Tống Thì Hành
Chương 250
Ngọc Doãn không biết Trưởng lão Trí Thâm có biết người thường xuyên đánh đàn bên bức tường ngăn cách kia là mình không.
Nhưng hắn vẫn tin rằng Trưởng lão Trí Thâm biết!
Nghe như là rất hoang đường nhưng Ngọc Doãn vẫn cho là như vậy.
Có lẽ, Trưởng lão Trí Thâm công phu không bằng Trần Hi Chân, nhưng từ trên tinh thần mà nói thì lại cao minh hơn Trần Hi Chân.
Trần Hi Chân nói, Trưởng lão Trí Thâm có thể chỉ điểm công phu cho Ngọc Doãn.
Với giai đoạn trước mắt mà nói, Hoa Hòa thượng Trưởng lão Trí Thâm này ó thể là thầy dạy thích hợp nhất của Ngọc Doãn.
Lấy Bảo đao Hổ Xuất từ bên giường ra, Ngọc Doãn rút đao ra khỏi vỏ, lau sạch. Có lẽ ngày mai sẽ phải dùng bảo đao Hổ Xuất đọ sức với ông ta một phen. Hôm nay bởi vì vội vàng nên hắn không mang theo binh khí. Dùi gõ mõ kia tuy rằng cũng có phân lượng nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói vẫn khá nhẹ. Vả lại dùng Hổ xuất để đánh, sẽ có kết quả như nào?
***
Cơm chiều xong, Yến Nô từ cửa hàng Ngọc gia trở về.
Nàng mang về một tin tức, Trương Nhị tỷ nói người nhà kia đã đến Khai Phong.
- Người nhà nào?
Ngọc Doãn có chút kinh ngạc hỏi.
Yến Nô nói:
- Đó là đồng hương của Nhị tỷ, tuy nhiên, một nhà bốn miệng ăn chỉ sợ có chút phiền phức.
- Bốn miệng ăn?
Ngọc Doãn nghe vậy mày nhăn lại.
Hắn không phải là để ý nhiều người, mà là tiểu viện này vốn yên tĩnh, lập tức có nhiều người đến như vậy, có quá ồn ào hay không? Ngọc Doãn là người thích yên tĩnh, Trương Trạch Đoan cũng vậy, An Đạo Toàn cũng thế, không thích ồn ào.
Nếu lập tức tăng thêm bốn miệng ăn...
- Vậy một nhà kia tên là gì?
Yến Nô khẽ nói:
- Đương gia tên là Cao Thế Quang, là một người nông dân Thang Âm.
Thê cử tên là Triệu Tập Nương, cũng là một người khéo léo, hai vợ chồng đều hiền lành, Cao Thế Quang tuổi tác tương đương với Cửu thúc, y có một đứa con trai tên là Cao Trạch Dân, mười lăm tuổi, cũng là một thanh niên thông minh. Vốn nhà của ông chỉ ba miệng ăn, nhưng vừa rồi lại thu nhận thêm một đứa con gái, tên là Nhuế Hồng Nô, vừa tròn mười tuổi.
Nhuế Hồng Nô kia vốn là hàng xóm của Cao Thế Quang, không ngờ đầu năm bị lũ lụt, phụ mẫu đều mất, chỉ còn lại một mình cô bé, Cao Thế Quang thấy cô bé đáng thương nên đã thu dưỡng. Không ngờ cuộc sống càng lúc càng khó khăn.
Nghe thì thật sự là một gia đình hiền lành.
Ngọc Doãn nhìn lại Yến Nô, thấy đôi mắt tròn to trong sáng kia ngập nước, ánh lên tia cầu xin.
- Cũng được, nếu đã đến thì ở đây đi.
Tuy nhiên có chuyện muộn ngày mai đi nói rõ ràng với bọn họ, trong nhà chúng ta đều là người thích sự yên tĩnh, đến đây làm việc không được tranh cãi ầm ĩ. Đặc biệt là Chính Đạo huynh vẽ tranh, còn có An thúc phụ luyện đan, không thể bị quấy nhiễu.
Ngọc Doãn nói đúng sự thật.
Yến Nô ngẫm nghĩ một chút, liền đáp ứng.
- Vậy tối nay để bọn họ nghỉ ở nhà Nhị tỷ trước, ngày mai nô đến đó dẫn bọn họ tới đây.
Thuận tiện mua chút chăn đệm và khăn mặt gì gì dó, để tránh đến lúc đó thiếu thốn. Tiểu ất ca thấy thế được chứ?
Ngọc Doãn gật đầu nói:
- Cứ như thế đi.
Sau một lúc, Từ Bà Tích tới.
Nhà mới này sau khi sửa xong, Ngọc Doãn cũng không cần mỗi ngày chạy tới Lưu Tô Viên để chỉ điểm cho Từ bà Tích nữa, chỗ đó thật sự phiền toái.
- Thầy, bắt đầu từ ngày mai, nô không thể đến để tiếp tục học nữa rồi.
Từ Bà Tích nói, trong giọng điệu mang theo chút buồn bã.
Chân mày chau nhọn lên, dùng khóe mắt liếc nhìn Dương Tái Hưng đứng bên cạnh.
- Vì sao?
Dương Tái Hưng quả nhiên không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Phong tỷ tỷ nói chuẩn bị vào ngày mười lăm tháng tám mở hát Mẫu Đơn đình.
- Ồ?
- Gần đây Lầu Phong Nhạc luân phiền trình diễn "Lương Chúc", thật sự mang đến áp lực cho Phan Lầu. Phong Tỷ tỷ và Tư Mã đại quan nhân thương lượng quyết định trước tiên hát phần đầu của Mẫu Đơn đình trước, xem hưởng ứng bên ngoài thế nào.
Cho nên bắt đầu từ ngày mai nô phải diễn luyện ở Phan lầu, sợ là không còn rỗi rãi đến đây nữa.
Bề ngoài thì Từ Bà Tích giải thích cho Ngọc Doãn, nhưng trên thực tế là giải thích cho Dương Tái Hưng.
Gương mặt Dương Tái Hưng lập tức trầm xuống, cả người cũng trở nên uể oải, nhìn buồn bã ỉu xìu.
Trong lòng Ngọc Doãn biết nguyên nhân mở hát Mẫu Đơn đình e cũng bởi nguyên nhân là thời gian gần đây Dương Tái Hưng và Từ Bà Tích thường ở bên nhau, Phong Nghi Nô không phải người ngốc, biểu hiện của Từ bà Tích sao giấu giếm được ánh mắt của nàng?
- Vậy thì xin chuyển lời tới Phong nương tử, ta chúc cô ấy mã đáo thành công.
- Thầy...đến lúc đó có đi xem không?
Ngọc Doãn tính toán ngày, cười khổ nói:
- Sợ là ngày đó không có thời gian, gần đây quả thật là bận quá nhiều việc. Tuy nhiên nếu hôm đó rảnh rỗi nất định đến cổ vũ cho Bà Tích.
- Vậy nô cung kính mời thầy đến xem.
Từ Bà Tích nói xong, lại do dự một chút.
Ngọc Doãn thấy nàng hình như có tâm sự, liền cười nói:
- Bà Tích có chuyện gì phải không?
- Lúc đi Phong tỷ tỷ có bảo Bà Tích xin thầy có thể bán hai khúc phổ kia ra ngoài được không?
- Ồ?
- Phong tỷ tỷ nói, nàng có thể bỏ tiền mua được.
Tuy nhiên bài "Thương hải nhất thanh tiếu" không khỏi có chút quê mùa, sợ là không được giá, tuy nhiên hai khúc này, nàng nguyện ra giá tám ngàn quan, không biết thầy có vừa lòng không?
Thương Hải nhất thanh tiếu cũng có thể bán đi được sao?
Như thế thật sự ngoài dự đoán của Ngọc Doãn.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ, cách luật của Thương Hải nhất thanh tiếu kia tuy nói không hợp thời đại nay, nhưng khúc phổ đó thật sự là chiếu theo cổ khúc truyền thống để viết. Nghe nói lúc ấy Hoàng Triêm tác giủa của "Thương Hải nhất thanh tiếu" vì sáng tác bài hát này mà đã sửa xóa nhiều lần nhưng cũng không hài lòng. Sau đó trong lúc vô tình đã lật xem sách cổ "nhạc chí", nhìn thấy câu "Đại nhạc tất dịch" trong đó thì mới có linh cảm, vì thế đã dùng năm thanh âm bậc truyền thống cung thương giác trưng vũ sáng tạo ra "Thương hải nhất thanh tiếu."
Khúc tử này mà nay là quê mùa, mà không phải là thượng phẩm.
Nhưng thắng ở một "Tân", một "kỳ", một "Dịch".
Một khúc phổ phù hợp ba điểm Tân Kỳ Dịch, là đủ để hát mở ra.
Nếu dựa theo giá khúc phổ lúc trước Ngọc Doãn bán ra mà tính toán, thì khúc có thể "Lương Tiêu" bán năm nghìn quan, còn khúc "Thương Hải nhất thanh tiếu" giá ba nghìn quan. Đương nhiên, Ngọc Dõn không cho rằng bài hát này giá trị thật chỉ là ba nghìn quan. Về mặt này còn có chút ân tình trong đó, thậm chí bao gồm cả danh khí của ngọc Doãn, nên Phong Nghi Nô mới ra cái giá này.
Ngọc Doãn trầm ngâm một lát rồi nói với Từ Bà Tích:
- Bà Tích chờ một lát.
Nói xong hắn đi vào thư phòng.
Một lát sau cầm một phong thư đưa cho Từ Bà Tích, nói:
- Đem phong thư này giao cho PHong nương tử, nói là chỉ cần cô ấy đáp ứng chuyện này, ta có thể bán khúc phổ cho cô ấy. Hả hả, nếu như đồng ý, thì tám ngàn quan là quá nhiều, chỉ cần năm nghìn quan là đủ.
Thương Hải nhất thanh tiếu, là quà tặng của ta.
Mọi người nghe vậy ngẩn ra, lộ vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, An Đạo Toàn rất nhanh đoán được nội dung trong thư của Ngọc Doãn, âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn Ngọc Doãn lộ vẻ tán thưởng.
Từ Bà Tích hơi không hiểu ý tứ của Ngọc Doãn, nhưng vẫn thuận theo nhận lấy thư rồi cáo từ rời đi.
Chỉ có điều lúc này nàng không bảo Dương Tái Hưng đưa về nữa, bởi vì ở cửa ngõ có hai người khênh kiệu, chắc hẳn là do Phong Nghi Nô an bài.
Từ Bà Tích đi rồi, Dương Tái Hưng lập tức ủ rũ.
Sự hứng trí đọc sách biết chữ lúc trước lập tức đã tan biến.
Ngọc Doãn nhìn y, lắc đầu.
- Vậy ta cũng về đây.
Dương Tái Hưng uể oải nói, đứng dậy đi về.
- Đại Lang, hôm nay ngươi còn một khóa học chưa học xong đấy.
- Hôm nay ta không có tâm tư để học, học không vào...
Dương Tái Hưng nói rất ngang, lập tức chọc giận An Đạo Toàn, ông tiến đến ngăn y lại, tát y một cái vào mặt. Một tát này cực kỳ mạnh bạo khiến quai hàm Dương Tái Hưng lập tức sưng đỏ lên.
- An thúc phụ, thúc làm gì vậy?
- Đánh cái tên tiểu tử hỗn nhà ngươi đấy. Chỉ một chút đã suy sụp, bộ dạng như vậy tương lai sao làm nên sự nghiệp gì chứ?
Đúng vậy, Từ Bà Tich kia ngày mai không tới nữa.
Nhưng với ngươi mà nói, cũng là một sự bắt đầu chân chính. Ngươi cho là ngươi ngày ngày cung cô ta gặp gỡ là có thể được ở bên nhau sao? Ngu xuẩn, dù cô ta thích ngươi, nếu như ngươi không có sự nghiệp, thì lấy gì để cưới cô ta về nhà? Tiểu Ất giúp ngươi có tiền đồ, thằng nhãi ngươi lại đần độn không lý tưởng, ngưi có biết mới vừa rồi trong thư Ngọc Doãn viết gì không?
- Viết gì?
- Ta mặc dù không đọc thư đó, nhưng đại khái có thể đoán ra được.
Chắc chắn là Tiểu Ất muốn Phong nương tử và Tư Mã đại quan nhân bảo vệ Từ Bà Tích thật tốt. Vì thế hắn nguyện lòng bỏ ra ba nghìn quan để tạ lễ. Mặc dù không biết Tư Mã đại quan nhân có thể bảo vệ Từ Bà Tích kia được bao lâu, tuy nhiên cũng đã cho ngươi cơ hội đầy đủ.
Chỉ cần ngươi có thể thành sự nghiệp, đến lúc đó nở mày nở mặt cười cô nàng kia thì có gì khó? Dù là Tư Mã Đại quan nhân cũng không ngăn trở được. Nhưng ngươi một không có công danh, hai không có sự nghiệp, trên người lại không có một xu, làm sao có thể cưới được một thiếu nữ xinh đẹp kia về nhà.
Dương Tái Hưng nghe xong ngẩn ra.
Cũng đúng lúc này, Ngọc Doãn từ trong hành lang đi ra, buồn bã nói :
- An thúc phụ đoán không sai, ta vừa nói trong thư, muốn Phong Nghi Nô và Tư Mã đại quan nhân bảo vệ Từ Bà Tích trong trắng trong hai năm. Ba nghìn quan, nói vậy cũng chỉ có thể là hai năm. Nếu Đại Lang không thể thành tựu sự nghiệp, đến lúc đó dù ta có thể diện, cũng không thể bảo vệ nàng trong sạch, tự ngươi suy xét.
Hai năm?
Nói thật, mọi người trong viện tử này cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ Ngọc Doãn có thể nắm chắc, khiến Dương Tái Hưng trong vòng Hưng hai năm trở nên nổi bật sao?
Thời gian hai năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
Có lẽ Dương Tái Hưng có thể có thành tựu, nhưng... quan trường Đại Tống cực kỳ chú trọng kinh nghiệm lý lịch, dù Dương Tái Hưng có bản lĩnh, cũng không có khả năng trong vòng hai năm trổ hết tài năng thi đỗ tú tài, sao có thể cưới được Từ Bà Tích?
Nhưng, thấy Ngọc Doãn tràn đầy tự tin, đám người An Đạo Toàn lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Mà Dương Tái Hưng ánh mắt sáng lên, y cắn môi, một lát sau đi đến trước mặt Ngọc Doãn, chắp tay vái chào.
- Ân nghĩa này của ca ca, Dương Tái Hưng nhớ mãi không quên.
Ngày khác mặc kệ ca ca có gì sai phái, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Dương Đại Lang nếu nói một chữ không, thì sẽ là súc sinh.
Ngọc Doãn cười ha hả.
Hắn vươn tay nâng Dương Tái Hưng:
- Ngươi là huynh đệ của ta, cần gì phải nói những lời này.
Tóm lại, ca ca không dám cam đoan ngươi nhất định có thể công thành danh toại, nhưng sau hai năm nhất định sẽ đảo bảo ngươi cưới được một thiếu nữ xinh đẹp như hoa về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
370 chương
70 chương
196 chương
105 chương