Tòng thiện

Chương 3 : Chó gặp là sầu.

Tới được bờ sông, Tô Trúc Y cởi bỏ bộ quần áo rách tươm rách nát của mình ra trầm mình xuống nước, khoảng khắc khi cơ thể ngập trong nước, những vết bẩn dày đóng thành lớp trên người nàng nhuộm đen cả con sông trong vắt. Tô Trúc Y: “……” Tuy nàng là một nữ ma đầu người người căm hận, nhưng cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc đánh bại mọi đóa hoa sắc nước hương trời khác, nếu không sao nàng có thể lừa gạt được nhiều đàn ông thế, nàng đẹp đã hơn một nghìn năm rồi, giờ đột nhiên quay trở lại hồi nhỏ, thấy bản thân mình bẩn thỉu, đầu tóc như cái ổ gà, thọc ngón tay vào tóc căn bản không thể gỡ hết rối, đã thế còn bốc lên mùi dầu mỡ ôi thiu khiến chính nàng còn phải run rẩy, trái tim giống như có côn trùng bò lúc nhúc, từng giờ từng khắc, khiến cảm xúc của Tô Trúc Y thực sự cay đắng không gì kể hết. Tắm rửa suốt một canh giờ mới sạch hết vết bẩn trên người, chỉ là thân thể tuy đã sạch sẽ rồi, nhưng có vẻ như đầu tóc nàng chưa từng được gội qua lần nào, trên đầu toàn là chấy rận, Tô Trúc Y nhìn một lượt xung quanh, sau đó nhặt một hòn đá mỏng lên mài một lúc, lấy mặt nước làm gương, xoắn mái tóc của mình lại, đến khi chúng chỉ còn lại tầm một tấc, lại thấy trên đầu mình còn có sẹo, bèn dứt khoát cạo hết tóc đi thành đầu trọc, như vậy, coi như giải quyết xong đám chấy rận. Quần áo phơi trên một tảng đá, một lúc sau cũng đã khô tương đối, nàng mặc cái áo rách tơi tả đó vào sau đó tìm đại một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi, hai chân xếp bằng, cảm nhận linh khí trong cơ thể mình. Tư chất tu luyện của Tô Trúc Y rất tốt, tài năng cũng cao. Đệ tử thế gia từ nhỏ đã được ăn đan dược ngâm thảo dược để ôn dưỡng kinh mạch, đợi đến khi tròn mười tám tuổi, sau khi kinh mạch ổn định vững vàng rồi sẽ bắt đầu tu luyện pháp quyết hấp thu linh khí trời đất, mở rộng kinh mạch, nâng cao tu vi, mở mang biển học, tạo ra kim đan, tất cả đều nhận thức được rằng, tu luyện không được quá muộn, cũng không thể quá sớm, phải sau sáu tuổi và trước mười hai tuổi. Kinh mạch khi còn quá non vẫn chưa trưởng thành hết, vội vã dẫn linh khí vào trong kinh mạch, ngược lại sẽ tạo thành tổn thương cho chúng. Kiếp trước Tô Trúc Y đọc nhiều hiểu rộng, đã tìm ra một pháp quyết nhuận mạch, vừa hay nó sử dụng lúc tuổi còn nhỏ khi kinh mạch vẫn chưa trưởng thành, nàng nghỉ ngơi một lúc, hồi tưởng lại pháp quyết một lần nữa, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, định bụng sẽ tiến đến trạng thái nhập định trời và người dung hòa, tĩnh tọa trên tảng đá, tìm kiếm linh khí giữa chốn thiên địa, rồi dẫn dụ chúng vào trong cơ thể, để kinh mạch trên người được trơn tru…… Thường ngày hễ nhắm mắt lại là nàng đã có thể thoải mái nhập định rồi, nhưng lần này…… Tiếng bụng kêu ọc ọc vang lên không ngừng, trong dạ dày nàng giống như có lửa nóng, chúng sắp thiêu cháy nàng đến nơi rồi. Không ăn ngũ cốc trong nhiều năm, nàng đã quên mất cảm giác đói là như thế nào, nàng cũng cho rằng một đại nhân vật tu luyện ngàn năm như mình, có lý nào lại cần phải để tâm đến mấy chuyện ăn uống đại tiểu tiện bao giờ, dù biết là thế, nhưng bụng đói không thể chịu nổi, ngay cả việc nhập định cũng không thể làm được. Tô Trúc Y cúi đầu nhìn xung quanh, tìm thấy một cây khổ kế thảo, linh khí của loại cây này yếu ớt, nhưng vì mùi vị đắng chát, sau khi ăn xong đầu lưỡi còn cảm thấy tê dại khiến nhiều người cho rằng nó là cỏ độc, cũng vì thế mà không ai dám hái. Tô Trúc Y đào lên vài cây chậm rãi nhai rồi nuốt hết, sau đó mới trở lại bờ sông, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mấy con cá nhỏ thỉnh thoảng lại lộ ra dưới mặt nước. Tu sĩ sau khi tu luyện sẽ mở ra cả một biển tri thức, sức mạnh nguyên thần sẽ dần dần mạnh lên, đến cuối cùng nguyên thần sẽ hóa thành thực chất, có thể dùng để tấn công người khác. Những người có tu vi cao, nguyên thần mạnh, chỉ cần khẽ liếc nhìn kẻ nào, thì uy lực của nguyên thần đè xuống trấn áp, tựa như một đòn sấm sét bổ xuống đầu, như một ngọn núi đè xuống người kẻ đó, không cần động một ngón tay cũng có thể trực tiếp giết người. Tô Trúc Y được xưng là trừng mắt nhìn kẻ nào thì kẻ đó chết, lúc trước khi giết những tu sĩ cấp thấp tu vi yếu ớt, chỉ cần một cái nhìn, đã có thể lấy đi tính mạng của chúng. Nhưng hiện giờ…… Nàng trừng mắt nhìn cho đến khi mắt cay xè, còn mấy con cá thì vẫn sung sướng bơi lội tung tăng dưới nước. Thật là vô lý! Nàng có ký ức của hơn một nghìn năm, sự tồn tại của Trục Tâm chú cũng là thật, hơn thế nguyên thần của nàng đúng là yếu nhược, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của biển học đan điền, sao ngay cả một con cá cũng không giết được? Vì cơ thể quá yếu, nếu nguyên thần mạnh thì cơ thể chắc chắn không thể chịu nổi, e là sẽ khiến nàng nổ tan xác trong chớp mắt, nếu gương Lưu Quang đã đem lại quay trở lại, thì đương nhiên sẽ không bao giờ để cho nàng chết ngay, thiết nghĩ nguyên thần của nàng cũng đã bị phong ấn sức mạnh, chỉ có tu vi ngày một đi lên, mới có thể từ từ hóa giải được. Ngoài trừ điều này, Tô Trúc Y không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Chấp nhận số phận nàng đi đến cái cây gần đó bẻ một cành cây sau đó vót nhọn, đứng trên bờ sông bắt cá, kinh nghiệm giết người bao nhiêu năm vẫn còn, khả năng động thủ của nàng không hề kém, ước chừng luyện tập tầm một khắc, là đã thuận lợi xiên được một con cá rồi, Tô Trúc Y lười nhóm lửa nướng cá, mà trực tiếp ăn sống, đợi đến khi ăn no, nàng mới bắt đầu điều tức, sử dụng bí quyết nhuận mạch. Nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận linh khí đất trời, dẫn khí vào cơ thể, nuôi dưỡng kinh mạch trong người…… Nhưng thôn Trường Ninh nằm ở phía Tây Bắc cằn cỗi, tuy rằng có núi nhưng chẳng ngọn nào có linh mạch, tuy rằng có sông nhưng chẳng con nào dồi dào linh nghiệm, vì thế dù nàng tập trung rất lâu, cũng mới chỉ dẫn được một tia linh khí rất nhỏ, sau một tuần vận hành, căn bản không cảm giác được có sự biến hóa nào, ngược lại bụng lại thấy đói. Tô Trúc Y có chút buồn bã. Nếu như nàng tái sinh vào lúc tuổi tác đã lớn hơn một chút thì tiện biết bao, hiện giờ thân thể quá yếu ớt, lại không có năng lực gì, nếu muốn tu luyện cũng không thể tìm được tài nguyên, cả người không có pháp quyết tu luyện, lại không thể tìm được tí tẹo tài nguyên nào giúp đỡ cho việc tu hành của nàng cả. Hiện giờ nàng nhỏ bé bánh bèo, đến bắt cá ăn thôi cũng thấy mệt. Thôn Trường Ninh lại nghèo, thôn dân trong đây rất ít người tu hành, đều chỉ là những phàm nhân bình thường. Trưởng thôn Trường Ninh chính là cha của Tô Tinh Huân, Tô Tường, cũng chính là nô gia của nhà họ Tô ở trấn Vĩnh An, vì tổ tiên của Tô Tường có người lập được công lao, nên mới được ban cho họ Tô, về sau đời sau không bằng trước, nên bị đuổi đến thôn Trường Ninh làm người giữ thôn. Tô Trúc Y là đứa cháu bị người của Tô gia đuổi đi, ở trong trấn nàng toàn bị người ta bắt nạt, nên toàn tránh đụng mặt người khác, dù đi tới thôn Trường Ninh, nhưng người trong thôn đều biết thân phận của nàng, nên tránh nàng còn không kịp, chưa từng cho nàng dù chỉ là một mẩu cơm thừa, thậm chí còn thả chó ra cắn để đuổi nàng đi chỗ khác. Tô Trúc Y ngồi trên tảng đá xanh thở dài cảm thán, sao cái mệnh nàng nó lại dai thế chứ, một cô bé con, bị hành hạ khủng khiếp như vậy mà vẫn không chết, chẳng trách lúc lớn lên có thể gieo rắc tai họa ngàn năm cho giới Chân tu. Thôn Trường Ninh chỉ có duy nhất một người tu hành là Tô Tường, nhưng chẳng qua ông ta cũng chỉ tu hành có chút xíu còn chẳng bằng những kẻ mới nhập môn, nhiều nhất cũng chỉ là kỹ thuật rèn luyện thân thể cấp thấp nhất, tức là nắm đấm cứng cáp hơn, thân hình cường tráng hơn, công phu quyền cước lợi hại hơn so với người bình thường mà thôi, ngoài ra không còn gì khác. Nếu Tô Trúc Y muốn tu luyện mà cứ ở lì trong thôn Trường Ninh thì chắc chắn không ổn, linh khí quá ít, căn bản không thể nào tu luyện được. Nhưng nếu hiện giờ nàng đến trấn Vĩnh An thì nhất định sẽ bị đuổi đi, rốt cuộc phải làm thế nào đây? Nếu đi đến một nơi khác thì đường xá xa xôi, hơn thế rừng già rậm rạp thú dữ lại quá nhiều, với chút bản lĩnh cỏn con hiện giờ của nàng, cứ cố vượt rừng chính là dâng thịt đến tận miệng chúng…… Trước khi quay trở về quá khứ thì cứ nhất quyết muốn về, đến sau khi quay trở về rồi thì lại…… Tô Trúc Y đứng lên ngửa đầu thở dài, “Hừ, mẹ nó chứ đời gì mà khó khăn với nhau thế!”. Nàng vừa mắng, vừa cầm cái que chọc cá, đợi đến khi bụng đói được lấp đầy rồi, tư duy cũng trở nên nhanh nhạy hơn. Tô Trúc Y đột nhiên nhớ ra, nếu thôn Trường Ninh rừng sâu nước độc, thì sao hồi đầu tu sĩ của Huyết La môn lại chạy tới nơi rừng núi hẻo lánh này làm gì? Phải biết rằng, trong những tu sĩ của Huyết La môn đến đây có một vị trưởng lão tu vi cao thâm, nếu chỉ đơn thuần là muốn tiêu diệt thôn Trường Ninh để chọn lựa đệ tử, thì căn bản không cần phái vị trưởng lão này đến, chỉ cần tìm đại một tên đệ tử nào đó là thoải mái tàn sát cả thôn rồi còn gì? Tay trái chống cằm, tay phải day day huyệt Thái dương, nàng ngồi trên tảng đá xanh trầm mặc suy nghĩ, rốt cuộc gần thôn Trường Ninh có thứ gì nhỉ, sau này đã xảy ra chuyện lớn gì ở Huyết La môn? Ký ức quá mơ hồ, giống như có một lớp sương mù bao phủ, còn nàng thì ngồi ở chính giữa lớp sương đó, bốn phía xung quanh không nhìn thấy đường ra đâu, tất cả đều vô cùng mờ mịt. Huyết La môn vốn dĩ chỉ được coi là một môn phái hạng hai trong ma đạo, trong môn chẳng có mấy nhân vật tàn nhẫn tiếng ác đồn xa cả. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi Tô Trúc Y gia nhập, Huyết La môn trái lại đã bồi dưỡng được rất nhiều đệ tử có tu vi cao thủ, thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc, đám người đó sau này trở thành lực lượng mới của Huyết La môn, khiến cho Huyết La môn cuối cùng cũng bước chân hàng ngũ những môn phái đệ nhất. Một môn phái phát triển lớn mạnh, sẽ bao gồm cả pháp quyết tu luyện trong đó, điều quan trọng nhất chính là tài nguyên tu luyện. Hồi đầu khi Tô Trúc Y tu luyện, tài nguyên Huyết La môn cung cấp rất đầy đủ, nhưng nếu từ đầu tới giờ bọn họ đều có bản lĩnh lớn như vậy, thì sao trong quá khứ lại luôn đứng ở vị trí thứ hai? Tài nguyên tu luyện căn bản rất bình thường, đột nhiên thay đổi trở nên dồi dào chỉ trong chớp mắt, mà sau khi trở nên dồi dào cũng không hề có tích trữ, mang tất cả ra dùng trên người đệ tử, bồi dưỡng ra hàng loạt Huyết Tu La, thực lực của môn phái lập tức tăng cao nhanh chóng…… Tay nàng cầm que xiên cá, thỉnh thoảng lại chọc chọc xuống dưới đất, đất đai phía Tây Bắc cằn cỗi, thôn Trường Ninh…… Đột nhiên nàng nhớ ra trước đây đã từng đọc trong một quyển sách dã sử còn sót lại, trong đó có một đoạn ghi rằng năm nghìn năm trước có ma tu Cơ Vô Tâm thủ đoạn toàn nhẫn trót đem lòng yêu một nữ đệ tử của danh môn chính phái, trong lúc bắt cóc cô gái ấy đi trốn thì bị phát hiện, khiến tông môn dốc toàn lực bao vây ngăn chặn, nhưng ma tu đó thủ đoạn cao minh, phá được vòng vây đã đành thậm chí còn dẫn nữ đệ tử đó chạy trốn về phía Tây Bắc, từ đó về sau không một ai hay biết tung tích của cả hai người bọn họ, hoàn toàn bặt vô âm tín. Cơ Vô Tâm là đại ma đầu thời đó, trên người có vô số pháp bảo, có lẽ linh thạch cũng không ít, giết người nhiều như vậy, túi đồ chắc chắn nhét chật ních. Nếu nữ đệ tử của danh môn chính phái kia là đệ tử chân tu của một đại môn phái, còn có thể khiến tông môn dốc toàn lực đi cứu, thì tức là thân phận cũng tuyệt đối không hề thấp, cũng không thể nghèo đến mức phải chạy tới nơi này, giả sử hai người bọn họ chết, thì di vật chắc chắn rất phong phú. Lẽ nào Cơ Vô Tâm có liên quan đến Huyết La môn, Huyết La môn chạy tới thôn Trường Ninh tìm được di vật của Cơ Vô Tâm, vì thế thực lực của tông môn sau này mới bành trướng thế? Tô Trúc Y càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, nàng hạ quyết tâm, đầu tiên thăm dò thôn Trường Ninh thật kỹ, không chừng sẽ phát hiện ra di vật của lão ma đầu kia, đến lúc ấy việc nàng xưng vương xưng bá sẽ nằm trong tầm tay! Lúc này sắc trời tối dần, Tô Trúc Y đi men theo con sông uốn lượn phía sau thôn Trường Ninh để vào trong thôn, cuối thôn là nhà của một người thợ săn, trong nhà có nuôi ba bốn con chó săn. Hắn ở đây vằ có thể bảo vệ cho dân trong thôn, vừa đề phòng được thú dữ trên núi chạy xuống lén tấn công mọi người. Trong nhà người thợ săn không có ai, hàng rào trước cửa chỉ buộc một con chó già, có lẽ ông ta đã dắt mấy con chó còn lại lên núi rồi. Tô Trúc Y rất ấn tượng với con chó già này, mỗi lần nàng vào trong thôn, đều bị chó đuổi cắn, sau này nàng nhặt một cái thùng gỗ thủng, cứ hễ khi nào đi qua đây là giấu mình trong thùng từ từ di chuyển, con chó già này tuổi tác cao nên rất thông minh, nó không bao giờ ra khỏi hàng rào, chỉ cần nàng đi qua hàng rào là nó sẽ không đuổi theo nữa. Kiếp trước Tô Trúc Y ngoài trừ biệt hiệu yêu nữ không có trái tim, còn có một ngoại hiệu là chó gặp là sầu. Nàng là người có thù tất báo, lúc nhỏ bị chó cắn, lớn lên liền giết chó, cứ gặp chó là giết, sói trông giống chó cũng không tha, ngay cả những con lửng chó cũng gặp phải độc thủ, năm ấy giới Chân tu có một tiểu môn phái điều khiển thú, những đệ tử mới nhập môn thông thường sẽ bắt một con linh khuyển để kí kết giao ước làm linh thú, nàng nhìn không thuận mắt chút nào, liền lén lút tiêu tiệt toàn bộ môn phái đó. Lúc làm chuyện này danh tiếng của nàng vẫn chưa vang xa, vì thế khi Tần Giang Lan tìm nàng tính sổ đã tính thiếu khoản này. Nàng đứng ở bên ngoài hàng rào, thở nhẹ tập trung tinh thần, một tia linh khí ít ỏi còn lại trong cơ thể từ từ di chuyển đến cái que xiên cá đang cầm trong tay, sau đó nàng hơi nheo nheo mắt, vung tay phi thật nhanh que xiên cá đi, chân sau của con chó đạp xuống đất một cái, chưa kịp hự lên một tiếng lập tức mất mạng, linh khí trong cơ thể Tô Trúc Y bị rút sạch cả người bải hoải không còn sức lực, ngay cả cái xiên cá cũng không nhặt lên nổi, vượt qua tường rào tiến vào trong thôn, lặng lẽ đi tới một căn nhà gần đó lén lút ăn trộm hai quả trứng gà, sau đó ăn sống theo thói quen. Quay trở lại hồi nhỏ, bước đầu tiên của việc trả thù, chính là trộm gà giết chó…… Vừa mút trứng gà tươi, Tô Trúc Y vừa trầm mặc khinh bỉ chính bản thân mình. Sau đó nàng lại nghĩ, nếu thật sự Cơ Vô Tâm trốn tới thôn Trường Ninh, vậy ông ta sẽ chết ở đâu nhỉ? Thôn dân trong thôn Trường Ninh đều đi ngủ từ rất sớm, lúc này trời đã tối trên đường không có một bóng người, Tô Trúc Y đứng ở cửa thôn nhìn khắp lượt xung quanh, chỉ cảm thấy khắp nơi đều xám xịt, chẳng chỗ nào có linh khí, chẳng có chút gì là giống như có chôn giấu bảo vật cả. Ma đạo, ma đạo…… Nếu đã là di vật của đại ma đầu, lẽ nào phải tế máu mới có thể mở ra được, cũng chính vì thế nên Huyết La môn mới tiêu diệt cả thôn? Tô Trúc Y liếc nhìn cái cây cổ thụ nghiêng nghiêng ngả ngả ở cửa thôn, thấy hơi lo. Nếu thật sự là do ma đạo truyền lại, thì chắc chắn phải tế máu, Tô Trúc Y thì không có gánh nặng tâm lý gì, điều nàng lo lắng không phải là việc giết người, mà là làm thế nào mới có thể tàn sát được cả thôn? Chỉ dựa vào sức lực của nàng lúc này, giết một con chó thôi đã sức cùng lực kiệt rồi, còn muốn giết cả thôn trong một thời gian ngắn để tế máu, quá khó? Vạn sự khởi đầu nan, các cụ nói cấm có sai!