Tống Y
Chương 151
Trên đường từ tiệm tơ lụa về, Lâm Thanh Đại đột nhiên nhớ ra một chuyện, thấp giọng nói: "Có thể là một nhà bình thường, bởi vì sau khi đặt mua thọ y xong thì đều bảo quản tốt, con cái muốn sử dụng làm dây thừng, chứ bình thường không thể lấy thọ ý của lão nhân làm dây lưng, như vậy quá bất hiếu, hơn nữa sau khi dùng thì người nhà cũng rất dễ phát hiện ra”.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy, mặt mày hớn hở nói: "Đúng vậy! Nếu lão nhân tự mình động thủ, bình thường cũng sẽ không lấy dây lưng thọ y của mình ra làm dây thừng, trong nhà có nhiều thứ có thể làm dây thừng mà, tại sao khăng khăng dùng dây lưng của thọ y làm dây thừng nhỉ? Hung thủ có thể dùng dây lưng thọ y làm dây thừng, chứng tỏ hung thủ rất có khả năng sống ở trong một địa phương có rất nhiều dây lưng của thọ y!"
"Cửa hàng thọ y?" Lâm Thanh Đại vui mừng nói.
"Không sai! Có điều ông chủ cửa hàng thọ y có năng lực dùng vàng khối để giết người không?"
Lâm Thanh Đại cười nói: "Ngươi đừng xem thường cửa hàng thọ y, cửa hàng thọ y làm ăn lớn lắm, so với đại tửu lâu hay là quán ăn thì kiếm được nhiều tiền hơn nhiều! Dẫu sao thì không ai có thể tiết kiệm tiền về khoản này”.
Mắt Đỗ Văn Hạo sáng lên: "Đúng rồi! Có thể dùng vàng khối để giết người, khẳng định là không thèm để ý đến chuyện tiền nong, đồng thời có năng lực sử dụng dây lưng của thọ y làm công cụ gây án, vậy thì chắc là người của cửa hàng thọ y có tiếng! Hơn nữa, tuyệt đối không phải là tiểu nhị bình thường, rất có khả năng chính là lão bản hoặc là chưởng quỹ!"
Lâm Thanh Đại mắt cũng sáng ngời, nói: "Cửa hàng thọ y trong kinh thành chắc cũng không có mấy! Hôm nay chúng ta đi đâu điều tra?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi đi một mình được không? Loại người này e rằng cũng có võ sư hộ vệ trong nhà đó. Có cần Tân Cửu nương theo ngươi không?"
"Không cần, có phải đi đánh nhau đâu, người càng ít thì càng kín kẽ. Yên tâm đi! Tối nay ta đi".
Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: "Thật không ngờ, đại chưởng quỹ của chúng ta lại là một hiệp khách vượt nóc băng tường”.
Lâm Thanh Đại bật cười: "Chỉ có võ mèo thôi”.
Ba người về tới Phù Vân đường, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung tới, phân phó hắn lập tức phái hộ vệ đi điều tra tất cả bệnh nhân trong toàn thành bị đau bụng cấp rồi tử vong mà tình huống không rõ ràng. Bao gồm cả địa điểm hạ táng.
Sau khi Hô Duyên Trung lĩnh mệnh rời đi, Tuyết Phi Nhi hỏi: "Đỗ ca, huynh làm thế để làm gì?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ba người này là tới chỗ chúng ta cấp cứu, cho nên không phải là người nào bị dùng vàng khối để mưu sát đều may mắn được cứu. Cho nên, rất có khả năng là có những người khác bị hung thủ dùng phương thức này mưu sát mà chết. Thầy thuốc bình thường không biết là mưu sát, cho rằng là bệnh tật, cho nên từ trước đến giờ không có ai báo quan. Chúng ta phải gom những người bị mưu sát bởi vàng khối lại để phát hiện ra sự liên hệ giữa bọn họ, từ đó tìm ra manh mối của kẻ bị hiềm nghi”.
Đám người Tuyết Phi Nhi lúc này mới minh bạch.
Buổi tối, hộ vệ được phái ra ngoài dò hỏi đều lục đục quay trở về. Quả nhiên, có hơn chục bệnh nhân chết vì đau bụng dữ dội, các thức các dạng đều có, không theo quy luật gì, địa điểm mai táng cũng đã được điều tra rõ.
Đỗ Văn Hạo rất muốn mở quan tài để khám nghiệm tử thi, từ đó xác định những người này có phải là chết vì nuốt vàng không. Hoàng đế Tống triều thập phần trọng thị y học, đối với y học hoặc là giải phẫu thi thể không chỉ không cấm đoán, ngược lại còn đề xướng, cho nên Tống triều xuất hiện thi thể giải phẫu đồ sớm nhất. Mở quan tài nghiệm thi thì không có gì trở ngại, nhưng bản thân hắn dẫu sao cũng chỉ là một đại phu, chỉ đóng vai phụ trong việc tra án, không có có quyền điều tra. Hắn đi mở quan tài nghiệm thi, một khi bại lộ, vụng trộm quật mộ người khác chính là tử tội, cho nên có lòng nhưng không có gan. Chỉ đợi tới khi tìm được hung thủ, tương lai bảo quan phủ mở quan tài nghiệm thi để xác định xem rốt cuộc có bao nhiêu người bị hại.
Hắn đem tất cả thân phận, tình huống của những người bị đau bụng cấp mà chết liệt kê thành bảng rồi nghiên cứu hết lần này đến lần khác. Nhưng, nghiên cứu cả nửa ngày cũng không thể tìm ra rốt cuộc giữa bọn họ có liên hệ gì.
Sau khi trời tối, Lâm Thanh Đại mặc áo đen dạ hành tực tiếp từ phòng chính của nội trạch rời đi.
Đám người Đỗ Văn Hạo thì lặng lẽ ngồi đợi ở nhà, cho tới canh ba, Lâm Thanh Đại cuối cùng cũng về. Từ trong ngực lấy ra một khối vàng đưa cho Đỗ Văn Hạo: "Đây là lấy từ cửa hàng thọ y Tường Vân, một trong những cửa hàng thọ y lớn nhất kinh thành. Trong cửa hàng của bọn họ có lò luyện kim, lúc tới vừa hay gặp bọn họ đang luyện vàng khối, từng khối rất nhỏ, ta thấy khối vàng này rất giống với khối vàng mà chúng ta lấy từ trong bụng người bệnh ra, cho nên làm ra một chút hỗn loạn rồi cầm một khối trở về. Ngươi xem xem, nếu như không phải thì ta lại mang trả cho người ta”.
Đỗ Văn Hạo cầm lấy nhìn, vui mừng nói: "Đúng! Khẳng định là không sai! Có điều vẫn phải so lại đã!"
Sau khi dùng mực nước bôi lên khối vàng, rồi ấn lên mặt giấy nếp để lấy dấu, sau đó so với dấu của ba khối vàng khác thì thấy quả nhiên là trùng khớp.
Khối vàng này đã là hung khí gây án, tự nhiên không cần trả lại.
Tuyết Phi nhi vỗ tay nói: "Tìm thấy hung thủ rồi! Mau báo cho nha môn tới bắt người đi!"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Tìm ai? Ai là hung thủ?"
"Tất nhiên là chưởng quỹ của cửa hàng thọ y Tường Vân rồi!"
"Ngươi bằng vào gì mà nói hắn là hung thủ?"
"Bằng vào khối vàng này!"
"Khối vàng này là của cửa hàng thọ y bọn họ, nhưng không thể vì thế mà khẳng định chưởng quỹ này là hung thủ, người khác cũng có thể tiếp xúc với khối vàng này mà”.
"Vậy..”. Tuyết Phi Nhi mở to mắt, nói: "Vậy phải làm sao đây?"
Đỗ Văn Hạo nghĩ một chút rồi nói: "Hung thủ khẳng định là chi phối quy tắc làm vàng khối, liên tục mất nhiều khối vàng như vậy, giá trị không nhỏ, cửa hàng thọ y hiện tại vẫn không có động tĩnh gì, chứng tỏ là người nắm vàng khối tự mình làm. Rất có khả năng là chưởng quỹ, nhưng vẫn chưa thể chứng minh trực tiếp chính là hắn. Chúng ta cần phải thu thêm chứng cứ thì mới được”.
"Chứng cứ gì?"
"Bắt trộm thì phải bắt quả tang, bắt gian dâm thì phải bắt cả đôi! Gọi thủ lĩnh hộ vệ Hô Duyên Trung tới đây!"
Hô Duyên Trung rất nhanh liền tiến đến, Đỗ Văn Hạo phân phó hắn bố trí hộ vệ ngày đêm canh chừng ở gần cửa hàng thọ y Tường Vân, tùy thời theo dõi các loại nhân vật cao tầng như chưởng quỹ, quản gia của cửa hàng.
Nhưng, không ngờ liên tục mấy ngày, người canh chừng theo dõi không phát hiện bất kỳ tình huống dị thường nào, điều này khiến đám người Đỗ Văn Hạo rất buồn bực.
Thương thế của Chiêm mẫu về cơ bản đã lành lại, Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn sát đã xác định là có thể về nhà từ từ điều dưỡng.
Tối hôm đó, sau khi Đỗ Văn Hạo kê thuốc, phân phó dùng vải đen che mắt Chiêm mẫu, sau đó bảo hộ vệ dùng kiệu che kín đưa bà ta tới bên ngoài viện tử nhà Đổng bộ khoái, sau khi đỡ bà ta xuống kiệu thì ly khai ngay.
Chiêm mẫu bỏ khăn xuống, nhận ra đây là chỗ lúc trước mình được mang đi trị bệnh, liền đẩy cửa bước vào.
Lại bộ khảo công tư lang trung Chiêm Đề cũng giống như mấy ngày trước, ngồi trong viện tử đợi tin tức, nghe thấy có động tĩnh, quay đầu lại nhìn, không ngờ lại thấy mẫu thân của mình đang ôm bụng từ từ bước vào, kinh hỉ đan xen, chỉ sợ mình nhìn nhầm, liền gọi một tiếng: "Mẹ à?"
Chiêm mẫu cũng nhận ra nhi tử, vui mừng nói: "Con! Con sao lại ở đây?"
Chiêm Đề không nén được vui mừng, bước nhanh tới đỡ mẫu thân: "Mẹ! Mẹ... bệnh của mẹ khỏi chưa?"
"Khỏi rồi! Dị nhân thần y ân công đã chữa khỏi bệnh cho ta rồi, bụng không đau chút nào nữa, tất cả đều như thường”.
Chiêm Đề cao hứng không biết phải nói gì, lớn tiếng gọi các phó tòng đang ở trong phòng ra, phó tòng quỳ xuống chúc mừng lão thái thái đã khang phục. Túm tụm đỡ lão thái thái lên xe, sau khi cám ơn Đổng bộ khoái thì về phủ.
Trên đường, Chiêm Đề hỏi mẫu thân những gì đã trải qua, Chiêm mẫu nói: "Những người đó đều đeo mạng che mặt, không biết là ai, cũng không cho ta ra khỏi cửa, cho nên ta cũng không biết là đang ở đâu, có điều khẳng định là ở trong thành. Bởi vì ta thấy lúc năm mới trong thành bắn pháo hoa, còn nghe thấy tiếng chuông của chùa Tướng Quốc, rất có thể là ở gần chùa Tướng Quốc. Có điều, bọn họ đã nói, bọn họ ẩn cư ở kinh thành, không muốn người khác làm phiền. Cho nên, bọn họ bảo lời cảm ơn cứ để trong lòng là được, không cần phải tra ra, để tránh làm phiền sự thanh tu của ân nhân”.
"Hài nhi biết rồi”.
"Đúng rồi, con à, con giúp mẹ làm một truyện. Phủ Các Đông huyện Đổng Đạt có một huyện úy, tên là Bàng Cảnh Huy, con giúp ta điều hắn tới kinh thành làm quan. Có được không?"
"Huyện úy huyện Đổng Đạt?" Chiêm Đề hơi sững người: "Người này có quan hệ với ân nhân đã cứu mẹ ư?"
"Còn đừng hỏi, cũng đừng đi nghe ngóng, cứ làm theo mẹ nói là được rồi. Còn nữa, đừng có nói chuyện này với người khác, bao gồm cả tên Bàng Cảnh Huy đó, chỉ nói hắn chính tích lớn lao, cho nên điều tới kinh thành làm quan là được”.
"Mẹ, mẹ nói rất đúng, năm ngoái lại bộ khảo hạch quan viên các nơi, khu vực phủ Các Đông năm ngoái có lệ dịch, chết mấy vạn người. Nhưng, Đổng Đạt huyện của tên Bàng Cảnh Huy đó chết không tới ngàn người, khảo hạch xong mới biết là công tác phòng dịch của huyện này phi thường xuất sắc, đặc biệt là có một đại phu trẻ tuổi tên là Đỗ Văn Hạo, phát minh ra loại trang bị có thể phòng ngừa lệ dịch, lại thi hành nhiều phương pháp vô cùng hữu hiệu, dẫn các đại phu trong thành cứu chữa cho bệnh nhân ở khu cách ly ngoài thành, cứu sống vô số người, lúc đó được bổ nhiệm làm y quan của nha môn. Gần đây có nghe báo cáo, dịch tình ở đó đã được dập tắt toàn bộ rồi. Tri huyện Trang Quýnh và huyện úy Bàng Cảnh Huy công tích lớn lao, lại bộ khảo hạch, đang định bổ nhiệm hai người tới phủ Các Đông đảm nhiệm chức vị tương ứng, mẹ đã nói vậy, con điều hai người bọn họ tới kinh thành làm quan là được, bởi điều một người thì sợ người khác nói ra nói vào”.
"Ừ, vậy thì rất chu đáo. Vậy con điều hai người bọn họ tới kinh thành đi, đúng rồi, còn có đại phu trẻ tuổi có bản sự đó nữa”.
Chiêm Đề lắc đầu: "Đỗ đại phu này đã vẫn mệnh tuẫn chức trong trường bạo dân hỗn loạn đó rồi. Phủ huyện đã báo lên lễ bộ, lập miếu thờ công đức cho hắn. Đúng rồi, nghe nói vị đại phu này y thuật như thần, ngay cả đương kim Thái y viện Thái y thừa thần y Tiền Ất Tiền đại nhân cũng là đồ đệ của hắn. Người này thiện trường thần kỹ Hoa Đà, từng cứu trị Bạch Vân am chủ trì Tĩnh Từ sư thái của Các Đông phủ thân mang tuyệt chứng, Tĩnh Từ sư thái này rất không tầm thường, Bạch Y xã mà bà ta sáng lập có mấy vạn tín đồ, ngay phủ thành cũng có rất nhiều quan to là tín đồ trong xã, cho nên, phủ thành đã xây một đền thờ công đức cho hắn. Đáng tiếc, đền thờ vừa lập thì người đã mất. Ài! Nếu không, với y thuật cao minh lại thiện trường thần kỹ Hoa Đà của hắn, đáng để tiến cử vào Thái y viện mới phải. Thật là đáng tiếc!"
Chiêm mẫu gật đầu, buột miệng hỏi: "Thần kỹ Hoa Đà là y thuật gì vậy?"
"Mổ bụng liệu thương! Chính là mổ bụng người ta ra, sau khi trị khỏi bệnh bên trong thì lại khâu lại, người vẫn yên lành không sao cả!"
Chiêm mẫu trong lòng rúng động, đại phu trẻ tuổi đã khám bệnh cho mình, cũng mổ bụng mình ra rồi liệu thương, sau đó khâu lại. Bà ta vô thức sờ sờ vị trí vết cắt trên bụng mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ vị đại phu ẩn cư này có quan hệ gì với thần y trẻ tuổi đã qua đời này ư?
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương