Chương 396 Gương mặt của Tiêu Khôn Hoằng đanh lại, nhưng cũng không nhìn ra được thái độ của anh. Có điều, tâm trạng rất vui vẻ là được rồi. Anh nhìn ba bộ quần áo được đóng gói cẩn thận, trong mắt hiện lên sự phức tạp. Mặc dù lần đầu tiên chọn quần áo bị thất bại, thế nhưng lần thứ hai thì sẽ không như vậy nữa. Nhân viên cửa hàng vừa tính tiền, vừa nhìn Thi Nhân, nói: “Bà chủ, thật hâm mộ cô có thể sinh ba một lúc đấy. Lúc sinh con thật sự là rất vất vả đi, dù sao cũng là ba đứa bé mà.” “Đúng vậy, thật sự là cực khổ. Loay hoay với một đứa bé đã đủ phiền rồi, kết quả một lần phải xử lý cả ba đứa. Cũng may là vẫn vượt qua được.” Nhân viên cửa hàng cảm thấy dường như mình nghe được từ trong những lời này có chút ẩn ý. Theo lý mà nói thì nhà bọn họ có rất nhiều tiền, chẳng lẽ lại không thuê người giúp việc sao? Nhưng nhân viên cửa hàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn Thi Nhân một cái: “Cô thực là một người mẹ rất lợi hại, rất vĩ đại nữa đấy.” “Tôi cảm ơn.” Tiêu Khôn Hoằng nhận lấy ba cái túi, liếc mắt nhìn thoáng qua cô vợ nhỏ, những vất vả lúc trước cô phải trải qua, có lẽ là anh sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Đi ra khỏi cửa hàng dành cho mẹ và bé, Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua bốn phía: “Còn có cái gì muốn mua nữa không?” “Không cần, em chỉ đi dạo vậy thôi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, trở về thôi. Đến giờ làm việc rồi.” Người đàn ông khẽ cau mày: “Không đi nhìn túi xách, đồ trang sức một chút sao?” Anh nhớ là phụ nữ đều thích những thứ này mà. Thi Nhân híp mắt: “Nếu anh cứ nhất định phải mua cái này cho em, vậy thì em cũng không phản đối!” Chẳng có ai lại đi từ chối quà tặng từ người mình thích cả. Tiêu Khôn Hoằng nghe vậy thì mạnh mẽ cất bước, thật sự định đi, Thi Nhân giữ chặt cánh tay của anh: “Nhưng bây giờ thật sự là không đủ thời gian, để lần sau đi.” Giờ đang là cuối năm, còn rất nhiều việc cần phải làm ở tập đoàn. Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng vẫn bị lôi kéo rời khỏi cửa hàng. Khi mấy người trở lại tập đoàn, vừa hay đúng giờ làm. Thi Nhân và Triệu Nhược Trúc mang theo mấy cái túi trở về văn phòng. Triệu Nhược Trúc nhìn cô: “Hôm nay xem như lần đầu tiên tôi được mở rộng tầm mắt, chờ sau này tôi đi ra ngoài khoác lác, bấy nhiêu đây cũng đủ để tôi diễu võ giương oai cả một năm.” Ngẫm lại thì trên đời có thể có mấy người có thể để cho ông chủ lớn chờ đợi mình trong lúc mình mua sắm chứ, mà đơn hàng hôm nay, cũng là do ông chủ lớn trả tiền. Cái đãi ngộ này, đúng là có một không hai luôn. “Đi thôi.” Thi Nhân cũng không ngăn cản cô ta, dù sao thì cả tập đoàn này đều biết cô là bà Tiêu. Lúc Tiêu Khôn Hoằng trở lại văn phòng, anh nghĩ như thế nào cũng không cảm thấy dễ chịu. Cuối cùng anh nhìn trợ lý Tiêu, bảo một câu: “Bảo bọn họ đưa tài liệu của bộ sưu tập mới nhất đến đây.” “Đưa cho bà chủ xem ạ?” “Cậu cảm thấy, tôi sẽ cần những món đồ đó à?” Người đàn ông cao quý lạnh lùng ra lệnh một câu, trong lòng cảm thấy hắn là nên đưa cho vợ mình những vật này, dù sao thì phụ nữ đều thích cả. Hôm nay lúc mua đồ cho các con, anh mới cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều chuyện. “Nếu là như vậy, thì tôi đề nghị anh hãy trực tiếp chọn rồi sai họ đưa tới, chỉ đưa cho bà chủ chọn thì không được nổi bật lắm, mọi người cũng không biết.” Là vậy sao? Tiêu Khôn Hoằng nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng là như thế, anh gật đầu: “Vậy thì chọn ra kiểu nào mới nhất, thịnh hành nhất, còn lại những mẫu mà số lượng có hạn kia cũng mua lại toàn bộ luôn.” “Không thành vấn đề.” Trợ lý Tiêu biết, ông chủ làm vậy là đang muốn đền bù cho bà chủ. Cũng không mất nhiều thời gian lắm, bên phía bộ phận thiết kế đã lập tức truyền đến một tin tức động trời. Hết món đồ này đến món đồ khác lần lượt được đưa tới, nhãn hiệu in ở trên đó cũng cho thấy giá trị của những món đồ này. Thi Nhân mới vừa đi toilet trở về đã nhìn thấy những túi đồ bày la liệt này, không kìm lòng được, mở miệng hỏi: “Đồ ở đâu chuyển đến đây vật, cũng đắt đỏ ghê.” Lúc ở cửa hàng cô cũng đã trông thấy mấy nhãn hiệu này rồi. Đám người của phòng thiết kế lập tức nhao nhao quay đầu nhìn cô, ánh mắt nóng rực. Triệu Nhược Trúc chạy tới nói với cô: “Tổ trưởng Mạc của tôi ơi, đây là đưa cho chị đấy.” “Đưa cho tôi?” Thi Nhân nhìn những chiếc hộp này, là ai vậy? Cô nghĩ đến giữa trưa lúc đi mua sắm, Tiêu Khôn Hoằng còn không ngừng bảo cô đi mua đồ, nhưng cuối cùng lại không đi, cho nên anh đã bảo người ta tự mình đưa tới đây sao? Triệu Nhược Trúc ở bên cạnh sợ hãi thán phục: “Thật hâm mộ quá đi, đây chính là sức mạnh của tình yêu mà.” Nhiều món đồ số lượng có hạn như vậy, cộng lại phải tốn bao nhiêu tiền đây. Có điều, khi nghĩ đến giá trị của bản thân ông chủ lớn, đoán chừng đám đồ này cũng chỉ như là một hạt mưa bụi mà thôi. Quả nhiên là chỉ cần có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm. Có tiền là có thể làm điều vô cùng lãng mạn. Thi Nhân mím môi, cầm toàn bộ đám túi này đi vào văn phòng, nhìn nhiều túi đồ như vậy, cảm thấy người đàn ông này cũng quá khoa trương rồi, muốn tặng đồ lại không thể chờ đến lúc về nhà rồi đưa sao? Lại cứ nhất định phải đưa luôn ở công ty mới chịu. Có điều, kết quả mà Tiêu Khôn Hoằng muốn chính là thế này. Không bao lâu sau, chuyện Tiêu Khôn Hoằng ra tay hào phóng, tặng cho vợ mình rất nhiều túi xách và quần áo hàng hiệu đã truyền đi khắp trên dưới công ty. Nhân viên trong bộ phận thiết kế nhao nhao đăng tin lên nhật ký của mình: Hôm nay quả thực chính là một ngày cảm thấy vô cùng ghen tị với người khác. Không có tiền thì phải cố gắng thật nhiều, lấy ông chủ lớn làm chuẩn để phấn đấu! Tan làm về nhà, Thi Nhân nhìn đống túi nhiều như vậy, lập tức cảm thấy phiền lòng. Sao mà cầm hết được bây giờ? “Cốc cốc cốc” Triệu Nhược Trúc gõ cửa tiến vào: “Loại đau khổ đầy hạnh phúc như này %3D tôi có thể giúp chị san sẻ một chút đấy.” “Xin cảm ơn.” Thi Nhân thở phào: “Cô nhìn một chút xem có thích hay không, chọn lấy một cái tôi tặng cho cô.” Trải qua một khoảng thời gian ở chung này, cô và Triệu Nhược Trúc rất ăn ý, chủ yếu là tính tình cũng hợp nhau. “Thật sao? Mặc dù tôi rất muốn không khách khí, thế nhưng mà đây là quà mà ông chủ lớn đưa cho chị, tôi sợ nếu hôm nay tôi cầm, thì ngày mai sẽ phải chặt hai tay này luôn mất.” “Làm gì mà phóng đại đến mức như vậy, kỳ thật anh ấy chỉ hung dữ ở ngoài mặt thôi, trên thực tế không hề đáng sợ như thế đâu.” Triệu Nhược Trúc liếc mắt nhìn cô một cái tỏ ý: “Đây chỉ là đối với mình chị thôi, Thi Nhân.” Có những người đàn ông, họ đối xử với tất cả mọi người đều giống như nhau, nhìn lạnh lùng, vô tình, từ chối mọi người ở xa ngàn dặm. Thế nhưng một khi đã đối xử tốt với người nào đó, vậy thì sẽ tốt một cách vô cùng chân thành. Tiêu Khôn Hoằng chính là một người đàn ông như vậy. Đối xử với Thi Nhân rất tốt, nhưng đối với người ngoài thì không được tốt như vậy đâu. “Cần anh giúp một tay không?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, không biết Tiêu Khôn Hoằng đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào rồi, trong ánh mắt nhìn Thi Nhân chứa đầy vẻ dịu dàng. Triệu Nhược Trúc lập tức mở miệng: “Tôi chợt nhớ ra trong nhà tôi còn có chút việc gấp, tôi đi trước nhé, bái bai.” Hiện giờ đã có người đến làm lao động tay chân rồi, cô ta không nên ở chỗ này làm bóng đèn khiến người ta chướng mắt nha. Chẳng mấy chốc trong văn phòng đã chỉ còn lại hai người bọn họ. Thi Nhân đứng nhìn đống túi lỉnh kỉnh trước mặt: “Còn nghĩ cái gì nữa, anh mau qua đây giúp em đi.’ “Thích không?” Kỳ thật Tiêu Khôn Hoằng không chắc chắn lắm, dù sao thì dựa vào vẻ mặt của cô, anh không nhìn ra rốt cuộc là cô thích hay không. Một khi đã để ý đến người nào đó, trong lòng sẽ thấp thỏm lo âu. “Thích chứ, chẳng có người phụ nữ nào lại không thích những thứ này cả.” “Em không cần phải miễn cưỡng.” Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình: “Anh biết em không hề có hứng thú với những thứ đó. Cô vợ nhỏ của anh chính là một nhà thiết kế, bình thường chuyện mà cô thích làm nhất, chính là điêu khắc đá ở trong phòng làm việc. Những người phụ nữ khác yêu thích cái gì thì anh không biết, thế nhưng anh biết sở thích của cô vợ nhỏ này không giống với những người phụ nữ khác. Anh sợ mình dùng sai cách, sẽ khiến cho cô thất vọng. “Không phải, em nhận được những món quà này cũng rất vui vẻ, mà chẳng phải cũng phù hợp với thân phận mợ Tiêu này của em sao? Nếu không, thỉnh thoảng bên ngoài lại đồn ra, nói tình cảm của em và anh bất hòa.” Có Tiêu Khôn Hoằng chủ động tặng quà, đoán chừng mấy tin đồn gì đó đều sẽ bị đánh an thôi. Người đàn ông ôm lấy cô: “Anh chẳng quan tâm đến những cái kia, anh chỉ muốn biết em thích cái gì thôi.” Thi Nhân lập tức ngậm miệng, lằng lặng dựa vào trong ngực anh. Người đàn ông lại nói tiếp: “Anh không biết phải làm sao em mới thích, nên chỉ biết thử một chút mà thôi.” “Đồ ngốc. Những gì em thích anh đã đưa đến từ lâu rồi. Những tảng đá anh đưa đến kia, sợ là em khắc cả đời này cũng không hết được đâu.” Thật là một kẻ siêu ngốc mà.