Đường Thi nhìn anh rất lâu, Bạc Dạ cười khẩy: “Sao vậy, sợ tôi ăn cô sao?” Đường Thi siết chặt nắm đấm, ngồi xuống thì ngồi xuống, cô đã không thoát được, tại sao lại không đối diện với nó? Lúc này, đèn trong quán bar vừa tắt. Trong bóng tối cô nhìn thấy đôi mắt trên khuôn mặt của Bạc Dạ, nó xuyên qua vô số ký ức quay trở lại. Sự lạnh lùng, lạnh bạc và cả cơn ớn lạnh khiến cô sợ hãi. Đường Thi ngồi xuống, khẽ cong môi lên với Phúc Trăn và Bạc Dạ: “Nhưng tôi không thể ở lại quá lâu, có người đang đợi tôi ở bàn khác.” Phúc Trăn nheo mắt cười và hỏi cô: “Ô? Là nam hay nữ vậy?” Đường Thi không nói là nữ, mà chỉ ngồi xuống lắc xúc xắc với Phúc Trăn, đôi mắt của Bạc Dạ ở đối diện luôn chiếu lên người cô, dường như muốn khám phá. Khám phá những gì mà cô giấu trong lòng. Đường Thi tự cười nhạo mình, Bạc Dạ, trước đây khi tôi thường xuyên tụ tập trước mặt anh, ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không nỡ cho tôi, nhưng bây giờ lại trưng ra cái bộ dạng có hứng thú với tôi. Đây được coi là gì, không tự trọng sao? Cô cười một cách lố bịch, nhưng Phúc Trở lại nhìn đến ngây người. Người đẹp ở trước mặt, anh vô thức đưa tay lên chạm vào mặt Đường Thi. Bị chạm vào Đường Thi hơi sửng sốt, cô lập tức phản ứng lại và ngước lên khẽ cười với phúc trăn: “Cậu Phúc, vợ cũ của anh em…. cậu cũng muốn sao?” Đôi mắt Phúc Trăn đờ đẫn, giọng nói trầm khàn, khuôn mặt đẹp trai nhìn Đường Thi với sự khó hiểu sâu sắc: “Cô nên vui mừng vì cô là vợ cũ của Bạc Dạ…. nếu không cô sẽ không còn được an toàn khi ngồi bên cạnh tôi như thế này.” Trái tim đường Thi run lên, cô lập tức phản ứng lại, khẽ cười hai tiếng: “Sự ưu ái của Cậu Phúc tôi đàm đương không nổi. Bây giờ một người hèn mọn như tôi không xứng đáng lọt vào mắt anh…” Phúc Trăn sững sờ rồi khẽ nói: “Nhưng năm đó cô….” “Đúng vậy.” Đường Thi dường như lại chìm đầm trong quá khứ, khóe mắt có chút lóng lánh: “Năm đó tôi là một người cao quý nhường nào chứ…” Giọng nói kéo dài ra và khi nó hạ xuống mang theo một cơn bão ký ức, Đường Thi chop mắt nhìn Phúc Trăn: “Thế tục phồn hoa, cuối cùng vẫn là gió thoàng mây bay. Tôi đã từng có rất nhiều, đến cuối cùng chẳng còn lại gì. Người ta đều nói rằng thời gian có thể chứng minh tất cả, nhưng không buông tha cho bất cứ ai cũng chính là thời gian. Phúc Trăn nhìn thằng vào Đường Thi, đôi mắt của anh ta khiến cho Bạc Dạ ngồi một bên nhìn đến khó chịu. Không phải Phúc Trăn biết Đường Thi là vợ cũ của anh sao? Tại sao vẫn dùng loại ánh mắt nóng bỏng này nhìn cô? Bạc Dạ cười khẩy, anh đã coi thường khả năng quyến rũ đàn ông của Đường Thi. Anh lập tức bảo người phục vụ bước đến rót rượu cho Đường Thi, sau đó anh nâng cốc lên lắc lắc với Đường Thi. Chỉ là động tác hơi giơ tay lên đã khiến Đường Thi rơi vào quá khứ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Năm đó cũng ở trong một quán bar điên cuồng mê loan như thế này. Cô ngồi trên sofa không có tâm trạng chơi đùa, với khí chất cao quý tao nhã mà lạnh lùng. Tất cả đàn ông đều nhìn cô nhưng không dám đi tới bắt chuyện, chỉ có mỗi Bạc Dạ, người cách xa vô số người khác, khẽ mỉm cười và nâng ly với cô từ xa. Giống như được mô tả trong lời bài hát vậy, vào thời điểm đó dưới ảnh đèn của quán bar, ánh mắt đột nhiên giao nhau, hai người cùng nhìn nhau. Đường Thi biết rằng những người ngồi đây đều không giống cô, chỉ có người ấy, tuyệt đối không phải là một người tầm thường. Cô kiềm chế không run rẩy và nâng cốc lên, sau đó uống cạn, sự kích thích của rượu cuối cùng đã khiến cô tỉnh táo hơn vài phần. Phúc Kiến thấy cô như vậy, có chút kinh ngạc: “Giữa cô và Bạc Da…” “Giữa chúng tôi đã không còn gì cả.” Cô nhanh chóng gián đoạn câu nói của Phúc Trăn, Đường Thì loạng choạng muốn đứng dậy. Ai mà ngờ lần này cơn say xộc thẳng lên não, cơ thể cô có chút mất cân bằng, thấy cô sắp ngã xuống đôi đồng tử của Bạc Dạ co rúm lại… Nhưng một cảm giác bất ngờ truyền đến, Đường Thi nhận ra đã có ai đó giữ lấy cô, Khương Thích nói bên tai cô: “Mình biết cậu sẽ bị mắc kẹt!” Đường Thi ngạc nhiên nhìn lên và nhận ra đứng bên cạnh Khương Thích còn có một người đàn ông khác, anh ta đang hất cằm lên nhìn Bạc Dạ: “Cậu Bạc, thật trùng hợp.” “Tổng giám đốc Diệp…” Bạc Dạ rất nhanh đã định thần lại, người đàn ông này có lẽ là cấp trên của Khương Thích. Anh nhìn anh ta cười một cách khó hiểu: “Không ngờ hôm nay lại gặp anh ở đây” “Tôi giúp Thích Thích đến để gọi một người bạn” Diệp Kinh Đường nhìn Đường Thi: “Không biết mọi người đã ôn xong chuyện cũ chưa?” Bạc Dạ và Phúc Trăn đều ngạc nhiên, Diệp Kinh Đường và Khương Thích? Xem ra chỗ dựa của Đường Thi cũng không ít.. Chỉ là mọi người có suy nghĩ khác nhau, nhưng Đường Thi không rảnh để bận tâm, cô đứng vững và khẽ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ sao Khương Thi chết tiệt này lại tìm được một vị Phật lớn như vậy đến đưa cô đi, quả thực là khiến người ta sợ hãi! Chỉ là sự xuất hiện của Diệp Kinh Đường quả thực đã giải cứu cô, Đường Thi nhanh chóng nở nụ cười nói với Bạc Dạ và Phúc Trăn: “Vậy tôi về chỗ của mình trước đây, nếu như cậu Phúc muốn tìm tôi, lần sau chúng ta ngồi cùng nhau nhé.” Nói xong cô trực tiếp đi vòng qua người Diệp Kinh Đường. Đùa sao, vị Phật này ngay cả Khương Thích nhìn thấy còn sợ, cô nhất định phải trốn đi. Diệp Kinh Đường chậm rãi quay trở về chỗ ngồi, Khương Thích nói thầm: “Mình sợ địa vị của mình không đủ để làm họ sợ, cho nên đã kéo Tổng giám đốc Diệp đi, thấy thế nào?” Đường Thi ôm lấy ngực: “Chức quá lớn rồi, lần sau đừng như vậy nhé!” Khương Thích vui vẻ kéo cô ngồi xuống và đưa cho cô một ly nước cam: “Uống đi cho đỡ sợ.” Diệp Kinh Đường ngồi đối diện cười khẩy: “Không có phần của tôi sao?” Khương Thích nhanh nhẹn chạy lại rót cho anh ta: “Đại ca, anh uống rượu đi.” Nói xong còn châm một thuốc cho Diệp Kinh Đường: “Đại ca, hút thuốc đi.” Diệp Kinh Đường mỉm cười với Đường Thi: “Lần đầu gặp mặt cô Đường.” “Chào Tổng giám đốc Diệp.” Đường Thi có chút xấu hổ: “Tên tuổi của anh ở Hải Thành này không ai là không biết…” “Ồ vậy sao?” Diệp Kinh Đường mỉm cười và ôm Khương Thích lại gần mình: “Vậy tôi sẽ giới thiệu một chút, đây là con chó của tôi, Khượng Thích.” Khương Thích ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải là thư ký độc quyền của anh sao?” “Gọi là thư ký độc quyền chung quy vẫn có chút mờ ám.” Diệp Kính Đường chớp mắt cười với Khương Thích, nhưng đôi mắt đó không hề có chút ý cười nào, anh lại gần cô và nói: “Dám yêu cầu tôi giúp em làm việc, Khương Thích, em cũng to gan đầy.” Đường Thi nhìn cặp đôi nam nữ kỳ lạ trước mặt cô, cô liền ra hiệu cho người bạn tốt của minh, cậu không sao chứ? Cậu ở bên cạnh Diệp Kinh Đường từ khi nào vậy? Khương Thích chuyển động khẩu hình, đừng nhắc nữa, đây thực sự là sếp của mình! Đường Thi khẽ cười: “Mình đang không hiểu sao Thích Thích lại một mình đến quán bar chơi, hóa ra là Tổng giám đốc Diệp muốn đến đây! Diệp Kính Đường cười và nhéo Khương Thích một vái: “Em lại ở bên ngoài lấy danh nghĩa của tôi đề thị uy sao? Khương Thích nói dối không chớp mắt: “Sao có thể chứ, làm sao em có thể làm ra loại chuyện ăn uống tiền của công được chứ.”