Tống Thì Hành

Chương 170

- Giết! Kèm theo tiếng rống của Thạch Liệt Đạt Lan Can, Kim Bối Đại Hoàn Đao nặng đến năm sáu mươi cần rung động, chém một người Oát Lỗ Đóa đeo thương trên người thành hai khúc, một chùm máu tươi tung tóe phun ra, Thạch Liệt Đạt Lạt Can giống như người máu. Một đoạn ruột giắt ở trên đầu của gã, làm cho người ta có cảm giác có chút buồn cười. Nhưng tin chắc rằng những người kia đối mặt với gã, lúc này cũng không cười nổi một chút… Người trước mắt nàyquả thật là rất mạnh mẽ! Dưới thanh Bối Đại Hoàn Đao kia không biết là đã chết bao nhiêu người. Từ phố dài giết qua đến một đường, gần như Thạch Liệt Đạt Lan Can không để sót tên địch nào. Đao pháp của gã vô cùng đơn giản, tuy chỉ có ba chiêu tới tới lui lui, nhưng ba chiêu này giết đối thủ thảm bại mà chạy tán loạn, căn bản là không người nào dám động chạm đến. Ở phía sau Thạch Liệt Đạt Lạt Can, có hơn ba trăm tên binh sĩ quân Liêu đang chăm chú đi theo. Trên đường từ cửa thành đến, gã thu nạp được hơn hai trăm người, nhưng tổn thất hơn một trăm người. Tính toán lại, trên đoạn đường chém giết này, chẳng những chẳng làm cho binh lực Thạch Liệt Đạt Lan Can tổn thất, ngược lại còn trở nên hùng mạnh hơn. Quan trọng nhất là, bên trong những tàn binh này, Thạch Liệt Đạt Lan Can phát hiện hơn hai mươi tên nỏ binh. Những nỏ binh đều là cường nỏ, lực sát thương rất mạnh. Theo như lời của bọn họ, sau khi làm khó dễ quân Hắc Sơn trên giáo trường, khoảng cách của bọn họ với kho võ khí tương đối gần, cho nên phản ứng trước lấy tìm được mấy chục cây cường nỏ, cùng với mỗi người một đại đao, từ sàn đấu võ mở một đường máu, những nỏ binh này mặc dù giết chết không ít quân Hắc Sơn, nhưng cũng tử thương thê thảm và nghiêm trọng. Tuy nhiên đã trải qua một trận huyết chiến như vậy, bọn họ đã hoàn toàn thích nghi, đi theo phía sau Thạch Liệt Đạt Lạt Can, thỉnh thoảng bắn ra tên nỏ, đã tạo nên thương vong rất lớn. Dùng lời nói của bọn họ, phản quân chết dưới nỏ của bọn hắn, không dưới trăm người. Mà khi bọn hắn phối hợp, quân Liêu lại chém giết hơn hai trăm Ngõa Lý, cùng với hơn trăm tên Oát Lỗ Đóa. Thạch Liệt Đạt Lạt Can kia không hổ là tướng quân trong quân, nếu đặt ở giữa người Nữ Chân, ít nhất gã cũng là một Mãnh An Bột Cận. Bởi vì chức quan của gã cao nhất, cho nên nhanh chóng đem những tàn binh bại tướng này tụ tập một chỗ, và rất nhanh tạo lên một sức chiến đấu. - Con cháu nhà Thạch Liệt ở đây, người nào dám ngăn cản đường ta! Thạch Liệt Đạt Lạt Can giết đỏ cả mắt, gầm thét liên tục. Ở phía trước gã, quân Hắc Sơn và nhóm Oát Lỗ Đóa tạo thành phản quân đang kinh hãi lạnh mình, liên tiếp lui về phía sau. Tiếp tục xa hơn trước, lập tức có thể nhìn thấy tường viện thự nha, Thạch Liệt Đạt Lạt Can quát lên một tiếng lớn: - Người nào cản ta thì chết, các huynh đệ, cùng ta đi cứu tứ Thái Tử. Thanh Kim Bối Đại Hoàn Đao nặng trịch phát ra từng đạo ánh sáng, Thạch Liệt Đạt Lạt Can người đao hợp nhất, lập tức xông về phía trước. ***** - Yến Tử, lập tức buông binh khí, ta không muốn giết con cháu A Bảo Cơ! Da Luật Đại Thạch lớn tiếng quát, tiếng như sấm động. Không thể không nói, người này đích thật là chút khí thế. Đứng nguyên một chỗ bất động, lại làm cho Dư Lê Yến đối diện cảm nhận được rất nhiều áp lực. Ta đây là danh tướng cuối cùng của Đại Liêu! Đây là thái tổ Đại Liêu ta, con cháu A Bảo Cơ… Nếu ta đầu hàng, cũng không coi là cái gì. Bàn về vai vế, gã là lão thúc của ta, ta đầu hàng lão thúc, sao có thể bị cho là áp bức và lăng nhục? Thế nhưng, Dư Lê Yến nhìn Tiêu Khất Tiết và Da Luật Tập Nê Liệt nằm trong vũng máu, trong lòng vừa mới dao động lập tức lại kiên định. Nàng ngẩng đầu, quật cường lớn tiếng trả lời: - Không! - Yến Tử, ngươi đừng có ép ta. - Không! Dư Lê Yến nắm chặt thương lớn để ở trước người: - Con cháu A Bảo Cơ, chỉ có thể chết trận, tuyệt đối không đầu hàng. Ngụ ý kia rõ ràng là nói cho Da Luật Đại Thạch, ngươi căn bản cũng không phải là con cháu Da Luật A Bảo Cơ… Con cháu Da Luật A Bảo Cơ, tuyệt đối sẽ không tự giết lẫn nhau, khẩu thương nhắm ngay người một nhà. Sắc mặt Da Luật Đại Thạch trở lên dữ tợn hơn. Gã hít sâu một hơi: - Ta nói một lần cuối cùng, Yến Tử, đừng ép ta! Âm thanh trầm lặng, mang theo sát khí nồng nặc. Trên mặt Ất Thất Oát Lỗ Đóa lộ ra vẻ kính trọng, hạ giọng nói: - Công chúa, sở dĩ sứ quân làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ. Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn Đại Liêu ta chôn vùi trong một cuộc chiến tranh không có chút ý nghĩa nào sao? Sứ quân làm như vậy, cũng là vì kéo dài sinh tồn của nước Đại Liêu ta… Công chúa, xin đừng hiểu lầm, sứ quân tuyệt đối không có ác ý. Nhưng Dư Lê Yến lại không hề có ý lùi bước. Lần này rõ ràng là Da Luật Đại Thạch đã nổi giận! - Ất Thất Di Lý… Gã vừa mới hô lên tên Ất Thất Oát Lỗ Đóa, chợt nghe thấy ở bên ngoài sân truyền đến từng tiếng gầm rú dữ dằn. - Tứ Thái Tử, đừng vội kích động, con cháu nhà Thạch Liệt đến đây. Con cháu nhà Thạch Liệt? Da Luật Đại Thạch ngẩn người, lộ ra một chút khó hiểu. Gã không phải Pha Lý Quát, cũng không phải Tiêu Khất Tiết, hiển nhiên không biết con cháu nhà Thạch Liệt là ai. Nhưng hắn vẫn biết, bộ tộc Thạch Liệt là một trong hai mươi bộ tộc của thái tổ, tuy nhiên đã sớm xuống dốc. Không nghĩ rằng, ở trong thành Khả Đôn nho nhỏ này lại xuất hiện con cháu nhà Thạch Liệt. Sắc mặt Da Luật Đại Thạch thay đổi, trong lòng lập tức có một điềm báo không may… Vì sao đến bây giờ, quân Hắc Sơn ta còn chưa có đánh vào thành Khả Đôn? - Ất Thất Di Lý! - Có mạt tướng. - Giết chết người nhà Thạch Liệt cho ta, lập tức tiến đến cửa ra vào thành, nắm bắt cửa thành! Ất Thất Oát Lỗ Đóa hét lớn một tiếng, cầm Ha Lê bổng trong tay, lập tức lao ra cửa lớn đình viện. Da Luật Đại Thạch lạnh lùng nói: - Yến Tử, đây là ngươi ép ta… Ngươi đã không chịu đầu hàng, vây bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi gặp huynh trưởng ngươi. - Thập Tam Lang! - Đến ngay đây. Ngọc Doãn nghiêng mình, từ sau lưng Da Luật Đại Thạch đi ra. Hắn vừa mới xuất hiện, lại làm cho Dư Lê Yến khẽ giật mình, trong cặp ánh mắt gần như tuyệt vọng, lập tức lộ ra một chút ánh sáng. - Lúc trước ta nói bắt Yến tử cho ngươi bắt Yến Tử, xem ra không phải là noi chơi rồi. Ngọc Doãn nói: - Nếu nàng không biết tốt xấu, vậy thì chỉ có… Xin sứ quân cho ta mượn binh khí, ta không muốn để cho Yến Tử chết ở trong tay người khác. Sau một lúc lâu Da Luật Đại Thạch nhìn chăm chú Ngọc Doãn, hạ giọng nói: - Cũng được, ta thành toàn cho ngươi. Gã khua tay ra hiệu, chỉ thấy Ô Lý Cáp Lạt đang cầm một đại đao lập tức đưa cho Ngọc Doãn. Nói thì chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh, ngay khi Ngọc Doãn chuẩn bị tiếp nhận đại đao, chợt nghe Khuất Đột Luật khàn giọng gào lên: - Ngọc Tiểu Ất, ngươi làm gì, tại sao ở chỗ này? Ngọc Tiểu Ất? Da Luật Đại Thạch ngẩn người, hướng nhìn Khuất Đột Luật. - Người nào là Ngọc Tiểu Ất? Gã lớn tiếng quát hỏi. Không đợi Khuất Đột Luật trả lời, lại nghe thất tiềng gào khàn giọng của Ô Lý Cáp Lạt từ phía sau truyền đến: - Sứ quân, cẩn thận! Da Luật Đại Thạch giật mình lạnh toát, vội nghiêng người nhìn lại phía sau. Trước mắt hiện lên một mũi nhọn, tựa như tia chớp đã đến trước mặt. Không đợi Da Luật Đại Thạch kịp phản ứng, đầu mũi nhọn kia đã chạm vào ngực Da Luật Đại Thạch. Da Luật Đại Thạch chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, thân thể bị một lực rất mạnh đánh vào, lui lại mấy bước rồi lập tức ngã trên mặt đất. Ngay giữa ngực gã chỉ còn chừa lại một chuôi dao găm ra ngoài. - Thập Tam Lang… Da Luật Đại Thạch mở to hai mắt nhìn. Ô Lý Cáp Lạt đau thương rít gào, lập tức vung đao bổ về phía Ngọc Doãn. Nếu như là lúc trước, Ngọc Doãn muốn né tránh sẽ rất khó khăn. Nhưng sau khi qua tầng thứ ba công phu, giác quan thứ sáu của Ngọc Doãn đã đạt tới sự nhạy bén trước nay chưa từng có. Một đao này của Ô Lý Cáp Lạt có sức lớn, nhưng trong mắt hắn thì lại vô cùng chậm, thậm chí hắn có thể thấy rõ đường đi của đại đao kia. Dưới chân bước một bước, thân hình nghiêng sang một bên. Đại đao kia gần như là lướt qua thân thể hắn... Ngọc Doãn giơ tay lên, vỗ một chưởng vào trên cổ tay Ô Lý Cáp Lạt. Ở ngoài nhìn vào, một chưởng này của hắn đánh rất tùy tiện, nhưng chỉ có một chưởng này, Ô Lý Cáp Lạt hét một tiếng, xương cổ tay dập nát. Đại đao rời xuống khỏi tay, lại bị Ngọc Doãn đưa chân ra, nhanh nhẹn tiếp được, rồi sau đó nhướn lên phía trước. Thân hình hắn nhún xuống, tay mắt lanh lẹ, nắm chặt chuôi đao, theo thế đao kia, dựa theo bí kíp trong Bào Đinh Bát Phát, lật tay lôi kéo xuống phía dưới. Lưỡi đao sắc bén, trực tiếp xé rách ngực Ô Lý Cáp Lạt. Từ lồng ngực gã kéo xuống đến dưới xương sườn, xuất hiện một vết đao ghê người. Ruột gan từ vết thương lập tức phun ra, Ô Lý Cáp Lạt ngửa mặt ngã xuống đấy, lập tức tắt thở. - Ô Lý Cáp Lạt! Da Luật Đại Thạch kêu lên một tiếng. Mà Ngọc Doãn thì nhân lúc mọi người đang ngây ngẩnbước chân lắc mình, lập tức từ trong đám người giết ra. Theo sát phía sau Ngọc Doãn là Mã Nhĩ Lư Phẩn, y cướp lấy một cây bảo kiếm trong tay một gã phản quân, đi theo Ngọc Doãn giết ra, đi nhanh tới bên người Dư Lê Yến. - Sư phụ, ta còn tưởng rằng… Ngọc Doãn cười cười giơ tay vỗ vỗ đầu Mã Nhĩ Hốt Tư, kéo đao xoay người. - Sứ quân, ta là Ngọc Tiểu Ất. - Ngươi không phải… Vẻ mặt Da Luật Đại Thạch không thể tin nổi, ngón tay chỉ Ngọc Doãn. - Cao Thập Tam Lang là anh em ta, ta tên là Ngọc Doãn, mọi người đều gọi ta là Ngọc Tiểu Ất, cũng có người gọi ta là Ngọc Giao Long… là con trai của Ngọc Phi mà năm đó ngươi ở trên Hiến đài hạ độc giết chết. Lúc trước bất đắc dĩ, xin sứ quân chớ trách. Da Luật Đại Thạch trừng mắt nhìn Ngọc Doãn, trên mặt hiện ra một chút cổ quái. Gã vạn lần không ngờ, suy tính trăm nghìn kế, kết quả không ngờ lại chết trong tay một tên vô danh tiểu tốt. Đúng vậy, chính là vô danh tiểu tốt! Ở trong mắt Da Luật Đại Thạch, cái gì mà Khai Phong đệ nhất Kê Cầm, cái gì Ngọc Giao Long… ũng đều là *** chó. Một tên Ngọc Doãn vô danh tiểu tốt như vậy lại lừa gã xoay quanh. Da Luật Đại Thạch nhìn Ngọc Doãn, miệng ngập ngừng, quát to một tiếng: - Báo ứng rồi! Nói xong, ngửa đầu ngã xuống. Vị này ở trong lịch sử, từng là Cúc Nhĩ Hán thành lập nên đế quốc Tây Liêu hiển hách mà nay lại bị chết ở thành Khả Đôn. Cả nhóm người Da Luật Đại Thạch đều ngây ngẩn cả người… Thay đổi bất thình lình, làm cho bọn họ cảm thấy không thích nghi kịp, thậm chí còn không hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên có một chút, bọn họ lại thấy rõ ràng. Đó chính là sứ quân của bọn họ, Da Luật Đại Thạch chết rồi. - Giết kẻ phương Nam kia báo thù cho sứ quân. Sau đó mấy chục tên phản quân cùng giơ thương lên, lập tức vồ tiến lên. Đúng lúc này, chợt nghe cửa lớn đình viện sập một tiếng, một đội quân Liêu xông tới, cầm đầu hơn mười tên nỏ tay hướng về phía phản quân trong đình viện, lập tức bắn ra những mũi tên sắc bén. Mấy chục tên phản quân ở hậu viện, vội vàng không kịp chuẩn bị bị bắn giết tại chỗ. Mà một đám phản quân khác xông lên phía trước đối mặt với Ngọc Doãn và Dư Lê Yến. Đại đao của Ngọc Doãn tung bay, thương lớn của Dư Lê Yến khua múa, một đao một thương đã giết được phản quân ngã xuống trái phải, máu chảy thành sông… - Ta là Công chúa Thục quốc Da Luật Dư Lý Diễn, phàm là tướng sĩ Đại Liêu, hãy cùng ta giết phản tặc, Giết!