Tống Thì Hành

Chương 205

Ngay khi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong đình viện ngõ Quan Âm, bên Quan Âm viện vọng đến từng hồi chuông báo sáng. Theo âm phạm quanh quẩn, Ngọc Doãn hít sâu một hơi, đột nhiên dậm chân bay lên trời, đại đao Hổ Xuất vung lên bắn tóe hỏa tinh khắp nơi, dưới ánh mặt trời, thanh đao loang loáng vẽ một đường cong kỳ quỷ trên không trung, chém ra. Yến Nô cười: - Tiểu Ất ca đao pháp giỏi. Thanh trúc đâm tới đại đao Hổ Xuất, tuy nhiên vào khoảnh khắc sắp chạm vào đại đao thì bất chợt dường như trong đó lại xuất hiện một ngã rẽ, đại đao Ngọc Doãn chém ra mà Thanh trúc lại ngưng ở trên không trung. Hổ Xuất gần như dán chặt vào Thanh Trúc, ngay lúc đại đao hạ xuống, Thanh Trúc đột nhiên phát lực, một tiếng “Keng”giòn vang, động tới chân trời. Ngọc Doãn cảm thấy cánh tay rung lên, tê rần, đại đao suýt rơi xuống. Mà Yến Nô lúc này lại đột nhiên tấn công, Thanh Trúc thương trong tay nàng vẽ ra từng đường gợn sóng như trận bão làm cho Ngọc Doãn liên tiếp lui về phía sau. Liên tiếp tiếng vang như tiếng mưa qua đi, Ngọc Doãn đã bị Yến Nô bức lui hơn mười bước, gần như sắp dán tại tường. Khí lực Yến Nô không bằng Ngọc Doãn, sức nặng của Thanh Trúc lại kém Hổ Xuất rất nhiều. Nhưng mỗi lần đao thương va chạm, lại khiến Ngọc Doãn cảm nhận được sự khó chịu và không được tự nhiên. - Ngừng! Ngọc Doãn hét lớn một tiếng, thanh trúc chợt biến mất. Yến Nô bình ổn lui về lại khiến Ngọc Doãn buồn bực gần như muốn hộc máu. Lần tỷ thí này thật sự là quá uất nghẹn rồi đấy! Thương pháp của Yến Nô vô cùng quái dị, quái dị đến mức làm Ngọc Doãn căn bản không thể xuất lực để đỡ nổi. Nhìn nàng xuất thương, rõ ràng là vô cùng đơn giản, vốn tưởng rằng đã khám phá ra hậu chiêu của Yến Nô, nhưng kết quả là... Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cười khổ nói: - Cửu Nhi tỷ thương thật giỏi! - Cũng không phải nô giỏi thương, mà là Tiểu Ất ca vẫn còn chưa rũ bỏ hoàn toàn dấu vết chém giết trên chiến trường. Thật ra thân thủ của Tiểu Ất không hề kém nô, nhưng đối với lực đạo nắm trong tay thì có chút không công bằng. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực là hoàn toàn không sai, nhưng trong tình huống mạnh yếu, thì nhắc nhở người ta là không nên khinh địch. Muội và huynh công phu tương đương, chỉ hơn ở chỗ khống chế kình lực. Mặc dù là sư tử vồ thỏ, nhưng cũng phải giữ lại lực. Một khi con thỏ bé nhỏ né tránh được thì có thể liên tục công kích. Mà Tiểu Ất ca huynh mỗi lần đâm đều sử dụng hết khí lực, cho nên mỗi một lần đổi tay lại một lần phải tụ lực để phát lực. Nô chỉ cần dụ Tiểu Ất ca phát hết kình lực là có thể nắm được cục diện trong tay. Bước tiếp theo Tiểu Ất ca ngoại trừ phải tiếp tục chịu đựng gân cốt bên ngoài ra, còn phải tu luyện lực khống chế trong tay mới được. Ý khí quân lai cốt nhục thần, ý khí làm quân, cốt nhục làm thần, đây là đạo quân thần, còn cần phải phân ra nặng nhẹ. Ý khí quân lai cốt nhục thần? Ngọc Doãn nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một lúc, lập tức hiểu ra. Trước đây, hắn qua mức chú trọng sự chịu đựng của gân cốt mà không để ý tới việc khống chế lực lượng. Dựa theo cách nói của Yến Nô, tiếp tục như vậy chưa đủ để trở thành một người đàn ông có thần lực ngàn cân, cũng chưa thể trở thành một đại gia chân chính. - Vậy như nào mới có thể sử dụng ý khí như quân, cốt nhục như thần? Yến Nô nghiêng cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ một chút: - Khi cha còn sống từng nói những điểm nhỏ bé mới là công phu thật sự. Tiểu Ất ca nên bồi dưỡng tinh thần nhiều một chút, ví dụ như luyện cầm, viết chữ, cũng lưu ý cả việc nằm ngồi đi lại nữa. Mà nay công phu của huynh đã tiến dần từng bước, có thể khiến người khác cảm nhận được cạnh sắc trên người huynh. Khi nào Tiểu Ất có thể thu về che giấu được những cạnh sắc này thì có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó. Ngọc Doãn lâm vào trầm tư. Yến Nô bình thường luôn khiến người ta cảm thụ là một cô gái nhỏ nhắn, căn bản không thể nào cảm nhận được cạnh sắc của nàng. Nếu không phải lúc tức giận hyay khi nghiêm túc thì ai có thể nghĩ cô gái nhỏ bề ngoài dịu dàng yếu đuối xinh xắn kia lại là một cao thủ? Nhìn nàng luyện công cũng vậy. Nếu không phải Yến Nô từng nói thì thậm chí Ngọc Doãn không biết Yến Nô luyện công như nào. Những điểm nhỏ bé mới là công phu thật sự? Ngọc Doãn lập tức đã hiểu. *** Buổi trưa, Từ Bà Tích đến. Ngọc Doãn lấy ra “Mẫu đơn đình” để bàn bạc, trong đình viện tiếng hát của Từ Bà Tích vang lên. Lúc trước từng nói Từ Bà Tích là người Thái Thương, mặc dù rời quê nhà đã lâu nhưng vẫn mang khẩu âm Thái Thương.Nếu bình thường nói chuyện thì không sao,nhưng khi nào mở điệu thì không thể che giấu. Đấy chính là một chút đặc điểm của Côn khúc đời sau, phải biết rằng Côn khúc lúc ban đầu cũng chính là từ tiểu khúc Thái Thương phát triển biến hóa mà thành. Điểm này, Từ Bà Tích rõ ràng là có ưu thế. Cách thứ hát đọc này không cần Ngọc Doãn truyền dạy. Mấu chốt là ở giọng hát, Từ Bà Tích còn cần phải luyện tập chuyên môn một chút. Nhưng Ngọc Doãn lại nghĩ đến một biện pháp, ví dụ như kiến thức cơ bản luyện khí phát ra tiếng của đời sau dạy cho Từ Bà Tích. Sau đó lại để nàng thử hát lên một đoạn ngắn, rồi lại chỉnh sửa lại. Ngọc Doãn không biết hát Côn khúc, nhưng lại quen biết một số đại gia Côn khúc. Cho nên cũng khá hiểu đối với đặc điểm của Côn khúc. Mà Từ Bà Tích thì lại là người vô cùng thông minh. Nàng vô cùng chịu khó khổ luyện Mẫu đơn đình. Từ lúc nhận được khúc phổ này thì nàng đọc đi đọc lại nhiều lần, để gia tăng hiểu biết thêm nhiều. Dù chỉ là đến vào buổi trưa để luyện tập nhưng một thời gian ngắn rõ ràng đã đạt được thành tựu. Về phần diễn của những người khác, Ngọc Doãn không muốn hỏi đến, nói vậy chắc đám người Phong Nghi Nô sau khi nghe Từ Bà Tích hát xong thì sẽ tự nhiên có thể nghĩ ra biện pháp. Điều duy nhất khiến Ngọc Doãn cảm thấy không thoải mái chính là bố trí thời gian. - Bà Tích, ta muốn trao đổi với cô một việc. - Xin thầy chỉ bảo. - Đạo làm người một ngày quyết định vào lúc bình minh, ban ngày tất cả mọi người đều bận việc. Ta cũng có nhiều việc bề bộn để kiếm sống. Việc dạy Bà Tích cũng là một phần trong công việc của ta, nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ làm chậm trễ nhiều việc khác. Hay là điều chỉnh thời gian một chút, Bà Tích buổi tối đến học được không?Nếu được như vậy thì thời gian của ta cũng có thể giãn ra, không quá mức khẩn trương, cô thấy thế nào? Từ Bà Tích ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Ngọc Doãn nói cũng có lý. - Thầy nói rất phải, vậy cứ theo lời của thầy. - Sẽ không ảnh hưởng đến việc của Bà Tích chứ. Từ Bà Tích dịu dàng cười: - Từ tháng trước tỷ tỷ đã không cho Bà Tích hiến nghệ rồi, bảo phải toàn lực chuẩn bị cho việc so tài hoa khôi cuối năm. Từ lúc này đến trước mùa đông, buổi tối Bà Tích không bận rộn gì. Ừm, bắt đầu mùa đông, mọi người cũng đều rảnh rỗi. Mà cuộc cạnh tranh hoa khôi cũng sắp tiến vào cao trào, nên cần phải dốc lòng học tập trước mấy tháng, tranh thủ đến lúc đó để thể hiện. Phong Nghi Nô có biện pháp đó rất tốt. Ngọc Doãn cũng không ngạc nhiên gì, mà thấy Từ Bà Tích đồng ý thì cũng rất vui mừng. Buổi cơm trưa, Yến Nô từ cửa hàng trở về, còn mang về chút rượu và thức ăn. Từ Bà Tích cũng giúp Yến Nô dọn dẹp một chút, ăn cơm ở trong nhà bếp, rửa bát đũa xong mới cáo từ rời đi. - Tiểu Ất ca, mới vừa rồi Bà Tích nói, sau này đến học và buổi tối? - Phải! - Nô có một chủ ý, không biết có nên nói hay không. Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn Yến Nô: - Cửu Nhi tỷ sao vậy, nói chuyện ấp a ấp úng, có gì cần nói cứ nói ra đi. - Nô cảm thấy Bà Tích không phải là không có tình cảm với Đại Lang. Mới vừa rồi lúc ăn cơm, nô nghe cô ấy nói chuyện giống như vô tình muốn hỏi chuyện về Đại Lang. Từ nay học vào buổi tối, lúc trở về sẽ muộn, mà nay Phủ Khai Phong trị an rất kém, đặc biệt là sau khi Quách Tam hắc Tử bỏ trốn, bên Tang Gia Ngõa Tử rất hỗn loạn, sao không để Đại Lang đưa cô ấy về, đảm bảo an toàn cho cô ấy? A! Ngọc Doãn không nghĩ đến vấn đề này. Trời đất chứng giám, hắn bảo Từ Bà Tích học diễn vào buổi tối chủ yếu là tiện làm những việc khác trong ngày thôi. Tuy nhiên chủ ý này của Yến Nô thật sự không tồi. Ngọc Doãn đang suy nghĩ để Dương Tái Hưng hăng hái một chút. Nhưng chỉ bằng một tương lai mờ ảo, chỉ sợ rất khó khiến Dương Tái Hưng phấn chấn. Nếu có Từ Bà Tích là động lực, chắc hẳn Dương Tái Hưng sẽ không từ chối. Nói thật ra, Ngọc Doãn không có ý định bắt Dương Tái Hưng học thành danh sĩ nhã phong như Tô Đông Pha, lại càng không nghĩ phải trở thành cái gì mà “bạch ốc tướng công”. Sở dĩ vào thư viện học là tạo nên một tiền đề cho tương lai sau này. Đến lúc đó Dương Tái Hưng muốn tòng quân thì chính là cất bút tòng quân, tạo nên một giai thoại mới. Đây chính là vấn đề cao sâu. Giống như Nhạc Phi vậy, cả đời không thoát khỏi thân phận người luyện võ. Bởi vì từ đời Tống đến nay địa vị người luyện võ một lần nữa bị hạ thấp, mặc dù tới Minh triều nhưng cũng không được cải thiện nhiều. Một khi đã đi đầu quân thì cả đời khó thay đổi. Thời đại võ phu đảm nhiệm quốc gia, chỉ sợ vừa đi không thể quay lại được. Mặc dù Ngọc Doãn có lòng muốn tạo nên thay đổi nhưng trong khoảng thời gian ngắn khó mà làm được, huống chi nay hắn cũng không có năng lực như thế. Võ phu gánh trách nhiệm quốc gia? Vậy chẳng khác gì là cả giai tầng sĩ phu chống lại Đại Tống. Ngọc Doãn tự nhận hắn không làm được điểm này! Nếu không làm được, hơn nữa còn muốn thay đổi...Kiếp trước trong xã hội có lưu hành một câu: Khi bạn không có khả năng thay đổi, thì tốt nhất là nên dung nhập vào trong đó. Cho nên việc đọc sách nay đối với Dương Tái Hưng, đối với Ngọc Doãn đều cực kỳ hữu dụng. Như La Đức ở phủ Khai Phong nghèo túng tới mức nào, nhưng sau khi tới phủ Thái Nguyên thì lập tức được trọng dụng. Theo như Yến Nô nói, La Đức nay là thư ký của Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu Quý Đình, nắm giữ toàn bộ việc phân phối đồ quân nhu và binh mã Hãn Châu. Nếu như lúc này La Đức còn ở Khai Phong, hoàn toàn không có địa vị gì cả. Mà ngay cả La Nhất Đao, một phối quân cũng vì quan hệ với La Đức mà nở mặt tại huyện Dương Khúc, còn gã thì được một chức quan béo bở nhàn tản. Vì sao như thế? Đương nhiên nguyên nhân là La Đức có năng lực, nhưng quan trọng nhất là La Đức có thân phận của người đọc sách. Dù là gã bị người ta hãm hại, bị thư viện đuổi đi, nhưng vẫn là người đọc sách. Hơn nữa người như thế, sử dụng có thể khiến người ta an tâm, đường làm quan rất khó có thể làm lớn, chỉ có thể làm phụ tá, tận tâm tận lực làm phụ tá. Nói một cách khác, nay La Đức gần giống như một người phụ trách văn thư.Tuy nhiên khác người phụ trách văn thư ở chỗ, tương lai nếu Quý Đình thăng chức nhanh, vậy thì La Đức có cơ hội nhập sĩ, thậm chí ở một mức độ nào đó, thành tựu cũng sẽ không nhỏ. Đây là điểm tốt của người đọc sách! Đối với thời đại này, Ngọc Doãn tự nhận hiểu biết không ít. Cho dù là tìm đường cho ngày sau, hắn cũng muốn trên bản thân, trên người đọc sách. - Ta phải đi lò mổ một chuyến, thuận tiện nói chuyện này với Đại Lang. Ngọc Doãn nói xong liền đứng lên: - Cơm chiều Cửu nhi tỷ không phải chờ ta nữa, nếu có việc cần thì đến Điền trang của Liễu đại quan nhân tại Mưu Đà Cương tìm ta. Ta sau khi nói chuyện với Đại Lang xong thì đi Mưu Đà Cương,thuận tiện thăm một số bằng hữu ở đó!