Tống Thì Hành
Chương 141
Tiếng vó ngựa dần đến gần thì tâm trạng Ngọc Doãn càng khẩn trương.
Tuy nói ở phủ Thái Nguyên từng trải qua mấy trận đánh nhau, nhưng lúc ấy là vì bất ngờ mà bị cuốn vào, nhưng hiện tại, e rằng thật sự là bị phục kích. Ngọc Doãn đã từng giết người nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm giác khẩn trương, tim trong lồng ngực đập liên hồi.
Không đúng!
Ngọc Doãn ở trên tàng cây nhìn xuyên qua kẽ lá, sắc mặt chợt biến đổi.
Đối phương cũng không phải là hơn chục người!
Chỉ nhìn thấy đường lớn phía trước đi tới một đội người Nữ Trực ước chừng mười người mặc trọng giáp, còn mười mấy người khác thì không mặc giáp trụ mà đi bộ theo kỵ quân trọng giáp này. Ngọc Doãn không hiểu quân chế quân Kim lắm, nhưng đám người Da Luật Tập Nê Liệt lại hiểu rất rõ, đây chính là binh mã Bán Bồ Liễn, mặc giáp chính là chính binh quân Kim, mà người đi bộ không mặc giáp chính là A Lý Hỉ, hỗ trợ chính binh. Số người đang tới so với số người bên mình không ít hơn nhiều lắm.
Da Luật Tập Nê Liệt do dự!
Còn muốn tiếp tục phục kích nữa không?
Đúng lúc này, một người Nữ Trực mặc trọng giáp đi đầu đột nhiên gầm rú một tiếng cổ quái, quân Kim lập tức dừng bước.
Tiếp theo đó, chỉ thấy người Nữ Trực kia huyên thuyên nói bằng thổ ngữ Nữ Trực, trong phút chốc tất cả những người Nữ Trực đều lộ vẻ khẩn trương, một đám lấy binh khí ra, mà A Lý Hỉ này thì trèo lên ngựa, cầm yêu đao trong tay.
Dấu vó ngựa!
Trên đường trải rộng có dấu vó ngựa khiến người Nữ Trực cảnh giác.
Nhậm Oánh vốn luôn luôn chờ đợi tín hiệu của Da Luật Tập Nê Liệt, nhưng thấy người Nữ Trực phản ứng như thế lập tức biết đã có chuyện không hay!
Không ngờ người Nữ Trực lại cẩn thận như thế.
Trong lòng Nhậm Oán thầm oán trách Da Luật Tập Nê Liệt sao không quả quyết vào ngay lúc đó?
Mới vừa rồi đám người Nữ Trực này rõ ràng không đề phòng chút nào, sau khi tiến vào vòng phục kích sẽ dễ dàng bị đánh chết. Hiện tại thì bọn họ đã có đề phòng, còn muốn tiếp tục phục kích là điều vô cùng khó khăn. Hai gã A Lý Hỉ gào thét liên hồi, xông lại bên đường.Nhậm Oánh cũng biết, nếu lúc này mà do dự nữa thì chỉ sợ bên mình sẽ chết càng thêm thảm trọng.
- Bắn tên!
Y đột nhiên vùng dậy giương cung cài tên, một mũi tên thép nhanh như tia chớp gào thét bay ra.
Mũi tên thép ấy cũng là quân Tống chế tạo trang bị, lực sát thương cực mạnh. A Lý Hỉ đi đầu bị Nhậm Oánh bật dậy làm giật mình hoảng sợ, bị bắn ngã xuống ngựa. Cùng lúc đó, mười tên thị vệ người Liêu cũng vươn người đứng dậy, mười mũi tên thép gào thét bắn ra, lập tức lại có hai gã A Lý Hỉ bị bắn ngã xuống ngựa, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế...
Thủ lĩnh Nữ Trực đi đầu thấy vậy giận tím mặt.
- Đám chuột nhắt nhát gan dám đánh lén chúng ta...Một tên cũng không tha, giết hết cho ta!
Mười tên chính binh đồng loạt gào thét, cầm trường thương trong tay xông tới.
Đám người Nhậm Oánh lập tức biến đổi sắc mặt, vốn tưởng rằng đối phương sẽ hỗn loạn, rồi sau đó chạy trốn, mình sẽ dễ dàng phối hợp với Da Luật Tập Nê Liệt giết chết đám người này, nào ngờ người Nữ Trực gặp nguy không loạn, còn khởi xướng phản kích.
- Mọi người đừng hoảng hốt, rút lui về phía sau!
Nhậm Oánh vội vàng lớn tiếng quát to, suất lĩnh thị vệ nước Liêu rút lui lên cao.
Vừa rút lui vừa bắn tên, nhưng đối mặt với chính binh Nữ Trực trên người mặc trọng giáp nặng dày, dù là mũi tên thép cũng không làm gì được. Hai gã thị vệ một người kích động hoảng sợ ngã lăn ra đất bị một gã chính binh Nữ Trực phóng ngựa đến, một thương đóng đinh thị vệ kia trên mặt đất, để mặc thị vệ đó gào lên thê lương mà không lộ chút vẻ thương xót nào.
- Không được sợ, không được sợ, bắn tên cho ta!
Nhậm Oán vừa bắn tên vừa quát to:
- Bắn ngựa bọn chúng...
Nhưng trong lòng lại vạn phần âu lo: sao Tứ Thái tử còn chưa động thủ? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn chúng ta chết ở chỗ này sao?
Nói thật, Da Luật Tập Nê Liệt cũng sợ hãi!
Gã hiểu rõ đám người Nữ Trực này chính là một đám hung hãn không sợ chết.
Đội này cũng có liên quan với đội người Nữ Trân cùng tên, người chạy trốn trên chiến trường sẽ gặp phải tội liên đới...Cũng bởi vậy mà sau khi người Nữ Trực tiến vào vòng phục kích, Da Luật Tập Nê Liệt do dự không biết có nên hạ lệnh xuất kích hay không. Ai có thể ngờ người Nữ Trực lại phát hiện đối phương, mà Nhậm Oánh lại chậm hành động càng khiến Tập Nê Liệt lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Đám giặc ngươi dám!
Tập Nê Liệt đang do dự, lại nghe một tiếng hét to làm sắc mặt y biến đổi lớn.
Hóa ra, đương lúc người Nữ Trực phát động công kích đám người Nhậm Oánh, chiến mã Dư Yến Lê dường như cảm nhận được sự bất an đã phát ra tiếng xuy xuy....Cũng khó trách, khi người Nữ Trực xuất kích, sát khí kinh người, mà vật cưỡi của đám người Tập Nê Liệt phần lớn là chiến mã đào thải trong quân nên lập tức kinh hoảng. Chiến mã Dư Yến Lê phát ra tiếng xuy xuy này lập tức thu hút đám người A Lý Hỉ. A Lý Hỉ người Nữ Trực phần lớn là lão binh được lựa rút ra từ trong chính binh, người lớn tuổi hoặc là thân thể không tốt, không thể đảm đương tùy tùng chính binh. Tuy nhiên bọn họ cũng là một đám lão binh có kinh nghiệm nên hiểu rõ phải lựa chọn như nào. Ba gã A Lý Hỉ đang công kích Nhậm Oán lập tức xông vào rừng.
Dư Lê Yến hoảng sợ, thấy không thể ẩn thân nên giục ngựa lao ra.
Tay lớn cầm thương run lên múa lăng không sắc bén, A Lý Hỉ cầm đầu nâng đao đón đỡ, đã thấy đại thương kia chợt lóe lên, chạm vào yêu đao của A Lý Hỉ phập vào ngực gã. Tuy nhiên hai gã A Lý Hỉ còn lại không chút nào hoảng hốt, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn đồng bọn bị Dư Lê Yến đâm trúng ngã xuống ngựa mà múa đao giáp công tới.
Cho dù Dư Lê Yến là một nữ nhân nhưng lại vô cùng can đảm.
Thấy đối phương giáp công mà đến cũng không chút hoang mang, rút ra bút thương lớn thúc ngựa tiến đến...
Ngọc Doãn ở trên tàng cây thấy rõ ràng, tán thưởng dũng khí của Dư Lê Yến, chỉ có điều hắn cũng không lập tức ra tay mà ẩn trên tàng cây yên lặng chờ đợi. Bởi vì hắn nhận ra được thương mã của Dư Lê Yến thuần thục, hai gã A Lý Hỉ không phải là đối thủ của nàng. Hắn muốn chờ đợi một chút, đợi đến thời cơ chín mùi thì mới ra tay, tốt nhất là xử lý tên thủ lĩnh Nữ Trực kia.
Nhưng thấy Dư Lê Yến bị giáp công thì Da Luật Tập Nê Liệt lại nóng nảy!
Y không do dự nữa mà giục ngựa lao tới, miệng quát to:
- Muốn làm tổn thương Yến tử của ta ư!
Y vừa tới khiến cho A Lý Hỉ náo loạn, nhưng đám này là lão binh có kinh nghiệm chiến trận, rất nhanh bình tĩnh trở lại, ba kỵ phóng ngựa lao ra ngăn cản Da Luật Tập Nê Liệt. Cùng lúc đó, A Lý HỈ còn lại đều tiến lên, ngăn thị vệ người Liêu lại. Song phương trên đường lớn chiến đấu, chỉ nghe tiếng la hét, máu thịt bắn tung tóe.
Thủ lĩnh Nữ Trực kia lúc bắt đầu vốn đã không coi những người Liêu này ra gì, không ngờ lại xảy ra biến cố như này.
Thấy Da Luật Tập Nê Liệt cầm nha bổng trong tay tung hoành trên không, hai A Lý Hỉ xông lên chưa địch một hiệp đã bị Da Luật Tập Nê Liệt đuổi giết ngã xuống ngựa. Thủ lĩnh Nữ Trực trợn đôi mắt tam giác lên, một tay cầm đại đao, tay kia cầm vũ khí giống như xích chùy phóng ngựa đánh về phía Dư Lê Yế. Người này vóc dáng cao lớn thô kệch nhưng tâm tư tinh tế, gã đương nhiên nhận ra đám người Tập Nê Liệt xông ta tập kích mãnh liệt là vì cứu Dư Lê Yến....
Nói cách khác, Dư Lê Yến này không phải là nhân vật bình thường.
Chỉ cần bắt được Dư Lê Yến là có thể kết thúc trận đấu này!
Lúc này Dư Lê Yến đang bị ba gã A Lý Hỉ vây công, tuy rằng thương mã nàng thuần thục nhưng luận kinh nghiệm ẩu đả lại không phong phú bằng A Lý Hỉ. Ba gã A Lý Hỉ ngươi tới ta lui phối hợp lẫn nhau vây chặt Dư Lê Yến ở giữa. Hơn nữa Dư Lê Yến vốn học được song thương, nay một bút thương lớn đã đưa cho Ngọc Doãn, đơn thương độc mã nên có chút đón đánh không nổi.
Thấy thủ lĩnh Nữ Trực phóng ngựa xông tới, Dư Lê Yến cũng vô cùng khẩn trương.
Sao Tiểu Ất còn chưa ra tay?
Ngay lúc nàng đang nghi hoặc, thủ lĩnh Nữ Trực kia đã xông tới, vừa lúc đi qua nơi Ngọc Doãn đang ẩn thân ở trên cây đại thụ.
Ngọc Doãn đã vận sức chờ phát động đã lâu nghiến răng nghiến lợi thả người từ trên cây xuống.
Tấm chắn chắn trước người, một bàn tay vác lên bút thương lớn tựa như Thái sơn đánh tới thủ lĩnh Nữ Trực.
Thủ lĩnh Nữ Trực sắp vọt tới trước ngựa Dư Lê Yến, thậm chí còn thấy rõ sắc mặt kinh hoảng trên mặt nàng.
Dư Lê Yến là một mỹ nhân, bắt được nàng về sẽ phải vui chơi giày vò, nhưng gã đột nhiên phát hiện vẻ kinh hoảng trên mặt Dư Lê Yến biến mất, mà thay vào đó là nụ cười cổ quái. Cũng đúng lúc này, Ngọc Doãn đã đến trên đầu gã. Thủ lĩnh Nữ Trực giật mình lạnh toát ngẩng mạnh đầu lên, vừa đúng thấy Ngọc Doãn nhe răng cười độc ác.
Muốn né tránh cũng không còn kịp rồi!
Gã thúc vào eo ngựa, xích chùy trong tay ném tới.
Chỉ nghe “keng” một tiếng vang lớn, tấm chắn trong tay Ngọc Doãn đã bị biến dạng, tuy nhiên xích chùy kia lại bị văng ra ngoài. Lực lượng khổng lồ khiến Ngọc Doãn cả kinh, nhưng hắn lại mượn cỗ lực này quay người trên không trung tránh thoát được đại đao trong tay của thủ lĩnh Nữ Trực ngay sau đó, tay hắn ôm lấy cổ thủ lĩnh Nữ Trực, dùng sức ôm thủ lĩnh Nữ Trực túm xuống dưới.
Hai người rơi xuống đất, đồng thời cũng phát ra âm thanh làm bụi bay mù mịt.
Thủ lĩnh Nữ trực ngã trên mặt đất, trên người mặc trọng giáp nặng dầy khiến gã khó có thể lập tức đứng dậy được. Ngược lại Ngọc Doãn lăn mười tám vòng, thuận thế vớ lấy tấm chắn đè thủ lĩnh Nữ Trực xuống đất. Cả bàn tay nổi lên gân xanh, đè chặt thủ lĩnh Nữ Trực.
- Đi chết đi!
Ngọc Doãn hét lớn một tiến, bút thương trong tay giơ cao mang theo tiếng gió rít sắc bén hung hãn đâm vào mặt thủ lĩnh Nữ Trực.
Bút thương lớn này của Dư Lê Yến dài tám thước, bị Ngọc Doãn đâm xuyên qua đất hai thước.
Thủ lĩnh Nữ Trực kêu lên thảm thiết, cả người giãy dụa hai cái rồi không cử động nữa. Máu tươi có hỗn hợp màu vàng đục và óc trắng bệch phun bắn vào mặt Ngọc Doãn, làm Ngọc Doãn nảy sinh một khoái cảm khó hiểu.
Trước đây tại Dương Khúc, tuy rằng hắn có giết mười mấy người nhưng chưa từng có cảm thụ như lúc này.
Nhưng hiện tại...
Ngay trong khoảnh khắc hắn giết thủ lĩnh Nữ Trực, có một loại cảm giác nảy sinh khó diễn tả thành lời.
Giết đám giặc tử này cũng thường thôi!
- Tiểu Ất cẩn thận!
Đúng lúc này lại vang lên tiếng la kinh sợ của Dư Lê Yến.
Ngọc Doãn giật mình, rồi đột nhiên tỉnh táo, hắn vội vàng nằm rạp trên mặt đất,một mũi tên nhon sượt qua sát đầu hắn, cắm xuống đất. Tiếp theo ngay đó một con khoái mã gào thét lao tới, A Lý Hỉ ngồi trên lưng ngựa sắc mặt trắng bệch, cả người vặn vẹo vô cùng dữ tợn đang múa đao bổ về phía Ngọc Doãn....
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
149 chương
31 chương