Tống Y
Chương 244
Ngày thành hôn của Khang Quốc Công Chúa chớp mắt đã gần kề. Phủ Tướng Quân của Hữu Tướng Quân Vương Ngộ giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng náo nhiệt.
Đây là lễ thành hôn của con gái Hoàng Thượng, phu quân của nàng lại là người có tiếng trong đội ngũ quân đội của nhà Tống, là Tư Lệnh của Bộ Giới Vệ trong kinh thành. Hoàng Thượng còn phái một viên hoạn quan thân tín nhất thay mặt cho mình tặng rất nhiều của hồi môn cùng với nhiều thứ khác, đưa đến phủ Tướng Quân, hầu hết các văn võ bá quan trong triều ai cũng đến chúc mừng ngày đại hỷ của Tướng Quân Vương Ngộ.
Mới sáng sớm, bên ngoài phủ của Đại Tướng Quân kèn trống ầm ĩ, kèn loa kêu lên rợp trời, một đội múa sư tử lăn lộn, nhẩy múa ngay trước cổng phủ, làm cho rất nhiều người dân hiếu kỳ quây lại xem, thỉnh thoảng lại cùng hô lên khen ngợi.
Trong phủ mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vương Tướng Quân sai đội đi rước dâu đi đón dâu từ rất sớm, giờ lành bái thiên địa cũng đã sắp đến, nhưng đội rước dâu đến giờ này vẫn chưa thấy về. Tướng Quân trên người đã mặc sẵn đồ chú rể chỉnh tề, đứng trên hỷ đường, không ngừng ngẩng đầu mong ngóng, trong lòng có vẻ vô cùng sốt ruột.
Lúc này, bên ngoài con đường của Phủ Tướng Quân, xuất hiện một con tuấn mã, đang phi như bay chạy đến, làm đội múa sư tử phải vội vã dạt tránh sang một bên. Những người đứng xung quanh đó cũng sợ đến xanh mặt, người lớn ôm lấy trẻ nhỏ vội vã lui vào trong tránh đường.
Con tuấn mã phi thắng đến cổng của Phủ Tướng Quân, hí lên một tiếng dài rồi đứng sừng sững tại đó. Liền lúc đó, một bóng nam nhân nhẩy từ trên mình ngựa xuống, mồ hôi nhễ nhại quăng luôn dây cương, phi người xông thẳng vào trong Phủ Tướng Quân.
Những người hiếu kỳ đều vây lấy xung quanh bàn tán: “Bị làm sao vậy? Có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Đó là người của Phủ Tướng Quân, tôi biết người đó. Hay là có chuyện gì không hay xảy ra rồi? Ôi! Hôm nay là ngày cưới của Vương Tướng Quân mà lại có chuyện xảy ra…”
“Đúng vậy, giờ phút này mà xảy ra chuyện gì, thì đúng là đen cả đời.”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tướng Quân đừng nói những câu lảm nhảm, đen đủi như vậy! Cái gì mà đen cả một đời chứ? Ai gặp phải chuyện này, cũng đều mệt nhọc cả đời đó!”
“Ha ha, huynh nói câu này cũng không phải là câu lảm nhảm, đen đủi ư?”
Người đó vội vã bịt miệng, mặt mày lo lắng, sợ hãi.
Nam nhân đó dường như không để ý bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, người đó vội vã, phi người phóng vào trong Phủ Tướng Quân kêu to lên: “Tránh ra, mau mau tránh ra nhanh lên! Tướng Quân đâu? Tướng Quân đang ở đâu?”
“Tướng Quân đang chờ ở hỷ đường.” Gia nhân trong Phủ Tướng Quân nhận ra nam nhân này chính là người mà Vương Tướng Quân sai đi đón dâu, và cũng chính là quản gia của Phủ Tướng Quân, nên vội vàng mỉm cười đáp lại.
