Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm Tư Lạc liền nhận được điện thoại của Nghiêm Bân bảo muốn tụ họp, đã lâu không cùng nhau chơi đùa cho nên cậu liền đáp ứng buổi chiều gặp nhau tại KTV, xong lại quay về trên giường định ngủ nướng thêm một lúc nữa. Nhắm mắt lại nghĩ tới Cao Diễm, khóe miệng bất giác cong cong, nhớ tới bộ dáng của mình ghé vào trong lòng ngực người ta gào khóc, thật sự mất mặt. Bọn họ hiện tại là như thế nào? Chuyện tình cảm làm cho cậu buồn bực, lắc lắc đầu, quên đi không nghĩ nữa, yêu là cái gì chứ, mình thích anh ấy là sự thật, có thể thấy anh ấy thì tốt rồi, làm gì nghĩ nhiều như vậy. Không biết anh đang làm gì nhỉ, chắc là rời giường rồi, ừm, dáng người anh tốt như vậy khẳng định dậy rất sớm tập thể thao, nhớ tới dáng người của anh mặt cậu không tự giác đỏ lên. Buổi chiều Tư Lạc tới địa điểm Nghiêm Bân hẹn, Lưu Đào cũng đang đợi cậu ở đó, ba người đi vào không khỏi gây nên một trận xôn xao, mãi rồi cũng thành thói quen. Ba người vào phòng, cậu nghĩ một hồi vẫn là gọi điện thoại cho Cao Diễm, điện thoại được nối: “Alo, là em Tư Lạc.” Đang chuẩn bị đi tham gia tiệc rượu, Cao Diễm không nghĩ hôm nay vật nhỏ lại gọi cho anh, thoáng sửng sốt, lập tức kịp phản ứng: “Làm sao vậy, vật nhỏ?” “Cái kia… cái kia.. em cùng bạn hiện tại ở KTV, anh có muốn đến chơi không?” Khóe môi Cao Diễm nhếch lên ý cười, nhìn đồng hồ, tới tiệc rượu tám giờ rưỡi còn một thời gian ngắn, so với tiệc rượu chết tiệt anh lại càng muốn gặp vật nhỏ khiến anh không thể tập trung làm việc bình thường này: “Có việc nhưng thật ra đã xong rồi, nhưng vì sao em lại muốn anh tới?” Khẩn trương đợi câu trả lời. Được rồi, nếu hiểu được tình cảm chính mình đối với anh, vậy thì còn nhăn nhó gì nữa: “Em muốn gặp anh, muốn anh tới…” Nghe được câu trả lời mình muốn, Cao Diễm lập tức đáp ứng rồi nhanh chóng lái xe đến nơi hẹn, tình cảm của Tư Lạc anh đã phát hiện ra, nhưng tình cảm của anh đối với cậu cũng không phải là giả, không biết từ khi nào thì vật nhỏ này đã ở trong tim mình. Được rồi, đêm nay liền ngả bài với cậu đi, anh thích sự đơn thuần ở cậu, thích vẻ đơn độc tinh khiết, thích cậu ngây thơ không che giấu, tóm lại tất cả những gì của cậu, anh đều yêu. Vừa tới nơi liền thấy vật nhỏ vô cùng mất hứng trừng mắt cùng nam sinh diện mạo thanh tú, anh lập tức đi qua ôm cậu vào trong lòng, ánh mắt dị thường ôn nhu, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy vật nhỏ?” Tư Lạc mới vừa nói chuyện điện thoại xong, vốn muốn đi ra cửa chờ anh, thật sự cậu rất muốn gặp lại anh, mới vừa đi tới đại sảnh liền chạm mặt Trương Đình cùng Lục Ngôn, vốn định giả vờ như không phát hiện ra rồi đi qua, ai ngờ lại bị Trương Đình chắn đường bắt đầu công kích, đúng lúc đó, người tràn ngập tâm trí cậu liền xuất hiện trước mắt. Tư Lạc vừa nhìn thấy anh tiến vào, nước mắt liền nhịn không nổi, ôm thắt lưng anh càng ủy khuất, vừa cọ cọ trong ***g ngực mà cậu tưởng niệm này vừa chỉ vào nam sinh thanh tú đối diện: “Chính là hắn, Diễm, chính là hắn, chính là người bạn mà em nói. ” Lại chỉ chỉ nam sinh vóc dáng cao cao bên cạnh: “Hắn chính là bạn trai trước kia của em, hu hu, Diễm, em đã nói quên đi, bọn họ còn tìm em gây sự.” Cao Diễm ôm chặt người khiến trái tim mình rung động, hơi hơi nheo mắt nhìn hai kẻ đối diện, để lộ ra hơi thở nguy hiểm. Khi đưa mắt về nhìn người trong lòng ngực, lập tức đổi thành khuôn mặt ôn nhu tươi cười, miệng dán trên lỗ tai Tư Lạc, hơi thở nóng hổi phả vào tai vào cổ, vừa lòng nhìn thấy cổ vật nhỏ trong lòng ngực đỏ ửng mê mị, chậm rãi mở miệng: “Đừng sợ, vật nhỏ, em sợ cái gì, em xem, hắn làm sao có thể so được với em….” ____