Tống Y
Chương 248
Đỗ Văn Hạo biết, Hoàng Thượng hay đến cung Thiên Nhan của Trần Mỹ Nhân vào buổi đêm. Nên ban ngày thời gian rảnh rỗi của nàng ta rất nhiều, do vậy hắn không có một chút thời gian rỗi nào cả.
Hơn nữa, lúc trước hắn cũng vừa mới biểu lộ lòng trung thành của mình với Trần Mỹ Nhân, bây giờ Trần Mỹ Nhân nói không thả cho hắn đi, thì hắn cũng đành chịu chết ở nơi đây, nếu mà có ý chống đối đòi ra đi, thì sẽ làm cho Trần Mỹ Nhân mất mặt, như vậy càng không nên. Do vậy Đỗ Văn Hạo còn mỗi cách cười tỏ ý xin lỗi Lâm Tiệp Trữ, tuyệt nhiên không dám nói thêm câu gì nữa.
Đỗ Văn Hạo nhận ra ý của Lâm Duyệt không phải là mời hắn đến cung của nàng để uống rượu ngắm trăng, mà là muốn hắn trị bệnh cho nghĩa mẫu của mình, tuy không nói ra nhưng nó lại ẩn ý trong từng câu nói của nàng. Trần Mỹ Nhân cũng nhận ra hàm ý đó của Lâm Tiệp Trữ, cười mỉm nói: “Tỷ tỷ vội vàng mời Đỗ đại nhân đi uống rượu ngắm trăng như vậy, có phải là có chuyện gì khác không?”
Lâm Duyệt ngần ngừ trong giây lát, hồi sau mới cất tiếng: “Tỷ tỷ không dám dấu muội, tỷ mời Đỗ đại nhân đến uống rượu ngắm trăng, cũng chỉ là một lý do, còn lý do khác nữa là, nghĩa mẫu của tỷ bị bệnh rất nặng, tỷ muốn mời Đỗ đại nhân qua đó xem bệnh giúp.”
Trần Mỹ Nhân cười nhạt nói: “Muội biết ngay mà. Ngày thường có thấy tỷ tỷ đến cung Thiên Nhan của muội chơi bao giờ đâu. Nghĩa mẫu của tỷ tỷ tuy là người của Tiên Đế, nhưng chức hiệu cũng mới chỉ là “Thủy Bình Quận Quân” mà thôi, Đỗ đại nhân phụng chỉ vào cung khám bệnh, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Hoàng Tử, Công Chúa và các Phi Tần mới được trực tiếp triệu mời Đỗ đại nhân đến chữa, những người khác thì tuyệt nhiên không được phép tự tiện mời Đỗ đại nhân. Thế nên tỷ tỷ chỉ có thể tìm các Thái Y khác ở Thái Y viện đến khám bệnh mà thôi. Còn muội thì theo nguyên tắc cũng không được phép trực tiếp mời Đỗ đại nhân vào chữa bệnh, nhưng do Hoàng Thượng thương muội, nên hạ chỉ cho Đỗ đại nhân đến khám cho muội. Thế nên, dù cho Đỗ đại nhân có rảnh rỗi đi chăng nữa, tỷ tỷ cũng phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng mới được phép mời Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho nghĩa mẫu của tỷ.
Lời của Trần Mỹ Nhân hoàn toàn là sự thật, nhưng Đỗ Văn Hạo nghe xong lại thấy khó chịu vô cùng. Người ta hay nói lương y như từ mẫu, bây giờ người ta có bệnh, đến tận đây tìm mình nhờ mình giúp, tuy hiện giờ mình cũng chẳng có việc gì, vậy mà lại không thể đi khám bệnh cho người ta.
Trái tim của Lâm Tiệp Trữ càng thêm nặng trĩu, Hoàng Thượng dường như đã quên hẳn nàng cùng với cung Nguyệt Thanh rồi. Lần trước Hoàng Thượng vào cung Nguyệt Thanh ngắm hoa mai, nhưng nàng thì lại cứ lạnh nhạt, không biết lấy lòng với Hoàng Thượng, thế nên đã bỏ lỡ mất cơ hội đó, nàng không biết đến bao giờ mới được gặp lại Hoàng Thượng nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt buồn bã đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Nếu đã như vậy thì Lâm Duyệt không dám làm phiền nữa, xin được cáo từ.”
Đỗ Văn Hạo vội vã đứng dậy đáp: “Xin nương nương chờ một chút!”
Lâm Tiệp Trữ đứng lại quay về phía hắn nhìn chăm chú.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như nghĩa mẫu của nương nương buổi tối có thể xuất cung, hãy đưa nghĩa mẫu đến Ngũ Vị Đường, vi thần có thể chữa trị cho nghĩa mẫu của nương nương.”
Các nữ tử ở trong cung không thể dễ dàng xuất cung, đặc biệt là những Phi Tần đã được phong hiệu. Thế nên Lâm Duyệt cũng chỉ biết cười khổ, cảm kích đáp: “Việc đó e rằng cũng không được, đa tạ ý tốt của tiên sinh.”
Chữa bệnh thì phải tranh thủ từng giờ từng phút, chỉ cần bỏ lỡ thời gian một cái, thì e rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng người bệnh. Nhưng theo quy tắc ở trong cung, Đỗ Văn Hạo phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh chỉ có các giai nhân có chức vị Phi Tần trở lên mới được phép gọi hắn đến chữa bệnh, còn những người khác tuyệt đối không được phép như vậy, hơn nữa Trần Mỹ Nhân cũng nhất quyết không buông tha cho hắn đi. Đỗ Văn Hạo lại càng không dám công khai chống đối lại Trần Mỹ Nhân, nếu không chỉ cần một câu nói bên tai Hoàng Thượng của nàng thôi, hắn cũng đủ rơi đầu rồi.
Nhưng đầu óc hắn rất nhanh nhạy, liền nghĩ luôn ra được phương pháp khác, bèn chắp tay nói với Lâm Duyệt: “Thưa Tiệp Trữ nương nương! Không biết Đức Phi nương nương dạo gần đây có khỏe không? Đức Phi nương nương vẫn còn bệnh hen suyễn trong người, tuyệt đối không được phép nhiễm lạnh. Vi thần mấy ngày gần đây, đều ở cung Thiên Nhan này chữa trị cho Mỹ Nhân nương nương, bận quá vẫn chưa có thời gian đi thăm hỏi Đức Phi nương nương, nếu Tiệp Trữ nương nương rảnh rỗi qua cung Thánh Thụy thì mang lời hỏi thăm của vi thần cho Đức Phi nương nương. Nếu Đức Phi nương nương vẫn còn chưa khỏe, có thể trực tiếp triệu thần vào cung Thánh Thụy chữa trị.”
Ý của Đỗ Văn Hạo đã nói rất rõ ràng, ngầm bảo với Lâm Duyệt hãy đi tìm Đức Phi nương nương giúp đỡ, chỉ cần Đức Phi nương nương kêu trong người có bệnh rồi cho mời Đỗ Văn Hạo đến xem, khi đó cứ đưa nghĩa mẫu của Lâm Duyệt đến nằm chờ sẵn ở cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương, thì Đỗ Văn Hạo sẽ xem được bệnh cho nghĩa mẫu của nàng. Lâm Duyệt vốn thông minh hơn người, sao lại không hiểu hàm ý của Đỗ Văn Hạo cơ chứ, trong lòng cảm kích vô cùng, hai mắt ánh lên sự mừng rỡ, gật gật đầu đáp lại: “Đa tạ tiên sinh! Ta sẽ nhắn giúp tiên sinh cho Đức Phi nương nương biết.”
Nói xong, thi lễ cáo từ ra về.
Trần Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn Đỗ Văn Hạo chằm chằm, làm cho hắn cũng sởn cả gai ốc, một lúc sau mới lên tiếng: “Ý của ngươi là gì? Vòng vo tam quốc để đi chữa bệnh cho nghĩa mẫu của Lâm Duyệt đúng không? Đừng hòng! Ta đã nói trước rồi đó, kể cả Đức Phi nương nương có tuyên triệu ngươi đi nữa, ngươi cũng không được phép đi.”
“Cái này! Nếu Đức Phi nương nương mà trách tội thần, thì vi thần cũng không đảm đương nổi đâu ạ!”
“Ngươi sợ cái gì? Có ta đây rồi! Ngươi phụng chỉ khám bệnh cho ta, trong lúc ta vẫn còn cảm thấy trong người vẫn chưa hết bệnh, thì ngươi không có quyền đi xem bệnh cho ai hết! Đây là quy định! Ngươi có hiểu không?”
Đỗ Văn Hạo cúi người xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Hay là, để cho vi thần đi xem bệnh một lát, nhanh thôi, kê xong đơn thuốc là vi thần về ngay, không mất bao nhiêu thời gian đâu!”
“Không được!” Mặt của Trần Mỹ Nhân lạnh như băng nói: “Thái Y của Thái Y Viện chết hết rồi hay sao mà Lâm Duyệt cứ phải tìm ngươi đến chữa bệnh cơ chứ? Lẽ nào trên đời này có mỗi mình Đỗ Văn Hạo ngươi chữa được bệnh cho nghĩa mẫu của nàng ta sao? Ta không tin! Bọn họ có thể tìm người khác chữa bệnh, nhưng lại cứ không chịu tìm, thấy ngươi ở đây chữa bệnh cho ta, bèn nghĩ đủ mọi cách để cướp ngươi khỏi tay ta, muốn sinh sự, khiêu chiến với ta ư? Hứ! Ta chiều tất!”
Đầu của Đỗ Văn Hạo như muốn nổ tung lên, sao chỉ vì mỗi cái chuyện chữa bệnh cỏn con như vậy, mà sao lại biến thành chiến trường tranh đấu, giành giật nhau của mấy người đàn bà nơi hậu cung như thế này. Trần Mỹ Nhân vì ỷ vào được Hoàng Thượng nuông chiều nên hành vi rất bá đạo, cũng vì lí do đó mà Trần Mỹ Nhân cũng chẳng coi ai ra gì, và cũng chẳng có ai dám động đến nàng, kể cả Đỗ Văn Hạo.
Đức Phi nương nương giờ này đang ở trong cung Thánh Thụy bàn chuyện với Lâm Tiệp Trữ.
Sau nghi nghe Lâm Tiệp Trữ kể lại toàn bộ sự tình xảy ra ở cung Thiên Nhan, Đức Phi nương nương tức giận nghiến răng ken két nói: “Con hồ ly tinh lẳng lơ đó thật là quá quắt! Được! Vậy chúng ta cứ làm theo cách của Đỗ đại nhân vậy! Bây giờ bảo ta bị bệnh, lập tức cho người triệu Đỗ đại nhân đến đây ngay lập tức.”
“Tỷ tỷ chờ một chút!” Lâm Tiệp Trữ vội vàng can ngăn Đức Phi nương nương: “E rằng không ổn.”
“Vì sao?”
“Khi muội vừa đi khỏi, thì thấy nàng ta cười nhạt một tiếng, dường như cũng đoán ra được dụng ý của Đỗ đại nhân rồi. Bây giờ e rằng nàng ta đang cầm cái Thánh Chỉ, bắt ép Đỗ đại nhân ở lại chữa bệnh, quyết không buông tha. Chỉ e bây giờ nàng ta cứ lấy cớ là bệnh vẫn chưa khỏi, không thể thiếu Đỗ đại nhân được nữa, Đỗ đại nhân cũng làm gì còn cách nào khác.”
“Không thử thì làm sao mà biết được?”
“Không được thử! Nếu như mình thử rồi mà nàng ta tìm cớ thoái thác cho xong thì cũng chẳng sao, nhưng nếu như nàng ta trở mặt từ chối thẳng thừng luôn, thì tỷ tỷ và nàng ta sẽ công khai tuyên chiến luôn rồi, tỷ tỷ khó khăn lắm mới được Hoàng Thượng sủng ái trở lại. Nếu như chỉ vì chuyện của muội, mà hại tỷ tỷ lại bị Hoàng Thượng thất sủng một lần nữa, thì muội thật có tội lắm.”
Đức Phi nương nương nghe xong, như một quả bóng xì hơi, ngán ngẩm, chán nản duỗi người dài thườn thượt trên chiếc ghế. Đúng vậy, cho dù bây giờ Hoàng Thượng đã sủng ái Đức Phi nương nương trở lại, nhưng mức độ sủng ái của nàng so với Trần Mỹ Nhân thì xa đến một trời một vực. Một khi Trần Mỹ Nhân lấy chuyện này ra làm cái cớ để tố giác nàng trước mặt Hoàng Thượng, nói rằng nàng cố ý phá hoại, không cho Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho mình. Mà nói gì thì nói, Trần Mỹ Nhân được Hoàng Thượng đích thân hạ chỉ cho Đỗ Văn Hạo vào chữa bệnh, nên nếu Hoàng Thượng mà biết chuyện, rồi mở một cuộc điều tra, phát hiện ra Đức Phi nương nương nàng giả bệnh, cố tình phá hoại công việc chữa bệnh của Đỗ Văn Hạo cho Trần Mỹ Nhân, thì Hoàng Thượng sẽ rất lấy làm không vui, cộng thêm con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân đêm nào cũng rỉ tai Hoàng Thượng nói xấu nàng, thì e rằng chuyện nàng bị thất sủng không phải trở thành một chuyện không thể nữa rồi.
Đức Phi nương nương lẩm bẩm nói: “Vậy, vậy thì phải làm thế nào bây giờ?”
Lâm Tiệp Trữ buồn bã đáp: “Tất cả đều là số mệnh cả rồi.”
Đức Phi nương nương đứng phắt luôn dậy: “Cái gì mà số mệnh với không số mệnh cơ chứ! Đừng nói nhảm! Tỷ không tin là người ta đến nước đường cùng rồi lại không có cách hay! Phải có một phương pháp nào đó chứ! Muội đừng chen ngang, để tỷ suy nghĩ một chút!”
Đôi mắt của Lâm Tiệp Trữ ngấn lệ, gật đầu đồng ý, không thốt lên nửa lời, chỉ đưa mắt nhìn theo Đức Phi nương nương.
Đức Phi nương nương chắp tay ra đằng sau, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng đứng lại cắn nhẹ lên môi mình một cái, nói: “Con hồ ly tinh đó không phải bảo phải có Thánh Chỉ của Hoàng Thượng mới mời được Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho mẫu thân của muội sao? Vậy thì chúng ta hãy đến nhờ thẳng luôn Hoàng Thượng! Đem chuyện mẫu thân của muội ra nói cho Hoàng Thượng biết, cầu xin Hoàng Thượng khai ân, để Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho mẫu thân của muội!”
“Hả?” Lâm Tiệp Trữ đơ người ra một lúc, nói: “Chưa được mời gọi tiếp kiến Hoàng Thượng, mà mạo muội đến gặp Hoàng Thượng thì bị tội đó!”
“Sợ cái gì cơ chứ! Tỷ có phải bắt muội xông vào thẳng cung điện đi tìm Hoàng Thượng đâu, muội cứ đứng chờ ở đây! Lúc trước có vị công công ở Ngự Thư Phòng đến đây thông báo, nói rằng Hoàng Thượng đêm nay muốn đến cung Thánh Thụy qua đêm. Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ lựa lời bẩm báo với Hoàng Thượng trước, nếu mà Hoàng Thượng đồng ý thì quá tốt! Còn nếu không thì muội sẽ đi ra cầu xin Hoàng Thượng! Nói gì thì nói, muội cũng là mẫu thân của hai Hoàng Tử của Hoàng Thượng, cầu xin chữa bệnh cũng chẳng phải xin đi đốt nhà, giết người, làm gì có tội tình gì mà lo chứ?”
Lâm Tiệp Trữ nghe xong, gật đầu đồng ý: “Ừm! Mẫu thân đối với muội, ơn nặng như núi, cho dù có bị trị tội, muội cũng cam lòng!”
Nét mặt của Đức Phi nương nương bây giờ mới dịu xuống một chút, nàng kéo tay của Lâm Tiệp Trữ lại và nói: “Tỷ tỷ chân thành nói thật cho muội nghe nhé! Tính tình của muội cũng nên thay đổi đi một chút, muội lạnh lùng với người khác thì không sao, nhưng với Hoàng Thượng mà cứ như vậy là không được. Nói theo cách của người dân thông thường thì Hoàng Thượng là phu quân của muội, là trượng phu trong nhà muội. Thế nào thì được gọi là trượng phu? Trượng phu tức là trong vòng bán kính một trượng thì muội phải làm tròn bổn phận của một người vợ với phu quân của muội. Tỷ không khuyên muội đi tranh giành Hoàng Thượng với người khác, mà muốn muội hòa đồng hơn một chút, thực ra trong lòng Hoàng Thượng vẫn thương yêu muội lắm đó.”
Lâm Tiệp Trữ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bèn gật đầu đồng ý.
Quả nhiên đúng như Lâm Tiệp Trữ suy đoán, khi Lâm Tiệp Trữ vừa đi khỏi, thì Trần Mỹ Nhân đã bảo người gác cổng rằng, bất kể Đức Phi nương nương hay Lâm Tiệp Trữ đến đây lần nữa, đều nói là nàng trong người không khỏe, đã đi ngủ rồi, không tiện vào thông báo.
Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết cười khổ, không nghĩ ra được cách nào khác hay hơn nữa.
Mãi đến chập tối, khi cổng của Hoàng Cung sắp đóng, thì Trần Mỹ Nhân mới gọi đến một chiếc xe ngựa, bắt Đỗ Văn Hạo dắt theo Liên Nhi rời khỏi Hoàng Cung.
Trên xe ngựa về Ngũ Vị Đường, Đỗ Văn Hạo hỏi han tình hình của Liên Nhi, được biết Liên Nhi năm nay mười sáu tuổi, là nô tỳ trong nhà của Trần Mỹ Nhân. Khi Trần Mỹ Nhân được triệu vào cung, thì Liên Nhi cũng theo Trần Mỹ Nhân vào cung làm cung nữ.
Khi xe ngựa đến Ngũ Vị Đường, thì trời cũng đã tối đen như mực.
Ngay cổng chính ngõ Cam Thủy, Bàng Vũ Cầm đã đứng đó ngóng chờ từ lâu. Mấy ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo toàn sáng sớm vào cung, tối mịt mới về đến nhà, nói là chữa bệnh cho Mỹ Nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất. Nên lần này tối mịt hắn mới về, mọi người trong nhà cũng đã quen với việc đó nên không để ý cho lắm, chỉ có điều lần này Đỗ Văn Hạo không ngồi kiệu như mọi khi, mà là ngồi xe ngựa, một chiếc xe ngựa được xếp vào hàng cao quý sang trọng!
Khi xe ngựa dừng lại, chiếc rèm trên xe được vén lên, thì có một thiếu nữ yêu kiều, thục nữ bước từ trên bục xe xuống, trong ánh đèn lồng mờ ảo, khuôn mặt như búng ra sữa của thiếu nữ ánh lên vẻ thẹn thùng, ửng đỏ, trong tay của thiếu nữ còn cầm một chiếc bọc, đầu cúi xuống đứng phía đằng sau Đỗ Văn Hạo.
Tuyết Phi Nhi nhanh nhẩu nói: “Ca ca! Vị cô nương này là ai vậy?”
Không đợi cho Đỗ Văn Hạo kịp lên tiếng trả lời, Liên Nhi đã vén áo lên, quỳ luôn xuông đất nói: “Dạ bẩm! Tiện thiếp là Liên Nhi, thị nữ của Trần Mỹ Nhân nương nương, hôm nay nương nương đã tặng tiện thiếp cho Lão Gia làm thiếp. Liên Nhi bái kiến tiểu cô cô!”
Nói xong, liền dập đầu xuống đất kêu lên ba tiếng côm cốp.
Tuyết Phi Nhi và mấy người khác đều sửng sốt, khuôn mặt của Bàng Vũ Cầm cũng hơi thất sắc, nhìn vào Đỗ Văn Hạo không thốt nên lời. Nụ cười trên môi của Lâm Thanh Đại cũng hiện rõ vẻ chua chát, im lặng không nói câu nào. Anh Tử cũng xuất thân là một nha hoàn, nên thấy Liên Nhi có cùng cảnh ngộ với mình như vậy, bất giác cũng xao xuyến trong long, muốn tiến lên đỡ lấy Liên Nhi, nhưng lại không dám, chỉ dám trân trân nhìn vào Đỗ Văn Hạo.
Khi chưa được chủ nhân của mình đồng ý, Liên Nhi vẫn cứ quỳ dưới đất, không dám đứng dậy.
Đỗ Văn Hạo vốn định giới thiệu thân phận của Liên Nhi cho mọi người trong nhà với tư cách là một nha hoàn cho mọi người biết, nhưng ai ngờ cô bé này lại thông minh như vậy, nàng đã sớm đoán được Đỗ Văn Hạo không muốn nạp thiếp, không chắc còn muốn bắt nàng về làm kiếp nha hoàn, mà lời giới thiệu đầu tiên của Đỗ Văn Hạo cho mọi người trong nhà có thể quyết định địa vị cả đời của nàng, dù sao nàng cũng đã có Trần Mỹ Nhân làm hậu thuẫn, nên mới cướp lời của Đỗ Văn Hạo nói luôn thân phận thê thiếp của mình ra trước như vậy. Chỉ cần bây giờ làm sáng tỏ nàng là thiếp của Đỗ Văn Hạo, thì mọi việc sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo bây giờ cũng chỉ còn cách cười khổ, lắc đầu nói với Bàng Vũ Cầm: “Nương tử! Đây là lòng tốt của Trần Mỹ Nhân nương nương, nương nương cứ ép ta phải nạp thiếp, nên ta đành phải nghe theo, nếu không thì nương nương sẽ trị tội ta, ta cũng không dám kháng lệnh, nên…”
Bàng Vũ Cầm trông Đỗ Văn Hạo chán chường như vậy, cũng đoán được hắn đang nói thật, bèn cười đáp: “Tướng công còn nhớ không? Cha mẹ và bà của thiếp đã nói với thiếp rồi, Vũ Cầm đã về làm dâu nhà họ Đỗ rồi, thì là người của nhà họ Đỗ, cái tam tòng tứ đức thiếp đã thuộc làu cả rồi. Chuyện nạp thiếp thì lão gia có quền quyết định hết, Vũ Cầm không dám có thêm ý kiến nào nữa.”
Đỗ Văn Hạo cảm kích vô cùng, cầm lấy tay của nàng nói: “Nương tử, ta, ta thật là…”
“Nhưng nàng yên tâm, ta với Liên Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Nghe thấy câu nói này của Đỗ Văn Hạo, thân hình của Liên Nhi cũng rung động lên một cái, rồi lại từ từ cúi đầu xuống.
Bàng Vũ Cầm cười chua chát nói: “Lời của tướng công làm thiếp khó xử vô cùng. Hơn nữa Liên Nhi cô nương là do đích thân nương nương ban tặng, tướng công cũng không được phép trái lệnh. Mà ngay cả đối với một cô gái bình thường, nếu tướng công đã nhận lời lấy người ta làm thiếp rồi, thì làm sao tướng công lại nói lời không giữ lấy lời được cơ chứ? Nương nương ban tặng Liên Nhi là việc vui, cái lễ này phải làm cho ra trò mới được.”
“Anh Tử, ngươi đi tìm người xem ngày, nếu hôm nay là ngày lành thì càng tốt, thì tối nay làm luôn cũng được.”
Liên Nhi mừng rỡ quay sang quỳ xuống dập đầu lạy Bàng Vũ Cầm, rồi mặt đất lại kêu lên ba tiếng côm cốp: “Liên Nhi đa tạ phu nhân khai ân, Liên Nhi khấu kiến phu nhân!”
“Được rồi, đứng dậy đi, về sau chúng ta đều là người một nhà, về sau chăm sóc tốt lão gia là được rồi!”
“Lời nói của phu nhân, Liên Nhi khắc ghi trong lòng, Liên Nhi sẽ phục vụ, hầu hạ lão gia hết mình!” Sau đó lại quỳ xuống dập đầu thêm mấy cái nữa, rồi mới đứng dậy.
Bàng Vũ Cầm giới thiệu Lâm Thanh Đại, Anh Tử và thân phận của những người khác ở trong nhà cho Liên Nhi, Liên Nhi cũng thi lễ chào hỏi từng người một.
Anh Tử cầm lấy ngày sinh tám chữ của Đỗ Văn Hạo và Liên Nhi đi tìm thầy xem bói. Không ngờ ngày hôm nay lại là ngày vô cùng tốt lành, nếu qua ngày hôm nay, thì phải đợi thêm mười ngày nữa mới có ngày tốt. Bàng Vũ Cầm biết vậy nên lập tức làm chủ trì, lo toan việc nạp thiếp cho Đỗ Văn Hạo.
Nghi lễ nạp thiếp tuy không cần lục lễ (cầu hôn, xem ngày sinh tháng đẻ, tặng lễ, tặng quà ăn hỏi, chọn ngày thành hôn, rước dâu), cũng không cần lễ bái thiên địa, nhưng vẫn cần phải có chút tặng phẩm thêm vào cho nó phải phép, tuy rằng không phải làm lớn, nhưng cũng phải chu đáo tử tế.
Tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong xuôi đầy đủ cả, Trần Mỹ Nhân muốn Đỗ Văn Hạo nạp thiếp, thì hắn đã thế làm to luôn cho xong, bèn sai người đến Thái Y Viện mời mấy vị Thái Y cao cấp đến, dĩ nhiên còn có cả Tiền Bất Thu nữa. Ngoài ra, lại mời thêm những người bạn thân như Lý Chính của tiệm thuốc trên phố, và còn cả những hàng xóm láng giềng ở kế bên nữa. Lại có những quan viên trong triều biết tin Đỗ Văn Hạo làm lễ, nghĩ Đỗ Văn Hạo bây giờ rất được Hoàng Thượng tin dùng, nên dù không có thiệp mời, cũng vui vẻ cầm quà đến chung vui, kết quả là bữa tiệc rượu này làm đến mười mấy bàn liền.
Thái Y Viện Viện Sử Trịnh Cốc kéo theo cả Cửu Khoa Thái Y Trú đến, nhưng Phó Hạc lại không thấy đến, lần trước Phó Hạc bị ăn ba mươi roi, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy đi lại bình thường được, chắc là do vậy nên không đến.
Do muốn bày vẽ cho Trần Mỹ Nhân biết. Lễ nạp thiếp trừ việc bái thiên địa ra, thì các trình tự đều không khác gì nghi lễ khi lấy vợ chính thức cả.
Liên Nhi toàn thân mặc áo phượng, đầu đội mũ phượng, còn Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm cũng thay bộ lễ phục, trong nghi thức này thì Liên Nhi phải bưng trà lên kính mời Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm hai người, rồi lại bảo người ghi chép lại lễ phẩm, việc nạp thiếp đến đây thì hoàn tất, mọi người cùng hoan hô chúc mừng.
Sau khi tiệc rượu tan hết, mọi người đưa Đỗ Văn Hạo và Liên Nhi đến một căn phòng đã được chuẩn bị từ trước, mọi người lại cùng hát lên một hồi, rồi mới giải tán quay người ra về.
Căn phòng này là do chính tay Bàng Vũ Cầm chuẩn bị cho Liên Nhi làm phòng ngủ. Trong phòng có ba gian phòng nhỏ, dù sao người ta cũng là người do Trần Mỹ Nhân ban tặng cho Đỗ Văn Hạo, không thể đối đãi người ta như nha hoàn được, thậm chí còn phải tử tế hơn cả hạng thê thiếp bình thường khác, nên Bàng Vũ Cầm cũng đã cho một nha hoàn tên là Lão Ma Tử đến phục vụ Liên Nhi.
Liên Nhi cũng không tự coi mình là một phu nhân cao quý, vừa vào đến trong phòng đã cởi ngay áo phượng, dỡ ngay mũ phượng, rồi qùy xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo, cởi giầy giúp hắn, giọng ngọt ngào nói: “Thưa lão gia! Để Liên Nhi tắm rửa cho lão gia.”
Nghĩ rằng ván đã đóng thuyền, nương tử của mình cũng đồng ý. Đỗ Văn Hạo cũng chẳng muốn tỏ ra thanh cao nữa, bèn “Ừ!” một tiếng đồng ý.
Liên Nhi mừng rỡ cởi quần áo giúp Đỗ Văn Hạo, đưa hắn ngồi vào trong bồn gỗ, cẩn thận xoa bóp, kỳ cọ cho hắn. Liên Nhi thật không hổ thẹn là nô tỳ thân cận bên người của Trần Mỹ Nhân, kỹ thuật xoa bóp, mát xa của nàng cũng rất điêu liệu, thành thục.
Sau khi tắm xong, Liên Nhi đưa Đỗ Văn Hạo lên giường, rồi tự mình đi tắm rửa xong cũng leo lên giường nằm cùng Đỗ Văn Hạo. Tuy đây mới là lần đầu tiên của Liên Nhi, nhưng nàng cũng thể hiện hết mình, bao nhiêu tư thế kỹ năng đều đem ra sử dụng hết, làm cho Đỗ Văn Hạo lên mây mấy lần trong đêm tân hôn này.
Bàng Vũ Cầm là vợ của Đỗ Văn Hạo thuộc vào hàng nhu mỳ, đoan trang hiền thục, lại được giáo dục tam tòng tứ đức từ bé, tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ vô cùng nặng nề, nên Bàng Vũ Cầm coi chuyện quan hệ giữa hai vợ chồng rất có quy tắc, từ trước đến giờ không có chuyện chủ động tiến tới, trừ phi Đỗ Văn Hạo yêu cầu thay đổi tư thế, chứ tuyệt đối không có chuyện chủ động phối hợp với Đỗ Văn Hạo, thậm chí đến cả kêu lên mấy tiếng sung sướng cũng không bao giờ có, vì sợ như thế sẽ mang tiếng là dâm đãng, do vậy chuyện chăn gối giữa nàng và Đỗ Văn Hạo cũng có phần nhàm chán, nặng nề.
Nhưng Liên Nhi là phận làm lẽ, mà đã là thân làm lẽ thì nhiệm vụ của nàng là phải phục vụ làm sao cho lão gia được hưởng thụ một cách sung sướng nhất. Hồi trước, khi Liên Nhi còn ở trong Hoàng Cung, nàng cũng đã được bồi dưỡng dậy dỗ cho kỹ thuật làm việc này, để về sau lỡ Hoàng Thượng để ý đến mình, còn biết cách làm cho Hoàng Thượng thỏa mãn, vui vẻ, lấy lòng Hoàng Thượng. Tuy là tỷ lệ cơ hội xảy ra việc Hoàng Thượng để ý đến cung nữ gần như bằng không, nhưng việc bồi dưỡng kỹ thuật này thì lại không được phép lơ là, bởi tuy tỷ lệ thấp như vậy nhưng không phải là không thể biến thành sự thật, những việc như thế cũng đã từng xẩy ra trước đó rồi, nên việc học hỏi bồi dưỡng là hết sức cần thiết.
Đỗ Văn Hạo vô cùng thỏa mãn, sau mấy trận mây mưa với Liên Nhi xong, người cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm bẹp trên giường, ôm Liên Nhi vào trong lòng, vỗ vỗ vào vai nàng nói: “Cũng không tồi chút nào!”
Liên Nhi thẹn thùng chui vào trong lòng của Đỗ Văn Hạo trả lời: “Đa tạ lão gia đã quá khen! Về sau Liên Nhi sẽ làm tốt hơn bây giờ nữa!”
“Ừm, ta muốn hỏi nàng một việc, có phải Trần Mỹ Nhân sai nàng đến để giám sát ta không?”
Trong lúc đang mặn nồng như thế này, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên hỏi câu hỏi như vậy, Liên Nhi đột nhiên vùng dậy, lõa lồ quỳ luôn xuống dưới đất, dập đầu nói: “Thưa lão gia! Tiện Thiếp không dám!”
“Nàng dám nói là không có?” Giọng của Đỗ Văn Hạo lạnh tanh như dao, nhìn chăm chăm vào Liên Nhi hỏi.
Liên Nhi ngập ngừng đôi chút, rồi lại dập đầu trả lời: “Thưa lão gia, mấy ngày hôm trước, nương nương đúng là có dặn dò cho Liên Nhi như vậy, nhưng trong lòng của Liên Nhi cũng có tính toán riêng cho bản thân mình. Lão gia đã nạp Liên Nhi về làm thiếp rồi, thì Liên Nhi dù là sống hay là chết thì đều là người của lão gia rồi, dĩ nhiên sẽ một lòng một dạ bảo hộ cho lão gia. Thế nên Liên Nhi quyết không bao giờ bán đứng lão gia, cũng như cãi lời lão gia cả!”
“Có thật vậy không?”
“Tiện thiếp nếu mà nói dối nửa lời, thì sẽ bị sét đánh không toàn thây!” Liên Nhi lại dập đầu tuyên thệ.
“Nếu mà như vậy thì khi Trần Mỹ Nhân hỏi nàng, thì nàng định đối phó thế nào?”
“Những câu nào nên nói, những câu nào không nên nói, tiện thiếp biết mình phải làm gì!”
Đỗ Văn Hạo ngắm nhìn Liên Nhi một lúc, rồi dịu giọng lại hỏi Liên Nhi: “Vậy nàng có đồng ý đem chuyện của Trần Mỹ Nhân ra kể cho ta biết không?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương