Tống Y
Chương 218
Phụ nhân cười khổ nói thêm: “Ngày thường khi ăn gì cũng chỉ có ngũ cốc, rau quả. Chúng ta nông dân còn có thể có cái gì khác để ăn đây?”
“Đại tẩu có mấy hài tử?”
Phụ nhân nọ than khóc một tiếng nói: “Không sợ tiên sinh chê cười, đây mới chỉ là lần mang thai đầu tiên, cho nên ta phải hết sức cẩn thận!”
Nam nhân đứng bên nói thêm: “Chúng ta thành thân đã được mười ba năm vẫn không có động tĩnh gì. Giờ Bồ Tát biết chúng ta thành tâm cầu tự nên mới nổi lòng thương xót.”
Đỗ Văn Hạo nhìn lại phụ nhân nọ, thấy nàng ta ngồi trên ghế có chút không thoải mái, liền nói với tiểu hòa thượng trong miếu mang tới một cái ghế to cho nàng ngồi. Dáng điệu nàng ta đứng lên ngồi xuống vô cùng khó khăn, bản thân hắn cũng nhìn thấy nhiều phụ nữ mang thai mà mệt mỏi, nhưng người này có chút gì đó yếu đuối hơn hẳn.
“Đại tẩu, trông nàng có vẻ không ổn, đã từng nhờ bà đỡ nào xem giúp chưa?”
Phụ nhân lúc này đã ngồi thoải mái trên ghế, nàng ta thở dài một tiếng rồi cười nói: “Chúng ta chưa bao giờ tìm ai xem xét tình hình thai nhi cả. Phụ nữ ở thôn chúng ta đều tự chăm sóc mình, đâu có phải như tiểu thư đài các này nọ mà có điều kiện, tiền của được bà đỡ tới chăm sóc thường xuyên?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Đại tẩu, hay là chị đi khám xem thế nào? Ta nhìn bụng chị, đoán có lẽ chị đang mang song thai đó”.
Phụ nhân mừng rỡ, vội vàng nói: “Nếu những gì phu nhân nói là đúng, ta nhất định sẽ mang biếu phu nhân đôi gà hồng đang độ đẻ trứng”.
Bàng Vũ Cầm cười to, nói: “Vậy thì chị chuẩn bị đi. Ta nhìn kỹ thì thấy chắc chắn chị mang song thai rồi”.
“Những người nông dân chúng ta không ngại có nhiều con. Càng nhiều người thì sẽ càng tốt cho công việc”.
Đỗ Văn Hạo cười phá lên. Hắn kêu người nấu cho phụ nhân một chén canh hạt sen to. Phụ nhân nọ không muốn từ chối thịnh tình của Đỗ Văn Hạo nên lập tức ăn chén canh. Nhưng vừa ăn xong, nàng ta kêu to một tiếng “đau bụng quá”’ rồi ngã lăn ra khỏi ghế. Hai tay ôm chặt bụng, lăn lộn trên sàn nhà.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, vội vàng tiến lên xem. Chỉ thấy phụ nhân nọ sắc mặt tái nhợt, người mướt mồ hôi, vẻ mặt đau đớn thống khổ khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Đỗ Văn Hạo vội vàng bắt mạch xem xét cho thai phụ, kinh hãi thấy quan mạch hai tay nàng đã cứng lại, nhưng mạch lực lại không phải dấu hiệu của hỉ mạch. Hắn ta không khỏi thấy lòng trùng xuống, bèn kêu người đỡ phụ nhân ngồi lên rồi ấn vào hổ khẩu huyệt. Sau một hồi nghỉ ngơi, phụ nhân nọ đã dần tỉnh lại. Truyện Tống Y
“Đại tẩu, bình thường nàng có thấy chán ăn nhưng lại khát nước nhiều không?” Truyện Tống Y
Phụ nhân gật đầu, cố sức nói: “Có, ta hay bị thế này lắm. Ta có thể không ăn gì cả ngày nhưng nếu không cho ta uống nước thì ngang bằng lấy mạng ta. Ta chỉ chịu được cùng lắm đến trưa là phải uống thật nhiều nước mới khỏi thấy khát”.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cảm thấy rất lo lắng, không biết làm cách nào để nói cho hai người kia biết rằng trong bụng phụ nhân chắc không phải là thai nhi. Điều đó quả thật quá tàn nhẫn, khiến hắn cảm thấy rất do dự. Bàng Vũ Cầm nhìn Đỗ Văn Hạo, đoán rằng hắn đã phát hiện ra điều gì đó, hơn nữa chắc chắn không phải tin tốt lành gì. Nhìn hắn mặt biến sắc, mồm há ra mà không nói nên lời, nàng quyết định tiến đến an ủi phụ nhân: “Đại tẩu, bụng chị to vậy nhất định làm việc không tiện, khổ cực lắm phải không?” Truyện Tống Y
Phụ nhân cười nói: “Ai bảo chúng ta là phụ nữ làm chi, đúng không phu nhân? Chúng ta phải chấp nhận số mệnh thôi.”
Bàng Vũ Cầm nói chuyện với phụ nhân hồi lâu. Lúc này, Đỗ Văn Hạo mới thấp giọng nói: “Có một chuyện mà ta không biết phải nói ra thế nào bây giờ”. Truyện Tống Y
Phụ nhân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Văn Hạo bỗng cảm thấy có chuyện gì đó không hay. Nàng dựa vào tay vịn của ghế, đứng dậy nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Tiên sinh, người là ân nhân cứu mạng của ta, có việc gì xin người cứ nói ra”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi ta đã bắt mạch cho nàng, phát hiện ra trong bụng nàng không phải là thai nhi”.
Lời nói vừa thốt ra khiến ba người còn lại cả kinh. Phụ nhân suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống, may mà Bàng Vũ Cầm kịp thời đỡ lấy tay nàng.
Thanh âm của nam nhân đã biến lớn, hắn nói: “Tại sao tiên sinh lại nói vậy, vợ ta đã mấy tháng nay không có kinh nguyệt rồi. Hơn nữa, bụng cũng ngày một to hơn, tính khí cũng thay đổi, không thích ăn thịt nữa. Những dấu hiệu đó không giống với người đang mang thai sao?” Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nói: “Ban đầu, khi không thấy kinh nguyệt như bình thường, nàng có đi khám đại phu không?”
Phụ nhân tâm thần bấn loạn, hết lắc đầu lại gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nói: “Và các triệu chứng chỉ đến sau đó đúng không? Việc không muốn ăn và ăn thì đau bụng đó?”
Phụ nhân vô cùng kinh ngạc, vội vàng gật đầu.
Nam nhân cảm thấy có điều gì đó không hay nhưng thật sự vẫn khó mà tiếp nhận được: “Có thể nói rõ ra được không?”
Phụ nhân thấy nam nhân nói vậy không hài lòng, vội nói: “Tiên sinh đang nói, người im lặng nghe đi đã”.
Nam nhân lúc này mới im lặng, ngồi sang một bên lo lắng nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vậy lúc đó đại phu đã nói thế nào?”
“Đại phu nói triệu chứng đó là do vợ ta bị thiếu chất, ông ta kê cho vợ ta mấy thang thuốc bổ để uống. Sau khi uống bụng vợ ta mới to lên. Ai ngờ …”
Bàng Vũ Cầm thấy phụ nhân hai mắt rưng rưng. Nàng cuống quýt an ủi: “Đại tẩu đừng quá lo, chị vẫn chưa hết cơ hội mà?”
Ai ngờ phụ nhân cùng nam nhân cả hai đồng thanh thở dài một tiếng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đại tẩu bị nhiệt huyết dạ dày, đồng thời còn bị trướng bụng. Giờ ta kê cho nàng một đơn thuốc, nếu dùng ngay và cẩn trọng thì cũng không phải là không còn cơ hội sinh con!” Nói rồi hắn kêu người cầm giấy và bút mực đến rồi ngay lập tức kê đơn.
Thấy vậy, hai vợ chồng phụ nhân nọ vừa buồn vừa vui bèn đỡ nhau đứng dậy tạ ơn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm hai người đầy tâm trạng cũng ngồi thêm một lúc rồi mau chóng đi về nhà.
Vừa bước chân vào đến cửa nhà đã thấy Hàm Đầu khom người nói: “Sư tổ, hôm nay đã là trăng tròn, như lời sư phụ nói về việc trị liệu cho hài tử Bồ gia, đứa nhỏ này thân thể hư nhược, khẩu nhãn tà, bộ dáng khó mà tự ăn được, nên chăng phải thay đổi một chút?”
Mấy ngày nay Đỗ Văn Hạo vẫn một mực nghiên cứu và thử một số phương pháp trị liệu chứng Thi chú của đứa nhỏ Bồ gia. Nhưng là, hắn nghiên cứu đủ thứ, suy nghĩ muốn nát cả đầu mà vẫn chưa ra được cách nào khả dĩ một chút cả. Một phần bởi Đỗ Văn Hạo không am hiểu nhiều về nhi khoa cũng như thân thể hài tử, mà ở thời cổ đại này mọi thứ máy móc hiện đại để có thể kiểm tra thân thể đều không có, cũng chỉ có phỏng đoán mà dùng phương thuốc thôi. Nghe lời Hàm Đầu hỏi cũng chỉ có thể thở dài: “Cũng đành phải thử xem thôi. Sư phụ ngươi sao, hắn có tới không?” Truyện Tống Y
Hàm Đầu nói: “Sư huynh đã đi mời sư phụ rồi.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Sư phụ ngươi có nghĩ ra biện pháp gì không?”
“Không. Cũng chỉ còn biện pháp ghi trên tấm da dê kia thôi.”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: “Chỉ sợ mấy cái đó không dùng được. Nhưng mà bây giờ trừ cách này thật đúng là không còn biện pháp nào khác, cứ thử xem sao vậy.”
Buổi tối, rốt cục Tiền Bất Thu cũng đã tới. Thời gian này lão bận rộn túi bụi với mấy chuyện trong cung, Đỗ Văn Hạo cũng không có nhiều thời gian để bàn luận.
Vẻ mặt Tiền Bất Thu có chút lo lắng, cũng chưa có chuẩn bị thuốc ngay mà nói với Đỗ Văn Hạo: “Sư phụ, lần trước nói với người về đơn thuốc trong tấm da dê. Sau đó có chút thời gian, lão hủ cũng đã tra tìm thêm trong Thái y viện cũng như tàng thư trong cung. Mặc dù không tìm được cái gì chuẩn xác nhưng cũng có chút thành quả, khả năng thành công không phải là không có.”
“Thật vậy sao? Dù sao có hy vọng vẫn tốt hơn là mù mờ chẳng biết gì.” Đỗ Văn Hạo có chút ngạc nhiên.
“Ừ, muốn trị chứng bệnh này, không chỉ cần cổ phương nọ mà còn phải thực hiện phương pháp của đạo gia tác động vào tam thi trùng kia.”
Trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa. Hắn giờ cảm thấy thất vọng cho cái gọi là trân bảo các của Thái y cục, cho cái tàng thư các của Hoàng cung. Lúc trước lão sâu rượu trông Trân bảo các Thái Y cục nói với hắn cái nhìn của đạo gia về chứng bệnh này, hắn đã cảm thấy có chút bàng môn tà đạo, nên nhất mực lo lắng không nghe. Bây giờ đương nhiên một người như Tiền Bất Thu cũng nói như vậy, hắn ban đầu thì có chút bất mãn, nhưng cẩn trọng hơn một chút, lại thấy có chút mù mờ, hỏi lại: “Đạo gia tam thi trùng? Cái này có liên quan tới Thi chú sao?” Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
“Có liên quan! Hơn nữa còn liên quan rất lớn.”
“Nói ta nghe một chút xem sao.”
Tiền Bất Thu cười khổ: “Lão hủ thật không quen thuộc lắm với đạo thuật!”
“Vậy sao vừa rồi ngươi lại nói cần có đạo thuật? Ngươi không quen sao biết đạo thuật có thể dùng được?”
“Sư phụ, lão hủ chưa không có nói dùng đạo thuật để trị chứng bệnh này, chỉ nói là chứng bệnh này có thể cần đến sự phối hợp của đạo thuật mà thôi. Thực tế đạo thuật của đạo gia không chỉ dùng để bắt quỷ trừ tà.”
“Như vậy sao? Ta biết có một lão đạo biết mấy biện pháp này, lúc đó hắn cũng nói với ta, nhưng ta không để ý tới. Hay là chúng ta đi thỉnh giáo hắn một chút?”
“Vậy sao? Là ai?”
