Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 60 : Người phụ nữ của tôi, không cần tự ti

Đầu vừa vặn tựa ở ngực của anh, cách một lớp áo sơ mi thật mỏng, nghe bên tai tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn. Nghe bên tai lời nói dịu dàng, cô có ảo giác mình bị cưng chiều. Cận Tư Hàn dẫn cô đi vào một cái cửa hàng Túi xách lớn, lầu một này, vào lúc anh nói vào đây, đã bị người phong tỏa rồi. "Thích kiểu túi xách gì, tùy ý chọn." Nhìn thấy cửa hàng Túi xách lớn trước mắt, tùy tiện lấy một cái đã mấy chục vạn, không biết mình cần phấn đấu bao lâu."Tôi không cần Túi xách." "Là sao?" Mắt đen quét mắt Túi xách trước mắt, trực tiếp hào phóng mở miệng. "Đem tất cả kiểu mới năm nay ở nơi này, thích hợp với cô đều gói một cái." Nhân viên cửa hàng mắt tỏa sáng nhìn Tổng Thống tiên sinh, giọng nói vô cùng ngọt ngào nhu mì say lòng người. "Được rồi, Tổng Thống tiên sinh, rất nhiều màu sắc, ngài là muốn màu hồng, hồng nhạt hay là màu hồng phấn, hoặc là màu xám bạc?" "Toàn bộ, mỗi kiểu một cái." Trực tiếp không kiên nhẫn cắt ngang lời cô thao thao bất tuyệt. "Được rồi, tôi lập tức đóng gói đưa đến tòa thành cho ngài." An Chỉ Manh trợn mắt liếc nhìn Cận Tư Hàn một chút, thật sự là dáng dấp yêu nghiệt, đến chỗ nào đều chiêu mộ đào hoa."Tôi nói tôi không muốn Túi xách." "Ngoan, đừng làm rộn!" Bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy đầu nhỏ của cô, không nhìn động tác cô lắc đầu. cánh tay dài trực tiếp kéo tới, đem cô bảo hộ ở trong ngực của mình đi lên phía trước. Sau lưng theo sát mười mấy người đàn ông mặc âu phục đen cường tráng. Đi đến cửa hàng y phục, lần này anh không hỏi trực tiếp, đẩy cô lên trước mặt nhân viên cửa hàng."Dựa theo kích thước của cô, tất cả kiểu mới, mỗi màu sắc mỗi kiểu dáng đều mang đến một bộ." "vâng." Nhân viên cửa hàng cười dịu dàng đưa mắt nhìn hai người rời đi. cứ như vậy An Chỉ Manh bị anh một mực lôi kéo, cửa hàng y phục, tiệm giày, cửa hàng trang sức, cửa hàng Túi xách. Đi đến cửa hàng kim cương, Cận Tư Hàn cái gì cũng không hỏi trực tiếp tiến lên, cho nhân viên cửa hàng đem tất cả mẫu nhẫn, dây chuyền, vòng tay của nữ đang được ưa chuộng hết thảy đóng gói. An Chỉ Manh đã không còn coi anh là người giàu có, mà chính là coi anh là ngớ ngẩn mà đối đãi rồi."Tổng thống đại nhân, ngài mua nhiều như vậy, tôi dùng không hết. Ngài mua làm gì lãng phí tiền." "Những thứ này đều của nhà tôi, về sau cũng là của nhà cô, muốn cái gì tùy tiện lấy." Anh đang đi dạo cửa hàng lớn, vung tay ra một cái. "Tôi không cần mấy thứ này, anh mua về, tôi cũng sẽ vứt bỏ." Cô tức giận a! Cái người đàn ông này không thể coi mình như người phụ nữ ái mộ hư vinh. Cô yêu tiền không sai, nhưng cũng không phải phương pháp kiếm tiền như thế. Con mắt Cận Tư Hàn nổi lên ý cười nhàn nhạt, ngón tay nhéo đôi má cô co dãn mười phần."Vậy tôi càng phải mua nhiều thêm một chút, cô mới có thể tận hứng ném." An Chỉ Manh."..." Cô phát hiện mình làm sao đều nói không lại anh, tức giận đến xoay người rời đi. Cánh tay bị người giữ chặt, xoay tròn lần nữa tựa vào bộ ngực của anh. Bên tai truyền đến tiếng nói từ tính." người phụ nữ của tôi, không cần tự ti. Nếu như cô thật vì vật chất ngoài thân cảm thấy tự ti, vậy tôi cho cô đồ vật tốt nhất toàn thế giới, để cô kiêu ngạo đi trước mặt người khác." tiếng nói bình tĩnh, không có bất kỳ cái gì êm tai. Nhưng cô lại cảm giác mình cảm động muốn khóc, thì ra anh đều biết. Anh biết mình ở bên cạnh anh tự ti, biết hôm nay mình vào cao ốc đối diện với ánh mắt khinh bỉ của người khác cảm thấy tự ti, cảm thấy không ngẩng đầu lên được. Cho nên, hôm nay anh mới có hành động như vậy. Trong mắt tràn đầy nước mắt, miệng lại quật cường cự tuyệt."Người nào tự ti, tôi tuổi trẻ xinh đẹp, một cành hoa 18 tuổi, anh đã là lão già 28 tuổi rồi." "Ừm." Tự nhiên cô lau đi nước mắt rơi xuống.