Tống Y
Chương 130
Tiền Bất Thu buồn bã lắc đầu nói: “Quên đi, giờ này nói ra cũng vô ích”.
Trang đại phu cẩn thận hỏi lại: “Tiền thần y, ban đầu có phải nó bị đau bụng táo bón không?”
Tiền Bất Thu liếc mắt nhìn ông ta rồi nói: “Không sai, ban đầu thì đúng là táo bón, phân khô đóng cục làm tắc ruột, không lưu thông được. Ăn uống không tiêu, ảnh hưởng lục phủ ngũ tạng. Đứa bé sau khi bị nôn mửa làm cho thân thể suy nhược, nguyên dương mất dần. Bây giờ bệnh đã biến chứng, táo bón không phải là chủ yếu nữa mà đã chuyển sang chứng viêm màng bụng làm cho khí huyết ngưng trệ, ngưng lâu hóa nhiệt, nhiệt hóa độc, âm thịnh dương suy, ngay bây giờ đã có triệu chứng hôn mê”.
Tiền Bất Thu chẩn bệnh rất đúng. Ban đầu Đông Đông bị chứng đau bụng táo bón, nhưng bây giờ đã chuyển sang chứng viêm màng bụng, đây là tuyệt chứng. Nhưng Tiền Bất Thu không thể phẫu thuật chữa bệnh được, đương nhiên ông ta không còn cách nào cứu trị.
Đổng bộ khoái mặc dù không biết y dược nhưng nghe mấy câu cuối cùng của Tiền Bất Thu hắn cũng hiểu bệnh tình nguy hiểm của con mình. Hắn vội vàng hỏi: “Tiền thái y, vậy làm sao bây giờ?”
“Trước tiên dùng thuốc, nếu không hiệu quả. Xin thứ cho lão hủ vô năng, không trị được bệnh của nó”.
Đổng thị nghe vậy bật khóc nức nở. Đổng bộ khoái quay đầu trừng mắt nhìn nàng, quát lên: “Khóc cái gì mà khóc? Đây là Hoàng cung, không phải phòng ngủ của chúng ta đâu”.
Đổng thị vội ngừng khóc nhưng tiếng nấc nghẹn liên tục của nàng lại càng làm cho khung cảnh thêm thê lương.
Lát sau dược đồng bưng bát thuốc lên. Tiền Bất Thu liền cho Đông Đông uống thuốc.
Nhưng cũng không có hiệu quả, sau một lúc Đông Đông lại rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, thỉnh thoảng lại nôn mửa, thần trí lúc tỉnh táo, lúc mê sảng. Tiền Bất Thu vội ngồi xuống bắt mạch. Lát sau ông ta lắc đầu nói: “Mạch rất khẽ, nguyên dương sắp hết. Tính mạng không còn bao lâu nữa. Ôi, mang về nhà đi, chuẩn bị hậu sự đi thôi”.
Phu nhân của Đổng bộ khoái không nhịn được nhào vào ôm Đông Đông khóc lóc. Đổng bộ khoái cũng choáng váng đứng chết lặng, đau đớn nhìn con, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.
Trang đại phu thấy Tiền Bất Thu xoay người bước đi. Ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì nên vội kêu lên: “Tiền thái y. Ngài nói trừ phi sư phụ của ngài ở đây mới cứu được, phải không?”
Đổng bộ khoái cũng nhớ ra điều này. Hắn đưa tay gạt nước mắt quỳ xuống: “Tiền thái y. Ngài nói cho ta biết sư phụ ngài là ai được không? Người đang ở nơi nào. Ta sẽ đi cầu người. Dù có mất hết mọi thứ ta cũng cầu xin người cứu con ta!” Phu nhân của Đổng bộ khoái cũng quỳ xuống, dập đầu lạy.
Tiền Bất Thu khẽ thở dài, hay tay đỡ Đổng bộ khoái đứng dậy. Hai mắt ông ta đỏ hoe, ông ta khẽ nói: “Sư phụ của lão hủ là Đỗ Văn Hạo của Ngũ Vị đường ở Đống Đạt huyện”.
Trang đại phu và Tiếu đại phu cùng lên tiếng: “Đỗ Văn Hạo? Chẳng lẽ là người am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà, tuổi trẻ mà tài cao đó ư?”
"Đúng vậy."
Trang đại phu nói: “Ta nghe nói Đỗ đại phu am hiểu thần kỹ của Hoa Đà, thì ra là sư phụ của Tiền thái y, nhưng tương truyền Đỗ đại phu mới chỉ ngoài hai mươi. Tiền thái y sao……..”.
Tiền Bất Thu nói: “Tài không đợi tuổi, sư phụ ta y thuật như thần, đến lúc này ta mới hiểu được. Lần này ta đến kinh thành chữa bệnh cho cửu Hoàng tử, dùng hết các phương thuốc đều không hiệu nghiệm. Ta nhớ trước khi đi sư phụ có dặn dò là khi ta gặp khó khăn cứ dựa vào âm dương biện chứng. Ta làm theo lời của sư phụ, kiểm tra lại bệnh của cửu Hoàng tử sau ta nghĩ đến hoàng thổ thang. Ta dùng phương này quả nhiên trị hết bệnh cho Hoàng tử”.
Sư phụ ta không chỉ am hiểu thần kỹ của Hoa Đà, người còn biết trước tiên cơ, liệu việc như thần. Lão hủ có phúc phận mới được bái làm thầy”.
Trang đại phu vội hỏi: “Sao Tiền thần y biết tôn sư có thể trị chứng bệnh này?”
“Trước khi lão hủ đến đây, Bạch Vân am chủ Tĩnh Từ sư thái cũng mắc phải chứng bệnh này. Sư phụ ta đã dùng tuyệt kỹ phẫu thuật chữa bệnh của Hoa Đà để cứu mạng Tĩnh Từ sư thái. Chứng bệnh của đứa nhỏ này giống hệt với chứng bệnh của Tĩnh Từ sư thái. Trên đời này chỉ có sư phụ ta có thể trị chứng bệnh này thôi”.
Đổng bộ khoái vốn đã cực kỳ tuyệt vọng, giờ nghe nói Tiền thái y còn một sư phụ có thể cứu tính mạng con hắn. Hắn vui mừng như điên vội hỏi: “Tiền thái y, xin hỏi tôn sư ở đâu? Ta lập tức mang con ta đến cầu người chữa trị”.
Tiền Bất Thu thở dài, nước mắt tràn mi, ông ta nức nở nói: “Ân sư người………, người đã đi về cõi tiên…..”
“Hả?” Mọi người hoảng sợ đến ngây người.
Trang đại phu nói: “Tôn sư còn trẻ tuổi, sao có thể…..?”
“Lão hủ vừa nhận được tin của sư đệ nói huyện thành xảy ra bệnh dịch hạch. Ân sư làm ra một loại trang bị có thể phòng bệnh dịch hạch, nhưng số lượng có hạn, rất nhiều người không mua được trang bị này. Loạn dân liền tụ tập lại đang đêm tập kích dược đường của ân sư, sát hại ân sư, phóng hỏa đốt dược đường. Ôi….”.
Phu thê Đổng bộ khoái nhất thời ngây người, tâm trạng vừa từ bi thương chuyển sang mừng vui giờ lại sang bi thương. Nỗi khổ đau của con người cũng chỉ đến như vậy thôi.
Trang đại phu thở dài nói: “Ôi! Tài hoa bạc mệnh. Đáng tiếc quá”.
Tiếu đại phu nói: “Tiền thái y, tôn sư có truyền lại thần kỹ cho ngài không? Dù chỉ một ít thôi thì cũng có hy vọng. Xin ngài cứu lấy đứa bé này”.
