Tống Y
Chương 110
Đỗ Văn Hạo kê thuốc chống dị ứng cho hắn, bảo phải lập tức uống ngay. Sau khi được Ngốc Béo giúp đỡ uống thuốc một lúc, bệnh trạng trên mặt, trên người hắn bắt đầu giảm bớt, khiến hắn hết sức vui mừng.
Sau đó Đỗ Văn Hạo lại chẩn mạch, kê thuốc bổ khí huyết cho thanh niên nọ. Bệnh nhân này cảm tạ luôn miệng, trả tiền thuốc rồi ôm túi thuốc bước đi.
Lúc này, ngoài đường chợt vang lên tiếng vó ngựa, ngay lập tức có mấy cỗ xe ngựa đi đến, dừng ở trước cửa.
Có thể ngồi trên xe này, không phải là người trong quân đội thì cũng là quan lại. Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ trên xe có mấy người bước xuống, chính là thần y Tiền Bất Thu và hai đồ đệ, ngoài ra còn có mấy nam nhân tay đong đưa phất trần, dưới cằm nhẵn thín, rất giống thái giám trong điện ảnh.
Đỗ Văn Hạo rất kinh ngạc, đứng dậy nghênh đón.
Tiền Bất Thu sau khi tiến vào và làm lễ với Đỗ Văn Hạo, vội vàng giới thiệu song phương với nhau. Quả nhiên, mấy vị này chính là thái giám trong cung. Mấy vị thái giám nghe nói Đỗ Văn Hạo còn trẻ như vậy mà không ngờ lại là sư phụ của Tiền Bất Thu, đều rất kinh ngạc, tỏ ra rất kính cẩn với Đỗ Văn Hạo.
Tiền Bất Thu nói: "Sư phụ! Mấy vị công công từ trong cung tới này nói, hài tử của Kỳ Quốc Trường công chúa bị bệnh, nghe nói lão hủ thiện trường nhi khoa, đặc biệt mời lão hủ tới khám bệnh cho hài tử. Lão hủ không dám tùy tiện đáp ứng, đặc biệt tới hỏi ý sư phụ."
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, người đọc y sử đều biết, Tiền Ất chính là từ việc chữa khỏi cho nữ nhi của vị Kỳ Quốc Trường công chúa này mà bắt đầu vang danh thiên hạ, trở thành danh y một đời, không ngờ mình lại được chứng kiện sự thành danh lão, nói: "Trị bệnh cứu người là điều phải làm, huống chi lại là hài tử của Kỳ Quốc Trường công chúa, ngươi đi đi, chữa bệnh cho tốt."
"Vâng, sư phụ" Tiền Bất Thu chắp tay, "Lần này lão hủ mang theo Diêm Diệu Thủ vào kinh, trong đường chỉ còn lại Hàm Đầu, hắn nếu có bệnh án không xử lý được, xin sư phụ chiếu cố nhiều hơn."
"Ngươi yêu tâm, ta sẽ làm vậy."
"Đa tạ sư phụ, không biết sư phụ còn có chỉ thị gì không?"
Đỗ Văn Hạo nhớ tới sử liệu có ghi chép, thần y Tiền Ất này sau khi chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của Kỳ Quốc Trường công chúa thì sẽ trị bệnh động kinh cho Hoàng Thái tử. Mà bệnh này của Hoàng Thái tử rất kỳ quái, tất cả thái y đều thúc thủ vô sách. Ban đầu Tiền Ất cũng tìm không ra biện pháp trị liệu, nóng ruột lo lắng tới mức miệng bỏng rộp lên, liền chạy tới thái y viện trù phòng muốn nấu canh đậu xanh để tiêu hỏa, vừa hay kệ bếp bị hỏng đang được sửa lại. Thấy trong kệ bếp tối đen như mực, Tiền Ất nhớ tới Ngũ Hành biện chứng nên quyết định dùng hoàng thổ than của táo tâm hoàng thổ phối ngũ để trị bệnh. Sau cùng dựa vào phương thuốc này mà trị khỏi bệnh cho Hoàng Thái tử. Đỗ Văn Hạo quyết định chỉ điểm cho lão, để tránh cho lão khỏi phải lo lắng.
Đỗ Văn Hạo nói: "Bất Thu! Ngươi có biết ta trị bệnh vì sao có thể nghĩ ra những cái mà ngươi không thể không?"
"Lão hủ không biết. Xin sư phụ chỉ điểm."
"Âm Dương Ngũ Hành! Cái này chính là căn bản của tất cả biện chứng!" Đỗ Văn Hạo cố làm ra vẻ thần bí, lắc đầu ngâm nga giống như ông cụ non: "Đông phương sinh phong, tại địa vi mộc, tại thể vi cân, tại tạng vi can; Nam phương sinh nhiệt, tại địa vi hỏa, tại thể vi mạch, tại tạng vi tâm; Trung ương sinh thấp, tại địa vi thổ, tại thể vi nhục, tại tạng vi tì; Tây phương sinh táo, tại địa vi kim, tại thể vi bì mao, tại tạng vi phế; Bắc phương sinh hàn, tại địa vi thủy, tại thể vi cốt, tại tạng vi thận.(*) Ngũ hành sinh sinh tương khắc, đạo lý trong đó, ngươi lúc nào cũng phải ghi nhớ.”
(*) Ý nói: gan và gân thuộc mộc, mạch và tim thuộc hỏa, thịt và lá lách thuộc thổ, da lông và phổi thuộc kim, xương và thận thuộc thủy.
"Vâng! sư phụ." Tiền Bất Thu không biết Đỗ Văn Hạo lúc này nhắc tới Ngũ Hành với lão làm gì, cung kính trả lời.
Đỗ Văn Hạo tiếp tục lúc lắc đầu, nói: "Đạo lý Ngũ Hành tương khắc áp dụng trên thuật Kỳ Hoàng phải ức cường phù nhược, ví dụ như can khí quá vượng, can mộc thừa tì thổ (can khí quá nặng, phạm tới tì vị, ảnh hưởng tới công năng tiêu hóa), thì phải sơ can bình can. Lại như tì thổ vũ can mộc, thì phải vận tì hóa thấp. Còn như tì hư thủy vũ, phải kiện tì lợi thủy. Ghi nhớ rồi chứ?"
Những cái này đều là lý luận Trung y căn bản, Tiền Bất Thu tám tuổi đã biết rồi, có điều vẫn cung kính đáp: "Nhớ rồi, sư phụ."
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Vi sư biết rằng những thứ này ngươi kỳ thật đã biết từ lâu rồi, nhưng hiện tại nhắc lại những thứ cơ bản này, chính là để ngươi ghi nhớ rằng vấn đề mà biện pháp phức tạp nhất không giải quyết được, thì dùng cách nghĩ đơn giản nhất để suy nghĩ lại, có lẽ sẽ có thể nghĩ ra biện pháp. Ngươi lần này đi, nếu gặp phải nan bệnh chứng không giải quyết được, phải suy nghĩ từ Ngũ Hành biện chứng, nghĩ nhiều về các biện pháp như ức mộc phù thổ, bồi thổ chế thủy, tá kim bình mộc, tả nam bổ bức, có lẽ sẽ có thể khai thông bế tắc."
Tiền Bất Thu trong lòng sợ hãi, quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ sư phụ chỉ điểm, Bất Thu ghi nhớ trong lòng."
"Được rồi, ngươi đi đi!"
"Vâng, sư phụ bảo trọng!"
Tiền Bất Thu khấu đầu thêm mấy cái, đứng dậy dắt Diêm Diệu Thủ lên xe.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đang ngồi ở đại đường khám bệnh, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi theo lệ cũ ở bên cạnh chép phương thuốc và chọn thuốc.
Bệnh nhân vừa tới nhìn như một tên ăn mày, vừa mắm môi mắm lợi dùng tay gãi khắp người, vừa hổn hển nói: "Đỗ đại phu, ngài cứu mạng ta với!"
Đỗ Văn Hạo nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói: "Ngươi khỏe mạnh thế thì cứu mạng cái gì?"
"Ngứa quá! Toàn thân trên dưới đều ngứa muốn chết! Ngủ cũng không ngủ được, ăn cũng không ăn được, cứ ngứa thế này thì không chết cũng không xong!"
"Cởi quần áo ra ta xem."
Tiểu hóa tử vộ vàng cởi quần áo, chỉ thấy toàn thân đều phát ban màu đỏ.
Đỗ Văn Hạo chẩn mạch xem lưỡi cho hắn, hỏi tình huống sau khi phát bệnh, ngạc nhiên nói: "Ngươi là bị bệnh sởi, trời lạnh thế này sao lại bị sởi nhỉ? Bệnh sởi bình thường đều phát bệnh khi trời nóng cơ mà. Ngươi làm gì vậy?"
"Ta là học đồ của lò rèn, từ sáng tới tối đều vào cầm chùy lớn mà gõ, cho dù trời lạnh thì trong lò rèn của chúng ta cũng nóng như mùa hè."
"Vậy ư? Ngươi bị bệnh mấy ngày rồi?"
"Năm sáu ngày rồi."
"Lúc trước đã tới đại phu khám chưa?"
"Tới rồi, Tân đại phu của Huệ Trạch đường đã khám cho ta. Bọn họ ở ngay bên cạnh lò rèn của chúng ta, thấy gần thì khám,nhưng không khỏi."
"Kê thuốc gì rồi?"
"Ta cũng không biết, kê mấy phương thuốc nhưng đều chẳng có hiệu quả gì. Đơn thuốc ta cũng chép lại mang đến đây, ngài xem đi." Nói rồi lấy ra mấy đơn thuốc đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn, đều là cái loại thuốc làm mát máu, giảm ngứa.... Đỗ Văn Hạo cười cười, lắc đầu: "Phương thuốc này chỉ có hình tượng, không nắm được căn bản của bệnh này, cho nên không có hiệu quả. Không sao, ta sẽ kê phương thuốc cho ngươi uống, đảm bảo không có vấn đề."
"Tốt quá, đa tạ đại phu, ai cũng nói ngài là Hoa Đà tái sinh, tôi ban đầu không tin, vì trông ngài trẻ thế này, tin làm sao được. Biết vậy tôi đã sớm đến tìm ngài rồi, ha ha."
Đỗ Văn Hạo không khỏi cười thầm, người này quả thật rất thẳng tính. Sau đó hắn đọc cho Bàng Vũ Cầm chép lại phương thuốc, nhưng chép xông nhìn một cái, nàng nghi hoặc hỏi: "Tiêu sinh, đây là Ma hoàng liên kiều xích tiểu đậu thang ư?"
"Đúng, sao vậy?"
"Mấy ngày nay ta đọc y thư, vừa hay đọc tới phương thuốc này, hình như thang thuốc này là thuốc tân ôn giải biểu mà, hắn không bị cảm mạo, sao cũng dùng thuốc này được?"
Tuyết Phi Nhi nói: "Có lẽ Ma hoàng liên kiều tiểu đậu thang không chỉ trị ngoại cảm phong hàn, còn có thể trị bệnh khác."
Đỗ Văn Hạo khen: "Không sai! Lần này Tuyết Phi Nhi nói đúng."
Tuyết Phi Nhi đắc ý mỉm cười.
Bàng Vũ Cầm nói: "Không phải ư? Ta..., ta hiểu rồi, hắn khẳng định đồng thời bị ngoại cảm phong hàn, dẫn tới bệnh sởi!"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Vậy nàng chẩn mạch cho hắn xem."
"Được!" Bàng Vũ Cầm chẩn mạch cho tiểu hỏa tử, ngẩng mặt lên nghĩ ngợi: "Mạch nhẹ, giơ lên thì có dư, ấn vào thì thiếu lực, giống như nước đẩy gỗ, chắc là phù mạch. Cái này không sai đâu!" Bàng Vũ Cầm hỏi tiểu hóa tử: "Hai ngày nay bị cảm mạo thân thể có đau không?"
"Không có! Chỉ toàn thân phát ngứa, ngứa vào đến tận tim, gãi thế nào cũng vô dụng."
Bàng Vũ Cầm trợn tròn mắt.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bệnh này không thể gãi được đâu, càng gãi càng ngứa, bởi vì huyết mạch ở chỗ ngươi gãi càng khẩn trương hơn, sẽ phóng thích tà độc càng nhiều hơn, chỗ gãi sẽ dẫn tới bệnh sởi, cho nên toàn thân đều ngứa. Nhớ là sau này không được gãi."
"Nhưng ngứa lắm!"
Đỗ Văn Hạo nói với bàng Vũ Cầm: "Tình huống nàng chẩn mạch thế nào?"
"Thuốc mà ngài dùng là ngoại cảm phong hàn thanh nhiệt giải độc, mạch tượng cũng rõ ràng là phù mạch. Nhưng hắn nói là không bị cảm lạnh, chuyện này là sao? Kỳ quái quá!"
"Không cảm lạnh thì không thể có phù mạch à?" Đỗ Văn Hạo cười nói, "Trong thân thể hắn ngứa hay là ngứa bên ngoài?"
"Bên ngoài."
"Đã ở bên ngoài, mạch lại là phù mạch, đó không phải là biểu chứng thì là gì? Đã là biểu chứng, tất nhiên phải dùng thuốc phát biểu rồi. Phải nhớ, thuốc phát biểu không phải chỉ dùng cho thương hàn ngoại cảm, chỉ cần là biểu chứng, đều có thể đối chứng dùng thuốc."
Bàng Vũ Cầm đỏ mặt, gật đầu nói: "Ừ, ta nhớ rồi."
Bàng Vũ Cầm đưa đơn tới dược quỹ để lấy thuốc. Đỗ Văn Hạo lại căn dặn thanh niên nọ: "Thuốc này ban ngày khi ngươi vung chùy lớn để gõ thì đừng uống, uống cũng không có kết quả đâu, đợi đến tối lúc đi ngủ hãy uống, sau khi uống xong thì uống thêm một bình nước ấm, sau đó đắp chăn dày lên bụng để toát mồ hôi, liên tục trong ba ngày! Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi?" Thanh niên gật đầu, cầm thuốc trả tiền, cảm ơn rồi đi.
Lúc này, Đỗ Văn Hạo đứng dậy đi vệ sinh, một lúc sau thì quay về, vừa hay nghe thấy Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đang tranh luận.
Tuyết Phi Nhi nói: "Cô ta rõ ràng là hoạt mạch! Là có thai rồi! Đỗ tiên sinh nói, mạch đi lại linh hoạt, ứng chỉ viên hoạt, mới là hoạt mạch."
Bàng Vũ Cầm nói: "Hoạt mạch là hoạt mạch, chỉ là, hoạt mạch của cô ta quá lớn, đây chưa chắc đã là có thai, mà là có bệnh, vừa rồi người ta cũng đã nói, vẫn có kinh nguyệt mà, đó là có thai à?"
"Hiện tại mới có thai mà, sau khi có mang mới thôi có kinh chứ?"
"Cô ta rõ ràng là có bệnh mà, hơn nữa, ngươi xem cô ta sốt cao không giảm, ho và thở dốc, rõ ràng là bị bệnh."
"Bệnh nhân cũng có thể đã mang thai rồi!"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tranh luận gì thế?"
Tuyết Phi Nhi nói: "Ngươi về đúng lúc lắm, ngươi tới nhận xét đi, bệnh nhân này có phải là có mang không."
Chỉ thấy có một thiếu phụ đang ngồi trên ghế, bộ dạng bất mãn, một nông hán đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ lo lắng nhìn thiếu phụ này.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn mạch, cười nói: "Không sai, là hoạt mạch, không phải là có thai. Vũ Cầm nói đúng rồi."
"Là là nàng ta đúng! Không thể để ta đúng một lần ư?"
"Vậy thì ngươi phải nỗ lực học thêm nữa mới được! Được rồi, ta khám bệnh cho bệnh nhân đã, xem bệnh này của cô ta không nhẹ đâu." Đỗ Văn Hạo quay người nhìn tỉ mỉ sắc mặt của thiếu phụ, chỉ nghe thấy thiếu phụ này ho không ngừng, hơn nữa hô hấp rất gấp rút, nhăn cả mặt lại, mặt thì ửng hồng, ho rất kịch liệt, cong lưng một cái, nhổ một miếng đờm vào ống nhổ, Đỗ Văn Hạo nhìn kỹ, trong lòng không khỏi sợ hãi - trong đờm có bọt máu!
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
100 chương
272 chương
172 chương
67 chương
15 chương
11 chương
10 chương