Cho tới giờ cô còn không biết mình có thể vô sỉ tới vậy. "Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy. Bôn ba vì bữa ăn đêm là một kẻ tiểu nhân như vậy, thật không đáng." Anh nhìn cô vẻ tiếc nuối, ánh mắt ấy khiến cô hận không thể lao lên bóp chết tên đàn ông trước mặt. Ý anh là, đàn cá sấu kia phải chịu ủy khuất rồi sao? Anh cầm lấy một cây kim sắc huýt sao, đám cá sấu nghe tiếng nhạc tự khắc rời đi. Thấy lũ cá sâu rời đi rồi, dây thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng. Mắt An Chỉ Manh tối sầm lại, toàn thân ngã xuống. Vừa vặn, ngã vào lòng ngực của anh. Nhìn người trong lòng khổ sở chật vật, đáy lòng anh không khỏi bực bội. Nam Ất nhanh chóng tiến lên."Tổng thống, vẫn là để tôi bế cô ấy đi!" Cận Tư Hàn lại liếc cô gái trong ngực, tiện tay đẩy cho Nam Ất. Sau đó, anh rút một chiếc khăn trong ngực ra, lau bàn tay, rồi ngẩng cao đầu bước đi, bóng lưng cao ngạo khiến người ta ngưỡng mộ. Hai người đi theo sau, đáy lòng nghi ngờ. Cô gái này nhiều lần khiêu khích tổng thống, lá gan cũng không nhỏ. Bỗng nhiên, cả hai cảm giác tổng thống dừng cước bộ."Ngài Tổng Thống..." Nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng Nam Ất, cảm giác buồn bực nơi đáy lòng càng thêm nghiêm trọng. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay đàn ông đang đặt bên hông cô, khó chịu đi lên trước. Thô bạo đoạt lấy trong cô gái trong ngực anh ta, không nói một lời,đen mặt đi thẳng về biệt thự. Hai người kia nhìn nhau, đối với hành động khó hiểu của tổng thống, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tổng thống luôn có bệnh thích sạch sẽ, bất luận đồ vật gì, trước khi đụng vào đều sẽ lau cẩn thận rất nhiều lần, đến cả khăn lau cũng phải sạch sẽ tinh tế. Phụ nữ tới gần, trong vòng một mét liền bị đá văng ra ngoài. Đây là lần đầu tiên tổng thống bế một cô gái, cũng là lần đầu tiên anh chịu động vào một cô gái bẩn như thế, hơn nữa còn là người anh truy nã. Cận Tư Hàn ôm cô về phòng, mượn ánh đèn lúc này mới phát hiện vết thương trên người cô không hề ít. Trên cánh tay trắng nõn, hai chân, phía sau lưng, trước ngực, cả trên bụng đều có dấu móng vuốt xẹt qua. Máu tươi cứ thế chảy xuống, bàn đen thoáng chốc liền chuyển sang đỏ thẫm. Cô giống như đóa hoa bỉ ngạn, ấm áp hắc ám, cũng làm cho tâm Cận Tư Hàn sinh ra một tia thương tiếc. Đáy lòng gào thét, anh lên tiếng."Tìm người tắm rửa sạch sẽ cho cô ta." Quản gia nơm nớp lo sợ đứng phía sau, ông không biết vì sao tổng thống lại tức giận, nhưng lúc tổng thống tức giận thì tuyệt đối không thể trêu vào. "Ngài Tổng Thống, không có nữ! Nam - có thể chứ?" Bời vì tổng thống không thích nữ, người hầu đều là nam giới. "Cút - " Nhìn máu đỏ tươi nhuộm chiếc chăn trắng suýt chút thành cành hoa mai, tâm tình của anh càng thêm phiền loạn. "Chờ chút! Giết hết những con súc sinh kia đi." "Tổng thống, ngài nói súc sinh là..." Cận Tư Hàn liếc đôi mắt đen thâm sâu về phía người kia."Quản gia, ông già nên hồ đồ rồi, tôi cũng nên để ông về hưu rồi." Quản gia trong nháy mắt cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo."Tổng thống. Giết hết sao?" "Còn chưa cút, ngày mai tôi không muốn nhìn thấy những súc sinh đó." "Vâng." Nhìn vết máu loang lổ trên người tổng thống, lại nhìn về phía cô gái toàn thân thương tích nằm trên giường, ánh mắt ông trở nên tĩnh mịch, trầm tư... Ông lặng lẽ lui xuống, đóng lại cửa phòng. Cận Tư Hàn nhìn người con gái đang ngủ say, tay áo cô bị cắn nát tươm không chịu nổi, thống hận cắn răng."Người phụ nữ đáng chết." Cánh tay dài thận trọng ôm cô đi tới phòng tắm. Anh mở vòi phun nước, bàn tay thô ráp thuần thục mà nhẹ nhàng cởi áo cho cô. Mắt nhìn áo ngực trên ngực cô, tay anh có chút luống cuống. "Đáng chết, cái này, nút thắt ở đâu?"