Ngọc Doãn không khỏi ngẩn ra, vội chắp tay chào Cao Nghiêu Khanh. Nhưng Cao Nghiêu Khanh đã giơ tay ngăn hắn lại: - Lần trước bên ngoài lầu Bạch Phàn đã từng thấy Tiểu Ất phong thái hơn người, đáng tiếc không được quen biết, nhưng trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ. Sau lại nghe người ta nói đến cuộc đấu cầm giữa Tiểu Ất và Phùng Siêu, một bài “Đăng Đài’ khiến ta vô cùng kính nể. Hôm nay nghe Thiếu Dương Đại Lang nói muốn tới gặp Tiểu Ất, ta liền mặt dày đến đây. Lúc đến vội vàng chỉ mang theo bình rượu vừa lúc có thể nấn ná đợi buổi tối cổ vũ cho Tiểu Ất. Xem cách nói năng, dáng vẻ này của Cao Nghiêu Khanh cũng không phải nhân vật tầm thường, Ngọc Doãn trong lòng nghi hoặc, nhưng ngoài miệng lại liên tục nói tạ ơn, gọi Hoàng Tiểu Thất và Dương Tái Hưng khiêng bàn từ trong phòng ra để tiếp đón. Hai tiểu nhị của cửa hàng Cao Dương Chính mang theo bình rượu đồ ăn đặt lên bàn. - Tam ca đến cũng đến rồi, sao lại khách khí như vậy? Khi hắn nhìn hũ rượu đồ ăn kia càng cảm thấy khó hiểu. Rượu này đồ ăn đều thượng đẳng, là đồ ăn và là rượu ngon nổi tiếng của cửa hàng Cao Dương Chính. Một bàn được bày đầy rượu và thức ăn, ít nhất cũng phải trên mười quan, không phải là người bình thường có thể ăn được. Đương nhiên, dựa vào thân gia hiện nay của Ngọc Doãn, hơn mười quan này cũng không nhiều nhặn gì, nhưng nếu khiến hắn thật sự phải ăn thì cũng có cảm giác đau lòng. - Cao Tam Lang này có lai lịch thế nào? Thừa dịp mọi người không để ý, Ngọc Doãn kéo Trần Đông sang một bên hỏi. Trần Đông thì vẻ mặt mờ mịt: - Ngươi không biết thân phận của Cao Tam Lang sao? - Ta sao biết thân phận hắn chứ? - Thật đúng là kì quái, hôm nay là hắn chủ động yêu cầu đến đây…Vậy Điện Tiền Đô Thái Úy Cao Cầu Cao thái úy, ngươi biết chứ? Cao Cầu? Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười! Sao hắn không biết Cao Cầu chứ? Trên thực tế, ở hậu thế ai mà không biết Cao Cầu? Đó là một kẻ dựa vào tài đá cầu mà được Hoàng đế Huy Tông yêu thích, từ một kẻ lưu manh phố phường một bước nhảy trở thành trọng thần triều đình của Đại Tống. Trong Thủy Hử truyện, người này khiến Giáo đầu tám mươi vạn cấm quân Khai Phong Thương bổng Vương Tiến phải mang theo mẹ bỏ trốn lưu vong. Mà con nuôi của Cao Nha nội còn khiến cho Lâm Xung tan cửa nát nhà, đêm chạy tới Lương Sơn... Tóm lại, ở trong mắt những người đời sau, Cao Cầu lở đầu, chân chảy mủ, hư hỏng, tuy nhiên Ngọc Doãn quả thật không quá tin tưởng. Bởi vì hắn đã đọc sách sử biết Cao Cầu tuy không học vấn không nghề nghiệp, giỏi nịnh nọt nhưng cũng không quá mức như thế. Ông ta có ba con trai, con cả Cao Nghiêu Khang, con thứ Cao Nghiêu Phụ, ba đứa con Cao Nghiêu Khanh. Về phần cách gọi “Cao nha nội”, trên thực tế là do Thi đại gia Thi Nại Am tác giả của Thủy Hử truyện bịa đặt ra. Mà tại sao Thi đại gia lại nói xấu Cao Cầu trong “Thủy hử truyện” cũng khiến người đời sau khổ cực đi tìm đáp án. Tuy nhiên giờ phút này, Cao Nghiêu Khanh lại ở ngay trước mặt khiến Ngọc Doãn thấy bất ngờ thấp thỏm. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Cao Nghiêu Khanh lại đột nhiên đến nhà? Chẳng lẽ... Cao Nha nội trong Thủy Hử truyện lại vì vợ của Lâm Xung mà khiến Lâm Xung nhà tan cửa nát. Cao Nghiêu Khanh này không phải là...Càng nghĩ cũng chỉ có một có khả năng này. Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, bất giác nảy sinh sự đề phòng. - Sao Nha nội lại rảnh rỗi vậy? Ngọc Doãn cẩn trọng dò hỏi. Cao Nghiêu Khanh cười ha hả nói : - Tiểu Ất chớ khẩn trương, hôm nay ở đây không có Cao Nha nội, chỉ có Cao Tam Lang thôi. Nhắc đến hai nhà ta và ngươi cũng có chút quan hệ sâu xa...Ngày đó sau khi ta nghe đến cái tên Tiểu Ất, liền trở về đề cập với gia phụ. Gia phụ nói năm đó cũng có chút giao tình với lệnh tôn. Khi lệnh tôn còn là Nội Đằng Tử, còn dạy cho gia phụ phương pháp đô vật, đến nay gia phụ vẫn còn nhớ. Còn có chuyện này sao? Ngọc Doãn quả thật không rõ lắm. Thời điểm Ngọc Phi trong hoàng cung làm Nội Đằng Tử, Cao Cầu đã là quan to trong triều. Chuyện này không nói Ngọc Doãn, chỉ sợ ngay cả Chu Đồng, Chu Yến Nô cũng không rõ lắm. Đường Đường là một Thái úy, mà Ngọc Phi chỉ là một thị vệ trong hoàng cung, khoảng cách quá lớn, cho nên Ngọc Phi cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng, mà chưa chắc Cao Cầu đã thật sự để ý. Nếu thật sự thân thiết như Cao Nghiêu Khanh nói, vậy tại sao nhiều năm mà không ra mặt? Không đúng, về phương diện này hẳn có vấn đề! Ngọc Doãn đương nhiên sẽ không đem lời nói thật lòng nói cho Cao Nghiêu Khanh, vẫn biểu hiện bề ngoài tỏ vẻ kinh ngạc. - Vậy thứ cho Tiểu Ất lúc ấy nhỏ tuổi nên không nhớ rõ. Cao Nghiêu Khanh cười nói: - Trước đó không biết, hiện tại chẳng phải biết rồi sao? Nào nào,chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Ba Thái học sinh ngồi ở bàn, trong đó đã có hai người là con cháu nhà quan. Bất kể là Hoàng Tiểu Thất và Dương Tái Hưng, đều cảm thấy có chút gượng ép gò bó, vì thế liền cáo từ rời đi trước. Mà Ngọc Doãn cũng có chút không thích ứng. Chỉ là khách đã tới cửa, thân là chủ nhân sao có thể cáo lui? Bất đắc dĩ Ngọc Doãn đành phải cố chịu đựng kìm nén sự bất an trong lòng, đón tiếp Cao Nghiêu Khanh chu toàn Tuy nhiên nghe Cao Nghiêu Khanh nói chuyện, dường như thật sự là đến để cổ vũ hắn, cũng không có ý tứ gì khác. Trong lời nói chỉ yếu là xoay quanh vấn đề giao tranh buổi tối nay, thỉnh thoảng mới nhắc đến chuyện nhạc luật tao nhã, khiến tâm trạng Ngọc Doãn dần dần bình ổn lại. - Tài nghệ Kê Cầm của Tiểu Ất là học thầy nào? Cao Nghiêu Khanh đột nhiên chuyển đề tai, cười ha ha hỏi. Ngọc Doãn ngẩn ra, vội vàng dùng câu đã chuẩn bị kỹ càng từ chối: - Chuyện này kể ra dài dòng lắm. Lúc trước gia phụ còn sống từng kết bạn với một vị chân nhân.Kê Cầm này của ta cũng học được từ vị chân nhân đó. - Nói như thế, Tiểu Ất còn có những khả năng khác? - Cũng không hẳn vậy, phần lớn là học nhạc luật..Ngoại từ Kê Cầm ra thì cũng biết một chút về đàn ngọc. - Tiểu Ất biết dùng đàn ngọc sao? Lý Dật Phong kinh ngạc hỏi: - Sao chưa từng thấy người đàn bao giờ? Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cười khổ nói: - Đàn ngọc có giá trị ngàn quan, ta chỉ buôn bán nhỏ, sao có thể mua được? Còn nữa, người như ta vậy, mua đàn ngọc thì tấu cho ai nghe? Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu. Đúng vậy, Ngọc Doãn là một kẻ lưu manh nhàn rỗi, là người bán thịt, tấu đàn ngọc thì ai thưởng thức chứ! Cho dù là Kê Cầm cũng phải nhờ trời đất đưa đẩy mới có cơ hội. Cho nên giải thích này của Ngọc Doãn khiến Lý Dật Phong cũng không nghĩ nhiều. - Vậy xin hỏi vị chân nhân kia tên là gì? -Cái này... Ngọc Doãn đảo tròng mắt, bật thốt: - Tên của gia sư là Khổng sơn chân nhân! Khổng Sơn chân nhân? Cao Nghiêu Khanh lập tức bối rối! Khổng Sơn chân nhân mà Ngọc Doãn nói chính là sư tổ Trương Khổng Sơn. Cao Nghiêu Khanh sao có thể nghe tiếng một nhân vật như vậy nên đương nhiên cảm giác có chút mơ hồ... - Không biết chân nhân nay đã quy tiên chưa? - Gia sư tu hành ở núi Thanh Thành! Tuy nhiên hiện nay ta cũng không rõ gia sư còn hay đã tạ thế. Núi Thanh Thành! Cao Nghiêu Khanh thầm ghi nhớ địa phương này, rồi không truy vấn nữa. Nhưng từ lúc đó, lại càng khiến Ngọc Doãn thêm nghi ngờ. Hắn thật sự không hiểu Cao Nghiêu Khanh hỏi hắn những điều này là có ý gì. Tuy nhiên, Cao Nghiêu Khanh thật sự rất có tài học. Khi cùng y nói chuyện loáng thoáng có thể cảm giác được, y dường như cũng am hiểu đàn ngọc, hơn nữa cũng thuộc truyền nhân phái Kinh Sư Cầm. Xét trình độ thì người này không hề kém. Ngẫm lại cũng thế, Hoàng đế Huy Tông vốn là một nhân vật đa tài đa nghệ, tinh thông cầm kỳ thư họa. Cao Cầu lại là một lộng thần, nếu quả thật không học vấn không nghề nghiệp, chỉ sợ cũng rất khó mà nhận được sự tín nhiệm tin tưởng lâu dài của Hoàng đế Huy Tông. Vậy thì Cao Nghiêu Khanh có tài nghệ như thế cũng không quá kỳ lạ. Bữa cơm này ăn không được tự nhiên! Ít nhất Ngọc Doãn cảm thấy không được tự nhiên! Nhưng Cao Nghiêu Khanh dường như rất thoải mái, còn tỏ ý vô cùng mỹ mãn. Sau khi cơm nước no nê, y cáo từ với Ngọc Doãn, đồng thời còn nói buổi tối sẽ đi Khoái Hoạt Lâm cổ vũ cho Ngọc Doãn. - Tiểu Ất vạn lần không thể thua tên Lã Chi Sĩ kia, lần nay ta tin Tiểu Ất sẽ thắng. - Ta sẽ dốc hết toàn lực. Ngọc Doãn cười, tiễn Cao Nghiêu Khanh đi ra. Nhưng khi xoay người vào nhà liền lôi kéo Lý Dật Phong và Trần Đông hỏi: - Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta chưa bao giờ có liên hệ với nhà Cao thái úy, vì sao đột nhiên đến nhà? Lý Dật Phong lắc đầu nói: - Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta còn tưởng rằng Tiểu Ất và họ Cao kia còn quan hệ thân thiết! Tuy nhiên xem ý tứ này của Tam Lang cũng không có ác ý, người đừng lo lắng. Ngẫm lại, dường như cũng có lý. Lúc này Ngọc Doãn mới thở phào, nhưng trong lòng vẫn thoáng chút không yên. Cao Nghiêu Khanh không ở đây, đương nhiên bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều. Ba người ở trong đình viện trò chuyện, ngâm gió ngợi trăng. Bất giác, thời gian cũng trôi qua nhanh. Nhưng khi sắc trời đen xuống, Yến Nô và một nhà ba người Dương Nhập Cửu đã quay về. - Thời gian cũng gần tới rồi, chúng ta nên đi sớm để tránh bị chậm giờ, tiện thể còn làm quen sàn đấu. - Đúng vậy, hiện tại đến đó vừa lúc sân bãi còn đang nóng có thể xem náo nhiệt! Lý Dật Phong và Trần Đông cũng vội tán thành. Ngọc Doãn đứng dậy, hít sâu một hơi. Hắn gật gật đầu: - Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.