Tòng thiện
Chương 9 : Thằng nhóc xỏ lá
Vô tâm vô quải, tứ hải giai không.
Nói thì nghe rõ hay, nhưng hiện giờ trái tim của Tô Trúc Y còn đang bị lão cẩu Tần Giang Lan hạ chú Trục Tâm đây này! Qua mấy lần hại người, nàng cũng coi như hiểu được tâm nguyện của Tần Giang Lan, đại khái là không muốn nàng hại Tô Tinh Huân, còn về phần những người khác, Tần Giang Lan không quan tâm. Vì thế khi nàng đẩy Tô Tinh Huân một cái vì muốn thưởng thức cảnh tượng nàng ta bị chó hoang cắn xé trái tim lập tức đau như bị dao cắt, nhưng lúc bày mưu tính kế cho Lục lão thái sống lại làm loạn hại chết thôn dân, thì chú Trục Tâm lại không mảy may có chút phản ứng nào.
Thiết nghĩ, lão cẩu Tần này đúng là một con quỷ ích kỷ hẹp hòi. Chú Trục Tâm đã hạ rồi, nhưng tâm nguyện cũng chỉ là không động đến đồ đệ cưng của hắn.
Xí……
Tô Trúc Y khinh bỉ bĩu môi, sau đó lại liếc nhìn đến Tần Xuyên trước mặt.
Tần Xuyên là tiểu tam dương, máu tươi có tác dụng khống chế khiêu thi là chuyện hoàn toàn có thể giải thích được, nhưng bọn chúng làm thế nào để dẫn dụ khiêu thi qua đó? Chỉ dựa vào tiếng hét khi giữa đường gặp chuyện bất bình thôi sao?
Lúc Tô Trúc Y hỏi đến vấn đề này, Tần Xuyên chỉ vào Trương Ân Ninh nói, “Phải, nó cắt vào tay phải của mình, máu chảy thấm ướt vào ống tay áo thế là được.”
Khiêu thi rất mẫn cảm với máu tươi, Trương Ân Ninh chảy nhiều máu như vậy, có thể thu hút khiêu thi lao tới đó cũng là chuyện dễ hiểu. Không ngờ rằng, ở thôn Trường Ninh lại nhảy ra hai đứa trẻ được việc như thế, hơn nữa bọn chúng có dũng có mưu, đối với bản thân cũng đủ nhẫn tâm, nếu như có thể trưởng thành được, thì sau này nhất định sẽ là những nhân vật có máu mặt trong giới Tu Chân đây.
Chỉ đáng tiếc là, bọn chúng đều là những thằng nhóc đoản mệnh. Vì thế có tư chất ưu tú cố nhiên là tốt, nhưng phải còn sống tiếp được mới là điều quan trọng, có biết bao nhiêu những thiếu niên sở hữu tư chất xuất sắc nhưng lại sớm chết trẻ, ngược lại, yêu nữ như nàng, lại gieo họa đến ngàn năm.
Tần Xuyên còn muốn nhì nhèo lằng nhằng với Tô Trúc Y nhiều nữa, nhưng Tô Trúc Y thấy phiền, nên xua bọn chúng đi.
Đợi đến khi người đi khuất bóng rồi, nàng mới có thời gian ngẫm nghĩ, nhặt vài viên đá lên, lại ngắt thêm vài cái lá trên mấy cành cây cổ thụ, sau đó tập trung số linh khí ít ỏi trong cơ thể vào lòng bàn tay, vừa lật cổ tay, chiếc lá giống như một con bướm nhẹ nhàng đập cánh bay lên từ lòng bàn tay nàng, sau đó lại rơi lả tả xung quanh, ngay bên cạnh tấm rèm vải ở trước cửa cực kỳ có quy luật.
Tiếp sau đó, nàng lại xếp những viên đá theo thứ tự của Quỷ môn trận, rồi bày một trận pháp đơn giản ở bên cạnh rèm cửa, thường được gọi là Ma đập tường. Đợi lát nữa nếu có người muốn đến tìm nàng, thì cũng chỉ có thể lởn vởn lòng vòng ở bên ngoài cửa miếu, căn bản không thể bước vào được, tuy rằng nàng tu luyện không bị bên ngoài tác động ảnh hưởng, nhưng thỉnh thoảng lại có người ra xem vào ngó thì cũng không ổn lắm.
Đầu tiên là tu luyện bí quyết nhuận mạch, sau đó chờ cho chút xíu linh khí có trong cơ thể ổn định lại nàng sẽ lôi tầm linh bàn ra làm, chế tạo tầm linh bàn khá đơn giản, thiết nghĩ sẽ không tốn nhiều công sức đâu.
Tô Trúc Y lại nhấm nháp mấy cái rễ cây, đợi số linh khí đó ở trong cơ thể rồi liền bắt đầu vận hành bí quyết nhuận mạch, luồng linh khí yếu ớt giống như một chiếc bàn chải quét một lượt khắp kinh mạch của nàng, từng chút từng chút một nhẹ nhàng nuôi dưỡng chúng, tuy rằng mỗi lần vận hành một chu thiên, cũng tức là linh khí đã đảo một vòng quanh cơ thể đều không cảm nhận được có chút biến hóa nào xảy ra, nhưng Tô Trúc Y biết cần phải kiên trì lâu dài, kinh mạch của nàng cần kiên nhẫn hơn của người khác, lúc tu luyện sẽ càng thuận lợi hơn.
Tu luyện hoàn tất, Tô Trúc Y bắt đầu chế tạo tầm linh bàn, nàng tốn mất một canh giờ để khắc xong trận pháp lên trên chiếc bàn đá, sắp xếp nam châm, khảm kim vào, sau đó truyền từng chút, từng chút linh khí vào chính giữa trận pháp, đợi đến khi nàng xử lý mọi chuyện xong, thì trên trán đã lấm tấm hồ hôi.
May mà thành công.
Nhìn chiếc tầm linh bàn được chế tạo thô sơ trên tay, Tô Trúc Y nhếch miệng nở nụ cười, sau đó lại có chút cảm thán, năm ấy có rất nhiều những gã đàn ông vì muốn lấy lòng nàng mà dâng tặng không biết bao nhiêu pháp bảo, nhưng nàng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, giờ chỉ một cái tầm linh bàn cũng có thể khiến nàng sung sướng từ tận đáy lòng, đúng là sự đời khó đoán.
Chỉ cần thả linh thạch vào trong chiếc tầm linh bàn này, linh thạch sẽ từ từ phân giải, linh khí ở bên trong sẽ chịu sự hấp dẫn của đồng loại, thông qua sự xoay đổi phương hướng của cây kim để tập trung linh khí tại một chỗ. Đây là chính là loại tầm linh bàn giản dị nhất, tác dụng tuy không lớn lắm, nhưng suy cho cùng giới Tu Chân có rất nhiều nơi có linh mạch, linh tuyền, giữa nơi đất rộng trời cao cũng có linh khí, ở những khu vực có linh khí đầy đủ, cây kim sẽ rung lắc như người bị sốt rét. Nhưng khi dùng ở thôn Trường Ninh thì lại vừa đẹp, giữa đất trời nơi đây không có linh khí, nên cây kim không hề xoay lung tung.
Hôm nay đã quá muộn rồi, trời thì sắp sáng, Tô Trúc Y định đến đêm mai sẽ bắt đầu đào.
Sau khi trải qua sự việc của Lục lão thái dân trong thôn dạo gần đây đều lo lắng đề phòng, ban đêm không ai dám bước chân ra ngoài, những người làm nhiệm vụ đi tuần, hay dọn phân lúc trước giờ cũng không thấy xuất hiện, nên nàng đào bới tìm bảo vật vào lúc đêm khuya lại càng tiện.
Nghĩ đến đây, Tô Trúc Y nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, cởi giày ra định lên giường ngủ bù một chặp, nhưng vừa nằm xuống, đã nhìn thấy cây cuốc tiện tay để ở bên cạnh cửa rung lên.
Hiện giờ tuổi nàng còn nhỏ, đói thì cả người không còn chút sức lực, mệt thì tinh thần rệu rã, nên lúc nãy không để ý đến Ma đập tường ở bên ngoài đang nhốt người ở bên trong, nếu không phải cái cuốc nhắc nhở, thì có lẽ nàng cứ nằm luôn xuống ngủ một giấc rồi. Trời vẫn còn chưa sáng, ai đã lén lút mò đến đây sớm thế không biết, định làm gì đây?
Tô Trúc Y đi tới gần cửa, vác cây cuốc lên, sau đó cẩn thận vén rèm quan sát, con người nàng xưa nay vốn cẩn trọng, cho dù đối thủ chỉ là một đám thôn dân bình thường cũng sẽ dốc cạn tinh thần ra để đối phó, đề phòng nhỡ có chuyện bất ngờ xảy ra, cũng chính đức tính cẩn trọng này, đã giúp nàng tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Rèm cửa vén lên để lộ khe hở, thì lập tức nhìn thấy có thứ gì đó lao bổ tới, “Có ám khí!”.
Cây cuốc trong tay nhanh chóng đánh một cú về phía trước, đập vỡ tan tành thứ đó, chớp mắt một mùi khai nồng bốc lên, khuôn mặt hồng hào của Tô Trúc Y bị bắn mấy giọt màu vàng, nàng vốn dĩ không chịu được mấy thứ bẩn thỉu, liền nhấc chân đá tung tấm rèm lên xông tới chỗ tên đầu xỏ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt đen sì hỏi: “Trương Ân Ninh, canh ba nửa đêm ngươi lén la lén lút mò đến chỗ này làm gì?”.
Nàng chỉ vào thứ nước bẩn thỉu trên mặt, gằn từng chữ một: “Ngươi, muốn, chết, hả?”.
Tô Trúc Y không vui.
Khi nàng không vui sẽ thật sự ra tay giết người. Cho dù Trương Ân Ninh trước mặt chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu, nhưng đã ném chất bẩn lên người nàng.
Trương Ân Ninh đứng đờ người tại chỗ, cậu ta cũng lập tức nghiến răng nghiến lợi trả lời rất rành rọt: “Tôi, muốn, bái, cậu, làm, thầy.”
Tô Trúc Y: “……”
Ngươi muốn bái sư nhưng lại không mang lễ vật bái sư, vác một tấm vải dính máu chứa đầy nước tiểu đến đây làm gì? Nhưng nói qua cũng phải nói lại, tính hiệu quả của Quỷ đập tường nàng bày trước cửa không mạnh lắm, nước tiểu của bé trai và máu của tiểu tam dương đều có thể phá giải được, nếu không phải nhờ những thứ đó, sợ rằng Trương Ân Ninh cũng không thể đi tới trước mặt nàng được.
Tô Trúc Y đảo tròng mắt, nghĩ thầm: “Thằng nhóc này không dễ động vào, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước rồi mới đến.”
Nàng vốn dĩ đang phừng phừng lửa giận, nhưng giờ trái lại rất bình tĩnh nở nụ cười nhạt, “Thí chủ không có tuệ căn, quyến luyến phàm trần quá nặng, vô duyên với Phật pháp.” Có vẻ như sau lưng thằng nhóc này có người chỉ điểm, trước đây nàng đã nghi ngờ rồi, giờ cũng phải đè nén sát tâm xuống, tránh đánh rắn động cỏ.
Trương Ân Ninh nhìn chằm chằm vào nàng, “Tôi đã nhìn thấy rồi. Cái xác của Lục lão thái thay đổi là do cậu động tay động chân!”.
Cánh tay Tô Trúc Y vừa nhấc lên, cái cuốc liền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng Trương Ân Ninh đã nhanh chóng nói tiếp: “Tôi đã để lại thư cho Tần Xuyên rồi, nó biết tôi đến đây tìm cậu. Nếu tôi chết, tức là do cậu gây ra.”
Tô Trúc Y giơ tay lên xoa xoa đầu thằng nhóc, lúc làm động tác này nàng buộc phải kiễng chân, bôi hết mấy thứ vừa nãy trên mặt lên đầu cậu ta, sau đó mới cười tít mắt nói: “Ta giết ngươi làm gì chứ?” Nàng liếc nhìn Trương Ân Ninh, “Nào, nào, vào nhà ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Lúc còn sống Lục lão thái thật đáng thương, sau khi chết oán khí không tan, muốn báo thù, ta giải quyết tâm nguyện giúp bà ấy, như vậy mới có thể khiến oán khí tiêu tan, vậy thì có gì sai?”.
Trương Ân Ninh trầm mặc, hồi lâu sau mới cười bảo: “Không sai, con trai và con dâu ngược đãi bà ấy, khiến người sống chết vì đói, có chết cũng không hết tội.”
“Sáng sớm tinh mơ dân trong thôn đã phát hiện ra sự việc, nếu như đồng tâm hiệp lực khống chế Lục lão thái, thì cũng sẽ không xảy ra cơ sự về sau, nói đến cùng cũng là các ngươi ham sống sợ chết, hơn thế dân trong thôn Trường Ninh nhìn Lục lão thái bị hành hạ suốt một thời gian dài như vậy nhưng lại khoanh tay làm ngơ, trưởng thôn Tô Tường cũng không giáo huấn Từ cô tử, việc oán khí của Lục lão thái trút lên đầu những người khác, cũng chẳng có gì sai, nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo.”
Tô Trúc Y vắt hết óc còn đang định nói tiếp, thì lại nghe Trương Ân Ninh đáp: “Đạo lý đó tôi hiểu, vì thế nên tôi muốn bái cậu làm thầy.”
Ế! Nghe vậy Tô Trúc Y trái lại thấy rất vui, nàng vốn dĩ đang định lừa gạt Trương Ân Ninh, khiến cậu ta cảm thấy bản thân đã phải chịu một cú sốc nên tinh thần không ổn định, sau đó lén lút niệm chú Ly Hồn lên người cậu ta, đây là một câu thần chú khiến cậu ta thoạt nhìn thì giống như mất hồn, nhưng sau đó sẽ dần dần trở nên ngây dại, không ngờ đầu óc thằng nhóc này lại kiên định như vậy, hơn thế lại còn “lệch”.
Nàng ho khan một tiếng, ánh mắt rét lạnh: “Lúc ta làm việc luôn cẩn thận quan sát xung quanh, không thể nào có chuyện ta không phát hiện ra ngươi lởn vởn đâu đó, nếu sau lưng ngươi đã có người chỉ điểm cho, hà cớ gì phải đến tìm ta bái sư.”
“Tôi không nhìn thấy cậu hạ chú.” Trương Ân Ninh thành thực nói.
Mẹ nó chứ thằng nhóc này dám bẫy mình! Sao bụng dạ thằng nhãi này hơn một nghìn năm trước lại đen tối như vậy nhỉ!
“Nhưng tôi nhìn thấy cậu lén la lén lút đến nghĩa địa vét đất đào bùn, hái lá hòe, hai ngày trước đó còn vẽ mấy lá bùa quỷ quái nữa.” Trương Ân Ninh nói: “Sau đó Lục lão thái sống dậy làm loạn, tôi nghi chuyện đó có liên quan đến cậu.”
“Đi đến nghĩa trang, hái lá hòe, sao lại có liên quan đến chuyện xác chết làm loạn?” Dù sao nàng cũng đã thừa nhận rồi, cũng không xảo biện nữa, dứt khoát hỏi cho rõ ràng minh bạch, Tô Trúc Y nhếch miệng, “Nếu ngươi đã hiểu ra mọi chuyện, thì chứng tỏ đã nhập môn rồi, nếu ngươi không nói cho rõ ràng, thì ta không thể nào thu nhận một đồ đệ có lai lịch bất minh được.”
“Tôi lấy được một quyển sách ở chỗ thành giếng bên trong giếng nước nhà tôi.”
Thì ra, năm ngoái trong thôn xảy ra hạn hán, nước trong các con giếng đều cạn đáy, dùng thùng cũng không lấy nổi nước, cậu ta liền thả dây thừng xuống dưới giếng để múc nước lên, kết quả lúc cách đáy giếng ba thước phát hiện ở trên thành giếng có một quyển sách, rõ ràng là bị ngâm hàng năm trong nước, nhưng khi lấy ra vẫn hoàn toàn khô ráo không dính một giọt nước nào.
Cậu ta nghĩ bản thân đã nhặt được một bảo bối nên trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng không biết tại sao đã hai năm trôi qua, cậu ta cũng chỉ lật được mỗi một trang đầu tiên, mà trang đầu tiên đó lại ghi lại chuyện xác chết sống dậy làm loạn. Cậu ta cũng đã từng lén lút dùng thử đất đỏ ở nghĩa địa và lá cây hòe rồi, cũng bắt chước vẽ hai lá bùa loằng ngoằng cho giống với người ta, nhưng cho đến giờ vẫn chưa từng thành công, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng lại không rõ rốt cuộc thiếu thứ gì.
“Sách đâu?” Tô Trúc Y mặt dày xòe tay ra, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
“Cho dù có thật sự là bảo bối đi chăng nữa, ngươi không lật được, thì cũng có tác dụng gì?” Tô Trúc Y cười cười, “Ngươi không lật được, thì không học được bản lĩnh bên trong, không học được bản lĩnh, thì cả đời này đừng mơ đến chuyện rời khỏi thôn Trường Ninh, càng không thể để mẹ ngươi sống những ngày tháng an nhàn.”
Nàng dừng lại một thoáng, “Hiện giờ thực lực của ta cũng bình thường thôi, đối phó với một khiêu thi mà còn suýt chút nữa mang cả mạng mình ra đền, sau đó thì sao, ta bằng lòng hy sinh bản thân để cứu người, có thể thấy tâm địa cũng không phải xấu, sẽ không lấy sách của ngươi rồi lấy luôn mạng của ngươi đâu, nhưng ngươi sẽ phải đợi đội thương buôn đi qua, để cho tu sĩ của bọn họ đọc thử, đến lúc ấy may ra mới nên chuyện.”
Nàng nói những lời này mà mặt không đỏ tim không run, hoàn toàn không thấy có cảm giác chột dạ.
Thấy Trương Ân Ninh mím chặt môi thành một đường kẻ không hé răng nói tiếng nào, Tô Trúc Y lại bồi thêm: “Đạo lý đó ngươi đều hiểu cả, nếu không đã chẳng cầm đến đây tìm ta, vì thế……” Nàng chìa tay chỉ vào ngực Trương Ân Ninh, dùng ánh mắt hỏi cậu ta, “Ngươi cho hay không cho?”.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
56 chương
832 chương
1062 chương
470 chương
104 chương