Chương 434 “Nữ thần, dù sao em cũng không thích Bạch Mỹ Đình đó.” “Ừ, chị biết.” Thi Nhân mỉm cười: “Chi nhất định sẽ đứng về phía em.” Tuy hiện tại cô không phát hiện Bạch Mỹ Đình có vấn đề gì, nhưng Mạc Tử Tây không thích đối phương thì nhất định phải có lý do. Có điều nguyên nhân là gì thì cô không biết. “Thế thì tốt, sau này chị tránh xa Bạch Mỹ Đình một chút, cô ta không phải tốt lành gì.” Ban đầu Hách Liên Thành hại chết chị Mộng Thần, bây giờ lại đến gần Bạch Mỹ Đình, thể thì có thể tẩy trắng hết được mọi chuyện sao? Tuyệt đối không thể nào. Thi Nhân nói chuyện với Mạc Tử Tây một lúc, sau đó cô ấy liền giận dữ bỏ đi. Cô không thể đoán được nguyên nhân nên chỉ có thể từ bỏ. Thi Nhân đi thẳng tới phòng khách. Cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, ba đứa nhỏ nằm ngang ngủ thiếp đi, đôi chân nhỏ gác lên người của Tiêu Khôn Hoằng, cảnh tượng này trông thật là đáng yêu. Thi Nhân không nhịn được lấy điện thoại ra chụp cho bọn họ một tấm. Có điều, Tiêu Khôn Hoằng rất cảnh giác, vừa nghe thấy âm thanh đã lập tức mở mắt, sau khi nhìn thấy đó là cô, anh mới thả lỏng khuôn mặt. “Đi dạo xong rồi à?” Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi ngồi dậy nhìn cô: “Trước giờ chưa từng nghe em có hứng với thêu thùa đó.” Việc hôm nay Thi Nhân tỏ ra yêu thích với những món quà lưu niệm thêu đó đã vượt quá dự liệu của anh. Lúc đó Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh không hỏi. Nói đến đây, Thi Nhân lấy điện thoại ra, thấy cô rơi vào trầm tư: “Có lẽ sau khi về nước lần này, em phải về quê một lần.” “Sao vậy?” “Em đã từng thấy mấy món đồ thêu này ở nhà, đây không phải đồ thêu truyền thống của địa phương chúng ta, đây là hình vẽ của nước Singapore.” Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, sau đó đi tới cạnh cô liếc nhìn tấm ảnh trên tay cô. Anh từ tốn nói: “Vậy em nghi ngờ bà ngoại em trước kia là người Singapore sao?” “Nếu không phải thì bà ấy cũng phải lớn lên ở đó mới đúng, nếu không sao bà ấy có thể biết những thứ này? Tử Tây nói, những thứ tay nghề này là nhà này truyền cho nhà khác. Nhưng bà em tới giờ cũng chưa từng nhắc đến.” Thi Nhân mở bức ảnh kia: “Ba bộ quần áo này, Tử Tây nói, là thuộc văn hóa truyền thống của Singapore, là đều cho trẻ con cầu phúc, chia ra cho trẻ sáu tuổi, mười hai tuổi và mười tám tuổi, đến tuổi sẽ đưa cho bọn chúng.” Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Năm sáu tuổi, em cũng nhận được một bộ do bà ngoại làm.” Thời gian trôi qua lâu quá, hơn nữa do cô không thích nên không thấy ấn tượng gì với những mẫu quần áo này. Nhưng bây giờ nhìn thấy những thứ này, cô phát hiện mình đã bỏ qua rất nhiều thứ. Trên thực tế, bà nội luôn tổ chức các lễ hội khác nhau, đôi khi hương vị cũng khác với địa phương. Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc nhìn mấy bộ quần áo: “Có khả năng chuyện giống như em nói. Lần này trở về, chúng ta thử đi gặp bà nội em xem có lấy được manh mối gì không.” “Em cũng nghĩ thế.” Thi Nhân dựa vào lồng ngực anh: “Bây giờ nghĩ kỹ lại, em luôn cảm thấy bà ngoại hẳn phải có chuyện gì đó mới ẩn náu ở quê nhà.” Không thích chụp ảnh, sống khác với phong tục địa phương. Giờ nghĩ lại, mọi thứ đều có lý. “Không thành vấn đề, cứ về tra rõ là được. Hiện tại không ai có thể uy hiếp bà ngoại của em. Sau khi tìm ra nguyên nhân, chúng ta có thể giúp bà ngoại hả giận.” “Được rồi. Nhưng em lại không hy vọng chuyện giống như em nghĩ.” Tiêu Khôn Hoằng ôm cô: “Ngủ một lát đi.” “Được.” Thi Nhân nằm trên giường, trong đầu nặng nề suy nghĩ, cô nghĩ mình sẽ không ngủ, nhưng vừa nằm xuống không bao lâu cô đã ngủ thiếp đi. Ngược lại Tiêu Khôn Hoằng lại không hề ngủ. Nghĩ đến những gì vợ mình nói, anh khắc cốt ghi tâm, cẩn thận ôm chặt người trong ngực. Sau khi Thi Nhân chìm vào giấc ngủ, cô đã có một giấc mơ. Cô nằm mơ thấy mình về quê, vừa chập chững biết đi chạy trong sân, một bà cụ đi theo phía sau, ân cần gọi cô: “Con bé này, con bé này, cẩn thận một chút chứ.” Lâu quá, cô gần như quên mất bà cụ kia trông như thế nào. Trong mơ, Thi Nhân quay đầu lại, nhìn thấy bà cụ thật ra được chăm sóc tốt, gương mặt trắng trẻo ôn hòa, tuy trong mắt có chút dữ tợn, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng. Hóa ra là bà ngoại trông như thế này. Thi Nhân cũng không ngủ lâu. Nhưng cô cảm thấy giấc mơ này có chút bi thương. Cô lau nước mắt trên khóe mắt, thấy đứa bé nhỏ trăng trắng chạy tới, vươn cánh tay nhỏ mập mạp lau sạch nước mắt cho cô: “Mẹ ơi, mẹ khóc rồi.” Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Mạc Tiểu Nam: “Mẹ, ai bắt nạt mẹ vậy? Con sẽ báo thù cho mẹ.” “Mẹ không sao, mẹ vừa mơ một giấc mơ buồn thôi.” Thi Nhân ôm đứa nhỏ: “Đi thôi, thay quần áo rồi chuẩn bị đi.” Sau khi rời đi, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Em mơ thấy gì vậy?” “Em mơ thấy bà ngoại. Khi đó, em còn rất nhỏ, bà ngoại không già mà còn rất trẻ.” Thi Nhân thở dài: “Nhưng em gần như đã quên mất sự tồn tại của bà ấy. Trước kia bà ấy đối xử với em rất tốt.” Tiêu Khôn Hoằng siết chặt tay cô: “Trở về sẽ thăm mộ bà nhé.” “Ừ, nhất định phải đi.” Thi Nhân càng nghĩ càng thấy áy náy. Nếu không phải ở đây có chuyện còn chưa xử lý xong, cô chỉ ước có thể bay về ngay. Đoàn người đến nhà hàng nổi tiếng của địa phương dùng bữa tối. Mạc Tử Tây đã đợi rất lâu, họ vừa bước xuống xe đã chào đón: “Đi thôi, em đã dành vị trí đẹp nhất cho mọi người. Có thể ngắm cảnh đêm của công viên giải trí Disney, rất đẹp.” “Mẹ, con có thể đến khu vui chơi đó chơi được không?” Mạc Tiểu Khê vừa nghe được mấy chữ khu vui chơi, mắt lập tức sáng lên, cô bé kiễng chân nhìn xung quanh. Cô bé thực sự muốn đến sân chơi. Thi Nhân liếc nhìn Mạc Tử Tây: “Được không?” “Em đã hỏi qua rồi. Có vẻ như nó sẽ mở cửa vào ngày mai. Tối nay có lẽ nó đang được tu sửa lại, nhưng không biết có được vào hay không. Bọn em đi hỏi anh cả một chút, xem có thể vào bằng cửa sau được hay không.” “Như vậy có phiền phức không?” “Không phiền phức, không phiền phức.” Mạc Tử Tây vội xua tay. Nói đùa sao, Tiêu Khôn Hoằng cho nhiều tiền như vậy, nếu hôm nay cô ấy không lừa Thi Nhân, sắp xếp bấy lâu nay chẳng phải vô ích sao? Thi Nhân vốn cảm thấy không tốt lắm, nhưng ba đứa nhỏ lại rất phấn khích quấn lấy Mạc Tử Tây đến mức cô không nói được lời nào. Tối đi chơi lén một lúc rồi về. Như thế chắc là sẽ không sao đâu. Khi đến bàn ăn, Thi Nhân nhìn thấy Disney quả nhiên cách đó không xa, cảnh đêm cũng khá ổn. “Mẹ, có phải đó là chuột Mickey không?” Mạc Tiểu Khê nằm trên cửa sổ, nhìn cảnh vật nơi đó, ánh mắt như dán vào đó. “Đúng thế” Thi Nhân sờ sờ đầu đứa trẻ: “Mau ăn cơm đi, chút nữa sẽ có thời gian đi mà. “Tuyệt quá. Lần này Mạc Tiểu Khê là nghe lời nhất. Thi Nhân đi cùng đứa trẻ đi ăn tối. Tiêu Khôn Hoằng giữa đường trả lời một cuộc gọi, anh liếc nhìn ID người gọi, sau đó đứng bên cạnh trả lời: “A lô.” “Anh ba, mọi thứ đã sắp xếp xong, anh đang ở đâu?” “Nhà hàng bên cạnh, đang dùng cơm.” “Tôi cũng đói quá, tôi cũng muốn ăn. Người ta cực khổ cả một ngày, cũng không ăn được bao nhiêu cơm, đói đói đói.” Tiêu Khôn Hoằng cau mày, sau đó đưa cho Diệp Tranh một phong bì màu đỏ. “Anh ba, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” “Hừ, không được phép sai sót, nếu không tôi chặt chân các cậu.’ Người đàn ông cất điện thoại di động, ổn định như chó mà ngôi bên cạnh cô vợ nhỏ, thực tế lại có chút chột dạ.