Tống Thì Hành

Chương 254

Keng! Keng! Keng... Tiếng Trảm Mã Đao bổ mạnh mẽ vào mõ vang lên không ngừng trong thánh đường. Ngọc Doãn tấn công như võ bão nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới Lỗ Trí Thâm. Mõ múa may đánh rơi bảo đao Hổ Xuất, mỗi một lần va chạm Ngọc Doãn đều phải cố sức đỡ. Ba mươi sáu đao liên tiếp bổ ra, Ngọc Doãn hô lên nhảy tới. Hắn phát hiện Lỗ Trí Thâm từ đầu đến cuối chỉ có một chiêu. Phách trảm! Bổ ngang, chẻ dọc, bổ nghiêng… Chiêu số của Lỗ Trí Thẩm không có nửa phần hoa mỹ, cực kì thẳng thừng. Hơn nữa phát sau theo phát trước khiến Ngọc Doãn không thể không ngừng biến chiêu. Đánh nhau chết sống như vậy khiến Ngọc Doãn cảm giác không thoải mái. Dường như tất cả chiêu số của hắn không thể sử dụng được ở trước mặt Lỗ Trí Thâm vậy, bị áp chế gắt gao. Tay nắm chặt trường đao, Ngọc Doãn thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lỗ Trí Thâm thật lâu. Mà Lỗ Trí Thâm không nói chuyện với hắn, thấy hắn dừng lại liền lui về thiện phòng ngồi xuống. Hai người một trong phòng, một ngoài phòng tiếp tục giằng co. Ngọc Doãn thở hết hơi xong lại phóng vào phòng, không nghĩ tới Lỗ Trí Thâm liền lao ra cửa, chặn hắn tại ngoài cửa. Như thế mấy lần liên tiếp khiến Ngọc Doãn sức cùng lực kiệt. Mưa lặng lẽ rơi làm ướt quần áo Ngọc Doãn. Trong vườn rau lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Ngọc Doãn đang ồ ồ thở dốc. Tiếp tục như thế không thể đi được vào phòng. Công phu của Lỗ Trí Thâm cao hơn Ngọc Doãn rất nhiều. Tuy chỉ thủ mà không công nhưng cũng đủ làm Ngọc Doãn ứng phó chết mệt. Ngọc Doãn cắn môi, nắm chặt trường đao lẳng lặng nhìn Lỗ Trí Thâm trong phòng. Trong lúc đó ánh mắt hắn vô ý nhìn vào sáu chữ trên khung cửa: “Cứng dễ gãy nhu dễ cong”. Đồng tử hắn không khỏi cau lại, dường như ngộ ra chút gì. Lỗ Trí Thâm không thể vô duyên vô cớ viết sáu chữ đó trong này. Sáu chữ này chắc chắn chứa dụng ý gì. Ngọc Doãn nhíu mày trầm tư, trong đầu vọng lại những gì hắn vừa nói: Thà mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo. Giật mình, hắn ngẩng đầu, nhìn lại về hướng thiện phòng, dường như hiểu ra điều gì. - Lại đi! Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, luân đao đánh xuống cửa chính thiện phòng. Lỗ Trí Thâm lắc mình đứng ở cửa chặn đường Ngọc Doãn, mõ trong tay chặn lại trường đao, tiếng gió rít kinh người. Mưa bị một kích này của gã bức tản ra thành một màn mưa cong. Động tác không đẹp, nhưng mõ lại nhanh như chớp. Ngọc Doãn giờ không hề biến chiêu nữa, cắn răng một cái, tay nắm chặt trường đao, mang một luồng khí thế bổ mạnh về khí Lỗ Trí Thâm. Nếu bổ một đao kia, mõ của Lỗ Trí Thâm sẽ nện vào người Ngọc Doãn trước, khó tránh khỏi kết cục bị gãy xương. Tuy nhiên, dù Ngọc Doãn đi đời thì Lỗ Trí Thâm cũng không thể không trọng thương. Ánh mắt Lỗ Trí Thâm sáng lên, chợt cười to một tiếng. Mõ trong tay lần đầu tiên biến chiêu, keng một tiếng lập tức chặn lại Hổ Xuất trường đao. Gã chợt lui về phía sau, không để ý tới Ngọc Doãn nữa mà ngồi trở lại trên bồ đoàn. Mà Ngọc Doãn lại ngơ ngẩn tại chỗ. - Trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau một sợi chỉ. Đại tướng giao thủ cũng khó có thể phân thắng bại trong thời gian ngắn. Dù có chiêu số nhưng không có khí hồi thì khó mà sống sót. Trần Hi Chân nói trong đấu pháp của ngươi có quân khí, ta đã nghĩ quá xem trọng ngươi. Ngươi thế lớn lực trầm, đi con đường cương mãnh nhưng lại không có lòng một đi không về, sao có thể sinh tồn được trên chiến trường? Nhìn khí thế của ngươi có vẻ cũng đã từng đánh nhau trên chiến trận, nhưng ngươi rất may mắn vì đối thủ quá yếu…. Nếu đổi lại là những mãnh tướng như Tống Công Minh lúc trước thì ngươi chắc chắn không có phần thắng. Cho nên luận chiêu số ngươi không tính quá kém, luận võ nghệ có thể xếp vào tầm trung. Trần Hi Chân dẫn ngươi đến đây là muốn ta tôi luyên cho ngươi khí thế quyết tử, tất sát này. Hôm nay đến đây thôi, ta mệt rồi. Ngày mai ngươi tiếp tục, đến khi nào ta cho rằng ngươi có thể xuất sư thì không cần đến nữa. Tuy nhiên trước đó mỗi tháng tiền nhan đèn ba trăm quan không thể bớt. Ta biết ngươi ở phía đối diện, về sau trực tiếp đến là được. Lỗ Trí Thâm nói xong thả mõ xuống phía trước, sau đó cầm lấy phật châu, ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt tụng kinh… Ngọc Doãn ngây ngốc đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới tỉnh lại, chắp tay thi lễ với Lỗ Trí Thâm rồi cầm đao rời đi. Một trận chiến hôm nay quả thật đã tiêu hao hết tâm huyết của hắn. Gần như mỗi một đao đều là toàn lực phát huy. Đến cuối cùng chém ra một đao kia đã khiến Ngọc Doãn gần như vô lực. Nhưng không thể không nói giao thủ với Lỗ Trí Thâm đã lấy được lợi ích không nhỏ. Ngọc Doãn từng chém giết trên chiến trận, biết chiến trường không giống như đời sau, hơi tí là mấy hiệp thậm chí mấy chục hiệp. Trên chiến trường thắng bại thường trong chớp mắt là có kết quả! Ngọc Doãn nói từng giết không ít người, nhưng chém giết chân chính qua chiến trận thì lại rất ít, căn bản không thể nhận thức được phần ảo diệu trong đó. Lỗ Trí Thâm đã mở cho hắn một cảnh cửa. Khí thế không thu lại được, nhưng ý chí quyết giết. Có đôi khi thắng bại chỉ được quyết định khi ngươi có dám liều mạng với đối thủ hay không… *** Sau khi về nhà, An Đạo Toàn đã chuẩn bị xong nước thuốc. Ngọc Doãn ăn xong cường gân tráng cốt đan liền ngâm mình trong nước thuốc, theo khẩu quyết đại lực kim cương hộ thể thần công điều chỉnh nội tức. Không thể không nói từ lần giao thủ với Lỗ Trí Thâm hôm qua, tuy sức cùng lực kiệt nhưng sau khi ngâm nước thuốc và nghỉ ngơi một đêm Ngọc Doãn liền cảm nhận được tác dụng trong đó. Nội tức tăng trưởng rõ rệt so với hôm qua. Tuy hôm qua là tình trạng kiệt sức nhưng hôm nay nội tức đã tăng lên rất nhiều. Cái này giống như phương thức luyện công cực hạn, không ngừng giao phong với Lỗ Trí Thâm để kích thích tiềm lực của mình. Tuy nhiên loại phương thức luyện công này cũng cần nhiều yếu tố. Thân thể Ngọc Doãn cường tráng cộng thêm cơ sở vô cùng tốt nên mới có hiệu quả. Nếu như là Yến Nô thì chưa chắc đã có tác dụng. - Cửu Nhi tỷ vẫn chưa về sao? - Chưa về! An Đạo Toàn vừa bắt mạch cho Ngọc Doãn kiểm tra tình trạng thân thể vừa trả lời một cách không yên lòng. Ai ngờ y còn chưa dứt lời thì nghe tiếng nói chuyện vang lên. Yến Nô dẫn hai nam hai nữ vào cửa sân, còn mang theo rất nhiều đồ vật ngổn ngang. - Đây là nhà của ta… Các ngươi ở trong hai gian phòng này. Lát nữa thu dọn phòng rồi cất hành lý. Hồng Nô ở trong phòng sau. Ngày mai ta dẫn các ngươi mua hai bộ quần áo, coi như là dàn xếp xong. An Đạo Toàn bước ra, thấy Yến Nô ở trong sân đang cầm giấy dầu tán dặn dò bốn người kia. Cao Thế Quang, dáng người không cao, khoảng 1m7, nhìn khá thật thà chất phác, mày rậm mắt to, thể trạng tráng kiện, trông khá cao to lực lưỡng. Vợ Cao Thế Quang tuổi chừng ba mươi, trông khá xinh đẹp nhưng có đôi phần thật thà. Con trai Cao Trạch Dân chừng mười tuổi, có vẻ rất lanh lợi. Mà Nhuế Hồng Nô xấp xỉ so với Cao Trạch Dân, dường như lớn hơn chút, đang tò mò nhìn xung quanh nhà. - An thúc phụ, Tiểu Ất ca về chưa? An Đạo Toàn mỉm cười, nhẹ giọng nói: - Bị đánh như chó chết, đang nghỉ ở bên trong rồi. - Cao Tam thúc, để Tùy Nô tới xem Tiểu Ất ca. Yến Nô chào hỏi một tiếng rồi nói với Trương Trạch Đoan vừa đi ra: - Làm phiền Chính Đạo thúc thúc… Cơm trưa hôm nay Nô đã nói Nhị tỷ làm, lát nữa sẽ đưa tới. Mong Chính Đạo thúc thúc thông cảm. Trương Trạch Đoan vội cười xua tay, nói không vấn đề gì. Yến Nô liền dẫn Cao Thế Quang vào phòng khách ngoài, vén rèm vào trong. - Tiểu Ất ca, cả nhà Cao Thế Quang đã tới. - Tiểu nhân Cao Thế Quang ra mắt đại quan nhân. Cao Thế Quang ở phía ngoài khom người chào. Trong lời nói đặc giọng Tương Châu, tuy nhiên nhấn từng chữ rõ ràng nên vẫn nghe được. Bây giờ Ngọc Doãn đang trong thùng tắm nên không đi ra ngoài gặp bọn họ, chỉ nói: - Cao Tam thúc tới thì ổn định trước đi. Nhà ta chẳng coi là phú hào gì, cũng chẳng có nhiều quy củ. Chỉ cần đừng tranh cãi ầm ĩ, làm tốt việc ngày thường là được. An bài cụ thể Cửu Nhi tỷ sẽ nói với các ngươi sau, ta sẽ không lải nhải nữa. Cao Thế Quang luôn miệng cám ơn, sau đó rời khỏi phòng khách. - Người nhà này thế nào? Ngọc Doãn nhìn Yến Nô hỏi. - Nhị tỷ nói gia đình vợ chồng Cao Thế Quang đều là nông dân trung thực, có thể tín nhiệm. - Nếu vậy Cửu Nhi tỷ vất vả một chút, dàn xếp bọn họ cho chu đáo. Ngọc Doãn dứt lời liền không nói nữa. Hắn không phải ngồi trong thùng tắm mà là đứng như La Hán Thung trong thùng tắm, thế nên không muốn nói nhiều. Đứng như cọc gỗ trong thùng tắm là đề nghị của Trần Hi Chân. Đồng thời Trần Hi Chân còn truyền một bộ Hỗn Nguyên Cầu có thể vừa đứng như cọc gỗ vừa luyện tập. Theo cách nói của Trần Hi Chân thì loại công phu này có thể trợ giúp Ngọc Doãn tu luyện. Cái gọi là Hỗn Nguyên Cầu tức là hai tay ngâm trong nước, một tay đặt ở rốn, một tay đặt dưới rốn chuyển động tuần hoàn. Ngọc Doãn vừa luyện tập Hỗn Nguyên Cầu vừa vận chuyển nội tức theo đại lực kim cương hộ thể thần công, đồng thời đứng vững La Hán Thung. Mà Yến Nô thì dẫn Nhuế Hồng Nô vào một gian phòng, thu xếp ổn thỏa rồi nói vài hạng mục công việc cần chú ý. Chốc lát sau, Trương nhị tỷ cũng tới, còn mang theo cơm trưa làm sẵn. Ngọc Doãn vì muốn luyện công nên không ra. Trương nhị tỷ lại kéo hai vợ chồng Cao Thế Quang dặn dò một hồi mới yên tâm rời đi. Dù sao nhà này là do nàng giới thiệu tới. Nếu quả thật có chuyện gì xảy ra thì Trương nhị tỷ còn mặt mũi gì gặp vợ chồng Ngọc Doãn nữa. An Đạo Toàn và Trương Trạch Đoan ăn cơm trong phòng khách, Yến Nô thì đưa gia đình Cao Thế Quang dùng cơm trong phòng. Đến buổi chiều thì mưa đã tạnh. Ngọc Doãn thu công rồi đi ra thùng tắm, đổi một bộ quần áo khô mát, gặp mặt gia đình Cao Thế Quang rồi một mình lên lầu hai. Cầm một quyển sách trên giá, Ngọc Doãn do dự một lúc rồi cất vào áo ngực. Hắn quay lại xuống lầu, thấy Yến Nô cầm một bộ quần áo nói với hắn: - Tiểu Ất ca, y phục lần trước huynh mượn của người ta nên trả lại. Trước chúng ta chuyển nhà, Nô quên y phục này cất ở đâu. Giờ đã tìm được, cũng rửa sạch rồi, trả lại cho chủ nhà thôi. Ngọc Doãn lập tức nhớ tới y phục này là lúc trước khi hắn đi ngang qua ngõ Đậu Hủ thì bị Dương Kim Liên giội một chậu nước, đành phải tạm thay bộ quần áo của chồng Dương Kim Liên. Đáng lẽ nên trả sớm, chỉ có điều nhiều việc quấn thân nên quên mất. Giờ Yến Nô nhắc tới Ngọc Doãn mới nhớ ra. Hắn do dự một chút liền cầm quần áo rồi nói: - Cửu Nhi tỷ, ta chuẩn bị đến chỗ Lăng thúc phụ, sẽ không ăn cơm chiều. Yến Nô cười: - Tiểu Ất ca cứ đi, không việc gì. - Ừ, ta đi đây. Ngọc Doãn nói xong liền đi ra phòng khách, dắt Ám Kim từ chuồng ngựa, dọc theo ngõ Quan Âm rời đi…