Gã quản gia vội vã, phóng người chạy luôn lên hỷ đường, hớt hơ hớt hải, thở không ra hơi: “Tướng Quân, không, không xong rồi! Có, có chuyện xảy, xảy ra rồi!”
Vương Ngộ thất kinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Công Chúa đâu?”
“Công Chúa đột nhiên bị ngất, mê man bất tỉnh rồi!”
“Cái gì?” Tướng Quân Vương Ngộ kinh hãi, hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khi kiệu hoa vào đến trong cung, Công Chúa vừa lên kiệu hoa thì đột nhiên máu mũi phun ra như suối, không kìm lại được! Mọi người vội vàng tìm Thái Y đến chữa, nhưng Thái Y đã dùng hết cách mà máu vẫn không ngừng tuôn ra, nhiều đến nỗi đựng đầy cả một cái chậu con! Sau đó Công Chúa ngất lịm đi, bất tỉnh mê man như người chết, nhưng máu vẫn cứ chảy mãi không thôi! Lúc này trong cung bây giờ đang loạn hết cả lên rồi! Hoàng Thượng cho gọi Phó Thái Y của Thái Y Viện phải vào trong đó ngay lập tức! Các Thái Y khác trong Thái Y Viện cũng bắt đầu lục đục kéo đến rồi.”
Vương Ngộ kinh hãi, tay chân múa loạn, hét lớn: “Phó Hạc, Phó đại nhân đâu? Gọi ông ta mau mau cùng bổn Tướng Quân vào trong Hoàng Cung, cứu chữa Công Chúa! Đưa ngựa đến đây! Nhanh lên, ngựa đâu?”
Quản gia vội vàng đáp: “Tướng Quân, Tướng Quân không được phép đi!”
Vương Tướng Quân tức giận quát: “Tại sao?”
Quản gia cười khổ: “Theo quy định, Công Chúa chưa bước chân vào Phủ Tướng Quân, vẫn chưa phải là người của Tướng Quân, bây giờ Tướng Quân mà dẫn người vào trong đó chữa bệnh, danh không chính, ngôn không thuận, sẽ làm cho người khác chê cười.”
“Mẹ kiếp! Ngươi nói lảm nhảm, vớ vẩn cái gì đó! Người sắp chết đến nơi rồi, còn quy định cái chó gì? Lấy ngựa nhanh lên, Phó đại nhân đâu?”
Phó Hạc khi trước vẫn còn dương dương tự đắc, ngồi ở chính giữa hỷ đường, bây giờ nghe thấy có chuyện như vậy, sợ đến vỡ mật. Chữa trị cho Công Chúa là do ông ta phụ trách, vậy mà lúc này lại xảy ra chuyện, ông ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi có can hệ đến việc này. Nhưng bây giờ Hoàng Thượng tuyên chiếu cho gọi rồi, vả lại các Thái Y khác cũng có đấy nhưng có chữa được đâu, e rằng bệnh tình cũng rất nghiêm trọng, nên trong lòng Phó Hạc vô cùng lo lắng, sợ hãi. Nhưng không muốn thì cũng phải đi, nên đành phải lật đật chạy ra ngoài, leo lên ngựa cùng Vương Ngộ cưỡi phi vào trong Hoàng Cung.
Trong cung Tiêu Hiền của Tống Quý Phi hiện giờ vô cùng hỗn loạn.
Hoàng Thượng gả chồng cho con gái, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu cùng với các Phi Tân khác cũng đều có mặt ở đây. Nhưng lại xảy ra việc không vui như thế này, cũng đành bất lực không biết làm gì cho phải.
Khuôn mặt của Tống Thần Tông đanh lại như sắt nguội, vòng tay ra đằng sau đi đi lại lại mấy lần, nằm trên giường là Khang Quốc Công Chúa đang hôn mê bất tỉnh. Máu trong mũi đã chảy ướt sũng cả vạt áo cưới đỏ thẫm, bên cạnh giường của nàng cũng đẫm màu tươi của máu nhuốm lên.
