Chương 393 Thi Nhân giẫm lên chân anh: “Còn không phải tại anh hay sao!” Anh khẽ rên hừ hừ một tiếng, cả đời anh chỉ duy nhất một lần bị người ta chà đạp thế này. Tiêu Khôn Hoằng giữ lấy cắm cÔ, ánh mắt anh đầy sắc bén đối diện với ánh mắt cô trong vài giây khiến Thi Nhân phải nuốt nước bọt, dù sao thì bộ dạng lúc anh sầm mặt xuống thực sự có hơi đáng sợ. Giây tiếp theo, anh đã hôn lên khóe miệng cô: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.” Sắc mặt Thi Nhân lúc này không khác gì một bảng phối màu trong trong hội hoạ, thay đổi xoành xoạch. Hai người làm hòa xong, ở trên xe sến sẩm một hồi thì tới công ty. Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng bước vào thang máy riêng, cô ở tầng dưới, anh tầng trên. Chẳng qua tâm trạng của Thi Nhân hôm nay so với ngày hôm qua hệt như một đằng ở trên trời, một đằng ở dưới đất. Quả nhiên chiến tranh lạnh chỉ khiến tổn thương lẫn nhau mà thôi. Triệu Nhược Trúc cũng vừa từ thang máy bên cạnh bước ra, nhìn thấy Thi Nhân thì hơi nheo mắt: “Tổ trưởng Mạc sắc mặt không tệ nha. Tối qua làm lành rồi đúng không?” “Khụ khụ, cứ cho là vậy đi.” “Bảo sao. Quả nhiên câu “vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa” cấm có sai.” Mặt Thi Nhân đỏ bừng: “Đừng nói bậy bạ .” “Ok, tôi không nói bậy bạ nữa.” Triệu Nhược Túc thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống của bộ phận thiết kế bọn họ cuối cùng cũng được yên ổn rồi, ít nhất là không cần tăng ca thâu ngày thâu đêm nữa. Những ngày tháng khổ ải cuối cùng cũng kết thúc rồi. Lúc này, ở trên lầu, người của bộ phận thư kí cũng nhận ra hôm nay trời quang mây tạnh rồi. Mới sáng sớm, sếp lớn đã xuất hiện với một khuôn mặt như gió xuân phơi phới, kẻ mù cũng nhìn ra được tâm trạng sếp lớn hôm nay vô cùng tốt, nhìn dáng vẻ kia có lẽ là làm hòa với vợ rồi. Cuối cùng vợ chồng sếp lớn cũng làm hòa, nếu không thì cuộc sống của cấp dưới như bọn họ sẽ còn khổ dài dài. Tiêu Khôn Hoằng ngồi trong phòng làm việc, tâm trạng cũng cực kì tốt, bộ dạng vui vẻ hòa nhã trong lúc họp khiến ai cũng phải sợ ngây người. Cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng rồi. Bản vẽ của bộ phận thiết kế cũng được thông qua một cách thuận lợi, hơn nữa còn đặc biệt được tăng thêm tiền thưởng. Tiêu Khôn Hoằng kí xong, khóe miệng cong cong, lần này xem ra anh không tìm thấy lí do nữa, trước kia là anh cố ý làm khó bộ phận thiết kế đây mà. Đấy là anh cho bộ phận thiết kế cơ hội rèn luyện đấy chứ! Không lâu sau, trợ lý Tiêu bước vào, nhìn tâm trạng vui vẻ của ông chủ thì đắn đo không biết lúc này có nên nói chuyện này ra hay không. “Có chuyện gì?” Tiêu Khôn Hoằng ngước mắt lên nhìn, thu lại vẻ mặt vui vẻ ban nãy: “Có tin tức chưa?” “Quản gia nhà họ Tiêu đã nói hết rồi, không khác lắm so với những gì Tiêu Vinh nói. Tôi cũng tìm được người giúp việc nhiều năm trước của nhà họ Tiêu để xác nhận điều này. Quả thực là một khoảng thời gian dài trước đó, ông cụ Tiêu đã muốn sinh con cùng với một cô gái trẻ” Chậc chậc, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo. Ông ta còn muốn sinh con? Có lẽ trong mắt của ông ta thì đứa con chỉ là một quân cờ mà thôi, căn bản chẳng đáng là gì cả. Một đứa con không nghe lời thì ông ta còn có thể nhận nuôi thêm một đứa, lại còn có thể sinh thêm đứa khác. Trợ lý Tiêu nói tiếp: “Không biết là có chuyện gì, có lẽ là sức khỏe của ông cụ không tốt nên luôn không có tin tức gì. Khi có tin tức về đứa con rồi, sau này tiến hành xét nghiệm huyết thống cha con, cũng chứng minh đó không phải là con của ông cụ.” “Đây chính là báo ứng.” Thảo nào ông cụ rất coi trọng việc xét nghiệm huyết thống cha con. Chờ đến khi tâm trạng ổn định lại, Tiêu Khôn Hoằng cũng không nói ra tâm trạng của mình là gì, có lẽ đây chính là báo ứng của nhà họ Tiêu rồi. Dù sao thì anh cũng chẳng mặn mà gì với nhà họ Tiêu. “Chỗ Tiêu Vinh thì sao?” “Tạm thời anh ta vẫn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện. Những kết quả điều tra về thân thế của Tiêu Vinh đều nằm trong này, trước mắt không thể làm xét nghiệm huyết thống nên cũng không biết cuối cùng Tiêu Vinh có phải con riêng của ông cụ hay không. Chỉ có điều, căn cứ vào những thứ này thì có thể suy đoán rằng, ông cụ từng cưỡng bức mẹ của Tiêu Vinh.” “Cưỡng bức?” Tiêu Khôn Hoằng cầm tập hồ sơ đó lên, rút ra một xấp tài liệu, vẻ mặt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, quả đúng là ông ta còn không bằng cầm thú. “Đúng, ông cụ đã uy hiếp rồi cưỡng bức mẹ của Tiêu Vinh, chuyện này chỉ có một vài người biết mà thôi, chẳng qua không ai dám nói ra vì sợ đắc tội với ông cụ. Nhưng từ đó cuộc sống của mẹ Tiêu Vinh lại chẳng hề dễ dàng chút nào, sau khi đưa Tiêu Vinh cho người khác nhận nuôi vài năm thì qua đời.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn tài liệu một lát rồi không nhìn nổi nữa. Anh thực sự cảm thấy buồn nôn. Một lúc sau, anh mới hồi phục lại tâm ng, nói tiếp: “Chuyện này đến đây là chấm dứt, bảo đám người kia câm miệng, không được lan truyền bậy bạ ra ngoài.” Người cũng đã chết rồi, nếu như bị truyền ra ngoài thì khác nào một nỗi nhục nhã cho mẹ của Tiêu Vinh. Vốn dĩ là người nhà họ Tiêu có lỗi với bà ấy, cần gì phải làm tổn thương đến người đã khuất. “Ông chủ, còn có một tin nữa, vợ của ông cụ muốn gặp anh.” “Không gặp.” Lúc này Tiêu Khôn Hoằng không muốn gặp bất kì ai nhà họ Tiêu, bao gồm cả vợ sau của ông cụ. Những năm đó bà ta đã không ít lần cố ý gây chia rẽ quan hệ của anh và người nhà họ Tiêu, nếu như không phải vì không sinh được con nữa, thì bây giờ cũng không có chuyện bà ta khiêm tốn như vậy đâu. Trợ lý Tiêu cũng đoán được chuyện này từ lâu, cho nên cũng đã từ chối bên kia. Tiêu Khôn Hoằng liếc cái bọc hồ sơ bằng da bò một cái rồi ném thẳng vào trong ngăn kéo, anh không muốn nhìn thấy những thứ này nữa. Anh không có cách nào vạch trần những chuyện bẩn thỉu đó. Thi Nhân đang nghỉ ngơi ở bộ phận thiết kế, bản vẽ nộp đi rồi thì cô cũng không còn bận rộn như lúc trước. Bản vẽ mà mọi người hì hục tăng ca mấy ngày nay cũng có thể coi là chủ đề chính của toàn bộ phận dịp cuối năm, vì vậy bộ phận thiết kế cũng coi như được rảnh rỗi. Triệu Nhược Trúc đột ngột đi tới: “Nghe nói trung tâm thương mại ở gần đây đang có sự kiện, có muốn qua đó lượn lờ không?” “Buổi trưa á?” “Đúng rồi.” Thi Nhân ngẫm nghĩ một lát, hình như lâu rồi cô cũng chưa đi mua sắm nên cũng gật đầu: “Vậy đi thôi.” Hai người bàn bạc xong thời gian thì quyết định buổi trưa ra ngoài ăn cơm. Nhưng đúng lúc hai người ra khỏi công ty thì Tiêu Khôn Hoằng lại gọi điện thoại tới: “Em đi đâu?” “Sao anh biết em ra ngoài?” Thi Nhân hơi bực mình, anh đang giám sát cô sao? “Anh vốn định hẹn em cùng đi ăn cơm trưa rồi, cuối cùng em lại không tiếng nào mà bỏ đi luôn.” Giọng điệu của anh lộ ra một chút oán trách nhỏ nhỏ. Thi Nhân ngượng ngùng nhìn Triệu Nhược Trúc, cô ép nhỏ giọng xuống: “Em cũng có biết đâu, ai bảo anh không hẹn em trước.” “Em đi đâu vậy?” “Em đi mua sắm thôi, lâu lắm rồi chưa đi.” Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, Thi Nhân thử thăm dò: “Anh giận à? Vậy ngày mai chúng mình đi ăn cùng nhau nhé.” “Ừ.” Tổng giám đốc Tiêu vừa tức giận đã ngay lập tức được dỗ dành, vẻ mặt anh đầy kiêu ngạo: “Gửi định vị sang đây, lát nữa anh thanh toán cho.” “Không cần đâu, buổi trưa anh nghỉ ngơi một tí không được à?” “Phụ nữ cứ việc đi mua sắm, tính tiền đã có đàn ông lo.” Tiêu Khôn Hoằng nói bằng giọng điệu vô cùng ngang ngược rồi dập luôn điện thoại. Thi Nhân trợn mắt, há hốc mồm. Được thôi, thế cũng tốt. “Tổ trưởng Mạc, hay là chúng ta quay về đi, có phải tổng giám đốc tìm chị không?” “Ừ, nhưng không cần về đâu. Chúng ta cứ đi mua sắm đi.” Thi Nhân kéo cánh tay của Triệu Nhược Trúc đi: “Lâu lắm rồi tôi không đi mua sắm, gọi anh ta theo làm gì? Anh ta cũng đâu biết mua sắm đâu.” Triệu Nhược Trúc không thể không giơ ngón tay cái lên biểu thị sự đồng ý! Trên thế giới này, nào ai có thể cưỡng lại lời mời của tổng giám đốc, chị em phụ nữ mong dán vào sếp lớn còn không được, ấy vậy mà Thi Nhân lại từ chối! Thi Nhân quả đúng không phải là người phụ nữ đơn giản mà. Lúc hai người đi đến trung tâm thương mại thì Thi Nhân đeo khẩu trang vào, nhằm tránh cho người khác nhận ra cô. Ngày bình thường nên trung tâm thương mại cũng không đông lắm. Hai người đi một vòng từ dưới lên trên, càng lên trên lại càng đắt đỏ. Triệu Nhược Trúc vô cùng phấn khởi: ‘Hôm nay chị có thể cho tôi mở mang tâm mắt xem người có tiền đi mua sắm là như thế nào không?” Trước đây, cô ta chỉ nhìn thấy những chuyện này trên tivi chứ chưa được chứng kiến tận mắt bao giờ. Thi Nhân nhìn cô ta: “Một nhà thiết kế lớn như cô mà còn không có tiền sao?” Nói gì thì nói Triệu Nhược Trúc cũng là một nhà thiết kế lớn, số tiên thu về cũng không phải là nhỏ. “Sao giống nhau được? Chị là người có tiền, còn tôi chỉ là dân làm công ăn lương thôi.” Hai người vừa đi vườn buôn chuyện, đến khi lên đến tâng cao nhất, còn chưa kịp bước vào thì đột nhiên có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sành điệu xuất hiện trước mặt bọn họ. Thi Nhân nghi ngờ mở miệng: “Bà là…?’