Tống Thì Hành

Chương 121

Trong Tây Tẩm các, đèn đuốc sáng trưng. Thời Tống khi chiếu sáng giữa đêm phần lớn là lấy đèn dầu là chính, hơn nữa giá cả không cao, có thể được bá tính bình dân chấp nhận nhất. Đương nhiên, Quan gia không phải là bá tính bình thường, cho nên sử dụng là Long tiên hương do huyện Hà Dương chuyên tạo rót vào tâm nến, giá cả cực kỳ đắt tiền. Đồng thời chiếu sáng, Long Tiên hương còn có thể có tác dụng nâng cao tinh thần. Mà Triệu Cát vốn lại thích xa hoa, cho nên trong Tây Tẩm các này rải rác 120 ngọn nến, mùi thơm xông lên người, làm cảnh trí thêm rực rỡ hoa lệ. Triệu Phúc Kim vốn đã ngủ rồi, nhưng nghe nói phụ hoàng triệu kiến, liền vội chạy tới. Dưới ánh nến, chỉ thấy Triệu Đa Phúc người mặc một bộ gấm đỏ thẫm như mẫu đơn gấm Tứ Xuyên, cẩn thật đi vào trong Tây Tẩm các. - Phụ hoàng, vội vãi gọi con và tỷ tỷ như vậy, có chuyện gì không? Không đợi Triệu Phúc Kim thi lễ, chỉ thấy một thiếu nữ đột nhiên từ phía sau nàng xông ra, reo hò lao vào trong lòng Triệu Cát. - Huyên Huyên... Triệu Phúc Kim thất kinh, vội hét lên. Ai biết thiếu nữ lại dán vào trong lòng Triệu Cát, còn giãy giãy làm nũng, càng hì hì cười: - Phụ hoàng, con có một món quà muốn tặng phụ hoàng, vốn định ban gày mang đến tặng. Nhưng... tối qua ngủ muộn, nên không dậy sớm. Trong Tây Tẩm các này, có thể không kiêng kỵ gì như vậy, chỉ có một mình Triệu Đa Phúc. Nhu Phúc Đế Cơ ôm cánh tay Triệu Cát, bộ dạng đó làm Triệu Cát dỡ khóc dỡ cười. Ngẩng đầu nhìn Mậu Đức Đế Cơ, giống như là đang hỏi nàng: Trẫm triệu con đến, sao con lại mang theo a đầu này tới? Tỷ muội hai con làm trò gì hả? Mậu Đức Đế Cơ vội hỏi: - Phụ hoàng, hôm qua Huyên Huyên nghỉ bên chỗ nữ nhi. Hôm nay quấn lấy nữ nhi cả ngày, cả thời gian nữ nhi luyện chữ đều bị chiếm đi... Phụ hoàng, người phải quản Huyên Huyên cho thật tốt. - Hừ, mới không phải là... rõ ràng là tỷ tỷ muốn thưởng thức đàn, không chịu để muội đi. - Làm gì có! - Chính là có... hừ, nếu không phải muội muốn hiến cầm cho phụ hoàng, nói không chừng tỷ tỷ cưỡng ép cướp đàn đi mất. - Huyên Huyên! Hai tỷ muội này đấu võ mồm, làm Triệu Cát dở khóc dở cười. - Đây chính là chỗ của trẫm, sao trở thành chỗ hai tiểu cô nương con cãi nhau? Đừng tưởng Mậu Đức Đế Cơ đã gả cho người ta, nhưng trong mắt Triệu Cát, nàng trước sau vẫn là tiểu hài tử không lớn. Mà hôm nay hai cô gái líu rít tranh cãi ầm ĩ, chẳng những không làm Triệu Cát tức giận, ngược lại làm những tích tụ trong lòng lúc nãy thoáng chốc xua tan sạch sẽ. - Phúc Kim, Huyên Huyên! Triệu Cát ôm lấy Triệu Đa Phúc: - Dừng tranh cãi lại, ngồi yên nào. Ba cha con ngồi lên cái ghế khảm xà cừ sơn đỏ, Triệu Đa Phúc dựa vào trong lòng Triệu Cát, giống như không chịu đi, còn Triệu Cát cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: - Huyên Huyên, lúc nãy nói tặng phụ hoàng quà, không biết là quà gì vậy? - Hì hì, phụ hoàng nhất định thích. Triệu Đa Phúc lập tức tinh thần tỉnh táo, từ trong lòng Triệu Cát giãy ra, chạy tới cửa Tây Tẩm các. - Trương Đại Niên, mang vào đồ lúc nãy ta mang đến. Trương Đại Niên canh gác ngoài Tây Tẩm các, liền vội đáp một tiếng, không lâu liền ôm một cây đàn cổ đi vào. - Đây là món quà Huyên Huyên tặng cho phụ hoàng? Triệu Cát mỉm cười! Trong cung y đàn quý vô số, Triệu Đa Phúc lại có khả năng tìm đàn rất tốt cho y sao? Nhưng, y vẫn là hứng trí bừng bừng đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn đàn. Còn Triệu Phúc Kim thì giơ một ngọn nến tới trước mặt, hạ giọng nói: - Phụ hoàng, người xem kỹ, đàn này là đàn gì? - Ha ha, Để xem nào. Triệu Cát nói chuyện, liền cúi lưng kiểm tra tỉ mỉ. Đột nhiên y phát ra một tiếng kinh hãi: - Cái này không phải là Trọng Ni Thức tạo ra năm đầu Võ Đức sao? - Hì hì, đúng vậy... nhưng bây giờ, nó đã đổi tên, con và tỷ tỷ thương lượng một chút, gọi nó là Mai Hoa Lạc. - Mai Hoa Lạc? Triệu Cát mí mắt hơi híp, trong đầu đột nhiên hiện ra lời đồn đại một khúc Mai Hoa mà tâm đầu ý hợp. Ngẩng đầu nhìn Triệu Phúc Kim, lại phát hiện sắc mặt Triệu Phúc Kim như thường, không mảy may có chút biểu hiện khác thường nào, lúc này trong lòng mới thoải mái một chút. Vốn muốn hỏi một câu, nhưng một là Triệu Đa Phúc ở bên cạnh, hai là muốn tỉ mỉ thưởng thức Mai Hoa Lạc này, bèn quyết định chút nữa hãy hỏi. - Đàn này, làm sao có được? - Hì hì là nữ nhi đánh cược được. - Ừ? Triệu Đa Phúc thấy Triệu Cát hứng thú, liền hứng chí bừng bừng nói chuyện xảy ra đêm qua. - Con nói, đàn này vốn là của Vương Phủ? Triệu Cát chau mày. Triệu Đa Phúc mân mê miệng: - Dạ, chính là Vương Tương cất dấu. - Nghe nói đàn này giá trị một trăm ngàn qua đấy... Phụ hoàng, có phải thật sự đáng giá một trăm ngàn quan không hả. Triệu Cát cười giơ tay, nhẹ nhàng vỗ đầu Triệu Đa Phúc một cái: - Sao có thể dùng đàn tốt này đánh cược chứ ? Trẫm ngược lại không ngờ, trong Vương Phủ gia lại cất dấu vật phẩm tốt này. Mà trẫm đối với cái này là hoàn toàn không biết gì cả. - Hừ, ông ta lợi hại như vậy, đương nhiên có thể cất giấu được vật phẩm tốt. - Làm sao Huyên Huyên cũng cảm thấy Vương Phủ lợi hại? - Đâu chỉ là lợi hại, con thấy trong phủ Khai Phong này, không có ai có thể lợi hại hơn ông ta. - Huyên Huyên, im miệng! Triệu Phúc Kim vội lên tiếng ngăn lại. Nhưng Triệu Cát đã nghe ra manh mối, chau mày nói: - Huyên Huyên, sao có thể nói thế, con nói như vậy, là ý gì... - Phụ hoàng, là thế này... Triệu Phúc Kim thấy Triệu Cát sắc mặt nghiêm nghị, vội vàng tiến lên cầu xin cho Triệu Đa Phúc. Nàng đem chuyện đấu đàn giữa Vương Thắng và Ngọc Doãn tối qua, sau đó còn thiếu chút nữa đẩy ngã Triệu Đa Phúc xuống đất, rành mạch nói một lượt. Đương nhiên rồi, trong miệng Triệu Phúc Kim, hình tượng Vương Thắng ngang ngược càn rỡ không xem ra gì được khoa trương gấp trăm lần. - Một Vương Thắng ngông cuồng như vậy, cũng không biết Vương Tướng đó phải càn rỡ thế nào? - Đủ rồi! Triệu Cát đột nhiên tức giận quát: - Vương Phủ là đại thần trong triều, sao trẻ con như các con có thể tùy tiện đánh giá? Còn con, Phúc Kim... con nữa, con đường đường Đế Cơ, lại cùng một đồ tể đàn sáo hợp tấu, quả thật, quả thật là... Chuyện này đừng nói nữa, dẫn Huyên Huyên lui xuống, chép “nữ giới” trăm bản, nếu không xong không cho con về phủ. - Phụ hoàng... Triệu Đa Phúc còn muốn làm nũng. Nhưng Triệu Cát lại trầm mặt quát: - Dông dài nữa, trẫm thật sự muốn giận rồi đấy. Triệu Phúc Kim vội vàng ngăn Triệu Đa Phúc lại, cung kính hành lễ Triệu Cát, sau đó lui ra Tây Tẩm các. Trong Tây Tẩm các to như vậy, chỉ còn lại một mình Triệu Cát. Y ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vỗ lên trán, lại đột nhiên nhìn Mai Hoa Lạc ngơ ngác sững sờ. Trong Tây Tẩm các lặng ngắt như tờ, Trương Đại Niên đứng ngoài Tây Tẩm các trong lòng run sợ, có chút không biết làm sao. Rất ít thấy Quan gia tức giận như vậy, hôm nay là sao vậy, lại nổi giận như vậy? Xem ra tối nay phải cẩn thận một chút. Nào biết, y vừa nghĩ đến đây thì thấy Triệu Cát đứng lên, đi ra Tây Tẩm các. - Quan gia, muốn nghỉ ngơi sao? - Không, ngươi chuẩn bị lập tức theo ta xuất cung. - Xuất cung? Trương Đại Niên rất kỳ quái. Thấy sắp qua giờ hợi, tới giờ tý. Lúc này, cửa cung cũng đã khóa rồi, đang yên lành Quan gia lại muốn xuất cung làm gì? Chẳng lẽ, là muốn tìm Lý nương tử sao? Tuy trong lòng gã tuy hiếu kỳ, nhưng không dám chậm trễ. Giúp Triệu Cát thay y phục, dẫn theo một thị vệ, nhắm thẳng cửa cung đi. Trên đường, Trương Đại Niên cẩn thật hỏi: - Quan gia, trễ thế này, chúng ta đi đâu? Nhưng thấy Triệu Cát chau mày, trong mắt lóe lên chút sắc lạnh: - Đột nhiên trẫm nhớ tới một số chuyện, muốn đi thăm hỏi Vương Tướng một chút. Trương Đại Niên chưa từng thấy vẻ mặt của Triệu Cát như vậy, trong lòng không khỏi phát lạnh. Vương Tướng? Vương Phủ sao lại trêu chọc Quan gia? Làm cho Quan gia nửa đêm phải qua như vậy? Trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm, chẳng lẽ Vương Tướng hưởng ân sủng nhiều năm, đêm nay sắp xong rồi sao? *** Trăng lạnh, sao thưa. Trong khu rừng thưa thớt, ánh lửa nhảy lên. Ngọc Doãn, La Đức, La Nhất Đao, Lãnh Phi, La Cách năm người ngồi vây quanh bên đống lửa, đang vừa nói vừa cười. Sau khi ra khỏi phủ Khai Phong, Ngọc Doãn và La Đức đi thẳng tới đồi Mưu Đà, chờ ba người La Nhất Đao. Tới lúc trưa, La Nhất Đao dưới áp giải của Lãnh Phi và La Cách mới tới đồi Mưu Đà, cùng Ngọc Doãn, La Đức họp một chỗ, sau đó bước vào hành trình. Lúc vừa bắt đầu, tâm tình Ngọc Doãn rất tệ. Lúc sắp đi, giọng của Yến Nô tha thiết chờ đợi văng vẳng bên tai, làm hắn có một sự đau lòng không diễn tả được. - Tiểu Ất ca, uống chút nước đi. La Đức bưng một bát đào đưa cho Ngọc Doãn. Ngọc Doãn nhận lấy, hướng về phía La Đức cười cười. Cầm miếng bánh nướng trong tay cắn một cái, sau đó lại uống một ngụm nước. - Lãnh đại ca, đoạn đường này tới Thái Nguyên, cần bao nhiêu thời gian? Lãnh Phi uống một ngụm rượu, nghĩ ngợi nói: - Nếu trên đường thuận lợi, đi nhanh, ước chừng hơn hai mươi ngày... Nhưng nếu không thuận lợi, sợ phải hơn ba mươi ngày mới có thể tới. Sao Tiểu Ất mới rời khỏi nhà thì muốn về nhà hay sao? La Cách cười ha ha nói: - Làm gì nhớ nhà, theo ta thấy, sợ là nhớ Cửu Nhi tỷ thiên kiều bá mị đấy! Ngọc Doãn lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng, liên tục xua tay: - Hai vị ca ca đừng nói đùa, Tiểu Ất chỉ là tùy tiện hỏi thử thôi. - Ha ha, không phải đùa, chỉ là tình cảm bình thường của con người. Nhớ ngày đó ta kết hôn, cũng phải vượt qua một chuyến giai soa (quan sai thời cổ chuyên áp tải phạm nhân hoặc vật phẩm)... Tuy không phải đi Thái Nguyên, mà là áp giảo Đại Danh phủ. Lúc đó cũng giống như Tiểu Ất lúc này, mới ra khỏi nhà không bao lâu đã nhớ thê tử trong nhà, hận không thể lập tức trở về, đoàn tự với nàng. Chỉ là làm nghề này, phải giữ quy tắc của nghề. Ta không phải Tiểu Ất, tuy ở phố phường nhưng lại có bản lĩnh đô vật. Như ta đây, tam đại giải soa tới đời ta đã là đời thứ tư, thấy đứa con từng ngày lớn lên, không chừng tương lai, cũng phải kế thừa chuyện áp soa này của ta. Thời Tống, con cháu quan lại nhỏ không được làm quan. Cái gọi là quan lại nhỏ, đó là chức sự nhỏ trong nha môn. Ví dụ như Tiếu Khôn, như Thạch Tam, như Lãnh Phi và La Cách trước mắt, đều thuộc phạm trù quan lại nhỏ, theo quy định, con của bọn họ không thể vào triều làm quan, nhưng đời thứ ba lại không chịu trói buộc như vậy. Chỉ là cái này cần một tiên đề, đó chính là con của Lãnh Phi, La Cách không làm quan lại nhỏ. Nhưng không làm quan lại nhỏ thì có thể làm gì? Lòng chua xót trong này chỉ sợ có đám người Lãnh Phi tự hiểu. Ngọc Doãn ở bên cạnh nghe, cũng bất giác bùi ngùi theo hai người. Thấy trời càng ngày càng tối, mọi người liền lần lượt nghỉ ngơi. Ngọc Doãn ngủ không được, liền đòi làm gác đêm... Hắn ôm côn bổng trước ngực,lưng dựa vào đại thụ, xuyên qua khe hỡ lá cây, nhìn bầu trời cao tĩnh mịch. Đột nhiên, nghe thấy tiếng xào xạc vang lên một trận Ngọc Doãn vội quay đầu lại xem, chỉ thấy La Nhất Đao đi tới, ngồi xuống bên cạnh