Tiền Bất Thu lau nước mắt, cười buồn nói: “Ta không muốn cứu đứa nhỏ này ư? Thần kỹ của Hoa Đà ai cũng sử dụng được sao? Ta bái sư chưa lâu, chưa được ân sư truyền cho tuyệt kỹ này. Mặc dù ta đã từng xem sư phụ dùng tuyệt kỹ này. Nhưng khi nghĩ lại, ta vẫn không biết phải làm như thế nào. Ôi! Xin thứ cho lão hủ vô năng”.
Tiền Bất Thu thở dài, lắc đầu quay vào trong.
Vợ chồng Đổng bộ khoái đành khóc lóc bế con ra về.
Chiếc xe lừa ở sân thái y viện từ từ rời đi. Khi về tới Huệ Nhân đường, Trang, Tiếu hai vị đại phu chắp tay bái biệt rồi xuống xe.
Phu nhân của Đổng bộ khoái vừa ôm con đang hôn mê bất tỉnh và khóc lóc thảm thiết. Đổng bộ khoái thở ngắn thở dài, lắc đầu buồn bã. Chiếc xe lừa lại tiến về phía trước.
Tuyết rơi dày khắp nơi, mặt đường lầy lội. Chiếc xe xa xuống một cái hố xóc nảy lên, đứa bé đột nhiên tỉnh dậy. Cơn đau làm cho nó cau mày, nhăn trán, nhưng nó lại làm bộ mạnh mẽ nhìn mẫu thân cười nói: “Nương! Nương đừng khóc, hài nhi không đau đâu”.
Đổng thị như đứt từng khúc ruột, chỉ biết ôm chặt con vào lòng, không biết nói gì mà khóc cũng không thành tiếng.
Đúng lúc này, chiếc xe lừa đột nhiên dừng lại, màn xe bị vén lên. Một hắc y nhân lắc mình chui vào trong xe, người này mang khăn che mặt màu đen. Bên trong xe lại rất tối, Đổng bộ khoái và phu nhân chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã cảm thấy toàn thân tê cứng không nhúc nhích được.
Hắc y nhân nhẹ nhàng bế Đông Đông rồi nói khẽ: “Ta đi tìm người cứu nhi tử của các người. Năm ngày sau dù nó còn sống hay đã chết ta cũng sẽ đem trả lại cho các người. Nhớ kỹ không được nói cho ai biết”.
Nói rồi hắc y nhân ôm đứa bé nhảy xuống xe biến mất.
Một hồi lâu sau, Đổng bộ khoái và phu nhân mới có thể cử động được, cả hai kinh hãi nhảy xuống xe nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của người đó.
Đổng thị nắm tay trượng phu của mình. Nàng khóc lóc nói: “Phu quân, Đông Đông bị người cướp đi rồi, chúng ta làm gì bây giờ? Chúng ta có báo quan không?”
“Cái rắm. Lão tử ta không phải là quan nha sao?”
“Hắn ta có phải là người bắt cóc trẻ con không? Nàng đem Đông Đông đi bán thì chúng ta làm sao bây giờ? Ô, ô, ô…….”
“Người bắt trộm trẻ con, bắt trộm đứa bé sắp chết à?” Đổng bộ khoái cẩn thận suy xét lại rồi hắn khẽ nói: “Nghe âm thanh thì người đó là nữ nhân. Nàng ta không có ác ý. Nếu không dựa vào thân thủ của mình việc giết ba người chúng ta dễ như trở bàn tay. Nàng nói nàng mang Đông Đông đi tìm người cứu chữa. Có lẽ đó là sự thật”.
“Nàng ta có thể tìm được người cứu được Đông Đông của chúng ta ư?” Trong lòng Đổng thị đột nhiên nổi lên tia hy vọng.
“Chỉ mong Bồ Tát phù hộ cho lời nàng ta nói là sự thật”.
Đổng thị giơ hai tay lên trời,ngẩng đầu nhìn trời thầm cầu nguyện.
Năm ngày sau.
Ngày hôm sau chính ba mươi tết, nhà Đổng bộ khoái vẫn lạnh lẽo, không có dấu hiệu của việc đón mừng năm mới.
Không dán câu đối tết, không lau dọn nhà cửa, không làm bánh tết.
Bây giờ là thời gian ước hẹn trả lại Đông Đông của nữ nhân hắc y. Hai cánh cửa khép hờ để mặc gió lạnh thổi qua, những bông tuyết bên ngoài thỉnh thoảng bay vào trong nhà. Vợ chồng Đổng bộ khoái lặng lẽ ngồi trên giường, ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Bọn họ đã ngồi như thế từ sáng sớm, đến lúc tối đêm này chỉ để đợi tiếng bước chân vang lên bên ngoài, nhưng cả hai lại sợ hãi tiếng bước chân đó. Họ sợ nữ nhân hắc y sẽ mang đến cho họ thi thể của Đông Đông, khi đó thì mọi hy vọng đều tan biến.
Trời tối, Đổng thị thắp đèn, ngọn lửa run rẩy, chập chờn dưới những cơn gió lạnh lách qua khe cửa. Bóng cửa hai người cũng chập chờn hắt lên tường.
Sau cùng ngoài sân vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên tuyết nghe lạo xạo.
Đổng thị vội chạy ra cửa, nàng đưa tay giật mạnh cánh cửa. Quả nhiên nàng thấy một hắc y nữ tử đứng trước cửa, nàng vẫn quấn một cái khăn đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng, trong suốt, hai tay nàng ôm một đứa bé quấn trong một tấm áo bông dày.
Đứa bé vẫn không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết. Đổng thị cảm thấy như đất dưới chân sụp đổ. Đúng lúc đó nàng chợt nghe tiếng gọi yếu ớt: “Nương!”.
“Con. Con trai của ta” Đổng thị nghe đúng tiếng con của mình mừng rỡ như điên. Nàng lảo đảo bước tới, ôm cổ Đông Đông, nàng gạt tuyết rơi bên trên rồi vén tấm áo bông dầy làm lộ ra một khuôn mặt nhỏ bé, trắng bệch, đôi mắt to, đen láy đang nhìn nàng, môi khẽ cử động thốt ra tiếng gọi: “Nương!”.
Nước mắt tràn mi, Đổng thị vội ôm chặt con vào lòng, hai chân nàng khụy xuống tuyết, vừa khóc vừa nói: “Con của ta. Đúng là con của ta. Cám ơn Bồ Tát sống! Cám ơn! Ô, ô, ô…….. Tướng công, Đông Đông còn sống. Đông Đông đã trở về”.
Thật ra Đổng bộ khoái đã đứng sau lưng phu nhân của mình. Hắn vui mừng vô hạn, nước mắt trào ra, hai chân mềm nhũn. Hắn quỳ rạp xuống đất.
Hắc y nhân đỡ Đống thị dậy: “Không cần cám ơn ta. Cứu con các người là người khác. Ta chỉ có nhiệm vụ đưa đón thôi”.
Đổng bộ khoái cũng đứng dậy, hắn nói với vợ mình: “Để ta xem Đông Đông một chút nào”.
Đổng bộ khoái tiếp nhận con, ôm chặt nó vào lòng, chưa nói câu nào đã nghe tiếng con mình kêu lên: “Ôi chao! Đau quá”.
“Hả? Con đau chỗ nào?” Đổng bộ khoái hoảng sợ hỏi lại.
“Tay của phụ thân đặt lên bụng làm con đau” Đông Đông nhăn nhó nói.
“Ha, ha” Đổng bộ khoái cực kỳ phấn khích. Hắn vội buông Đông Đông ra nói: “Xin lỗi! Con ngoan, con thấy thế nào?”
“Bụng không đau. Vết thương vẫn còn đau”.
"Vết thương?"
Hắc y nhân cười nói: “Đúng, đại phu phẫu thuật chữa bệnh cho Đông Đông, bụng Đông Đông có vết thương vẫn chưa lành, phải cẩn thận đấy”.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương