Tống Thì Hành
Chương 130
Tiêu Khánh là ai?
Ngọc Doãn không biết, càng không quan tâm!
Chỉ có điều bất thình lình ám sát khiến hắn run lên khó hiểu. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lúc hắn còn đang ngẩn người thì đám áo đen đã xông thẳng vào đội xe người Nữ Trực. Những kẻ này hiển nhiên là những đám chiến sĩ kinh nghiệm, vừa xuất hiện đã kết trận tổ hợp ba người một, điên cuồng đánh thẳng vào một chỗ của người Nữ Trực.
Đường phố chật hẹp khiến người Nữ Trực không thích ứng.
Tuy số người áp đảo nhưng trong hoàn cảnh xa lạ và hỗn loạn bị ám sát bất thình lình sẽ khó tránh khỏi bối rối. Rất nhiều binh sĩ Nữ Trực còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người áo đen kéo xuống ngựa, loạn dao chém. Mà A Lý Hỉ ở hai bên trước sau vì quá đột nhiên nên thành thế hỗn loạn. Kẻ xuống ngựa tham chiến, kẻ quay đầu ngựa. Kết quả là trên con đường chật hẹp càng trở nên hỗn loạn.
Người hô ngựa hí!
Máu tươi hòa vào tiếng kêu thảm thiết vang lên từng hồi trên con đường dài.
Lưu Tử Vũ thấy được lập tức biến sắc.
- Sao lại thế này?
Y lao ra cửa lớn quán rượu, lớn tiếng quát:
- Quân binh ở đâu?
Gã muốn ngăn trận ám sát này, vì nơi này là Thái Nguyên, đối tượng lại là người Nữ Trực. Nếu quả thật sứ giả Nữ Trực chết ở đây thì chắc chắn cục diện sẽ thành một trận phong ba.
Tuy Lưu Tử Vũ rất ghét người Nữ Trực nhưng không có nghĩa gã có thể trơ mắt nhìn sứ giả Nữ Trực bị giết.
- Lưu vệ úy, cẩn thận!
Ngọc Doãn thấy Lưu Tử Vũ lao ra liền hoảng sợ.
Hắn không nói hai lời cũng lao ra theo, tóm được cánh tay Lưu Tử Vũ quát lớn:
- Vệ Úy, đừng cậy mạnh. Thế cục đã đủ loạn rồi, nếu chẳng may có sơ xuất gì thì cục diễn sẽ càng thêm phức tạp. Mau lui về.
- Nhưng…
- Hai bên vẫn còn hậu chiêu, chúng ta lúc này không nên gia nhập!
Ngọc Doãn muốn kéo Lưu Tử Vũ về quán rượu, thật không ngờ chuyện hắn lo nhất cuối cùng cũng xảy ra!
Một gã A Lý Hỉ thấy Ngọc Doãn và Lưu Tử Vũ trên đường, không nói câu gì rút đao nhào đến.
- Tiểu Ất, cẩn thận!
Trong tửu quán Lãnh Phi hô lớn nhắc nhở.
Tuy nhiên không cần gã nhắc Ngọc Doãn cũng đã phát hiện A Lý Hỉ, vì thế kéo Lưu Tử Vũ ra phía sau, chân đạp Ngọc Hoàn Bộ, thân hình quay tròn một vòng tại chỗ, đấm ngược một quyền đánh tên A Lý Hỉ kia đo ván.
Một gã áo đen xẹt qua, thấy thế không nói lời nào một đao chém chết tên A Lý Hỉ kia.
Một chùm máu tươi tung tóe lên người Ngọc Doãn làm xiêm y hắn ướt nhẹp.
Mà Ngọc Doãn lại ngẩn cả người!
Hắn chỉ muốn cứu Lưu Tử Vũ mà thôi, ai ngờ lại phát sinh chuyện này?
Chết người!
Tuy không phải hắn tự tay giết nhưng cũng góp một phần. Nhìn tên A Lý Hỉ nằm trên đất, vẻ mặt vẫn dữ tợn như cũ, trong đầu Ngọc Doãn trống rỗng. Ghê tởm nhất vẫn là tên áo đen giết xong A Lý Hỉ kia liền nói với Ngọc Doãn:
- Cẩn thận chút!
Thanh âm rất nhẹ nhàng, giọng phương bắc điển hình, mà dường như là … nữ?
Mà hết lần này tới lần khác một câu cố tình nhắc nhở bị người Nữ Trực nghe rõ, hai gã A Lý Hỉ la lớn:
- Hai tên đàn ông này là đồng đảng của thích khách, đừng cho chúng chạy.
Trong phút chốc hơn mười tên A Lý Hỉ hét lên lao tới Ngọc Doãn và Lưu Tử Vũ.
- Tiểu Ất, chạy mau!
La Đức trong quán rượu chứng kiến rõ ràng, liên tục hô lớn.
Ngọc Doãn đang lạnh cả người, nghe thấy tiếng hô mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ. Cùng lúc đó, Lưu Tử Vũ và hai người tùy tùng đã đánh với đám A Lý Hỉ, đồng thời không ngừng gào thét:
- Ta là Vệ Úy Thừa Chân Định, không phải thích khách!
Nhưng đám A Lý Hỉ đã giết đỏ cả mắt rồi.
Bọn này đến từ vùng đông bắc, trong khung xương là bản tính hung tàn, mà nay càng thêm kiêu ngạo bệ vệ.
Nữ Trực có một loại thù hận khó hiểu với người Hán sống trong Đại Tống.
Bọ họ gọi người Hán sống ở nước Liêu là “Hán nhi”, còn người Hán ở Đại Tống là “Nam nhân”. Mắt thấy đồng nghiệp bị giết, mà đám thích khách kia lại bảo đám người Ngọc Doãn cẩn thận, bản năng sẽ cho là đồng đảng của thích khách. Người Lưu Tử Vũ là quan Tống triều thì sao? Cho dù là hoàng đế Đại Tống thấy chúng ta cũng phải cung kính. Giết các ngươi thì chúng ta mất gì đâu … Nếu đã thế thì cứ giết sao phải ngại.
Lưu Tử Vũ tướng mạo tục tằn nhưng cũng là văn sĩ.
Chẳng qua vì từng thảo phạt chiến sự Phương Tịch, lại sống lâu ngày ở Chân Định nên mới có hơi thở của quân binh.
Bất quá hai vị tùy tùng của hắn cũng thật sự là tinh nhuệ trong quân.
Hai người rút đao chống chọi với đám Nữ Trực A Lý Hỉ, liều chết bảo vệ Lưu Tử Vũ.
Ngọc Doãn thấy vậy không khỏi cười khổ.
Đây đúng là tai bay vạ gió.
Hắn cắn răng một cái, giật lấy đao từ tay một tên A Lý Hỉ. Chỉ thấy đao quay tròn một vòng, chém ngược lại tên A Lý Hỉ, đồng thời hắn cao giọng hô lên:
- Lưu Vệ Úy, mau lui lại, đừng giằng co.
Ngọc Doãn quả thật không thuần thục đao pháp lắm.
Tuy rằng trên đường tới đây đã luyện tập nhiều lần, bước đầu nắm giữ đao pháp La Nhất Đao truyền cho nhưng nếu muốn dùng trong thực chiến còn xa mới đủ. Tuy nhiên hắn trời sinh lực lớn, cộng với tầng hai công phu khiến lực lượng vận dụng thuần thục. Đặc biệt trận chiến với Lã Chi Sĩ giúp hắn lúc loạn không bị rối tay chân. Đồng thời dựa theo giác quan thứ sáu cũng giúp hắn lường trước được nguy hiểm, thong dong né tránh. Một chiếc đao trong tay hắn như một cái búa, đập thẳng chém thẳng, đánh không chút nhượng bộ. A Lý Hỉ xông tới đều không thể cản một đao của hắn. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba tên A Lý Hỉ xông vào Ngọc Doãn đã ngã xuống thành vũng máu.
- Ngăn lại tên kia!
A Lý Hỉ cũng cảm thấy sự uy hiếp của Ngọc Doãn nên vội bỏ qua ba người Lưu Tử Vũ, nhào về phía Ngọc Doãn.
Cùng lúc đó, binh sĩ Nữ Trực trong đội xe cũng dần ổn định, triển khai chiến đấu với đám người áo đen.
Tên chính binh nào cũng dũng manh, nhanh nhẹn và hung ác.
Tuy đám người áo đen võ nghệ cao cường nhưng đối mặt với người Nữ Trực hung hãn không sợ chết cũng bị bức lui lại, dần không chống đỡ nổi.
- Đừng để tên thích khách nào chạy!
Lúc này một người trung niên từ trong xe đi ra.
Ở phía sau y một tên nam tử gầy đứng, dường như là tùy tùng.
- Tiêu Khánh, để mạng lại!
Trong quán rượu truyền ra một tiếng gầm giận dữ, cùng lúc đó một người áo đen nhảy từ trên xuống.
Đó là một kẻ vạm vỡ cao gần hai thước, tay cầm chùy sắt dài đến mét tám, đường kính bằng cái bát to.
Một tiếng hô liền phang xuống một gã quân Nữ Trực, cả người lẫn ngựa thành một đống thịt nát.
Tên đàn ông mặc giáp nhẹ, lộ vẻ dữ tợn vung chùy.
Gã xông đến phía xe ngựa, hơn mười tên quân sĩ xông đến không ai cản được một kích của tên đại hán kia.
- Da Luật Tập Nê Liệt!
Người trung niên nhìn tên đại hán kia, chẳng những không kinh hoàng mà còn mỉm cười.
- Ha hả, không nghĩ tới đường đường Triệu Vương điện hạ lại tự thân tới lấy mạng của ta… Cũng tốt, ta đang muốn tìm ngài để ngài cùng làm bạn với hai huynh đệ của mình, ai ngờ liền tự tới rồi! Thiện Ứng quốc sư, xin hãy bắt sống kẻ này.
Gã nam từ gầy nghe được, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Nếu Ái Thần hiền đệ đã phân phó ta đành đi một lần vậy.
Lúc nói chuyện, gã nam tử gầy này không thấy dùng lực gì mà bỗng dưng từ xe bay lên, xông tới tên đại hán kia.
Thân hình lướt gió mà đi như đang bay giữa không trung vậy.
Hai bàn tay lộ ra từ tay áo, ngón tay đen thùi ánh lên tia sáng kì dị…
- Khặc!
Gã thét một tiếng dài, không rõ là tiếng gì nhưng mang theo lực lượng quỷ dị như câu hồn đoạt phách, quanh quẩn trong không trung. Đao trong tay Ngọc Doãn đã bị gãy, cướp tiếp chiếc búa lớn từ một gã A Lý Hỉ. Âm thanh chói tai này vừa truyền đến làm hắn bỗng giật mình, búa trong tay suýt rơi xuống.
May trong thời gian này hắn chăm chỉ luyện dưỡng khí, không bị thanh âm đó làm quấy nhiễu.
Nhưng trong lòng thì sợ hãi khó hiểu, vội múa búa bổ tiếp hai tên A Lý Hỉ, đi tới bên người Lưu Tử Vũ.
- Vệ úy, mau lui!
Gương mặt đen sì của Lưu Tử Vũ giờ đã trắng bệch, vừa nghe xong lập tức quay người.
Nhưng mười mấy A Lý Hỉ lại xông vào làm Ngọc Doãn không thể không cầm búa chiến với đối phương…
- Oành!
Một tiếng ầm vang lên.
Gã đại hán khôi ngô vạm vỡ tay cầm chùy bị gã nam tử gầy đấm một quyền lên vai. Tiếng xương vỡ vụn răng rắc vang lên khiến tên đại hán vạm vỡ kêu thảm một tiếng, chùy trong tay rớt xuống, ôm tay lui về phía sau.
- Triệu Vương điện hạ, nếu đã đến thì để mạng lại đi!
Tên nam tử gầy kia đánh được một kích nhưng làm như không có chuyện gì xảy ra, lại xông vào tên đại hán vạm vỡ.
Đại hán vạm vỡ mặt trắng bệch, rút đao muốn liều mạng với người nọ.
Nhưng không đợi gã động thủ, ba người áo đen đã xông tới tên nam tử gầy.
- Điện hạ, đừng tham chiến, đi nhanh đi!
Xa xa, tiếng vó ngựa truyền đến, hiển nhiên là binh mã phủ Thái Nguyên.
Ngọc Doãn thở phào một hơi, bỗng thấy một tên áo đen xẹt qua, bắt lấy cánh tay hắn:
- Thằng ngốc, ở lại làm gì, muốn chết à?
- Hả?
- Mau theo ta!
Tên áo đen kia sức không nhỏ, Ngọc Doãn bị kéo đi.
Xa xa, binh mã phủ Thái Nguyên tới, một tên đại tướng cầm đầu quát:
- Tất cả dừng tay, ai phản kháng, bắn!
Người trung niên thấy tình hình như vậy, lông mày cau lại.
Y do dự một chút rồi hô vài tiếng với người Nữ Trực. Binh mã Nữ Trực lui sang một bên…
Nhưng trong thời gian một cái nháy mắt này, những kẻ áo đen kẻ chết kẻ trốn, để lại một đường dài đầy những thi thể.
Người trung niên mặt xanh mét, lớn tiếng quát:
- Ta là Tiêu Khánh, sứ giả của hoàng đế Đại Kim Quốc, chính sứ sứ đoàn đến Đại Tống. Nay bị đâm ở phủ Thái Nguyên, các người không cản thích khách thì thôi, lại ngăn trở tùy tùng của ta. Chẳng lẽ Đại Tống muốn khai chiến với Đại Kim chúng ta sao?
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
11 chương
149 chương
31 chương