Chương 472 Là một người đàn ông, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua đã thấy có gì đó không ổn. Hình như hôm qua Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đã cùng nhau đi ra ngoài, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao? Bên kia Diệp Tranh vẫn bị Mạc Tử Tây đuổi kịp. “Anh chạy cái gì mà chạy?” Diệp Tranh ngẩng đầu nhìn chung quanh, anh ta không quen biết ai, lúc này anh ta mới nhìn về phía Mạc Tử Tây: “Bà cô ơi, tôi không thích hợp với cô.” “Tôi nghĩ chúng ta khá hợp nhau đó.” Mạc Tử Tây khí huyết bùng nổ. Từ xưa đến nay toàn là đàn ông theo đuổi mình, bày tỏ với mình, tặng hoa tặng quà, cô ấy chưa bao giờ phải chủ động theo đuổi một người đàn ông nào. Tất nhiên, việc phải lòng Hách Liên Thành cũng không tính, tất cả đã là dĩ vãng. Nhưng bây giờ cô ấy cuối cùng khó khẳn lắm mới coi trọng một người đàn ông, kết quả cô ấy lại bị từ chối. Cô ấy là cô hai nhà họ Mạc, tại sao lại không xứng với anh ta chứ? Diệp Tranh xoa xoa thái dương, cảm thấy có hơi đau đầu, hôm qua anh ta vì chị dâu mới cùng với bà cô này đi giải sầu, nhân tiệu giãi bày ưu tư của người ta. Đối với bác sĩ tâm lý thì đây cũng không phải việc khó khăn gì. Anh ta chỉ là thuận tay giúp đỡ mà thôi, không ngờ tới bà cô này hôm qua uống quá nhiều, nhất định đòi ở bên cạnh anh ta. Điều này quả thực vượt quá mức tiếp nhận của anh ta. Huống chi anh ta đối với cô gái nhỏ này cũng không hề có hứng thú. “Cô Tây, tôi với cô không có thích hợp, khổng chỉ tuổi tác mà thân phận lẫn địa vị cũng đều kém rất xa. “Tuổi tác không phải vấn đề, anh nhìn nữ thần với Tiêu Khôn Hoằng kìa, không phải cũng đã kết hôn sinh con cả rồi sao?” Diệp Tranh ho khan mấy tiếng: “Cái này không giống nhau đâu.” “Không giống nhau chỗ nào, tôi không xứng với anh chỗ nào hả? Hay là anh có bạn gái rồi?” Mạc Tử Tây giận dữ nói: “Nếu anh không giải thích với tôi sao cho hợp lý, tôi sẽ đi nói với anh cả tôi là anh ngủ với tôi mà không chịu trách nhiệm.” Nói xong, Mạc Tử Tây thật sự bỏ đi. Diệp Tranh vội vàng kéo người về, thật sự là vô cùng khó xử, không biết phải mở miệng làm sao: “Vậy tôi nói thật cho cô biết. Tôi không thích phụ nữ.” Vì thoát khỏi phiền toái, anh ta cũng đành liều cái mạng già. Ngay cả danh tiếng cũng không cần. “Anh, anh là gay?” Mạc Tử Tây trợn tròn hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trời ơi, tình huống gì vậy? Khó khăn lắm mới có thiện cảm với một người đàn ông, kết quả người đó lại yêu người đồng giới. Có cần phải giống phim truyền hình lúc tám giờ như thế không? “Cho nên, cô Tây, tôi không thể đồng ý với cô.” “Được rồi.” Mạc Tử Tây nửa tin nửa ngờ: “Có điều anh không được lừa tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Anh biết nhà họ Mạc tôi không phải dễ trêu mà.” “Sao lại không biết, sao tôi có thể lấy danh dự mình ra đùa được.” Nội tâm Diệp Tranh hết sức căng thẳng, tới khi trở về nước là tốt rồi, không cần gặp mặt bà cô này nữa, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Ước chừng không bao lâu nữa, cô ấy sẽ quên sự tồn tại của mình. Tạm thời lừa gạt đã rồi tính sau. Thi Nhân đi dạo cùng bà Mã và những người khác, biết được chi tiết của sự kiện lần này. Hóa ra không chỉ có thể tham gia hoạt động, mà còn có thể săn kho báu và làm giàu trong một đêm. Đồng thời, bạn cũng có thể nói chuyện với nhà họ Mạc thay mặt đại lý cấp hai hợp tác, nhưng tiền đề là bên kia phải đạt điểm cao nhất trong trò chơi – tức là tìm được nhiều đá quý hơn. Dẫu sao, những viên đá này trước khi mở ra đều trông giống nhau cả. Nếu như muốn lựa chọn không chỉ phụ thuộc vào may mắn mà còn phải phụ thuộc vào thực lực. Thi Nhân không khỏi nói: “Nhà họ Hách lần này hẳn là mang theo rất nhiều người nhỉ?” “Đúng vậy, nhưng nhà họ Mã chúng tôi cũng có người. Nếu cạnh tranh sòng phẳng, nhà họ Mã của chúng tôi không nhất định sẽ thua.” Khi bà Mã nói câu này, bà ấy rõ ràng đang nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu của bà ấy có chút không đúng. Hách Liên Thành từng cùng với cô cả nhà họ Mạc là một cặp. Nhà họ Hách đã từng mượn điều này để chèn ép nhiều gia tộc, nhà họ Mã cũng muốn tranh quyền làm đại lý, nhưng nhà họ Hách đã xen vào lúc họ tranh chấp làm đại lý cấp hai, hại nhà họ Mã biến thành một trò cười. Bây giờ, nhà họ Hách rốt cuộc cũng gieo gió gặt bão. Nhà họ Mã hôm nay chính là đến đến báo thù. “Vậy tôi rất mong chờ xem náo nhiệt.” Thi Nhân hiểu được hàm ý của bà Mã, tóm lại, kẻ thù của kẻ thù là bạn, ít nhất hiện tại đã đạt được mục đích chung. Trong khi họ đang nói chuyện, có ba người đi đến, Mạc Mỹ Đình, bà Hách, Hách Liên Thành. Khi Thi Nhân nhìn thấy người nhà họ Hách, ánh mắt cô dừng lại ở Hách Liên Thành, luôn cảm thấy trạng thái hôm nay nhìn có chút không đúng. Còn nữa, từ khi nào Hách Liên Thành đã quen biết Mạc Mỹ Đình đến thế? Vẻ ngoài của cả hai khi đứng cùng nhau trông rất xứng đôi. Khi hai nhóm gặp nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử. Dẫu sao cũng là kẻ thù đối đầu. Khi bà Hách nhìn thấy Thi Nhân và bà Mã, bà ta đột nhiên nở nụ cười đắc thắng: “Hai người cũng tới đây để chọn đồ à. Nhưng tôi phải nhắc cô Nhân một tiếng, nhà họ Mã chưa bao giờ gặp may mắn đến vậy đâu.” Còn tưởng rằng Tiêu Khôn Hoằng tài giỏi lắm, không phải là hợp tác với nhà họ Mã sao? Ha ha. Còn kém xa đấy. Bà Mã tức giận đến không ổn, Thi Nhân cười đáp: “Có may mắn như vậy hay không, bà Hách cũng đoán không được đâu.” “Tôi không đoán ra, có điều cô chủ họ đây là người có thiên phú. Tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ.” Bên cạnh Mạc Mỹ Đình cũng nhìn bà Hách bị Thi Nhân chọc tức rồi, khỏi phải bàn đến tâm tình tốt bao nhiêu. Cô ta vốn không muốn đến cùng với nhà họ Hách, nhưng bây giờ cô ta không thể đắc tội bà Hách, dù sao bà Hách vẫn còn chỗ dùng được. Không nghĩ tới việc đi đến đây lại gặp phải Thi Nhân, thật là oan gia ngỏ hẹp. Cô ta thản nhiên đứng một bên xem kịch vui, nhân tiện thêm vào mấy câu: “Bà Hách quá khen.” “Quá khen gì chứ, thiên phú của cô chủ họ ngay cả bà cụ cũng khen ngợi cô nhiều lần. Tương lai người kế nghiệp nhà họ Mạc chắc chắn là cô, còn mấy kẻ đi học trộm tay nghề người khác, đoán rằng đều không có hy vọng.” Đương nhiên, bà Hách đang hàm ý nói Thi Nhân, nhắc đến chuyện điều khắc ở lễ thọ kia. Một nụ cười hiện lên trong mắt Mạc Mỹ Đình: “Nói vậy, hôm nay đến đây đều là khách, đừng khách khí, cứ tùy ý chọn.” Thi Nhân nhìn thấy bà Hách cùng Mạc Mỹ Đình đứng chung một chỗ, bất giác thấy mắt mình như bị vấy bẩn. Quả nhiên là vật hợp theo loài. Bà Hách dẫn người đi chọn đá. Bà Mã cũng tự thấy mình có ánh mắt thầm, chọn thì chọn, ai sợ ai. “Cô Nhân không chọn sao?” Mạc Mỹ Đình nhìn Thi Nhân bằng ánh mắt đầy khiêu khích: “Nghe nói tập đoàn Quang Viễn cũng sẽ tranh giành đại lý cấp 2. Cô Nhân không chọn có phải sợ sẽ chọn sai rồi bị anh Hoằng trách móc không?” “Không đến nỗi như thế. Có điều tôi là người không chuyên nghiệp nên sẽ không tham gia náo nhiệt.” Muốn dùng phép khích tướng để cho mình mắc lừa, làm gì có chuyện đó. Vì Tiêu Khôn Hoằng nói rằng anh sẽ thi đấu, nên chắc chắn anh sẽ có sự sắp xếp, cô không cần ở đây chọn bừa. “Là một thợ chạm khắc, kỹ năng cơ bản là học cách chọn đá. Cô Nhân trước đây cũng thích chạm khắc, tại sao lại không học kỹ năng cơ bản?” Mạc Mỹ Đình vừa nói vừa chọn đá. Giả bộ không để ý cầm lấy một khối, sau đó cô ta đắc thắng nhìn Thi Nhân: “Cô không gia nhập nhà họ Mạc cũng không sao, ước chừng cô Nhân sẽ rất vất vả đối với những kỹ năng cơ bản. Dẫu sao chuyến đi này cũng không dựa vào thứ gọi là thiên phú.” Bà Mã không chịu được nên trực tiếp đáp trả: “Cô chủ họ ăn nói cũng cay nghiệt quá đấy.”