Chương 427 “Bạch Mỹ Đình?” Tay của Tiêu Vinh run lên, anh ta nhìn chằm một tấm hình, kích động nói: “Cô gái này có lai lịch thế nào?” Sao vẻ ngoài lại giống với Bạch Mỹ Đình như thế? Đã nhiều năm như vậy, anh ta đã sắp quên mất khuôn mặt của Bạch Mỹ Đình. Ban đầu, anh ta còn thường xuyên nằm mơ thấy cô, thời gian dần trôi anh ta chợt phát hiện thứ còn lưu lại chỉ có căm hận. Đến tận bây giờ anh vẫn như người đi trên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vực sâu. Dù sao anh ta cũng không muốn sống, phải kéo Tiêu Khôn Hoằng chôn cùng. Kết quả lại thấy được ảnh của Bạch Mỹ Đình. “Cậu Vinh, đây là tiểu thư nhà họ Mạc, tìm được ở một nơi cách Mỹ rất xa. Nghe nói ban đầu là em gái của anh Mạc bị lừa bán đến nơi xa xôi nào đó, phải nhiều năm sau mới tìm về được.” “Nước Mỹ? Cô ấy tên là gì?” “Mạc Mỹ Đình.” Tiêu Vinh nhìn chằm chằm tấm hình, không rõ đang nghĩ gì, đôi môi khẽ nhếch: “Bạch Mỹ Đình, là em sao?” Ban đầu em không chết đúng không? Nếu như Bạch Mỹ Đình không chết thì chuyện lúc đó rốt cuộc là như thế nào? Tại sao em lại biến mất nhiều năm như vậy? Tiêu Vinh cảm thấy chuyện này phải hỏi rõ ràng, anh ta đặt tấm hình xuống: “Có thể tìm được vị lão quản gia bên kia không?” Anh ta cảm thấy lão quản gia không nói thật. “Người đã bị Tiêu Khôn Hoằng khống chế, tạm thời không thể đến gần, sẽ bị phát hiện.” Dù sao vất vả lắm mới thoát ra được. Cùng với đó, Tiêu Vinh đã thành người thực vật phải biết cách khiêm tốn giữ mình, nếu không Tiêu Khôn Hoằng nhất định sẽ phát hiện có điểm khác thường. Tiêu Vinh biết rõ chuyện đó. Anh ta nhìn tấm hình nửa ngày, đưa tay lên che mặt: Anh ta khát khao muốn biết sự thật. Liên quan tới mẹ anh, tới Bạch Mỹ Đình, còn cả em gái anh ta nữa. Anh ta vẫn cho rằng đều là do ông cụ nhà họ Tiêu kia. Nhưng bây giờ Bạch Mỹ Đình vẫn còn sống, ngay từ đầu đã có chuyện gì đó được ẩn giấu sao? Tiêu Vinh ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài: “Đặt vé, đi Singapore.” Anh ta muốn tự mình tìm ra mọi chuyện. Trước khi chết đi nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu không anh ta sẽ chết không nhắm mắt, sự kiện năm đó là do người khác vô tình bắt đầu nhưng lại trở thành ác mộng đeo bám anh bao năm như vậy. Có lẽ anh ta cũng từng thoáng nghĩ qua, chuyện năm đó vốn chẳng liên quan gì đến Tiêu Khôn Hoằng. Tiêu Khôn Hoằng bởi vì còn phải ghé qua bệnh viện một chuyến nên về nhà có chút trễ. Nhưng Thi Nhân cũng không hỏi nhiều, sau khi mọi người cùng nhau ăn tối, ba bánh bao chạy đi nghịch lâu đài. Thi Nhân lúc này mới nhìn anh: “Sao nay về trễ vậy?” “Đến bệnh viện một chuyến.” Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, trả lời: “Tiêu Vinh thành người thực vật, tỷ lệ có thể tỉnh lại rất thấp.” Người thực vật? Thi Nhân có chút ngoài ý muốn, sao lại thành người thực vật. Cô ngồi xuống bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Không phải anh nói anh ta có mưu đồ gì sao? Anh ta làm sao có thể không tính toán kỹ lượng thuốc để trở thành người thực vật?” Đối với Tiêu Vinh mà nói, nếu không thể trốn đi thì thà chết còn hơn. Tính cách của Tiêu Vinh căn bản không thể chịu được việc mình trở thành người thực vật. “Không sai, trước mắt vẫn chưa phát hiện điểm kỳ lạ nào, có thể là số của anh ta vẫn chưa tận. Cả đời tính kế người khác, đến cùng đem cả bản thân bị cuốn vào.” Giải thích duy nhất bây giờ chỉ có như vậy. Thi Nhân cũng không nghĩ tới kết cục của Tiêu Vinh lại là như vậy. Trở thành người thực vật, không cảm nhận cũng không đáp lại bất kỳ thứ gì. Cô có chút cảm giác nghẹn lời. Thi Nhân chủ động nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng: “Anh định làm gì?” “Trước xem anh ta như nào, nếu anh ta như vậy cả đời thì anh cũng sẽ nuôi anh ta cả đời.” Nếu vậy cũng không khác gì một kẻ vô dụng, cũng coi như là một loại trừng phạt hành hạ. Có thể nếu Tiêu Vinh tỉnh lại, anh ta cũng sẽ vẫn thực hiện kế hoạch ban đầu. Đây là số mệnh không thể nào trốn tránh giữa bọn họ. Thi Nhân rũ mắt, nắm tay Tiêu Khôn Hoằng thật chặt: “Em sẽ ở bên cạnh anh.” Những thứ đã từng khiến người ta không chịu nổi, khiến người ta chịu tổn thương cuối cùng cũng sẽ bị thời gian làm nhòe đi. “Ừ, anh biết.” “Cứ nhìn về phía trước, đừng quay đầu.” Tiêu Khôn Hoằng cũng siết chặt tay vợ, những buồn rầu trong lòng cũng dần biến mất. Vợ anh nói đúng. Anh phải nhìn về phía trước, không thể quay đầu lại. Anh phải đem những thứ không vui vẻ kia bỏ lại sau lưng, vĩnh viễn không quay đầu. Ngày thứ hai phải lên đường đi Singapore, bọn trẻ liền đi ngủ sớm. Thi Nhân dỗ bọn trẻ ngủ rồi mới phát hiện Tiêu Khôn Hoằng vẫn còn ở phòng sách, chưa về phòng ngủ. Cô đi tới đó: “Vẫn còn việc sao?” “Ừ, có chút việc.” Trước mặt Tiêu Khôn Hoằng bày một phần tài liệu liên quan tới Tiêu Vinh, anh vẫy tay với Thi Nhân: “Anh tu sửa lại mộ phần cho mẹ Tiêu Vinh.” Khi ông cụ còn sống, cũng không ai dám đụng đến chuyện này. Nhưng bây giờ không ai quản, Tiêu Vinh cũng đã thành người thực vật, anh vẫn muốn làm chút gì đó dù đã trễ rồi. “Cũng tốt.” Thi Nhân từ đầu cũng biết chuyện mẹ của Tiêu Vinh, rõ ràng tại sao Tiêu Khôn Hoằng làm như vậy. Dù người đã qua đời nhưng dù sao cũng là nợ của nhà họ Tiêu. Thi Nhân liếc qua tài liệu một cái, đáy mặt hiện lên chút kinh ngạc, sau đó đưa tay cầm lấy tấm hình kia: “Đây là mẹ của Tiêu Vinh?” “Ừ” Thi Nhân nhìn kỹ tấm hình, ánh mắt thật là giống. Mới vừa rồi nhìn một cái, cô còn tưởng mình nhận lầm người. “Hình có gì kỳ lạ sao?” Tiêu Khôn Hoằng nhìn hình một cái, rồi nhìn qua biểu tình của vợ: “Em biết bà ấy sao?” “Không biết, sao em có thể biết mẹ Tiêu Vinh chứ.” Hơn nữa còn là người đã qua đời nhiều năm như vậy. Thi Nhân nhìn hình: “Người này có nét rất giống bà ngoại em, đặc biệt là ánh mắt, quá giống. Vừa rồi nhìn sơ qua, còn tưởng mình nhận lầm người.” Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện vẫn có nét không giống lắm. “Bà ngoại em?” Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn tấm hình: “Có lẽ là trùng hợp thôi.” “Em cũng cảm thấy có lẽ là trùng hợp.” Thi Nhân để hình xuống: “Thật ra mệnh của bà ngoại em vốn đã không tốt, bà cả đời cũng không để lại được tấm hình nào. Cuối cùng lại bị tên súc sinh Thi Đằng Sùng kia đẩy xuống khỏi cầu thang, vì gãy xương mà không qua khỏi.” Nghĩ tới chuyện này, Thi Nhân liền nhịn không được mà mắt đỏ lên. Đây là vết thương mà cả đời này đều không thể nào lành của cô. Tiêu Khôn Hoằng kéo người ôm vào ngực, nhẹ giọng an ủi: “Hôm nào chúng ta đi thăm bà.” Vị cụ bà kia chiếm vị trí cao như vậy trong lòng vợ, nhất định là một vị trưởng bối đáng kính. “Mộ của bà không ở đây mà ở quê, là một trấn nhỏ xa xôi ở Giang Nam. Em cũng nhiều năm rồi không về thăm bà.” Thi Nhân nhìn tấm hình kia, thời gian đã quá lâu, cô cũng sắp quên mất bộ dạng của bà rồi. “Trở về tìm vài tấm hình.” “Không có hình, bà ngoại em rất mê tín, nói chụp hình sẽ câu mất hồn phách, đời này cũng không chụp một lần. Trước em cũng lén chụp bà một tấm, nhưng sau đó bà tức giận quá nên từ đó không dám nữa.” Thi Nhân lau đi nước mắt: “Bây giờ nghĩ lại thì tiếc.” “Bà ấy có quy tắc của mình. Đừng lo, trở về chúng ta tìm người vẽ lại một bức tranh của bà.” “Được.” Thi Nhân hít một hơi, cảm thấy có chút không tốt lắm. Đã lớn vậy rồi còn khóc lóc như vậy. Tiêu Khôn Hoằng khều mũi cô một cái: “Chờ đi Singapore về, chúng ta về quê thăm mộ bà ngoại.” Tới tận bây giờ cũng chưa nghe cô nhắc qua bà ngoại bao giờ. Nếu cô đã nói vậy, vẫn nên về thăm một chuyến.