Hoàng Tiểu Thất cũng là người thông minh, gã biết Tưởng Thập Ngũ chặt đứt nguồn thịt tươi của Ngọc Doãn, nhưng nguồn cung cấp của cửa hàng Ngọc Doãn vẫn luôn đầy đủ như thế thì về phương diện cong cong thẳng thẳng này, chỉ cần thông minh một chút là có thể nghĩ ra được. Trong lòng mọi người biết rõ, Hoàng Tiểu Thất gã cũng sẽ không đem sự việc này nói toạc ra. Dù sao cứ có lợi là được! - Việc của nhị tỷ, ta đã biết. Sau bữa cơm chiều, Yến Nô nói. - Dương Đại Lang muốn tới cũng không phải là không được. Chỉ có điều nghe Nhị tỷ nói đây là một người chuyên gây chuyện...nếu làm tốt, ta sẽ đảm bảo hắn không phải lo cơm áo, nhưng nếu hắn gây thị phi, ngươi nhất định phải đuổi hắn đi. Nếu Tiểu Ất ca đồng ý, Nô sẽ bằng lòng việc này. Nói trắng ra, Yến Nô vẫn sợ Ngọc Doãn giẫm lên vết xe đổ ngày trước. Thất vất vả lắm hắn mới bắt đầu lại nghề nghiệp đứng đắn, nếu như Dương Tái Hưng kia là một kẻ không tĩnh tâm, vậy chẳng phải sẽ đưa Ngọc Doãn quay về đường cũ sao? Yến Nô quả quyết sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa, cho nên phải giao hẹn trước. Ngọc Doãn nghe vậy thì làm sao mà không hiểu ý của Yến Nô? Hắn vốn không còn lòng dạ nào đi làm kẻ đầu gấu nữa, vì thế gật đầu cười nói: - Cứ làm theo lời của Cửu Nhi tỷ. Tới lúc này Yến Nô mới mỉm cười. Dưới ánh nến, Yến Nô cười tươi rất xinh đẹp, giống như hoa đào nợ rộ bên sông Ngũ Trượng kia. - Còn một việc nữa, nếu ban đêm không phải đi làm công, vậy thì bắt đầu từ ngày mai phải dậy sớm từ canh năm. - Không làm công rồi, sao phải dậy sớm làm gì? Yến Nô hạ thấp giọng: -Luyện công! Dứt lời, nàng đứng lên thu dọn bát đĩa. Lần này thì nàng thực sự khiến Ngọc Doãn ngây ngẩn...Luyện công? - Cửu nhi tỷ, luyện công gì? Giọng nói của Yến Nô từ trong viện vọng lại: - Trước đây Tiểu Ất ca suốt ngày vung quyền, luyện công không ngừng, tại sao thua một trận đã trở nên lười rồi hả? Mấy ngày nay Nô rất ít khi thấy Tiểu Ất ca luyện công đấy. Bộ Bát Thiểm Thập Nhị Phiên của phụ thân còn đó, tiểu Ất ca phải chăm chỉ luyện tập, đừng có phụ lòng kỳ vọng của phụ thân. Trước kia Nô thấy Tiểu Ất ca vất vả nên không nhắc đến. Nay nếu đã không phải làm việc vào ban đêm nữa, thì phải nên chăm chỉ tu luyện mới được...Việc luyện công giống như đi ngược dòng nước không tiến chắc sẽ lùi. Ngọc Doãn nghe vậy cười khổ lắc đầu. Đang yên đang lành sao lại bắt đi luyện công? Luyện công, không bằng để ta đi luyện cầm, nói không chừng còn có khả thi hơn... Nhưng lời này sao có thể nói ra được. Bồng bồng bồng! Ngọc Doãn bị một loạt tiếng động đánh thức. Trời còn chưa sáng, Ngọc Doãn khoác áo từ trên giường bước xuống, suýt nữa chân giẫm phải chậu gỗ đặt gần cửa sổ. Hắn sờ soạng trong bóng tối ra đến cử. Vừa mới, mở cửa phòng ra, hắn bất ngờ khi thấy Chu Yến Nô và vợ chồng Dương Nhập Cửu đều đã ở đó. Trương Nhị tỷ cầm cây đuốc chiếu sáng tiểu viện. Mà Dương Nhập Cửu thì dưới sự chỉ huy của Yến Nô đóng từng chiếc cọc gỗ to như miệng bát cơm ở trong sân. Yến Nô đứng bên hỗ trợ, thỉnh thoảng lại đẩy cọc gỗ một chút xem cọc gỗ đã cắm chắc chưa. Ngọc Doãn ngáp dài, cất giọng ngái ngủ hỏi: - Cửu Nhi tỷ, các người đang làm gì vậy? - Tiểu Ất ca mau tới đây xem thử một chút. - Thử cái gì! - Thử xem cọc gỗ này đã cắm chắc chắn chưa? Ngọc Doãn dụi mắt, đi tới trước cọc gỗ thì dừng lại, giơ tay đẩy hai cái, sau đó gật đầu với Yến Nô. - Khá chắc chắn! - Vậy thử một chút đi? - Chẳng phải đã thử rồi sao? Chu Yến Nô cười khanh khách, nói: - Ý Nô nói là để Tiểu Ất ca lên đó đứng tấn. - Ồ? Một câu nói đó lập tức khiến Ngọc Doãn bừng tình. Mười tám chiếc cọc gỗ to như miệng bát cơm nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại vô cùng có trật tự được xếp theo phương vị Hà Đồ Lạc Thư, có cao có thấp. Tuy rằng chưa luyện bao giờ nhưng kiếp trước đã từng xem phim điện ảnh nhiều, sao Ngọc Doãn không hiểu tác dụng thật sự của những cọc gỗ đó chứ? Những cái cọc gỗ này được dùng để luyện công, chỉ có điều không hiểu những cọc gỗ này có tên gọi là gì. Chẳng lẽ dựng lên để cho ta luyện? - Tiểu Ất ca, đây là La Hán Thung do cha sáng chế. Nó chuyên dùng để luyện là Trạm Thung Phiên trong Bát Thiểm Nhị Phiên. Quả nhiên là làm cho ta! Nét mặt Ngọc Doãn lập tức trầm xuống. Ngày hôm qua Yến Nô nói để hắn luyện công, hắn đồng ý bừa. Vốn hắn định đến lúc đó sẽ luyện cho gọi là có, giờ nhìn bộ dạng Yến Nô như vậy thì hình như nàng triển khai thực sự, muốn hắn chăm chỉ luyện tập. Vấn đề là Ngọc Doãn đối với thứ này dốt đặc cán mai. Luyện như thế nào? Luyện như thế nào? Ngay lúc hắn đang không biết phải làm thế nào cho phải, Yến Nô liền lên tiếng giải thích. Hóa ra, Bát Thiểm Thập Nhị Phiên này là do Chu Đồng kết hợp quyền cước bổn môn với kỹ thuật đô vật do Ngọc Phi để lại mà tạo ra. Chu Đồng kế thừa Đàm Chính Phương là truyền nhân chính tông của Thiếu Lâm, một phần thuộc trường phái Ôn gia nên cũng được coi là xuất thân danh môn. Từ thời Bắc Tống tới nay, tông pháp Thiếu Lâm lưu truyền rất rộng, cũng khai sáng ra thuyết pháp tứ môn thập phái. Cái gọi là tứ môn, đó là bốn nhà Xích, Bá, Xuẩn và Ôn. Mười phái còn lại là đại diện mười loại quyền, theo thứ tự là Hồng, Lưu, Chi, Danh, Ma, Đạn, Tra, Pháo, Hoa, Long. Chu Đồng là đệ tử của trường phái Ôn gia trong tứ môn, học được ba loại quyền Chi, Pháo, Long. - Bát Thiểm Nhị Phiên chú trọng tay chân cần phải bất ngờ linh hoạt. Động tác phải giãn ra, tư thế lớn hơn, công thủ rõ ràng. Nó mạnh về tiến công thẳng, tốc độ nhanh dũng mãnh, phóng dài đánh xa. Đặc biệt là công phu ở chân khi luyện phải linh hoạt đa dạng như cánh tay, vận dụng tự nhiên mới được coi là thành công. Lúc trước cha dạy huynh, mặc dù không truyền thụ kỹ xảo nhưng đã dạy những thứ cơ bản cho huynh...Trời sinh huynh có thần lực, quả thật người mạnh chân dài, rất thích hợp học Bát Thiểm Thập Nhi Phiên này. Thật ra, phụ thân để lại cái này cũng là mong ngươi tu luyện kiến thức cơ bản của Bát Thiểm Thập Nhi Phiên. Nếu nói cơ sở, Tiểu Ất ca đánh rất vững chắc, cho nên không cần cố sức, mấu chốt là phải học được dưỡng khí và công phu dùng lực. Vừa nói, Yến Nô bay lên trời vung chân đá trúng một cây cọc gỗ, chỉ nghe một âm thanh vang lên. Sau đó nàng hơi xoay người lập tức đứng thẳng ở trên gọc gỗ. - Tiểu Ất ca xem Nô sử dụng trước, có gì không hiểu thì cứ hỏi. Yến Nô vừa dứt lời thân hình đã di chuyển nhanh như chớp trên La Hán Thung. Do thân hình của nàng nhỏ xinh nên quyền pháp luyện tập đương nhiên khác biệt. Có thể nói là linh hoạt đa dạng, gọn gàng kết hợp cương nhu, hư thật khó dò. Một bộ quyền cước được nàng sử dụng vô cùng đẹp. Tuy rằng Ngọc Doãn không hiểu quyền pháp nhưng sau khi dung hợp linh hồn với thân thể này, trí nhớ trước kia của Ngọc Doãn nay đã kết hợp làm một, cho nên hắn quan sát rất nhanh đã hiểu tác dụng kỳ diệu từ quyền cước của Yến Nô mà âm thầm gật đầu. Nhưng nếu để hắn nói tốt đến mức nào, chỉ sợ cũng sẽ không nói được rõ ràng. Đánh xong bài quyền, Yến Nô khéo léo như chim yến xuyên mây nhẹ nhàng đáp xuống đất. - Tiểu Ất ca! Tới phiên huynh! -Việc này... Ngọc Doãn thay đổi sắc mặt. Xem thì có thể xem, nhưng bảo hắn đi luyện, chẳng khác nào ép buộc. Nhưng thấy vẻ mặt chờ đợi của Yến Nô, lại nghĩ nàng không ngại cực khổ ngày đêm không nghỉ thiết kế La Hán Thung, tâm ý này dù thế nào cũng không nên phụ. “Thôi! Đành phải luyện công thôi!” Nhắm mắt lại, Ngọc Doãn hít sâu mấy hơi, rồi làm theo cách của Yến Nô, bay lên không mà đá vào một cây cọc gỗ. Sau đó hắn dựa theo động tác làm mẫu vừa rồi của Yến Nô, mượn lực nhún người nhảy lên cọc gỗ. Nào ngờ một chân hắn đáp xuống, chợt nghe răng rắc một tiếng, cọc gỗ to bằng miệng bát đã bị hắn làm cho gãy thành hai đoạn, cả người trên không trung mất thăng bằng. Hắn sợ quá hét to một tiếng, ngã rập xuống mặt đất. Cú rơi này không hề nhẹ. - Tiểu Ất ca chưa đọc sách tử tế sao? - Việc này... Ngọc Doãn đỏ bừng mặt ngồi xuống, nhìn Yến Nô, gật đầu: - Mấy ngày nay hơi bận rộn nên cũng không có thời gian xem. Động tác vừa rồi của nàng nhìn rất đơn giản, sao ta lại không đứng lên được? Một câu này của hắn là để che đậy sự hổ thẹn. Yến Nô buồn cười nói: -Tiểu Ất ca quên phương pháp mượn lực rồi sao? Huynh cao lớn lực mạnh, một cước đạp xuống thì làm sao cọc gỗ có thể chịu đựng được? Huynh đã quên bí quyết mược lực mà trước đây phụ thân đã dạy rồi sao? - A... Ngọc Doãn day day mũi, cúi đầu. Mượn lực? Mượn lực? Câu này nghe vào như còn khó hơn so với đánh đàn! Sau khi cố gắng nhớ lại một chút, hắn lại đứng dậy, học theo cách của Yến Nô, lần thứ hai đạp chân bay lên. Một cước này của hắn đúng là không đá gãy cọc gỗ. Nhưng lực đạo lại không đủ, đương nhiên không thể nào mượn lực, kết quả là Ngọc Doãn lại một lần nữa ngã dập xuống đất. Yến Nô hơi nhăn mặt, do dự một chút rồi bước tới. - Chắc là Tiểu Ất ca lâu không luyện công nên mới như vậy. Nô sẽ lặp lại lần nữa để giúp, chỉ có điều công phu của Tiểu Ất ca giảm nhiều, còn phải chuyên cần luyện tập mới được. Tuy rằng Yến Nô không trách cứ nhưng Ngọc Doãn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn biết kỹ thuật mượn lực này không sai, nhưng thân thể có vẻ hơi cồng kềnh khiến cho không tương xứng.