Tòng thiện
Chương 5 : xác chết sống dậy.
“Đầu thôn đông có một cái miếu cũ, thu dọn một chút là có thể ở được.” Trận đánh nhau giữa thằng bé ăn nói bậy bạ và Trương Ân Ninh lúc vừa nãy đã thu hút không ít thôn dân kéo đến, chỉ thoáng chốc đã có một người nhìn thấy cái đầu bóng loáng của Tô Trúc Y liền tốt bụng chỉ chỗ cho nàng.
“Thôn Trường Ninh không phải ai cũng thu nhận, không hỏi xem thân phận của nó ra sao đã để nó ở trong thôn luôn à?” Một người đàn bà tướng tá to khỏe, trán rộng mắt nhỏ môi dày, nhìn tầm khoảng hơn ba mươi tuổi bất mãn nói, “Thôn Trường Ninh chúng ta không phải chỗ chó mèo đi lạc nào cũng có thể đến ở!”.
“Một tiểu hòa thượng bé tí thế này, ở lại thì có làm sao? Ăn gạo nhà bà à?” Ngươi vừa nói cũng là một người đàn bà trên dưới ba mươi tuổi, bà ta vừa nói vừa trợn mắt khinh thường, rõ ràng là có khoảng cách với người đàn bà vừa mở miệng nói lúc trước, lúc này lại lên tiếng châm chọc khích bác: “Có chút xíu tấm lòng từ thiện cũng không có, bảo sao không đẻ được con.”
“Bà nói gì hả? Xem xem tôi có xé rách mồm bà ra không?” Nói đoạn, người đàn bà bị châm chọc lập tức xông tới như lên cơn điên túm lấy tóc của bà ta, thôn dân đứng bên cạnh ai thích xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt, ai thích khuyên can thì cứ khuyên can, chỉ thoáng chốc xung quanh đã trở nên hỗn loạn.
Dù có rất nhiều người kéo đến, nhưng lại không có ai nhận ra thân phận của Tô Trúc Y, nàng ngồi dưới gốc cây cổ thụ trợn mắt há hốc mồm quan sát cảnh tượng trước mặt, nhủ thầm, thì ra cuộc sống của phàm nhân bình thường là như thế này.
“Thím Trương, Từ cô tử, đừng cãi nhau nữa, có gì từ từ nói chuyện.”
(Cô tử là để chỉ những người phụ nữ xuất gia tu hành, như ni cô, đạo cô.)
Kéo được hai người tách ra xong, thím Trương vẫn còn nói tiếp, “Dù sao bà cũng không thể sinh được con, chi bằng ôm tiểu hòa thượng này về nuôi đi, nói không chừng hành thiện tích đức sẽ khiến ông trời mở mắt, cho bà sinh được mụn con đấy.”
Hai mắt Từ cô tử trợn trừng đỏ ngầu, khuôn mặt nhìn trông vô cùng dữ tợn, tướng tá bà ta to khỏe vừa giãy dụa vừa gầm lên: “Bà còn dám nói, còn dám nói……”
Ba người đàn ông bên cạnh suýt chút nữa thì không giữ nổi bà ta, trên mặt còn bị bà ta cào cho một đường! Đúng là đanh đá quá.
“Ai bảo hồi đầu bà chiếm nhà tôi, hắt phân vào sân nhà tôi, làm nhiều chuyện xấu như vậy, bị báo ứng là đúng rồi!”.
“Bớt nói vài câu đi!” Một tiếng quát uy nghiêm vang lên, giọng nói vừa dứt, thôn dân lập tức im bặt, hai bên trái phải tách ra, nhường một lối đi ở giữa cho người mới đến.
Tô Tường ngẩng đầu sải bước đi đến trước mặt Tô Trúc Y, đánh giá nàng suốt một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Tô Trúc Y ngồi khoanh chân, hai tay chắp lại trước ngực, khẽ lẩm bẩm niệm Thanh tâm chú, sau đó ngẩng đầu lên nói một câu, “A di đà Phật.”
Người duy nhất ở đây có thể nhận ra được nàng chỉ có Tô Tường mà thôi.
Nhưng Thanh tâm chú Tô Trúc Y niệm lại là chú ngữ xịn có bảo hành, nàng nghe Tần Giang Lan niệm suốt sáu trăm năm sao có thể nhớ sai được chứ, thêm vào đó trên người lại có chút linh khí yếu ớt, lúc đọc chú ngữ, cũng hơi hơi có hiệu quả tĩnh tâm tập trung tinh thần, ngay cả hai người phụ nữ ngoác miệng chửi bới ầm ĩ lúc vừa nãy cũng thật sự bình tĩnh lại.
Ánh mắt Tô Tường vốn đã cực kỳ uy nghiêm, nhưng lúc này lại ôn hòa đi nhiều, “Xin chào tiểu sư phụ, tiểu sư phụ từ đâu đến, định đi đâu? Tại sao lại xuất hiện ở thôn Trường Ninh?”.
Tô Trúc Y liền kể lại lần nữa câu chuyện dùng để dỗ thằng bé lúc trước, đương nhiên cũng thêm mắm dặm muối vài câu, khiến cho lời lẽ của nàng dường như không có chút sơ hở nào.
Nhìn sắc mặt của Tô Tường, Tô Trúc Y cảm thấy có lẽ ông ta đã tin lời nàng rồi.
“Tối qua tiểu sư phụ đến thôn Trường Ninh à?” Tô Tường trầm giọng hỏi: “Tối hôm qua, con chó săn của nhà Trương thợ săn ở cuối thôn bị người ta đánh chết, mỗi năm ba tháng ngoại trừ đội thương buôn đến đây, thì có rất ít người ra vào thôn Trường Ninh, con chó săn này chết rất kỳ lạ, nên cần tiểu sư phụ phối hợp điều tra.”
Nói đoạn, ông ta xoay người giơ cánh tay lên vẫy, chỉ thấy Trương thợ săn dắt theo mấy con chó săn sát khí đằng đằng lao đến, mấy con chó đi tới trước mặt Tô Trúc Y, hít ngửi mấy vòng sau đó không chỉ không nhe nanh, mà ngược lại còn thè lưỡi ngoáy đuôi với nàng, rõ ràng là vô cùng thân thiết. Thấy vậy, Tô Tường cười bảo, “Mấy con chó này bình thường hung dữ, nhưng nhìn thấy tiểu sư phụ tu thân dưỡng tính, trên người lại có linh tuệ căn, nên ngay cả chó dữ cũng muốn thân cận.”
Tô Trúc Y cười nhạt, duỗi tay ra nhẹ nhàng xoa đầu con chó vàng trước mặt.
Con chó vàng ấy vốn dĩ còn đang ngoáy ngoáy đuôi, khoảnh khắc bàn tay Tô Trúc Y phủ lên đầu nó, đột nhiên đuôi nó cụp xuống, sau đó ư ử hai tiếng, rồi nằm bẹp xuống đất không tài nào đứng dậy nổi. Trương thợ săn gọi mấy câu không thấy động tĩnh gì, liền quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của tiểu hòa thượng, đầu óc mông lung đến nỗi giẫm luôn lên hai chân con chó.
“Gian phòng ở đầu thôn Đông ta sẽ tìm người quét dọn, tiểu sư phụ tạm thời có thể ở lại đó.” Tô Tường nói.
Nhưng Tô Trúc Y lại lắc đầu, “Nghe nói cây thần này rất linh thiêng, nên ta và sư phụ mới vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xem thử, không ngờ sư phụ lại gặp phải bất trắc, mấy ngày tới ta định ở đây niệm kinh, siêu độ cho sư phụ, cầu phúc cho thôn dân.”
Tô Tường nghiêm sắc mặt, hành một lễ với Tô Trúc Y, “Vậy thì đa tạ tiểu sư phụ.” Đoạn chú ngữ vừa rồi, ông ta nghe xong liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, biết ngay vị tiểu sư phụ này thật sự có chút bản lĩnh, ông ta là trưởng thôn, cũng đã từng đến trấn Vĩnh An mở mang tầm mắt, biết được bên ngoài có rất nhiều người tài ba kì dị, không thể chỉ nhìn vào tuổi tác mà đánh giá, vì thế thái độ lúc này cũng vô cùng kính trọng.
Thấy trưởng thôn hành lễ, tất cả những người khác cũng bắt chước cung tay hành lễ với Tô Trúc Y, vậy là coi như Tô Trúc Y đã được định cư ở thôn Trường Ninh rồi, hiện giờ cho dù nàng có ngày ngày nằm ở dưới gốc cây cũng không có ai quản. Như vậy thì bất kể là tu luyện hay điều tra bảo vật đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Tô Trúc Y hỏi mượn kim chỉ từ nhà cậu bé bánh bao, lại hỏi xin bút và chu sa từ một nhà khác, rồi nhờ một thôn dân mang đến giúp cho một khối đá nam châm, gần như là không mất chút sức lực nào, đã có thể tìm được quá nửa những vật liệu cần thiết để làm Tầm Linh bàn rồi, duy chỉ thiếu một thứ, chính là một viên linh thạch.
Thứ linh thạch này, phàm nhân bình thường căn bản không có, nếu có thì trong cả cái thôn này có lẽ chỉ duy nhất nhà trưởng thôn Tô Tường là có thôi, năm ấy trên người Tô Tinh Huân còn đeo một viên đá nhỏ, khi ấy cha nàng ta vốn định lấy nó ra để đổi lấy tính mạng nàng ta với đám tu sĩ, nên Tô Trúc Y vẫn còn chút ít ấn tượng. Thứ này không giống như mấy món kim chỉ đá nam châm kia, thiết nghĩ không dễ mà lấy được, nàng phải làm sao mới có thể đoạt được viên linh thạch ấy đây?
Sợ là ngay chính cả Tô Tường cũng không nỡ dùng viên linh thạch ấy, coi nó là bảo vật gia truyền, cho dù nàng có muốn lẻn vào nhà Tô Tường lấy trộm thì e rằng cũng không thực tế.
Với thực lực hiện giờ của nàng, cứ nhất quyết đòi lấy cho bằng được là chuyện không thể nào, chỉ có thể dùng trí để lấy thôi.
Nhìn đầu cây bút dính mực chu sa trên tay, Tô Trúc Y nhếch miệng cười, những suy nghĩ xấu xa lại xuất hiện trong đầu.
Hôm qua, nhà của Từ cô tử ở thôn Trường Ninh có người mất, Từ cô tử chính là người bị người ta mắng là bụng dạ đen tối làm nhiều việc xấu nên không sinh được con, đúng là bà ta không phải người tốt đẹp gì, bình thường rất thích chiếm lợi của hàng xóm, cũng không hiếu kính với bố mẹ chồng, bố chồng thì đã mất trên núi từ tận mấy năm trước, người chết hiện giờ là mẹ chồng, nghe nói bà ấy chết là vì Từ cô tử không cho ăn, chết vì bị bỏ đói.
Những loại truyện trong gia đình thế này, người đàn bà tính khí như đàn ông đó không thèm quan tâm, người khác không có chứng cứ nhiều nhất cũng chỉ có thể lén nói sau lưng dăm ba câu, rằng Từ cô tử sẽ gặp báo ứng, nếu đã như vậy, Tô Trúc Y cảm thấy, nàng nên thuận theo lòng dân, vừa tiện làm loạn tí xem thế nào.
Nếu như bà già ấy thật sự là chết là vì bị bỏ đói, vậy thì oán khí nhất định không ít.
Chỉ là loại oán khí này nếu như không có hoàn cảnh đặc biệt nào đó kích thích, thì thông thường mà nói sẽ tự nhiên tiêu tan giữa trời đất, nhưng nếu nàng thêm vào một mồi lửa thì lại là chuyện khác. Tô Trúc Y tu luyện ma đạo, trong ma đạo có một phái là Khống Thi môn chuyên tu luyện bằng xác chết, nếu những môn phái khác thu nhận linh thú làm tay sai, thì Khống Thi môn lại thu nhận thi thể, thi thể những người chết vì đột tử càng hung dữ thì lại càng tốt, luyện chế đến bước cuối cùng, thì xác sống cũng có thể tu luyện lên cấp, trở thành một loại quái vật cương thi, thực lực không thể coi thường.
Tô Trúc Y cũng có nghiên cứu kha khá về việc này, hiện giờ nàng không thể luyện xác được, nhưng khiến xác chết sống lại làm loạn thì lại rất đơn giản, nàng vẽ mấy lá bùa, rồi đi tới nghĩa địa bới bới tìm tìm một nắm bùn bọc ngoài một chiếc lá hòe bên trong nhét lá bùa vào, sau đó đợi đến đêm lén lút đi tới căn phòng đặt xác chết, nhét lá bùa vào trong miệng bà lão.
(Theo dân gian truyền lại rằng, thỉnh thoảng người chết vẫn còn một chút hơi tàn, nếu bị bị chó, mèo, hay chuột nhập vào thì sẽ sống lại giả vờ, linh hồn của động vật sẽ sống nhờ vào xác chết, thường gọi là trá thi. Nhưng một chút hơi tàn này hoàn toàn không đủ để vực dậy mạng sống, thi thể sống lại này chỉ giống như thú hoang cắn lung tung khắp nơi. Cuối cùng khi linh khí cạn kiệt rồi sẽ ngã xuống đất, lúc đó mới được coi là chết hẳn. Trá thi không giống với sống lại, trá ở đây có nghĩa là làm loạn, cũng không phải là mượn xác nhập hồn.)
Người trong thôn qua đời phải có người canh đêm, nhưng nhà của Từ cô tử căn bản không có ai canh, hài cốt của bà lão nằm trơ trọi một mình trên tấm ván gỗ mỏng, Tô Trúc Y cũng cảm giác được oán khí vẫn chưa tan hết trong phòng, sau khi nhét cục giấy vào trong miệng xong, nó sẽ đi vào bụng của cái xác rồi tan ra, người bình thường sẽ không thể phát hiện được điểm gì bất thường, còn cục giấy ở trong bụng sẽ tích tụ oán khí, rồi một lần nữa thu gom những oán khí sắp bị tiêu tan ấy trở lại cơ thể, đợi đến khi bà lão ăn no rồi, sẽ bật dậy hoạt động gân cốt thôi.
Có vẻ như khi còn sống bà lão đã chịu nhiều khổ sở, nên oán khí rất sâu, đến lúc xác chết nổi dậy làm loạn thì dù Tô Tường có muốn đối phó cũng sẽ rất khó, chỉ có thể trông chờ vào vị tiểu hòa thượng là nàng đây nhảy ra đọc kinh siêu độ, và cần phải có một viên linh thạch mới có thể chế phục được cương thi……
Khi ấy, dù Tô Tường có tiếc đứt ruột, thì cũng phải lôi viên linh thạch ra, nếu không, thôn Trường Ninh liệu có còn an ổn được nữa không? Nếu ông ta muốn cầu xin sự giúp đỡ từ trấn Vĩnh An thì chí ít cũng phải mất non nửa tháng, đợi đến lúc ông ta chạy được từ đó về đây, thì mọi việc đã quá muộn rồi.
Tô Trúc Y làm xong tất cả lại quay về dưới gốc cây cổ thụ, sau khi đào lên vài cái rễ cạo lớp vỏ bên ngoài để ăn xong, lại tu luyện bí quyết nhuận mạch một lần nữa, mới có thể bổ sung linh khí bị tiêu hao do vẽ mấy lá bùa khi nãy, nàng thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tiếp tục tu luyện bí quyết nhuận mạch, cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng một tiếng rú thê lương thảm thiết vang lên xé toáng bầu không khí yên tĩnh lúc bình minh, cả thôn vốn dĩ đang chìm trong màn sương xám mờ ảo sau một thoáng liền thấy có ánh lửa bùng lên, nàng mở mắt ra, thì thấy trưởng thôn Tô Tường đã mặc quần áo chỉnh tề xông ra khỏi cửa nhà, ông ta chạy rất nhanh, phi như bay về hướng phát ra tiếng rú bi thảm kia.
“Là nhà của Từ cô tử!”.
Thím Trương ở ngay bên cạnh nhà bà ta cũng khoác áo lên, gác thang lên tường nhìn thử sang, kết quả vừa nhìn thấy tình hình ở phía bên kia bức tường, liền gào lên, “Xác chết làm loạn, xác chết làm loạn, Lục lão thái ăn thịt người!”.
Giọng bà ta vừa chói vừa sắc, tiếng hét ấy dường như đã đánh thức toàn bộ dân trong thôn Trường Ninh phải bật dậy.
Lửa sáng lên từ những chiếc đèn lồng của từng hộ gia đình, uốn lượn tạo thành một con rồng lửa trên con đường lát đá duy nhất trong thôn, nhưng chỉ một lúc sau, Tô Tường đã hét lên: “Mọi người đừng qua đây, cầm thứ gì đó chặn cửa lại, đừng để cương thi phá cửa xông ra ngoài!”.
“Đồ Nhị Cẩu, cắt tiết con gà trống của ông đi!”.
“Đi gọi Trương thợ săn đến đây, dắt theo cả con chó đen nữa, nhanh!”.
……
Nhìn dân trong thôn người nào người nấy mặt mày hoảng sợ, khóe miệng Tô Trúc Y hơi nhếch lên, nụ cười trên môi xẹt qua rồi tắt lịm.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trăng vẫn còn chưa kịp lặn, không ngờ oán khí của lão thái thái này lại sâu đến vậy, chưa đến hai canh giờ thi thể đã tỉnh dậy rồi, nhìn dáng vẻ của Tô Tường, có lẽ cũng không nắm chắc phần thắng, cũng tức là, sức chiến đấu của lão thái thái này không hề tầm thường chút nào, thiết nghĩ đó chính là lý do sau khi cái xác tỉnh lại liền ăn thịt người sống.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhủ bụng đợi thêm lúc nữa sẽ ra tay xuất mã, nào ngờ cậu bé bánh bao đã chạy tới chỗ nàng, gào toáng lên: “Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng, đằng kia có xác chết làm loạn, cậu mau tới xem thử đi.”
“Không phải cậu có thể siêu độ sao, mau tới đó giúp một tay đi!”.
Nói xong, cậu ta kéo tuột Tô Trúc Y chạy về phía trước, Tô Trúc Y cũng không phản kháng, dù sao cũng phải qua đó mà, giờ lại còn được cậu ta kéo chạy đi nữa, chưa được bao lâu đã đến căn nhà có xác chết làm loạn, bên ngoài chất đầy củi khô bàn ghế cùng đủ thứ hầm bà nhằng khác, nhưng dù chất rất nhiều thứ, thì cánh cửa vẫn vang lên những tiếng đập uỳnh uỳnh.
“Trời ơi, bên trong là thứ quái quỷ gì vậy, sức lực khỏe thế!” Có một thôn dân kinh hãi kêu lên.
“Lục lão thái, liệu có biết, có biết nhảy tường không?” Lời vừa thốt ra, liền có người ngẩng đầu lên liếc nhìn bức tường, lập tức không ít người chạy túa ra như ong vỡ tổ, không ai ở lại giữ đồ đạc, nên cánh cửa liền bị phá hở cỡ một tấc, Tô Tường vội vàng dùng sức đè chặt, quát lớn: “Xác chết vừa mới nổi dậy làm loạn sao đã biết nhảy được, mau chặn cánh cửa này lại không cho nó ra ngoài! Đợi trời sáng rồi, mặt trời xuất hiện thì nó sẽ không dám làm bừa nữa, đến lúc ấy dễ giết hơn nhiều!”.
Nghe thấy câu này, thôn dân đứng xung quanh liền thấy yên tâm hẳn, lại tiến tới chặn cánh cửa lại, nhưng cương thi bên trong có lẽ thấy cứ đập phá như vậy không mở được cửa, nên bắt đầu dùng móng tay để cào, phát ra âm thanh kèn kẹt kèn kẹt, khiến da đầu người ta tê dại, thấy cánh cửa gỗ dày đến mấy tấc bị cào đến thủng lỗ, móng tay xám ngoét nhọn hoắt đột nhiên thò ra, kẹt ở khe cửa, thôn dân lại được một phen ngây người kinh hãi.
“Trời ạ, trên móng tay có máu!”.
“Đừng hoảng, đợi trời sáng!” Tô Tường trầm giọng nói, cũng đúng vào lúc ấy, cậu bé bánh bao hét toáng lên: “Đừng sợ, đừng sợ, cháu mời tiểu sư phụ đến rồi đây.”
Cậu ta vừa nói xong, mấy thôn dân đang chặn cửa tự động dạt ra nhường đường, đẩy Tô Trúc Y lên trước nhất. Cương thi phía sau cánh cửa cảm nhận được lực cản yếu dần đi, càng hung hăng thò cả cánh tay ra ngoài, móng tay nhọn hoắt dài đến cả thước, suýt chút nữa là cào phải da đầu Tô Trúc Y.
Tô Trúc Y: “……”
Cũng may mà hiện giờ nàng thấp bé, nếu không thật sự đã bị móng vuốt đó tóm gọn rồi. Đây đúng là mất cả chì lẫn chài, khiến người ta phải chê cười.
Nàng ho khan hai tiếng, thanh thanh cổ họng, cau mày nói: “Oán khí bốc lên tận trời, thứ này không dễ đối phó đâu.”
Sau đó Tô Trúc Y móc ra một tràng hạt làm bằng đậu đỏ giả vờ giả vịt lần lần mấy vòng, “Ta tuổi còn nhỏ, vẫn chưa chính thức tu hành, chỉ là tai nghe mắt thấy suốt hai năm qua, chứng kiến sư phụ trừ yêu diệt quái, nên cũng học được võ vẽ đôi chút từ lão nhân gia người, hiểu được vài câu chú ngữ trừ tà, giờ chỉ có thể thử tạm xem thế nào.”
Các tu sĩ sau sáu tuổi mới có thể dẫn khí vào cơ thể chính thức tu luyện, tuy Tô Tường chỉ là một tu sĩ tu luyện thân thể cấp thấp nhất, nhưng chút kiến thức cỏn con này ông ta cũng biết, vì thế Tô Trúc Y không thể nói mình đã học được bản lĩnh bắt cương thi gì đó, tránh để người ta sinh nghi.
Nói xong, Tô Trúc Y lầm bà lầm bầm niệm chú, một lúc sau, tiếng động trong phòng nhỏ dần đi, dân trong thôn vui mừng sung sướng.
Đợi đến khi cương thi trong nhà đã hoàn toàn yên tĩnh rồi, Tô Trúc Y lau mồ hôi trộm trên trán đi, nói: “Ta cũng không biết hiệu quả sẽ thế nào, đợi trời sáng mặt trời lên hãy phái vài thôn dân cao lớn khỏe mạnh vào trong xem thử.”
“Được.” Tô Tường đồng ý đáp, ông ta cùng một vài thôn dân lực lưỡng canh ở cửa, đợi trời sáng, Tô Trúc Y ngồi xếp bằng trên chiếc bàn gỗ đọc kinh, nhưng thứ nàng đọc không phải chú an thần, mà là chú Tụ âm.
Những người dân này dưới sự chỉ huy của Tô Tường có thể nói là hoảng mà không loạn, hiện giờ chó đen cũng dắt tới rồi, gà trống cũng có rồi, ngay cả cành của cây cổ thụ cũng bị chặt vài đoạn mang đến đây, dùng cây thần trục quỷ đúng là cực kỳ có hiệu quả, đợi lát nữa mặt trời ló dạng, sợ rằng xác sống vừa nãy do lão thái thái biến thành sẽ bị thôn dân khống chế, đến lúc ấy mồi lửa nàng thêm vào sẽ thất bại trong gang tấc.
Đã làm là phải thành công, dù thế nào đi nữa nàng cũng phải có được viên linh thạch trong tay. Móc từ trong người ra một lá bùa nhàu nát, Tô Trúc Y lại bắt đầu niệm chú Tụ âm.
“Sao tôi thấy cứ lành lạnh thế nào ấy?” Một người đàn ông trung niên nói.
“Tôi cũng thấy thế, thật là đáng sợ, không ngờ xác chết lại sống dậy, bên trong chắc không ai còn sống đâu nhỉ, nếu còn sống, sao chẳng có chút tiếng động nào vậy.”
“Chắc chắn là chết rồi, đúng là báo ứng, ai bảo lúc trước bọn họ đối xử với bà cụ như vậy!”.
“Bị cắn chết tươi như vậy, nghĩ đến là thấy khó coi rồi, sao mà không lạnh gáy cho được……”
Giọng nói của những thôn dân ở lại bị đè xuống rất thấp thì thầm nói chuyện để giảm bớt cảm giác khẩn trương, thời gian cứ thế trôi qua từng chút, từng chút một.
Không bao lâu sau, sắc trời dần dần sáng lên màu trắng bạc, lại qua thêm một lúc nữa, cuối cùng vầng mặt trời cũng nhô lên từ phía bên kia núi, ánh nắng ấm áp chiếu xuống xua tan đi bầu không khí lạnh lẽo, khiến con người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
“Chưa bao giờ tôi thấy ông mặt trời lại thuận mắt như vậy.” Một thôn dân nói.
Tô Trúc Y cũng gật gật đầu, “Mặt trời lên rồi, cương thi chắc chắn sẽ yếu đi khá nhiều, nó sợ ánh mặt trời nên chút nữa thôi sẽ rời khỏi căn nhà này, trốn ở nơi râm mát, không biết nhà người chết có tầng hầm, hay chỗ nào đóng kín không? Có nơi nào tối tăm ẩm thấp nối liền với nhà người khác không?”.
Bên ngoài căn phòng này có hơi người, nên mới hấp dẫn cương thi dựa vào cánh cửa không chịu rời đi, nhưng hiện giờ nó sợ ánh sáng nên nhất định sẽ đi trốn, có khả năng sẽ nhảy đến một nơi khác, nếu chỉ cách nhà hàng xóm có một cái hàng rào, vậy thì rất nguy hiểm……
Tô Trúc Y nói xong, liền có một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, “Nhà, nhà tôi, bước tường sau sân nhà tôi bị đổ vẫn chưa kịp sửa! Trong sân nhà tôi còn có một cái cây rất to che nắng!” Ông ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cuống quýt tóm lấy một thằng bé gầy yếu gần đấy dặn: “Cháu mau chạy đi thông báo với người trong nhà ta bảo bọn họ nhanh chóng ra ngoài, đừng đến những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, chúng ta đừng rề rà nữa, mau đi bắt cương thi thôi!”.
Tô Tường ngẩng đầu nhìn trời, nói đầy lẫm liệt: “Được, đi thôi!”.
Lần này Tô Trúc Y không phải đi đầu nữa. Mọi người đều tưởng rằng cương thi sợ ánh mặt trời nên trốn đi, nhưng Tô Trúc Y biết, hiện giờ nó vẫn đang đứng ở đằng sau cánh cửa.
Oán khí trên người nó quá nặng, lại có được sự giúp đỡ của nàng, xác chết sau khi sống lại được ăn thịt người sống, hiện giờ đã không còn là một tiểu cương thi yếu ớt nữa rồi. Tụ âm trận ở trên đỉnh đầu đã tập trung âm khí lại làm suy giảm sức ảnh hưởng của ánh sáng mặt trời xuống mức thấp nhất, lúc này nó nhiều nhất chỉ hơi khó chịu thôi, chứ hoàn toàn không hề sợ hãi.
Cánh cửa lớn bị phá tung trong nháy mắt, khuôn mặt xám xịt đột nhiên xuất hiện, rồi gần như ngay lập tức, móng quỷ dài thượt cào một nhát, khiến khuôn mặt của một thôn dân đứng gần nhất bị rạch một đường sâu hoắm máu tươi đầm đìa, ông ta ôm lấy mặt đau đớn kêu la thảm thiết, những thôn dân bên cạnh đã bỏ chạy toán loạn từ lâu, chỉ có mình Tô Tường tức giận hét lớn, xông tới đánh nhau với cái xác sống của bà lão.
Trương thợ săn hứng máu chó, sau đó hắt thẳng chậu máu lên người xác sống, cái xác thoáng đờ ra, mọi người sung sướng tưởng rằng máu chó đã có tác dụng, nào ngờ, ngay giây tiếp theo bà lão nhe răng ra, thân thể lao nhanh về phía Trương thợ săn, móng vuốt xuyên thủng lồng ngực ông ta……
Chẹp chẹp, máu me quá. Tô Trúc Y hơi nheo mắt, có vẻ như không nỡ nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
84 chương
13 chương
161 chương
694 chương
85 chương
171 chương