Tống Thì Hành
Chương 138
Từ thời lập Tống tới nay, Đại Tống triều vẫn luôn tồn tại một vấn đề nghiêm trọng: ngựa!
Đại Tống thiếu ngựa, hơn nữa lại là cực kỳ nghiêm trọng. Tuy rằng lập quốc đã hơn một trăm năm, khoa học kỹ thuật cũng như văn hóa của triều Tống không ngừng phát triển, nhưng thiếu ngựa vẫn là một vấn đề đau đầu mà triều Đại Tống khó có thể giải quyết. Không có ngựa, cũng đồng nghĩa với việc phương tiện di chuyển bị hạn chế. Đại Tống triều có khoa học kỹ thuật rất phát triển, chế tạo ra các loại vũ khí, để bù lại vấn đề thiếu phương tiện di chuyển, nhưng chỉ có thể bị động phòng thủ, chứ không thể chủ động tấn công. Cho nên, thủ thì có thừa mà công thì không đủ, đã trở thành một vấn đề vô cùng phiền toái.
Từ Thái Nguyên cho tới Bắc Cương, đều thiếu ngựa như nhau.
Cũng may Nhâm lão công có thể xem như thần thông quảng đại, chuẩn bị được hơn hai mươi con chiến mã, cấp cho bọn người Da Luật Tập Nê Liệt thay thế cho đôi chân.
Vấn đề đến rồi!
Ngọc Doãn không biết cưỡi ngựa.
Biện Lương Khai Phong tuy rằng thịnh vượng, có chợ lừa ngựa, nhưng phần lớn chỉ là ngựa xấu.
Dùng để kéo xe thì có thể, nhưng nếu dùng để làm ngựa chiến, hiển nhiên là không có khả năng. Mặc dù chỉ là ngựa xấu cũng rất đắt. Ít nhất là dựa vào tài lực của Ngọc Doãn trước đây mà nói, để mua được một con ngựa xấu cũng phải cố hết sức.
Đương nhiên, tài lực này, là nói lúc Ngọc Doãn nhận bốn ngàn quan của Lý Sư Sư và Mã Nương Tử trước kia.
Vấn đề thứ nhất bất quá chỉ có như vậy, Ngọc Doãn đương nhiên cũng không có cơ hội tiếp xúc với ngựa, chớ đừng nói chi là luyện được kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc.
Ngựa cấp cho Ngọc Doãn, là một con ngựa già.
Theo Nhậm Oán nói, phần lớn ngựa này là mua của quân Bình Định... Mặc dù chỉ là một con ngựa già, cũng khiến cho Ngọc Doãn rất đau đầu. May mà Dư Lê Yến đã dặn dò Nhậm Oán, bảo y quan tâm Ngọc Doãn nhiều một chút, nếu không thì khả năng làm quen với ngựa của Ngọc Doãn cũng là một vấn đề.
- Tiểu Ất không biết cưỡi ngựa sao?
Nhậm Oán có chút kỳ quái hỏi.
Ngọc Doãn xấu hổ gật đầu:
- Ta ở Khai Phong, sao có thể được học cưỡi ngựa?
- Vậy cũng đúng, Khai Phong tuy rằng phồn hoa, nhưng đa số ngựa tốt đều dùng cho việc quân, không giống như ở phía Bắc thuận tiện như vậy.
Nhậm Oán vừa nói vừa tiến tới chỉ cho Ngọc Doãn cách lên ngựa, cách làm quen với chiến mã, làm cho nó có thể thuần phục, tuân theo mệnh lệnh.
- Ngựa có linh tính, có thể làm quen với nó.
Con ngựa này mặc dù hơi già, nhưng lại rất hiền, cũng hiểu được ý của người. Tiểu Ất chỉ cần nắm được bí quyết cho tốt là có thể khống chế được nó. Ha ha, vừa mới bắt đầu cưỡi ngựa, căng thẳng là điều khó tránh... Tuy nhiên ngàn vạn lần chớ có căng thẳng, ngươi càng căng thẳng, nó cũng sẽ căng thẳng theo, như vậy sẽ rất dễ gặp chuyện không may. Thả lỏng một chút, trước tiên lên ngựa, đừng kéo dây cương quá mạnh, nó sẽ căng thẳng...
Mặc dù Nhậm Oán đã bái Nhâm lão công làm cha nuôi, nhưng dù gì cũng là đàn ông.
Ở giữa bọn người Khiết Đan và người phương Bắc, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không thoải mái. Mà nay có Ngọc Doãn, coi như là có thêm một đồng bọn. Y không biết rõ bản lĩnh của Ngọc Doãn, nhưng nhìn thấy Dư Lê Yến rất coi trọng hắn, Nhậm Oán cũng bèn tận tâm tận lực. Hơn nữa mọi người đều là đàn ông nên càng thêm thân thiết, chỉ trong chốc lát, Ngọc Doãn đã học xong cách cưỡi ngựa.
Chỉ có điều, muốn phóng ngựa chạy nhanh thì vẫn còn chút khó khăn!
Nhậm Oán thấy tình hình như vậy, liền bàn với Tập Nê Liệt, để cho bọn người của Tập Nê Liệt đi trước, bọn họ mới từ từ đuổi theo sau.
Tốc độ của Ngọc Doãn, cũng thực khiến cho Da Luật Tập Nê Liệt bực bội.
Nếu không vì lúc nãy đã thử qua sức lực của Ngọc Doãn, hơn nữa lại có Dư Lê Yến tiến cử, có lẽ y đã đuổi Ngọc Doãn ra khỏi đội ngũ của bọn họ từ lâu...
- Vậy thì chúng ta đi trước, các ngươi chớ đi chậm quá, chúng ta sẽ chờ ở phía trước.
Sau khi Da Luật Tập Nê Liệt dặn dò xong rồi, liền dẫn người phóng ngựa rời đi.
Dư Lê Yến thấy Ngọc Doãn dè dặt ngồi trên lưng ngựa, bèn cười ha ha, theo sát đám người của Da Luật Tập Nê Liệt rời đi.
Ngọc Doãn cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa cũng không phải chỉ trong phút chốc là có thể luyện được.
Thân là con dân nước Đại Tống, dù sao cũng không thể nào sánh bằng với người Khiết Đan từ nhỏ đã lớn lên ở trên lưng ngựa, nói gì thì nói cũng cần phải có thời gian thích ứng.
Cũng may, quá trình này không kéo dài lâu lắm. mà con ngựa già rất ngoan ngoãn, không phải loại ngựa khó thuần phục, rất dễ kiểm soát.
Mà Nhậm Oán lại là một ông thầy tốt, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn... Trên đường đi, Nhậm Oán hướng dẫn Ngọc Doãn phi nhanh, không ngừng điều chỉnh những tư thế sai cho Ngọc Doãn. Chỉ mất khoảng nửa ngày, Ngọc Doãn bước đầu đã hiểu được tính tình của con ngựa già, buổi trưa sau khi ăn uống qua loa, hai người lại phóng ngựa phi nhanh, Ngọc Doãn không ngờ có thể đuổi gần kịp Nhậm Oán...
- Tiểu Ất, học rất mau!
Nhậm Oán ngồi trên ngựa quay đầu lại, cười nói với Ngọc Doãn.
- Trước tiên học cách cưỡi ngựa, sau khi đã quen rồi là có thể tập cưỡi ngựa bắn cung ... Trước kia ta phải học thật lâu mới coi như học xong. Tiểu Ất tiếp thu khá nhanh, ta cho rằng không mất bao lâu nữa là đã có thể hoàn toàn nắm được kỹ thuật cưỡi ngựa.
Ngọc Doãn ở trên ngựa cười nói:
- Cũng phải nhờ Oán ca chỉ dẫn nhiều hơn.
- Ha ha, chúng ta đều là đàn ông, lần này tiến về hướng Bắc, cần phải quan tâm lẫn nhau, để tránh bị người khác xem thường mới phải.
- Điều đó là đương nhiên!
Ngọc Doãn cũng hiểu, có người quen quan tâm, luôn là một chuyện tốt.
- Oán ca, có nên nhanh hơn một chút không?
- Tiểu Ất đừng sốt ruột... Ha ha, hiện giờ ngươi mới học được cách cưỡi ngựa, cần phải thành thạo hơn nữa mới được. Với tốc độ này rất thích hợp cho kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi, nếu như đi quá nhanh, nhất định sẽ không chịu đựng nổi. Lần này đi Thiên Đức Quân, đường xá xa xôi... Có rất nhiều cơ hội để phóng ngựa phi nhanh. Nói không chừng khi tới Thiên Đức Quân, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiểu Ất đã có thể theo kịp kỹ thuật cưỡi ngựa của ta rồi...
Nếu Nhậm Oán đã nói như vậy, Ngọc Doãn cũng không cần phải vội!
Nhậm Oán đã không gấp, hắn vì sao lại phải gấp?
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++
Thiên Đức Quân, lúc đầu ở thành Bắc, thì ra là thành Ô Lương Tố của Mông Cổ sau này.
Công nguyên năm 749, Trương Tề Khâu ở thành Khả Đôn lập ra Hằng Trại Quân, cũng vào năm đó lại từ thành Thụ Hàng di dời đến An Bắc Đô Hộ Phủ cai quản.
Thành Khả Đôn, nguyên danh là thành Khả Hạ Đốn, theo phiên âm của người Đột Quyết mà ra, ý là thành Hoàng hậu.
Năm 753, Am Tự Thuận cùng với Quách Tử Nghi tâu xin bỏ đi Hoành Trại Quân, tại sông Đại Đồng lấy thành Tây Trúc xây công sự đưa quân, Sóc Phương làm trọng yếu. Năm 755, Đường Huyền Tông ban tên là Đại An Quân, chính là tiền thân của Thiên Đức Quân. Sau loạn An Sử, Quách Tử Nghi vâng lệnh đi chinh phạt, chỉ để lại quân già yếu đóng giữ, về sau bị tướng Yến là Tống Tinh Tinh công phá, phóng hỏa thiêu hủy...Đô Phòng Ngự Sử của Thiên Đức Quân liền đem trụ sở dời tới thành Tây Thụ Hàng, đổi tên lại là Thiên Đức Quân, cũng bố trí quân mã ở Vĩnh Thanh Sách, chính là Ô Lương Tố ở bờ Hải Nam sau này.
Công nguyên năm 813, Hà Sáo bị lũ lụt.
Thành Tây Thụ Hàng bị nước sông Hoàng Hà phá hủy, Đô Phòng Ngự Sử của Thiên Đức Quân là Chu Hoài Nghĩa dâng biểu thỉnh cầu trùng tu thành Thiên Đức Quân, nhưng cuối cùng vì chi phí quá cao nên đã không được chấp nhận, bèn dời trụ sở của Thiên Đức Quân tới thành Thụ Hàng, sau được gọi là thành Bắc Thiên Đức Quân...
Công nguyên năm 920, Thái tổ người Liêu là Da Luật A Bảo Cơ đánh chiếm thành Thiên Đức Quân.
Nhưng bởi vì người Liêu cho rằng khu vực Hà Sáo rất khó tổ chức, cho nên không thể không đem phạm vi cai quản ở hướng đông thu hẹp lại, dời vào khu vực Tiền Sáo, phụ thuộc vào đường Tây Kinh. Về sau người Liêu lại lập thêm một ít châu, quận, tạo thành hệ thống cai quản của Đại Liêu tại khu vực Tây nam.
Ngọc Doãn sau khi trải qua ba ngày học tập, đã hoàn toàn nắm giữ yếu điểm của kỹ thuật cưỡi ngựa, đã có thể theo kịp đám người Da Luật Tập Nê Liệt đang phi nhanh. Điều này làm cho Dư Lê Yến giật mình, nguyên nhân chính là khả năng học hỏi của Ngọc Doãn quá mạnh mẽ, chỉ có ba ngày là đã có thể nắm được yếu điểm. Tuy rằng mỗi lần lên ngựa mà đi, Ngọc Doãn đều là người đi sau cùng, nhưng đã không cần phải thường xuyên chờ hắn nữa...
Thế nhưng nếu như tăng thêm tốc độ, Ngọc Doãn liền gặp khổ.
Cũng may mà thân thể của hắn khỏe mạnh, nếu không từ đoạn đường này trở về sau, không thể tránh được bị kiệt sức, mỗi lần dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống xong là hắn lăn ra ngủ. Liên tiếp năm sáu ngày sau, mới coi như hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống như thế.
- Yến muội, ta vừa mới nhận được tin, sau khi quân binh của phụ hoàng đến Giáp Sơn, ở Ngư Dương Lĩnh đánh bại người Nữ Chân, đang tới gần trại Thanh Mộ.
Ta độ chừng không bao lâu nữa, phụ hoàng sẽ đoạt được Chấn Võ, trực tiếp tiến sát phủ Đại Đồng Tây Kinh.
Theo ý ta, chúng ta hãy lập tức đến Chấn Võ, hội hợp cùng với phụ hoàng... Nói không chừng còn có thể kịp quyết chiến với bọn người Nữ Chân.
Đoàn người sau khi đến trấn Ninh Viễn, trời cũng đã tối.
Da Luật Tập Nê Liệt liền chọn một ngôi chùa hoang phế để dừng chân, cùng với Dư Lê Yến, thảo luận hành động tiếp theo.
Còn bọn người Ngọc Doãn thì nấu cơm trong đại điện.
Dư Lê Yến lại do dự!
Theo lý mà nói, cứ một đường đi đến Chấn Võ, tụ hợp cùng với Da Luật Diên Hi, đó cũng là kế hoạch của nàng và Da Luật Tập Nê Liệt lúc trước. Nhưng sau khi cùng với Ngọc Doãn nói chuyện, Dư Lê Yến lại có chút do dự, vẫn muốn bàn bạc với Tập Nê Liệt, thay đổi chủ ý.
Nhưng, binh mã của phụ hoàng liên tiếp thắng trận, thậm chí rất có khả năng nắm bắt được Chấn Võ...
Điều này làm cho Dư Lê Yến không biết phải như thế nào mới đúng.
Có nên quay về Thiên Đức Quân, hay là đi Chấn Võ cùng với phụ hoàng tụ hợp? Hai tư tưởng trái ngược đan xen lẫn nhau ở trong đầu, khiến cho Dư Lê Yến không thể nào quyết định được.
- Tiểu Ất!
Đột nhiên nàng đứng dậy kêu Ngọc Doãn.
Da Luật Tập Nê Liệt khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Yến muội, muội kêu gã nam mọi rợ kia làm chi vậy?
- Tứ ca, Tiểu Ất là người muội mời đến giúp, ca đừng có lúc nào cũng mở miệng kêu là Nam mọi rợ được không, rất khó nghe. Kiến thức của Tiểu Ất không bình thường, hơn nữa lại rất có chủ ý. Muội muốn nghe một chút chủ ý của hắn, sau đó mới quyết định.
Da Luật Tập Nê Liệt mày rậm nhăn lại, lộ ra vẻ không vui.
- Có gì hay mà phải trao đổi, hắn bất quá cũng chỉ là một tên bán thịt ở Khai Phong, làm gì có kiến thức? Yến muội, muội quá đề cao hắn rồi.
- Y là một người bán thịt, nhưng cũng là người bán thịt có kiến thức.
Hơn nữa, nghe một chút chủ ý của hắn thì có làm sao? Nếu như có lý thì nghe, còn không có lý thì cứ y như kế hoạch trước kia mà làm. Tứ ca, hiện nay chúng ta không giống như lúc trước, cho nên mỗi một bước đi đều phải suy nghĩ kỹ càng, để tránh dẫm vào vết xe đổ trước kia.
Thấy Dư Lê Yến tức giận, Da Luật Tập Nê Liệt cũng có chút sợ!
Đừng thấy Da Luật Tập Nê Liệt là con trai thứ tư của Da Luật Diên Hi, hơn nữa còn được phong danh hiệu Triệu vương, nhưng trên thực tế, xuất thân của Da Luật Tập Nê Liệt không tốt lắm. Mẹ của y vốn chỉ là một cung nữ trong hoàng cung, hơn nữa cũng không có thân phận gì. Chẳng qua là Da Luật Diên Hi trong một lần say rượu sủng hạnh mẫu thân của y cho nên mới có Da Luật Tập Nê Liệt... Không bao lâu, mẹ của Da Luật Tập Nê Liệt bị bệnh chết, Da Luật Diên Hi cũng không quan tâm nhiều tới y. Có thể nói, Da Luật Tập Nê Liệt có thể trưởng thành, hoàn toàn là dựa vào sự yêu thương, chăm sóc của mẹ Dư Lê Yến, cũng chính là Văn phi Tiêu Sắt Sắt.
Sau này Da Luật Tập Nê Liệt dựa vào sự anh dũng của mình mà xưng hùng, được Da Luật Diên Hi yêu thích.
Nhưng đối với ân tình của Tiêu Sắt Sắt, Da Luật Tập Nê Liệt chưa bao giờ quên. Trong nội tâm, y thậm chí đã xem Tiêu Sắt Sắt như là mẹ ruột, năm đó Tiêu Sắt Sắt bị hại, Da Luật Tập Nê Liệt đã trốn ở trong phủ khóc rống không ngừng, vì thế mới lâm bệnh nặng.
Đối với Dư Lê Yến, Da Luật Tập Nê Liệt vô cùng yêu thương, thậm chí có chút sợ.
Y cũng biết chuyện trong nhà của mình, xông pha trận mạc thì còn có thể, nhưng nếu như nói bày mưu nghĩ kế, thì lại kém xa Dư Lê Yến.
- Nếu Yến muội nói thế, vậy thì nghe gã nam ... nam nhân kia nói vậy.
Tuy nhiên ta vẫn cảm thấy, chưa chắc gã kia có chủ ý tốt gì... Hơn nữa đã đến bước này, nếu không cùng với phụ hoàng hội hợp, chẳng lẽ lại quay về phủ Thái Nguyên?
Dư Lê Yến trừng mắt liếc nhìn Da Luật Tập Nê Liệt một cái, liền đứng dậy.
- Tiểu Ất, tới đây một chút, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.
Nàng hướng về phía Ngọc Doãn gọi một tiếng, lập tức khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền ngừng tay đứng lên:
- Công chúa, gọi ta có chuyện gì? ! .
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
149 chương
31 chương