Tống Y
Chương 215
Trong phòng của Đại đương gia, khi Đỗ Văn Hạo đang ngưng thần chẩn mạch, đột nhiên vị lão đại này hỏi: “Đỗ tiên sinh, tình hình ngoài kia thế nào?”
“Không tốt lắm, nữ nhi của ngài cho triệu tập toàn bộ nam nữ già trẻ của thôn đến khu vực trung tâm, nói là có chuyện trọng yếu cần tuyên bố.”
“Ồ, vậy cứ để tùy nó đi!” Lão trưởng thôn này tựa hồ cũng không thèm để ý rốt cuộc nữ nhi của mình muốn tuyên bố cái gì.
Đỗ Văn Hạo không biết đang nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đại đương gia ngài chẳng lẽ không sợ Tiểu Mãn và Nhị đương gia quan hệ trở nên không tốt sao?”
Trong bóng tối truyền đến một trận cười khẽ, tiếng cười phảng phất giống như của một người đứng xem kịch, những gì đang xảy ra hoàn toàn không liên quan tới mình: “Nó vốn vẫn như vậy. Trong trại ta đã có quy định, nếu ta không may chết đi, Nhị đương gia sẽ là người thay thế ta cai quản Tắc tử trại này. Mà hắn cũng là Nhị thúc của Tiểu Mãn, vốn vẫn luôn cưng chiều nó, nhất định sẽ không chấp vặt nó đâu.”
“Nhưng là…”
“Đỗ tiên sinh, cám ơn ngươi đã giúp chúng ta giữ kín những bí mật này. Nhất định chúng ta sẽ trọng tạ!
Đỗ Văn Hạo thầm than một tiếng, nhưng cũng không hề đáp lời.
“Được rồi, Đỗ tiên sinh, ngươi đã gặp qua hai người đệ đệ của ta chưa?”
“Chưa có, sau khi xem bệnh cho ngìa, ta cùng với Thiếu chủ Tiểu Mãn đi thẳng ra hậu sơn xem hoa trà.”
“Ồ, đứa nhỏ này, thật là!”
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, lão trưởng trại này đúng là dễ tin người, vạn nhất đúng là Nhị đương gia có chủ ý gì đó. Hoặc là hắn bị chọc giận, cũng có khi do nhỏ Tiểu Mãn kia lợi dụng tình cảnh hiện nay gây nên nội chiến, Nhị đương gia không thể đứng im chịu chết được. Khi đó cái trại này trở thành một bãi chiến trường, không thể vãn hồi. Mà đến lúc đó chỉ sợ mình muốn thoát thân cũng không có khả năng.
Lúc này ở bên ngày những tiếng ồn ào ngày một lớn, Đỗ Văn Hạo quyết định đi ra ngoài xem một chút.
Ở giữa một cái sân lớn, trung tâm của thôn trại có một bóng người nhỏ bé nhưng lại rất có khí thế, lớn tiếng nói với đám đông thôn dân: “Các hương thân phụ mẫu, hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây, mục đích chính là muốn tra cho rõ ràng, ai là người làm hại cha ta!”
Tiểu Mãn đột nhiên nói rõ với mọi người rằng cha mình bị người khác làm hại, chứ không phải do bệnh tật gì cả. Đây giống như ném một cục đá thật to xuống mặt hồ phẳng lặng, một đợt sóng mạnh, nhanh chóng lan ra khắp mặt hồ. Tất cả mọi người đều bắt đầu rỉ tai nhau thấp giọng nghị luận.
Một lão già đột nhiên nói lớn: “Thiếu chủ nói ra lời này có gì làm bằng chứng không?”
“Đương nhiên là có chứng cứ!” Tiểu Mãn ưỡn ngực cao giọng nói: “Ta vốn vẫn hoài nghi có người muốn ám hại cha ta, chỉ khổ nỗi chưa tìm được chứng cứ rõ ràng. Hôm nay chúng ta đã mời được một vị thần y đại danh đỉnh đỉnh từ kinh thành tới, Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị đường, người này am hiểu thần kỹ Hoa Đà. Đỗ tiên sinh đã xem bệnh cho cha ta và nói rằng cha ta bị một chứng bệnh giống như nhiễm độc, gọi là dương tà. Mọi người cũng hiểu, cha ta không thể tự nhiên lại bị tà độc được, nhất định phải có người ám hại! Hôm nay ta nhất định phải lôi người đó ra ánh sáng! Bất quá, ta làm việc gì cũng không muốn tuyệt đường của người khác, nếu người này có thể tự đứng ra nhận tội là tốt nhất, ta có thể giảm nhẹ hình phạt. Nhưng nếu để ta phải tra hỏi, khi bắt được thì hối sẽ không còn kịp nữa!”
Đám người ở dưới xôn xao một hồi nữa rồi đưa mắt nhìn nhau. Phảng phất ai cũng giống ai, có vẻ hoài nghi người ở bên cạnh, nhưng đợi mãi cũng không thấy có ai đi ra nhận tội.
Ánh mắt Tiểu Mãn chậm rãi nhìn chung quanh một chút rồi cười lạnh: “Không ai thừa nhận? Được, vậy để ta lôi hắn ra. Người đâu, mau đưa Lưu Lão Tứ ra đây!”
Mấy người xung quanh liền dẫn Lưu Lão Tứ lên phía trước, rồi lập tức tản ra, để hắn lẻ loi đứng một mình ở đó. Người Tiểu Tứ run lên cầm cập, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Âm thanh Tiểu Mãn cực kỳ lạnh lùng: “Ta đã hỏi qua. Dương tà kia có tác dụng khiến cho huyết mạch lưu thông quá nhanh trong cơ thể, dẫn tới thần trí mê sảng, dương thoát. Mà một trong những con đường nhiễm độc lớn nhất chính là uống rượu! Lão Tứ, mấy ngày trước đây khi cha ta từ kinh thành trở về, trên đường có người gạt cha ta uống rượu, ngươi có biết chuyện này không?”
Đám người phía dưới nhất thời líu ríu nghị luận, đồng thời đưa ánh mắt nhìn Tiểu Tứ, không khỏi có chút khinh bỉ.
Lưu Lão Tứ hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hai tay không ngừng tự vả vào mặt mình, lại dập đầu binh binh: “Ta đáng chết!”
Tiểu Mãn tiến lên đá một cước khiến cho người nọ ngã lăn trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Ngươi biết rõ thân thể cha ta không thể uống rượu, trong trại này cũng không ai không biết điều đó. Vậy mà ngươi dám lừa ông uống rượu. Nếu không có lý do gì ngươi cam đoan sẽ không làm vậy, nói mau, ai sai ngươi làm?”
“Người nọ cúi đầu không nói.
Tiểu Mãn cả giận: “Người đâu, mang cả nhà Lưu Lão Tứ lên đây cho ta.”
Rất nhanh một phụ nhân cùng bốn hài tử được đưa đến. Cả đám người run như cầy sấy, ôm chặt lấy nhau, không dám mở mồm nói nửa lời.
Tiểu Mãn lạnh lùng nói: “Ngươi dù sao cũng là người thân thuộc, có họ hàng với ta, vốn dĩ ta phải gọi ngươi một tiếng thúc thúc. Nhưng ai ngờ ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ với cha ta, khiến ông hôn mê bất tỉnh đến giờ vẫn chưa mở được mắt ra. Tất cả các đại phu đều nói cha ta không thể sờ thấy mạch, may có Đỗ đại phu y thuật như thần, liếc mắt một cái đã biết rõ nội tình. Ngươi rốt cuộc có nói cho ta biết hay không? Ai sai ngươi?”
Cả người Lưu Lão Tứ vẫn không nhúc nhích, mồm cũng không hề cử động.
Lúc này đột nhiên có một nam tử tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ bạch sam nhìn hết sức phiêu dật, tiến lên phía trước, nói với người nọ: “Ngươi là người thông minh, Thiếu chủ hỏi ngươi tốt nhất ngươi nên trả lời rõ ràng, rốt cuộc ai là người sai ngươi ép đại ca của ta uống rượu?”
Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi nha hoàn bên cạnh: “Người kia là ai vậy?”
“Là Tam đương gia của chúng ta, Kiện Hào bạch y cư sỹ.”
Lâm Thanh Đại nói: “Nhìn bộ dáng có vẻ không thích hợp với nơi đây?”
“Tam đương gia của chúng ta mặc dù sống ở thôn trại từ bé nhưng lại là người có học nhất, thi từ ca phú đều rất giỏi, lại còn có một thân võ công cao cường!”
Lâm Thanh Đại lạnh lùng cười: “Nói như vậy, Tam đương gia của các ngươi đúng là văn võ song toàn rồi!”
“Đó là hiển nhiên!” Nha hoàn nọ không khỏi lộ vẻ sùng kính trong lời nói.
Lúc này Tam đương gia nhìn thấy Lưu Lão Tứ vẫn chưa nói gì, quay sang Tiểu Mãn thấp giọng nói vài lời. Thoạt nhìn dáng vẻ rất tự nhiên, nói xong cũng tiêu diêu đứng một bên nhìn Lão Tứ.
“Ngươi không nói? Được lắm, người đâu!” Tiểu Mãn giận dữ.
Lập tức có hai đại hán đi lên, mỗi người một tay kéo hài tử lớn nhất của Lưu Lão Tứ sang một bên chờ đợi. Tiểu Mãn nói tiếp: “Ta đếm tới ba, nếu ngươi không nói ra ai là người sai phái ngươi làm, ta sẽ cho người treo đứa con lớn của ngươi lên cột cờ đúng một ngày một đêm. Ngươi có tin không?”
Lâm Thanh Đại có vẻ sửng sốt: “Văn Hạo, ngươi xem một cô nương như vậy sao lại có thể làm ra việc này?”
Hài tử kia sợ hãi khóc lớn: “Tiểu Mãn tỷ tỷ, không được, đừng làm vậy, buổi tối có sói, ta sợ lắm!”
Đám người nhất thời xao động một trận. Ngay lúc đó, chỉ thấy Nhị đương gia tiêu sái tiến lên, nói: “Tiểu Mãn, không nên gấp gáp quá như vậy, có chuyện gì cứ chậm rãi hỏi đi!”
Tiểu Mãn cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi có thể chậm được nhưng ta thì không. Liệu không phải ngươi muốn chậm rãi một chút rồi để cha ta chết oan uổng chứ?”
Nhị đương gia nghe vậy thì ngậm miệng lập tức, cũng không nói thêm câu gì, quay người đi thẳng xuống.
Tam đương gia nói: “Tiểu Mãn, ta cũng vậy. Không hy vọng ngươi lạm sát người vô tội. Những người này cho dù cùng Lưu Lão Tứ có liên quan, nhưng dù sao hài tử của hắn cũng vô tội mà?”
Đột nhiên Lưu Lão Tứ kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất không động đậy.
Đỗ Văn Hạo thầm kêu không ổn, vội vàng rẽ đám người đứng trước sang hai bên, chạy lại thì thấy đám thê tử của Lưu Lão Tứ đang xúm quanh thân thể hắn khóc lóc thảm thiết.
“Mọi người tránh ra để ta xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
Một vài người quay lại, có đôi chút ngạc nhiên nhưng dường như ngay lập tức đoán ra đây chính là vị thần y Đỗ tiên sinh nọ nên mau chóng tản ra hai bên, nhường cho hắn tiến đến. Đỗ Văn Hạo ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét một hồi. Hắn phát hiện khóe miệng người này có một tia máu tươi tràn ra, phỏng chừng hắn cắn lưỡi tự vẫn rồi.
Đúng lúc này Đỗ Văn Hạo nghe thấy phía sau có người nói: “Chắc là cắn lưỡi tự vẫn rồi!”
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại phía tiếng nói thì thấy chính là vị được xưng là “bạch y cư sĩ” Tam đương gia. Người này nhìn gần thì mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ tuấn lãng thư sinh, nhưng không hiểu sao Đỗ Văn Hạo vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Bạch y cư sĩ mặt không chút thay đổi, hỏi Đỗ Văn Hạo: “Tiên sinh xem có đúng như vậy không?”
“Đúng là như vậy! Ta cũng đã xem xét kỹ rồi, lời này của Tam đương gia không sai! Chỉ sợ không còn kịp nữa!” Đỗ Văn Hạo đứng dậy khẽ liếc nhìn Tiểu Mãn.
Phụ nhân ở bên cạnh cùng bốn hài tử lập tức gào khóc lớn hơn.
Tam đương gia cũng than khóc một tiếng, nói: “Ôi, thật đáng thương. Người đâu, mau đem Lưu Lão Tứ đi. Tiểu Mãn, ngươi xem ta đã nói không nên sốt ruột. Ngươi nghĩ trong thôn này có ai muốn hãm hại đại ca đây? Ta nghĩ có thể hôm đó đại khái khí trời nóng bức, Lão Tứ nhất thời không đành lòng mới mời đại ca một chút rượu. Thật không ngờ đại ca cả ngày mệt nhọc, lại ham vui nên lúc múa côn mới xảy ra cơ sự như vậy.”
“Theo như lời tam thúc, xem ra Tiểu Mãn đa nghi rồi.” Ánh mắt Tiểu Mãn có chút gì đó tựa hồ rất không thích hợp.
Vẻ mặt Tam đương gia ngược lại lại như không thèm để ý, vỗ vỗ vai Tiểu Mãn nói: “Tốt lắm, mọi người cũng nên giải tán đi. Thiếu chủ nhất thời nóng lòng, chỉ vì tình cảm với đại ca ta, mọi người không nên trách cứ nàng.”
Mọi người nghe Tam đương gia nói như vậy cũng nhanh chóng tản đi.
Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại trở về chỗ ở của mình.
Ánh trăng lén lút bò lên trên đỉnh ngọn núi, rồi chợt như xấu hổ lộ ra một nửa khuôn mặt, ẩn hiện phía sau những tàng cây âm u, dìu dịu. Cùng với đó là tiếng sói tru hòa với tiếng gió thổi lòng vòng trong núi khiến cho người ta có một cảm giác hết sức thanh lương nhưng thật sự là muốn dọa người.
Trên núi, nơi thắt lưng của nàng “Chiêu Quân” có một mái đình nhỏ, theo ánh trăng có thể nhìn thấy hai người đang ngồi nơi đây. Lại gần sẽ nhận ra, nguyên lai là Đỗ Văn Hạo cùng Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn lên tiếng hỏi: “Tiên sinh người có cho rằng buổi tối nay ta có chút quá nóng nảy, thực sự đã gây nên chuyện đả thảo kinh xà?”
“Ta đúng là có ý nghĩ như vậy.” Đỗ Văn Hạo có chút tư lự trả lời.
“Cha ta có nghĩ vậy không?”
“Cha ngươi đã ngủ rồi, hắn không nói gì mà ta cũng không hỏi.”
Đỗ Văn Hạo thấy vẻ mặt Tiểu Mãn rất cô độc, dưới ánh trăng lộ ra một vẻ tâm sự tràn ngập.
“Được rồi, trở về đi thôi, cũng muộn lắm rồi!”
“Tiên sinh xin mời về trước, ta muốn ở đây thêm một lát.”
“Vậy thì ta ngồi cùng với ngươi thêm một lát.”
Tiểu Mãn nhìn Đỗ Văn Hạo một lát rồi cười khổ: “Tiên sinh sợ có người thừa dịp hại ta sao?”
Đỗ Văn Hạo cũng không biết nói thế nào nhưng đúng là hắn có ý nghĩ như vậy, “Ngươi cùng với mẫu thân của ngươi không giống những người chân yếu tay mềm trói gà không chặt!”
“Cũng có thể nói là như vậy!”
“Nhưng dù sao ngươi cũng không phải là nam nhân!”
Tiểu Mãn có chút cảm động, mặc dù ngày thường nàng tỏ ra rất kiên cường, nhưng dù sao cũng là một cô gái, ít nhất thì nội tâm không phải sắt đá.
Một hồi lâu Tiểu Mãn nói: “Ngày mai ta đưa hai người xuống núi.”
“Ngươi không phải muốn ta ở đây chăm sóc cha ngươi sao?”
Tiểu Mãn lắc đầu, nói: “Ta muốn tiên sinh bảo vệ cha ta, nên ta mới để hai người xuống núi.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy lại càng kinh ngạc: “Ý ngươi là…” Rõ ràng Tiểu Mãn muốn hắn đưa cha nàng đi cùng.
Tiểu Mãn gật đầu nói: “Đúng vậy. Chúng ta nhất thời phải ký thác vào tiên sinh!”
“Ngươi có tính toán gì không?”
Đỗ Văn Hạo biết mặc dù Tiểu Mãn còn nhỏ tuổi nhưng nàng cũng không phải là hạng người an nhàn sung sướng, hơn nữa trong đầu lại vô cùng nhiều những ý tưởng mà người lớn cũng không thể sánh bằng.
“Ta cũng chưa biết nữa, tạm thời trước mắt cứ đưa cha ta xuống núi đã.”
“Ngươi cứ như vậy yên tâm giao cha mình cho ta sao?”
Tiểu Mãn cười nói: “Nếu không thì ta phải làm sao?”
Đỗ Văn Hạo không nói gì, hắn căn bản cũng không cần hỏi nhiều, bởi vì hắn biết Tiểu Mãn cũng không có ý định nói thêm gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương