Chương 373 Bầu không khí đã trở nên tĩnh lặng lạ thường. Thi Nhân nhìn trợ lý Tiêu rồi nói: “Nếu như anh ấy không hỏi thì đừng nói cho anh ấy biết nhé, được không?” Trợ lý Tiêu suy nghĩ hồi lâu nhưng không trả lời lại. Cô nói tiếp: “Tôi không muốn thêm gánh nặng cho Tiêu Khôn Hoằng, cũng không muốn anh ấy sắp xếp trước chuyện gì cả, tôi chỉ muốn anh ấy được sống mà thôi.” “Tôi biết rồi.” Trợ lý Tiêu day day thái dương, chuyện này có hơi trái với đạo đức nghề nghiệp của anh ta. Thi Nhân thở phào một hơi. Chẳng bao lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng đã được đẩy ra ngoài, trên mặt đeo máy thở, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Thi Nhân đau xót khôn nguôi, thật ra từ sau đợt trước, khi anh gầy đi vì bệnh, cho đến bây giờ vẫn chưa hề hồi phục. Tiêu Khôn Hoằng nằm trên giường bệnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trợ lý Tiêu thấp giọng nói: “Mợ chủ, hiện giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn về việc cậu chủ bị hôn mê, liệu chúng ta có nên ra mặt thanh minh một chút không?” Thi Nhân lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đã nhìn thấy những lời đồn đại đó. “Chủ tịch tập đoàn Quang Viễn lâm bệnh nặng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu!” “Tập đoàn Quang Viễn gặp khủng hoảng lớn, không còn Tiêu Khôn Hoằng nữa, liệu tương lai của tập đoàn sẽ đi đâu về đâu?” “Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên mắc bệnh nặng, trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng nghi.” Thi Nhân nhìn thấy có quá nhiều lời đoán già đoán non, quả thực là hết sức hoang đường. Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bảo bộ phận Quan hệ công chúng tìm cách xóa bỏ hết mấy tin này đi.” Về phần mình, cô trực tiếp đăng lên Facebook: “Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm tới tình hình sức khỏe của chồng tôi là Tiêu Khôn Hoằng, hiện giờ anh ấy đang nằm viện để hồi sức. Do làm việc quá vất vả, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi thất thường, vậy nên mới dẫn đến hạ đường huyết và ngất xỉu đột ngột. Hi vọng sau này mọi người hãy coi đây là bài học để cảnh giác hơn, hãy ăn uống đầy đủ và đừng để cơ thể quá mệt mỏi.” Cô đã trực tiếp giải thích rằng, Tiêu Khôn Hoằng là vì ăn uống không đúng giờ nên mới ngất xỉu. Bất kể người bên ngoài có hỏi gì đi nữa, cô cũng không trả lời lại. Vào thời khắc này, càng nói nhiều thì lại càng gây ra rắc rối, không nhất thiết phải giải thích quá nhiều. Dù sao thì đợi đến khi Tiêu Khôn Hoằng khỏe lại, những tin đồn đó cũng sẽ không cánh mà bay. “Chị dâu à, chị hãy về trước đi. Ở đây cứ giao cho em trông nom, ở nhà vẫn còn ba đứa nhỏ nữa. Cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng mà, chị không cần đưa bọn trẻ tới bệnh viện đâu, dạo gần đây đang có dịch cúm, thường xảy ra vào mùa thu đông.” “Vậy làm phiền cậu rồi, khi nào anh ấy tỉnh thì hãy báo ngay cho tôi nhé.” “Chị yên tâm, tính khí kỳ quái của anh Hoằng khi ở bệnh viện thì chỉ có chị mới xử được thôi.” Thi Nhân liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng đang hôn mê bất tỉnh một lần nữa, rồi mới rời khỏi bệnh viện. Diệp Tranh và trợ lý Tiêu đứng trong phòng bệnh, đợi một lúc lâu, cho tới khi chắc chắn rằng Thi Nhân đã thực sự rời đi, lúc này Diệp Tranh mới lên tiếng: “Tại sao anh Hoằng lại đột nhiên bị giận quá hóa ngất xỉu?” Trước giờ Tiêu Khôn Hoằng luôn là người kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Những chuyện bình thường chắc chắn không thể làm anh bị chấn động. Sao có thể đột nhiên ngất xỉu vì quá kích động được! Trợ lý Tiêu cất giọng một cách khó khăn, anh ta kể lại chuyện về ông cụ nhà họ Tiêu, sau đó lại do dự hồi lâu, không biết có nên nói cả những chuyện sau đó hay không. “Ông lão này đúng là suy đồi đạo đức mà, còn gì nữa không? Có thể thôi à, nếu chỉ có nhiêu đây thì chắc cũng không đến nỗi ngất chứ.” “Có thể Tiêu Vinh chính là con riêng của ông cụ.” Diệp Tranh không thể tin nổi: “Sao có thể chứ!” Chẳng phải nói rằng nhận Tiêu Vinh làm con thừa tự sao? Trợ lý Tiêu lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể như thế nào, hiện giờ vẫn đang cho người điều tra. Chuyện hồi đó có rất ít người biết.” Dù sao thì những người đã từng hầu hạ ông cụ Tiêu, hầu hết đều đã cao tuổi rồi. Mấy năm nay, trang viên nhà họ Tiêu đã đổi rất nhiều người làm. Diệp Tranh nhìn người đàn ông đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cuối cùng thì anh ta cũng đã hiểu tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại thành ra thế này. Anh ta đã nói mà, ông cụ Tiêu là người đàn ông coi trọng huyết thống như thế, sao bỗng dưng lại nhận một người con trai làm con thừa tự. Khi ấy tất cả mọi người đều cho rằng, ông cụ làm vậy là để dạy dỗ cha của Tiêu Khôn Hoằng. Dẫu sao thì cha anh cũng đã cưới một cô gái con nhà có gia cảnh bình thường. Thế nhưng chuyện sau đó khiến nhiều người phải tròn mắt kinh ngạc. Khi phân chia tài sản thừa kế, ông lại giao công ty của nhà họ Tiêu cho Tiêu Vinh. Hiện giờ nghĩ lại, nếu như Tiêu Vinh chính là con riêng của ông ấy, vậy thì ông cụ làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng mẹ của Tiêu Vinh cũng là con dâu của nhánh bên nhà họ Tiêu mà. Ông cụ Tiêu làm như thế, lẽ nào không sợ sau khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, sẽ bị trời đánh hay sao? Diệp Tranh cảm thấy bản thân không tài nào hiểu được hành động của ông ấy, cũng may là ông đã chết rồi. Ông cụ Tiêu tự mình tạo nghiệp, cuối cùng cũng đã phả trả giá. Tiêu Vinh khiến ông cụ phải ra đi trong đau khổ, có lẽ cũng là để trả thù. Thảo nào mà anh Hoằng lại tức tới mức phải nhập viện. Tất cả những điều này đều do ông già ấy tạo nghiệp, nên mới gây ra bi kịch của Tiêu Vinh, Bạch Mỹ Đình và Tiêu Đào Hy. Diệp Tranh đột nhiên nghĩ tới Tiêu Đào Hy: “Thế còn em gái Tiêu Vinh, cũng vậy sao?” “Không rõ nữa, vẫn đang điều tra.” Diệp Tranh hít một hơi thật sâu, anh ta lấy tay bóp trán, nếu như Tiêu Đào Hy cũng là con riêng, vậy thì ông già họ Tiêu kia thực sự là một lão già không ra gì. Trợ lý Tiêu chậm rãi nói: “Lúc cậu chủ biết chuyện này, sắc mặt rất khó coi.” “Đổi lại là ai thì cũng đều không thể chấp nhận được sự thật này.” “Anh Tranh, hai ngày này anh hãy ở bên cạnh cậu chủ đi. Tôi thấy hơi lo lắng cho bệnh tình của cậu ấy.” Diệp Tranh gật gật, bỗng chốc anh ta cũng thấy thật đau đầu. Nếu như có thể lựa chọn, có lẽ anh Hoằng cũng không muốn làm người nhà họ Tiêu. Vụ tai tiếng này thật sự nhục nhã vô cùng. Khi nghĩ đến Tiêu Vinh, trong lòng Diệp Tranh cũng có chút thương cảm. Nếu như những điều vừa rồi đều là thật, vậy thì anh Hoằng liệu có tha cho Tiêu Vinh không? Đây chính là một nút thắt không thể gỡ được, vĩnh viễn không thể gỡ ra được. Thi Nhân một mình trở về nhà, tâm trạng của cô cũng không được tốt lắm. “Mẹ ơi!” Ba đứa nhỏ lao ra ôm chầm lấy chân cô: “Cha đâu rồi ạ?” “Cha làm việc quá mệt nên bị hạ đường huyết và ngất xỉu, hiện giờ đang phải nằm viện rồi.” Thi Nhân xoa đầu ba đứa trẻ rồi nói: “Sau này các con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm đúng bữa, không được giống cha các con, nhớ chưa nào?” Bánh bao nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Dạ biết rồi ạ, con sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.” Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu: “Khi nào daddy có thể xuất viện ạ?” “Có lẽ là ngày mai. Các con đừng lo, cha sẽ không sao đâu.” Thi Nhân an ủi các bé con, sau khi ăn cơm xong lại dỗ dành cho các bé ngủ. Hôm nay có lẽ là ngày dễ dỗ nhất, ba đứa nhỏ không hề mè nheo hay quậy phá , tất cả đều rất ngoan ngoãn nghe lời. Thi Nhân cúi xuống hôn lên trán các bé con, sau đó khe khẽ rời khỏi phòng, thế nhưng tâm trạng của cô vẫn không khá lên được. Bệnh tình của Tiêu Khôn Hoằng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. “Mợ chủ, cô hãy uống chút sữa đi, tốt cho giấc ngủ lắm.” Mợ Hồng bưng một cốc sữa nóng tới, thấy tâm trạng của Thi Nhân không tốt, bà ấy vội vàng an ủi: “Cậu chủ ở hiên ắt sẽ gặp lành, có quý nhân phù hộ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” “Cháu biết, mợ không cần an ủi cháu đâu.” “Trước đây cậu chủ vất vả lắm, một mình dốc sức lập nghiệp, cũng không có ai ở bên quan tâm chăm sóc cậu ấy. Bây giờ khó khăn lắm mới có được cô và các bé con. Cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” Thi Nhân khẽ gật đầu. Sau khi mợ Hồng rời đi, cô năm một mình trên giường, chầm chậm uống sữa. Lúc này cô mới nhận ra trong phòng vô cùng yên tĩnh, cảm giác hơi không quen. Thói quen, thực sự là một thứ đáng SỢ. Thi Nhân nằm một mình trên giường, khi cô hít thở dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Khôn Hoằng, cảm giác giống như anh vẫn luôn bên cạnh cô vậy. Cô thừa nhận, hiện tại bản thân đã trở nên yếu đuối, giờ đây cô đã trở nên vô cùng phụ thuộc vào anh. Thi Nhân nhắm mắt lại: Tiêu Khôn Hoằng, anh nhất định phải ở bên em và các con suốt cuộc đời này. Em không cho phép anh đi trước. Tuyệt đối không thể!