Tống Thì Hành

Chương 188

Nếu muốn trở nên nổi bật, còn cần quý nhân giúp đỡ. Ngọc Doãn thân không có công danh, hơn nữa là xuất thân đồ tể, trong mắt bá tính bình thường có thể gọi một tiếng “đại quan nhân”. Nhưng trong mắt những quan lại quyền quý đáng là gì? Ngay cả Liễu Thanh nhiều nhất cũng chỉ gọi một tiếng “Tiểu Ất ca”, ba chữ “đại quan nhân” tuyệt không có duyên với hắn. Trên thực tế, trong khắp thành Khai Phong, lại có mấy người có thể để hắn vào mắt? Muốn được xem trọng, muốn thay đổi tương lai, thì phải có chỗ chống lưng, có quý nhân giúp đỡ! Nhưng quý nhân này lại đang ở đâu? Ngọc Doãn dựa vào xe ngựa, ngẩng mặt lên trời nhìn vầng trăng sáng treo cao trong màn đêm. Đường Khác có thể đầu nhập Triệu Hoàn, sau này nhất định sẽ thăng chức tất nhiên. Nhưng ông ta xuất thân tiến sĩ, thăng trầm trong quan trường nhiều năm, chỉ cần dùng chút tâm tư tự nhiên có thể được Triệu Hoàn thích. Còn mình? Sợ là tới gần Triệu Hoàn cũng chưa chắc sẽ liếc nhìn hắn một cái. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi cười khổ. Ý niệm lúc nãy dâng lên chợt liền tan biến! Đi theo dựa dẫm Triệu Hoàn, bây giờ hắn còn chưa có tư cách... Nhưng nếu hắn đi dốc sức cho Triệu Cấu lại có chút không muốn lắm. Vậy nên làm thế nào mới tốt? Những năm cuối Bắc Tống, trong trí nhớ quả có rất nhiều ngưu nhân tồn tại. Nhưng những ngưu nhân đó phần lớn đều không dễ chết, và có thể chết già hoặc trường thọ, nhưng phần lớn là gian tặc tiểu nhân. Bảo Ngọc Doãn đi nịnh bợ làm việc cho Tần Cối, vậy chi bằng bảo Ngọc Doãn đi chết, hắn không muốn như Tần Cối mang tiếng xấu muôn đời. Nhưng nếu không như vậy, thì có thể làm sao quật khởi nổi dậy chứ? Công danh, công danh, công danh ơi! Hai chữ này, thật là làm cho Ngọc Doãn rơi vào u buồn. Hắn cầm bình rượu lên tự rót cho mình, bất tri bất giác đêm đã vào khuya... *** Trên mặt sông Xi Thủy, từ bờ bên kia tới một chấm đen. Chỉ là trong doanh địa tiếng gáy như sấm, ngay cả có người gác đêm cũng dồn sự chú ý về phía trước ngoài xe, không có để ý động tĩnh trên mặt sông. Bóng đen càng ngày càng gần, ước chừng có mười mấy cái. Ngọc Doãn mơ mơ màng màng đứng lên đi tới bên bờ sông dưới gốc một cây liễu, kéo quần đi tiểu. Đúng lúc này chợt nghe giữa sông truyền đến tiếng nước, hắn thuận theo hướng liếc mắt một cái. Nhưng vừa nhìn lại nhất thời biến đổi sắc mặt. Trên mặt sông bồng bềnh là lục bình, thoạt nhìn cũng không có chỗ gì kỳ lạ. Nhưng lúc lục bình đó tiến sát vào gần bờ, lại nghe tiếng nước ào ào vang lên. Từ trong nước sông hiện ra một bóng người liền nhảy ào lên bờ sông. Liền sau đó, lục bình bị dấy lên, trên bờ sông đột nhiên hiện ra chi chít đầu người. Ngọc Doãn giật nảy mình toát mồ hôi, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vừa siết chặt đai lưng vừa hét một tiếng: - Có tặc, có tặc đến đột kích. Người gác đêm đang ngủ gật trên xe ngựa, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội xoay người nhìn lại. Chỉ thấy từ trong nước sông hiện ra từng bóng người, trong nháy mắt liền phóng lên bờ. Cùng lúc này Ngọc Doãn đã xông lên, thuận tay quơ lấy một cây côn, ngăn chặn người cầm đầu. Dưới ánh trăng người đó thân cao khoảng 1,8m, so với chiều cao của Ngọc Doãn không khác biệt nhiều. Một khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, râu chữ bát, tướng mạo có phần uy võ. Thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi không tới 40. Thân hình không quá cao lớn nhưng vô cùng rắn chắc. Gã mình trần chân đất, trên người còn dính bọt nước óng ánh, trong tay cầm hai thanh thép thiết giản đen nhánh nặng trịch. Thiết giản đó dài khoảng 4 thước sáu tấc, tương đương khoảng 1,4m, nặng trịch, dày khoảng cánh tay trẻ con, nhìn phân lượng ít nhất cũng phải có mười mấy cân. Sau khi người này lên bờ cũng không có nói chuyện, thấy Ngọc Doãn bổ về phía trước xoay thiết giản liền đánh. Ngọc Doãn vội nhấc tiêu bổng, liền hô đánh tới một chiêu Phượng hoàng gật đầu. Bỗng mang tiếng gió, Ngọc Doãn không giỏi chơi thương bổng, nhưng theo Dương Tái Hưng cũng học qua mấy chiêu. Tiêu bổng này trong tay hắn không khác gì một cây thương to. Người đàn ông đó chỉ nghe tiếng gió treo trên bổng, ánh mắt nhất thời ngưng lại, tay trái thiết giản vừa đánh ra ngoài, giẫm chân tại chỗ xoay người liền ép gần Ngọc Doãn. Chỉ thấy gã thuận thế trở tay một cái, chiếu lên đầu Ngọc Doãn bổ xuống. Ngọc Doãn vội rút bỗng về ngăn đỡ, thì nghe một tiếng keng vang lên. Thiết giản đó rơi trên tiêu bổng, Ngọc Doãn chỉ cảm thấy cánh tay rung lên, thầm nói một tiếng: - Khí lực tốt! Nhưng hắn cũng không có hoảng hốt, trước tiên lui lại sau một bước, lấy đà nhảy lên. Tiêu bỏng trong tay rơi sau thiết giản đối phương, một chiêu Ngọc đái triền yêu, liền quét ngang ra ngoài. - Ồ? Người đàn ông đó phát ra một tiếng thở nhẹ, rõ ràng có chút bất ngờ. Ta khí lực cũng không nhỏ, đôi thiết giản này trong tay tổng cộng nặng đến 40 cân. Không ngờ bị một tiểu bạch diện trước mắt cản lại thật là bất ngờ. - Gặp phải cường địch, các huynh đệ cẩn thận. Gã liền quát to một tiếng, âm thanh đặc biệt vang dội. Lại nói, đôi thiết giản trong tay gã luân phiên ra, vù vù rung động giống như trận bão liền đánh tới Ngọc Doãn. Tên này lực không nhỏ, công phu cũng kinh người, vừa mới giao thủ, Ngọc Doãn liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Bản lĩnh của người này, nghĩ là cũng luyện tới tầng thứ ba, sắp đạt tới đỉnh cao. Còn đôi thiết giản này của gã rõ ràng cũng là qua một phen khổ luyện. Trên mài, dưới quét, giữa cắt, chém thẳng, bên sườn kéo, xoắn đè... Hai mươi bốn cách đánh của thiết giản, người này rõ ràng đã đạtđược “tam muội” trong đó. Thiết giản đó vù vù rung động, liền làm mưa gió không ngừng. Ngọc Doãn vừa bắt đầu còn có thể ngăn chặn, nhưng dần dần thì có chút chống đỡ không nổi. Dù sao hắn sở trường quyền cước và đao pháp, côn bỗng trong tay quả thật không thuận tay lắm, không những không tinh thông thương bỗng, phân lượng của tiêu bỗng này cũng không đủ, tay ép chế không nổi. (Tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục) Vài hiệp tiếp tục, Ngọc Doãn nguy rồi! Những đạo tặc đó rõ ràng là trải qua huấn luyện hành động rất có trình tự. Bọn họ xông lên bờ, liền lập tức 3- 5 người một đội, liên thủ nghênh địch. Còn thành viên đội hộ vệ trong doanh địa, nhiều là quen đơn đả độc đấu, hoàn toàn không thể ngăn cản thế công của đối phương, chỉ luân phiên xung phong, thì có mấy người ngã lên đất. Cũng may, trên tay của đạo tặc này biết được nặng nhẹ, cũng không có lấy mạng người, chỉ là đánh té xuống đất. Ngay từ đầu đội hộ vệ còn có thể ngăn cản một hai người. Nhưng mười mấy người ngã xuống đất, liền có chút tay chân luống cuống. Sài Lâm múa thương chống đỡ ba người, thấy thế cuộc không ổn cũng là tâm thần bất định. Ngọc Doãn thấy thế không ổn, đột nhiên sai bước xoay người, tiêu bổng trong tay đánh tới liền đập về hướng người đàn ông dùng thiết giản. Người đàn ông đó nâng thiết giản lên ngăn chặn, ai ngờ Ngọc Doãn lại đột nhiên bỏ tiêu bổng ra khỏi tay, xoay người liền nhảy ra vòng chiến, lật người đánh tới những đạo tặc đó. Một đạo tặc tiến lên ngăn cản, bị Ngọc Doãn vừa nghiêng người né đao thép, dùng Đa La Diệp thủ, quơ tay đoạt đao thép, chân đạp liên hoàn, thân thể nhanh chóng tới sát gần, thì nghe một tiếng ầm vang dội, đạo tặc đó bị một vai Ngọc Doãn đụng tới bay ra ngoài, ngã lên đất kêu la không ngừng. Ngọc Doãn tiến lên giúp Sài Lâm chống cự đối thủ: - Cửu Lang, đi giúp mọi người đẩy lui địch. Bảo các huynh đệ không được hoang mang, ba người một tổ, lưng tựa lưng ứng chiến. Chúng ta chỉ cần ổn định trận tuyến là được, không cần chiến tử với những tên tặc này... Sài Lâm ngẩn ra, chợt giật mình. Vội nói tiếng cám ơn, lui người nhảy ra vòng chiến. - Mọi người đừng loạn, ba người một đội, dựa lưng vào nhau... Sài Cửu Lang dù sao cũng là người từng trải, danh vọng trong đội hộ vệ cũng không tệ. Một tiếng quát lớn này của y lập tức ổn định thế cuộc, thành viên đội hộ vệ lần lượt tìm kiếm người cộng tác, mỗi tổ ba người, lưng đối lưng nghênh địch. Kể từ đó đạo tặc tuy chiếm thượng phong, lại bó tay hết cách. Người đàn ông chơi thiết giản sau khi Ngọc Doãn thoát thân, cũng hơi sửng sốt. Nhưng lúc gã đang sửng sốt thì đội hộ vệ lại tạm thời ổn định trận tuyến. Người đàn ông này chân mày chau lại, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng. Nhìn thấy Ngọc Doãn chống đỡ người phía mình, gã do dự một chút, đột nhiên tiến lên, hét to một tiếng: - Huynh đệ của thôn Ngưu gia tạm lui lại. Bọn đạo tặc nghe thấy tiếng hô của gã lập tức dừng công kích, nhanh chóng lui lại, kết thành trận thế. Mà đội hộ vệ vốn định thừa cơ truy kích, lại bị Ngọc Doãn quát bảo dừng lại. Vừa trải qua một trận chém giết, Ngọc Doãn tỏ ra có đủ năng lực làm các thành viên của đội hộ vệ cũng đều cảm thấy khâm phục. Tiếng hét giết ngừng lại. Nhưng người ngựa hai bên đều không có lui lại. Trong không gian hạn hẹp, hai bên đã tạo thành thế giằng co. Lúc này Ngọc Doãn mới cẩn thận quan sát, những đạo tắc này ước chừng có khoảng sáu bảy tám người. Xem tuổi của bọn họ cũng không lớn, nhiều là 20-30 tuổi, những đạo tặc này đối với người đàn ông dùng thiết côn đó có chút kính trọng. Thoạt nhìn tên này chính là phỉ thủ, nhưng xem ra, lại có vẻ không đúng? Đạo tặc rõ ràng trải qua huấn luyện, phối hợp lẫn nhau cũng rất thuần thục. Bên đội hộ vệ số người tuy chiếm ưu thế, nhưng nếu đánh thật chưa chắc có thể thắng. Ngọc Doãn từ từ lui lại, sóng vai với Sài Lâm. Lúc này Liễu Thanh cũng từ trong xe ngựa chui ra, tuy sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng cũng không có vẻ quá sợ hãi. Cũng khó trách, loại nhân vật vào nam ra bắc như gã, tầm nhìn cũng không quá kém. Xem ra cũng từng trải qua một số chuyện, dũng khí này cũng không phải người bình thường có thể sánh được... bằng không thì làm thế nào có thể có gia nghiệp như ngày nay? - Hảo hán trước mặt, ta lần đầu có qua quý địa, không hiểu quy tắc ở đây, nếu chọc hảo hán giận, thật sự ta có lỗi. Ta là thương nhân đàng hoàng, tự hỏi không có làm chuyện thương thiên hại lý. Lúc nãy thấy các hảo hán ra tay cũng đều có nặng nhẹ, vốn không phải người không nói đạo lý... Nếu cứ đấu như vậy, không tránh khỏi lưỡng bại câu thương. Chi bằng như thế này, hảo hán cho cái giá xem là tiền mãi lộ, cũng xem như kết thiện duyên. Người nói chuyện lại là Liễu Thanh! Ngọc Doãn không khỏi xem trọng tên béo mập này. Lúc này còn dám đứng ra nói chuyện, bản thân phải cần dũng khí... Hơn nữa y có thể nói ra đối phương không có ra tay ác độc, cũng bằng lòng hao tiền tài tránh gặp nạn. Cái gọi là có gan dạ sáng suốt cũng chỉ có loại nhân vật này mới có thể ở trong thành Khai Phong rồng rắn lẫn lộn mà lăn lộn phát triển. Ngọc Doãn trong lòng thầm khen ngợi, ánh mắt liền rơi lên người đối phương. Đánh nhau lúc nãy của song phương, mỗi bên đều có thương tổn. Đội hộ vệ bị thương hơn 20 người, còn đạo tặc cũng bị thương bảy tám người. Rất may không có xảy ra chết người, có giữ lại một con đường sống hòa hoãn... Mà tất cả cái này cũng có liên quan với những đạo phỉ huấn luyện này. Nếu lúc nãy bọn họ tiến lên ra tay ác độc, chỉ sợ cục diện này liền trở nên khó giải quyết. Ngọc Doãn nhìn phỉ thủ đó, trong lòng cũng khen ngợi một tiếng. Nhưng lần này không đến lượt hắn nói chuyện, thế là với Sài Lâm liếc nhìn nhau, lặng im lùi lại một bước, nhường ra một chỗ, để Liễu Thanh đón tiếp. Tên mập đó cũng là người tinh thâm, có thể nói ra lời nói lúc nãy, chắc hẳn có thể binh không nhận đao, giải quyết phiền phức trước mắt. Liễu Thanh vừa dứt lời, lại nghe tên đạo phỉ cầm đầu đối diện nói: - Ta làm ăn không cần tiền này, vốn cũng là bất đắc dĩ nên không có nhiều cố kỵ. Chỉ là lúc nãy ở bờ sông bên kia nghe ca khúc của các ngươi hát rất hay, cho nên mới bảo các huynh đệ không hạ độc thủ. Người có thể làm ra ca khúc này, nghĩ cũng không phải hạng người đầu đường xó chợ. Tặc cũng có đạo, huynh đệ ta cũng là vì kiếm sống, mới không có mặt mũi làm ăn không vốn này... Dám hỏi ca khúc đó là người nào vừa ca?