Trần Đông chỉ là một Thái học sinh, hơn nữa là một Thái học sinh mà có gia cảnh bần hàn. Y có thể vì một người xa lạ mà đứng ra rút dao tương trợ, đã là tận tình giúp đỡ. Đối với việc này, Ngọc Doãn cũng vô cùng cảm kích. - Ngươi không sợ ta sẽ chạy trốn sao? Khóe miệng Trần Đông hơi nhếch lên: - Ta không tin một người có thể nghe thấy Túy Hoa Âm có một lỗi nhỏ, một người đàn ông nghe nói trong nhà xảy ra chuyện liền vội vàng chạy về, sẽ ỷ vào người khác. Tiểu Ất ca phẩm chất cao thượng, tuyệt đối không phải loại người bẩn thỉu ngang ngược như thế. Hơn nữa, ta đảm bảo cho ngươi cũng chẳng mất gì cả. Chỗ ở của ngươi ít nhất cũng giá trị năm trăm quan. Nếu mà chạy đi, cùng lắm thì lấy nó để gán nợ, đã có luật Đại Tống, ta sao phải sợ gì chứ? Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì không nói gì nữa. Đám tên lưu manh này tới gây rối, trong nhà hắn hết sức bừa bộn. Ngọc Doãn không giữ khách, tiễn Trần Đồng và Lý Dật Phong rời khỏi. Về đến nhà, những người xem náo nhiệt cũng đều tản đi hết. Chu Lương và Thạch Tam đang giúp Yến Nô thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Ngọc Doãn trở về thì cũng vội cáo từ. -Cửu Nhi tỷ, người nghỉ ngơi đi, để ta làm được rồi. Ngọc Doãn nhặt chỗ y phục vừa mới giặt xong vẫn còn ướt bị đám du côn vất trên đất và nói với Chu Yến Nô. Hắn cho quần áo vào chậu gỗ, rồi kéo một thùng nước giêngs sạch, đổ đầy vào chậu gỗ. Đang chuẩn bị buộc lại chỗ dây phơi quần áo , hắn chợt phát hiện Chu Yến Nô đứng ở trước nhà lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt động lòng người của nàng có gì đó khác thường. -Sao lại nhìn ta như thế? -Tiểu Ất Ca tao nhã từ lúc nào vậy? -À... -Hơn nữa, hai Thái học sinh kia vì sao lại bảo đảm cho ngươi? Một người trong số họ còn là con trai của Thiếu Khanh Thái Thường nữa đúng không? -Việc này... Ngọc Doãn cười ngượng ngùng: - Chẳng qua là người vừa mới quen. Khi ta nghỉ chân ở bờ sông thì nghe bọn họ bàn tán ca phú. Thấy vậy, ta chỉ tùy tiện nói vài câu, ai ngờ bọn họ lại cho là thật. Chuyện chỉ có như vậy. Ta và hai người họ cũng chỉ là mới quen nhau thôi. Yên Nô mỉm cười nhưng trong nụ cười đó lại có chút gì đó nhạt nhẽo. - Tiểu Ất ca thật giỏi, nói đại hai câu có thể làm cho hai vị Thái Học Sinh phải bái phục...Đừng trách Nô không nhắc nhở, những học sinh đó rất nguy hiểm, ngươi nên cẩn thận thì hơn, đừng tiếp xúc quá nhiều với họ. - Ta có cái gì đáng giá để họ phải âm mưu chứ? Yến Nô thở dài, nhìn Ngọc Doãn như nước đổ lá khoai. -Ta nghe nói, có vài Thái Học Sinh thường tụ tập một chỗ, thỉnh thoảng còn tự mở võ đài để người ta tranh giành với nhau. -Ngươi...Tóm lại, tốt nhất nên cẩn thật một chút vẫn hơn. Nói trắng ra Thái Học Sinh là những người có chút tiền có thế lực, âm thầm tổ chức đánh nhau để đặt cược đánh bạc. Ngọc Doãn là một tay hảo thủ nên khó tránh khỏi chuyện bị người ta để ý. Dù sao thì Chu Yến Nô từ nhỏ lớn lên trong phủ Khai Phong, không phải là kẻ mới sống lại mười ngày như Ngọc Doãn có thể sánh được.. Cô ấy sẽ không tin lời nói vừa rồi của Ngọc Doãn! Trượng phu của nàng có đức hạnh gì chứ? Làm một người vợ như nàng làm sao lại không biết rõ. Tuy Yến Nô vô cùng bất mãn đối với Ngọc Doãn nhưng vừa nghĩ đến việc hắn vừa ra tay vì mình, thì vẫn cảm thấy hơi áy náy trong lòng. Đã kết hôn một năm nhưng cả hai chưa động phòng một lần. Nếu việc này truyền ra ngoài thì đối với một người đàn ông mà nói đúng là sự sỉ nhục lớn. Nhưng, Ngọc Doãn lại chẳng hề do dự giữ gìn cho nàng, khiến cho trong lòng Yến Nô có chút cảm động. Sau khi nhắc nhở Ngọc Doãn, Yến Nô xoay người trở về nhà. Tuy nhiên, mới bước vào nhà, nàng chợt dừng lại, nhưng cũng không quay đầu mà lên tiếng: - Tiểu Ất ca, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, nhưng Yến Nô cam đoan với ngươi rằng cả đời này sẽ là người của nhà họ Ngọc. Yến Nô chưa có làm chuyện gì có lỗi với ngươi, chẳng qua là… Yến Nô nói tới đây liền khẽ thở dài. -Tiểu Ất ca, sau này đừng đánh bạc nữa. Hãy nghĩ cách trả khoản nợ này, đừng có như trước đây, chỉ thích tranh đấu, cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng. Cửa hàng nhà ta rất tốt, không biết có bao nhiêu người thầm ao ước. Chúng ta cố gắng làm việc, há chẳng phả là một chuyện tốt sao? Đồ ăn nấu chín của ngày mai sẽ do Nô làm, đừng có ra ngoài mà mất thêm bạc. . Âm thanh của nàng vẫn lãnh đạm như trước. Tuy nhiên ẩn chứa trong đó có rất nhiều sự kỳ vọng. Nếu như trước đây, Ngọc Doãn tất nhiên sẽ không nói hai lời quay đầu bỏ đi, khiến cho Yến Nô rơi lệ một mình trong nhà. Mà nay Yến Nô nói như vậy cũng không trông mong Ngọc Doãn để vào tai. Không ngờ, khi cô ấy bước vào nhà chính thì phía sau chợt có tiếng Ngọc Doãn vọng theo: -Yến Nô bị gả cho ta thật sự là oan ức cho ngươi rồi. Tiểu Ất tuy không có bản lãnh gì nhưng thề sẽ không để ngươi chịu uất ức. Gả cho Ngọc Doãn một năm, những lời mà Yến Nô từng nói với hắn e là không nhiều như hôm nay. Chẳng biết tại sao trong lòng nàng chợt dấy lên một sự xúc động kỳ lạ, sống mũi cay cay, hai dòng nước mắt không tiếng động chảy xuống. -Tiểu Ất ca, xin lỗi nhé. Yến Nô lặng lẽ nói lời xin lỗi. Đương nhiên nàng biết tại sao mà Ngọc Doãn chơi bời lêu lỏng như vậy, cũng hiểu tại sao hắn phải tranh đấu ác liệt với người ta. Nguyên nhân chính, trong lòng Yến Nô có người khác. Khi Yến Nô tám tuổi, người đó đã có trong lòng nàng, đến nay vẫn không thể quên. Nàng chịu gả cho Ngọc Doãn là do lệnh của cha mẹ. Nhưng nàng không thích Ngọc Doãn, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đối với hắn. Ngọc Doãn cũng biết người đó! Nhưng hắn vẫn cứ yêu Yến Nô. Hắn một lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn người kia, nhưng không ngờ, hắn chỉ có được gương mặt lạnh lùng của Yến Nô. Dần dần, Ngọc Doãn chỉ biết cam chịu. Cho dù hắn làm gì đi nữa cũng không thể thay thế được hình bóng chôn sâu trong lòng Yến Nô. Điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cho nên hắn không để ý tới công việc của cửa hàng, suốt ngày dẫn một đám du thủ du thực đi đánh nhau với người khác. Làm sao mà Yến Nô không rõ tâm tư của Ngọc Doãn chứ, nhưng nàng lại không thể quên được người đó… Trong thâm tâm, Yến Nô cũng biết mình có lỗi với Ngọc Doãn. Chỉ có điều nhìn Ngọc Doãn chơi bời lêu lổng, cũng chính là lí do nàng ấy tỏ ra vẻ lạnh lùng. Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy khung cửa. Bả vai gầy yếu, run nhè nhẹ. Sau lưng vang lên tiếng nước chảy do Ngọc Doãn đang giặt quần áo. Nàng lau nước mắt trên khuôn mặt, trở lại vẻ mặt lạnh lùng như ngày nào. Nàng quay người lại bước ra khỏi nhà, đến bên giếng nước, đẩy Ngọc Doãn ra: -Một người đàn ông không thể làm những việc này được, nếu để người khác nhìn thấy, nói không chừng lại nói Yến Nô không tuân theo chức trách của một người phụ nữ. Ra cửa hàng xem thế nào rồi tiện mang về chút thịt tươi. Nhớ là thịt ba chỉ, buổi tối Yến Nô làm ít món, trong ngày mai cũng đem đi bán lấy tiền. Đúng rồi, nhớ phải đi nam kiều tìm Tưởng Thập Ngũ, dặn y ngày mai mang tới hai con, rồi tới lầu Bạch Phàn hỏi xem bọn họ cần bao nhiêu thịt thái và thịt bằm. Hôm nay đầu xuân, nói không chừng có thể bán được hơn một ít. Yến Nô nói một cách tuần tự. Ngoc Doãn đứng lên, trả lời một tiếng, - Tiểu Ất ca! - Còn có việc gì sao? Khi đi nhớ qua Trung Ngõa Tử, xem có thợ xây không. Tường bị sụp, cần tìm người sửa lại mới được. Bức tường viện kia là thành quả mà Ngọc Doãn vừa mới đánh đám du côn tạo ra.. Nghe Yến Nô nhắc nhở, Ngọc Doãn cảm thấy hơi ngượng ngùng: - Biết rồi! Ngõa tử (là khu vui chơi giải trí, khu buôn bán sầm uất), có nơi gọi Câu Lan (là nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên) hoặc được gọi là Ngõa xá. Vào thời Bắc Tống hưng thịnh thể hiện rất rõ từ cuộc sống thành thị. Thời Tống trước đây, trên các con đường trong thành không được mở cửa tiệm, đến tối, còn thưc hiện lệnh giới nghiêm, không được đi lại trong đêm. Nhưng khi đến thời Bắc Tống, theo sự không ngừng phong phú lên từ của cải thì thói quen sinh sống của mọi người cũng theo đó mà có sự biến đổi, bởi vậy các cửa hàng cửa hiệu trên các con đường mọc lên san sát và rất náo nhiệt. Còn trong các thành phố lớn như phủ Khai Phong, Lạc Dương, thì có các khu vui chơi tụ tập náo nhiệt cố định, sau đó tiện gọi luôn là Ngõa Tử. Ngọc Doãn ra khỏi nhà liền đi tới Ngõa Tử. Tìm được một người thợ xây ở cửa ngõ, nói xong giá cả, hắn liền để người thợ đó tự đi làm việc. Sau đó, hắn đi thẳng đến quầy thịt ở phố Mã Hành. Cửa hàng của Ngọc gia cách lầu Bạch Phàn khoảng mấy chục bước, đi về phía trước là phố Mã Hành. Dưới ánh nắng chói chang, trên phố Mã Hành người qua lại tấp nập. Cửa hàng Ngọc gia nói toạc ra chính là một cái lều. Bên trong có đặt một tấm phản bán thịt, có ba người cầm dao đang đứng nói chuyện phiếm sau tấm phản. Lúc này trời còn sớm, việc buôn bán cũng chưa tấp nập. Xa xa lầu Bạch Phàn vẫn chưa khai mở cửa, cho nên những người đi đường trước cửa hàng cũng không nhiều lắm. Thỉnh thoảng có vài lão bà đi qua đây mua chút thịt tươi mang về nhà, nhiều thì một hai cân, ít thì mấy lạng. Ở phủ Khai Phong, không có chuyện từ chối bán, cho dù người khách muốn mua bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng đều phải bán…Nếu không, người khách đó có thể đến chỗ của Quân Tuần Phố để kiện. Nếu Quân Tuần Phố không tiếp nhận thì cũng có thể đến phủ Khai Phong để kiện mà giành lại lẽ phải. Nếu vào thời hậu thế, ở những năm mà Ngọc Doãn sinh sống, ai đến mua mấy lạng thịt không chừng sẽ gặp phải sắc mặt khó coi của chủ cửa hàng Nhưng trong thời Bắc Tống lại không có chuyện này. Cho dù lúc này đang là thời điểm Huy Tông trị vì, kỷ cương hỗn loạn. Nhưng chuyện của những người nhân vật lớn chẳng lên quan nhiều với dân chúng. Mọi người nên sống như thế nào thì tất cả đã có luật đại Tống làm gốc rễ. Về phần người Liêu bị suy yếu còn người Kim hùng mạnh thì hình như chẳng liên quan gì tới họ. - Ồ? Ngọc Doãn mới sống lại được mười ngày nên đây là lần đầu tiên hắn đến cửa hàng. Trên thực tế, mấy ngày nay hắn dường như ngày nào cũng đi qua, cho dù là không có chuyện gì đáng để làm nhưng hắn cũng sẽ lưu lại một chốc. Trên quầy hàng rõ ràng thiếu hai người, theo lý mà nói thì hai người này đáng lẽ đã phải đến rồi. - La Tứ Lục và đầu bếp Mã sao vẫn chưa tới La Tứ Lục là đao thủ của cửa hàng Ngọc gia, biệt hiệu Nhất đao thanh. Người này cũng là người nổi tiếng trong cửa tiệm Ngọc gia, nhiều người đến mua thịt đều do La Tứ Lục chặt thị bán. Mỗi dao của y đều vô cùng chính xác. Nói một cân thì là một cân, nói hai cân thì là hai cân. Có thể nói là người số một trong phố Mã Hành. Mà đầu bếp Mã là người phụ trách nấu đồ ăn trong cửa tiệm Ngọc gia. Tổ tiên ba đời làm thịt, tay nghề cực kỳ tinh xảo. Hai người đó là chủ lực của cửa tiệm Ngọc gia, nhưng bây giờ lại vẫn chưa thấy bóng dáng. Ngọc Doãn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Một người cầm dao đứng dậy, - Buổi sáng La Nhất Đao cho người đến để xin Tiểu Ất ca, nói không đến làm được. Bên đầu bếp Mã nói là đã bị bệnh, muốn xin nghỉ hai tháng. Buổi trưa Tiểu Ất ca không đến, chúng ta cũng không cản được bọn họ, đành phải để họ đi…Còn có một chuyện nữa, mẹ ta gửi thư đến nói muốn ta trở về thành thân. Vốn dĩ ta định đi từ sáng nhưng nghĩ tốt nhất nên gặp mặt Tiểu Ất ca nói một tiếng. Ngọc Doãn im lặng! Lời từ giã quá bất ngờ, thật là quá kỳ lạ. Hắn lặng nhìn đao thủ trước mặt, rồi liếc mắt nhìn hai người khác… Hai người các ngươi cũng muốn xin nghỉ làm sao? Hai người đó có chút xấu hổ, lắp ba lắp bắp không trả lời. Tuy nhiên bọn họ cũng đã thể hiện rõ ý của mình.