Tòng thiện
Chương 12 : bảo bối hồ lô
Tô Trúc Y ngẩng đầu lên nhìn, ở dưới này căn bản không thể nhìn thấy bầu trời bên trên, không biết rốt cuộc cái động này sâu bao nhiêu nữa. Nàng chun mũi hít hít thử mấy cái, chỉ thấy mùi bùn đất tanh nồng khắp bốn bề xung quanh.
Hiện giờ linh khí trong cơ thể nàng vô cùng ít ỏi, cũng không thấy có tài liệu nào nghiên cứu về pháp bảo có thể bay lượn trên không, pháp bảo bản mệnh là một cái cuốc thì yếu xìu, hiện giờ căn bản không thể chở nàng bay lên trên được, cũng tức là nói, giờ Tô Trúc Y không thể thoát ra được khỏi cái động đen xì sâu không thấy đáy này.
Nếu không tìm được đường ra, không chừng sẽ bị kẹt ở đây đến khi chết vì đói mất, Tô Trúc Y kiểm tra một lượt, hình nhân thế mạng bằng rơm vẫn còn trong túi, vì thế, không chút do dự, nàng vẫy vẫy tay, để cái cuốc đi trước mở đường, sau đó đi về hướng phát ra ánh sáng.
Chấm sáng nhìn thì có vẻ gần, nhưng trên thực tế lại rất xa.
Lúc Tô Trúc Y bước đi phát hiện bên dưới lớp bùn dưới chân có rất nhiều cành rễ chằng chịt của một loại cây dây leo nào đó, nàng cúi người xuống ngắt thử một đoạn, cảm thấy chúng cũng có linh khí, trong lòng liền ngộ ra ngay. Xem ra dưới này có chôn linh vật, cái cây cổ thụ đầu thôn chính là cắm rễ xuống tận đây, nên mới hấp thụ được linh khí.
Chỉ là không biết có thật sự liên quan gì đến Cơ Vô Tâm không.
Tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn nữa, Tô Trúc Y mới cảm nhận được miệng động càng lúc càng nhỏ hẹp đi, đến cuối cùng thì giống như một địa đạo, chỉ còn cao tầm bằng nàng mà thôi. Hiện giờ thân hình nàng thấp bé, chứ đổi lại là một người trưởng thành thì còn lâu mới vào được, con đường này chỉ vừa đủ lọt một con mèo mà thôi.
Nhưng đi qua được đoạn hẹp nhất rồi, thì con đường phía trước đột nhiên thoáng đãng hẳn, càng đi càng rộng, cứ như thể sắp thấy được đường ra đến nơi rồi. Chỉ là chấm sáng lấp lánh kia vẫn cứ lóe sáng trước mắt, khoảng cách không gần cũng chẳng xa, nàng đi rất lâu rồi mà tựa như chưa hề đi bước nào.
Nhưng nàng cũng không vội, tiếp tục tiến về phía trước, mệt quá thì nghỉ luôn tại chỗ, kéo vài cái rễ lên nhá tạm rồi lại tiếp tục đi, thỉnh thoảng còn ngồi xuống luyện bí quyết nhuận mạch, chẳng bao lâu, đã nhìn thấy chấm sáng đó gần hơn được xíu xíu.
Sau khi nghiên cứu sự chuyển động của chấm sáng xong, Tô Trúc Y xác nhận được rằng, đây là một trận ảo, chấm sáng đó chính là nguyên nhân.
Tốt xấu gì Tô Trúc Y cũng là một ma đầu sống hơn một ngàn năm, tuy cơ thể hiện giờ chả khác gì một con gà rù, nhưng nguyên thần của nàng vẫn còn rất mạnh, vì thế không bao giờ bị mê hoặc, nhìn chấm sáng chỉ ra chấm sáng mà thôi. Nhưng đối với những người khác mà nói, chấm sáng đó chính là một sự cám dỗ.
Chấp niệm trong lòng bọn họ, tất cả những thứ họ muốn tóm được, tiền bạc, kho báu, mỹ nhân, sức mạnh hoặc bất cứ thứ gì, mọi nguyện vọng sâu trong nội tâm.
Vì đuổi theo mong ước mà chạy không ngừng nghỉ, rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi thứ bản thân mình khao khát ở ngay trước mắt với tay là có thể lấy được ngay, nhưng không sao tóm được, liều mạng đuổi theo, cho đến chết mới thôi. Nhưng nàng lại không hề bị lay động, vì thế chấm sáng đó đã tự mình tìm đến cửa ra.
Chấm sáng đó là một bông hoa sen bằng đá màu xanh ngọc bích, phía trên bông sen đá đặt trên một con Tù Ngưu ngọc, khoảnh khắc Tô Trúc Y nhìn thấy bông sen đá và con Tù Ngưu ngọc sắc mặt khẽ tái đi, sau đó nhớ đến năm đó khi Huyết La môn tàn sát cả thôn dùng máu để hiến tế và dùng thủ ấn tạo thành kết giới thiêu cháy cây cổ thụ, bông sen đá này chính là đàn tế, lần đầu tiên khi nhìn thấy, Tô Trúc Y đã cảm nhận được sự âm u và sát khí của nó, nhưng bên trên loại đàn tế này lại bày một con Tù Ngưu, chính điều đó đã biến nó trở thành đàn tế có một không hai trên đời, và trận pháp linh thiêng ấy dùng để bảo vệ lăng mộ.
(Tù Ngưu là con trưởng của rồng, có hình dạng như một con rồng nhỏ, màu vàng, có sừng như sừng lân, đây là một linh vật giỏi về âm luật nên đường khắc trên các nhạc cụ, nhạc khí,…)
Tô Trúc Y cẩn thận quan sát con Tù Ngưu ngọc, nàng phát hiện con Tù Ngưu này long lanh trong suốt, châu quang êm dịu trơn bóng, nhìn xuyên qua viên ngọc có thể thấy bên trong nó có một chấm tròn tròn, có lẽ là trận pháp. Đến khi quan sát chán chê xong xuôi rồi, thần sắc của nàng mới run lên. Nếu nàng nhìn không nhầm, con Tù Ngưu ngọc này đang đè lên linh mạch.
Giới Chân tu có núi linh, sông thiêng.
Con Tù Ngưu ngọc này đã phong ấn ngọn núi linh thiêng này, không con nghi ngờ gì nữa đây là một đại bảo vật, Tô Trúc Y không dám động tay vào, loại đàn tế giống thế này là nơi tập trung linh khí khắp trời đất, không thể chủ động hại người, nhưng nếu kẻ đó nảy sinh ý đồ tham lam chiếm hữu, muốn cướp làm của riêng hoặc phá hỏng, thì về cơ bản sẽ mất mạng. Khả năng khơi gợi dục vọng ẩn sâu trong lòng con người của Tù Ngưu ngọc không hề yếu, tuy nguyên thần của Tô Trúc Y đã bị phong ấn nhưng tâm trí rất kiên định, lại từng trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nên không bao giờ bị thứ ảo giác tầm thường này mê hoặc. Đương nhiên, nguyên nhân thực sự là do thực lực của nàng yếu chạm vào sẽ lập tức chết ngay, suy cho cùng việc bảo vệ mạng sống vẫn là quan trọng hơn cả, ai mà biết được bên trong nó có thứ gì, mà nàng lại chỉ có mỗi một hình nhân rơm thế mạng……
Tô Trúc Y không chạm vào con Tù Ngưu ngọc, mà tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu xong lại nhìn thấy một cây hoa sen bằng đá nữa, bên trên đặt một con Nhai Xế, cũng như con Tù Ngưu, bên trong nó cũng có linh mạch, nhìn màu sắc, có lẽ nó đang đè lên một con sông thiêng. Đến khi nhìn thấy thêm mấy bệ sen đá nữa, Tô Trúc Y đã có thể khẳng định được suy nghĩ của mình, tuy rằng hiện giờ chỉ có năm bệ sen đá, nhưng nàng chắc chắn, ở đây có tổng cộng chín bệ.
(Nhai Xế là con thứ hai của rồng, mình rồng, đầu chó sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận. Vì thế Nhai Xế được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ, lưỡi gươm đao, trên vỏ gươm, chuôi cầm của khí giới để thêm phần sát khí, ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.)
Rồng sinh chín con (1), chín đứa con này đặt ở trên chín bệ hoa sen, phân thành “Giám Lâm đài”, “Định Lạc đài”, “Tinh Duyện đài”, “Khôn Tổ đài”, “Chân Tiên đài”, “Hợp Trượng đài”, “Không Tháp đài”, “Không Cự đài” và “Toại Môn đài”, chín đài sen đá này tạo thành Chước Long trận, mục đích là dựa vào linh khí của sông núi để bảo vệ mộ phần. Núi có linh khí, nước cũng có linh khí, chẳng qua là muốn nuôi dưỡng chúng thành công là chuyện cực kỳ khó khăn, không mất mười mấy vạn năm thì khó mà thành hình được, nhưng một khi tu thành rồi, sẽ trực tiếp thăng thiên, nếu nói về thực lực, có lẽ sẽ lợi hại hơn cả Tần Giang Lan của thiên hạ hồi đầu đôi phần, dù sao đến cuối cùng Tần Giang Lan cũng không vượt qua được phi thăng lôi kiếp.
(Rồng sinh chín đứa con (long sinh cửu tử), là chín loài thần thú nhưng không phải rồng. Tùy vào tính cách của mỗi con mà người ta dùng trang trí ở những nơi khác nhau như mái hiên, nóc nhà, lan can, vũ khí, chiến thuyền… Chín con bao gồm: Tù Ngưu - 囚牛, Nhai Xải - 睚眦, Trào Phong - 嘲风, Bồ Lao - 蒲牢, Toan Nghê - 狻猊, Bá Hạ - 霸下, Bệ Ngạn - 狴犴, Phụ Hý - 负屃, Li Vẫn - 螭吻).
Linh khí của sông núi thật sự có thể tu luyện thành công chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, vốn dĩ không phải chuyện mang ra để đùa, thêm nữa linh khí của sông núi bên trong trận pháp của Chước Long trận thuộc về người tạo ra nó, thực lực dù có kém một bậc đi nữa, nhưng theo thời gian, năm trôi tháng chảy qua đi, cũng có thể nuôi dưỡng ra một loại linh vật hung hãn vô địch. Là linh vật, chứ không phải ma quỷ yêu quái!
Chủ nhân của huyệt mộ này, mục đích của người đó khi dùng Chước Long trận nuôi dưỡng linh vật là gì vậy kìa? Nếu chỉ đơn giản là canh mộ, cũng đâu cần phải phí công bày vẽ loằng ngoằng vậy.
Không bao lâu sau, Tô Trúc Y đã đi đến cuối động, nàng nhìn thấy trên đài hoa sen đá cuối cùng đặt một cỗ quan tài bằng gỗ đỏ thắm rất to, ván cửa của cỗ quan tài gỗ này rộng như vậy, ba người nằm vẫn còn thừa. Lẽ nào, nuôi linh vật thật sự là để trông quan tài?
Xem ra, bên trong cỗ quan tài này rất có khả năng là Cơ Vô Tâm. Suy cho cùng Cơ Vô Tầm cũng là một tên trộm mộ chuyên nghiệp, ngày ngày tiếp xúc với huyệt mộ người chết, thì đây đương nhiên là lĩnh vực ông ta am hiểu nhất rồi.
Cơ Vô Tâm là nhân vật hô mưa gọi gió từ hơn năm ngàn năm trước.
Nhưng trong suốt năm ngàn năm, cũng không nuôi dưỡng nổi linh khí của sông núi. Vì thế lúc nàng đi tới nơi này chỉ nhìn thấy chín bệ hoa sen đá, trên đường đi căn bản không hề gặp một con linh thú nào đã tiếp cận được quan tài.
À, cũng không phải không có trở ngại nào, sự dụ hoặc của trận ảo cũng có thể coi là một trở ngại, nhưng đối với những nguyên thần mạnh mẽ mà nói nó hoàn toàn không có tác dụng, Cơ Vô Tâm là một cao thủ ma đạo, lẽ nào lại nhân từ nương tay thế? Về mặt này nàng cũng là một tay lão luyện, trong hang động này thật sự không nhìn thấy một cái bẫy nào khác.
Hiện giờ Tô Trúc Y đã đi đến cuối động, nơi này không có cửa ra, nhưng quay ngược lại nàng cũng không bò ra được khỏi cái động tối om om này, dựa vào việc ăn rễ cây hấp thụ chút linh khí tí tẹo, thì e là dù có chết dí ở trong động mười năm, hai mươi năm cũng chẳng thể khiến cái cuốc của mình cõng nàng lên được, hy vọng duy nhất cũng chính là tìm ra được kho báu của Cơ Vô Tâm để nhanh chóng thăng cấp.
Dựa vào kinh nghiệm và tư chất của nàng, cùng với đó là sức mạnh của nguyên thần, chỉ cần linh khí đầy đủ, thì chỉ trong một gian ngắn tu vi có thể thăng tiến vượt bậc.
Tô Trúc Y sai cây cuốc bay đến phía trước cỗ quan tài, còn bản thân nàng thì siết chặt hình nhân thế mạng bằng rơm trong tay.
Khoảnh khắc cây cuốc bay tới, bốn phía quanh cỗ quan tài đột nhiên sáng lên. Thì ra bốn góc cỗ quan tài đều có nến trắng, đúng vào lúc cây cuốc bay lại gần, những cây nến đột nhiên bốc cháy, cùng với đó, bệ hoa sen đá trên quan tài lập tức phát ra chùm sáng yếu ớt, con Li Vẫn trên bệ cũng lập lòe sáng, theo sau đó là người tiếng bật thốt ra.
(Li Vẫn là con thứ chín của rồng, còn có tên gọi là Si Vĩ hay Si Vẫn. Linh vật có đầu rồng, miệng rộng, mình cá, thích ngắm cảnh và thường giúp dân diệt hỏa hoạn nên được chạm khắc làm vật trang trí trên nóc các cung điện cổ, chùa chiền, đền đài…)
“Ta đã thề không tạo sát nghiệp nữa, thằng nhóc trọc đầu kia, ngươi không nên đến nơi này, mau đi đi.”
Trong lòng nữ ma đầu là nàng rất không vui, “Thằng nhóc trọc đầu cái khỉ gì, người khác đều gọi nàng là tiểu hòa thượng hẳn hoi, nghe hay hơn cái tên thằng nhóc trọc đầu nhiều!”.
Nếu là năm đó có người mắng nàng khó nghe như vậy nàng nhất định sẽ động thủ giết người, chí ít cũng phải rút lưỡi của đối phương, nhưng hiện giờ nghĩ đến thực lực của bản thân, Tô Trúc Y đành yên lặng nhẫn nhịn.
Thằng nhóc trọc đầu thì thằng nhóc trọc đầu, dù sao vẫn còn đỡ hơn thằng hói con.
Giọng nói rất nhỏ khàn và sạn, nghe qua vô cùng mệt mỏi. Tô Trúc Y liếc nhìn con Li Vẫn bằng ngọc, trong lòng liền hiểu ra. Hóa ra là một mảnh hồn tàn.
Một mảnh hồn tàn ký gửi bên trong con Li Vẫn ngọc, vẫn mang theo ý thức của chủ cũ, điều này đủ để chứng minh con người Cơ Vô Tâm quả nhiên thực lực thiên hạ khó ai bì kịp.
“Ta cũng không muốn tới, sét đánh tạo thành một cái hố, sau đó mặt đất lại trấn động, nên ta bị rơi xuống.” Tô Trúc Y nói nhăng nói cuội.
“Ngươi không sợ sao?” Giọng nói lại vang lên.
Tô Trúc Y nghe qua thì có hơi hoảng loạn, nàng vội vàng nói: “Không phải ông nói không tạo sát nghiệp sao.”
“Dựa vào chút linh khí cỏn con đó của ngươi, ngay cả nhập môn tu luyện cũng không nổi, càng không thể đập vỡ được hồ lô Vô Định của ta, xem ra, ngươi có thể vào được đây, cũng coi như có duyên.” Giọng nói đó nói đến đây, liền thở dài: “Thằng nhóc trọc đầu, chúng ta trao đổi với nhau đi.”
Hồ lô Vô Định! Không ngờ nàng lại rơi vào bên trong hồ lô Vô Định.
Hồ lô Vô Định là pháp bảo nổi tiếng của Cơ Vô Tâm, có thể hút hết mọi vật sống vào bên trong hồ lô luyện hóa thành nước, sau đó ông ta dùng thứ nước từ xác người này ngâm nuôi xác sống cho bản thân, thứ nước này có thể tăng cường sức mạnh cho xác sống.
Không ngờ nàng lại rơi vào bên trong hồ lô, chẳng trách dọc đường đi, hai đầu thì rộng rãi ở giữa lại nhỏ hẹp, không phải chính là bụng hồ lô thì là gì.
Thân đang ở trong hồ lô, không thể không cúi đầu, Tô Trúc Y cau mày, hỏi: “Trao đổi gì?”.
“Ta có thể cho ngươi linh thạch, dạy ngươi tu luyện, giúp ngươi rời khỏi đất này, nhưng ngươi phải dùng phương pháp ta đã dạy, giúp ta sửa lại hồ lô Vô Định.” Sợ Tô Trúc Y không hiểu, nên mảnh hồn tàn của Cơ Tô Tâm giải thích kỹ càng hơn đôi chút.
Hồ lô Vô Định có bố trí phong ấn, người và động vật đều không thể vào được, nhưng hiện giờ hồ lô bị sét đánh thủng một lỗ, nếu không sửa lại, có thể sẽ có ngươi rơi xuống.
Người và động vật tuy không vào được, nhưng thực vật thì lại có thể. Chẳng trách, linh khí của sông núi phải được nuôi giữa chốn đất trời, không thể nào trưởng thành trong môi trường hoàn toàn khép kín được, vì thế rễ của cái cây cổ thụ đầu thôn mới có cơ hội trời cho cắm xuống đây, hưởng không ít lợi lộc.
“Tu vi của ta thấp như vậy, ngay cả nhập môn cũng không nổi, sao có thể sửa được hồ lô bảo bối của ông?”. Tô Trúc Y hơi nghiêng đầu, hỏi.
“Hồ lô Vô Định là tiên khí, vốn dĩ có thể tự sửa chữa, chỉ là ta không muốn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. Hồ lô bị sét đánh vỡ, đương nhiên linh khí sẽ lọt ra ngoài, nếu đen đủi bị kẻ mạnh phát hiện ra, thì mọi việc ta làm đều sẽ thất bại trong phút chốc……”
“Ông muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trúc Y sa sầm, tỏ ra rất bình tĩnh, “Nếu ông định làm chuyện xấu, sao ta có thể giúp ông được.”
Một ả ma đầu nói ra những lời đó một cách lẫm liệt hiên ngang, vậy mà không hề đỏ mặt……
“Ta nói rồi, ta sẽ không tạo sát nghiệp nữa. Ta đã lập lời thề, nếu làm trái, sẽ bị ngũ lôi đánh xuống đầu chết không tử tế.”
(Nguyên văn là Ngũ lôi oanh đỉnh - 五雷轰顶, là sự trừng phạt giành cho con người sau khi đã làm những chuyện xấu, nguồn gốc của ngũ lôi có liên quan đến quan điểm về vật chất của người TQ, ngũ trong “Ngũ lôi oanh đỉnh” chính là năm yếu tố kim - mộc - thủy - hỏa - thổ trong ngũ hành, vì thế ngũ lôi sẽ là kim lôi (đao kiếm, kim loại, hay tai nạn xe cộ), mộc lôi (gậy gộc, rơi từ trên cao xuống, hoặc bị cây đè) hỏa lôi (liên quan đến cháy nổ, sét đánh, điện giật), thủy lôi (chỉ lũ lụt, đuối nước, hoặc bệnh tật, tai nạn ngoài ý muốn), và thổ lôi (chỉ đất sụt lở, nhà sập, bị vật từ trên cao rơi xuống).)
Tô Trúc Y trầm mặc hồi lâu, đoạn nói: “Nhưng ông đã chết rồi.”
Nàng vứt dứt lời, con Li Vẫn trên bệ sen đá khẽ cử động, sau đó vang lên hai tiếng cười ha hả, “Ờ, suýt nữa thì quên mất.”
Ông ta dừng lại một thoáng, chậm rãi nói: “Không phải chuyện xấu đâu. Vì để rửa sạch sát nghiệp trên người, ta đã tự vẫn tế sống bản thân. Tất cả những gì ta làm, chỉ là muốn con trai mình có được một cơ hội để sống lại, được nhìn ngắm thế giới bên ngoài thêm một lần nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
84 chương
13 chương
161 chương
694 chương
85 chương
171 chương