Tòng thiện

Chương 7 : Ta đau răng.

Ba viên linh thạch vừa mới lấy được. Tô Trúc Y không chút ngần ngại siết chặt ba viên đá trong tay, định bụng sẽ nghiền nát rồi hấp thu linh khí của chúng. Ánh mắt của nàng khóa chặt lấy khiêu thi đang treo mình trên mái nhà kia, tay trái cầm một nhành cây cổ thụ, tay phải nắm lấy mấy viên linh thạch, nhẹ nhàng bóp. Không vỡ…… Ngược lại tay bị cứa đau không chịu nổi. Tu sĩ có thể thông qua việc hấp thu trực tiếp linh khí có trong linh thạch để tu luyên, vì thế trước giờ giá trị của linh thạch luôn rất cao. Nhưng chất lượng của linh thạch cao cũng có mà thấp cũng có, ba viên linh thạch được cất trong nhà của Tô Tường là những viên linh thạch có đẳng cấp thấp nhất, nếu là ma nữ Tô Trúc Y trong quá khứ thì căn bản sẽ chẳng buồn liếc mắt nhìn đến. Linh thạch rất cứng, thêm vào đó những người có thể sử dụng được linh thạch nhất định đều đã là tu sĩ rồi, không bao giờ có chuyện ngay cả một viên linh thạch cũng không bóp vỡ nổi, chuyện Tô Trúc Y từng xẻ núi phá đá vốn dĩ không phải là nói chơi, cặp mắt đong đưa quyến rũ khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, tiếng tăm lừng lẫy trong giới Chân tu, ấy thế mà giờ lại không thể bóp vụn nổi một viên linh thạch…… Linh khí trong cơ thể nàng còn lại rất ít, nhìn thấy khiêu thi lại sắp sửa lao bổ xuống lần nữa, Tô Trúc Y liền bứt mấy cái lá trên cành cây nhét vào miệng, tập trung toàn bộ số linh khí yếu ớt đó vào hai hàm răng, sau đó tóm chặt một mấy linh thạch, dùng hết sức bình sinh cắn một cái thật mạnh. Linh thạch bị nàng cắn nứt một đường. Răng cửa của nàng cũng bị mẻ mất một miếng. Khiêu thi thò móng vuốt ra tóm được bả vai nàng, khiến cánh tay nàng suýt chút nữa thì bị nạo như nạo củ cải. Linh khí hòa vào trong cơ thể, Tô Trúc Y nhẫn nhịn cơn đau đảo đi đảo lại khẩu quyết tâm pháp, linh khí lập tức toát ra từ lòng bàn tay nàng, đúng vào lúc khiêu thi lại lao tới tấn công lần nữa, nàng bèn ngồi thụp luôn xuống, lăn xuyên qua háng của khiêu thi, sau đó đánh một chưởng lên mông của bà ta, đây là Liệt Diễm chưởng uy lực cực lớn mà hiện giờ nàng có thể thi triển được, một chưởng này đánh ra, khiến khiêu thi rú lên hai tiếng thảm thiết, bà ta cứng người xoay đầu lại, sau khi liếc nhìn Tô Trúc Y một cái, liền thay đổi phương hướng, xông tới những chỗ thôn dân khác. Có lẽ bà ta đã có linh trí, sau khi phát hiện thấy Tô Trúc Y thanh niên cứng khó xơi, liền lập tức đổi sang mục tiêu mới, đợi đến khi bà ta hút được máu của kẻ khác rồi, thực lực sẽ còn tiếp tục tăng lên! Đến lúc ấy đối phó với Tô Trúc Y sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hiện giờ Tô Trúc Y bé như cái mắt muỗi thế kia, nàng có muốn chạy đi đâu cũng không chạy lại khiêu thi! Vì thế, chỉ có thể tranh thủ lúc khiêu thi vẫn chưa hoàn toàn thăng cấp thành công, tiêu diệt tận gốc bà ta đi thì mới có thể vĩnh viễn trừ được hậu hoạn! Nhìn thấy khiêu thi đang xông tới chỗ một đứa bé ngã sõng xoài dưới đất, Tô Trúc Y lật cổ tay, truyền linh khí vào trong một chiếc lá, lập tức phiến lá trở nên cứng như đá, biến thành ám khí bắn ra, vù vù mấy tiếng, vạch lên trong không trung mấy tia sáng màu xanh lục, chỉ trong nháy mắt đã ngăn chặn được khiêu thi kia. Sau đó Tô Trúc Y nhìn khắp lượt trái phải một hồi, sau đó vớ luôn lấy cái cuốc của một thôn dân vác đến, cắn đầu lưỡi chảy máu rồi phun chỗ máu tươi đó lên lưỡi cuốc, vẽ thành một lá bùa trong không trung, để tia sáng màu đỏ bao vây lấy bóng lưng của khiêu thi Lục lão thái, đợi cho đến khi hoàn thành hết thảy thì sắc mặt nàng đã trắng bệch, cả người không chút sức lực, nhưng vẫn phải thở hổn hả hổn hển lao qua đó! Vốn dĩ chỉ là một cái cuốc tầm thường đen sì sì sau khi được thấm đẫm máu tươi của nàng thì đột nhiên sáng lấp lánh ánh bạc, giống như có linh tính vậy. Tô Trúc Y bổ cái cuốc xuống người khiêu thi, nguyên là cơ thể của khiêu thi đã không còn chảy máu được nữa, nhưng sau khi bị một nhát cuốc bổ lên, thì lại có một dòng máu đen chảy ra từ thất khiếu, nhìn qua trông vô cùng đáng sợ, thật ra những thôn dân đứng xung quanh cũng muốn liều xông lên giúp một tay, bảo vệ người thân của mình, nhưng giờ nhìn thấy Lục lão thái mặt mày bê bết máu đen như vậy liền liên tiếp lùi lại phía sau, hoàn toàn không dám xông tới nữa. Chỉ có một người chạy đến kéo đứa bé bị dọa cho ngất xỉu kia ra xa chỗ khác mà thôi. Cái cuốc của Tô Trúc Y vẫn cắm trên người khiêu thi. Vào đúng khoảnh khắc tấn công đó, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, thực lực của khiêu thi mạnh hơn so với tưởng tượng của nàng, rõ ràng đã thi triển bí thuật bản mệnh rồi, thậm chí cùng đường nàng còn luyện chế biến cái cuốc dưới đất thành pháp bảo bản mệnh, nhưng hiện giờ đối phó với khiêu thi vẫn thấy vất vả như lúc trước! Chỉ thấy hai tay của khiên thi tóm chặt lấy cái cuốc, bênh cả người Tô Trúc Y lên không trung, sau đó đột ngột nhấc bổng lên vung ra xa, khiến cả người Tô Trúc Y đập mạnh vào tường. Tô Trúc Y có hai lựa chọn hoặc thả tay rồi rơi xuống đất hoặc bị ném thẳng vào tường, nhưng hiện giờ cái cuốc này là pháp bảo bản mệnh của nàng, nếu cái cuốc đập vào tường rồi gẫy hỏng, thì nàng cũng chạy trời không khỏi nắng, vì thế, nàng không thể buông tay được, lúc sắp bị va vào tường liền đạp mạnh chân…… Lợi dụng lực văng để bay ngược trở lại, cũng tiện nhổ cái cuốc ra, nhưng chân nàng lại bị gãy, nhìn thấy khiêu thi tiếp tục tiến lại gần, hai chân nàng run rẩy, căn bản không thể đứng dậy nổi. Xưa nay Tô Trúc Y chưa bao giờ ký thác niềm hy vọng sống của mình cho người bên cạnh, nàng rõ ràng bị gẫy chân, nhưng vẫn nghiến răng đứng dậy, kéo cái cuốc lại, một lần nữa chắn ngang trước người, nàng xoay chuyển tâm pháp, dốc hết chút linh lực cuối cùng định bụng sẽ liều mạng với khiêu thi, cả người nàng lúc đó dường như đang phát sáng. Nhưng đúng vào lúc ấy, một giọng nói vang lên, “Bà già kia, nhìn sang đây này!”. Chiêu đánh lạc hướng này liệu có tác dụng không? Tô Trúc Y cũng nghe thấy giọng nói đó, nhưng nàng biết sẽ vô dụng thôi, trong bụng thầm nở nụ cười lạnh. Khiêu thi vốn dĩ không bị ảnh hưởng bởi âm thanh bên ngoài, thứ có thể hấp dẫn được nó chỉ có thể là máu tươi, nhưng sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm phát hiện ra khiêu thi lại lao về phía phát ra tiếng gọi ấy thật, người cất tiếng gọi chính là cậu bé bánh bao, cậu ta vừa gọi vừa run rẩy, đến nỗi trông như một cái sàng lắc qua lắc lại. Tốc độ của khiêu thi cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến gần chỗ cậu ta, nhưng đúng vào lúc nó xông tới, thì có thứ gì đó màu trăng trắng bên trong giỏ trúc rơi từ trên đầu xuống, vừa chạm vào cơ thể khiêu thi thì ngay lập tức có khói đen bốc lên. Gạo nếp! Bọn họ rắc gạo nếp! Đồng thời, cậu thiếu niên có vết sẹo trên lông mày Trương Ân Ninh ném tất cả những thứ trong tay của mình về phía người khiêu thi, cậu ta vừa ném vừa gào thét với cậu bé bánh bao bên cạnh, “Vừa nãy bảo mày đi tiểu đi mày lại không đi, giờ tè ướt xừ nó quần rồi kìa!”. Gạo nếp cộng thêm nước tiểu của bé trai, không đúng, chỉ với vẻn vẹn hai thứ này thì chắc chắn không thể có hiệu quả như vậy được, nhưng lúc này Tô Trúc Y không còn tâm trí đâu để phân tích những thứ ấy, tranh thủ lúc xác sống đang khốn đốn, liền nhẫn nhịn cơn đau chạy tới bổ cho bà ta một nhát cuốc, đánh khiêu thi ngã xuống đất, sau đó lại đập liên tiếp thêm nhiều phát nữa, cho đến khi đầu cương khi nát bấy thành một vũng bùn thịt mới thôi. Nàng vốn dĩ đã giết người không ghê tay rồi, nên với chút xíu máu tanh này hoàn toàn không có chút phản ứng, đợi đến khi đập xong thì nhìn thấy cậu bé bánh bao không chỉ tiểu ướt quần mà còn ị đùn tại chỗ, ngay cả Trương Ân Ninh cũng phải ngồi thụp xuống nôn mật xanh mật vàng. Tô Trúc Y chùi mặt, nói: “Nếu không đập nát đầu xác sống thì nó sẽ sống lại làm loạn, giờ không sao nữa rồi, nhưng vẫn phải thiêu nó.” Dứt lời, cơ thể nàng mềm nhũn, đã dùng cái cuốc dùng để chống đỡ cả người cũng vẫn không thể đứng vững được, cả người xụi lơ ngã luôn xuống đất, trước mắt tối sầm, chẳng biết gì thêm. …… Tô Trúc Y đói quá nên thức giấc. Lúc nàng tỉnh lại phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trên người còn được đắp chăn, tấm chăn mang theo mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ, và cả mùi bồ kết kỳ lạ khơi gợi hồi ức ẩn sâu trong lòng người. Nhưng là chỉ ngửi mùi thôi, nàng lập tức nhận ra đây là đâu. Hồi còn nhỏ, Tô Tinh Huân từng giúp nàng đuổi chó. Về sau vì người lớn trong nhà cấm cản, nên những khi có người, Tô Tinh Huân không bao giờ để tâm đến Tô Trúc Y, nhưng có những lúc nàng ta sẽ lén lút chạy đến chỗ con sông nhỏ ở bên ngoài thôn, thả một viên kẹo, hay đặt một nửa cái bánh bé xíu ở nơi Tô Trúc Y thường tá túc. Mẹ của Tô Tinh Huân tên là Vân nương, bà là một người phụ nữ siêng năng, tuy rằng Tô Tinh Huân cũng không có nhiều quần áo mới, nhưng hôm nào cũng được mặc những bộ đồ đã được giặt sạch sẽ và thơm mùi bồ kết, Tô Trúc Y của lúc đó vô cùng quen thuộc và tham luyến mùi hương ấy, cho dù Tô Tinh Huân đã đi được khá lâu rồi, nhưng nàng vẫn còn có thể ngửi được mùi thơm đó vương vấn bên sông. Mỗi lần ngửi thấy, nàng đều cảm thấy cực kỳ sung sướng, vì ý nghĩa của mùi hương này, chính là nàng sẽ có đồ ngon để ăn. Trong trí nhớ của nàng, lúc đó chỉ có Tô Tinh Huân chịu chìa tay ra giúp nàng, còn những đứa trẻ khác, chỉ biết ném đá về phía nàng mà thôi. Vì thế nàng đã nhường cơ hội trốn thoát cho Tô Tinh Huân, vì thế sau này khi có vai vế trong ma đạo rồi, nàng cũng luôn mềm lòng nương tay với Tô Tinh Huân. Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn giết nàng ta. Tô Trúc Y nằm trên giường một lúc mới vật vã nhấc người lên được, sau khi ngồi dậy mới phát hiện ra chân của mình đã được quấn băng cố định lại, nên cũng không thấy đau quá, quần áo trên người chưa được thay, nhưng viên linh thạch còn sót lại thì chẳng thấy đâu, nàng rõ ràng đã giấu bên trong cái túi quần rách rồi mà. Tô Trúc Y sờ xung quanh, không có! Nàng lập tức cả kinh, lẽ nào nàng giày vò bản thân sống dở chết dở lâu như vậy, cuối cùng lại thành công dã tràng sao? Một ngọn lửa không biết từ đâu đột nhiên bùng lên trong đầu, Tô Trúc Y lật chăn lên định xuống giường, kết quả lại nhìn thấy mẹ của Tô Tinh Huân đẩy cửa đi vào, trong tay bà ôm một đống đồ, đó là một bộ quần áo mới, bên trên bộ quần áo trên cùng còn đặt một viên linh thạch, nhìn những thứ này, Tô Trúc Y mới bình tĩnh lại được đôi chút, lúc vừa nãy nàng đã nghĩ đến việc ra tay giết người rồi. “Tiểu sư phụ cậu tỉnh rồi à? Có đói bụng không?” Vân nương cười ha hả hỏi, “Cậu đã hôn mê suốt bốn ngày liền, bọn ta đã chữa trị xong cái chân bị thương cho cậu rồi, vốn dĩ định thay cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ hơn, nhưng hai tay cậu cứ ôm chặt lấy ngực sống chết không chịu buông, lại thêm cái cuốc kia đứng ở trong không trung canh giữ cho cậu, hình như không thích bọn ta chạm vào, vì thế không thay được.” Nói đến cái cuốc, đến lúc ấy Tô Trúc Y mới nhìn đến pháp bảo bản mệnh nằm ở cuối giường, sau đó khóe miệng nàng liền co giật, trái tim như thể đang rỉ máu. Năm xưa pháp bảo bản mệnh của nàng lưới tơ vàng linh lung, là thứ pháp khí cực phẩm số một số hai khắp giới Tu chân, sợi tơ vàng chính giữa được luyện từ râu rồng, những sợi tơ vàng khác cũng đều là loại tơ tằm tinh tế trân quý thượng hạng, sợi tơ sắc bén vô song, cắt sắt như cắt bùn, lưới tơ một khi tung ra, muốn bắt ai thì sẽ tóm được người đó trong chớp mắt, muốn giết ai thì có thể vặn xoắn kẻ đó đến nát vụn, chế biến thành thịt viên ăn ngay được, uy lực mạnh mẽ có một không hai. Hiện giờ thì sao, pháp bảo bản mệnh của nàng biến thành một cái cuốc, hơn thế còn là loại phổ biến nhất trong những gia đình làm nông, nhưng khi ấy tình hình nguy cấp, xung quanh nàng căn bản chẳng có món đồ nào quý giá tiện tay vớ được cả, chỉ toàn là cuốc, bồ cào, lưỡi liềm do thôn dân vác tới, nàng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải chọn cái đỡ lởm nhất trong số những cái lởm thôi chứ biết làm sao nữa, khi ấy tóm bừa lấy cái cuốc, để giờ có hối hận cũng vô dụng. Pháp bảo bản mệnh đương nhiên có thể thay đổi, nhưng quá trình rất phức tạp, cần rất nhiều những loại dược liệu trân quý thì thôi không nói, mà điều kiện bắt buộc là phải có một cao nhân hộ pháp, nếu không sẽ tổn hại đến nguyên thần, tóm lại là, tu sĩ lựa chọn pháp bảo bản mệnh đều rất cẩn trọng, vì có rất nhiều người cả đời này cũng không gom đủ được dược liệu để thay đổi pháp bảo bản mệnh, càng đừng nói đến chuyện tìm được một cao nhân hộ pháp. Nàng vừa suy nghĩ đến đây, thì cái cuốc liền bay tới đến chỗ đầu giường nàng, dáng vẻ khom lưng cúi đầu, cứ như thể một người đang cúi chào vậy. Vẫn may không phải là một cái bồ cào, nếu không đến khóc nàng cũng không có chỗ mà khóc mất.. Tô Trúc Y không muốn nhìn tiếp nữa, bèn vung tay một cái, cái cuốc liền rơi xuống đất, nó tiếp đất xong còn để lại một cái hố trên sàn nhà. Vân nương nhìn thấy cảnh đấy mà kinh hãi, chỉ sợ cái cuốc nổi điên, bà ôm chồng quần áo đi tới, thấp thỏm hỏi: “Đây là quần áo mới lấy từ nhà khác, quần áo của sư phụ vừa bẩn lại vừa rách, thay bộ mới đi nhé.” Bà lại lấy ra mấy món đồ nữa, “Đây là những thứ rơi ra từ trong túi cậu khi bế cậu về đây, cũng để cả ở đây. Cậu thay quần áo xong rồi kiềm tra lại xem, ta sẽ bảo Tô Tinh Huân bưng cháo và đồ ăn chay sang.” “Được.” Tô Trúc Y gật đầu. Linh thạch vẫn còn, Tô Tường cũng không mặt dày đến lấy lại, vậy thì mọi chuyện dễ thương lượng hơn rồi.