Tống Quý Phi ngồi bên giường nắm chặt tay của con gái, khóc lóc thảm thiết, ngước ánh mắt đáng thương lên nhìn Tống Thần Tông: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng cứu con gái chúng ta đi.”
Trước giường của Công Chúa, các Thái Y của Thái Y Viện đã quỳ một loạt tại đó, ngay phía đầu là Viện Sử Trịnh Cốc, ông không ngừng lau mồ hôi đang chảy dài trên trán, trong bụng thì kêu thầm: “Sao dạo này đen đủi thế không biết? Toàn xẩy ra những chuyện như vậy!”
“Ăn hại! Tất cả bọn ngươi đều là một lũ ăn hại! Đến cầm máu cũng không biết cầm! Trẫm cần các ngươi để làm nữa hả?” Tống Thần Tông tức giận mắng chửi.
Mồ hôi trên đầu Trịnh cốc vã ra như tắm, chảy tong tong như suối, giọng run run đáp: “Chúng thần, chúng thần khi nãy đã dùng hết các biện pháp, phương thuốc cầm máu rồi, nhưng mà…”
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Không phải mấy hôm trước đã khỏi rồi hay sao, mà bây giờ lại ra nông nỗi như thế này?”
Trần Mỹ Nhân đứng cạnh Tống Thần Tông, ngó ngó cái đầu nhìn vào khuôn mặt với đôi mắt đang nhắm nghiền của Công Chúa nói: “Ài! Thật chẳng ra làm sao cả, sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bệnh ngay lúc này. Thiếp chưa từng nghe nói Khang Quốc Công Chúa có bệnh gì từ trước đến nay bao giờ cả! Chắc là có chỗ nào không ổn? Hay là mệnh của Vương Tướng Quân cao quá, khắc Công Chúa của chúng ta?”
Hoàng Hậu lườm Trần Mỹ Nhân một cái nói: “Ngươi thấy bây giờ chưa đủ loạn hay sao? Nói linh tinh, lảm nhảm cái quỷ gì thế?”
Trần Mỹ Nhân làm bộ tủi thân, tội nghiệp, nói với Tống Thần Tông: “Đây cũng là ý tốt của Thần thiếp mà, sao Hoàng Hậu lại dữ vậy?”
Hoàng Thượng âu yếm vỗ về bàn tay của Trần Mỹ Nhân: “Được rồi, nàng bớt nói một hai câu, Phó Hạc đâu? Sao ông ta vẫn chưa thấy đến?”
Trần Mỹ Nhân đáp: “Hoàng Thượng xin chờ một lúc, chắc Phó đại nhân sắp đến rồi. Nghe nói Phó đại nhân mấy ngày gần đây chữa bệnh bọng nước cho Công Chúa… Hình như hiệu quả cũng khá tốt, chỉ kê cho Công Chúa uống ba thang thuốc, mà đã chữa khỏi được bệnh cho Công Chúa. Chỉ cần ông ấy đến, chắc chắn sẽ cầm được máu mũi cho Công Chúa thôi.”
Tống Quý Phi cũng đem hết hy vọng đặt lên vai của Phó Hạc. Chốc chốc lại chạy ra cổng ngóng trông, sốt ruột vừa khóc vừa than: “Sao đến giờ mà vẫn chưa đến! Người ta sắp chết đến nơi rồi! Ôi! Con gái bé bỏng tội nghiệp của ta, hu hu hu hu.”
Hoàng Thái Hậu cau mày nói: “Tại sao không gọi Đỗ đại nhân đến đây chữa trị cho Công Chúa? Y thuật của Đỗ đại nhân cũng cao siêu lắm.”
Tống Thần Tông cũng hỏi: “Đỗ ái khanh giờ đang ở đâu?”
Trịnh Cốc nhìn ra phía thần y Tiền Bất Thu ho khan một tiếng, ra ý bảo ông ta trả lời.
Tiền Bất Thu dập đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng! Sư phụ của vi thần sáng sớm hôm nay có một ca chữa bệnh gấp nên đã ra khỏi thành rồi. Nhưng, thần đã cho người đưa thư đi gọi sư phụ của thần mau mau quay về rồi.”
Tống Thần Tông cau mày hỏi: “Đỗ ái khanh ra khỏi thành rồi? Con gái Trẫm lấy chồng, mà Đỗ ái khanh không đến tham dự sao?”
“Cái này!” Tiền Bất Thu cũng biết Đỗ Văn Hạo và Phó Hạc vì chữa bệnh cho Công Chúa nên hai người thành ra bất hòa, nhưng không dám nói rõ hẳn ra, bèn hướng mắt sang Đức Phi nương nương.
Đức Phi nương nương thở dài nói: “Bẩm Hoàng Thượng! Chuyện này cũng không thể trách Đỗ đại nhân được, kể cả không có chuyện Công Chúa đổ bệnh ngày hôm nay, e rằng Đỗ đại nhân cũng không dám đến tham gia lễ thành hôn của Khang Quốc Công Chúa.”
“Ồ? Chuyện này là thế nào?”
“Bởi vì, bởi vì Đỗ đại nhân nói, đại nhân không còn mặt mũi nào tham gia nữa.”
Tống Thần Tông nhướng chiếc lông mày rậm lên hỏi: “Thế có nghĩa là gì?”
“Đỗ đại nhân bị Khang Quốc Công Chúa chỉ chích, khích bác, châm chọc, cạnh khóe, chửi rủa, làm gì còn mặt mũi nào đến đây tham dự nữa.”
Tống Thần Tông và Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong đều nhìn nhau một cái, Tống Thần Tông trầm giọng hỏi:
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Thưa Hoàng Thượng! Chuyện là thế này, Khang Quốc Công Chúa bị bệnh lâu ngày, có rất nhiều Thái Y đến chữa đều không khỏi, Tống Quý Phi nghe nói y thuật của Đỗ đại nhân cao siêu như thần, bèn nhờ tiện thiếp nói giúp với Đỗ đại nhân, nhờ Đỗ đại nhân đến xem giúp. Đỗ đại nhân rất sảng khoái đồng ý luôn không cần suy nghĩ gì cả, sau đó chữa bệnh kê đơn hiệu quả cũng khá tốt. Nhưng về sau Vương Ngộ Vương Tướng Quân cực lực giới thiệu, tiến cử Phó đại nhân chữa bệnh cho Khang Quốc Công Chúa, Khang Quốc Công Chúa cũng nhất quyết đòi Phó đại nhân chữa cho bằng được, Tống Quý Phi thấy vậy cũng thuận tình đồng ý. Thế là Phó Thái Y đổi chỗ cho Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho Công Chúa.”
Hoàng Hậu thấy vậy nói: “Y thuật của Phó đại nhân cũng không tồi. Ông ấy cũng cho ta vài phương thuốc dùng, hiệu quả cũng tốt, thế ông ta chữa trị cho Công Chúa thế nào?”
Tống Quý Phi khóc lóc đáp: “Thưa Hoàng Hậu! Phó Thái Y kê thuốc cho Công Chúa uống, có tác dụng khá tốt, Công Chúa uống xong ba thang thuốc thì bọng nước làm phù chân đã tan đi hết.”
Hoàng Hậu nói: “Thế cũng tốt mà, chỉ cần chữa khỏi bệnh, ai chữa mà chẳng như nhau. Chẳng lẽ Đỗ đại nhân lại hẹp hòi nhỏ mọn đến mức như vậy sao?”
Đức Phi nói: “Không, không, Thưa Hoàng Hậu! Đỗ đại nhân làm sao mà lại nhỏ nhen đến mức như thế. Hoàng Hậu chỉ biết một mà không biết hai, khi cái bọng nước làm phù chân của Khang Quốc Công Chúa được Phó đại nhân làm xẹp đi rồi, thì cái rắc rối cũng bắt đầu từ đây mà ra.”
“Thế nghĩa là gì?”
“Hôm đó, Đỗ đại nhân đứng trước mặt thiếp nói với Tống Quý Phi và Khang Quốc Công Chúa là Phó đại nhân biện chứng chữa bệnh cho Công Chúa có vấn đề, nếu như cứ dựa theo phương thuốc của Phó đại nhân, thì tính mạng của Công Chúa cũng sẽ lâm nguy.”
“Tại sao Đỗ đại nhân lại nói như vây?” Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu đồng thời hỏi cùng một câu, đến cả Tống Thần Tông cũng chú tâm nghe ngóng.
Đức Phi nương nương đáp: “Thiếp không hiểu gì về y thuật cả, cũng không biết nên nói thế nào, nhưng mà lúc đó, Đỗ đại nhân rõ ràng là nói như vậy, Đỗ đại nhân nói là đã xem qua phương thuốc của Phó đại nhân, cho rằng phương thuốc đó hoàn toàn sai lầm, nói là bệnh của Công Chúa không phải như Phó đại nhân biện chứng là Long Hỏa Thượng Đằng, mà là cái gì Huyết Phân gì gì đó. Nói chung nó nghĩa là gì thì thần thiếp cũng không hiểu rõ. Dù sao Đỗ đại nhân cũng nói là, nếu cứ dựa theo phương thuốc của Phó đại nhân chữa trị, có thể sẽ làm cho Công Chúa xuất huyêt rất nhiều. Chuyện ngày hôm nay không phải đã ứng nghiệm lời của Đỗ đại nhân rồi đó sao?”
Hoàng Thái Hậu nghi ngờ hỏi: “Đỗ đại nhân thật là đã nói như vậy?”
“Thưa vâng! Nếu Hoàng Thái Hậu không tin thì cứ hỏi Tống Quý Phi, hai mẹ con của Tống Quý Phi đều đích thân nghe được lời nói của Đỗ đại nhân. Nhưng Khang Quốc Công Chúa nghe xong lại châm chọc, cạnh khóe Đỗ đại nhân, rồi nói nào là Đỗ đại nhân muốn cướp công của Phó đại nhân, nào là Đỗ đại nhân ăn nói lảm nhảm dọa nạt vớ vẩn. Nói chung là rất nhiều câu nói khó nghe, thế nên Đỗ đại nhân tức quá đành quay người bỏ đi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói rõ ra xem nào!”
Đức Phi nương nương bèn đem hết sự tình ngày hôm đó kể ra hết. Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, sắc mặt đanh lại, quay đầu sang nhìn Tống Quý Phi: “Những lời nói vừa rồi của Đức Phi có phải là sự thật không?”
Từ lúc con gái mình bị chảy máu mũi không ngừng, thì Tống Quý Phi đã rất ân hận rồi, nếu mà biết trước thế này, thì sống chết gì Quý Phi cũng nhất quyết không đổi Phó Thái Y đến để chữa trị cho con gái mình. Quả nhiên bây giờ, lời nói của Đỗ Văn Hạo đã ứng nghiệm rồi, e rằng bây giờ muốn người ta đến chữa cho mình cũng chẳng được nữa rồi, bèn tuyệt vọng ôm lấy tay người con gái đang nằm bất tỉnh nhân sự của mình mà khóc lóc thảm thiết. Bây giờ nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi vậy, cũng chỉ biết ngậm nước mắt mà gật gật đầu.
Thái Hoàng Thái Hậu tức giận quát: “Đỗ đại nhân là người Ai Gia đích thân chỉ định vào hậu cung chữa bệnh, vậy mà các ngươi còn dám châm chọc, cạnh khóe, chỉ chích, khinh thường người ta. Trong mắt các ngươi có còn Ai Gia nữa không? Đỗ đại nhân tốt bụng chỉ rõ căn bệnh cho các ngươi, vậy mà các ngươi lại đem lòng tốt của người ta đem cho chó nó gặm! Được, được, được lắm! Ngươi sinh ra đứa con gái ngoan ngoãn như vậy! Chết đi cũng tốt, để nó sống trên đời này lại đi làm trò cười cho người ta mà thôi, không cần chữa trị nữa! Đi! Tất cả Thái Y đứng dậy cả đi! Không cần chữa trị nữa đâu.”
Lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu thì đến cả Hoàng Thượng cũng phải nghe. Tống Quý Phi nghe vậy cũng cuống cuồng, quỳ xuống dập đầu cầu xin: “Lão tổ tông, xin người nhân từ độ lượng, con biết con sai rồi, mong người khai ân!”
“Khai ân? Khai ân cái nỗi gì? Đứa con gái không biết trời cao đất dầy này, thì cứu làm cái gì?”
Khi Thái Hoàng Thái Hậu còn đang nói, thì có một thái giám vội vàng chạy vào bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, các vị nương nương, Hữu Tướng Quân Vương Ngộ và Thái Y Viện Viện Phán Phó Hạc xin bái kiến.”
Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới nói là không chữa nữa, giờ lại nghe có Phó Hạc đến, nên không ai dám ho he một câu nào, chỉ đưa mắt nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Tống Thần Tông ho nhẹ một tiếng thấp giọng nói: “Bẩm, Thái Hoàng Thái Hậu, Công Chúa trẻ người non dạ, người hãy tha thứ cho nó lần này, về sau nó vào Vương Phủ rồi, tính khí chắc sẽ…”
Thái Hoàng Thái Hậu trợn mắt nhìn Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng không nghĩ rằng, tính khí của Khang Quốc Công Chúa như vậy mà gả cho người ta, thì có mà làm loạn hết nhà người ta lên không? Lúc đó bậc làm cha mẹ các ngươi cũng khó mà tránh khỏi phiền phức! Nhưng mà thôi! Hoàng Thượng đã nói thế rồi, Công Chúa lại là con của Hoàng Thượng nữa, các người muốn làm gì thì làm, Ai Gia không muốn tham gia thêm vào nữa!”
Tống Thần Tông mừng rỡ ra mặt, quay sang Tống Quý Phi nói: “Sao không mau mau tạ ơn ân điển của Thái Hoàng Thái Hậu đi!”
Tống Quý Phi vội vã dập đầu tạ ơn.
Bởi vì Công Chúa vẫn chưa phải là người của Vương Phủ nên Vương Ngộ không được phép vào trong tẩm cung của Công Chúa, chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài. Viện Phán Phó Hạc vội vã chạy vào phía trong, quỳ xuống.
Tống Thần Tông đáp: “Máu mũi của Công Chúa chảy ra nhiều lắm, không ai có cách gì cầm máu được cả, Phó ái khanh mau mau tìm cách chữa cho công chúa.”
Phó Hạc vừa nhìn thấy tình trạng của Công Chúa, máu me be bét nằm trên giường, đột nhiên tay chân cũng run lên lẩy bẩy, chầm chậm bước tới lấy thuốc ở trong hộp thuốc của mình ra.
Nhưng mỗi khi ông ta dùng loại thuốc cầm máu nào cầm máu cho Công Chúa, thì Tiền Bất Thu đều nhắc nhở ông một câu: “Phó đại nhân, cái ‘Thập Hôi Tán’ này đã dùng thử rồi, không có hiệu quả đâu; ‘Cực Giác Hòa’ cũng dùng rồi, vẫn không có hiệu quả, cái đó là ‘Kỹ Hoa Tán’ của đại nhân đúng không? Cũng dùng rồi, chẳng có kết quả gì cả. ‘Tứ Sinh Hoàng’ cũng thử rồi, càng dùng máu càng ra nhiều.”
Phó Hạc moi hết các loại thuốc cầm máu trong hộp thuốc ra, đều bị Tiền Bất Thu nói là dùng rồi, không có hiệu quả, Phó Hạc nghĩ Tiền Bất Thu nói lung tung, liền nhìn vào đám Thái Y, cũng thấy bọn họ nhìn lại mình, nên hiểu ngay lời của Tiền Bất Thu là thật.