“Thủ hộ Trân bảo các của Thái y cục Trương Ngộ Đạo. Lão này có chút tà môn, nếu muốn hắn nói ra phương pháp, chỉ cần tốn một chút rượu ngon là được.”
Lập tức, hai người mang theo Hàm Đầu cùng một bình rượu hảo hạng khá lớn, theo ánh trăng đi tới Trân bảo các.
Vận khí của bọn họ cũng không tệ lắm, lão đạo có ở nhà. Lão đang cầm một hồ lô rượu ngồi ở tiền viện Trân bảo các, khoanh chân một mình ngồi trên cỏ, ngẩng mặt nhìn ánh trăng vừa uống rượu vừa ca hát.
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đại sư thật sự là cao hứng, một mình vừa uống rượu vừa ca hát, ha ha!”
Rượu nhiều khiến lão mắt mũi lem nhem, nghe tiếng nói quay đầu lại nhìn. Dưới ánh trăng sáng cũng mất chốc lát mới nhận ra được người tới là ai, đứng dậy chào: “Ôi chao, nguyên lai là Đỗ tiên sinh. Đêm hôm khuya khoắt còn muốn đến Trân bảo các tra duyệt y thư sao?”
“Không không, Đỗ mỗ lần này đến là cố tình tìm ngươi. Vị này chính là đồ đệ Tiền Ất Tiền Bất Thu của ta, vị kia là đồ tôn của ta”.
Trương Ngộ Đạo vội vàng chắp tay chào, cười lớn: “Ha ha, ta đoán không sai thì mấy thầy trò các ngươi tới mời ta uống rượu phải không?” Mũi lão đạo hếch lên, hít một hơi thật sau, “ta đã nghe thấy mùi rượu rất thơm, là Tần thùy tửu! Có đúng hay không?” Truyện Tống Y
“Mũi lão ca đúng là vô đối, ta mang tới một lo hảo tửu cho lão ca đây!”
“Ha ha ha!” Trương Ngộ Đạo đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài: “Ta đã nói mà, biện pháp của ta nhất định không sai được! Thế nào, hài tử đã khỏi bệnh rồi chứ?”
“Chưa khỏi, à không, ta còn chưa dùng phương pháp của lão ca!”
“Tại sao?” Trương Ngộ Đạo trừng mắt hỏi lại.
“Bởi vì ta không nhớ đơn thuốc ngươi nói lúc đó.”
Trương Ngộ Đạo dậm chân nói: “Ai nha, ngươi, người này đúng là … Vì sao không sớm tới tìm ta? Ta nói ngay cho ngươi a!”
“Không phải ta đang tới tìm ngươi đây sao? Lần này cố tình tới thỉnh giáo mà.
“Tốt lắm, ngồi, ngồi, ngồi xuống đi. Chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện.” Trương Ngộc Đạo vừa kéo ba người ngồi xuống vừa lắc lắc mấy chén rượu.
Đỗ Văn Hạo bề bộn kéo bả vai lão: “Không, hôm nay chính là trăng tròn, chúng ta không nhớ biện pháp chữa bệnh nên cố tình tới tìm ngươi thỉnh giáo. Ngươi nói ngay cho chúng ta để chúng ta trở về chữa trị luôn cho hài tử. Sau đó ngươi lại một mình ca hát uống rượu.”
Lão đạo nghe vậy thì liến thoắng nói lại một lần nữa đơn thuốc kia, Tiền Bất Thu có vài điểm không rõ ràng liền hỏi lại. Đến khi Tiền Bất Thu gật đầu hài lòng, cả bọn Đỗ Văn Hạo mới cáo từ rời đi.
Trên đường về, Tiền Bất Thu cười ha hả nói: “Lúc này hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“Ngươi tìm được biện pháp rồi sao?”
“Ừm, bất quá, biện pháp này chưa biết thế nào, cũng chỉ còn cách thử một lần mà thôi.”
“Cũng đành vậy.”
Trở lại Ngũ Vị đường, Bồ Lĩnh cùng thê tử Tô Hỉ Chi chân chính trông thấy Tiền Bất Thu, lại nghe lão nói đã tìm được cách chữa trị thì vui mừng khôn xiết, nhưng khi biết cũng chưa chắc kết quả thì chỉ đành thở dài gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương