Tống Y
Chương 208
Phan phán cục đứng dậy nói: “Được rồi, Vương giáo sư. Hôm nay nghe Đỗ bộ sanh giảng bài, chất vấn thì vẫn tiến hành bình thường nhưng khi nói chuyện cũng phải để ý từ ngữ, không nên có thái độ công kích người. Đỗ tiên sinh đích xác có rất nhiều quan điểm khác với mọi người, ví dụ như vấn đề sản hậu trung phong, cái này lúc trước chúng ta đều phản đối ầm ầm, thế nhưng không phải bây giờ sự thật đã chứng minh Đỗ tiên sinh đúng sao? Người nào lại vừa nói Đỗ tiên sinh cho rằng đan sa có độc, vậy không thể trường kỳ dùng thời gian và thực tế để kiểm chứng sao?”
Vương giáo sư chưa kịp lên tiếng thì Oanh Hà đề đã giơ tay phát biểu: “Phan đại nhân nói cực kỳ chính xác, xin mời Đỗ tiên sinh tiếp tục giảng bài!”
Vương giáo đầu lúc này mới hậm hực ngồi trở lại vị trí.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nghĩ cũng nên làm rõ một điểm nữa. Ta trước hết khi nói về nội dung, có lẽ sẽ cùng sở học của mọi người có nhiều điểm bất đồng nhưng ta cam đoan rằng mỗi điều ta nói ra đều là vô cùng chính xác. Bất luận mọi người tin hay không tin, mỗi khi ta nói điều gì thất lễ, kính xin mời mọi người lên tiếng lượng giải, ta sẽ chỉnh sửa một chút nếu thấy hợp lý. Còn nếu mọi người chỉ ngồi nghe mà không tin, không lên tiếng, chẳng phải là giống như ta ở trên này phóng uế, thối lắm đó sao?”
Mọi người rộ lên một trận cười đầy thiện ý. Lời này của Đỗ Văn Hạo làm cho không khí căng thẳng trong lớp trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, vẻ mặt của Vương giáo sư nọ cũng trở nên nhẹ nhàng, nhìn Đỗ Văn Hạo cười cười.
Hà Đề cử cười nói: “Đỗ tiên sinh không cần phải quá khiêm tốn, vừa rồi ngươi nói sản hậu trung phong không phải là do ngoại cảm phong tà mà do các loại tà độc khác, muốn trừ cũng phải từ từ. Vậy xin hỏi những tà độc đó là gì? Làm sao để trừ?”
Đỗ Văn Hạo lúc này cũng nhận thấy rằng vấn đề tà độc này là điểm cốt lõi, nếu không thể nói rõ ràng thì không có cách nào giải thích được các kiến thức hiện đại hơn phía sau này. Hắn lập tức vận dụng mọi khả năng kiến thức của mình mà nói: “Tà độc xét cho cùng cũng chỉ là một cách gọi dân dã, cái này thực ra phải gọi là bệnh khuẩn, một chủng loại vô cùng nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy, cũng gọi là vi khuẩn. Mỗi khi nó tiến vào cơ thể người nào đều có thể gây nên bệnh cho người đó nhưng bản thân nó lại có nhiều loại, theo đó mà những căn bệnh nó gây ra cũng khác nhau. Lại nói, những con vi khuẩn này vô cùng nhỏ bé, mười vạn con sắp xếp cùng một chỗ cũng không dài bằng một phần nhỏ của hạt gạo. Bệnh càng nguy hiểm, càng độc thì số lượng vi khuẩn càng nhiều, gấp trăm gấp nghìn lần những bệnh khác, chúng có ở khắp nơi trên cơ thể bệnh nhân, khi chúng ta tiếp xúc chúng sẽ lan sang chúng ta. Chính vì vậy, trước và sau khi chẩn bệnh, luôn phải vệ sinh sạch sẽ, dùng thuốc nước đặc biệt để diệt trừ. Đây cũng là cách mà ta đã dùng để phòng tránh sản hậu trung phong. Vương giáo sư, ngươi có chuyện muốn hỏi sao?”
Đoạn này Đỗ Văn Hạo nói khiến cho tất cả mọi người cứ u u mê mê, Vương giáo sư nọ cũng vậy, mấy lần nhấp nhổm muốn nói chen vào nhưng lại e ngại. Vốn dĩ Hà đề cử rất coi trọng vị đại phu trẻ tuổi này, đắc tội với hắn thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng dù sao trong lòng ấm ức thì càng ngày càng khó chịu, vẻ mặt lẫn dáng điệu của lão dễ dàng bị Đỗ Văn Hạo nhìn ra, mới chủ động hỏi. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng phần nào đoán được vấn đề lão hỏi, đây chắc chắn cũng là vấn đề mà rất nhiều người khác thắc mắc, kể cả Hà đề cử.
Vương giáo sư nghe Đỗ Văn Hạo hỏi vậy liền đứng dậy nói: “Đỗ tiên sinh, lão hủ có chuyện này không rõ. Như ngươi nói bệnh khuẩn kia vô cùng nhỏ bé, mắt thường không thể nhìn thấy được, vậy làm sao ngươi có thể nhìn thấy? Chẳng lẽ hai tròng mắt Đỗ tiên sinh không giống tất cả những người khác sao?”
Lời này vừa nói ra lại đưa đến một trận cười trộm nơi rất nhiều đệ tử.
Vương giáo sư tựa hồ cảm giác được lời nói của mình có chút không lễ phép, vội vàng giải thích thêm: “Xin lượng thứ, lão hủ thực không có ý gì khác, chỉ là muốn biết Đỗ tiên sinh làm thế nào lại có thể nhìn thấy vật nhỏ như vậy thôi!”
Đỗ Văn Hạo đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết rằng hắn nhờ có kính hiển vi mới nhìn thấy, bởi vì hắn không mang kính hiển vi tới thời đại này, bất quá hắn đã lường trước câu hỏi này nên cũng khá thoải mái mà cười nhẹ: “Về vấn đề này, trước mắt ta thực sự chưa có biện pháp chứng minh rõ ràng, tất cả chỉ dựa vào suy nghĩ và hiểu biết của ta, nhưng điều quan trọng nhất nó lại rất hiệu quả. Chính việc đó có thể minh chứng ngược lại rằng những suy đoán của ta là đúng. Ví dụ như việc phẫu phúc chữa thương, vì sao thế gian này chỉ còn có mình ta am hiểu? Chính là bởi vì ta biết về bệnh khuẩn, hơn nữa lại biết cách diệt trừ bệnh khuẩn, đây là vấn đề vô cùng phức tạp và quan trọng của phép phẫu thuật. Đương nhiên phẫu thuật còn liên quan tới rất nhiều kỹ thuật trọng yếu khác!”
Lúc này Vương giáo sư không dám cười nhạo Đỗ Văn Hạo nữa. Vấn đề không chỉ bởi vì Đỗ Văn Hạo có Hà đề cử ở phía sau làm chỗ dựa, mà còn ở hàng loạt thành công trong thực tế chữa bệnh của hắn. Chỉ tính riêng kỹ thuật phẫu phúc chưa thương, danh tiếng của Đỗ Văn Hạo không ai dám lên tiếng vặn hỏi, kỹ thuật này quả thật thế gian chỉ mình hắn biết, ai dám phản bác hắn đây? Cho nên Vương giáo sư hay kể cả những vị khác muốn lên tiếng cũng đành hậm hực cho qua.
Hà đề cử liên tục gật đầu: “Đỗ tiên sinh, ngươi tiếp theo hãy nói làm sao khuyết điểm khuẩn kia lại khiến người ta ngã bệnh và làm thế nào để có thể diệt trừ tốt bệnh khuẩn đó?”
Hà đề cử chính là Hoàng gia thái y, ngay cả hắn cũng cảm thấy hứng thú với vấn đề này, chủ động lên tiếng lãnh giáo. Mọi người xung quanh hiển nhiên không ai dám khinh thị ý kiến gì nữa, chăm chú lắng nghe.
Đỗ Văn Hạo lại bắt đầu giảng giải một cách đơn giản các tri thức về vi khuẩn, nhiễm khuẩn cho mọi người.
Giảng giải một hồi, đến tầm giữa trưa, Đỗ Văn Hạo nói: “Lúc trước ta nói đến chuyện sát khuẩn trừ độc bằng nước thuốc, mọi người cũng biết chính phương pháp điều chế nước thuốc đó ta đã bán được hai mươi vạn lạng bạc trắng, cho nên, ta không thể nói ra cách điều chế này được. Bất quá, Ngũ Vị đường chúng ta có rất nhiều nước thuốc sát khuẩn và dược phấn, nếu đồng đạo có nhu cầu muốn mua, chúng ta nguyện ý bán lại, tuyệt không lo về vấn đề số lượng. Mọi người có thể dùng thử trong quá trình chữa trị của mình, sẽ thấy hiệu quả rõ rệt. Ta tin tưởng rằng những điều ta nói hôm nay sẽ có tác dụng rất lớn với mọi người, đây là những tri thức vô cùng quan trọng và cơ bản, nó rất hữu hiệu cho quá trình hành nghề y của chư vị bởi tác dụng của nó không chỉ dừng lại ở sản hậu trung phong mà còn ở đa phần các loại tật bệnh khác!”
Sau lời này của Đỗ Văn Hạo, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Mặc dù đa phần cũng chỉ là vỗ tay theo đúng phép tắc, nhưng trong đó cũng bao hàm không ít tiếng vỗ tay chân thành vì những gì hắn truyền thụ cho bọn họ. Dù sao đi nữa không khí này cũng khiến Đỗ Văn Hạo cảm thấy rất hài lòng. Hơn nữa hắn cũng tự cảm thấy may mắn bởi Đề cử đại nhân có thể nói là một người lòng dạ rộng lớn, có thể dung nạp các loại quan điểm học thuyết mới lạ, không hề có tư tưởng bài xích, bảo thủ. Chính vì vậy, Đỗ Văn Hạo trong lòng đã quyết định sẽ từ từ, chậm mà chắc, dần dần từng bước một dùng miệng lưỡi của mình để khẳng định vị thế tại nơi đây.
Sau buổi giáo học toàn trường, Đỗ Văn Hạo bắt đầu theo đúng quy củ giảng giải các kinh điển y thư, không hề nhắc gì tới tri thức y học hiện đại nữa. Bởi vậy, những phong ba của hắn ở Thái y cục cũng dần dần nhỏ lại, rồi cũng nhẹ nhàng qua đi.
Cũng bởi vì hắn am hiểu thuật phẫu phúc chữa thương, lại thêm danh tiếng ngày một đại thịnh, Ngũ Vị đường càng ngày càng có nhiều người bệnh tới xem. Cuộc sống bận rộn ở nhà với nhịp sống bình bình ở Thái y cục cứ thế dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Hôm nay, Bàng Vũ Cầm mang theo Anh Tử về nhà cha mẹ đẻ chơi một ngày, khi quay lại nàng mang theo một trung niêm nam tử tên là Dư Đậu. Người này tên gọi cũng giống như dáng người, đều viên viên tròn tròn giống bộ dáng của viên đậu, bước đi thì có vẻ điên điên khùng khùng, lúc qua trái, khi qua phải. Trên người nhìn lướt qua cũng cảm giác được mùi vị thịt thà, đậu hũ dư thừa khiến cho tâm thần không khỏi có chút muốn nôn ọe.
Dư Đậu này vốn cũng là một người bà con thân thiết của mẫu thân Lưu thị của Bàng Vũ Cầm. Người này tự xưng đã từng cùng danh sư là một đầu bếp giỏi nhất kinh thành học tập qua mấy năm. Trù nghệ cũng không tệ lắm. Dự định ban đầu của hắn sau khi học xong là tới kinh thành tìm một tửu lâu danh tiếng nào đó làm mấy năm, tích cóp chút vốn liếng rồi sau đó tự mình mở ra một trù tử (tửu ****) riêng. Ai ngờ làm được mấy bữa lại tự nhiên động tâm với khuê nữ duy nhất của lão bản, không biết làm sao lão bản biết được ném cho hắn mỗi một bao quần áo đuổi thẳng ra đường. Người này không còn một cắc tiền dính túi, ngay ban ngày ban mặt lủi vào cửa sau của nhà lão bản cũ của mình ý định cũng chỉ là kiếm lại chút đỉnh bù vào tiền công làm bấy lâu nay, không nghĩ tới vừa vặn bị quan binh đi tuần phát hiện bắt lại.
May mà hắn cũng chỉ là đang rình rình rập rập, chưa có làm cái gì, vẫn có thể ồn ào cãi cọ một trận với quan binh, thanh minh này nọ ầm ĩ cả lên khiến cho nhà Bàng Cảnh Huy đang ở gần đó sinh tò mò mà chạy lại. Thê tử Lưu thị nhìn thấy Dư Đậu liền nhận ra mới lên tiếng cứu cho hắn một trận rồi đưa về nhà.
Bàng Cảnh Huy nuôi hắn không công cũng được một thời gian, đang rầu hết cả người, hắn ở nhà cũng chỉ hết ăn lại nằm, chẳng được cái nước non gì, đầu bếp thì trong nhà đã có mấy người, đúng lúc đang tính kế tống hắn đi thì Bàng Vũ Cầm trở về. Nàng thấy vậy cũng nói trù tử (đầu bếp) Ngũ Vị đường trong nhà có việc mới cáo từ đi về, hiện đang thiếu người.
Lưu thị nghe vậy thì mừng rỡ vội vàng mang tên Dư Đậu tới, giới thiệu cho nữ tử, muốn hắn tới Ngũ Vị đường làm trù tử. Bà cũng chỉ mong mọi người ở đó có thể giáo huấn cái tên bất hảo này một trận.
Xét về bối phận, tên Dư Đậu này có thể coi là biểu ca của Bàng Vũ Cầm, hơn nữa lại là thân thích do chính mẫu thân đề cử, Bàng Vũ Cầm hiển nhiên không thể từ chối, liền đáp ứng đưa hắn về. Dư Đậu kia thì cao hứng hơn mức có thể, hắn thậm chí chẳng buồn thu thập hành lý, vội vội vàng vàng cùng Bàng Vũ Cầm đi về Ngũ Vị đường.
Khẩu vị của Đỗ Văn Hạo từ trước vẫn là thích ăn cay, hắn ăn cơm không có gì cay hắn không ăn được. Trù tử của Ngũ Vị đường đã có hai người từng làm qua, đều là những đầu bếp đặc biệt hiểu ý tứ của hắn khi dùng cơm.
Dư Đậu này lại có chút khác biệt, hắn vẫn luôn tự thị mình tay nghề cao, chỉ nấu theo đúng khẩu vị của mình, không quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là mình thấy ngon là được, tin rằng người khác cũng sẽ thấy ngon. Hơn nữa hắn lại có chút hảo ngọt, thức ăn gì cũng thêm một chút đường, mà Đỗ Văn Hạo thì thực sự không hề thích ăn ngọt. Nói Dư Đậu mấy lần mà đầu hắn lúc nào cũng như toàn bã đậu, chẳng thay đổi gì khiến Đỗ Văn Hạo mấy lần muốn ném đũa đứng dậy. Nói thì vậy nhưng dù sao cũng là người nhạc mẫu giới thiệu, phận Đỗ Văn Hạo là con rể cũng không tiện nói nhiều. Nhưng thực điều đáng nói không phải là hắn không biết, mà nói hắn hắn cũng không để vào đầu, hàng ngày thái độ lúc nào cũng câng câng, không coi ai ra gì. Ăn uống thì bạt mạng, làm thì lười, lại còn hay khoác lác.
Ngày hôm nay Đỗ Văn Hạo chỉ ăn qua loa mấy món có ít đồ ngọt, đa phần là bỏ không ăn. Bàng Vũ Cầm thì càng ngày càng đau lòng, nhìn phu quân ngày nào cũng ăn uống không ngon, phận làm thê tử sao có thể để như vậy đây? Nàng buông đũa bát xuống, cho hạ nhân gọi Dư Đậu tới, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi là trù tử, tốt nhất trước khi nấu nướng nên tới hỏi xem chúng ta muốn ăn cái gì, sau đó mới đi chuẩn bị theo khẩu vị của chúng ta mới phải chứ?”
Dư Đậu cũng vừa mới ở dưới bếp ăn xong phần của mình, hai tay còn đang xoa xoa cái bụng to tướng, khóe miệng thì một vài giọt nước canh vẫn còn long lanh mỡ chưa kịp lau, nghe vậy vẻ mặt tươi cười nói: “Không phải đều là thức ăn sao? Ăn vào trong miệng, qua không tới hai canh giờ rốt cục cũng biến thành một đống *** thôi mà, chú ý tới cái này làm chi?”
Lâm Thanh Đại đang ngồi ăn nghe vậy nhướng mày, ném đũa xuống phất tay áo rời đi.
Tuyết Phi Nhi cùng Anh Tử lại trừng mắt nhìn hắn, hai người này chỉ muốn ngay lập tức ném cả mâm cơm vào đầu hắn. Nhưng mà nói sao thì đánh chó phải ngó mặt chủ, hắn dù sao cũng là thân thích của Bàng Vũ Cầm, lại là mẫu thân nàng đề cử. Mà chuyện này rốt cục cũng chỉ là nấu ăn không hợp khẩu vị cộng với lời lẽ thô thiển một chút, không có gì gọi là lỗi lầm to tát cả, cũng không thể làm gì quá đáng với hắn. Bất quá nghe mấy lời của hắn thì chẳng ai muốn ăn nữa, đều buông bát đũa đứng dậy bỏ đi.
Dư Đậu nhìn thấy bọn họ bỏ đi tâm lý ngược lại có chút vui vui, vẻ mặt vẫn trơ như đá.
Bàng Vũ Cầm vốn định hảo tâm khuyên bảo hắn một hồi, nhưng thấy hắn như vậy thì giận không chịu được, đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Dư Đậu, ta nghĩ đã đến lúc ngươi tìm nhà khác để ở rồi, nhà ta không thể lưu ngươi được nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
126 chương
90 chương
53 chương
8 chương
62 chương
103 chương