Tống Thì Hành
Chương 181
Sứ giả Niêm Bát Cát hưng phấn rời đi, đồng thời còn hứa hẹn:
Nếu Niêm Bát Cát có thể xuất binh đến Tuyên Đức, hiệp trợ Đại Liêu đạt được thắng lợi thì có thể cầu thân với Thiên Tộ Đế. Chỉ cần Thiên Tộ Đế đồng ý, về phía Công chúa sẽ không có vấn đề gì.
Từ đầu tới đuôi, vị sứ giả Niêm Bát Cát này chưa từng được gặp mặt Dư Lê Yến.
Ngẫm lại, dường như cũng có lý!
Bất kể thế nào, quốc chủ Đại Liêu hiện nay vẫn là Da Luật Diên Hi.
Mà bên trong thành Khả Đôn, Dư Lê Yến chỉ là Công chúa Thục quốc, Da Luật Tập Nê Liệt vừa chết, chỉ sợ nàng rất khó ổn định lại thế cục.
Cho nên, vị Công chúa Thục quốc này chỉ có thể nghe theo sự an bài của Da Luật Diên Hi.
Sau hai ngày ở thành Khả Đôn, sứ giả Niêm Bát Cát trở về phục mệnh Khuất Đột Luật.
Mà Khuất Đột Luật khi biết tin tức, tâm tình liền thả lỏng!
Ngược lại là chủ soái lãnh binh Niêm Bát Cát lại tỉ mỉ hỏi thăm tình huống thành Khả Đôn.
Khuất Đột Luật cười nói:
- Bát Lý tướng quân sao phải lo lắng, ta hiểu rõ nhất binh lực thành Khả Đôn.
Trước đây Da Luật Đại Thạch mưu phản, thành Khả Đôn tổn thất thê thảm và nghiêm trọng! Theo ta phỏng chừng, đêm đó quân tốt trong thành tử thương bốn năm trăm người.
Mà Oát Lỗ Đóa và Ngõa Lý chết cũng vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, phỏng, đoán chừng trên ba trăm.
Tuy rằng sau này không biết Dư Lê Yến dùng biện pháp gì, chiêu hàng Hắc Sơn quân. Nhưng tính toán, binh lực cũng chưa quá hai ngàn.
Nay ta có năm nghìn hùng binh, sao sợ Dư Lê Yến?
Không được, cứ lải nhải như vậy cũng có chút phiền toái, xin Bạt Lý tướng quân xuất binh vượt qua Hắc Sơn.
Đến lúc đó Dư Lê Yến chắc chắn sợ hãi, ta sẽ tiếp tục phái người uy hiếp một chút, cô ta sẽ tự ngoan ngoãn cùng ta trở về Niêm Bát Cát.
Xuất binh đánh Tuyên Đức?
Đầu óc cô gái này có vấn đề sao? Bồ Sát Thạch Gia Nô đã phong tỏa Nhu Phục, Hoàn Nhan Lâu Thất không cần phải nói, chỉ cần ta không xuất binh thì có thể tiêu diệt được người Khắc Liệt và Uông Cổ, lúc đó hùng bá Mạc Bắc, ai dám hơn chúng ta?
Niêm Bát Cát và người nữ Chân đã đạt thành hiệp nghị?
Bát Lý ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Khuất Đột Luật nói cũng không sai, liền đồng ý theo cách nói của Khuất Đột Luật chuẩn bị xuất binh Hắc Sơn.
***
Binh mã Niêm Bát Cát sắp đến gần!
Tin tức truyền tới thành Khả Đôn bất ngờ làm người ta cảm thấy sợ hãi không ngừng.
Tuy nhiên sự sợ hãi lúc này của thành Khả Đôn và so với lúc trước Hắc Sơn quân đột kích thì bình tĩnh hơn nhiều.
- Công chúa, hôm nay làm gì?
- Nghe nói sáng sớm hôm nay đã dẫn Mã Nhĩ Lư Phẩn ra khỏi thành săn bắn rồi.
- Haha, Công chúa thật nhàn hạ thoải mái, chắc là người Niêm Bát Cát vẫn không đáng để nàng coi trọng.
- Người Niêm Bát Cát là gì chứ?
Ngươi biết không, ta có một huynh đệ nay đang ở trong phủ công chúa đảm đương Oát Lỗ Đóa. Hắn nói cho ta biết, trong phủ công chúa có một cao nhân, võ nghệ cao cường, hơn nữa có thể tản đậu thành binh, hô mưa gọi gió. Lúc trước Da Luật Đại Thạch tạo phản, là do vị cao nhân kia điểm Da Luật Đại Thạch cái, Da Luật Đại Thạch liền chết tại chỗ. Lần trước Hắc Sơn quân đột kích, cũng là vị cao nhân kia hộ tống Công chúa ra khỏi thành, Hắc Sơn quân lập tức liền quy hàng Công chúa... Ta thấy người Niêm Bát Cát chắc chắn sẽ bại không thể nghi ngờ.
- Còn có chuyện này sao?
- Đúng vậy!
- Vậy là ông trời phù hộ để Đại Liêu ta không diệt vong rồi.
Từ đủ loại tin đồn đó, dân chúng thành Khả Đôn trở nên rất bình tĩnh.
Cho dù là đại quân Niêm Bát Cát đến chân núi Hắc Sơn thì bọn họ cũng không lo lắng.
Thành Khả Đôn này có công chúa thì sao Niêm Bát Cát có thể làm gì được?
Cứ như vậy, nhoáng một cái thời gian ba ngày đã qua.
Đại quân Niêm Bát Cát sau khi đến đóng quân tại chân núi Hắc Sơn, Khuất Đột Luật và chủ soái Bát Lý thương lượng một chút, liền quyết định sáng sớm ngày mai phái người lại đi tới thành Khả Đôn tạo áp lực với Dư Lê Yến.
- Thiếu bộ chủ sắp đạt được ước muốn rồi!
Trong quân doanh, Bát Lý và Khuất Đột Luật nâng ly cạn chén, vui mừng trè chén.
Khuất Đột Luật dương dương đắc ý, cười lớn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:
- Tiện nhân Da Luật Dư Lý Diễn còn cho mình thật sự là công chúa hay sao? Đại Liêu sớm muộn gì cũng diệt vong, ta thấy lão già Da Luật Diên Hi cũng chẳng còn sống lâu nữa.
Lần này bắt Dư Lê Yến thì chúng ta sẽ chiếm cứ được thành Khả Đôn.
Nắm thành Khả Đôn trong tay, là chúng ta cầm nắm môn hộ Mạc Bắc, đến người Khắc Liệt hòa Uông Cổ còn không phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc sao? B bên phía cha cũng nở mày nở mặt, sẽ càng đòi hỏi được nhiều ưu đãi với người Nữ Chân.
Bát Lý nghe vậy liên tục gật đầu.
- Vậy ngày mai có tiếp tục tiếp cận thành Khả Đôn không?
- Đương nhiên tiếp cận. Thêm một ngày thì thành Khả Đôn càng loạn.
Không quá hai ngày chúng ta sẽ binh lâm dưới thành Khả Đôn, có thể hạ không cần phải đổ máu, đương nhiên là một công lao cực lớn.
- Thiếu chủ bộ quả nhiên cao minh!
Bát Lý nịnh bợ làm Khuất Đột Luật càng cao hứng hơn.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị, Khuất Đột Luật liền kéo một phụ nữ theo quân vào trong trướng hưởng lạc, đương nhiên Bát Lý không làm gã mất hứng, vì thế cũng lôi hai phụ nữ đi vào trong trướng, cùng hưởng lạc theo Khuất Đột Luật.
Sắc đêm dần sâu.
Bầu trời thảo nguyên Mạc Bắc đặc biệt động lòng người.
Toàn bộ quân doanh từ ồn ào dần trở nên yên tĩnh.
Sau khi qua giờ tý, nơi chân trời trôi đến mấy đám mây đen che vầng trăng sáng.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa suất lĩnh một đội binh mã lặng lẽ đi ra Hắc Sơn.
Gần một năm sống ở Hắc Sơn, Ất Thất Oát Lỗ Đóa vô cùng quen thuộc hoàn cảnh ở đây. Y tránh đối mặt với người Niêm Bát Cát mà đi theo mặt sườn tới. Quân doanh Niêm Bát Cát đóng ở bên một con sông nhỏ, nước sông không sâu có thể để ngựa uống nước. Đối diện sông là những lùm cây cỏ cao hơn người, trốn trong đó, nếu không để ý thì căn bản không nhìn ra được.
Oát Lỗ Đóa ngồi xổm tại trong bụi cỏ, nhìn quân doanh Niêm Bát Cát dần dần trở nên yên tĩnh.
Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã đến lúc rồi…
Dựa theo kế hoạch, Thạch Liệt Đạt Lạt Can suất lĩnh một đội kỵ quân vây quanh phía sau Niêm Bát Cát, đợi tin tức của y.
- Truyền quân lệnh của ta, bơi qua sông.
Một nhóm lên bờ lập tức phát động công kích, đồng thời phát ra tín hiệu để thông báo cho Thạch Liệt tướng quân.
Nói xong, Ất Thất Oát Lỗ Đóa liền đầu tàu gương mẫu, thả người nhảy vào trong nước sông. Sông sâu chỉ tới eo, không quá sâu, Ất Thất Oát Lỗ Đóa cầm trong tay ha lê bổng, chậm rãi bơi qua. Còn trong quân doanh Niêm Bát Cát trước mặt lại không hề có động tĩnh gì. Mặt sông không quá rộng, Ất Thất Oát Lỗ Đóa rất nhanh đến bên bờ kia, quay đầu nhìn lại đã phát hiện một phần ba nhóm quân tốt đã lên bờ, vì liền không do dự nữa, bước đi như bay, khởi xướng xung phong.
- Giết!
Theo tiếng hò hét vang lên liên tiếp, ở trong lùm cây bên bờ sông, mấy chục nhánh tên cột lửa phóng lên cao, nổ tung trên không trung hiện ra năm màu khói lửa rực rỡ.
Người Niêm Bát Cát đang ngủ nghe được tiếng kêu, vội lao ra doanh trướng.
Nhưng không đợi bọn họ hiểu rõ tình huống trước mặt, chỉ thấy một đám tướng sĩ Liêu quân như lang như hổ vọt tới trước mặt, Ất Thất Oát Lỗ Đóa cầm đầu múa ha lê bổng, cao thấp tung bay. Ha ha lê bổng nặng sáu mươi hai cân, mặt trên còn có hai cây móc câu.
Một khi bị nện xuống thì có thể làm bể ngực bụng của đối phương.
Tiếng của Ất Thất Oát Lỗ Đóa như lôi điện:
- Đám tặc Niêm Bát Cát cũng dám vọng tưởng cưới Công chúa, Ất Thất Di Lý ở đây, ai dám chiến một trận với ta.
Y vừa hô vừa vọt vào trong đám người.
Ha lê bổng tung bay trong ngọn lửa như giao long rời biển, chạm vào kẻ nào thì lập tức chết tươi.
Khuất Đột Luật vốn đang ở trong trướng hưởng lạc, nghe bên ngoài vọng đến những tiếng kêu thì giật mình cả người lạnh toát, vội đẩy người phụ nữ trên người mình ra, trần truồng đứng lên thuận tay vớ lấy một cây thương lớn, đi được hai bước mới nhớ mình chưa mặc quần áo, lại giật một chiếc áo choàng khoác lên người, tóc tai bù xù đi ra quân trướng.
Lúc này, quân Liêu đã toàn bộ qua sông.
Mà trong quân doanh Niêm Bát Cát là một biển lửa.
Những quân Liêu này sau khi nhảy vào trong doanh đã phóng hỏa xung quanh, thấy người là giết, gặp người là chém.
Toàn bộ người Niêm Bát Cát không một chút phòng bị bị giết đến thảm hại, thậm chí không còn sức để chống cự, liên tiếp bại lui.
Từ xa Khuất Đột Luật thấy Bát Lý bị một người vạm vỡ bổ một bổng lên đầu, óc vỡ toang chết tươi lập tức, trong lòng gã tức thì hoảng sợ, thấy một gã tướng lĩnh Niêm Bát Cát cách đó không xa định kéo ngựa nhảy lên, Khuất Đột Luật hai ba bước đã vọt tới trước mặt, đẩy tướng lĩnh kia ra đoạt lấy chiến mã, xoay người trèo lên ngựa.
Trên lưng ngựa không yên!
Tuy nhiên Khuất Đột Luật cũng là kẻ lớn lên trên lưng ngựa.
Gã lên ngựa, không quản đến sống chết của đám người kia, phóng ngựa bỏ chạy.
Không đợi gã tới cổng doanh, chợt nghe từ xa vang lên những tiếng vó ngựa như trận bão.
Ầm ầm...
Tiếng chân như sấm!
Trong đêm tối, cũng thấy không rõ lắm tột cùng có bao nhiêu người đến khiến Khuất Đột Luật lập tức hồn bay phách lạc.
Gã lập tức muốn quay đầu ngựa chạy trốn, không ngờ con ngựa chống vó hất gã từ trên lưng xuống. uất Đột Luật bị hất văng đầu óc choáng váng, thương lớn cũng không biết rơi đằng nào rồi, loạng choạng đứng lên, thấy một con vật cưỡi phi như bay đến, một viên đại tướng ngồi hiên ngang trên đó, hắc khôi áo giáp đen, tay cầm một thanh Kim Bối Đại Hoàn đao.
- Khuất Đột Luật, nhận ra đại gia Thạch Liệt ta không!
Áo bào trên ngựa tung bay, Kim bối đại hoàn đao trong tay vung lên vẽ một đường vòng tròn trên không.
Khuất Đột Luật chợt nghe bên tai tiếng kim hoàn rộn vang, tiếp theo đó đại đao đã đến trước mặt, phập một tiếng, đã chém gã thành hai đoạn.
Thạch Liệt đại gia?
Là ai!
Trong đầu Khuất Đột Luật hiện lên một ý nghĩ cuối cùng rồi thi thể mới ngã xuống đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ trên đất.
***
Đối với Dư Lê Yến mà nói, một đêm này không ngủ được.
Suốt một ngày, trong đầu nàng không ngừng hiện lên bài thơ mà Ngọc Doãn đã để lại: Cuộc đời nếu chỉ như lúc ban đầu mới gặp, thì sao có chuyện buồn đau…
Vì một câu thơ này mà Dư Lê Yến đã khóc suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, thậm chí nàng cũng không đi tìm Ngọc Doãn mà mang theo Mã Nhĩ Lư Phẩn ra khỏi thành săn bắn.
Không bắt được con mồi nào cả nhưng tâm trạng nàng đỡ hơn. Khi trở lại thành Khả Đôn, bộ dạng Dư Lê Yến vô cùng thong dong.
Tuy nhiên trước mặt bộ khúc, biểu hiện của nàng như vậy chứng tỏ đã không coi Niêm Bát Cát là gì cả.
Thật sự không giữ lại được Tiểu Ất sao?
Nàng cầm bút, viết tên Ngọc Doãn, nước mắt lại rơi xuống.
Yến tử, đừng khóc!
Dư Lê Yến tự nói với mình: Ngươi gánh vác tương lai Đại Liêu, sao có thể yếu đuối như vậy?
Nhưng nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống tờ giấy.
Mơ mơ màng màng trời đã sáng.
Dư Lê Yến chợt nghe từ bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng hoan hô.
Nàng hơi sửng sốt, vội lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh ra khỏi phòng.
- Công chúa, Hắc Sơn đại thắng, Hắc Sơn đại thắng... Ất Thất Di Lý Đại tướng quân thắng, Niêm Bát Cát toàn quân bị diệt!
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
149 chương
31 chương