Chương 411 Cha, cha xem chân của cha có rất nhiều lông đấy, sao tụi con không có?” Tiêu Khôn Hoằng rủ mắt xuống nhìn một cái, nhận ra chân của đứa nhỏ rất sạch sẽ không cọng lông nào. Anh cong khóe môi lên: “Đây là biểu tượng của người đàn ông.” Trẻ con thì hiểu cái gì, lông cũng chưa mọc đủ. Tiêu Khôn Hoằng không có hơi đâu tán dóc những thứ này với bọn trẻ. Đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, cúi đầu xuống nhìn hai đứa bé: “Nói cha nghe thử, Hách Liên Thành, người cha nuôi đó của tụi con như thế nào?” Mạc Tiểu Bắc đảo đảo con ngươi: “Cha muốn biết cái gì?” “Đừng giở trò bịp bợm.” Tiêu Khôn Hoằng chỉ chỉ vào cái trán của cậu con trai, là bé lớn nên cậu bé thông minh lanh lợi nhất. “Cha, con không phải là loại người đó.” Chà. Người đàn ông chớp chớp mắt: “Lúc trước bọn họ ở nước Mỹ, quan hệ rất tốt sao?” “Đúng thế, lúc cha nuôi rảnh thì còn ở nhà tụi con nữa đấy.” Ở chung với nhau? Tiêu Khôn Hoằng căng mí mắt lên: “Sau đó thì sao?” “Sau đó mami sẽ rất vui vẻ, còn mua quần áo cho cha nuôi nữa.” Mua quần áo? Bàn tay Tiêu Khôn Hoằng từ từ khép lại, cái tên Hách Liên Thành đó thật là đáng ghét, anh không nên dễ dàng bỏ qua cho anh ta! Hay là, hủy bỏ luật sư nhỉ? Cho cái tên xấu xa đó ngồi tù cả đời là xong. Mạc Tiểu Nam ngẩng đầu lên: “Cha, cha ghen rồi?” Khụ khụ, Tiêu Khôn Hoằng hoàn hồn lại: “Không có, cha chỉ hỏi thử thôi. Mami của con không có quan hệ gì với chú ấy, chỉ là bạn bè, cảm kích chú ấy đã chăm sóc tụi con nhiều năm như vậy.” “Cha, đàn ông đường đường chính chính nói dối, không được yêu thích chút nào đâu đấy.” Mạc Tiểu Bắc dáng vẻ như con quỷ nhỏ, nhìn người đàn ông có chút khó chịu. Anh véo cái mặt nhỏ của con trai: “Cha tốt hay là người đàn ông kia tốt?” “Cha nói cha nuôi sao?” “Ừm.” Mạc Tiểu Bắc đảo đảo con ngươi: “Con cảm thấy ai cũng tốt.” Đúng là không đắc tội với người khác chút nào. Lúc Tiêu Khôn Hoằng còn chuẩn bị nói gì đó thì anh nghe thấy bụng của hai đứa bé kêu ọc ọc. Anh thả lỏng tay, vỗ vỗ sau lưng con trai: “Đứng dậy, chuẩn bị đi ăn cơm thôi.” Chơi điên cuồng cả một buổi chiều, ai cũng đói hết rồi. Lúc Tiêu Khôn Hoằng đưa hai đứa bé ra thì Thi Nhân đã dẫn Bé Bánh Bao xuống phòng khách lâu rồi. “Tắm xong rồi?” Thi Nhân quay đầu lại nhìn ba cha con xuất hiện. Lúc nãy cô tắm xong rồi không đi giục họ cũng không đi gọi họ. Dù sao một mình Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ làm được thôi. Cô tưởng là sẽ một lát nữa, kết quả anh lại xong sớm hơn cô nghĩ, có tiến bộ đấy. Thi Nhân sờ sờ trán của ba đứa bé, phát hiện bé lớn với bé hai nhiệt độ có hơi cao. Cô lấy nhiệt kế đo, may không có vấn đề gì. Lần này yên tâm rồi. Ba đứa bé đã đói từ sớm rồi, ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn thịt nướng. Tiêu Khôn Hoằng lấy nhiệt kế từ trong tay cô: “Đo nhiệt độ sao?” “Đúng thế, trẻ con nhỏ không giống người lớn, có những lúc chúng không phát hiện được tình trạng sức khỏe của mình. Lúc trước em không chú ý, đợi đến lúc phát hiện ra thì bệnh đã rất nghiêm trọng rồi.” Cho nên bây giờ Thi Nhân rất cẩn thận. Tiêu Khôn Hoằng nhìn nhiệt kế một cái rồi nói: “Đi thôi, ăn cơm đã.” Kể từ ngày hôm nay, anh sẽ làm những việc này. Mặc dù anh vẫn chưa thành thục lắm, cũng không được hiểu lắm, nhưng mà anh có thể học được. Lúc ăn cơm tối, mợ Hồng lấy mấy ảnh ra đứng trước bàn ăn: “Nào nhìn vào ống kính này, nói kim chi nào.” Thi Nhân ngẩng đầu nhìn vào ống kính, đáy mắt chứa đựng một nụ cười. Đêm này tuyết đã ngừng rơi. Thời tiết ngày hôm sau cực kì đẹp, có điều lúc tuyết tan ra có hơi lạnh. Lúc Thi Nhân đến công ty thì cô có nhận một cuộc điện thoại. Cô ngập ngừng, nghe thấy giọng nói lâu ngày không gặp: “Hách Liên Thành, anh vẫn tốt chứ?” “Khá tốt, ngày mai anh chuẩn bị quay về Mỹ rồi.” “Vậy sao? Sắp đến Tết rồi, quay về đón Tết hả?” “Đúng.” Hai người trầm tĩnh một hồi, Hách Liên Thành mở miệng nói: “Em vẫn sống tốt chứ?” “Vẫn tốt.” “Thế thì được, tạm biệt, gặp nhau ở Singapore.” “Được.” Thi Nhân cúp điện thoại, nhìn ánh nắng bên ngoài, khóe môi cô cong lên: “Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp đấy.” Không lâu sau, Triệu Nhược Trúc đến gõ cửa: “Tổ trường Hồi, đối tác ở Singapore hôm đó có hẹn gặp mặt không? Hôm nay chị không có việc gì chứ.” “Được, tôi không có chuyện gì.” Thi Nhân suýt chút nữa quên mất chuyện này. Lần trước vì chuyện của Hách Liên Thành mà cuối cùng không đi. Lần này qua đó nhất định phải xin lỗi đàng hoàng mới được, dẫu sao cũng là đối tác ở Singapore. Đây là sự bắt đầu mới của tập đoàn Quang Viễn. Thi Nhân dọn dẹp lại đồ đạc, đi với Triệu Nhược Trúc đến nơi hẹn ở trung tâm thương mại. Trung tâm mua sắm là một trung tâm thương mại cao cấp nổi tiếng sang trọng, ở đây trưng bày các sản phẩm của tập đoàn Quang Viễn, đối phương hẹn gặp mặt ở đây cũng khá có ý nghĩa đấy. Đã lâu rồi cô chưa đến phòng trưng bày tuyến dưới rồi. Tập đoàn Quang Viễn hiện là doanh nghiệp hàng đầu trong nước, đồ trang sức chiếm hầu hết định mức thị trường. Nhưng mà độ nổi tiếng trên quốc tế không bằng Singapore, hay thậm chí không bằng nhà họ Hách. Dẫu sao bên đó mới là nơi bắt nguồn. Tập đoàn Quang Viễn muốn chiếm một vị trí nhất định trên quốc tế thì bắt buộc phải nỗ lực hơn mới được, tương lai sẽ hợp tác với doanh nghiệp hàng đầu ở Singapore, thế thì tương lai của tập đoàn Quang Viễn sẽ tiến xa hơn. Thi Nhân rất mong đợi tương lai sẽ nhìn thấy dáng vẻ của tập đoàn Quang Viễn đứng trên trường quốc tế toàn cầu. Cô nhìn đồng hồ, thời gian cách giờ hẹn vẫn còn nửa tiếng nữa. “Đi thôi, chúng ta đến phòng trưng bày xem trước, đã lâu rồi tôi chưa đến xem thử tình hình ở đây.” “Cũng đúng, đi thôi.” Hai người quay người đi thẳng đến phòng trưng bày ở bên cạnh. Phòng trưng bày của tập đoàn Quang Viễn là nơi có vị trí tốt nhất cũng là nơi trống dễ thấy. Thi Nhân đeo khẩu trang vào, nhìn Triệu Nhược Trúc một cái: “Bọn họ đều quen cô chứ?” “Đúng, thế trước mắt tôi chưa qua đó, chị đi qua xem thử đi.” Triệu Nhược Trúc biết ý của cô, dẫu sao bà chủ sắp đến tuần tra rồi, hy vọng mọi người tự thân vận động. Thi Nhân đi thẳng đến quầy hàng bên kia. Cô đeo khẩu trang với đội mũ, dẫu sao cũng là người nổi tiếng trên mạng, Thi Nhân ra ngoài sẽ đem theo những thứ này. Lúc cô đến phòng trưng bày thì phát hiện bên cạnh tập đoàn Quang Viễn cũng có tiệm trang sức giống vậy, cũng là công ty có định vị tương đương với tập đoàn Quang Viễn, cũng có cạnh tranh với nhau. Thi Nhân đi đến công ty đối phương trước. “Xin chào cô, xin hỏi có cần tôi giúp gì không? Tiệm của chúng tôi mới cho ra dây chuyên hợp với mẫu người trẻ tuổi như cô, rất đẹp, cô có thể thử xem.” “Tôi xem thử trước đã.” “Không sao, tôi đến giới thiệu cho cô, có đồ nào cô thích thì đều có thể lấy ra thử xem, không mua cũng không sao. Thái độ phục vụ của công ty này khá tốt đấy. Thi Nhân nhìn thấy mẫu mới nhất của họ, cảm thấy cũng khá đẹp, lúc cô chuẩn bị thử thì cô nhìn thấy phòng trưng bày của tập đoàn Quang Viễn ở bên cạnh hình như đã xảy ra chút chuyện. Cô vội vàng nói: “Thật ngại quá, lát nữa tôi sẽ lại đến xem.” Thi Nhân đi thẳng đến phòng trưng bày của tập đoàn Quang Viễn, bên đó có một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, đứng trước tủ trưng bày: “Cô gái, cô nói chuyện sao lại khó nghe như vậy, không lẽ tôi mua đồ mà không thể thử sao?” “Bác gái, trang sức này rất đắt, làm hư rồi bác cũng đền không nổi đâu. Cháu cũng vì tốt cho bác thôi.” “Sao cô biết tôi không mua nổi? Tôi có mua hay không cũng phải xem thử, tôi có thích không đã chứ?” Cô nhân viên lườm một cái: “Bác mua nổi sao? Đừng đùa nữa, đây không phải là nơi mà loại người như bác có thể tiêu chi nổi đâu.” “Cô, cô, đây chính là thái độ phục vụ của tập đoàn Quang Viễn các người sao? Xem như tôi đã nhìn thấy rồi.” Thi Nhân vội vàng đi đến: “Thật xin lỗi, dì khoan hãy giận.”