhọn sẽ hiện ra, kéo thêm một cái nữa thì những chiếc gai đó lại chui vào, đúng là một bảo bối hay!”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười quay về chỗ chiếc sạp mềm: “Ngươi làm việc cho Ai Gia, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, bọn chúng chỉ cần âm mưu bại lộ, bị dồn vào bước đường cùng thì e rằng sẽ chó cùng rứt giậu quay lại cắn mình, như vậy cũng rất nguy hiểm, mà ta lại không thể để một lũ thị vệ bên cạnh ngươi để bảo vệ cho ngươi được. Ai Gia đã tính trước được vấn đề này, nên mới tặng ngươi cái áo giáp này. Ai Gia giữ nó cũng chẳng biết để làm gì, thôi thì tặng cho ngươi, như vậy cũng có tác dụng hơn. Sau này Ai Gia còn nhiều việc cần nhờ ngươi giải quyết nữa, trong đó cũng có khá nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, có cái bảo bối này phòng thân cũng tốt.”
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, cúi người tạ ơn: “Đa tạ Lão Phật Gia ban tặng cho vi thần,có vật này rồi, cho dù vi thần không thể chủ động tấn công, nhưng dùng để tháo chạy cũng thích hợp vô cùng, chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì sau này sẽ có cách giải quyết hay hơn!”
“Đúng vậy! Về sau mà ngươi cần đi bắt người, thì có thể gọi Tiểu Tiêu Tử, ông ta có thể điều động nội thị đến hỗ trợ cho nhà ngươi.”
Tiểu Tiêu Tử là tên của Thái Hoàng Thái Hậu gọi Tiêu công công, còn bọn nội thị mà Thái Hoàng Thái Hậu vừa nhắc là một bọn tập hợp bởi các thái giám và cung nữ thân hình to khỏe, vạm vỡ chuyên phụ trách đi bắt các cung nữ, thái giám vi phạm nôi quy nơi hậu cung. Bọn nội thị này được thống lĩnh bởi Tiêu công công, người mà Thái Hoàng Thái Hậu tâm phúc nhất.
Nói xong Thái Hoàng Thái Hậu cho gọi Tiêu công công đến, dặn dò ông ta phối hợp giúp đỡ Đỗ Văn Hạo. Tiêu công công vốn có giao thiệp rất tốt với Đỗ Văn Hạo, bây giờ lại có thêm mối hợp tác công việc này, nên đã thân lại càng thân hơn nữa.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo phải vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu, do kỳ kinh mới của Hoàng Thái Hậu sắp tới, dựa theo phương thức trị liệu đã định sẵn, trước khi có kinh thì Hoàng Thái Hậu phải châm cứu để tránh bị đau bụng kinh tiếp.
Khi Đỗ Văn Hạo vừa vào đến cổng hậu cung, thì có một viên thái giám đã chờ sẵn để đưa hắn đến tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Trên đường đi, từ xa Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một cung nữ đang đứng cúi đầu, bị một viên thái giám trong cung của Thái Hậu chửi mắng. Đứa cung nữ đó bị mắng mà thần thái vẫn như là không có chuyện gì xảy ra vậy, dường như không thèm để ý viên thái giám kia đang nói gì. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, hắn bèn thấp giọng hỏi viên thái giám đi cùng mình, nào ngờ viên thái giám đó cho biết, đứa cung nữ đó bị câm.
Đỗ Văn Hạo cũng hiểu ở nơi Hoàng Cung này, chuyện lạ gì cũng có, bản thân hắn cũng không tiện dò hỏi nên chỉ buông thõng một câu: “Trông thật là đáng thương!”
Viên thái giám đi cùng hắn vội nhìn ngang, nhìn dọc thấp giọng nói với hắn: “Đại nhân đừng nói như vậy, đại nhân có biết ai cắt lưỡi cung nữ đó không?”
Đỗ Văn Hạo thấy tên thái giám mặt mày lo lắng như vậy, thì đoán ngay ra được chuyện này không tầm thường, là một bí mật không được tùy tiện nói ra, bèn hỏi: “Nếu mà không được nói, thì ta cũng chẳng cần hỏi ai cắt lưỡi của cung nữ đó, đa tạ công công đã nhắc nhở!”
Viên thái giảm cười cười, nhỏ nhẹ đáp: “Đại nhân khách khí quá, nhưng mà chuyện này nói ra cho đại nhân biết cũng chẳng sao, chỉ cần đại nhân không mang nó lưu truyền khắp nơi là được, bởi vì chuyện này có liên quan mật thiết đến Hoàng Thượng.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu đồng ý.
Viên thái giám liền nói: “Đứa cung nữ kia dám trộm cười khi Hoàng Thượng đặt tên cho một Tiệp Trữ nương nương, nên bị Hoàng Thượng hạ chỉ cắt lưỡi, chuyện này hồi đó làm chấn động cả nơi hậu cung này, sau đó một thời gian thì mọi người cũng không nhắc tới nó nữa.”
Đỗ Văn Hạo kỳ lạ hỏi: “Cười cái tên của Tiệp Trữ nương nương? Vậy vị Tiệp Trữ này tên là gì vậy?”
“Vị Tiệp Trữ đó họ Võ, tên Lập Đông, có lẽ sinh ra vào lúc lập đông nên đặt tên như vậy, nhưng Hoàng Thượng thích gọi nàng ta là Đông Nhi.”
“Tên là Lập Đông, cũng có gì đáng cười đâu nhỉ.”
“Nhưng mà cung nữ đó lại nói: ‘Đông, cũng là kết thúc! Số mệnh của nương nương không còn dài nữa rồi!”
“Ài! Kết thúc ở đây, thực ra là có hàm ý ám chỉ vạn vật thu mình lại, giống như những vật dụng nên đến cuối mùa thu nên đem ra phơi phóng cho khô rồi cất vào kho, động vật cũng vậy, chúng phải thu mình lại tìm chỗ ngủ đông để tránh rét. Cung nữ này là do hiểu sai ý của từ này nên mới cười nương nương, thực ra cười tên người ta cũng không hay lắm, nhưng mà chỉ vì vậy mà bị cắt lưỡi thì đúng thật là…!”
Viên thái giám vội vàng cắt lời của hắn nói: “Đỗ đại nhân, nhân hậu thương người, chỉ là trong nơi hậu cung này tai mắt rất nhiều, có không ít kẻ thích dẫm đạp lên thân thể người khác mà bước qua, cho nên đại nhân cũng nên cẩn thận lời nói, đừng để những kẻ tiểu nhân đó lợi dụng lời nói của đại nhân, đem tâu với Hoàng Thượng, lúc đó đại nhân chỉ có biết kêu oan nơi chín suối mà thôi!”
“Công công nói đúng lắm, ta đã ghi nhớ rồi!”
Nói xong Đỗ Văn Hạo chắp tay đa tạ.
Từ rất xa, Đỗ Văn Hạo đã thấp thoáng trông thấy tẩm cung của Hoàng Thái Hậu. Hắn đột nhiên cảm thấy mắc đi tiểu, sợ rằng chút nữa vào trong rồi xin đi cũng không tiện, bèn bảo viên thái giám không cần đi cùng hắn nữa, thái giám nghe xong cũng đồng ý, quay đầu cáo từ ra về.
Chờ cho viên thái giám đi xa rồi, Đỗ Văn Hạo mới nhìn quanh quất xem có người nào hay không, liền vòng luôn ra sau một hòn non bộ, mở luôn quần ra tiểu tiện.
Khi hắn vừa mới kéo quần lên buộc vào tử tế quay người định đi, thì bỗng nhiên nhìn thấy phía đằng sau cách hắn không xa, từ hòn non bộ chui ra một bóng người, làm cho hắn giật mình cái thót, không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp định thần lại, thì bóng người đó đã quỳ ngay xuống trước mặt của hắn: “Đỗ đại nhân! Cứu mạng với!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương