Tòng thiện

Chương 17 : lạc đề.

“Yêu ma!” Nhìn thấy một bộ xương khô đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt Tần Giang Lan trở nên rét lạnh. Rõ ràng người hắn triệu gọi là Tô Trúc Y, người bị hắn hạ Trục Tâm chú cơ mà. Tại sao giờ lại xuất hiện một bộ xương con con thế này, nếu không phải vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra đây là một thằng nhóc thực lực cường hãn, thì hắn còn nghi ngờ liệu đây có phải chính là Tô Trúc Y không. Suy cho cùng, Tô Trúc Y của hơn một nghìn một trăm năm trước cũng chỉ là một cô bé năm tuổi mà thôi. Gương Lưu Quang đã đưa hắn quay trở một nghìn một trăm năm trước. Tuổi xương của hắn hiện giờ vừa tròn ba trăm tuổi, mới xuống núi không lâu, dọc đường trừ yêu diệt ma, lúc này hắn vẫn chưa tới thôn Trường Ninh ở phía Tây Bắc. Gương Lưu Quang đưa hắn quay về quá khứ, nhưng lại đưa hắn đến một thế giới hoàn toàn khác. Bộ xương này chắc chắn đã ở bên cạnh Tô Trúc Y, thậm chí nó có thể đang định làm hại nàng, trong lúc muốn làm hại nàng lại vô tình chạm phải Trục Tâm chú, lẽ nào định moi tim nàng? Nghĩ đến đây, trái tim Tần Giang Lan như bị ai đó bóp nghẹt, nhất lời không kịp suy nghĩ thêm điều gì khác, ánh mắt hắn lạnh buốt như sương, thanh kiếm sắc bén trong tay vung lên, chém một phát xuống người bộ xương bé. Khả năng kiếm đạo của Tần Giang Lan khi ba trăm tuổi cũng đã rất khá rồi, hắn của bây giờ tuy tu vi có hơi thấp một chút, nhưng lĩnh ngộ về kiếm đạo thì vẫn còn đó, kiếm ý đương nhiên càng không thể coi thường, tựa như cây thông vạn năm đón tuyết, hoa tươi nở rộ ý xuân dạt dào. Nhưng khi kiếm quang rơi xuống người bộ xương bé thì lại chảy mảy may để lại vết nứt nào. Có điều bị chém một kiếm, bộ xương bé trái lại không hề hoảng sợ khóc lóc, mà ngây ra đứng nguyên tại chỗ, ngước đầu lên dùng hai cái hốc mắt đen sì trống hoác đờ đẫn nhìn Tần Giang Lan, phải rất lâu sau mới hiểu ra được, sau đó òa khóc đầy thương tâm, vừa khóc vừa gọi: “Cha ơi, tiểu tỷ tỷ ơi, tiểu tỷ tỷ……” Mãi cho đến lúc này, Tần Giang Lan mới phát hiện ra tuy bộ xương này hình thù quái dị, nhưng trên người lại không có vẻ gì là hung bạo, cơ thể thằng bé mang theo hơi thở sạch sẽ đơn thuần, căn bản không giống thú dữ. Điều quan trọng nhất là, thực lực của bộ xương này rất mạnh, trong tiếng khóc còn mang theo uy lực, nếu thằng bé định giết Tô Trúc Y, thì nàng vốn dĩ chẳng thể sống nổi. Vả lại vừa nãy thằng bé gọi tiểu tỷ tỷ, nghe thấy cách gọi này, tâm tư Tần Giang Lan nổi sóng. Tần Giang Lan thu kiếm lại, lông mày giãn ra, hỏi: “Tiểu tỷ tỷ của ngươi là ai?”. Bộ xương bé vừa khóc vừa đáp, “Chính là tiểu tỷ tỷ.” “Phải có tên chứ?”. “Tiểu sư phụ.” Tần Giang Lan: “……” “Vừa nãy ngươi ở cùng với ai?” Bộ xương bé này nhìn vô cùng ngây thơ, thật không biết được nuôi dạy thế nào nữa, nếu sa ngã đi theo Tô Trúc Y phóng hỏa giết người, không biết sẽ thay đổi số mệnh của bao nhiêu người, đến lúc ấy, đạo trời càng khó tha thứ cho nàng. “Ở cùng tiểu tỷ tỷ, sau khi tỷ ấy ngủ dậy xong, ngực bị đau.” Nghe được câu trả lời này, Tần Giang Lan càng thêm khẳng định rằng, trước đó Tô Trúc Y ở cùng với bộ xương bé này, lẽ nào vì của bộ xương bé mạnh hơn, vì thế khi dị giới triệu gọi liền tóm luôn nó về đây. Mà nó gọi Tô Trúc Y là tiểu tỷ tỷ đủ để chứng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, thực lực của bộ xương bé lại mạnh như vậy…… Chắc không phải Tô Trúc Y phí hết tâm tư thu nhận thứ quái vật cường đại này làm thủ hạ đấy chứ? Lúc trước khi Trục Tâm chú có những động tĩnh khác lạ, là do lúc thu phục gặp phải nguy hiểm cũng chưa biết chừng. Nói như vậy tức là, nàng khó khăn lắm mới tìm được một trợ thủ đáng tin cậy, nhưng lại vì sai sót ngẫu nhiên của hắn nên bị gọi đi mất. Tần Giang Lan: “……” Lúc này có lẽ Tô Trúc Y đang giận đến giậm chân bình bịch cho xem, trước mắt chợt lóe lên khuôn mặt tức giận thở hổn hển của nàng, khóe miệng Tần Giang Lan hơi cong lên, nụ cười giống như bóng hoa soi xuống mặt nước, nhẹ nhàng gợn sóng, từng vòng từng vòng tròn khẽ lan ra, vò nát cánh hoa tan ra dưới nước. Con ngươi Tần Giang Lan dần dần tối đi, cái nhìn rơi trên quyển sách cổ. Tô Trúc Y hiện giờ rất yếu, về cơ bản không có năng lực bảo vệ bản thân, trong khi đó dã tâm của nàng lại quá lớn, không cam lòng chịu dưới cơ kẻ khác, cho dù sống lại cũng muốn làm đệ nhất thiên hạ, ai cản giết không tha…… Hắn phải đưa bộ xương bé của Tô Trúc Y về với nàng. Nhưng trong cuốn sách cổ này, không hề có ghi chép gì về cách thức trả lại. Giờ phải làm thế nào đây? Nhìn bộ xương bé vẫn đang khóc, đã thế còn vừa khóc vừa dùng tay đỡ lấy xương hàm của mình cho khỏi rơi, Tần Giang Lan bèn đi đến trước mặt nó, nhìn bộ xương bé con còn chưa cao đến eo mình, hắn cúi người xuống, để tầm mắt mình ngang bằng với thằng bé, hạ tông giọng xuống một chút, “Đừng khóc nhé, ta là bạn của tiểu tỷ tỷ ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi tạm đi theo ta đã, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đi tìm nàng ấy.” Dung mạo hắn thoát tục, giọng nói lại thanh lãnh, trong ngữ điệu có một loại sức mạnh an ủi khiến người ta thấy an tâm. Bộ xương bé nghiêng đầu nhìn hắn, vẫn khóc không ngừng, nhưng tiếng khóc đã bé hơn một chút, thút tha thút thít. Tần Giang Lan chưa bao giờ dỗ trẻ con, vừa nãy hắn nóng vội quá nên mới chém bộ xương bé một kiếm, trong lòng có chút áy náy, lại thêm việc thằng bé gọi Tô Trúc Y là tiểu tỷ tỷ, Tần Giang Lan yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng hết sức nhẫn nại với bộ xương khô quái dị này, do dự một thoáng, hắn liền duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu bộ xương bé. Bộ xương bé ngước đầu lên nhìn hắn bằng hai cái hốc mắt trống không, hồi lâu sau mới nói: “Đói rồi.” Đói rồi, thì phải ăn linh thạch. Tần Giang Lan có linh thạch, vội vàng đưa cho thằng bé mấy viên. Nếu bộ xương bé chỉ ăn linh thạch thôi, thì Tô Trúc Y năm tuổi nuôi nó sẽ khó khăn lắm, Tần Giang Lan nghĩ thầm trong đầu. Bộ xương bé ăn xong vẫn còn sụt sịt, nó nói: “Thúc thúc ơi, thúc hát cho cháu nghe đi.” Thằng bé đứng thẳng dậy, “Cha cháu hát cho cháu nghe thì cháu sẽ không khóc nữa.” Tần Giang Lan: “……” Tô Trúc Y là tiểu tỷ tỷ, hắn là thúc thúc. Tuy rằng gọi như vậy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng trong đầu cứ thấy lấn cấn không vui. Hắn tập trung nhìn bộ xương bé, nghĩ thầm sao Tô Trúc Y có thể chịu được bộ xương bé này nhỉ? Khóc lóc sụt sùi, thích ăn linh thạch, lại còn bắt người ta hát cho nghe, nếu Tô Trúc Y lên cơn, chưa biết chừng sẽ đạp cho nó một cú nát người. Tâm trí nghĩ đến việc Tô Trúc Y năm tuổi yếu ớt mong manh như vậy, dù nàng có lòng, thì e là cũng bó tay với bộ xương bé này. “Ta không biết.” Hắn là sư tôn của Vân Tiêu tông, trong mắt đám đệ tử là vị sư tôn không gì là không thể, niệm chú ngữ bấm pháp quyết, hô mưa gọi gió rút kiếm chém núi rạch sông, nhưng lại chưa từng mở miệng hát một câu nào bao giờ. Ngược lại với khi ở cùng nữ ma đầu kia, lúc hắn đọc chú Tĩnh Tâm, ngày nào nàng cũng ở trong căn phòng trúc ngâm nga một giai điệu du dương nào đó. “Không biết thì có thể học, cháu dạy thúc.” “Thúc thúc, thúc hát sai rồi.” “Lại sai……” Có lẽ do niệm chú ngữ quá nhiều, nên Tần Giang Lan hát chả khác gì niệm chú, âm điệu căn bản không lên bổng cũng chẳng xuống trầm, từ đầu đến cuối không hề nhấn vào chỗ nên nhấn. Hắn không hề biết rằng, bản thân mình cũng có lúc ngốc nghếch bất lực như thế này? Hình như lưỡi như bị nuốt mất không duỗi thẳng ra được. Trong vô thức ngân nga bài hát mà ngày nào Tô Trúc Y cũng hát, Tần Giang Lan phát hiện ra, hình như chỉ có hát bài hát đã nghe trong suốt sáu trăm năm này, thì sóng tình trong thanh âm của hắn mới nổi lên thì phải…… Bầu trời giăng đầy sao, sắc đêm mông lung mờ ảo. Một vị kiếm tu trường sam chỉnh tể dáng đứng thẳng tắp đồng hành cùng bộ xương bé cao đến bắp đùi mình, kiếm tu toàn thân áo đen, duy chỉ có sợi dây buộc tóc màu xanh lục là nổi bật nhất, trông như thế hai chiếc lá trúc vương trên búi tóc, bộ xương bé xương cốt như ngọc, cả người từ trên xuống dưới sáng lấp lánh, phát ra thứ ánh sáng long lanh trong đêm đen. Tiếng chân bước nhẹ bẫng, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc xung quanh. “Là cha cháu đấy, cha ơi, cha ơi, cha……” Vì không có lưỡi, nên thằng bé nói chuyện không được tròn vành rõ chữ cho lắm, xương cằm va vào nhau vang lên những tiếng cành cạch. “Hả?”. “Đang trong gió nhìn cháu, hì hì hì.” Bộ xương bé nhìn bàn tay của Tần Giang Lan, đột nhiên nó nhấc tay mình lên, nhẹ nhàng níu lấy gấu tay áo của hắn. Tần Giang Lan thoáng khựng lại, sau đó bàn tay to lớn duỗi ra, nắm lấy tay bộ xương bé. Con đường phía trước, trong lúc thằng bé còn chưa hiểu thế nào là cô đơn, thì trái tim hắn đã đong đầy nỗi nhớ. …… Đêm đó thôn Trường Ninh vô cùng yên tĩnh, sau khi Trương thợ săn chết, ngay cả tiếng chó sủa cũng chẳng còn. Tô Trúc Y thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị rời đi. Nàng mang theo hai bộ quần áo, còn cả mấy món đồ chơi làm lúc trước, vẽ một xấp bùa, thế là coi như hết chẳng còn gì để mang theo nữa cả. Vốn dĩ còn định làm mấy cái hình nhân bằng rơm thế mạng cầm theo trên đường, nhưng một là thời gian gấp gáp, hai là nguyên liệu vẫn chưa tìm được đủ. Đội thương buôn sắp đến rồi, vừa hay trong đoàn người này có tu sĩ của Lạc Hồng môn thuộc phe chính đạo tới thu nhận đệ tử, thân phận nữ nhi của nàng đương nhiên không thể che giấu được nữa, những lời nói dối của tiểu hòa thượng tất lẽ sẽ bị vạch trần, hơn thế lúc trước nàng thả bùa chú vào trong tất cả các giếng nước của dân trong thôn, tuy rằng không dùng vào việc gì to tát, nhưng suy cho cùng vẫn là bỏ thứ lạ vào trong nước, giờ nếu nàng đi xử lý thì cũng phiền phức, cho dù mưa to cũng sẽ để lại chút manh mối, nên dứt khoát không để ý đến nữa, bỏ đi luôn cho nhanh. Đợi một tháng sau thì nàng đã chạy trốn đến chân trời góc bể rồi, cho dù đám tu sĩ đó có phát giác ra điều gì, lẽ nào còn đi khắp nơi để tìm nàng nữa chắc. Huống hồ, Phi Hồng môn chạy đến đây chưa được mấy ngày thì đã bị gã đồ đệ của Lạc Anh giết sạch toàn môn, làm gì có cơ hội tìm nàng gây rắc rối…… Nàng không chào từ biệt với bất kỳ một ai. Dù sao cũng đều là những người sắp chết, hà tất phải tốn công nhiều lời làm gì. Vốn dĩ gương Lưu Quang là thứ đạo khí mà đạo trời không dung chứa, việc nàng quay trở về đã là hành động với trái ý trời rồi, thay đổi số mệnh của càng nhiều người, thì e rằng kiếp nạn bản thân gặp phải sẽ càng khủng khiếp, Tô Trúc Y lại càng không có ý nghĩ vì người quên mình, nàng chưa chủ động giết người đã là tốt lắm rồi. Nên nhớ rằng, trước khi sống lại, nàng không hề có chút tình cảm nào đối những người dân thôn Trường Ninh đã từng bắt nạt sỉ nhục mình, thậm chí còn hận không thể trực tiếp giết chết bọn họ, giờ, chẳng qua nàng lười động tay thôi. Tô Trúc Y vén rèm bước ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy nhành liễu của cây cổ thụ rủ xuống trước cửa cái miếu nhỏ, vừa mới đi ra, đầu nàng liền va phải vào một trạc cây mềm. Hiện giờ đang là cuối tháng Hai, cây cỏ hoa lá ở thôn Trường Ninh vẫn còn trụi thùi lùi, duy chỉ có cái cây cổ thụ này là nảy mầm, sắc xanh biếc tươi non thấp thoáng phát ra ánh sáng trong đêm. Tô Trúc Y quan sát nhành liễu vừa va vào trán mình, nhếch miệng cười, ngắt luôn nhành liễu bỏ vào miệng nhai, còn lẩm bà lẩm bẩm hai câu, “Linh khí trong mầm non nhiều hơn trong lá già, hấp thu linh thạch đúng là tốt thật……” Dọc đường đi thú hoang không thiếu, nếu như không tìm được linh thảo thì phiền phức to, chi bằng đào một ít rễ mang đi lót dạ. Nàng ngắt lá xong lại đào thêm một đống rễ nhét vào trong tay nải, làm xong xuôi cái cây cổ thụ cũng không hề có phản ứng nào, Tô Trúc Y cảm thấy đáng lẽ cái cây này phải quất cho nàng một trận mới phải, suy cho cùng nàng đào nhiều rễ của nó đến như vậy cơ mà, nhưng, nó lại chẳng hề làm gì cả…… Một cơn gió thổi qua, cái cây toàn lá non lắc lư phát ra âm thanh xào xạc, những chiếc lá giống như ngọc thạch, phát sáng dưới bầu trời lấp lánh ánh sao. Tô Trúc Y không có túi đựng đồ, nên khoác một cái tay nải nặng trình trịch đi được tầm một trượng, nhành liễu giống như rủ xuống trăm ngàn sợi tơ, treo lơ lửng phía trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng đung đưa, như đang quét gió đêm. Nàng nghĩ ngợi một hồi, lại quay về dưới gốc cây, đi quanh nó một vòng, ánh mắt rơi xuống cái bộng nhỏ trên thân cây. Bên ngoài cái bộng nhỏ này có vân chìm, giống như mọc ra một cái lỗ tai vậy. Tô Trúc Y thò ngón tay trỏ chọc chọc vào cái bộng, sau đó lôi pháp bảo bản mệnh ra, sau khi biến cho nó trở nên nhỏ đi, nàng cầm cái cuốc lên áng chừng ước lượng mấy lần. Hiện giờ luyện khí đến tầng thứ ba là đã có thể thu nhỏ cái cuốc bằng lòng bàn tay được rồi, Tô Trúc Y tặc tặc lưỡi mấy cái, nắm chặt cái cuốc nhỏ trong tay bắt đầu khắc chữ lên cây. “Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng; không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là phải dọa người. Tô Trúc Y.” Khắc chữ xong cái lá cây cổ thụ vẫn cứ đung đưa xào xạc như trước, Tô Trúc Y cúi đầu, thì thầm với cái bộng trên thân cây: “Thấy mày thức thời, nên nói cho mày biết một bí mật.” “Đoán chừng còn khoảng một năm rưỡi nữa, sẽ có kẻ ác đến hại mày, một mồi lửa thiêu trụi tất cả.” Nói xong, nàng vỗ vỗ vào thân cây cổ thụ, cười tủm tỉm bảo: “Tu luyện cho tốt, sớm ngày thành tinh nhé.” Cái cây cổ thụ này có lợi hại hơn nữa, thì trong thời gian một năm rưỡi tới cũng chẳng thể mọc ra chân để chạy trốn được. Tu sĩ của Huyết La môn nhất định sẽ đến, còn nó thì chắc chắn không thể chạy thoát được. Như vậy thì, cho dù nàng có tiết lộ thiên cơ, thì cũng không hề thay đổi số mệnh của ai hết. Làm bộ làm tịch nhắc nhở xong, Tô Trúc Y hí hửng vác tay nải lần mò rời khỏi thôn Trường Ninh, nàng đi men theo con lạch nhỏ bên ngoài thôn, vì truyền chút linh khí ít ỏi xuống dưới chân nên đến lúc trời tờ mờ sáng, đã đến được núi Thất Liên. Tô Trúc Y không chọn điểm đến là trấn Vĩnh An, nếu như nàng nhớ không nhầm, thì trong hai năm này Tố Nguyệt tông cũng sẽ nạp thêm đồ đệ mới, mà vượt qua được núi Thất Liên đi thêm tầm độ một tháng nữa, là có thể đến được thành Tố Phương của Tố Nguyệt tông rồis. Tố Nguyệt tông là môn phái của nữ tu, Tô Trúc Y chọn lựa tông phái này không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là tông chủ của phái này cực giàu, có chỗ dựa vững chắc, phúc lợi cho đệ tử trong môn rất tốt. Chỉ đơn giản vậy thôi!