Những thứ có thể cầm máu mà Phó Hạc có thể nghĩ ra để dùng thì mấy người kia cũng đã dùng rồi. Phó Hạc không nghĩ ra thêm cách nào được nữa, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ tội: “Bẩm Hoàng Thượng! Vi thần, vi thần bất tài!”
“Đồ ngu! Đồ ăn hại! lang băm!”Tống Thần Tông giận dữ quát lên, tiến đến đạp cho Phó Hạc một phát rõ kêu vào mặt, làm cho Phó Hạc gãy hai cái răng cửa, máu mũi máu miệng chảy ra đầm đìa: “Tên nô tài khốn kiếp, đáng chết này! Đỗ ái khanh đã nhắc nhở cho ngươi là ngươi dùng thuốc không đúng rồi, vậy mà ngươi không chịu nghe, làm cho Công Chúa ra máu không ngừng thế này. Ngươi ỷ vào tài cán của mình, mà không tin tưởng người ta. Tống Quý Phi và Công Chúa không hiểu gì về y thuật không nghe lời của Đỗ ái khanh cũng không sao! Vậy mà ngươi, đường đường lại một Thái Y Viện Viện Phán, lẽ nào cũng không hiểu người ta nói gì sao? Lời nói của trung thần thì khó nghe, ngươi cứ tự coi mình là giỏi! Hôm nay Công Chúa gặp nạn này, đều là do ngươi hãm hại mà ra cả! Người đâu, đưa tên nô tài đáng chết này ra ngoài chém đi cho rồi!”
Bọn thị vệ đứng bên ngoài xông luôn vào, bắt lấy Phó Hạc lôi đi, làm cho Phó Hạc sợ như đái cả ra quần, gọi cha gọi mẹ để cầu cứu!
Trần Mỹ Nhân thấp giọng nói với Trần Thần Tông: “Thưa Hoàng Thượng! lúc nãy chúng ta cũng mới chỉ nghe lời một phía của Đức Phi nương nương. Khang Quốc Công Chúa máu chảy không ngừng, rốt cuộc có phải là do Phó đại nhân biện chứng sai bệnh hay không, vẫn chưa được rõ ràng cho lắm, hay là cứ giữ cho hắn một mạng sống, chờ điều tra cho rõ xong rồi trừng phạt sau cũng không muộn.”
Tống Thần Tông vô cùng sủng ái Trần Mỹ Nhân, nên lời nàng nói ra dĩ nhiên sẽ nghe theo, bèn khoát tay nói: “Vậy thì lôi Phó Hạc ra ngoài đánh ba mươi roi! Áp giải vào thiên lao, chờ Đỗ ái khanh đến rồi tính sau!”
Bọn thị vệ bèn kéo Phó Hạc ra ngoài hành lang, ấn ông ta nằm sát xuống đất, lần lượt đánh ba mươi roi, Phó Hạc bị đánh đến bong da lở thịt, kêu gào thảm thiết.
Tống Quý Phi nhìn vào con gái của mình, rồi đột nhiên kêu lên thất thanh, nói với Tống Thần Tông: “Hoàng Thượng, Công Chúa hình như sắp đi rồi.”
Tất cả mọi người đều thất kinh, quay hết lại nhìn Công Chúa. Chỉ thấy trên trán Công Chúa mồ hôi dầm dề, môi trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền, đã đến giai đoạn thở khí ra nhiều, hít khí vào ít, ngắc ngoải thoi thóp.
Tống Thần Tông quay ngoắt đầu lại hỏi: “Đỗ ái khanh vẫn chưa về sao? Cho người đi mời nhanh lên!
“Tuân chỉ!” Đám thị vệ bên ngoài hô lên, vội vàng đi tìm Đỗ Văn Hạo.
Thái Hoàng Thái Hậu lúc này cũng đã mềm lòng, nhìn thảm trạng của Công Chúa cũng không cầm nổi nước mắt: “E rằng, e rằng không kịp nữa rồi!”
Bên ngoài hành lang Hữu Tướng Quân Vương Ngộ đứng ngồi không yên, bèn vén áo đẩy bọn thị vệ sang một bên, chạy thẳng vào trong phòng, quỳ luôn xuống: “Thưa Hoàng Thượng! Tất cả tội lỗi đều là lỗi của thần, thần không nên tiến cử Phó Thái Y đến chữa bệnh cho Công Chúa, mong Hoàng Thượng hãy trừng phạt vi thần.”
Ngự Lâm Quân vốn là quân đội dành riêng cho Hoàng Thượng, nên rất có sự ưu đãi đặc biệt, chính vì vậy Hoàng Thượng mới đem con gái của mình gả cho Vương Ngộ. Vả lại, đây cũng không phải là lỗi của Vương Ngộ, Vương Ngộ cũng chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho Công Chúa mà thôi. Tống Thần Tông dĩ nhiên không bao giờ vì con gái mình đang nguy cấp mà định tội người khác lung tung cả, nên khoát tay ra hiệu cho Vương Ngộ đứng dậy nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm, đi, đến đây mà xem Công Chúa.”
Vương Ngộ vốn đã nhìn thấy bên thành giường của Công Chúa máu me be bét, và thấy rõ Công Chúa cũng đang thoi thóp ngắc ngoải. Nghĩ đến hôm nay là lễ thành hôn của mình, mà Công Chúa lại ngã bệnh, sắp chết đến nơi, bất giác cảm thấy đau xót, chua chát, thương cảm quỳ xuống ôm lấy thành giường mà khóc.
Tống Thần Tông đảo mắt nhìn đám Thái Y một lượt, thở dài nói: “Các ngươi đều là Thái Y, là đại phu y thuật cao siêu nhất trên toàn quốc, có ai có cách nào chữa trị cho Công Chúa, làm giảm nỗi lo của Trẫm không?”
Đám Thái Y cũng chỉ biết cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng Tiền Bất Thu ngẩng đầu lên nói: “Công Chúa ra máu không ngừng, dùng hết các bài thuốc cầm máu bên ngoài cũng không cầm được, thần nghĩ là do bọn thần chưa tìm được phương thuốc trị đúng căn bệnh, trong cơ thể của Công Chúa là do phá huyết vọng hành (do ăn nhiều, hoặc uống nhiều thứ bổ quá, dẫn đến nóng trong dễ làm cho người ta chảy máu cam mà ra), do vậy những cách cầm máu bên ngoài không có tác dụng. Thế nên muốn cầm máu nên phải tìm ra được nguồn mà cắt nó đi.”
Tống Nhân Tông gật gù đồng ý: “Ngươi nói hay lắm, bây giờ làm thế nào để cắt nguồn của nó? Đỗ ái khanh lại không có ở đây.”
“Sư phụ của vi thần tuy không có ở đây, nhưng cách dùng thuốc của sư phụ vi thần lại có ở đây! Và vi thần cũng đã hiểu cách dùng thuốc và biện chứng Huyết Phân của sư phụ rồi, chỉ cần vi thần tham khảo phương thuốc của sư phụ là sẽ biết cách làm, nhưng trước khi tham khảo, vi thần có thể thử dùng thuốc của sư phụ, xem có kết quả gì không?”
Tống Thần Tông bây giờ cũng chỉ còn đành biết chấp nhận, chứ cũng không biết còn cách nào hay hơn, hơn nữa ý kiến của Tiền Bất Thu cũng khá hợp lý, liền gật đầu đồng ý: “Tiền ái khanh cứ làm gì mà mình muốn làm đi!”
Mấy người ở Ngự Dược Viện không chờ người khác giao phó, đã lập tức đi đến cầm lấy luôn phương thuốc của Đỗ Văn Hạo.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương