Tống Thì Hành

Chương 238

Ba con hãn huyết bảo mã giá trị hơn triệu quan châu báu, không phải là thương nhân bình thường có thể mua được, càng không phải thương nhân bình thường dễ dàng giao dịch được. Theo lý mà nói, những con ngựa này nếu bị người ta cướp đi, tuyệt đối sẽ trở thành vụ án lớn động trời. Tin chắc người đứng sau số hàng hóa này chức vị cũng không hề kém Thái Kinh. Kẻ có thể động tới hàng hóa trên trăm vạn quan này chắc hẳn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ? Lúc trước, mười vạn quan vào ngày sinh thần của Thái Kinh bị cướp đi, lập tức phát sinh đủ loại biến cố, vật phẩm có giá trị triệu quan đã tạo nên một trận mưa gió máu tanh, khiến Đông Kinh thật sự hứng chịu đủ tai tiếng. Lúc này, Đông Kinh lại lặng yên không một tiếng động. Đây mới là chuyện mà Ngọc Doãn cảm thấy kỳ lạ. Vụ án lớn như vậy, hơn nữa là phát sinh ở phủ nha Hà Nam, sao phủ Khai Phong có thể không chút động tĩnh gì? Khả năng duy nhất, là có một số người cũng không hy vọng chuyện này náo loạn lên, nhưng vấn đề là, vì sao không muốn? Vấn đề liên tiếp đầy phức tạp này khiến Ngọc Doãn đêm không thể say giấc. Ngoài phòng, mưa phùn lả lướt. Mưa thu lạnh lẽo gõ lên mái hiên càng tăng thêm vẻ vắng lặng. Đêm cũng đã sâu, Yến Nô ngủ rất say. Ngọc Doãn khoác áo lặng lẽ rời giường đẩy cửa đi ra ngoài. Đứng trong đình viện nhỏ, Ngọc Doãn lâm vào trầm tư. Những việc liên tiếp đến, ngoại trừ sợ hãi ra thì phần lớn là những nghi hoặc khiến người ta khó hiểu. Ba con ngựa kia, còn cả châu báu nữa rốt cuộc có lai lịch như nào? Sử dụng vào việc gì? Nghi vấn này vô cùng phức tạp, khiến hắn đi lại dưới mái hiên không ngừng. Một trận gió thổi tới mang theo hạt mưa lạnh lẽo khiến Ngọc Doãn giật mình. *** Ba con ngựa và trăm vạn châu báu đều ở trong Ngự Doanh ngoài thành. Lăng Chấn rất đáng tin cho nên Ngọc Doãn cũng không cần lo lắng. Tuy nói thời gian quen biết Lăng Chấn không lâu, nhưng Ngọc Doãn có thể cảm nhận được đó là một người có tình nghĩa. Thứ kia để bên trong Ngự Doanh, hắn không cần phải lo lắng. Nhưng ngựa còn đỡ, châu báu thì không thể giữ trong tay mãi được. Ngọc Doãn nhất định phải nghĩ cách mau chóng đem xử lý sạch sẽ số châu báu này, nếu không để trong tay một ngày thì càng thêm một phần nguy hiểm. Đừng quên, trong Thủy Hử truyện, hảo hán Lương Sơn vài lần gặp chuyện không may đều vì không xử lý thỏa đáng tang vật. Cho nên Ngọc Doãn ngoài việc phải cẩn thận để lộ tin tức ra, thì còn phải nhanh chóng xử lý những tang vật này. Nhưng, nên làm thế nào đây? Nếu số lượng nhỏ thì còn dễ làm. Nhưng lần này số lượng thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến Ngọc Doãn không dám bán ra. Mà nay Đông Kinh tuy rằng gió bình sóng yên, nhưng ai có thể cam đoan chủ nhân của châu báu này không đang âm thầm điều tra? Cho nên, Đông Kinh cũng không phải nơi để xử lý tang vật. Nhưng nếu không bán ra tang vật ở Đông Kinh, vậy thì nên xử lý tang vật này như thế nào? Giữ trong tay không được, bán ra cũng không được. Tang vật này thật đúng là giống như củ khoai nóng bỏng tay khiến Ngọc Doãn không biết nên làm thế nào cho phải. Dừng bước lại, hắn kinh ngạc nhìn mưa bụi bao phủ đình viện. Một lúc sau Ngọc Doãn hít sâu một hơi cắn răng, quyết định. Nếu không thể xử lý ở Đông Kinh, vậy thì bán ra ở nơi khác vậy. Phủ Khai Phong, phủ Hà Nam không thể bán, vậy thì mang đến phủ Thái Nguyên. Chẳng phải hiện nay La Đức đang là thủ hạ của Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu Quý Đình sao? Biết đâu có thể thông qua gã tìm được cách nào đó. Ngoài ra còn có Tây Châu. Cũng không biết phía bên Yến Tử đã đứng vững gót chân chưa. Nếu cô ấy có thể ổn định đầu trận tuyến, nói không chừng cũng là một cách. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên gương mặt buồn bã đầy nước mắt của Dư Lê Yến, trong lòng chợt thấy đau xót! Yến tử, lúc này cô ấy tốt chứ? *** Thành Khai Phong vẫn bình yên. Trời vừa sáng, Ngọc Doãn liền chạy tới phủ Khai Phong. Đến cửa phủ nha thì gặp phải Thạch Tam đang đi ra. - Tam ca, chúc mừng! Thạch Tam hiện nay đang gió xuân đắc ý, sau khi triệu hồi phủ Khai Phong không lâu thì được thăng lên làm Ban Trưởng, trở thành một nhân vật có thực quyền. Thấy Ngọc Doãn, Thạch Tam cũng vội đáp lễ. - Tiểu Ất ca, có việc đến đây sao? - Đúng vậy, muốn tìm Áp Ti hỏi thăm một việc. Thạch Tam hạ giọng nói: - Tiếu Áp ti sáng sớm hôm nay đã bị Phủ doãn gọi đi, không biết là có việc gì. Hai ngày này Tiểu Ất ca chớ có hành động gì, ta đoán chừng đã xảy ra chuyện, nếu không Phủ Doãn sáng sớm sẽ không đến phủ nha gọi Tiếu Áp ti đi. Ngay như chúng ta giờ cũng phải ra ngoài tuần tra. - Tuần tra? Thạch Tam gật đầu: - Trời mới biết chúng ta phải tuần tra cái gì, chỉ nói nếu thấy ai khả nghi lập tức phải kiểm tra kỹ càng... Thật sự đáng chết, tưởng rằng vào nha môn rồi thì không cần phải ra ngoài dãi nắng dầm mưa nữa. Không ngờ lại phải ra ngoài, vậy thì có gì khác biệt với quân phố kia chứ? Nếu như ngươi tìm Áp ti, vậy thì đến công phòng ngồi chờ, đoán chừng một lát nữa sẽ quay về. Đang nói, đột nhiên Thạch Tam chuyển đề tài. Từ nha môn đi vào một gã đàn ông, tuổi chừng trên ba mươi, gầy gò, dáng vẻ lão luyện. - Cung Áp Ti cũng ra ngoài sao? - Ừ! Người đàn ông kia lãnh đạm trả lời, ánh mắt dừng trên người Ngọc Doãn, ánh lên tia nghi hoặc. - Ồ, đây là Ngọc Doãn Ngọc Tiểu Ất phố Mã Hành nói là đến tìm Tiếu Áp Ti có việc. Thạch Tam vội mở miệng. Đây chính là Cung Áp Ti đấu đá tranh giành với Tiếu Khôn sao? Ngọc Doãn vội vàng tiến lên chào hỏi: - Tiểu nhân bái kiến Áp ti. - Tìm Tiếu Áp Ti có việc gì? - Ồ...là thế này, việc kinh doanh cửa hàng của tiểu nhân ngày càng thịnh vượng, tuy nhiên lại không đủ rộng nên ảnh hưởng tới việc mua bán. Cho nên muốn tìm Tiếu Áp Ti hỏi thăm nếu tiểu nhân muốn mở rộng cửa hàng thì có phải báo cáo với nha môn không. Ngọc Doãn nhanh trí lập tức lấy cớ này. Cung Áp Ti rõ ràng không quen thuộc việc này, chỉ nhăn mày trầm giọng nói: - Tiếp Áp Ti hôm nay sợ là không rảnh, đừng làm phiền hắn nữa. Ngươi có thể đi tìm Tống Nhân Tống Áp Ti để hỏi, hắn phụ trách việc này đó. - Đa tạ Áp ti nhắc nhở. Cung Áp Ti đi rồi, Thạch Tam cũng không dám chậm trễ, nói hai câu với Ngọc Doãn rồi cũng đi. Nếu đã đến phủ Khai Phong rồi, hơn nữa có tự tạo cớ, nếu không đi vào chỉ sợ sẽ bị người ta nghi ngờ. Dù sao cửa hàng Ngọc Doãn thật sự là phải mở rộng diện tích, cũng nên hỏi thăm một chút. Ngọc Doãn đi thẳng vào công phòng rất nhanh tìm được Tống Áp Ti Tống Nhân. Tống Áp Ti và Ngọc Doãn cũng không phải xa lạ, lúc trước y từng cùng với Quách Kinh đối phó Ngọc Doãn, không ngờ Yến Anh đột nhiên xuất hiện, phá hỏng kế sách của Quách Kinh. Chỉ là lúc đó Ngọc Doãn đã giữ lại thể diện cho Tống Nhân, cộng thêm hiện nay hắn đã không còn là Ngọc Tiểu Ất năm xưa bị Quách Kinh tùy ý ức hiếp nữa, dù là Tống Nhân cũng không dám tỏ sắc mặt với Ngọc Doãn. - Tiểu Ất ca, sao hôm nay rỗi rãi vậy? Tống Nhân mặt hớn hở nghênh đón. Ngọc Doãn vội thi lễ, nói: - Áp ti đừng làm thế, tiểu nhân chỉ là một đồ tể, sao có thể để Áp Ti ca ca gọi là “Tiểu Ất ca” được? Cứ gọi Tiểu Ất là được rồi. - Tiểu Ất không cần khách sáo như vậy, mà nay phủ Khai Phong ai nhắc tới Tiểu Ất mà không tán thưởng chứ. Tống Nhân cũng cười, lôi kéo tay Ngọc Doãn ngồi xuống. Đối với Ngọc Doãn, y thật sự không dám khinh thường. Dù sao Ngọc Doãn hiện nay ở phủ Khai Phong cũng coi như là bá chủ một phương. Tuy rằng hắn không hoành hành ngang ngược nhưng năng lực trong tay lại làm Tống Nhân không dám có chút chậm trễ, còn chưa nói dưới tay Ngọc Doãn còn có một đám công nhân giúp việc, gia cảnh đã thoát khỏi cảnh nghèo khó, ngay cả mạng lưới quan hệ của Ngọc Doãn cũng khiến y tăng thêm mấy phần kính trọng. - Tiểu Ất hôm nay đến có việc gì? - Không dối gạt Tống Áp Ti, trong nhà thật sự quá chật ảnh hưởng đến việc kinh doanh nên muốn mở rộng hai bên một chút. Nhưng lại không biết có thể mở rộng được bao nhiêu? Cần bao nhiêu tiền bạc? Cho nên mạo muội đến quấy rầy Áp ti, kính xin ca ca đừng trách. Tống Nhân nghe vậy tức thì yên tâm. - Ta tưởng chuyện gì, thì ra là thế. Tiểu Ất cứ thong thả uống trà, đợi ta tra hồ sơ một chút, xem cửa hàng của ngươi diện tích bao nhiêu, có thể mở rộng được không. Nhắc tới việc kinh doanh của Tiểu Ất thật tốt. Mấy lần ta đi qua đều thấy kín người hết chỗ, kinh doanh rất tốt.Theo ta thấy, trong thành Khai Phong này rất nhiều cửa hàng nhưng chỉ có việc làm ăn của Tiểu Ất là tốt nhất, thật sự khiến người ta hâm mộ. Tống Nhân vừa nói vừa tìm đọc hồ sơ. Ngọc Doãn uống một ngụm trà, thấy trong phòng không có ai khác, liền đảo mắt hạ thấp giọng nói: - Áp ti, hôm nay ta đến thấy Tam ca vội ra ngoài, còn nói phải lên phố tuần tra. Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Bình thường chẳng phải chỉ cần quân phố là đủ rồi đấy sao? Tống Áp Ti ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ thần bí. Y đứng dậy ra cửa nhìn trái phải không có ai mới hạ giọng nói: - Tiểu Ất, đây là chuyện ta nói, không được truyền ra ngoài. Thật sự là có việc hôm qua theo tin tức phủ Hà Nam truyền đến, nói rằng một số hàng hóa của Sùng Quốc Công, Môn hạ Thị Lang Thái Tể Bạch tướng công mới nhậm chức bị cướp mất, còn chết mấy chục người. Vốn Bạch tướng công không muốn tiết lộ ra, nhưng trong hàng hóa có điềm lành Bạch Tướng Công muốn hiến tặng Quan Gia. Bởi vậy, sáng sớm Quan gia đã gọi Phủ Doãn đi, sau đó Phủ Doãn trở về gọi Tiếu Áp ti đi, thương lượng kế sách ứng phó. Nghe người ta nói, phía bên phủ Hà Nam đã hành động, bên phủ Khai Phong này cũng phải phối hợp hành động. Nếu không có gì xảy ra, thì những thứ kia rất có thể sẽ xuất hiện tại phủ Khai Phong hoặc phủ Hà Nam, muốn chúng ta phải cẩn thận kiểm tra. Bạch Tướng Công, chính là Bạch Thì Trung mới nhậm chức Thái tể, tiếp nhận vị trí Vương Phủ. Ngọc Doãn giật mình, vội cười nói: - Xem ra hai ngày này thật sự phải cẩn thận một chút mới được. Tiểu nhân sau khi trở về sẽ bảo hạ nhân cẩn thận không được đi gây sự. Đúng rồi, việc cửa hàng của ta đã tra được chưa? - Ồ, đã tra rồi. Dựa theo cửa hàng nhà Tiểu Ất có thể mở rộng bên trái phải hai mươi bước, nếu muốn mở thêm nữa thì sợ phải làm thêm những thủ tục khác. - Hai mươi bước? Ngọc Doãn cười gật đầu: - Không phải là phạm vi bốn mươi bước? - Đúng vậy. - Vậy ta hiểu rồi, đa tạ Áp Ti. Nói xong, Ngọc Doãn lén đưa cho Tống Nhân một khối bạc vụn, khiến Tống Áp Ti lập tức tươi cười rạng rỡ. Bạch Thì Trung sao? Sau khi Ngọc Doãn nhận được tin tức thì rời khỏi phủ Khai Phong. Chẳng lẽ nói, những thứ mà đám người Điền Hành Kiến cướp bóc là vật phẩm của Bạch Thì Trung? Nhưng không hiểu tại sao, trong lòng Ngọc Doãn cảm thấy có chút không đúng, Bạch Thì Trung sao có gia sản lớn như vậy được?